Chương 4
Phần 4/10
37.
Chắc mọi người còn chưa nghĩ ra sao hai chữ đó lại quan trọng.
Còn nhớ cảnh sát nói gì không?
Điện thoại đã bị cài đặt về chế độ mặc định.
Nếu thế thì làm sao còn lưu tên người gọi được.
Đáng lẽ cuộc điện thoại đó phải hiển thị người gọi là một chuỗi số mới đúng.
Nhưng bạn cùng phòng tôi trông thấy hai chữ Hán, vậy thì đích thị là ghi chú tên trong danh bạ!
Cho nên số liên lạc đó khả năng được lưu trên thẻ sim! Vì thế dù chuyển về chế độ mặc định rồi vẫn có thể hiển thị tiếp.
Manh mối còn chưa đứt!
38.
Nghĩ đến đây, tim tôi đập dồn dập hơn.
Kỳ thật, ba năm qua tôi vẫn chưa thể buông xuôi việc truy tìm chân tướng.
Thành ra vừa phát hiện được manh mối là tôi hủy luôn cuộc phỏng vấn buổi trưa, lên xe lửa chuyến chiều lần theo địa chỉ năm đó đến nhà Hũ Nút.
Tôi đứng trước cửa đợi bố mẹ cậu ấy tan tầm.
Khi cô chú nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngây ngẩn cả người sau đó biết tôi là bạn học của Hũ Nút thì chào đón rất nhiệt tình.
Vào nhà, tôi không dây dưa dài dòng mà hỏi thẳng bọn họ.
"Cô, chú, hai người còn giữ điện thoại của Hũ Nút không ạ?"
Nghe xong, cô chú nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Mẹ Hũ Nút nói: "Còn giữ."
Tôi vội bảo: "Cô chú có thể cho cháu xem thẻ sim trong máy một chút được không ạ?"
Cô ấy ngơ ngác hỏi: "Cháu xem cái sim bỏ đi làm gì?"
Tôi nói dối: "Cháu đang rất cần một số điện thoại mà mãi không nhớ nổi, hồi trước cháu từng lưu trong điện thoại của bạn ấy nên nhờ cô chú lấy giúp cháu nhé ạ."
Nghe vậy, mẹ Hũ Nút bèn nói: "Được cháu ạ, để cô lấy cho mà xem nhưng chắc là không tìm thấy gì đâu, thẻ sim của thằng bé làm gì lưu số điện thoại nào."
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra từ một cái hộp nhỏ.
Nhìn kỹ mới phát hiện trong cái hộp kia toàn là di vật của Hũ Nút.
Tôi tháo thẻ sim, nhét vào điện thoại của mình để xem.
Như lời mẹ Hũ Nút nói, quả thật cái sim này là sim trắng, không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào cả.
39.
Các vị đang đọc có phải nghĩ là manh mối đến đây lại đứt mất không?
Sai.
Cái sim trắng không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào này chính là manh mối lớn nhất.
Chính cái sim trắng này giúp tôi xâu chuỗi được những mảnh liên tưởng rời rạc suốt bốn năm qua của tôi thành một bức tranh lớn.
Hôm nay, tôi đã có một đáp án.
Nhưng đáp án này thực sự khiến tôi thấy rợn người.
Có lẽ mọi người đang thấy khó hiểu, cứ bình tĩnh ngồi yên nghe tôi kể tiếp.
Hãy để tôi mang toàn bộ những gì tôi phân tích được từ sự vụ mấy năm trước, lần lượt kể hết ra cho mọi người.
40.
Nào, bắt đầu nhé.
Theo như video giám sát, trong hơn mười phút Hũ Nút đứng yên trước cửa phòng ký túc, cậu ấy đã từng lấy điện thoại ra.
Dù camera không nét lắm, nhưng có thể xác định việc cậu ấy làm với mấy giây ngắn ngủi ấy tuyệt đối không thể nào là cài đặt máy về chế độ mặc định.
Những ai từng cài lại điện thoại chắc hẳn phải biết khi format điện thoại sẽ tắt nguồn.
Tuy nhiên trên video, cậu ấy chỉ quét quét màn hình vài cái, xem gì đó rồi lại cất di động vào túi.
Cho nên tại thời điểm này, chiếc điện thoại chưa bị chuyển về chế độ xuất xưởng.
Sau đó qua video giám sát, cậu ấy cũng không lấy điện thoại ra nữa.
41.
Lại nói đến sáng hôm phát hiện thi thể Hũ Nút.
Khi chúng tôi đi gọi bác quản lý ký túc, điện thoại của cậu ấy sáng lên trong túi, đồng thời màn hình hiển thị chiếu xuyên qua quần, có thể thấy lờ mờ tên người liên hệ được lưu với hai chữ.
Thế nhưng thẻ sim của Hũ Nút không lưu bất kỳ số nào vào danh bạ, cho nên tên liên hệ này chỉ có thể đến từ bộ nhớ sẵn có trong điện thoại.
Nói cách khác, tại thời điểm này, điện thoại vẫn chưa bị format.
42.
Về sau, lãnh đạo nhà trường tới.
Ba người chúng tôi bị dẫn riêng ra hỏi chuyện, hai vị bí thư tra hỏi chúng tôi còn hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần thì đi vào phòng.
Trong khoảng thời gian này không có ai khác tiến vào phòng ký túc, ấy thế mà đến khi cảnh sát tiếp nhận vụ án thì điện thoại bỗng dưng bị cài về chế độ mặc định.
Tôi không nghi ngờ kết quả khám xét của cảnh sát.
Bởi vậy kẻ khả nghi chỉ có thể là hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần.
Tại khoảng thời gian hai người họ vào phòng, tay của một trong hai đã format điện thoại.
Chỉ có thể là như vậy mà thôi.
43.
Phân tích đến đây, tôi thấy hãi hùng khiếp vía.
Sợ cực kỳ.
Tôi hoài nghi liệu có phải mình cả nghĩ quá rồi không.
Hay là liệu bạn cùng phòng của tôi có nhìn lầm không.
Nhưng không phương án nào đủ hợp lý để thuyết phục được tôi.
Tôi vẫn tin chắc vào phán đoán của mình.
Cho nên tôi quyết định tiếp tục tra đến cùng.
Mặc dù chuyện đã qua ba năm, nhưng có những thứ không cách nào tiêu tan trong lòng tôi.
Tôi định đi gặp chủ nhiệm hậu cần trước.
Có hai nguyên nhân.
Một là, trong bốn năm theo học, tôi đã liên hệ với ông ấy không ít lần. Ấn tượng của tôi về ông ấy là một nhà giáo hết sức chính trực.
Hai là, cái tên lờ mờ hiển thị khi điện thoại reo có hai chữ, mà ‘hiệu trưởng’ vừa hay cũng thế.
44.
Tôi đến văn phòng hậu cần, tới cái bàn ở tít trong cùng.
Bởi vì bốn năm nay khá quen thân nên chủ nhiệm hậu cần thấy tôi thì niềm nở lắm.
"Sao rồi? Các bạn học khác lúc này chắc đang rải CV xin việc khắp nơi, sao em đủng đỉnh thế này? Tìm được mối ngon rồi hả?"
Tôi nhìn ông ấy, chỉ cất tiếng, hỏi:
"Có lẽ hơi đường đột, nhưng em muốn hỏi thầy chút ạ. Chuyện Hũ Nút thắt cổ hồi bọn em năm nhất ấy, thầy còn nhớ rõ không?"
Chủ nhiệm hậu cần rõ ràng không hề có phản ứng chột dạ gì, bình thản đáp:
"Nhớ chứ. Kỳ thật sinh viên chết không phải chuyện lạ lùng gì, nhưng cậu ta thắt cổ tự vẫn, lại còn chọn chết trong ký túc xá, khó mà quên được."
Tôi thấy tâm tình thầy không tồi bèn hỏi thẳng:
"Em muốn biết, lúc ấy thầy và thầy hiệu trưởng vào phòng rồi đã làm gì?"
Vấn đề này khá đường đột, thầy nhìn tôi rồi nhỏ giọng hỏi ngược lại:
"Sao tự nhiên em hỏi cái này?"
Tôi nói dối.
"Em mất đồ ạ, lúc ấy chưa cần dùng nên không để ý, bây giờ cần lắm thầy ơi."
Chủ nhiệm hậu cần vẫn giữ giọng khe khẽ:
"Mất đồ em nghi hai thầy á? Lúc ấy thầy với hiệu trưởng không hề động tới vị trí của các em. Hiệu trưởng quan sát thi thể còn thầy lục soát bàn học của người chết xem có tàng trữ ma tuý hay chất gây nghiện không."
Nghe vậy, tôi hỏi: "Vì sao phải xem có ma tuý không ạ?"
"Đang êm đẹp một sinh viên treo cổ tự sát làm gì? Gặp tình huống như này thứ các thầy nghi ngờ đầu tiên chính là người đó có hút chích hay dùng chất gây ảo giác không."
"Tóm lại là thầy kiểm tra bàn ghế giường chiếu của cậu ấy, còn hiệu trưởng đi kiểm tra thi thể và các vật phẩm trên người ạ?"
Chủ nhiệm hậu cần gật đầu.
"Đúng vậy, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, nói quy trình này cho em biết cũng chẳng có tác dụng gì. Em chỉ cần biết các thầy không lấy đồ của em là được."
"Vâng, phiền thầy rồi ạ, em lại về tìm kỹ xem."
Tôi đã có được đáp án mình muốn, thế là nhanh chóng đánh bài chuồn.
45.
Lời nói của thầy chủ nhiệm hậu cần khiến tôi càng đinh ninh chuyện này chắc chắn có liên quan đến hiệu trưởng.
Đương nhiên, tôi không có năng lực gì mà đi điều tra được hiệu trưởng cả.
Nhưng tôi biết làm thế nào để xác định mối liên hệ giữa hiệu trưởng và Hũ Nút.
Trong lịch sử giao dịch của Hũ Nút có lưu lại số tài khoản người gửi, vậy chỉ cần chứng minh số tài khoản gửi tiền cho cậu ấy thuộc về ông ta là xong.
Nếu việc này thật sự có dính líu đến hiệu trưởng thì tôi tin chắc ông ta không ngu tới mức dùng tài khoản đứng tên chính mình.
Tài khoản gửi tiền đó khả năng cao là tài khoản để ông ta chuyên làm chuyện phi pháp.
Trước mắt, tôi cần một đầu mối.
46.
Hiệu trưởng trường chúng tôi không chính trực mấy, thường ngày cũng không ít lần làm chuyện lạm dụng chức quyền. Tôi chỉ cần thử tiếp xúc dò hỏi cách mua bằng cấp thì có lẽ không khó để trà trộn vào đường dây này.
Mất khoảng một tuần lễ thăm dò tôi mới tìm được biện pháp khả thi.
Hẳn mọi người thấy hơi khó tin, nhưng mấy năm trước, mua bán bằng cử nhân không phải chuyện gì kỳ lạ.
Lúc ấy tôi thông qua một cơ sở ôn thi ở gần trường, dễ dàng tiếp xúc với đường dây trong trường này.
Sau đó tôi gom toàn bộ số tiền trên người, khoảng mấy ngàn tệ, làm tròn lên năm ngàn làm phí ‘bôi trơn’, thuận lợi xin được số điện thoại và tài khoản ngân hàng của ‘tay trong’.
Tổng cộng là bốn số điện thoại và số tài khoản.
Tôi so từng dãy số một.
Quả nhiên có một số tài khoản giống y xì số tài khoản đã gửi tiền cho Hũ Nút.
47.
Điều tra đến đây, tôi nghĩ đáp án gần như đã trồi lên mặt nước rồi.
Việc Hũ Nút làm thêm năm đó e rằng chính là mua bán bằng cấp.
Hiệu trưởng, có thể là cấp trên của cậu ấy.
Khoản tiền 5000 gửi cho Hũ Nút mỗi thứ sáu đoán chừng là tiền hoa hồng.
Cho nên sau khi Hũ Nút tự sát, hiệu trưởng mới vội vàng xóa sạch dữ liệu trong điện thoại Hũ Nút.
Bởi vì theo quy trình, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra mọi mối quan hệ của người chết.
Đã điều tra thì tất nhiên sẽ lòi ra hiệu trưởng.
Như thế thì bê bối mua bán bằng cấp sẽ lộ mất.
37.
Chắc mọi người còn chưa nghĩ ra sao hai chữ đó lại quan trọng.
Còn nhớ cảnh sát nói gì không?
Điện thoại đã bị cài đặt về chế độ mặc định.
Nếu thế thì làm sao còn lưu tên người gọi được.
Đáng lẽ cuộc điện thoại đó phải hiển thị người gọi là một chuỗi số mới đúng.
Nhưng bạn cùng phòng tôi trông thấy hai chữ Hán, vậy thì đích thị là ghi chú tên trong danh bạ!
Cho nên số liên lạc đó khả năng được lưu trên thẻ sim! Vì thế dù chuyển về chế độ mặc định rồi vẫn có thể hiển thị tiếp.
Manh mối còn chưa đứt!
38.
Nghĩ đến đây, tim tôi đập dồn dập hơn.
Kỳ thật, ba năm qua tôi vẫn chưa thể buông xuôi việc truy tìm chân tướng.
Thành ra vừa phát hiện được manh mối là tôi hủy luôn cuộc phỏng vấn buổi trưa, lên xe lửa chuyến chiều lần theo địa chỉ năm đó đến nhà Hũ Nút.
Tôi đứng trước cửa đợi bố mẹ cậu ấy tan tầm.
Khi cô chú nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngây ngẩn cả người sau đó biết tôi là bạn học của Hũ Nút thì chào đón rất nhiệt tình.
Vào nhà, tôi không dây dưa dài dòng mà hỏi thẳng bọn họ.
"Cô, chú, hai người còn giữ điện thoại của Hũ Nút không ạ?"
Nghe xong, cô chú nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Mẹ Hũ Nút nói: "Còn giữ."
Tôi vội bảo: "Cô chú có thể cho cháu xem thẻ sim trong máy một chút được không ạ?"
Cô ấy ngơ ngác hỏi: "Cháu xem cái sim bỏ đi làm gì?"
Tôi nói dối: "Cháu đang rất cần một số điện thoại mà mãi không nhớ nổi, hồi trước cháu từng lưu trong điện thoại của bạn ấy nên nhờ cô chú lấy giúp cháu nhé ạ."
Nghe vậy, mẹ Hũ Nút bèn nói: "Được cháu ạ, để cô lấy cho mà xem nhưng chắc là không tìm thấy gì đâu, thẻ sim của thằng bé làm gì lưu số điện thoại nào."
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra từ một cái hộp nhỏ.
Nhìn kỹ mới phát hiện trong cái hộp kia toàn là di vật của Hũ Nút.
Tôi tháo thẻ sim, nhét vào điện thoại của mình để xem.
Như lời mẹ Hũ Nút nói, quả thật cái sim này là sim trắng, không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào cả.
39.
Các vị đang đọc có phải nghĩ là manh mối đến đây lại đứt mất không?
Sai.
Cái sim trắng không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào này chính là manh mối lớn nhất.
Chính cái sim trắng này giúp tôi xâu chuỗi được những mảnh liên tưởng rời rạc suốt bốn năm qua của tôi thành một bức tranh lớn.
Hôm nay, tôi đã có một đáp án.
Nhưng đáp án này thực sự khiến tôi thấy rợn người.
Có lẽ mọi người đang thấy khó hiểu, cứ bình tĩnh ngồi yên nghe tôi kể tiếp.
Hãy để tôi mang toàn bộ những gì tôi phân tích được từ sự vụ mấy năm trước, lần lượt kể hết ra cho mọi người.
40.
Nào, bắt đầu nhé.
Theo như video giám sát, trong hơn mười phút Hũ Nút đứng yên trước cửa phòng ký túc, cậu ấy đã từng lấy điện thoại ra.
Dù camera không nét lắm, nhưng có thể xác định việc cậu ấy làm với mấy giây ngắn ngủi ấy tuyệt đối không thể nào là cài đặt máy về chế độ mặc định.
Những ai từng cài lại điện thoại chắc hẳn phải biết khi format điện thoại sẽ tắt nguồn.
Tuy nhiên trên video, cậu ấy chỉ quét quét màn hình vài cái, xem gì đó rồi lại cất di động vào túi.
Cho nên tại thời điểm này, chiếc điện thoại chưa bị chuyển về chế độ xuất xưởng.
Sau đó qua video giám sát, cậu ấy cũng không lấy điện thoại ra nữa.
41.
Lại nói đến sáng hôm phát hiện thi thể Hũ Nút.
Khi chúng tôi đi gọi bác quản lý ký túc, điện thoại của cậu ấy sáng lên trong túi, đồng thời màn hình hiển thị chiếu xuyên qua quần, có thể thấy lờ mờ tên người liên hệ được lưu với hai chữ.
Thế nhưng thẻ sim của Hũ Nút không lưu bất kỳ số nào vào danh bạ, cho nên tên liên hệ này chỉ có thể đến từ bộ nhớ sẵn có trong điện thoại.
Nói cách khác, tại thời điểm này, điện thoại vẫn chưa bị format.
42.
Về sau, lãnh đạo nhà trường tới.
Ba người chúng tôi bị dẫn riêng ra hỏi chuyện, hai vị bí thư tra hỏi chúng tôi còn hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần thì đi vào phòng.
Trong khoảng thời gian này không có ai khác tiến vào phòng ký túc, ấy thế mà đến khi cảnh sát tiếp nhận vụ án thì điện thoại bỗng dưng bị cài về chế độ mặc định.
Tôi không nghi ngờ kết quả khám xét của cảnh sát.
Bởi vậy kẻ khả nghi chỉ có thể là hiệu trưởng và chủ nhiệm hậu cần.
Tại khoảng thời gian hai người họ vào phòng, tay của một trong hai đã format điện thoại.
Chỉ có thể là như vậy mà thôi.
43.
Phân tích đến đây, tôi thấy hãi hùng khiếp vía.
Sợ cực kỳ.
Tôi hoài nghi liệu có phải mình cả nghĩ quá rồi không.
Hay là liệu bạn cùng phòng của tôi có nhìn lầm không.
Nhưng không phương án nào đủ hợp lý để thuyết phục được tôi.
Tôi vẫn tin chắc vào phán đoán của mình.
Cho nên tôi quyết định tiếp tục tra đến cùng.
Mặc dù chuyện đã qua ba năm, nhưng có những thứ không cách nào tiêu tan trong lòng tôi.
Tôi định đi gặp chủ nhiệm hậu cần trước.
Có hai nguyên nhân.
Một là, trong bốn năm theo học, tôi đã liên hệ với ông ấy không ít lần. Ấn tượng của tôi về ông ấy là một nhà giáo hết sức chính trực.
Hai là, cái tên lờ mờ hiển thị khi điện thoại reo có hai chữ, mà ‘hiệu trưởng’ vừa hay cũng thế.
44.
Tôi đến văn phòng hậu cần, tới cái bàn ở tít trong cùng.
Bởi vì bốn năm nay khá quen thân nên chủ nhiệm hậu cần thấy tôi thì niềm nở lắm.
"Sao rồi? Các bạn học khác lúc này chắc đang rải CV xin việc khắp nơi, sao em đủng đỉnh thế này? Tìm được mối ngon rồi hả?"
Tôi nhìn ông ấy, chỉ cất tiếng, hỏi:
"Có lẽ hơi đường đột, nhưng em muốn hỏi thầy chút ạ. Chuyện Hũ Nút thắt cổ hồi bọn em năm nhất ấy, thầy còn nhớ rõ không?"
Chủ nhiệm hậu cần rõ ràng không hề có phản ứng chột dạ gì, bình thản đáp:
"Nhớ chứ. Kỳ thật sinh viên chết không phải chuyện lạ lùng gì, nhưng cậu ta thắt cổ tự vẫn, lại còn chọn chết trong ký túc xá, khó mà quên được."
Tôi thấy tâm tình thầy không tồi bèn hỏi thẳng:
"Em muốn biết, lúc ấy thầy và thầy hiệu trưởng vào phòng rồi đã làm gì?"
Vấn đề này khá đường đột, thầy nhìn tôi rồi nhỏ giọng hỏi ngược lại:
"Sao tự nhiên em hỏi cái này?"
Tôi nói dối.
"Em mất đồ ạ, lúc ấy chưa cần dùng nên không để ý, bây giờ cần lắm thầy ơi."
Chủ nhiệm hậu cần vẫn giữ giọng khe khẽ:
"Mất đồ em nghi hai thầy á? Lúc ấy thầy với hiệu trưởng không hề động tới vị trí của các em. Hiệu trưởng quan sát thi thể còn thầy lục soát bàn học của người chết xem có tàng trữ ma tuý hay chất gây nghiện không."
Nghe vậy, tôi hỏi: "Vì sao phải xem có ma tuý không ạ?"
"Đang êm đẹp một sinh viên treo cổ tự sát làm gì? Gặp tình huống như này thứ các thầy nghi ngờ đầu tiên chính là người đó có hút chích hay dùng chất gây ảo giác không."
"Tóm lại là thầy kiểm tra bàn ghế giường chiếu của cậu ấy, còn hiệu trưởng đi kiểm tra thi thể và các vật phẩm trên người ạ?"
Chủ nhiệm hậu cần gật đầu.
"Đúng vậy, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, nói quy trình này cho em biết cũng chẳng có tác dụng gì. Em chỉ cần biết các thầy không lấy đồ của em là được."
"Vâng, phiền thầy rồi ạ, em lại về tìm kỹ xem."
Tôi đã có được đáp án mình muốn, thế là nhanh chóng đánh bài chuồn.
45.
Lời nói của thầy chủ nhiệm hậu cần khiến tôi càng đinh ninh chuyện này chắc chắn có liên quan đến hiệu trưởng.
Đương nhiên, tôi không có năng lực gì mà đi điều tra được hiệu trưởng cả.
Nhưng tôi biết làm thế nào để xác định mối liên hệ giữa hiệu trưởng và Hũ Nút.
Trong lịch sử giao dịch của Hũ Nút có lưu lại số tài khoản người gửi, vậy chỉ cần chứng minh số tài khoản gửi tiền cho cậu ấy thuộc về ông ta là xong.
Nếu việc này thật sự có dính líu đến hiệu trưởng thì tôi tin chắc ông ta không ngu tới mức dùng tài khoản đứng tên chính mình.
Tài khoản gửi tiền đó khả năng cao là tài khoản để ông ta chuyên làm chuyện phi pháp.
Trước mắt, tôi cần một đầu mối.
46.
Hiệu trưởng trường chúng tôi không chính trực mấy, thường ngày cũng không ít lần làm chuyện lạm dụng chức quyền. Tôi chỉ cần thử tiếp xúc dò hỏi cách mua bằng cấp thì có lẽ không khó để trà trộn vào đường dây này.
Mất khoảng một tuần lễ thăm dò tôi mới tìm được biện pháp khả thi.
Hẳn mọi người thấy hơi khó tin, nhưng mấy năm trước, mua bán bằng cử nhân không phải chuyện gì kỳ lạ.
Lúc ấy tôi thông qua một cơ sở ôn thi ở gần trường, dễ dàng tiếp xúc với đường dây trong trường này.
Sau đó tôi gom toàn bộ số tiền trên người, khoảng mấy ngàn tệ, làm tròn lên năm ngàn làm phí ‘bôi trơn’, thuận lợi xin được số điện thoại và tài khoản ngân hàng của ‘tay trong’.
Tổng cộng là bốn số điện thoại và số tài khoản.
Tôi so từng dãy số một.
Quả nhiên có một số tài khoản giống y xì số tài khoản đã gửi tiền cho Hũ Nút.
47.
Điều tra đến đây, tôi nghĩ đáp án gần như đã trồi lên mặt nước rồi.
Việc Hũ Nút làm thêm năm đó e rằng chính là mua bán bằng cấp.
Hiệu trưởng, có thể là cấp trên của cậu ấy.
Khoản tiền 5000 gửi cho Hũ Nút mỗi thứ sáu đoán chừng là tiền hoa hồng.
Cho nên sau khi Hũ Nút tự sát, hiệu trưởng mới vội vàng xóa sạch dữ liệu trong điện thoại Hũ Nút.
Bởi vì theo quy trình, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra mọi mối quan hệ của người chết.
Đã điều tra thì tất nhiên sẽ lòi ra hiệu trưởng.
Như thế thì bê bối mua bán bằng cấp sẽ lộ mất.