Chương : 168
Sau khi ba người Tào Nghiễm Giang, Phương Chấn, Phương Hiểu Hồng vào phòng thì không khí trong phòng đột nhiên trở nên khẩn trương lên.
Thân là chủ nhà, trước tiên Phó Dong đứng dậy mà một bên Liễu Nguyệt vẫn ngồi đó, còn bưng chén trà lên thưởng thức.
Hành động của Liễu Nguyệt rơi vào trong mắt của Tào Nghiễm Giang, làm cho trong mắt Tào Nghiễm Giang hiện lên một vẻ tức giận không thể phát giác, đồng thời vẻ mặt hắn xán lạn, mỉm cười đi đến trước Phó Dong, chủ động vươn tay:
- Phó thị trưởng, ngày càng trẻ ra a.
- Nhìn qua Tào tỉnh trưởng cũng không tồi.
Phó Dung đưa tay cùng Tào Nghiễm Giang bắt tay, cách bắt tay cũng cách biệt một trời một vực so với lúc bắt tay Bùi Đông Lai.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Phương Hiểu Hồng nhìn về phía Liễu Nguyệt, trong đôi mắt không thể dấu vẻ hâm mộ cùng ghen tị.
Đồng dạng, 2 người đều mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen nhưng mà hiệu quả lại cách biệt một trời.
Vô luận là tuổi, dáng người hay khí chất thì Phương Hiểu Hồng cũng không thể bằng được so với Liễu Nguyệt.
Lúc Phương Hiểu Hồng nhìn về phía Liễu Nguyệt thì ánh mắt của Phương Chấn cũng híp lại, âm độc nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, giống như là một con độc xà đang theo dõi con mồi.
Hắn từ trong miệng Phương Thế Vinh đã biêt được chuyện tình Bùi Đông Lai đả thương Phương Thế Vinh, hơn nữa hắn từng hợp tác với qh, mặc dù không có lập tức trả thù Bùi Đông Lai nhưng hắn đã thấy Bùi Đông Lai qua ảnh chụp.
Phương Chấn đã xem qua tư liệu của Bùi Đông Lai đồng dạng Bùi Đông Lai cũng đã xem qua tư liệu của Phương Chấn.
Mắt thấy Phương Chấn nhìn về mình, hơn nữa lại thấy trong đôi mắt hiện lên vẻ hàn ý nhưng sắc mặt của Bùi Đông Lai cũng không đổi sắc, không thèm để ý.
- Hại vị Phương tổng, vị này là Phó thị trưởng.
Ngắn ngủi hỏi thâm trôi qua, Tào Nghiễm Giang buông tay Phó Dong ra, cười nói:
- Phó thị trưởng, hai vị này là chủ tịch của tập đoàn Bảo Hồ và Vận Đạt.
- Hôm nay có thể thấy được Phó thị trưởng, Phương mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn, sau này nhờ Phó thị trưởng chiếu cố nhiều hơn.
Thân là tình phụ của Tào Nghiễm Giang thì Phương Hiểu Hồng cũng là một người có ánh mắt khéo léo, mắt thấy Tào Nghiễm Giang giới thiếu thì lập tức chủ động tiến lên, vươn hai tay ra bắt tay với Phó Dong.
- Phương tổng khách khí.
Thân là nhân vật số 1 của chính giới Đông Hải thì Phó Dong há có thể không biết quan hệ giữa Phương Hiểu Hồng và thh. Nhưng mà, biết thì biết nhưng mà trên mặt hắn cũng không tỏ ra gì cả.
- Ngài khỏe chứ, Phó thị trưởng.
Mắt thấy Phương Hiểu Hồng buông tay ra thì Phương Chấn bước lên phía trước, chủ động vươn hai tay ra.
- Ông khỏe, Phương tổng.
- Liểu tiểu thư có ý kiến đối với ta sao?
Mắt thấy hai người Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng đã bắt tay với Phó Dong xong thì Tào Nghiễm Giang liền nói một câu.
- Tự nhiên là không dám.
Liễu Nguyệt đặt chén trà xuống, vẫn không có đứng dậy, vẻ mặt vẫn hờ hững nói:
- Chỉ là 2 ngày trước có xảy ra một số chuyện không vui với Phương tổng, cho nên ta sợ nhiệt tình quá cũng khiến cho ngài hiểu lầm.
- Ôh?
Tào Nghiễm Giang tuy rằng nghe đến chuyện Phương Thế Vinh bị đánh, bất quá lại giả vờ hồ đồ, quay đầu lại hướng Phương Chấn hỏi:
- Phương Chấn, có chuyện gì?
- Tào tỉnh trưởng, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi.
Phương Chấn liền mở miệng, không đề cập đến việc con mình bị đánh.
- Phương Chấn, nếu đã nói là hiểu lầm thì như vậy thì cũng coi đã là chuyện nhỏ.
Liễu Nguyệt cười lạnh đứng dậy:
- Hy vọng ông nói sự thật, nếu không đừng trách tôi trở mặt.
"Bá!"
Lúc này, nghe được Liễu Nguyệt nói lời cường thế như vậy thì không riêng gì Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng, ngay cả Phó Dong lẫn Tào Nghiễm Giang sắc mặt hai người đều biển đổi, hiển nhiên là không ngờ rằng Liễu Nguyệt sẽ không nể mặt bọn họ.
Không nể mặt sao?
Đối với Liễu Nguyệt mà nói, nàng không hối hận khi đem chức danh chủ tịch tập đoàn Thiên Tường giao cho Bùi Đông Lai, dưới tình hình như vậy, nếu là Bùi Đông Lai xảy ra chuyện gì thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phương Chấn.
Mà hiện giờ nàng nói ra như vậy cũng là muốn cho đám người Phương Chấn biết được thái độ của nàng, khiến cho Phương Chấn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Tiểu Nguyệt, nếu Phương tổng đã mở miệng thì hãy bỏ qua đi.
Phó Dong thấy không khí có chút khẩn trương, tuy rằng không biết hai bên đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng vẫn hòa giải:
- Hôm nay, mọi người hãy nể mặt của tôi mà bỏ qua chuyện cũ, cùng ngồi xuống uống trả, nói chuyện nào.
- Đúng vậy, 2 vị Phương tổng, cùng ngồi xuống uống trà do Phó thị trưởng pha nào.
Vẻ mặt Tào Nghiễm Giang tươi cười nhưng mà chân mày lại nhíu lại.
So sánh với Tào Nghiễm Giang mà nói thì sắc mặt của Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng lại vô cùng khó coi, trong đó đôi mắt của Phương Chấn hiện lên vẻ sát khí nhưng lại không hé rằng, hắn dựa theo lời nói của Tào Nghiễm Giang mà ngồi xuống thưởng thức trà.
Mặc dù là cừu nhân gặp mặt nhưng vô luận là Phó Dong hay là Tào Nghiễm Giang cũng đều là lão hồ ly trong quan trường rồi, sau khi 2 người ngồi xuống thì mở miệng nói chuyện, làm cho không khí không còn khẩn trương nữa.
Mấy phút sau, sau khi uống xong trà thì Tào Nghiễm Giang đứng dậy, mang theo Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng cáo từ rời đi, Phó Dong cùng Tống thư ký chủ động đưa tiễn mà Liễu Nguyệt thì lại thờ ơ.
- Tiểu Nguyệt, rốt cuộc thì cô có mấu thuẫn gì với tên Phương Chấn kia?
Sau khi trở lại thì Phương Chấn không nhịn được mà hỏi.
- 2 ngày trước, nhi tử của Phương Chấn cùng với Đông Lai đã xảy ra xung đột.
Liễu Nguyệt thản nhiên nói, tựa hồ đó chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Ân?
Nguyên bản Phó Dong nghĩ đến Liễu Nguyệt và Phương Chấn xung đột về lợi ích, lúc này nghe được lời giải thích của Liễu Nguyệt thì sắc mặt hắn hơi đổi, sau đó liền nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, trầm mặc không nói.
- Liễu tỷ, tôi mang Tiểu Vũ cùng Uyển Nhi ra ngoài đi dạo một chuyến.
Lúc này Bùi Đông Lai mở miệng nói.
- Được.
Liễu Nguyệt mỉm cười:
- Tiệc tối ở phía tây của đại sảnh, một lát nữa tiệc tối bắt đầu thì mọi người hãy qua.
- OK.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó khẽ mĩm cười với Phó Dung nói:
- Phó thị trưởng, ngài cứ chậm rãi nói chuyện với Liễu tỷ.
- Ừh.
Phó Dong trả lời, sắc mặt của hắn lúc này cũng khôi phục lại vẻ bình thường.
Bùi Đông Lai nghe xong, cũng không nói gì, chủ động dắt tay tiểu la ly mang theo Đông Phương Lãnh Vũ ra ngoài, tiểu la ly cũng tỏ vẻ phối hợp, không có giãy dụa.
- Còn sờ chưa đủ sao?
Ra cửa, tiểu la ly liền xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, sau khi rút tay ra thì trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Thiếu chút nữa Bùi Đông Lai lộn ngược ra sau.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ khó chịu hỏi:
- Đông Lai, nhi tử ngốc của tên Phương Chấn kia chọc giận ca sao?
- Hắn không có việc gì, muốn tìm người đánh hắn, ta cũng thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Bùi Đông Lai không có giấu diếm Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đánh tốt a.
Đông Phương Lãnh Vũ nghe như thế thì biết Bùi Đông Lai không gì bì, sau đó nở nụ cười:
- Lần sau nếu hắn mà còn mở miệng nói tiếp thì 2 anh em chúng ta cùng nhau thịt hắn.
Bùi Đông Lai cười cười, không nói gì.
Sau đó lúc ba người đi tới phòng thì chỗ đó có Tô Văn và Lý Lệ.
Lúc này Lý Lệ cũng không dám tỏ ra vẻ ngạo mạn trước mặt Tào Nghiễm Giang.
"Bá!"
Mắt thấy 3 người đi qua thì ánh mắt Phương Chấn lập tức nhìn vào Bùi Đông Lai, ánh mắt lạnh như băng làm cho người khác cảm thấy phát hoảng.
Ân?
Thấy được vẻ khác thường của Phương Chấn thì 2 người Tào Nghiễm Giang và Phương Hiểu Hồng lại nhìn về trước, mà vợ chồng Tô Văn lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thấy được ánh mắt của đám người Phương Chấn, Bùi Đông Lai cũng không để ý đến nhưng mà hỗn thế ma vương Đông Phương Lãnh Vũ lại không hề cố kỵ mà trừng mắt, liếc nhìn Phương Chấn một cái.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai Bùi Đông Lai mang theo Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi đến tầng chót của boong tàu.
Bởi vì tiệc tối chưa bắt đầu cho nên trên boong tàu có không ít khách nhân đứng thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
- Ấy, đây không phải là đám ngươi mới từ trong xe của Liễu Nguyệt xuống hay sao?
Mắt thấy 3 người Bùi Đông Lai xuất hiện thì đám thương nhân lại bàn tán.
Trong phút chốc, cơ hồ là tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Duy nhất, có một người là ngoại lệ.
Ngô Vũ Trạch.
Hẳn chỉ lặng lặng được ở lan can, nhìn về bầu trời, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Nghĩ gì thế?
Sau đó, dưới ánh mắt của đám người bên cạnh, Bùi Đông Lai đi đến sau Ngô Vũ Trạch, vỗ vào vai Ngô Vũ Trạch một cái, mỉm cười hỏi.
Ngô Vũ Trạch quay đầu lại, thấy ở đằng sau là Bùi Đông Lai thì liền cả kinh, sau đó vẻ mặt lại hiện ra vẻ tươi cười:
- Ka kháo, Đông Lai chú muốn hù chết ka a?
Thấy được biểu tình của Ngô Vũ Trạch biến hóa thì Bùi Đông Lai biết Ngô Vũ Trạch có tâm sự, hắn cũng không hỏi mà là tươi cười:
- Liễu tỷ dẫn ta tới, đây là Tiểu Vũ, đây là...
- Em gọi là Đông Phương Uyển Nhi, nhủ danh Uyển Nhi.
Không đợi Bùi Đông Lai giới thiệu, Đông Phương Uyển Nhi chủ động mở miệng nói:
- Suất ca, ca đừng nghe ca ấy nói, ta cùng ca ấy không quen nhau.
- Ha ha, thật là một tiểu loli xinh đẹp a.
Ngô Vũ Trạch bị Đông Phương Uyển Nhi chọc cười, cười nói:
- Tiểu Vũ, tiểu la lỵ, mọi người tốt, ta gọi là Ngô Vũ Trạch là bạn thân cảu Đông Lai, chúng ta ở chung một phòng.
- Kháo, Ngô ca, ca sẽ không cùng với Đông Lai ca làm ra cái trò ấy a?
Tính khí của Đông Phương Lãnh Vũ vô cùng cao ngạo, chỉ riêng đối với Bùi Đông Lai thì lại cực kỳ thân thiết, hiện giờ biết Ngô Vũ Trạch là bạn thân của Bùi Đông Lai thì tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
- Đông Lai, nếu không thì chúng ta làm một phát xem sao?
Ngô Vũ Trạch giả vờ làm ra bộ dạng ẻo lả, ngón tay chỉ vào Bùi Đông Lai.
Cả người Bùi Đông Lai liền rùng mình:
- Cút.
"Ha ha..."
Trong lúc nhất thời, Ngô Vũ Trạch Đông Phương Lãnh Vũ thậm chí là ngay cả tiểu la ly đều cười to.
Sau một hồi trò chuyện, thấy đám người trên boong tàu dần dần rời đi thì biết rõ tiệc tối sắp bắt đầu cho nên Ngô Vũ Trạch liền cùng đi với 3 người Bùi Đông Lai vào nhà ăn ở tầng 7.
Ngay khi 4 người Bùi Đông Lai đến nhà ăn thì trong phòng đã bày ra hơn 10 bàn, tất cả mọi người vẫn còn chưa ngồi xuống.
- Lão Ngô, con của ông làm sao lại ở cùng một chỗ với đám người trẻ tuổi kia?
Mắt thấy 4 người Bùi Đông Lai vào nhà ăn thì một gã thương nhân Chiết Giang ở bên cạnh Ngô Sinh có chút nghi hoặc, hỏi han.
Ngô Sinh tò mò liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, khó hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
- Hắn chính là người ta vừa nói với ông, 2 ngày trước ở Đông Hải đánh nhi tử của Phương Chấn.
- Hả?
Nghe được tên thương nhân nói như vậy thì Ngô Sinh liền ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Lão Ngô à, tuy rằng ta không biết con của ông có quan hệ gì với người trẻ tuổi kia, nhưng mà tính khí bao che khuyết điểm của Phương Chấn hẳn ông đã biết, ta khuyên ông nên để con trai ông cách xa người trẻ tuổi kia một ít.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Ngô Sinh thì một tên khác nhắc nhở, nói:
- Miễn cho ương cập trì ngư.
Ương cập trì ngư?
Sắc mặt của Ngô Sinh trắng bệch, cả người liền xụi lơ.
Lửa giận của Phương gia, Ngô gia chịu không nỗi!
(*): Như câu " Họa Vô Đơn Chí " củtruyenfull.vn mình vậy.
Thân là chủ nhà, trước tiên Phó Dong đứng dậy mà một bên Liễu Nguyệt vẫn ngồi đó, còn bưng chén trà lên thưởng thức.
Hành động của Liễu Nguyệt rơi vào trong mắt của Tào Nghiễm Giang, làm cho trong mắt Tào Nghiễm Giang hiện lên một vẻ tức giận không thể phát giác, đồng thời vẻ mặt hắn xán lạn, mỉm cười đi đến trước Phó Dong, chủ động vươn tay:
- Phó thị trưởng, ngày càng trẻ ra a.
- Nhìn qua Tào tỉnh trưởng cũng không tồi.
Phó Dung đưa tay cùng Tào Nghiễm Giang bắt tay, cách bắt tay cũng cách biệt một trời một vực so với lúc bắt tay Bùi Đông Lai.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Phương Hiểu Hồng nhìn về phía Liễu Nguyệt, trong đôi mắt không thể dấu vẻ hâm mộ cùng ghen tị.
Đồng dạng, 2 người đều mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen nhưng mà hiệu quả lại cách biệt một trời.
Vô luận là tuổi, dáng người hay khí chất thì Phương Hiểu Hồng cũng không thể bằng được so với Liễu Nguyệt.
Lúc Phương Hiểu Hồng nhìn về phía Liễu Nguyệt thì ánh mắt của Phương Chấn cũng híp lại, âm độc nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, giống như là một con độc xà đang theo dõi con mồi.
Hắn từ trong miệng Phương Thế Vinh đã biêt được chuyện tình Bùi Đông Lai đả thương Phương Thế Vinh, hơn nữa hắn từng hợp tác với qh, mặc dù không có lập tức trả thù Bùi Đông Lai nhưng hắn đã thấy Bùi Đông Lai qua ảnh chụp.
Phương Chấn đã xem qua tư liệu của Bùi Đông Lai đồng dạng Bùi Đông Lai cũng đã xem qua tư liệu của Phương Chấn.
Mắt thấy Phương Chấn nhìn về mình, hơn nữa lại thấy trong đôi mắt hiện lên vẻ hàn ý nhưng sắc mặt của Bùi Đông Lai cũng không đổi sắc, không thèm để ý.
- Hại vị Phương tổng, vị này là Phó thị trưởng.
Ngắn ngủi hỏi thâm trôi qua, Tào Nghiễm Giang buông tay Phó Dong ra, cười nói:
- Phó thị trưởng, hai vị này là chủ tịch của tập đoàn Bảo Hồ và Vận Đạt.
- Hôm nay có thể thấy được Phó thị trưởng, Phương mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn, sau này nhờ Phó thị trưởng chiếu cố nhiều hơn.
Thân là tình phụ của Tào Nghiễm Giang thì Phương Hiểu Hồng cũng là một người có ánh mắt khéo léo, mắt thấy Tào Nghiễm Giang giới thiếu thì lập tức chủ động tiến lên, vươn hai tay ra bắt tay với Phó Dong.
- Phương tổng khách khí.
Thân là nhân vật số 1 của chính giới Đông Hải thì Phó Dong há có thể không biết quan hệ giữa Phương Hiểu Hồng và thh. Nhưng mà, biết thì biết nhưng mà trên mặt hắn cũng không tỏ ra gì cả.
- Ngài khỏe chứ, Phó thị trưởng.
Mắt thấy Phương Hiểu Hồng buông tay ra thì Phương Chấn bước lên phía trước, chủ động vươn hai tay ra.
- Ông khỏe, Phương tổng.
- Liểu tiểu thư có ý kiến đối với ta sao?
Mắt thấy hai người Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng đã bắt tay với Phó Dong xong thì Tào Nghiễm Giang liền nói một câu.
- Tự nhiên là không dám.
Liễu Nguyệt đặt chén trà xuống, vẫn không có đứng dậy, vẻ mặt vẫn hờ hững nói:
- Chỉ là 2 ngày trước có xảy ra một số chuyện không vui với Phương tổng, cho nên ta sợ nhiệt tình quá cũng khiến cho ngài hiểu lầm.
- Ôh?
Tào Nghiễm Giang tuy rằng nghe đến chuyện Phương Thế Vinh bị đánh, bất quá lại giả vờ hồ đồ, quay đầu lại hướng Phương Chấn hỏi:
- Phương Chấn, có chuyện gì?
- Tào tỉnh trưởng, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi.
Phương Chấn liền mở miệng, không đề cập đến việc con mình bị đánh.
- Phương Chấn, nếu đã nói là hiểu lầm thì như vậy thì cũng coi đã là chuyện nhỏ.
Liễu Nguyệt cười lạnh đứng dậy:
- Hy vọng ông nói sự thật, nếu không đừng trách tôi trở mặt.
"Bá!"
Lúc này, nghe được Liễu Nguyệt nói lời cường thế như vậy thì không riêng gì Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng, ngay cả Phó Dong lẫn Tào Nghiễm Giang sắc mặt hai người đều biển đổi, hiển nhiên là không ngờ rằng Liễu Nguyệt sẽ không nể mặt bọn họ.
Không nể mặt sao?
Đối với Liễu Nguyệt mà nói, nàng không hối hận khi đem chức danh chủ tịch tập đoàn Thiên Tường giao cho Bùi Đông Lai, dưới tình hình như vậy, nếu là Bùi Đông Lai xảy ra chuyện gì thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phương Chấn.
Mà hiện giờ nàng nói ra như vậy cũng là muốn cho đám người Phương Chấn biết được thái độ của nàng, khiến cho Phương Chấn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Tiểu Nguyệt, nếu Phương tổng đã mở miệng thì hãy bỏ qua đi.
Phó Dong thấy không khí có chút khẩn trương, tuy rằng không biết hai bên đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng vẫn hòa giải:
- Hôm nay, mọi người hãy nể mặt của tôi mà bỏ qua chuyện cũ, cùng ngồi xuống uống trả, nói chuyện nào.
- Đúng vậy, 2 vị Phương tổng, cùng ngồi xuống uống trà do Phó thị trưởng pha nào.
Vẻ mặt Tào Nghiễm Giang tươi cười nhưng mà chân mày lại nhíu lại.
So sánh với Tào Nghiễm Giang mà nói thì sắc mặt của Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng lại vô cùng khó coi, trong đó đôi mắt của Phương Chấn hiện lên vẻ sát khí nhưng lại không hé rằng, hắn dựa theo lời nói của Tào Nghiễm Giang mà ngồi xuống thưởng thức trà.
Mặc dù là cừu nhân gặp mặt nhưng vô luận là Phó Dong hay là Tào Nghiễm Giang cũng đều là lão hồ ly trong quan trường rồi, sau khi 2 người ngồi xuống thì mở miệng nói chuyện, làm cho không khí không còn khẩn trương nữa.
Mấy phút sau, sau khi uống xong trà thì Tào Nghiễm Giang đứng dậy, mang theo Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng cáo từ rời đi, Phó Dong cùng Tống thư ký chủ động đưa tiễn mà Liễu Nguyệt thì lại thờ ơ.
- Tiểu Nguyệt, rốt cuộc thì cô có mấu thuẫn gì với tên Phương Chấn kia?
Sau khi trở lại thì Phương Chấn không nhịn được mà hỏi.
- 2 ngày trước, nhi tử của Phương Chấn cùng với Đông Lai đã xảy ra xung đột.
Liễu Nguyệt thản nhiên nói, tựa hồ đó chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Ân?
Nguyên bản Phó Dong nghĩ đến Liễu Nguyệt và Phương Chấn xung đột về lợi ích, lúc này nghe được lời giải thích của Liễu Nguyệt thì sắc mặt hắn hơi đổi, sau đó liền nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, trầm mặc không nói.
- Liễu tỷ, tôi mang Tiểu Vũ cùng Uyển Nhi ra ngoài đi dạo một chuyến.
Lúc này Bùi Đông Lai mở miệng nói.
- Được.
Liễu Nguyệt mỉm cười:
- Tiệc tối ở phía tây của đại sảnh, một lát nữa tiệc tối bắt đầu thì mọi người hãy qua.
- OK.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó khẽ mĩm cười với Phó Dung nói:
- Phó thị trưởng, ngài cứ chậm rãi nói chuyện với Liễu tỷ.
- Ừh.
Phó Dong trả lời, sắc mặt của hắn lúc này cũng khôi phục lại vẻ bình thường.
Bùi Đông Lai nghe xong, cũng không nói gì, chủ động dắt tay tiểu la ly mang theo Đông Phương Lãnh Vũ ra ngoài, tiểu la ly cũng tỏ vẻ phối hợp, không có giãy dụa.
- Còn sờ chưa đủ sao?
Ra cửa, tiểu la ly liền xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, sau khi rút tay ra thì trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Thiếu chút nữa Bùi Đông Lai lộn ngược ra sau.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ khó chịu hỏi:
- Đông Lai, nhi tử ngốc của tên Phương Chấn kia chọc giận ca sao?
- Hắn không có việc gì, muốn tìm người đánh hắn, ta cũng thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Bùi Đông Lai không có giấu diếm Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đánh tốt a.
Đông Phương Lãnh Vũ nghe như thế thì biết Bùi Đông Lai không gì bì, sau đó nở nụ cười:
- Lần sau nếu hắn mà còn mở miệng nói tiếp thì 2 anh em chúng ta cùng nhau thịt hắn.
Bùi Đông Lai cười cười, không nói gì.
Sau đó lúc ba người đi tới phòng thì chỗ đó có Tô Văn và Lý Lệ.
Lúc này Lý Lệ cũng không dám tỏ ra vẻ ngạo mạn trước mặt Tào Nghiễm Giang.
"Bá!"
Mắt thấy 3 người đi qua thì ánh mắt Phương Chấn lập tức nhìn vào Bùi Đông Lai, ánh mắt lạnh như băng làm cho người khác cảm thấy phát hoảng.
Ân?
Thấy được vẻ khác thường của Phương Chấn thì 2 người Tào Nghiễm Giang và Phương Hiểu Hồng lại nhìn về trước, mà vợ chồng Tô Văn lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thấy được ánh mắt của đám người Phương Chấn, Bùi Đông Lai cũng không để ý đến nhưng mà hỗn thế ma vương Đông Phương Lãnh Vũ lại không hề cố kỵ mà trừng mắt, liếc nhìn Phương Chấn một cái.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai Bùi Đông Lai mang theo Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi đến tầng chót của boong tàu.
Bởi vì tiệc tối chưa bắt đầu cho nên trên boong tàu có không ít khách nhân đứng thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
- Ấy, đây không phải là đám ngươi mới từ trong xe của Liễu Nguyệt xuống hay sao?
Mắt thấy 3 người Bùi Đông Lai xuất hiện thì đám thương nhân lại bàn tán.
Trong phút chốc, cơ hồ là tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Duy nhất, có một người là ngoại lệ.
Ngô Vũ Trạch.
Hẳn chỉ lặng lặng được ở lan can, nhìn về bầu trời, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Nghĩ gì thế?
Sau đó, dưới ánh mắt của đám người bên cạnh, Bùi Đông Lai đi đến sau Ngô Vũ Trạch, vỗ vào vai Ngô Vũ Trạch một cái, mỉm cười hỏi.
Ngô Vũ Trạch quay đầu lại, thấy ở đằng sau là Bùi Đông Lai thì liền cả kinh, sau đó vẻ mặt lại hiện ra vẻ tươi cười:
- Ka kháo, Đông Lai chú muốn hù chết ka a?
Thấy được biểu tình của Ngô Vũ Trạch biến hóa thì Bùi Đông Lai biết Ngô Vũ Trạch có tâm sự, hắn cũng không hỏi mà là tươi cười:
- Liễu tỷ dẫn ta tới, đây là Tiểu Vũ, đây là...
- Em gọi là Đông Phương Uyển Nhi, nhủ danh Uyển Nhi.
Không đợi Bùi Đông Lai giới thiệu, Đông Phương Uyển Nhi chủ động mở miệng nói:
- Suất ca, ca đừng nghe ca ấy nói, ta cùng ca ấy không quen nhau.
- Ha ha, thật là một tiểu loli xinh đẹp a.
Ngô Vũ Trạch bị Đông Phương Uyển Nhi chọc cười, cười nói:
- Tiểu Vũ, tiểu la lỵ, mọi người tốt, ta gọi là Ngô Vũ Trạch là bạn thân cảu Đông Lai, chúng ta ở chung một phòng.
- Kháo, Ngô ca, ca sẽ không cùng với Đông Lai ca làm ra cái trò ấy a?
Tính khí của Đông Phương Lãnh Vũ vô cùng cao ngạo, chỉ riêng đối với Bùi Đông Lai thì lại cực kỳ thân thiết, hiện giờ biết Ngô Vũ Trạch là bạn thân của Bùi Đông Lai thì tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
- Đông Lai, nếu không thì chúng ta làm một phát xem sao?
Ngô Vũ Trạch giả vờ làm ra bộ dạng ẻo lả, ngón tay chỉ vào Bùi Đông Lai.
Cả người Bùi Đông Lai liền rùng mình:
- Cút.
"Ha ha..."
Trong lúc nhất thời, Ngô Vũ Trạch Đông Phương Lãnh Vũ thậm chí là ngay cả tiểu la ly đều cười to.
Sau một hồi trò chuyện, thấy đám người trên boong tàu dần dần rời đi thì biết rõ tiệc tối sắp bắt đầu cho nên Ngô Vũ Trạch liền cùng đi với 3 người Bùi Đông Lai vào nhà ăn ở tầng 7.
Ngay khi 4 người Bùi Đông Lai đến nhà ăn thì trong phòng đã bày ra hơn 10 bàn, tất cả mọi người vẫn còn chưa ngồi xuống.
- Lão Ngô, con của ông làm sao lại ở cùng một chỗ với đám người trẻ tuổi kia?
Mắt thấy 4 người Bùi Đông Lai vào nhà ăn thì một gã thương nhân Chiết Giang ở bên cạnh Ngô Sinh có chút nghi hoặc, hỏi han.
Ngô Sinh tò mò liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, khó hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
- Hắn chính là người ta vừa nói với ông, 2 ngày trước ở Đông Hải đánh nhi tử của Phương Chấn.
- Hả?
Nghe được tên thương nhân nói như vậy thì Ngô Sinh liền ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Lão Ngô à, tuy rằng ta không biết con của ông có quan hệ gì với người trẻ tuổi kia, nhưng mà tính khí bao che khuyết điểm của Phương Chấn hẳn ông đã biết, ta khuyên ông nên để con trai ông cách xa người trẻ tuổi kia một ít.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Ngô Sinh thì một tên khác nhắc nhở, nói:
- Miễn cho ương cập trì ngư.
Ương cập trì ngư?
Sắc mặt của Ngô Sinh trắng bệch, cả người liền xụi lơ.
Lửa giận của Phương gia, Ngô gia chịu không nỗi!
(*): Như câu " Họa Vô Đơn Chí " củtruyenfull.vn mình vậy.