Chương : 148
Khi XX quân doanh và ký túc xá hoàn toàn tắt đèn, bóng đêm phủ xuống bao trùm toàn bộ. Các sinh viên năm nhất của đại học Đông Hải, sau một hồi nói chuyện phiếm sôi nổi đã dần dần tiến vào giấc ngủ.
Khác hẳn với phòng ngủ của ký túc xá, phòng ngủ của quân doanh đều là đại phòng ngủ, giường nào ít nhất cũng có thể đủ cho hai mươi người ngủ.
Bởi vì thời tiết quá nóng, cơ hồ tất cả các phòng ngủ đều mở cửa, đưa mắt nhìn cũng có thể thấy những thân người cởi trần lăn qua lăn lại, tiếng lẩm bẩm vang lên không dứt.
Có lẽ sợ ảnh hưởng đến mộng đẹp của mọi người, Bùi Đông Lai cố ý giảm tiếng bước chân xuống mức nhỏ nhất, mỗi lần nhấc chân cơ hồ sẽ dừng trên không một chút, sau đó mới nhẹ nhàng hạ xuống, cơ hồ không phát ra bất cứ âm thanh gì
Liên tục đi tới, đột nhiên Bùi Đông Lai dừng lại, bằng vào thính lực siêu khủng bố của hắn, hắn nghe được có người không ngủ, mà còn là đang nói gì đó.
- Đông Lai đến giờ vẫn chưa về, không phải là bị tên Tôn Vệ Đông khốn kiếp kia ám toán chứ?
- Theo đạo lý mà nói thì Tôn Vệ Đông chắc chắn không dám. Thứ nhất, mấy năm nay yêu cầu huấn luyện quân sự cực kỳ nghiêm khắc, không baoh cho phép giáo quan và học trò phát sinh xung đột, huống chi Đông Lai và Liễu Nguyệt quan hệ không phải bình thường, Tôn Vệ Đông muốn động đến Bùi Đông Lai cũng phải nghĩ kĩ càng.
- Vậy tại sao Bùi Đông Lai đến giờ còn chưa về? Không nhẽ… không nhẽ Tôn Vệ Đông giết người diệt khẩu?
Nghe tiếng nói chuyện rất nhỏ với nhau, Bùi Đông Lai nhận ra được đây là thanh âm của Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh cùng với Trang Bích Phàm. Sau đó liền gia tăng cước bộ đi về phía phòng ngủ.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đến trước cửa phòng ngủ, chứng kiến được Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh cùng với Trang Bích Phàm 3 người đang vây quanh giường của Trang Bích Phàm, thấp giọng nghị luận gì đó.
Ánh trăng rọi trên mặt 3 người, Bùi Đông Lai có thể thấy rõ được trên mặt mỗi người đều pha lẫn sự lo lắng
- Ủa?
Đột nhiên Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai đang đứng trước cửa, miệng há ra thật to, đích thực là đang cực kỳ ngạc nhiên.
- Đông Lai
Tiếp theo đó, hắn kích động đứng bật dậy, vì đang ở trên giường nên đầu đập vào ván giường bên trên, một tiếng "Phanh" vang lên
- Ôi daaaaa…
Ngô Vũ Trạch lập tức lấy tay ôm đầu, ánh mắt vẫn như cũ, đặt trên người Bùi Đông Lai. Mà Cổ Văn Cảnh cùng Trang Bích Phàm 2 người cũng lập tức hướng mắt nhìn ra cửa.
Mắt thấy cả 3 người đều đem ánh mắt hướng về phía mình, Bùi Đông Lai ra dấu chớ có lên tiếng, sau đó mỉm cười tiến vào trong phòng ngủ.
- ĐÔNG LAI, chú không sao chứ?
- Tôn Vệ Đông tên khốn kiếp kia có làm khó gì chú không?
- Nếu hắn dám làm gì chú, nói cho ka, bọn ka sẽ giúp chú chỉnh hắn.
Ba người người bất chấp những học sinh khác đang ngủ, lập tức vây quanh Bùi Đông Lai, dồn dập hỏi.
Nghe bên tai những lời hỏi thăm quan tâm của 3 người, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của họ, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, cảm động khẽ đáp:
- Ka không sao.
Nghe được lời nói này của Bùi Đông Lai, đồng thời thấy trên người Bùi Đông Lai cũng không bị tổn thất gì, 3 người mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vẻ mặt Ngô Vũ Trạch tò mò liền hỏi
- Đông Lai, chú không phải bị tên vương bát đản Tôn Vệ Đông đó tính kế sao, làm thế nào trở về được vậy?
Ngô Vũ Trạch cũng đem âm lượng hạ xuống, Cổ Văn Cảnh và Trang Bích Phàm 2 người mặt cũng đầy thần tình tò mò nhìn Bùi Đông Lai, đợi Bùi Đông Lai giải thích.
Bùi Đông Lai thấy thế nhất thời cười khổ. Biết rõ nếu không giải thích rõ ràng, e rẳng 3 người này khó mà ngủ được, đành nói:
- Sự tình là như vậy…
- Chú nói Mộ Khuynh Nhan bị kẻ cướp bắt cóc đem vào rừng, sau đó trở thành con tin của bọn bắt cóc ư?
Mọi việc rõ ràng nhưng mà Bùi Đông Lai chỉ giải thích những điểm chính, chính là sau khi nghe Bùi Đông Lai giải thích xong, 3 người đều cả kinh, Ngô Vũ Trạch theo bản năng hỏi lại lần nữa.
- Ừh
Bùi Đông Lai gật đầu nói
- Sáng mai khi chúng ta kết thúc huấn luyện quân sự, đến lúc đó giáo quan sẽ nói ra tin tức này.
- Chẳng trách sao họ vội vã tập hợp chúng ta lại rồi đuổi chúng ta đi như vậy, tình cảm thật là nồng đậm ạ
Ngô Vũ Trạch nói xong chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:
- Đúng rồi, chú không phải là cùng với giáo quan đi tìm Tôn Vệ Đông sao? Tôn Vệ Đông đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị bắt cóc rồi sao?
- Hắn bị cường đạo giết rồi
Bùi Đông Lai hời hợt nói
- Giết???
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, 3 người chợt cảm thấy cả kinh, tựa hồ…đối với 3 người mà nói, tử vong là một chuyện rất xa xôi.
- Tên khốn kia cũng không tốt, chết là đáng
Sau khi sự khiếp sợ đi qua, Ngô Vũ Trạch tức giận mắng.
Trang Bích Phàm cũng gật gù, lại giả bộ lớn tiếng nói
- Đúng, cho dù cường đạo không thịt hắn, hắn mà tiếp tục chọc vào Đông Lai chúng ta cũng sẽ thịt hắn.
Cổ Văn Cảnh không nói gì, trong đầu hắn có một ý nghĩ mà hắn không thể lý giải: Tôn Vệ Đông không phải bị cường đạo giết, mà là chết vào tay Bùi Đông Lai.
Ý nghĩ quỷ dị này xuất hiện trong đầu làm Cổ Văn Cảnh chợt hoảng sợ, nhất thời không biết nói gì cho phải. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau đó Bùi Đông Lai và 3 người nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng cũng lên giường đi ngủ.
Đối với Ngô Vũ Trạch 3 người mà nói, thể chất của bọn họ không biến thái giống như Bùi Đông Lai, ngược lại, Ngô Vũ Trạch và Trang Bích Phàm 2 người thể chất đều rất kém cỏi, sau một ngày huấn luyện quân sự đã khiến cho bọn họ mệt mỏi không chịu nổi, lại thêm lo lắng cho Bùi Đông Lai cả đêm, tâm lý và thể lực đều mệt mỏi đến cực hạn, hiện giờ biết được Bùi Đông Lai không có việc gì, nhất thời ai nấy đều cao gối, chìm sâu vào giấc ngủ.
Cổ Văn Cảnh bởi vì nghĩ đến chuyện kia nên suy nghĩ trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng cũng ngủ.
Nghe được tiếng thở đều đều của 3 người, Bùi Đông Lai lại là không buồn ngủ một chút nào, mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ko biết qua bao lâu, cuối cùng Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, ngưng thần nhìn thấy trên màn hình là ảnh của Tần Đông Tuyết đang mặc một chiếc váy màu trắng, suy nghĩ xuất thần.
Ánh đèn Màn hình đt chiếu sáng khuôn mặt gầy gầy của hắn, trong khóe miệng chợt xuất hiện một ý cười.
Cùng lúc đó.
Trong quân doanh tại Yên Kinh
Đồng dạng cũng đang mất ngủ, Tần Đông Tuyết cầm điện thoại di động, bất quá… nàng không có xem ảnh của Bùi Đông Lai mà lại lấy những tin nhắn cũ của hắn ra đọc lại.
Cũng giống như Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết ở trong trường rất ít khi hiện ra ý cười, nay trên khuôn mặt đã có một tia hạnh phúc hiếm thấy.
- Bùi Đông Lai, anh có khỏe không?
Sau khi xem hết những tin nhắn gần đây của Bùi Đông Lai gửi cho nàng, Tần Đông Tuyết tự hỏi lòng mình.
- Đông Tuyết, em thế nào rồi?
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai nhìn ảnh của Tần Đông Tuyết cũng suy nghĩ xuất thần, đồng dạng tự hỏi lòng mình 1 câu.
Ngay sau đó.
Hai người đồng loạt cảm thấy thôi thúc phải gửi một tin nhắn thật xúc động cho đối phương.
Nhưng… cả 2 người đều không làm như vậy, đồng thời cất điện thoại, cơ hồ trong cùng một thời gian, cả 2 người cùng nói:
- Chúc ngủ ngon, Đông Lai.
- Chúc ngủ ngon, Đông Tuyết.
Giống như có thể nghe được câu nói chúc ngủ ngon đầy ôn nhu của Đông Tuyết từ ngoài ngàn dặm xa xôi, tinh thần Bùi Đông Lai chợt buông lỏng, trong lòng chỉ còn một mảnh yên tĩnh, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Đã trải qua một ngày kinh tâm động phách, Bùi Đông Lai lại có thể nhờ ảnh chụp của Đông Tuyết mà tiến vào mộng đẹp, nhưng tại phía xa, ở một căn biệt thự trong khu nhà giàu Đông Hải Tử Viên có vị trí dịa lý cực tốt kia, có người lại không buồn ngủ một chút nào.
Thậm chí… Nàng còn không giống như trước kia, sau khi tắm xong sẽ mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ, tay cầm một ly rượu đỏ, cuộn tròn ở trên ghế salon mà hiện tại nàng vẫn như cũ, mặc một bộ sườn xám kết hợp một đôi giày cao gót màu đỏ, ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, khuôn mặt hiện lên vẻ suy nghĩ kịch liệt.
Thân là thủ vệ bảo tiêu kiêm lái xe của Quý Hồng, Ân Ly đứng ở phía sau Quý Hồng, giống như hình với bóng.
"Ba!"
Không biết qua bao lâu, Quý Hồng rút ra một điếu thuốc lá nữ, châm lửa rồi nhẹ nhàng hút một hơi, sau đó thản nhiên nhả ra một ngụm sương khói.
Trong trí nhớ của Ân Ly, Quý Hồng không có nghiện thuốc lá, chỉ khi nào gặp phải chuyện phiền lòng, nàng mới hút thuốc.
- Ân Ly, cô có cảm thấy bọn người Thái Phi là bị BBùi Đông Lai xử lý?
Nhẹ nhàng thở ra một hơi khói thuốc, đối với sự tình ngày hm nay, ngữ khí của QUÝ HồNG vẫn là không nóng không lạnh, tựa hồ như đang hỏi đến một chuyện rất nhỏ bé, không đáng kể.
" Có nên không…"
Hơi trầm ngâm, Ân Ly cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời thuyết phục:
- Thực lực của hắn, tuy rằng nhìn qua cũng không yếu, nhưng mà…bọn Thái Phi có bốn người, thực lực cũng không phải là yếu, hắn muốn bình yên vô sự mà xử lý được bốn người bọn Thái Phi, cơ hồ là không có khả năng. Hẳn là Trần Anh làm.
- Trên lý thuyết thì là như thế, chính là… Cô có nghĩ tới, Bùi Đông Lai tiểu bằng hữu cũng không phải là loại người tích dầu thắp đèn, cô cho là hắn có thể để lại 4 người làm nhân chứng sao?
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Quý Hồng đầy vẻ cơ trí:
- Huống chi, đêm nay chết cũng không chỉ có 4 người bọn hắn.
- Ý của Quý tỷ là?
Ân Ly trong lòng chợt động, lại không dám khẳng định.
"Hô ~"
Quý Hồng lại thở ra một hơi khói, sau đó nheo mắt nói:
- Nếu ta đoán không sai, Tôn Vệ Đông cố gắng lợi dụng huấn luyện quân sự để xử lý Bùi Đông Lai, kết quả bị Bùi Đông Lai giả trư ăn thịt cọp giết người diệt khẩu, sau đó Bùi Đông Lai lại biết được tin có bọn cướp đang ở trong núi, liền tìm mọi cách giết chết 4 người Thái Phi nhằm diệt khẩu, rồi đem chuyện giết chết Tôn Vệ Đông vu oan lên 4 người bọn Thái Phi.
- Ân???
Nghe được lời của Quý Hồng, đồng tử Ân Ly đột nhiên co rút lại thành trạng thái nguy hiểm nhất, nếu như đúng như lời Quý Hồng nói, Bùi Đông Lai kia quả thật là rất đáng sợ.
- Quý Tỷ, Trần Anh ghét ác như cừu thì chúng ta đều đã lãnh giáo qua, nếu sự tình giống như lời của người, vậy thì Trần Anh đáng lẽ phải là không nên bỏ qua cho Bùi Đông Lai mới đúng chứ?
Sau khi cơn kinh ngạc qua đi, Ân Ly liền nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Ân Ly, cô có biết ta vì sao lại có thể tưởng tượng ra như vậy không?
Quý Hồng nói xong thuận tay dập tắt điếu thuốc lá rồi tự hỏi tự trả lời:
- Cũng là bởi vì Trần Anh, cô nói không sai, Bùi Đông Lai nếu làm như vậy thì sẽ không dấu giếm được Trần Anh, mà tính khí Trần Anh một khi đã biết thì chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn. Chính là… Cô cũng biết, Trần Anh không hề đối phó với Bùi Đông Lai, ngược lại còn trợ giúp hắn đối phó với Tôn Tường Vân! Điều này làm cho ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này có uẩn khúc gì đó, vì vậy mới có giả thiết kia
Nghe thấy Quý Hồng nói thế, Ân Ly liền rơi vào trầm mặc.
- BÙI ĐÔNG LAI, tuy rằng ngươi phá hủy kế hoạch đêm nay của tỷ tỷ, nhưng cũng là không có gấp rút – mục đích khảo nghiệm của tỷ tỷ đã đạt được, tỷ tỷ sẽ không trách tội ngươi.
Thấy Ân Ly không lên tiếng, Quý Hồng cầm ly rượu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ mê hoặc chết người, tươi cười nói:
- Ân, vốn là Cổ Bồi Nguyên, sau đó là Liễu Nguyệt, hiện giờ là Trần Anh, tỷ tỷ thực sự muốn biết cái kinh hỉ mà ngươi muốn cấp cho tỷ tỷ là cái gì?
Là cái gì?
Ác Mộng.
Khác hẳn với phòng ngủ của ký túc xá, phòng ngủ của quân doanh đều là đại phòng ngủ, giường nào ít nhất cũng có thể đủ cho hai mươi người ngủ.
Bởi vì thời tiết quá nóng, cơ hồ tất cả các phòng ngủ đều mở cửa, đưa mắt nhìn cũng có thể thấy những thân người cởi trần lăn qua lăn lại, tiếng lẩm bẩm vang lên không dứt.
Có lẽ sợ ảnh hưởng đến mộng đẹp của mọi người, Bùi Đông Lai cố ý giảm tiếng bước chân xuống mức nhỏ nhất, mỗi lần nhấc chân cơ hồ sẽ dừng trên không một chút, sau đó mới nhẹ nhàng hạ xuống, cơ hồ không phát ra bất cứ âm thanh gì
Liên tục đi tới, đột nhiên Bùi Đông Lai dừng lại, bằng vào thính lực siêu khủng bố của hắn, hắn nghe được có người không ngủ, mà còn là đang nói gì đó.
- Đông Lai đến giờ vẫn chưa về, không phải là bị tên Tôn Vệ Đông khốn kiếp kia ám toán chứ?
- Theo đạo lý mà nói thì Tôn Vệ Đông chắc chắn không dám. Thứ nhất, mấy năm nay yêu cầu huấn luyện quân sự cực kỳ nghiêm khắc, không baoh cho phép giáo quan và học trò phát sinh xung đột, huống chi Đông Lai và Liễu Nguyệt quan hệ không phải bình thường, Tôn Vệ Đông muốn động đến Bùi Đông Lai cũng phải nghĩ kĩ càng.
- Vậy tại sao Bùi Đông Lai đến giờ còn chưa về? Không nhẽ… không nhẽ Tôn Vệ Đông giết người diệt khẩu?
Nghe tiếng nói chuyện rất nhỏ với nhau, Bùi Đông Lai nhận ra được đây là thanh âm của Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh cùng với Trang Bích Phàm. Sau đó liền gia tăng cước bộ đi về phía phòng ngủ.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đến trước cửa phòng ngủ, chứng kiến được Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh cùng với Trang Bích Phàm 3 người đang vây quanh giường của Trang Bích Phàm, thấp giọng nghị luận gì đó.
Ánh trăng rọi trên mặt 3 người, Bùi Đông Lai có thể thấy rõ được trên mặt mỗi người đều pha lẫn sự lo lắng
- Ủa?
Đột nhiên Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai đang đứng trước cửa, miệng há ra thật to, đích thực là đang cực kỳ ngạc nhiên.
- Đông Lai
Tiếp theo đó, hắn kích động đứng bật dậy, vì đang ở trên giường nên đầu đập vào ván giường bên trên, một tiếng "Phanh" vang lên
- Ôi daaaaa…
Ngô Vũ Trạch lập tức lấy tay ôm đầu, ánh mắt vẫn như cũ, đặt trên người Bùi Đông Lai. Mà Cổ Văn Cảnh cùng Trang Bích Phàm 2 người cũng lập tức hướng mắt nhìn ra cửa.
Mắt thấy cả 3 người đều đem ánh mắt hướng về phía mình, Bùi Đông Lai ra dấu chớ có lên tiếng, sau đó mỉm cười tiến vào trong phòng ngủ.
- ĐÔNG LAI, chú không sao chứ?
- Tôn Vệ Đông tên khốn kiếp kia có làm khó gì chú không?
- Nếu hắn dám làm gì chú, nói cho ka, bọn ka sẽ giúp chú chỉnh hắn.
Ba người người bất chấp những học sinh khác đang ngủ, lập tức vây quanh Bùi Đông Lai, dồn dập hỏi.
Nghe bên tai những lời hỏi thăm quan tâm của 3 người, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của họ, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, cảm động khẽ đáp:
- Ka không sao.
Nghe được lời nói này của Bùi Đông Lai, đồng thời thấy trên người Bùi Đông Lai cũng không bị tổn thất gì, 3 người mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vẻ mặt Ngô Vũ Trạch tò mò liền hỏi
- Đông Lai, chú không phải bị tên vương bát đản Tôn Vệ Đông đó tính kế sao, làm thế nào trở về được vậy?
Ngô Vũ Trạch cũng đem âm lượng hạ xuống, Cổ Văn Cảnh và Trang Bích Phàm 2 người mặt cũng đầy thần tình tò mò nhìn Bùi Đông Lai, đợi Bùi Đông Lai giải thích.
Bùi Đông Lai thấy thế nhất thời cười khổ. Biết rõ nếu không giải thích rõ ràng, e rẳng 3 người này khó mà ngủ được, đành nói:
- Sự tình là như vậy…
- Chú nói Mộ Khuynh Nhan bị kẻ cướp bắt cóc đem vào rừng, sau đó trở thành con tin của bọn bắt cóc ư?
Mọi việc rõ ràng nhưng mà Bùi Đông Lai chỉ giải thích những điểm chính, chính là sau khi nghe Bùi Đông Lai giải thích xong, 3 người đều cả kinh, Ngô Vũ Trạch theo bản năng hỏi lại lần nữa.
- Ừh
Bùi Đông Lai gật đầu nói
- Sáng mai khi chúng ta kết thúc huấn luyện quân sự, đến lúc đó giáo quan sẽ nói ra tin tức này.
- Chẳng trách sao họ vội vã tập hợp chúng ta lại rồi đuổi chúng ta đi như vậy, tình cảm thật là nồng đậm ạ
Ngô Vũ Trạch nói xong chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:
- Đúng rồi, chú không phải là cùng với giáo quan đi tìm Tôn Vệ Đông sao? Tôn Vệ Đông đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị bắt cóc rồi sao?
- Hắn bị cường đạo giết rồi
Bùi Đông Lai hời hợt nói
- Giết???
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, 3 người chợt cảm thấy cả kinh, tựa hồ…đối với 3 người mà nói, tử vong là một chuyện rất xa xôi.
- Tên khốn kia cũng không tốt, chết là đáng
Sau khi sự khiếp sợ đi qua, Ngô Vũ Trạch tức giận mắng.
Trang Bích Phàm cũng gật gù, lại giả bộ lớn tiếng nói
- Đúng, cho dù cường đạo không thịt hắn, hắn mà tiếp tục chọc vào Đông Lai chúng ta cũng sẽ thịt hắn.
Cổ Văn Cảnh không nói gì, trong đầu hắn có một ý nghĩ mà hắn không thể lý giải: Tôn Vệ Đông không phải bị cường đạo giết, mà là chết vào tay Bùi Đông Lai.
Ý nghĩ quỷ dị này xuất hiện trong đầu làm Cổ Văn Cảnh chợt hoảng sợ, nhất thời không biết nói gì cho phải. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau đó Bùi Đông Lai và 3 người nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng cũng lên giường đi ngủ.
Đối với Ngô Vũ Trạch 3 người mà nói, thể chất của bọn họ không biến thái giống như Bùi Đông Lai, ngược lại, Ngô Vũ Trạch và Trang Bích Phàm 2 người thể chất đều rất kém cỏi, sau một ngày huấn luyện quân sự đã khiến cho bọn họ mệt mỏi không chịu nổi, lại thêm lo lắng cho Bùi Đông Lai cả đêm, tâm lý và thể lực đều mệt mỏi đến cực hạn, hiện giờ biết được Bùi Đông Lai không có việc gì, nhất thời ai nấy đều cao gối, chìm sâu vào giấc ngủ.
Cổ Văn Cảnh bởi vì nghĩ đến chuyện kia nên suy nghĩ trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng cũng ngủ.
Nghe được tiếng thở đều đều của 3 người, Bùi Đông Lai lại là không buồn ngủ một chút nào, mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ko biết qua bao lâu, cuối cùng Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, ngưng thần nhìn thấy trên màn hình là ảnh của Tần Đông Tuyết đang mặc một chiếc váy màu trắng, suy nghĩ xuất thần.
Ánh đèn Màn hình đt chiếu sáng khuôn mặt gầy gầy của hắn, trong khóe miệng chợt xuất hiện một ý cười.
Cùng lúc đó.
Trong quân doanh tại Yên Kinh
Đồng dạng cũng đang mất ngủ, Tần Đông Tuyết cầm điện thoại di động, bất quá… nàng không có xem ảnh của Bùi Đông Lai mà lại lấy những tin nhắn cũ của hắn ra đọc lại.
Cũng giống như Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết ở trong trường rất ít khi hiện ra ý cười, nay trên khuôn mặt đã có một tia hạnh phúc hiếm thấy.
- Bùi Đông Lai, anh có khỏe không?
Sau khi xem hết những tin nhắn gần đây của Bùi Đông Lai gửi cho nàng, Tần Đông Tuyết tự hỏi lòng mình.
- Đông Tuyết, em thế nào rồi?
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai nhìn ảnh của Tần Đông Tuyết cũng suy nghĩ xuất thần, đồng dạng tự hỏi lòng mình 1 câu.
Ngay sau đó.
Hai người đồng loạt cảm thấy thôi thúc phải gửi một tin nhắn thật xúc động cho đối phương.
Nhưng… cả 2 người đều không làm như vậy, đồng thời cất điện thoại, cơ hồ trong cùng một thời gian, cả 2 người cùng nói:
- Chúc ngủ ngon, Đông Lai.
- Chúc ngủ ngon, Đông Tuyết.
Giống như có thể nghe được câu nói chúc ngủ ngon đầy ôn nhu của Đông Tuyết từ ngoài ngàn dặm xa xôi, tinh thần Bùi Đông Lai chợt buông lỏng, trong lòng chỉ còn một mảnh yên tĩnh, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Đã trải qua một ngày kinh tâm động phách, Bùi Đông Lai lại có thể nhờ ảnh chụp của Đông Tuyết mà tiến vào mộng đẹp, nhưng tại phía xa, ở một căn biệt thự trong khu nhà giàu Đông Hải Tử Viên có vị trí dịa lý cực tốt kia, có người lại không buồn ngủ một chút nào.
Thậm chí… Nàng còn không giống như trước kia, sau khi tắm xong sẽ mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ, tay cầm một ly rượu đỏ, cuộn tròn ở trên ghế salon mà hiện tại nàng vẫn như cũ, mặc một bộ sườn xám kết hợp một đôi giày cao gót màu đỏ, ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, khuôn mặt hiện lên vẻ suy nghĩ kịch liệt.
Thân là thủ vệ bảo tiêu kiêm lái xe của Quý Hồng, Ân Ly đứng ở phía sau Quý Hồng, giống như hình với bóng.
"Ba!"
Không biết qua bao lâu, Quý Hồng rút ra một điếu thuốc lá nữ, châm lửa rồi nhẹ nhàng hút một hơi, sau đó thản nhiên nhả ra một ngụm sương khói.
Trong trí nhớ của Ân Ly, Quý Hồng không có nghiện thuốc lá, chỉ khi nào gặp phải chuyện phiền lòng, nàng mới hút thuốc.
- Ân Ly, cô có cảm thấy bọn người Thái Phi là bị BBùi Đông Lai xử lý?
Nhẹ nhàng thở ra một hơi khói thuốc, đối với sự tình ngày hm nay, ngữ khí của QUÝ HồNG vẫn là không nóng không lạnh, tựa hồ như đang hỏi đến một chuyện rất nhỏ bé, không đáng kể.
" Có nên không…"
Hơi trầm ngâm, Ân Ly cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời thuyết phục:
- Thực lực của hắn, tuy rằng nhìn qua cũng không yếu, nhưng mà…bọn Thái Phi có bốn người, thực lực cũng không phải là yếu, hắn muốn bình yên vô sự mà xử lý được bốn người bọn Thái Phi, cơ hồ là không có khả năng. Hẳn là Trần Anh làm.
- Trên lý thuyết thì là như thế, chính là… Cô có nghĩ tới, Bùi Đông Lai tiểu bằng hữu cũng không phải là loại người tích dầu thắp đèn, cô cho là hắn có thể để lại 4 người làm nhân chứng sao?
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Quý Hồng đầy vẻ cơ trí:
- Huống chi, đêm nay chết cũng không chỉ có 4 người bọn hắn.
- Ý của Quý tỷ là?
Ân Ly trong lòng chợt động, lại không dám khẳng định.
"Hô ~"
Quý Hồng lại thở ra một hơi khói, sau đó nheo mắt nói:
- Nếu ta đoán không sai, Tôn Vệ Đông cố gắng lợi dụng huấn luyện quân sự để xử lý Bùi Đông Lai, kết quả bị Bùi Đông Lai giả trư ăn thịt cọp giết người diệt khẩu, sau đó Bùi Đông Lai lại biết được tin có bọn cướp đang ở trong núi, liền tìm mọi cách giết chết 4 người Thái Phi nhằm diệt khẩu, rồi đem chuyện giết chết Tôn Vệ Đông vu oan lên 4 người bọn Thái Phi.
- Ân???
Nghe được lời của Quý Hồng, đồng tử Ân Ly đột nhiên co rút lại thành trạng thái nguy hiểm nhất, nếu như đúng như lời Quý Hồng nói, Bùi Đông Lai kia quả thật là rất đáng sợ.
- Quý Tỷ, Trần Anh ghét ác như cừu thì chúng ta đều đã lãnh giáo qua, nếu sự tình giống như lời của người, vậy thì Trần Anh đáng lẽ phải là không nên bỏ qua cho Bùi Đông Lai mới đúng chứ?
Sau khi cơn kinh ngạc qua đi, Ân Ly liền nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Ân Ly, cô có biết ta vì sao lại có thể tưởng tượng ra như vậy không?
Quý Hồng nói xong thuận tay dập tắt điếu thuốc lá rồi tự hỏi tự trả lời:
- Cũng là bởi vì Trần Anh, cô nói không sai, Bùi Đông Lai nếu làm như vậy thì sẽ không dấu giếm được Trần Anh, mà tính khí Trần Anh một khi đã biết thì chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn. Chính là… Cô cũng biết, Trần Anh không hề đối phó với Bùi Đông Lai, ngược lại còn trợ giúp hắn đối phó với Tôn Tường Vân! Điều này làm cho ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này có uẩn khúc gì đó, vì vậy mới có giả thiết kia
Nghe thấy Quý Hồng nói thế, Ân Ly liền rơi vào trầm mặc.
- BÙI ĐÔNG LAI, tuy rằng ngươi phá hủy kế hoạch đêm nay của tỷ tỷ, nhưng cũng là không có gấp rút – mục đích khảo nghiệm của tỷ tỷ đã đạt được, tỷ tỷ sẽ không trách tội ngươi.
Thấy Ân Ly không lên tiếng, Quý Hồng cầm ly rượu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ mê hoặc chết người, tươi cười nói:
- Ân, vốn là Cổ Bồi Nguyên, sau đó là Liễu Nguyệt, hiện giờ là Trần Anh, tỷ tỷ thực sự muốn biết cái kinh hỉ mà ngươi muốn cấp cho tỷ tỷ là cái gì?
Là cái gì?
Ác Mộng.