Chương 5: Đến phòng tôi
Lời nói vừa rồi của Tae-hong đem các thành viên phân chia thành các nhóm cảm xúc.
Chúng được chia làm hai phe rõ rệt. Có những nhân viên thích thú và có người thất vọng trước lời nói của Tae-hong. Vế trước là dành cho nhân viên nam, thì vế sau dành cho nữ nhân viên không khác gì hoa giữa rừng gươm kia.
- Hãy bàn giao lịch trình của tôi cho cô Jeong Hae-jin ngay.
Ánh mắt của Tae-hong rơi vào người hỏi, rồi lại nhìn vào Hae-jin.
- Cô Jeong Hae-jin, hãy tìm hiểu và sau đó chia sẻ lịch trình cho tôi.
Ánh mắt của Hae-jin sau đó quay sang Tae-hong. Tae-hong giao tiếp bằng mắt với cô, mỉm cười rạng rỡ.
Lúc này Hae-jin mới nhận ra.
Ý nghĩa thực sự của nụ cười rạng rỡ của anh.
Đó chính là người nào không chịu được thì hãy tự mình rời đi. Cô hãy cố chịu đựng đi, vì tôi sẽ rung cây trước khi nhổ rễ. Ý anh ta là vậy sao.
Cô biết rằng ai cũng đều có ít nhất một nụ cười xã giao. Không khó để đọc được biểu cảm của Tae-hong. Đây là cuộc chiến vô hình giữa người muốn kéo người khác xuống và người phải kiên trì đến cùng.
Điều duy nhất khiến cô có chút bất an là cảm giác ẩn sau nụ cười ấy. Nhưng rồi cô cố trấn an bản thân bằng suy nghĩ người có địa vị xã hội như anh ta thì có thể làm ra chuyện gì chứ.
Tae-hong thông báo kết thúc cuộc họp và là người đầu tiên rời khỏi phòng họp. Chỉ còn lại Hae-jin và các nhân viên của Phòng Kế hoạch chiến lược 1.
Cô có cảm giác như đang đứng giữa chiến trường. Mặt khác, cô có cảm giác như đang đứng giữa sở thú nhìn vào những con thú trong lồng.
Người như đồng nghiệp, người trông giống đồng nghiệp nhưng không phải là đồng nghiệp.
Người đầu tiên chào Hae-jin là một người đàn ông trung niên. Anh bước tới và đứng trước mặt Hae-jin vẫn đang đứng đó.
- Rất vui được gặp cô, tôi tên là Lee Byung-soo.
Nụ cười thoải mái trên khuôn mặt anh cho thấy một cảm giác điềm tĩnh. Và có một cảm giác mạnh mẽ xuyên qua đầu Hae-jin, vậy ra người này chắc chắn là người đứng vị trí thứ hai chỉ sau trưởng phòng.
Hae-jin có thể ngay lập tức nhìn thấy năng lượng của người đứng thứ hai tỏa ra từ khuôn mặt anh ấy. Ở bất cứ nơi nào cũng vậy thôi, dù có đồng cấp đi chăng nữa thì vẫn có sự phân cấp. Người đàn ông này là người duy nhất giữ một bộ mặt nghiêm nghị trong suốt cuộc họp.
Trong những ngày tháng vinh quang của mình, Hae-jin đã học được một số kỹ năng quan sát của riêng mình từ các buổi tụ tập trong xã hội.
Vì không xuất thân từ một gia đình tài phiệt nên Hae-jin luôn ở vị trí cuối cùng trong các cuộc tụ họp xã hội, nơi cấp bậc được phân chia dựa trên tài sản của người bố. Vì vậy, khả năng quan sát gần như là bản năng sinh tồn để sống sót.
- Rất mong được giúp đỡ.
Trước lời chào của Hae-jin, Byeong-soo hơi cúi đầu đáp lại một câu rồi rời khỏi phòng họp.
Giờ đây trong phòng họp chỉ còn lại ba người đàn ông và một người phụ nữ. Hae-jin nhanh chóng liếc nhìn bốn người. Không giống như Byeong-soo, bốn người còn lại có vẻ bằng tuổi cô.
Tiếp theo là một cảm giác lạ lùng và lạnh lẽo khác hẳn với màn chào hỏi với Byeong-soo trước đó. Sự tò mò biến mất, chỉ còn sự cảnh giác lộ liễu, lúc này đóa hồng duy nhất kia bắt đầu đứng dậy.
- Cô Jeong Hae-jin phải không? Tên tôi là Kim Yeon-jeong.
Và Yeon-jeong lần lượt giới thiệu những người ngồi ở đó gồm Park Jeol-hong, Choi Yoon-ki, Kim Woo-jin. Sau cùng, Yeon-jeong bước tới chỗ Hae-jin.
- Tôi sẽ là người bàn giao công việc cho cô.
Đối phương cảnh giác với Hae-jin đến mức có thể cảm nhận được rằng cô ta đang không ngừng cố gắng làm dịu đi lưỡi dao đã mài sắc của mình. Và Hae-jin biết, rằng cô ta không có ý định che giấu ánh mắt không hài lòng của mình.
- Vâng, cảm ơn cô.
Yeon-jeong không bày tỏ bất kỳ phản ứng trước nào nụ cười rạng rỡ của Hae-jin. Trái lại cô ta thể hiện nét mặt nói lên rằng 'gì chứ, tôi cái gì chẳng có'.
Yeon-jeong rời khỏi phòng họp với mái tóc dài đung đưa, bỏ lại Hae-jin với nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.
Trước phản ứng lạnh lùng của Yeon-jeong, ba người còn lại bắt đầu đứng dậy với nụ cười thiếu tự nhiên. Từng người một chào Hae-jin, nói rất vui được gặp cô và bắt tay cô một cách lịch sự rồi rời đi.
Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Hae-jin trong phòng họp.
Cô nhìn kỹ lại nơi mọi người đã ngồi trong phòng họp yên tĩnh.
Cô nghĩ mình đang làm cái gì vậy chứ, rồi lại tặc lưỡi. Cô phải làm thôi. Cô phải làm để kiếm ăn mà.
Nếu cô chùn bước tại đây, cô sẽ lại ngã thịch xuống đáy một lần nữa. Cảm giác đó khi cô bước vào căn nhà ở địa chỉ xa lạ kia cô đã cảm nhận quá đủ rồi.
Cô không bao giờ muốn cảm nhận điều đó một lần nữa. Cô không muốn rơi xuống vực thẳm thêm lần nào nữa. Đây chính là thực tế, là cuộc sống.
Jeong Hae-jin chỉ có thể ở lại tập đoàn Yeon-chang với sức sống mãnh liệt.
**
Hae-jin mở cửa phòng họp, bước ra ngoài và đi dọc hành lang. Ở phía xa, có vài người mặc bộ comple đen đang di chuyển ồn ào. Bước chân của Hae-jin nhanh chóng tiến về phía đó.
- Đặt ở đây được chứ?
Hai người khiêng chiếc bàn đặt xuống trước cửa phòng Trưởng phòng. Thế rồi quay sang hỏi Yeon-jeong đang đứng bên cạnh.
Chỉ qua một lần hỏi đáp vừa qua Hae-jin cũng có thể biết được Yeon-jeong là người rất kỹ tính, đến nỗi không nhận ra Hae-jin đã đến bên cạnh tự lúc nào.
- Tiền bối?
Phần giới thiệu các thành viên trong nhóm kết thúc chỉ với họ và tên, nên Hae-jin cũng gọi Yeon-jeong một cách tự nhiên như thế.
Khuôn mặt thanh tú của Yeon-jeong nhăn lại rồi dãn ra khi nhìn thấy Hae-jin. Hae-jin lắc lư cái đầu trước biểu cảm nhanh chóng bị che giấu đó.
Cảm giác lạnh lẽo này là gì nhỉ.
- Cô đang gọi tôi sao?
Yeon-jeong hướng ngón trỏ về phía bản thân và hỏi Hae-jin. Hae-jin gật đầu với nụ cười rạng rỡ và đáp 'vâng'.
- Ở nơi này làm gì có tiền bối của cô Jeong Hae-jin chứ?
Từ giọng nói sắc bén của Yeon-jeong, cô biết ngay cảm giác lạnh lẽo vừa rồi không phải là vô cơ.
- Tôi chưa từng có hậu bối nào như cô Jeong Hae-jin cả.
Đây chính là Định luật bảo toàn khối lượng mà đi đâu ta cũng có thể bắt gặp.
Thì ra người đầu tiên chính là cô.
Hae-jin giấu suy nghĩ ở trong lòng, thôi thì cái gì đến cũng đến, cô trả lời một cách bình tĩnh.
- Vì cô vẫn chưa cho tôi biết cấp bậc của cô là gì.
Đó không phải lỗi của tôi, mà là vì cô đã không nói với tôi.
- Vì thế tôi đã sử dụng cách gọi tôi cho rằng phổ biến nhất.
Hae-jin cố tình tỏ ra áy náy và thừa nhận sai lầm của mình. Yeon-jeong dường như không biết nói gì trước câu trả lời gãy gọn của Hae-jin.
Cô ấy khoanh tay trong tư thế có chút run run và cho Hae-jin biết cấp bậc chính xác của cô là gì.
- Trưởng nhóm, cô gọi tôi là Trưởng nhóm Kim là được.
Hae-jin nhìn cô ta vừa nói vừa tỏ vẻ 'cô thì biết gì chứ' lại càng nở nụ cười tươi tắn hơn và bước lại gần một bước.
- Trưởng nhóm, trưởng nhóm Kim Yeon-jeong. Giờ thì tôi biết rồi.
Cổ ngữ có câu 'Tay hung không đánh người đang cười'.
Hae-jin mỉm cười rạng rỡ nhất có thể và gật đầu. Có lẽ đó không phải phản ứng mà Yeon-jeong mong chờ nên trong nét mặt cô ta trông vẫn không được ổn.
Hae-jin lùi lại một bước và nhìn vào bàn làm việc của mình đang dần được sắp xếp xong xuôi.
Cô vừa cảm thán trong long, thì ra chiếc bàn này bây giờ chính là cần câu cơm của cô.
Thì cánh cửa văn phòng mở ra và dáng vẻ của Tae-hong lọt vào tầm mắt cô. Tae-hong cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên khi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai người Hae-jin, Yeon-jeong đứng đó. Như thể anh đã biết trước hai người đang ở trước cửa.
- Trưởng phòng.
Yeon-jeong đến gần Tae-hong, vẫy nhẹ chiếc đuôi vô hình tự lúc nào. Ánh mắt của Tae-hong dừng lại ở Yeon-jeong một lúc rồi quay sang Hae-jin.
- Bàn của cô Jeong Hae-jin, anh thấy để ở vị trí này được chứ?
Vẻ mặt cô ta đầy vẻ giả tạo, hỏi như muốn nhận được lời khen ngợi, Hae-jin lại giả vờ như không biết gì và quan sát vẻ mặt của Tae-hong.
Ánh mắt của Tae-hong di chuyển đến bàn làm việc, rồi đến khuôn mặt của Yeon-jeong, và cuối cùng lại đến Hae-jin.
Hae-jin đánh đồng tử chéo lên nhằm tránh ánh mắt đó.
- Hẳn trưởng nhóm Kim Yeon-jeong tự làm tốt rồi.
Nghe những lời đó, khuôn mặt của Yeon-jeong trở nên rạng rỡ hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này. Hae-jin dường như còn thấy cái đuôi khi cô ta cười hô hô.
Vừa nãy, biểu cảm cô dành cho tôi có phải như thế đâu.
Vậy là từ điển nhân vật của Jeong Hae-jin thêm một từ vựng mới, về Kim Yeong-jeong.
Cô chính là Kim Cửu Vĩ Hồ.
Rồi cô chợt nghĩ, anh ta thân thiện với nhân viên như thế, vậy vì sao lại được gọi là bóng bầu dục?
Suy nghĩ của Hae-jin không kéo dài được lâu. Tae-hong tiến về phía trước vài bước rồi quay lại. Không giống với vẻ mặt tốt bụng và hòa nhã, đôi mắt anh không hề mỉm cười. Đôi mắt ấy cố định trên một đường thẳng tạo nên bầu không khí cao ngạo.
- À, trưởng nhóm Kim Yeon-jeong này.
Câu chữ nghe chừng rất bình thường nhưng giọng điệu của anh ấy không hề thân thiện chút nào. Thế nhưng Yeon-jeong mỉm cười rạng rỡ và trả lời, 'Vâng?'
- Không phải 'cô Jeong Hae-jin'.
Dây cung của Tae-hong được kéo căng,
- Mà là 'trợ lý Jeong Hae-jin'.
Chíu, bắn vào tấm bia Yeon-jeong. Anh ta vừa chỉnh theo tôn chỉ của bản thân, đó là trong môi trường tự do, nhưng cái gì cần thì vẫn phải được giữ trong khuôn khổ. Hae-jin hình dung cái đuôi đang vẫy vẫy rũ xuống mềm oặt.
- X-xin lỗi, tôi đã phạm sai lầm.
Yeon-jeong không thể cười được nữa. Nhưng Tae-hong vẫn chỉ đi ngang qua với vẻ mặt thờ ơ.
Thì ra quả bóng bầu dục này không hề tùy tiện như cái tên.
Hae-jin nhìn Yeon-jeong đang cúi đầu và lét lút nhún vai.
**
Sau nửa ngày đi làm, Hae-jin đã có thể làm quen với không khí công ty.
Hae-jin nhìn vào bàn làm việc. Bàn làm việc được trang bị tốt và được chuẩn bị đầy đủ cho công việc. Sau một thời gian dài được ngồi vào bàn làm việc khiến cô thấy phấn khích tận sâu trong lòng.
Dù hoàn cảnh có ra sao đi nữa, thì ít nhất mình cũng sẽ hoàn thành tốt công việc được trao.
Có một danh sách các vật dụng trên bàn, tất cả những gì nhóm cần làm là đánh dấu vào những những vật phẩm cần thiết rồi chuyển đi.
Trong khi kiểm tra mọi thứ, một bóng đen phủ lên trên tờ giấy trắng. Hae-jin từ từ ngẩng đầu lên.
- Trưởng, trưởng phòng?
Tae-hong chỉ hơi cúi đầu xuống nhưng thân cao 189cm đã tạo ra một ngọn núi bóng tối khổng lồ. Hae-jin giật mình nhảy dựng lên.
Có tiếng ghế bị đẩy lùi ra va vào bức tường phía sau. Cảm giác khó chịu từ đôi mắt không cảm xúc, đôi môi mím chặt và khuôn mặt vô cảm khiến tôi không thể cử động được.
Con người này có thể khiến người khác rơi xuống vực sâu chỉ bằng việc nhìn người ta trèo xuống.
Liệu mình có thể làm tốt công việc thư ký tháp tùng cho một người thế này không?
- Trợ lý Jeong.
Âm thanh vang lên đã đưa Hae-jin đang bị phân tâm bởi những suy nghĩ khác trở lại thực tại.
Khi cô tỉnh lại, Tae-hong đang đứng cạnh cô. Ngón tay của Tae-hong gõ lên bàn vài lần. Khi cô đang mải tập trung vào các ngón tay thì nghe thấy giọng nói của Tae-hong trên đầu mình.
- Đến phòng tôi.
Sau khi nói thẳng chuyện chính, Tae-hong biến mất trước khi nghe câu trả lời của Hae-jin.
Đôi chân của Hae-jin khuỵu xuống, tay nắm lấy cạnh bàn. Sức lực của cô tập trung vào những đầu ngón tay.
Cứ đà này cô còn không thể kèm nổi anh ta chứ đừng nói là mật thiết.
Số tiền Jun-tae đưa ra đang lướt qua trước mắt cô.
Kể cả có nghỉ việc thì mình cũng phải nghỉ việc sau khi nhận được tháng lương đầu tiên. Hae-jin tiến đến chiếc bàn nơi Tae-hong đang ngồi.
- Anh gọi tôi.
Hae-jin đứng ở một khoảng cách mập mờ, không gần cũng không xa.
Ở một khoảng cách mà từ đó cô sẽ không bao giờ khuất phục trước ánh mắt của Tae-hong, khoảng cách vừa đủ.
Anh vẫn đang xem tài liệu. Cô đợi anh nói mà không hỏi thêm câu nào. Tae-hong đọc xong trang cuối cùng rồi quay sang Hae-jin.
Cô đứng đó lo lắng tự hỏi mệnh lệnh đầu tiên sẽ là gì, nhưng có thứ gì đó trong tay anh bay theo đường parabol chuyển cho cô. Theo phản xạ cô đưa tay ra và bắt lấy nó.
- Cô biết lái xe không?
Bài kiểm tra đầu tiên chính là lái xe.
Chúng được chia làm hai phe rõ rệt. Có những nhân viên thích thú và có người thất vọng trước lời nói của Tae-hong. Vế trước là dành cho nhân viên nam, thì vế sau dành cho nữ nhân viên không khác gì hoa giữa rừng gươm kia.
- Hãy bàn giao lịch trình của tôi cho cô Jeong Hae-jin ngay.
Ánh mắt của Tae-hong rơi vào người hỏi, rồi lại nhìn vào Hae-jin.
- Cô Jeong Hae-jin, hãy tìm hiểu và sau đó chia sẻ lịch trình cho tôi.
Ánh mắt của Hae-jin sau đó quay sang Tae-hong. Tae-hong giao tiếp bằng mắt với cô, mỉm cười rạng rỡ.
Lúc này Hae-jin mới nhận ra.
Ý nghĩa thực sự của nụ cười rạng rỡ của anh.
Đó chính là người nào không chịu được thì hãy tự mình rời đi. Cô hãy cố chịu đựng đi, vì tôi sẽ rung cây trước khi nhổ rễ. Ý anh ta là vậy sao.
Cô biết rằng ai cũng đều có ít nhất một nụ cười xã giao. Không khó để đọc được biểu cảm của Tae-hong. Đây là cuộc chiến vô hình giữa người muốn kéo người khác xuống và người phải kiên trì đến cùng.
Điều duy nhất khiến cô có chút bất an là cảm giác ẩn sau nụ cười ấy. Nhưng rồi cô cố trấn an bản thân bằng suy nghĩ người có địa vị xã hội như anh ta thì có thể làm ra chuyện gì chứ.
Tae-hong thông báo kết thúc cuộc họp và là người đầu tiên rời khỏi phòng họp. Chỉ còn lại Hae-jin và các nhân viên của Phòng Kế hoạch chiến lược 1.
Cô có cảm giác như đang đứng giữa chiến trường. Mặt khác, cô có cảm giác như đang đứng giữa sở thú nhìn vào những con thú trong lồng.
Người như đồng nghiệp, người trông giống đồng nghiệp nhưng không phải là đồng nghiệp.
Người đầu tiên chào Hae-jin là một người đàn ông trung niên. Anh bước tới và đứng trước mặt Hae-jin vẫn đang đứng đó.
- Rất vui được gặp cô, tôi tên là Lee Byung-soo.
Nụ cười thoải mái trên khuôn mặt anh cho thấy một cảm giác điềm tĩnh. Và có một cảm giác mạnh mẽ xuyên qua đầu Hae-jin, vậy ra người này chắc chắn là người đứng vị trí thứ hai chỉ sau trưởng phòng.
Hae-jin có thể ngay lập tức nhìn thấy năng lượng của người đứng thứ hai tỏa ra từ khuôn mặt anh ấy. Ở bất cứ nơi nào cũng vậy thôi, dù có đồng cấp đi chăng nữa thì vẫn có sự phân cấp. Người đàn ông này là người duy nhất giữ một bộ mặt nghiêm nghị trong suốt cuộc họp.
Trong những ngày tháng vinh quang của mình, Hae-jin đã học được một số kỹ năng quan sát của riêng mình từ các buổi tụ tập trong xã hội.
Vì không xuất thân từ một gia đình tài phiệt nên Hae-jin luôn ở vị trí cuối cùng trong các cuộc tụ họp xã hội, nơi cấp bậc được phân chia dựa trên tài sản của người bố. Vì vậy, khả năng quan sát gần như là bản năng sinh tồn để sống sót.
- Rất mong được giúp đỡ.
Trước lời chào của Hae-jin, Byeong-soo hơi cúi đầu đáp lại một câu rồi rời khỏi phòng họp.
Giờ đây trong phòng họp chỉ còn lại ba người đàn ông và một người phụ nữ. Hae-jin nhanh chóng liếc nhìn bốn người. Không giống như Byeong-soo, bốn người còn lại có vẻ bằng tuổi cô.
Tiếp theo là một cảm giác lạ lùng và lạnh lẽo khác hẳn với màn chào hỏi với Byeong-soo trước đó. Sự tò mò biến mất, chỉ còn sự cảnh giác lộ liễu, lúc này đóa hồng duy nhất kia bắt đầu đứng dậy.
- Cô Jeong Hae-jin phải không? Tên tôi là Kim Yeon-jeong.
Và Yeon-jeong lần lượt giới thiệu những người ngồi ở đó gồm Park Jeol-hong, Choi Yoon-ki, Kim Woo-jin. Sau cùng, Yeon-jeong bước tới chỗ Hae-jin.
- Tôi sẽ là người bàn giao công việc cho cô.
Đối phương cảnh giác với Hae-jin đến mức có thể cảm nhận được rằng cô ta đang không ngừng cố gắng làm dịu đi lưỡi dao đã mài sắc của mình. Và Hae-jin biết, rằng cô ta không có ý định che giấu ánh mắt không hài lòng của mình.
- Vâng, cảm ơn cô.
Yeon-jeong không bày tỏ bất kỳ phản ứng trước nào nụ cười rạng rỡ của Hae-jin. Trái lại cô ta thể hiện nét mặt nói lên rằng 'gì chứ, tôi cái gì chẳng có'.
Yeon-jeong rời khỏi phòng họp với mái tóc dài đung đưa, bỏ lại Hae-jin với nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.
Trước phản ứng lạnh lùng của Yeon-jeong, ba người còn lại bắt đầu đứng dậy với nụ cười thiếu tự nhiên. Từng người một chào Hae-jin, nói rất vui được gặp cô và bắt tay cô một cách lịch sự rồi rời đi.
Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Hae-jin trong phòng họp.
Cô nhìn kỹ lại nơi mọi người đã ngồi trong phòng họp yên tĩnh.
Cô nghĩ mình đang làm cái gì vậy chứ, rồi lại tặc lưỡi. Cô phải làm thôi. Cô phải làm để kiếm ăn mà.
Nếu cô chùn bước tại đây, cô sẽ lại ngã thịch xuống đáy một lần nữa. Cảm giác đó khi cô bước vào căn nhà ở địa chỉ xa lạ kia cô đã cảm nhận quá đủ rồi.
Cô không bao giờ muốn cảm nhận điều đó một lần nữa. Cô không muốn rơi xuống vực thẳm thêm lần nào nữa. Đây chính là thực tế, là cuộc sống.
Jeong Hae-jin chỉ có thể ở lại tập đoàn Yeon-chang với sức sống mãnh liệt.
**
Hae-jin mở cửa phòng họp, bước ra ngoài và đi dọc hành lang. Ở phía xa, có vài người mặc bộ comple đen đang di chuyển ồn ào. Bước chân của Hae-jin nhanh chóng tiến về phía đó.
- Đặt ở đây được chứ?
Hai người khiêng chiếc bàn đặt xuống trước cửa phòng Trưởng phòng. Thế rồi quay sang hỏi Yeon-jeong đang đứng bên cạnh.
Chỉ qua một lần hỏi đáp vừa qua Hae-jin cũng có thể biết được Yeon-jeong là người rất kỹ tính, đến nỗi không nhận ra Hae-jin đã đến bên cạnh tự lúc nào.
- Tiền bối?
Phần giới thiệu các thành viên trong nhóm kết thúc chỉ với họ và tên, nên Hae-jin cũng gọi Yeon-jeong một cách tự nhiên như thế.
Khuôn mặt thanh tú của Yeon-jeong nhăn lại rồi dãn ra khi nhìn thấy Hae-jin. Hae-jin lắc lư cái đầu trước biểu cảm nhanh chóng bị che giấu đó.
Cảm giác lạnh lẽo này là gì nhỉ.
- Cô đang gọi tôi sao?
Yeon-jeong hướng ngón trỏ về phía bản thân và hỏi Hae-jin. Hae-jin gật đầu với nụ cười rạng rỡ và đáp 'vâng'.
- Ở nơi này làm gì có tiền bối của cô Jeong Hae-jin chứ?
Từ giọng nói sắc bén của Yeon-jeong, cô biết ngay cảm giác lạnh lẽo vừa rồi không phải là vô cơ.
- Tôi chưa từng có hậu bối nào như cô Jeong Hae-jin cả.
Đây chính là Định luật bảo toàn khối lượng mà đi đâu ta cũng có thể bắt gặp.
Thì ra người đầu tiên chính là cô.
Hae-jin giấu suy nghĩ ở trong lòng, thôi thì cái gì đến cũng đến, cô trả lời một cách bình tĩnh.
- Vì cô vẫn chưa cho tôi biết cấp bậc của cô là gì.
Đó không phải lỗi của tôi, mà là vì cô đã không nói với tôi.
- Vì thế tôi đã sử dụng cách gọi tôi cho rằng phổ biến nhất.
Hae-jin cố tình tỏ ra áy náy và thừa nhận sai lầm của mình. Yeon-jeong dường như không biết nói gì trước câu trả lời gãy gọn của Hae-jin.
Cô ấy khoanh tay trong tư thế có chút run run và cho Hae-jin biết cấp bậc chính xác của cô là gì.
- Trưởng nhóm, cô gọi tôi là Trưởng nhóm Kim là được.
Hae-jin nhìn cô ta vừa nói vừa tỏ vẻ 'cô thì biết gì chứ' lại càng nở nụ cười tươi tắn hơn và bước lại gần một bước.
- Trưởng nhóm, trưởng nhóm Kim Yeon-jeong. Giờ thì tôi biết rồi.
Cổ ngữ có câu 'Tay hung không đánh người đang cười'.
Hae-jin mỉm cười rạng rỡ nhất có thể và gật đầu. Có lẽ đó không phải phản ứng mà Yeon-jeong mong chờ nên trong nét mặt cô ta trông vẫn không được ổn.
Hae-jin lùi lại một bước và nhìn vào bàn làm việc của mình đang dần được sắp xếp xong xuôi.
Cô vừa cảm thán trong long, thì ra chiếc bàn này bây giờ chính là cần câu cơm của cô.
Thì cánh cửa văn phòng mở ra và dáng vẻ của Tae-hong lọt vào tầm mắt cô. Tae-hong cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên khi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai người Hae-jin, Yeon-jeong đứng đó. Như thể anh đã biết trước hai người đang ở trước cửa.
- Trưởng phòng.
Yeon-jeong đến gần Tae-hong, vẫy nhẹ chiếc đuôi vô hình tự lúc nào. Ánh mắt của Tae-hong dừng lại ở Yeon-jeong một lúc rồi quay sang Hae-jin.
- Bàn của cô Jeong Hae-jin, anh thấy để ở vị trí này được chứ?
Vẻ mặt cô ta đầy vẻ giả tạo, hỏi như muốn nhận được lời khen ngợi, Hae-jin lại giả vờ như không biết gì và quan sát vẻ mặt của Tae-hong.
Ánh mắt của Tae-hong di chuyển đến bàn làm việc, rồi đến khuôn mặt của Yeon-jeong, và cuối cùng lại đến Hae-jin.
Hae-jin đánh đồng tử chéo lên nhằm tránh ánh mắt đó.
- Hẳn trưởng nhóm Kim Yeon-jeong tự làm tốt rồi.
Nghe những lời đó, khuôn mặt của Yeon-jeong trở nên rạng rỡ hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này. Hae-jin dường như còn thấy cái đuôi khi cô ta cười hô hô.
Vừa nãy, biểu cảm cô dành cho tôi có phải như thế đâu.
Vậy là từ điển nhân vật của Jeong Hae-jin thêm một từ vựng mới, về Kim Yeong-jeong.
Cô chính là Kim Cửu Vĩ Hồ.
Rồi cô chợt nghĩ, anh ta thân thiện với nhân viên như thế, vậy vì sao lại được gọi là bóng bầu dục?
Suy nghĩ của Hae-jin không kéo dài được lâu. Tae-hong tiến về phía trước vài bước rồi quay lại. Không giống với vẻ mặt tốt bụng và hòa nhã, đôi mắt anh không hề mỉm cười. Đôi mắt ấy cố định trên một đường thẳng tạo nên bầu không khí cao ngạo.
- À, trưởng nhóm Kim Yeon-jeong này.
Câu chữ nghe chừng rất bình thường nhưng giọng điệu của anh ấy không hề thân thiện chút nào. Thế nhưng Yeon-jeong mỉm cười rạng rỡ và trả lời, 'Vâng?'
- Không phải 'cô Jeong Hae-jin'.
Dây cung của Tae-hong được kéo căng,
- Mà là 'trợ lý Jeong Hae-jin'.
Chíu, bắn vào tấm bia Yeon-jeong. Anh ta vừa chỉnh theo tôn chỉ của bản thân, đó là trong môi trường tự do, nhưng cái gì cần thì vẫn phải được giữ trong khuôn khổ. Hae-jin hình dung cái đuôi đang vẫy vẫy rũ xuống mềm oặt.
- X-xin lỗi, tôi đã phạm sai lầm.
Yeon-jeong không thể cười được nữa. Nhưng Tae-hong vẫn chỉ đi ngang qua với vẻ mặt thờ ơ.
Thì ra quả bóng bầu dục này không hề tùy tiện như cái tên.
Hae-jin nhìn Yeon-jeong đang cúi đầu và lét lút nhún vai.
**
Sau nửa ngày đi làm, Hae-jin đã có thể làm quen với không khí công ty.
Hae-jin nhìn vào bàn làm việc. Bàn làm việc được trang bị tốt và được chuẩn bị đầy đủ cho công việc. Sau một thời gian dài được ngồi vào bàn làm việc khiến cô thấy phấn khích tận sâu trong lòng.
Dù hoàn cảnh có ra sao đi nữa, thì ít nhất mình cũng sẽ hoàn thành tốt công việc được trao.
Có một danh sách các vật dụng trên bàn, tất cả những gì nhóm cần làm là đánh dấu vào những những vật phẩm cần thiết rồi chuyển đi.
Trong khi kiểm tra mọi thứ, một bóng đen phủ lên trên tờ giấy trắng. Hae-jin từ từ ngẩng đầu lên.
- Trưởng, trưởng phòng?
Tae-hong chỉ hơi cúi đầu xuống nhưng thân cao 189cm đã tạo ra một ngọn núi bóng tối khổng lồ. Hae-jin giật mình nhảy dựng lên.
Có tiếng ghế bị đẩy lùi ra va vào bức tường phía sau. Cảm giác khó chịu từ đôi mắt không cảm xúc, đôi môi mím chặt và khuôn mặt vô cảm khiến tôi không thể cử động được.
Con người này có thể khiến người khác rơi xuống vực sâu chỉ bằng việc nhìn người ta trèo xuống.
Liệu mình có thể làm tốt công việc thư ký tháp tùng cho một người thế này không?
- Trợ lý Jeong.
Âm thanh vang lên đã đưa Hae-jin đang bị phân tâm bởi những suy nghĩ khác trở lại thực tại.
Khi cô tỉnh lại, Tae-hong đang đứng cạnh cô. Ngón tay của Tae-hong gõ lên bàn vài lần. Khi cô đang mải tập trung vào các ngón tay thì nghe thấy giọng nói của Tae-hong trên đầu mình.
- Đến phòng tôi.
Sau khi nói thẳng chuyện chính, Tae-hong biến mất trước khi nghe câu trả lời của Hae-jin.
Đôi chân của Hae-jin khuỵu xuống, tay nắm lấy cạnh bàn. Sức lực của cô tập trung vào những đầu ngón tay.
Cứ đà này cô còn không thể kèm nổi anh ta chứ đừng nói là mật thiết.
Số tiền Jun-tae đưa ra đang lướt qua trước mắt cô.
Kể cả có nghỉ việc thì mình cũng phải nghỉ việc sau khi nhận được tháng lương đầu tiên. Hae-jin tiến đến chiếc bàn nơi Tae-hong đang ngồi.
- Anh gọi tôi.
Hae-jin đứng ở một khoảng cách mập mờ, không gần cũng không xa.
Ở một khoảng cách mà từ đó cô sẽ không bao giờ khuất phục trước ánh mắt của Tae-hong, khoảng cách vừa đủ.
Anh vẫn đang xem tài liệu. Cô đợi anh nói mà không hỏi thêm câu nào. Tae-hong đọc xong trang cuối cùng rồi quay sang Hae-jin.
Cô đứng đó lo lắng tự hỏi mệnh lệnh đầu tiên sẽ là gì, nhưng có thứ gì đó trong tay anh bay theo đường parabol chuyển cho cô. Theo phản xạ cô đưa tay ra và bắt lấy nó.
- Cô biết lái xe không?
Bài kiểm tra đầu tiên chính là lái xe.