Chương : 165
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Đông Lai như ngày thường dậy sớm chuẩn bị đi luyện quyền thì A Long đem một phần tư liệu về Phương Gia ở Hàng Châu đưa cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cũng không có xem ngay mà là để tài liệu vào trong phòng sau đó đi luyện công buổi sáng.
Nửa giờ sau.
Khi mặt trời mọc lên từ hướng đông, ánh hoàng hôn chiếu vào khu biệt thự Cung Đàn thì Bùi Đông Lai cả người ướt đẫm mồ hôi trở về biệt thự.
Lúc này Bùi Đông Lai vẫn chưa bước đến cánh cửa của Ám Kính, nhưng mà hắn không có cảm thấy buồn bực, hắn biết luyện võ không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn có thể trong thời gian ngắn đạt được thực lực như bây giờ có thể nói là một điều kì tích.
Lúc Bùi Đông Lai trở về biệt thự thì Liễu Nguyệt vẫn như ngày thường làm bữa sáng cho Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi, mà biết được Bùi Đông Lai trở về biệt thự, Đông Phương Lãnh Vũ không có rửa mặt đánh răng mà đứng ở cửa biệt thự Chờ Bùi Đông Lai.
- Đông Lai ca!
Mắt thấy Bùi Đông Lai tiến vào biệt thự, Đông Phương Lãnh Vũ giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, hưng phấn gọi một tiếng, bước nhanh tới chỗ Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai lau mồ hôi trên mặt cười đón nhận, nói:
- Mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hay sao mà chú có thể dậy sớm vậy.
- Kể từ lần trước ta đáp ứng với ca ngủ sớm dậy sớm thì bây giờ ta đều dậy rất sớm.
Đông Phương Lãnh Vũ cao hứng nói.
- Đúng rồi học kỳ mới thế nào? Thành tích có thể tăng lên không?
Bùi Đông Lai hỏi.
Đông Phương Lãnh Vũ giơ giơ tay lên đầu nói:
- Học kì mới bắt đầu trường tổ chức một cuộc thi ca đoán thử xem ta được bao nhiêu điểm.
- Bao nhiêu?
Thấy bộ dáng đắc ý của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai hiểu được thành tích của hắn khẳng định không tệ, trong lòng có chút vui mừng.
- Toàn khối có 280 người, ta đứng trong top 36 người.
Đông Phương Lãnh Vũ vừa nói vừa nhớ ra cái gì đó, cười hắc hắc nói:
- Đông Lai ca, ca không biết trong lúc công bố thành tích, học sinh lớp ta kinh hãi như thế nào đâu, bọn họ cũng không tin ta có thể thi tốt như vậy.
- Thực lực chứng minh hết thảy, không cần để ý đến lời nói của người khác.
Bùi Đông Lai cười cười nói.
- Chứng minh thì chứng minh được nhưng bọn họ hoài nghi ta, rất là khó chịu.
Đông Phương Lãnh Vũ vừa nói, vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Đông Lai:
- Khó chịu thì khó chịu, ta còn nói với bọn họ một câu khiến cho tất cả bọn họ đều ngậm miệng lại, ca đoán thử coi ta nói cái gì?
Bùi Đông Lai cười lắc đầu.
- Đông Lai ca,Thủ khoa của cả nước là gia sư của Lão tử, các ngươi lại dám hoài nghi thành tích của lão tử sao?
Đông Phương Lãnh Vũ biểu diễn lại bộ dáng lúc đó vừa nói vừa cười rất đắc ý.
Bùi Đông Lai âm thầm cười khổ…
- Đông Lai ca cũng thật không tốt, không dạy ta kĩ thuật đua xe thì thôi, trở lại cũng không có nói với ta một tiếng, để tối qua ta cứ thế đi ngủ.
Thấy Bùi Đông Lai không có phát biểu ý kiến, Đông Phương Lãnh Vũ oán giận nói.
- Dạo này bận quá, đợi sau khi quốc khánh ta sẽ dạy cho chú.
Bùi Đông Lai hơi có vẻ lúng túng nói:
- Tối hôm qua trở về cũng là do có việc, lần sau sẽ điện thoại trước cho ngươi.
- Tốt lắm Tiểu Vũ, con cũng không cần quấn lấy Đông Lai ca nói chuyện nữa, đê cho Đông Lai ca đi tắm, con cũng đi rửa mặt đi rồi còn ăn sáng.
Đông Phương Lãnh Vũ vẫn còn muốn nói với Bùi Đông Lai cái gì nữa thì Liễu Nguyệt mang tạp dề từ trong nhà bếp đi ra nói với Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đi rửa mặt đi, ta đi tắm đã.
Thấy Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt không vui chuẩn bị cãi lại Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai liền vỗ vỗ bả vai Đông Phương Lãnh Vũ.
Đông Phương Lãnh Vũ buồn khổ gật gật cái đầu, không nói cái gì nữa, đối với hắn mà nói thì có thể không nghe lời của Liễu Nguyệt chứ không thể không nghe lời của Bùi Đông Lai được.
Sau khi về phòng, Bùi Đông Lai chui vào nhà tắm, hắn cũng không có nóng lòng xem tư liệu về Phương Gia mà đi tới nhà bếp ăn cùng ba người Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ, Uyển Nhi ăn sáng.
Trong lúc ăn điểm tâm. Uyển Nhi vẫn ồn ào nói Bùi Đông Lai không giữ lời hứa, không giới thiệu cho nàng thần tiên tỷ tỷ.
Bùi Đông Lai tự biết đuối lý, không dám cùng tiểu cô nương nói chuyện vùi đầu vào ăn cơm.
- Đông Lai, lát nữa ta đi đến sân bay tiễn Tương tiên sinh cùng Mộ tiểu thư, cậu có đi không?
Vừa ăn Liễu Nguyệt vừa hỏi.
Bùi Đông Lai lắc đầu, nói:
- Ta không đi đâu Liễu tỷ.
Thấy Bùi Đông Lai không muốn đi, Liễu Nguyệt cũng không có miễn cưỡng, chẳng qua là trong lòng tò mò thần tiên tỷ tỷ trong miệng của Tiểu Uyển là thần thánh Phương nào có thể làm cho Bùi Đông Lai đối với sự chủ động của Mộ Khuynh Nhan không một chút động tâm.
- Đông Lai ca, ta lái xe đưa ca đến trường học được không?
Biết được Bùi Đông Lai không đi tiễn Mộ Khuynh Nhan, Đông Phương Lãnh Vũ sắc mạt hưng phấn nói:
- Thuận tiện biết một chút về các cô em ở trường học của ca như thế nào.
- Ngoan ngoãn mà đi học đi.
Bùi Đông Lai tức giận ném một cái hạt dẻ vào người Đông Phương Lãnh Vũ.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ ủy khuất, nhìn Bùi Đông Lai, cuối cùng đành phái buồn bực chui vào chiếc Aston Martin đi đến trường, Mà Bùi Đông Lai thì lái chiếc Audi a4 của Liễu Nguyệt về trường đại học Đông Hải.
Đối với trường Đông Hải mà nói, chiếc Audi a4 cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Dĩ nhiên nếu hắn lái chiếc Aston Martin bị hạn chế trên thế giới thì sẽ khiến cho toàn trường chấn động.
Audi a4 không khiến cho oanh động, chỉ là Bùi Đông Lai tối qua bởi vì được đích thân Mộ Khuynh Nhan bày tỏ nên trở thành nhân vật phong vân được mọi người tôn sùng.
Dọc theo đường đi, Bùi Đông Lai kéo theo rất nhiều sự chú ý, thậm chí có không ít nữ sinh nhìn hắn chỉ trỏ.
Đối với việc này Bùi Đông Lai không rảnh mà để ý, hắn đi thẳng tới phòng của hắn.
Lúc Bùi Đông Lai mở cửa ra đã thấy Cổ Văn Cảnh rửa mặt xong, mà Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm thì vừa mới dậy.
- Đông Lai, chú còn biết trở về cơ à?
Thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa, Ngô Vũ Trạch vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Tối hôm được qua mấy nháy?
- Mấy cái con mợ các chú ấy.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
Trang Bích Phàm nghiêm trang:
- Từ xưa đến này, hồng nhan bạc mệnh, nam nhân đào hoa đoản mệnh, Đông Lai chú phải cẩn thận.
- Trang Bích Phàm, chú không cần phải lo lắng, chú quá coi thường ka rồi.
Bùi Đông Lai cười trả lời.
- Cũng không phải là nói chú cao bao nhiêu, to như thế nào, mà là cây súng trong đũng quần chú cứng thế nào, dài bao nhiêu, to thế nào?
Trang Bích Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Chú được lắm.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy cùng Trang Bích Phàm giảng đạo lý quả thực là tự tìm tai vạ.
Sau đó Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm đi rửa mặt, Bùi Đông Lai hướng tới Cổ Văn Cảnh hỏi:
- Văn Cảnh, hai ngày sau Đông Hải tổ chức một cuộc tụ hội, Hiệu Trưởng có tham gia không?
- Chú cũng biết à, Ông nội của ta luôn không có hứng thú với hoạt động này.
Cổ Văn Cảnh cười khổ nói:
- Chú muốn đi à?
- Ừ.
Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm:
- Ta nghĩ nếu hiệu trưởng đi thì gọi cho ngài, nếu không đi vậy thì thôi.
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế Cổ Văn Cảnh không nói cái gì nữa, hắn biết Cổ Bồi Nguyên có bao nhiêu lòng tin với Bùi Đông Lai, chỉ là thông qua khoảng thời gian tiếp xúc này hắn biết được Bùi Đông Lai không phải là loại người thích vùi đầu vào nghiên cứu học thuật.
Đợi Ngô Vũ Trạch cùng Tranh Bích Phàm rửa mặt xong, bốn người Bùi Đông Lai đi xuống phòng học, dọc theo đường đi Bùi Đông Lai vẫn gây được sự chú ý cho người khác.
Thậm chí sau khi tới phòng học vẫn có một số người vây lấy hỏi về chuyện xảy ra lúc Bùi Đông lai cứu Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc khiến cho Bùi Đông Lai khổ không thể tả. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho đến khi thầy giáo vào lớp thì bọn chúng mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Tiết đầu tiên là quản lý học, thầy giáo chính là một trong những người thày giáo cao tuổi của đại học Đông Hải, rất có tài năng, liên tiếp đưa ra các lý luận thực tế, khiến cho không khí lớp học hết sức sôi nổi.
Bùi Đông Lai vừa nghe giảng vừa đem chương trình xem qua, cảm giác được đại khái nắm giữ thì đem tài liệu về Phương gia mà Liễu Nguyệt đưa cho ra xem.
Phương Chấn, nam, 50 tuổi, chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ ở Hàng Châu.
Tư liệu về Phương Chấn gần mười tờ, Bùi Đông Lai đọc rất cẩn thận sợ bỏ sót một chi tiết quan trọng nào.
Phương Chấn cũng giống như những tên kiêu hùng trong hắc đạo, dựa vào hắc đạo mà khởi nghiệp, mấy năm nay theo sát được nhịp bước của thời đại, dùng những hoạt động phi pháp để kiếm tiền, rửa tiền dưới danh nghĩa chính đạo.
Về địa vị trong thương giới của Phương Chấn thì có thể nói là cả Chiết Giang chỉ có một, về địa vị trong giang hồ thì có thể coi là lão đại của cả Chiết Giang, thủ hạ tinh binh có không ít, trong đó khiến Bùi Đông lai chú ý nhất có hai người, một người tên là Dương Bình là bộ đội đặc chủng giải ngũ, một người khác là Triệu Hùng, từ nhỏ tập võ, trong hắc đạo được xưng là cao thủ số một số hai, chẳng hiểu sao lại bị Phương Chấn hàng phục.
Căn cứ vào tài liệu thì hai tên Dương Bình, Triệu Hùng là cận vệ của Phương Chấn, ngoài ra Phương Chấn còn có một tổ chức tương tự Huyết Sát, nhân số cụ thể không rõ, toàn bộ đã qua huấn luyện.
Nhìn tư liệu về Phương Chấn xong, Bùi Đông Lai hiểu được muốn ám sát Phương Chấn thì khó khăn không phải nhỏ.
Ngoài dự liệu của Bùi Đông Lai chính là trong tư liệu thì người được chú ý thứ hai không phải là Phương Thế Vinh cũng không phải là vợ của Phương Chấn mà là một nữ nhân gọi là Phương Hiểu Hồng, bốn mươi hai tuổi, là lão đại của tập đoàn Vân Đạt, là gia chủ của xí nghiệp nổi tiếng Chiết Giang, là ủy viên chính trong cả nước.
Từ ý nào đó đã nói, riêng về thân phận thì em gái của Phương Chấn là Phương Hiểu Hồng còn trâu hơn cả Phương Chấn.
Điều này làm cho Bùi Đông Lai kinh ngạc đồng thời càng gợi thêm tò mò của hắn, sau đó hắn rõ ràng thấy trong tư liệu có ghi một câu, Phương Hiểu Hồng đến nay chưa lập gia đình, quan hệ với rất nhiều người. Là người tình của phó thường vụ Tào Nghiễm Giang, mà nhi tử của Phương Hiểu Hồng là Phương Thế Kiệt rất có thể cũng là con riêng của Tào Nghiễm Giang.
Một tin tức khác cũng khiến cho Bùi Đông Lai chú ý đó là hắn nhìn qua tư liệu của Phương Thé Vinh cùng Phương Thế Kiệt thì biết được Phương Thế Vinh trước mắt là chủ của tập đoàn Bảo Hồ, tập đoàn chuyên kinh doanh khách sạn, chỗ ăn chơi.
Nhìn tất cả các tài liệu này xong, Bùi Đông Lai cau mày, hắn biết rõ Phương Chấn ở Chiết Giang có thể hô mưa gọi gió, ngoại trừ mạng lưới liên lạc của bản thân ra thì đều dựa trên quan hệ với Tào Nghiễm Giang.
Dưới tình hình này nếu mà trong quá trình ám sát Phương Chấn để lại dấu vết thì đúng là vô cùng phiền toái.
Trầm mặc một hồi lâu Bùi Đông Lai lấy bút vẽ một dấu xe lên đầu một người.
Chém đầu!
Bùi Đông Lai cũng không có xem ngay mà là để tài liệu vào trong phòng sau đó đi luyện công buổi sáng.
Nửa giờ sau.
Khi mặt trời mọc lên từ hướng đông, ánh hoàng hôn chiếu vào khu biệt thự Cung Đàn thì Bùi Đông Lai cả người ướt đẫm mồ hôi trở về biệt thự.
Lúc này Bùi Đông Lai vẫn chưa bước đến cánh cửa của Ám Kính, nhưng mà hắn không có cảm thấy buồn bực, hắn biết luyện võ không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn có thể trong thời gian ngắn đạt được thực lực như bây giờ có thể nói là một điều kì tích.
Lúc Bùi Đông Lai trở về biệt thự thì Liễu Nguyệt vẫn như ngày thường làm bữa sáng cho Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi, mà biết được Bùi Đông Lai trở về biệt thự, Đông Phương Lãnh Vũ không có rửa mặt đánh răng mà đứng ở cửa biệt thự Chờ Bùi Đông Lai.
- Đông Lai ca!
Mắt thấy Bùi Đông Lai tiến vào biệt thự, Đông Phương Lãnh Vũ giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, hưng phấn gọi một tiếng, bước nhanh tới chỗ Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai lau mồ hôi trên mặt cười đón nhận, nói:
- Mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hay sao mà chú có thể dậy sớm vậy.
- Kể từ lần trước ta đáp ứng với ca ngủ sớm dậy sớm thì bây giờ ta đều dậy rất sớm.
Đông Phương Lãnh Vũ cao hứng nói.
- Đúng rồi học kỳ mới thế nào? Thành tích có thể tăng lên không?
Bùi Đông Lai hỏi.
Đông Phương Lãnh Vũ giơ giơ tay lên đầu nói:
- Học kì mới bắt đầu trường tổ chức một cuộc thi ca đoán thử xem ta được bao nhiêu điểm.
- Bao nhiêu?
Thấy bộ dáng đắc ý của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai hiểu được thành tích của hắn khẳng định không tệ, trong lòng có chút vui mừng.
- Toàn khối có 280 người, ta đứng trong top 36 người.
Đông Phương Lãnh Vũ vừa nói vừa nhớ ra cái gì đó, cười hắc hắc nói:
- Đông Lai ca, ca không biết trong lúc công bố thành tích, học sinh lớp ta kinh hãi như thế nào đâu, bọn họ cũng không tin ta có thể thi tốt như vậy.
- Thực lực chứng minh hết thảy, không cần để ý đến lời nói của người khác.
Bùi Đông Lai cười cười nói.
- Chứng minh thì chứng minh được nhưng bọn họ hoài nghi ta, rất là khó chịu.
Đông Phương Lãnh Vũ vừa nói, vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Đông Lai:
- Khó chịu thì khó chịu, ta còn nói với bọn họ một câu khiến cho tất cả bọn họ đều ngậm miệng lại, ca đoán thử coi ta nói cái gì?
Bùi Đông Lai cười lắc đầu.
- Đông Lai ca,Thủ khoa của cả nước là gia sư của Lão tử, các ngươi lại dám hoài nghi thành tích của lão tử sao?
Đông Phương Lãnh Vũ biểu diễn lại bộ dáng lúc đó vừa nói vừa cười rất đắc ý.
Bùi Đông Lai âm thầm cười khổ…
- Đông Lai ca cũng thật không tốt, không dạy ta kĩ thuật đua xe thì thôi, trở lại cũng không có nói với ta một tiếng, để tối qua ta cứ thế đi ngủ.
Thấy Bùi Đông Lai không có phát biểu ý kiến, Đông Phương Lãnh Vũ oán giận nói.
- Dạo này bận quá, đợi sau khi quốc khánh ta sẽ dạy cho chú.
Bùi Đông Lai hơi có vẻ lúng túng nói:
- Tối hôm qua trở về cũng là do có việc, lần sau sẽ điện thoại trước cho ngươi.
- Tốt lắm Tiểu Vũ, con cũng không cần quấn lấy Đông Lai ca nói chuyện nữa, đê cho Đông Lai ca đi tắm, con cũng đi rửa mặt đi rồi còn ăn sáng.
Đông Phương Lãnh Vũ vẫn còn muốn nói với Bùi Đông Lai cái gì nữa thì Liễu Nguyệt mang tạp dề từ trong nhà bếp đi ra nói với Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đi rửa mặt đi, ta đi tắm đã.
Thấy Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt không vui chuẩn bị cãi lại Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai liền vỗ vỗ bả vai Đông Phương Lãnh Vũ.
Đông Phương Lãnh Vũ buồn khổ gật gật cái đầu, không nói cái gì nữa, đối với hắn mà nói thì có thể không nghe lời của Liễu Nguyệt chứ không thể không nghe lời của Bùi Đông Lai được.
Sau khi về phòng, Bùi Đông Lai chui vào nhà tắm, hắn cũng không có nóng lòng xem tư liệu về Phương Gia mà đi tới nhà bếp ăn cùng ba người Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ, Uyển Nhi ăn sáng.
Trong lúc ăn điểm tâm. Uyển Nhi vẫn ồn ào nói Bùi Đông Lai không giữ lời hứa, không giới thiệu cho nàng thần tiên tỷ tỷ.
Bùi Đông Lai tự biết đuối lý, không dám cùng tiểu cô nương nói chuyện vùi đầu vào ăn cơm.
- Đông Lai, lát nữa ta đi đến sân bay tiễn Tương tiên sinh cùng Mộ tiểu thư, cậu có đi không?
Vừa ăn Liễu Nguyệt vừa hỏi.
Bùi Đông Lai lắc đầu, nói:
- Ta không đi đâu Liễu tỷ.
Thấy Bùi Đông Lai không muốn đi, Liễu Nguyệt cũng không có miễn cưỡng, chẳng qua là trong lòng tò mò thần tiên tỷ tỷ trong miệng của Tiểu Uyển là thần thánh Phương nào có thể làm cho Bùi Đông Lai đối với sự chủ động của Mộ Khuynh Nhan không một chút động tâm.
- Đông Lai ca, ta lái xe đưa ca đến trường học được không?
Biết được Bùi Đông Lai không đi tiễn Mộ Khuynh Nhan, Đông Phương Lãnh Vũ sắc mạt hưng phấn nói:
- Thuận tiện biết một chút về các cô em ở trường học của ca như thế nào.
- Ngoan ngoãn mà đi học đi.
Bùi Đông Lai tức giận ném một cái hạt dẻ vào người Đông Phương Lãnh Vũ.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ ủy khuất, nhìn Bùi Đông Lai, cuối cùng đành phái buồn bực chui vào chiếc Aston Martin đi đến trường, Mà Bùi Đông Lai thì lái chiếc Audi a4 của Liễu Nguyệt về trường đại học Đông Hải.
Đối với trường Đông Hải mà nói, chiếc Audi a4 cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Dĩ nhiên nếu hắn lái chiếc Aston Martin bị hạn chế trên thế giới thì sẽ khiến cho toàn trường chấn động.
Audi a4 không khiến cho oanh động, chỉ là Bùi Đông Lai tối qua bởi vì được đích thân Mộ Khuynh Nhan bày tỏ nên trở thành nhân vật phong vân được mọi người tôn sùng.
Dọc theo đường đi, Bùi Đông Lai kéo theo rất nhiều sự chú ý, thậm chí có không ít nữ sinh nhìn hắn chỉ trỏ.
Đối với việc này Bùi Đông Lai không rảnh mà để ý, hắn đi thẳng tới phòng của hắn.
Lúc Bùi Đông Lai mở cửa ra đã thấy Cổ Văn Cảnh rửa mặt xong, mà Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm thì vừa mới dậy.
- Đông Lai, chú còn biết trở về cơ à?
Thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa, Ngô Vũ Trạch vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Tối hôm được qua mấy nháy?
- Mấy cái con mợ các chú ấy.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
Trang Bích Phàm nghiêm trang:
- Từ xưa đến này, hồng nhan bạc mệnh, nam nhân đào hoa đoản mệnh, Đông Lai chú phải cẩn thận.
- Trang Bích Phàm, chú không cần phải lo lắng, chú quá coi thường ka rồi.
Bùi Đông Lai cười trả lời.
- Cũng không phải là nói chú cao bao nhiêu, to như thế nào, mà là cây súng trong đũng quần chú cứng thế nào, dài bao nhiêu, to thế nào?
Trang Bích Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Chú được lắm.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy cùng Trang Bích Phàm giảng đạo lý quả thực là tự tìm tai vạ.
Sau đó Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm đi rửa mặt, Bùi Đông Lai hướng tới Cổ Văn Cảnh hỏi:
- Văn Cảnh, hai ngày sau Đông Hải tổ chức một cuộc tụ hội, Hiệu Trưởng có tham gia không?
- Chú cũng biết à, Ông nội của ta luôn không có hứng thú với hoạt động này.
Cổ Văn Cảnh cười khổ nói:
- Chú muốn đi à?
- Ừ.
Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm:
- Ta nghĩ nếu hiệu trưởng đi thì gọi cho ngài, nếu không đi vậy thì thôi.
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế Cổ Văn Cảnh không nói cái gì nữa, hắn biết Cổ Bồi Nguyên có bao nhiêu lòng tin với Bùi Đông Lai, chỉ là thông qua khoảng thời gian tiếp xúc này hắn biết được Bùi Đông Lai không phải là loại người thích vùi đầu vào nghiên cứu học thuật.
Đợi Ngô Vũ Trạch cùng Tranh Bích Phàm rửa mặt xong, bốn người Bùi Đông Lai đi xuống phòng học, dọc theo đường đi Bùi Đông Lai vẫn gây được sự chú ý cho người khác.
Thậm chí sau khi tới phòng học vẫn có một số người vây lấy hỏi về chuyện xảy ra lúc Bùi Đông lai cứu Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc khiến cho Bùi Đông Lai khổ không thể tả. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho đến khi thầy giáo vào lớp thì bọn chúng mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Tiết đầu tiên là quản lý học, thầy giáo chính là một trong những người thày giáo cao tuổi của đại học Đông Hải, rất có tài năng, liên tiếp đưa ra các lý luận thực tế, khiến cho không khí lớp học hết sức sôi nổi.
Bùi Đông Lai vừa nghe giảng vừa đem chương trình xem qua, cảm giác được đại khái nắm giữ thì đem tài liệu về Phương gia mà Liễu Nguyệt đưa cho ra xem.
Phương Chấn, nam, 50 tuổi, chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ ở Hàng Châu.
Tư liệu về Phương Chấn gần mười tờ, Bùi Đông Lai đọc rất cẩn thận sợ bỏ sót một chi tiết quan trọng nào.
Phương Chấn cũng giống như những tên kiêu hùng trong hắc đạo, dựa vào hắc đạo mà khởi nghiệp, mấy năm nay theo sát được nhịp bước của thời đại, dùng những hoạt động phi pháp để kiếm tiền, rửa tiền dưới danh nghĩa chính đạo.
Về địa vị trong thương giới của Phương Chấn thì có thể nói là cả Chiết Giang chỉ có một, về địa vị trong giang hồ thì có thể coi là lão đại của cả Chiết Giang, thủ hạ tinh binh có không ít, trong đó khiến Bùi Đông lai chú ý nhất có hai người, một người tên là Dương Bình là bộ đội đặc chủng giải ngũ, một người khác là Triệu Hùng, từ nhỏ tập võ, trong hắc đạo được xưng là cao thủ số một số hai, chẳng hiểu sao lại bị Phương Chấn hàng phục.
Căn cứ vào tài liệu thì hai tên Dương Bình, Triệu Hùng là cận vệ của Phương Chấn, ngoài ra Phương Chấn còn có một tổ chức tương tự Huyết Sát, nhân số cụ thể không rõ, toàn bộ đã qua huấn luyện.
Nhìn tư liệu về Phương Chấn xong, Bùi Đông Lai hiểu được muốn ám sát Phương Chấn thì khó khăn không phải nhỏ.
Ngoài dự liệu của Bùi Đông Lai chính là trong tư liệu thì người được chú ý thứ hai không phải là Phương Thế Vinh cũng không phải là vợ của Phương Chấn mà là một nữ nhân gọi là Phương Hiểu Hồng, bốn mươi hai tuổi, là lão đại của tập đoàn Vân Đạt, là gia chủ của xí nghiệp nổi tiếng Chiết Giang, là ủy viên chính trong cả nước.
Từ ý nào đó đã nói, riêng về thân phận thì em gái của Phương Chấn là Phương Hiểu Hồng còn trâu hơn cả Phương Chấn.
Điều này làm cho Bùi Đông Lai kinh ngạc đồng thời càng gợi thêm tò mò của hắn, sau đó hắn rõ ràng thấy trong tư liệu có ghi một câu, Phương Hiểu Hồng đến nay chưa lập gia đình, quan hệ với rất nhiều người. Là người tình của phó thường vụ Tào Nghiễm Giang, mà nhi tử của Phương Hiểu Hồng là Phương Thế Kiệt rất có thể cũng là con riêng của Tào Nghiễm Giang.
Một tin tức khác cũng khiến cho Bùi Đông Lai chú ý đó là hắn nhìn qua tư liệu của Phương Thé Vinh cùng Phương Thế Kiệt thì biết được Phương Thế Vinh trước mắt là chủ của tập đoàn Bảo Hồ, tập đoàn chuyên kinh doanh khách sạn, chỗ ăn chơi.
Nhìn tất cả các tài liệu này xong, Bùi Đông Lai cau mày, hắn biết rõ Phương Chấn ở Chiết Giang có thể hô mưa gọi gió, ngoại trừ mạng lưới liên lạc của bản thân ra thì đều dựa trên quan hệ với Tào Nghiễm Giang.
Dưới tình hình này nếu mà trong quá trình ám sát Phương Chấn để lại dấu vết thì đúng là vô cùng phiền toái.
Trầm mặc một hồi lâu Bùi Đông Lai lấy bút vẽ một dấu xe lên đầu một người.
Chém đầu!