Chương : 170
Tối cùng ngày lúc yến tiệc sắp được bắt đầu, sắc trời bên ngoài đã tối, Trân Ny Hào thả neo, xuất phát.
Trong phòng ăn, sau khi vào phòng thì đám người Phó Dong dựa theo sự sắp xếp mà ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh thì trừ bỏ bàn của Bùi Đông Lai ra hầu hết mọi bàn trong phòng đều không dư một chỗ, chỉ có một bàn ở phía trung tâm còn dư hai vị trí, một vị trí dành cho Liễu Nguyệt, vị trí còn lại là của Quý Hồng.
Mặc dù Liễu Nguyệt không ngồi đó, bất quá Phó Dong cũng không nói gì theo, sau đó chờ mọi người ngồi xuống hết thì hắn tính toán bước lên phát biểu, sau đó đề nghị nâng chén.
Coi như lúc Phó Dong tính toán bước lên phát biểu thì Tống thư ky bước nhanh đến, nói vào tai của hắn nói:
- Phó thị trưởng, trước khi du thuyền xuất phất thì Cổ hiệu trưởng Cổ Bồi Nguyên đã lên thuyền, lúc này Cổ hiệu trưởng đang đến đây, phỏng chừng là đang ở trong thang máy.
Là người chủ trì của bữa tiệc này thì Phó Dong từng hạ thiệp mời Cổ Bồi Nguyên, nhưng mà Cổ Bồi Nguyên lại vẫn giống như thường ngày, từ chối các loại giao tiếp, bán buôn này.
Hiện giờ, thư ký lại nói Cổ Bồi Nguyên đến…
Điều này làm cho Phó Dong ngây ra một lát.
Sau đó, khuôn mặt hắn liền hiện lên vẻ vui mừng.
Bởi vì hắn biết rõ, lấy thân phận của Cổ Bồi Nguyên, tối nay nếu đến đây thì sẽ đề cao chất lượng của buổi tiệc này.
- Tào tỉnh trưởng, Dương tỉnh trưởng, Cổ Bồi Nguyên Cổ hiệu trưởng đến đây, chúng ta cùng qua chào đón nào.
Phó Dong liền lập tức đứng dậy, cũng không lập tức bước lên phát biểu mà cười cười nói với Tào Nghiễm Giang và Dương Kiến.
Cổ Bồi Nguyên?
Nghe được cái tên này thì Tào Nghiễm Giang hay Dương Kiến đều thất thần.
Bọn họ đều biết được địa vị của Cổ Bồi Nguyên, cho dù là các lão đại đứng ở đỉnh kim tự tháp khi thấy mặt của Cổ Bồi Nguyên cũng phải nể mặt.
Mà bọn hắn cũng nghe nói, 2 ngày trước nhân vật số một Cảnh Bị Khu Đông Hải là Tôn Tường Vân sở dĩ bị cách chức là do Cổ Bồi Nguyên có quan hệ với vị lão đại kia.
Dưới tình hình như thế thì lúc này nghe được Phó Dong nói như vậy, vô luận là Tào Nghiễm Giang hay là Dương Kiến đều đứng lên.
Trong phòng ăn, tất cả mọi người đang chờ Phó Dong bước lên phát biểu, kết quả lại thấy Phó Dong, Tào Nghiễm Giang, Dương Kiến 3 người có thân phận hiển hách nhất lại đứng lên, cùng bước ra bên ngoài, điều này làm cho bọn họ giật mình.
- Họ muốn đi đâu a?
- Hẳn là có một vị nhân vật quan trong tới, bọn họ muốn đi nghênh đón.
- Ta xem đúng là như vậy.
Thấy 3 người Phó Dong bước ra thì một ít khách nhân liền bàn luận.
Lúc nghị luận thì toàn bộ đám khách nhân đều hiếu kỳ: " Rốt cuộc là ai mà khiến cho 3 người Phó Dong, Tào Nghiễm Giang, Dương Kiến cùng đi ra nghênh đón? "
Một lát sau.
" Cót két."
Khi 3 người Phó Dong sắp bước ra tới cửa thì nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng ăn đã bị đẩy ra, một quan viên Đông Hải không có tư cách tiến vào nhà ăn liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Cổ hiệu trưởng, xin mời.
Đối mắt với ánh mắt của mọi người, tên quan viên Đông Hải kia cũng không để ý cũng không có hướng vấn an 3 người Phó Dong, mà là né qua một bên, làm một động tác mời vào.
Cổ Bồi Nguyên?
" Rầm"
Mắt thấy Cổ Bồi Nguyên xuất hiện thì toàn bộ mọi người trong phòng ăn đều xôn xao, trong đó có một số thương nhân sùng bái Cổ Bồi Nguyên lại đứng lên.
Cổ hiệu trưởng làm sao tới đây?
Không riêng gì đám thương nhân này, ngay cả Bùi Đông Lai cũng Liễu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, trong đó Bùi Đông Lai tự hỏi chính mình, mà Liễu Nguyệt làm ra bộ dạng như có suy nghĩ gì.
- Cổ hiệu trưởng.
Lúc này, bước chân của 3 người Phó Dong, Tào Nghiễm Giang, Dương Kiến trở nên nhanh hơn, hướng về Cổ Bồi Nguyên, không hẹn mà cùng mở miệng nói.
Dưới ánh đèn, trên mặt 3 người lộ ra bộ dạng tươi cười như nhau.
Cổ Bồi Nguyên không có lập tức vào phòng ăn, cũng không nói chuyện với đám người Phó Dong, Cổ Bồi Nguyên cùng với trợ lý Trương Thụy tìm kiếm cái gì đó.
Sau đó.
Hắn đã tìm thấy người mình muốn tìm.
Bùi Đông Lai.
- Cổ hiệu trưởng, sao ngài không nói một tiếng, chúng tôi liền phát người đi đón ngài a.
Ngay tại khi Cổ Bồi Nguyên thấy được Bùi Đông Lai thì 3 người Phó Dong đi đến trước mặt Cổ Bồi Nguyên, vẻ mặt Phó Dong mỉm cười nói.
- Không dám làm phiền Phó thị trưởng.
Cổ Bồi Nguyên mỉm cười, nói cho qua chuyện. Nguồn truyện:
Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói như vậy thì vẻ mặt Phó Dong xấu hổ:
- Cổ hiệu trưởng thật biết nói giỡn, chỉ cần ngài nói một câu thì tiểu Phó đâu dám không nghe.
Mắt thấy Phó Dong cùng Cổ Bồi Nguyên nói chuyện với nhau, 2 người Tào Nghiễm Giang và Phó Dong gấp đến độ xoay vòng, bọn hắn muốn xen vào nhưng lại không có cơ hội.
- Cổ hiệu trưởng, 2 vị này là tỉnh trưởng của Chiết Giang cùng Giang Tô.
Có lẽ là đoán được tâm tư của 2 người tbg và Dương Kiến, vì thế Phó Dong liền giới thiệu, xem như là bán cho 2 người một phần nhân tình.
- Cổ lão, nghe đại danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả thật là có cảm giác may mắn và vinh hạnh.
Tào Nghiễm Giang liền vươn hai tay ra, gián tiếp nói thân phận của mình:
- Tôi là Tào Nghiễm Giang, đại biểu cho nhanh dân Chiết Giang hoan nghênh mời ngài đến Chiết Giang làm khách.
- Chào Tào tỉnh trưởng.
Cổ Bồi Nguyên theo lễ tiết bắt tay Tào Nghiễm Giang.
- Cổ lão, tôi là Dương Kiến, cũng hoanh nghênh mời ngài đến Giang Tô làm khách.
Dương Kiến không cam lòng rớt lại phía sau, thấy Tào Nghiễm Giang buông tay ra thì liền chủ động bắt tay Cổ Bồi Nguyên.
- Dương tỉnh trưởng khách khí rồi.
Cổ Bồi Nguyên bắt tay vời Dương Kiến, cũng giống như trước, đều là vì lễ tiết.
- Cổ hiệu trưởng, vừa rồi mới biết ngài muốn tời, chúng tôi đã đặc biệt để lại một vị trí cho ngài, ngài xem, tất cả mọi người đều đợi ngài ngồi xuống, chúng ta đi qua?
Không thể không nói, Phó Dong đúng là một lão hồ ly, nói chuyện vô cùng cẩn thận, lập tức đem vị trí chủ trì tặng cho Cổ Bồi Nguyên.
- Phó thị trưởng, không cần.
Cổ Bồi Nguyên thu hồi ánh mắt, nói:
- Vốn là tôi không muốn tới, nhưng sau lại nghe được đệ tử có tham gia tụ hội ở đem nay cho nên mới tới đây góp vui, tôi cùng hắn ngồi một bàn là được, mọi người không cần phải lo lắng.
Đệ tử?
Nghe được lời nói của Cổ Bồi Nguyên thì 3 người Phó Dong đều ngẩn ra.
Bọn họ biết rõ đời này Cổ Bồi Nguyên chỉ có 2 người đệ tử chân truyền, một người làm ở bên trong chính phủ, một người là thương nhân, đều là 2 người có tiền đồ vô hạn lượng.
Mà ngày hôm nay, 2 người ấy lại không có tham gia tụ họp.
Dưới tình hình như thế, Cổ Bồi Nguyên nói đến đệ tử ở trong này….
Mắt thấy 3 người bị lời nói của mình làm cho kinh ngạc thì Cổ Bồi Nguyên cười cười, không nói gì thêm, tực tiếp mang theo Trương Thụy tới chỗ Bùi Đông Lai.
Đệ tử của Cổ Bồi Nguyên là ai a?
Trong phòng ăn, dường như tất cả mọi người đều nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Cổ Bồi Nguyên và 3 người Phó Dong, lúc này thấy Cổ Bồi Nguyên đi vào phòng ăn thì vẻ mặt mọi người đều trở nên tò mò.
Mà 3 người Phó Dong thấy thế thì không nói hai lời, vội vàng đuổi theo.
Dưới ánh mắt của mọi người.
3 người Phó Dong theo sát Cổ Bồi Nguyên.
Sau đó, bước chân của Cổ Bồi Nguyên ngừng lại.
Hắn đứng ở bên cạnh thiếu niên bị cô lập lúc trước.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì toàn bộ mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
Tên tiểu tử kia là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên?
Giờ khắc này, bọn hắn cảm thấy thế giới thật là…con mja nó vớ vẩn.
Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả ns cũng cảm thấy không tin tất cả chuyện này.
Trái lại, dường như Liễu Nguyệt đã đoán được điểm này, vẻ mặt rất bình thường.
- Đông Lai, tại sạo tham gia tụ hộp mà không nói với ta một tiếng, rõ ràng là không để người thầy này vào mắt a?
Cổ Bồi Nguyên cười mắng Bùi Đông Lai một câu, sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh của Bùi Đông Lai.
Bên tai vang lên lời nói của Cổ Bồi Nguyên, thấy con đôi mắt của Bùi Đông Lai hiện lên vài phần xin lỗi thì 2 người Phó Dong và Tào Nghiễm Giang liền cả kinh mà Dương Kiến cũng không khác gì.
- Không phải vậy, hiệu trưởng, vốn dĩ cháu muốn nói với ngài, kết quả là Văn Cảnh nói ngài không tham gia mấy loại tụ họp này cho nên cháu…
Bùi Đông Lai mang theo vài phần áy náy, giải thích.
Cổ Bồi Nguyên cười mắng:
- Bình thường thì không tham gia không có nghĩa là không thể cho cậu ngoại lệ a.
Bùi Đông Lai không phải bác được, trong lòng đây cảm động.
- Phó tỉnh trưởng, Tào tỉnh trưởng, Dương tỉnh trưởng, mọi người đi đi, tôi ngồi đây là tốt rồi.
Cổ Bồi Nguyên thấy 3 người Phó Dong còn đứng ở phía sau thì lập tức quay đầu lại nói.
Dù cho nghe được tin tức Bùi Đông Lai là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên thì Phó Dong liền cả kinh, bất quá nghe được Cổ Bồi Nguyên nói như thế thì hắn chỉ mỉm cười:
- Nếu Cổ hiệu trưởng thích ngồi ở chỗ này thì chúng ta cũng ngồi ở đây luôn, Tào tỉnh trưởng, Dương tỉnh trưởng, mọi người không có ý kiến chứ?
- Không ý kiến.
2 người Tào Nghiễm Giang cùng Dương Kiến đều lắc đâu, nói giỡn, Cổ Bồi Nguyên còn đứng đó thì bọn hắn dám ngồi xuống sao?
Nói xong, 3 người Phó Dong đều ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời.
Lúc trước chỗ này không có ai ngồi, lúc nãy bỗng dưng trở nên đông đúc.
Dưới ánh đèn, người được gọi là ôn thần thiếu niên Bùi gia không hề bị cô lập.
Hào quang bắn ra bốn phía.
Trong phòng ăn, sau khi vào phòng thì đám người Phó Dong dựa theo sự sắp xếp mà ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh thì trừ bỏ bàn của Bùi Đông Lai ra hầu hết mọi bàn trong phòng đều không dư một chỗ, chỉ có một bàn ở phía trung tâm còn dư hai vị trí, một vị trí dành cho Liễu Nguyệt, vị trí còn lại là của Quý Hồng.
Mặc dù Liễu Nguyệt không ngồi đó, bất quá Phó Dong cũng không nói gì theo, sau đó chờ mọi người ngồi xuống hết thì hắn tính toán bước lên phát biểu, sau đó đề nghị nâng chén.
Coi như lúc Phó Dong tính toán bước lên phát biểu thì Tống thư ky bước nhanh đến, nói vào tai của hắn nói:
- Phó thị trưởng, trước khi du thuyền xuất phất thì Cổ hiệu trưởng Cổ Bồi Nguyên đã lên thuyền, lúc này Cổ hiệu trưởng đang đến đây, phỏng chừng là đang ở trong thang máy.
Là người chủ trì của bữa tiệc này thì Phó Dong từng hạ thiệp mời Cổ Bồi Nguyên, nhưng mà Cổ Bồi Nguyên lại vẫn giống như thường ngày, từ chối các loại giao tiếp, bán buôn này.
Hiện giờ, thư ký lại nói Cổ Bồi Nguyên đến…
Điều này làm cho Phó Dong ngây ra một lát.
Sau đó, khuôn mặt hắn liền hiện lên vẻ vui mừng.
Bởi vì hắn biết rõ, lấy thân phận của Cổ Bồi Nguyên, tối nay nếu đến đây thì sẽ đề cao chất lượng của buổi tiệc này.
- Tào tỉnh trưởng, Dương tỉnh trưởng, Cổ Bồi Nguyên Cổ hiệu trưởng đến đây, chúng ta cùng qua chào đón nào.
Phó Dong liền lập tức đứng dậy, cũng không lập tức bước lên phát biểu mà cười cười nói với Tào Nghiễm Giang và Dương Kiến.
Cổ Bồi Nguyên?
Nghe được cái tên này thì Tào Nghiễm Giang hay Dương Kiến đều thất thần.
Bọn họ đều biết được địa vị của Cổ Bồi Nguyên, cho dù là các lão đại đứng ở đỉnh kim tự tháp khi thấy mặt của Cổ Bồi Nguyên cũng phải nể mặt.
Mà bọn hắn cũng nghe nói, 2 ngày trước nhân vật số một Cảnh Bị Khu Đông Hải là Tôn Tường Vân sở dĩ bị cách chức là do Cổ Bồi Nguyên có quan hệ với vị lão đại kia.
Dưới tình hình như thế thì lúc này nghe được Phó Dong nói như vậy, vô luận là Tào Nghiễm Giang hay là Dương Kiến đều đứng lên.
Trong phòng ăn, tất cả mọi người đang chờ Phó Dong bước lên phát biểu, kết quả lại thấy Phó Dong, Tào Nghiễm Giang, Dương Kiến 3 người có thân phận hiển hách nhất lại đứng lên, cùng bước ra bên ngoài, điều này làm cho bọn họ giật mình.
- Họ muốn đi đâu a?
- Hẳn là có một vị nhân vật quan trong tới, bọn họ muốn đi nghênh đón.
- Ta xem đúng là như vậy.
Thấy 3 người Phó Dong bước ra thì một ít khách nhân liền bàn luận.
Lúc nghị luận thì toàn bộ đám khách nhân đều hiếu kỳ: " Rốt cuộc là ai mà khiến cho 3 người Phó Dong, Tào Nghiễm Giang, Dương Kiến cùng đi ra nghênh đón? "
Một lát sau.
" Cót két."
Khi 3 người Phó Dong sắp bước ra tới cửa thì nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng ăn đã bị đẩy ra, một quan viên Đông Hải không có tư cách tiến vào nhà ăn liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Cổ hiệu trưởng, xin mời.
Đối mắt với ánh mắt của mọi người, tên quan viên Đông Hải kia cũng không để ý cũng không có hướng vấn an 3 người Phó Dong, mà là né qua một bên, làm một động tác mời vào.
Cổ Bồi Nguyên?
" Rầm"
Mắt thấy Cổ Bồi Nguyên xuất hiện thì toàn bộ mọi người trong phòng ăn đều xôn xao, trong đó có một số thương nhân sùng bái Cổ Bồi Nguyên lại đứng lên.
Cổ hiệu trưởng làm sao tới đây?
Không riêng gì đám thương nhân này, ngay cả Bùi Đông Lai cũng Liễu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, trong đó Bùi Đông Lai tự hỏi chính mình, mà Liễu Nguyệt làm ra bộ dạng như có suy nghĩ gì.
- Cổ hiệu trưởng.
Lúc này, bước chân của 3 người Phó Dong, Tào Nghiễm Giang, Dương Kiến trở nên nhanh hơn, hướng về Cổ Bồi Nguyên, không hẹn mà cùng mở miệng nói.
Dưới ánh đèn, trên mặt 3 người lộ ra bộ dạng tươi cười như nhau.
Cổ Bồi Nguyên không có lập tức vào phòng ăn, cũng không nói chuyện với đám người Phó Dong, Cổ Bồi Nguyên cùng với trợ lý Trương Thụy tìm kiếm cái gì đó.
Sau đó.
Hắn đã tìm thấy người mình muốn tìm.
Bùi Đông Lai.
- Cổ hiệu trưởng, sao ngài không nói một tiếng, chúng tôi liền phát người đi đón ngài a.
Ngay tại khi Cổ Bồi Nguyên thấy được Bùi Đông Lai thì 3 người Phó Dong đi đến trước mặt Cổ Bồi Nguyên, vẻ mặt Phó Dong mỉm cười nói.
- Không dám làm phiền Phó thị trưởng.
Cổ Bồi Nguyên mỉm cười, nói cho qua chuyện. Nguồn truyện:
Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói như vậy thì vẻ mặt Phó Dong xấu hổ:
- Cổ hiệu trưởng thật biết nói giỡn, chỉ cần ngài nói một câu thì tiểu Phó đâu dám không nghe.
Mắt thấy Phó Dong cùng Cổ Bồi Nguyên nói chuyện với nhau, 2 người Tào Nghiễm Giang và Phó Dong gấp đến độ xoay vòng, bọn hắn muốn xen vào nhưng lại không có cơ hội.
- Cổ hiệu trưởng, 2 vị này là tỉnh trưởng của Chiết Giang cùng Giang Tô.
Có lẽ là đoán được tâm tư của 2 người tbg và Dương Kiến, vì thế Phó Dong liền giới thiệu, xem như là bán cho 2 người một phần nhân tình.
- Cổ lão, nghe đại danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả thật là có cảm giác may mắn và vinh hạnh.
Tào Nghiễm Giang liền vươn hai tay ra, gián tiếp nói thân phận của mình:
- Tôi là Tào Nghiễm Giang, đại biểu cho nhanh dân Chiết Giang hoan nghênh mời ngài đến Chiết Giang làm khách.
- Chào Tào tỉnh trưởng.
Cổ Bồi Nguyên theo lễ tiết bắt tay Tào Nghiễm Giang.
- Cổ lão, tôi là Dương Kiến, cũng hoanh nghênh mời ngài đến Giang Tô làm khách.
Dương Kiến không cam lòng rớt lại phía sau, thấy Tào Nghiễm Giang buông tay ra thì liền chủ động bắt tay Cổ Bồi Nguyên.
- Dương tỉnh trưởng khách khí rồi.
Cổ Bồi Nguyên bắt tay vời Dương Kiến, cũng giống như trước, đều là vì lễ tiết.
- Cổ hiệu trưởng, vừa rồi mới biết ngài muốn tời, chúng tôi đã đặc biệt để lại một vị trí cho ngài, ngài xem, tất cả mọi người đều đợi ngài ngồi xuống, chúng ta đi qua?
Không thể không nói, Phó Dong đúng là một lão hồ ly, nói chuyện vô cùng cẩn thận, lập tức đem vị trí chủ trì tặng cho Cổ Bồi Nguyên.
- Phó thị trưởng, không cần.
Cổ Bồi Nguyên thu hồi ánh mắt, nói:
- Vốn là tôi không muốn tới, nhưng sau lại nghe được đệ tử có tham gia tụ hội ở đem nay cho nên mới tới đây góp vui, tôi cùng hắn ngồi một bàn là được, mọi người không cần phải lo lắng.
Đệ tử?
Nghe được lời nói của Cổ Bồi Nguyên thì 3 người Phó Dong đều ngẩn ra.
Bọn họ biết rõ đời này Cổ Bồi Nguyên chỉ có 2 người đệ tử chân truyền, một người làm ở bên trong chính phủ, một người là thương nhân, đều là 2 người có tiền đồ vô hạn lượng.
Mà ngày hôm nay, 2 người ấy lại không có tham gia tụ họp.
Dưới tình hình như thế, Cổ Bồi Nguyên nói đến đệ tử ở trong này….
Mắt thấy 3 người bị lời nói của mình làm cho kinh ngạc thì Cổ Bồi Nguyên cười cười, không nói gì thêm, tực tiếp mang theo Trương Thụy tới chỗ Bùi Đông Lai.
Đệ tử của Cổ Bồi Nguyên là ai a?
Trong phòng ăn, dường như tất cả mọi người đều nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Cổ Bồi Nguyên và 3 người Phó Dong, lúc này thấy Cổ Bồi Nguyên đi vào phòng ăn thì vẻ mặt mọi người đều trở nên tò mò.
Mà 3 người Phó Dong thấy thế thì không nói hai lời, vội vàng đuổi theo.
Dưới ánh mắt của mọi người.
3 người Phó Dong theo sát Cổ Bồi Nguyên.
Sau đó, bước chân của Cổ Bồi Nguyên ngừng lại.
Hắn đứng ở bên cạnh thiếu niên bị cô lập lúc trước.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì toàn bộ mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
Tên tiểu tử kia là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên?
Giờ khắc này, bọn hắn cảm thấy thế giới thật là…con mja nó vớ vẩn.
Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả ns cũng cảm thấy không tin tất cả chuyện này.
Trái lại, dường như Liễu Nguyệt đã đoán được điểm này, vẻ mặt rất bình thường.
- Đông Lai, tại sạo tham gia tụ hộp mà không nói với ta một tiếng, rõ ràng là không để người thầy này vào mắt a?
Cổ Bồi Nguyên cười mắng Bùi Đông Lai một câu, sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh của Bùi Đông Lai.
Bên tai vang lên lời nói của Cổ Bồi Nguyên, thấy con đôi mắt của Bùi Đông Lai hiện lên vài phần xin lỗi thì 2 người Phó Dong và Tào Nghiễm Giang liền cả kinh mà Dương Kiến cũng không khác gì.
- Không phải vậy, hiệu trưởng, vốn dĩ cháu muốn nói với ngài, kết quả là Văn Cảnh nói ngài không tham gia mấy loại tụ họp này cho nên cháu…
Bùi Đông Lai mang theo vài phần áy náy, giải thích.
Cổ Bồi Nguyên cười mắng:
- Bình thường thì không tham gia không có nghĩa là không thể cho cậu ngoại lệ a.
Bùi Đông Lai không phải bác được, trong lòng đây cảm động.
- Phó tỉnh trưởng, Tào tỉnh trưởng, Dương tỉnh trưởng, mọi người đi đi, tôi ngồi đây là tốt rồi.
Cổ Bồi Nguyên thấy 3 người Phó Dong còn đứng ở phía sau thì lập tức quay đầu lại nói.
Dù cho nghe được tin tức Bùi Đông Lai là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên thì Phó Dong liền cả kinh, bất quá nghe được Cổ Bồi Nguyên nói như thế thì hắn chỉ mỉm cười:
- Nếu Cổ hiệu trưởng thích ngồi ở chỗ này thì chúng ta cũng ngồi ở đây luôn, Tào tỉnh trưởng, Dương tỉnh trưởng, mọi người không có ý kiến chứ?
- Không ý kiến.
2 người Tào Nghiễm Giang cùng Dương Kiến đều lắc đâu, nói giỡn, Cổ Bồi Nguyên còn đứng đó thì bọn hắn dám ngồi xuống sao?
Nói xong, 3 người Phó Dong đều ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời.
Lúc trước chỗ này không có ai ngồi, lúc nãy bỗng dưng trở nên đông đúc.
Dưới ánh đèn, người được gọi là ôn thần thiếu niên Bùi gia không hề bị cô lập.
Hào quang bắn ra bốn phía.