Chương : 172
Ban đêm, bầu trời không một ánh sao.
Ánh trăng chiếu vào sân trường của ĐH Đông Hải làm cho nơi này có phần u tĩnh.
Ktx nữ sinh, trong phòng ngủ của Hạ Y Na.
Lúc này, Dương Tĩnh vẫn như trước vẫn ngồi ở trên bàn đọc sách để đọc các loại sách về kinh tế, Quách Lệ Na thì đọc một quyển tạp chí, Tằng Khả Tâm thì lại xem phim truyền hình, lúc xem thì lại khóc thút thít mà Hạ Y Na lại nằm trên giường không có việc gì.
- Khả Tâm, Lê Na, Dương Tĩnh, nếu không thì chúng ta ra ngoài chơi đi?
Đột nhiên, Hạ Y Na mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng.
Nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì Dương Tĩnh cười cười, không lên tiếng.
Mà một bên Tằng Khả Tâm lại lau nước mắt, hướng Hạ Y Na hỏi:
- Đi chỗ nào chơi?
- Lệ Na, ta nhớ được Ngô Vũ Trạch là người Hàng Châu a?
Hạ Y Na nói:
- Nếu không thì cậu hãy nói với Ngô Vũ Trạch đi, nói rằng tháng 11 này chúng ta sẽ đi Hàng Châu chơi một chuyện.
- Hạ tỷ, có phải là kêu Vũ Trạch xách theo Bùi Đông Lai đi luôn không?
Quách Lệ Na cười hỏi.
- Chán ghét.
Lời nói của Quách Lệ Na làm mặt của Hạ Y Na đỏ lên, nàng cầm đối quăng vào Quách Lệ Na một cái ròi nói:
- Chúng ta đi chơi, gọi hắn làm gì?
Tuy là nói như vậy nhưng mà Hạ Y Na cũng có chút chột dạ.
Từ sau khi mẹ của mình Tống Hân bày ra chủ ý kia thì mấy ngày hôm nay, Hạ Y Na vẫn một mực không thấy Bùi Đông Lai chạy tới nói chuyện với mình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng là quyết định chủ động phóng ra.
Sở dĩ nàng đề nghị tháng 11 đi chơi chính là muốn thông qua Quách Lệ Na và Tằng Khả Tâm để lôi kéo đám người Ngô Vũ Trạch cùng đi.
Ở nàng xem ra, chỉ cần Ngô Vũ Trạch và tbp cùng đi thì chắn chắn đến lúc đó hơn phân nữa Bùi Đông Lai sẽ đi, như vậy thì nàng sẽ có cơ hội để tiếp xúc với Bùi Đông Lai.
- Hạ tỷ, tỷ xác định là không gọi Bùi Đông Lai đúng không?
Quách Lệ Na cười hỉ hì, hỏi.
- Lệ Na.
Sắc mặt của Hạ Y Na lại càng thêm đỏ, sau đó lại nói:
- Đương nhiên là phải gọi hắn…
"Khanh khách..."
Nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì 3 người liền cười rộ lên.
Khuôn mặt Hạ Y Na đỏ giống như là muốn nhỏ ra nước, nhưng trong lòng lại âm thầm nảy sinh ác độc: " Bùi Đông Lai, em không tin là không theo đuổi được anh, nếu không em sẽ không mang họ Hạ."
...
Lúc này, trên biển, Trân Ny Hào hướng Đông Hải mà chạy vào.
Trong phòng ăn, yến hội vẫn còn tiếp tục, những khách nhân lợi dụng lúc này để bàn bạc sinh ý với nhau, không ngừng khuếch trương nguồn nhân mạch của mình. Nguồn truyện:
Cùng lúc đó, Cổ Bồi Nguyên để cho Ngô Vũ Trạch và Đông Phương Lãnh Vũ 2 người đi tới quán bar của du thuyền, còn hắn lại mang theo Bùi Đông Lai đến một gian phòng u tĩnh.
- Lão hiệu trưởng, cám ơn ngài.
Tuy rằng không biết Cổ Bồi Nguyên sẽ cùng mình nói chuyện gì, nhưng mà sau khi vào phòng thì Bùi Đông Lai liền nói tiếng cảm ơn đối với Cổ Bồi Nguyên.
- Đông Lai, nào… ngồi xuống.
Cổ Bồi Nguyên thở dài, phất tay ý bảo Bùi Đông Lai ngồi ở bên cạnh hắn.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, ngồi ở bên cạnh Cổ Bồi Nguyên, tư thế ngồi thực đoan chính.
- Đông Lai, ta nhìn ra được, Liễu Nguyệt mang theo cậu tới tham gia buổi tụ họp này mục đích là muốn cấp cho cậu một nên tàng, cho cậu kết bạn với những đại nhân vật ở khu tam giác Trường Giang này.
Thấy Bùi Đông Lai ngồi xuống,Cổ Bồi Nguyên trầm mặc một lát rồi nói:
- Mà hôm nay, ta phá lệ đến đây, mục đích chính là muốn cùng cậu tâm sự, nói chính xác ra là ta muốn cậu nói ra suy nghĩ của mình.
- Ta nói rồi, cậu chính là một viên ngọc tốt, cần được gọt giũa thích hợp, tương lai sẽ trở thành châu báu. Đây cũng là nguyên nhân mà vào lúc tuổi già ta nhận cậu làm đệ tử. Đồng dạng, ta cũng nhìn ra được so với người một lòng một dạ nghiên cứu học thuật mà nói thì cậu là càng ưa thích phồn hoa bên ngoài. Ta muốn biết, quyết định của cậu là cái gì?
Nói xong, Cổ Bồi Nguyên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn Bùi Đông Lai, đợi Bùi Đông Lai mở miệng, trong ánh mắt có chờ mong cũng có lo lắng.
Đối mặt với vấn đề bất thình lình của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai cũng không có trả lời ngày mà hắn đang tìm lý do thoái thác.
Thấy Bùi Đông Lai không có trả lời ngay thì Cổ Bồi Nguyên liền dời ánh mắt sang chỗ khác, bưng lên một ly trà, kiên nhẫn chờ đợi.
- Cổ hiệu trưởng, thật sự là cháu vô cùng cảm ơn sự trợ giúp của ngài.
Sau khi trầm mặc một lúc khá lâu thì vẻ mặt Bùi Đông Lai tôn kính nhìn Cổ Bồi Nguyên, sắc mặt phức tạp nói:
- Cháu biết, đời này ngài chỉ thu 2 người đệ tử, bọn họ đều là người có tiếng ở thương trường cũng như quan trường, mà vào lúc tuổi già, ngài tính toán muốn thu cháu làm đệ tử. Chính là ngài muốn cho cháu kế thừa y bát của ngài.
- Ừh.
Cổ Bồi Nguyên đặt chén trà xuống, nhẹ gật đầu:
- Lúc trước, ta cố gắng để 2 người bọn hắn kế thừa y bát của ta nhưng mà đều không có kết quả, xem như đây là một việc mà ta tiếc nuối trong đời này.
- Cổ hiệu trưởng, thật sự hết sức xin lỗi, bởi vì một ít nguyên nhân, cháu chỉ sợ không thể làm được yêu cầu kia của ngài.
Mặc dù trong lòng Bùi Đông Lai có vài phần không đành lòng, không đành lòng để Cổ Bồi Nguyên một người gần 70 tuổi phải thất vọng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thật.
- Haizz.
Mặc dù Cổ Bồi Nguyên đã nhìn ra Bùi Đông Lai không muốn giành sức lực vào việc nghiên cứu học thuật, nhưng lúc này nghe được chính miệng bđm nói ra thì trong lòng hắn khó tránh có chút thất vọng, rất thất vọng, hắn thở dài, cười khổ nói:
- Rốt cuộc là thời đại bất đồng, tại thời đại xã hội mạnh mẽ này đối mặt với quyền lực, tiền tài thì muốn một người chú tâm vào nghiên cứu học thuật thì đó chẳng khác nào là một việc khó hơn lên trời.
- Lão hiệu trưởng...
Bùi Đông Lai cố gắng nói cái gì đó, nhưng khi hắn hô lên 3 chữ " Lão hiệu trưởng" thì hắn lại không biết nói thêm cái gì.
- Đông lai.
Cổ Bồi Nguyên cắt đứt lời nói của Bùi Đông Lai, giận dữ nói:
- Mọi người đều có chí riêng, nếu cậu đã có ý nghĩ như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng cậu. Thiên tư của cậu xuất chúng, lại có nghị lực, muốn có thành quả trong khu vực cũng không khó. Sau này, bất luận cậu đi vào quan trường hay vào thương thường, ta đều hi vọng cậu có thể bớt chút ít thời gian để nghiên cứu học thuật, ta tin tưởng rằng những thứ này sẽ có vai trò rất quan trọng sau này đối với cậu.
- Cám ơn lão hiệu trưởng nhắc nhở, cháu sẽ..
Bùi Đông Lai nặng nề gật đầu.
- Đông Lai, coi như đêm nay ta cậy già lên mặt, giúp đỡ cho cậu một lần, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.
ổ Bồi Nguyên cười khổ nói:
- Bởi vì... Tạm thời không đề cập tới ta có hay không có năng lực kia, mà bản thân ta lại không thích lục đục với những kiểu người trong quan trường, cũng không thích những ké hám lợi trong thương giới.
Không trả lời, Bùi Đông Lai trực tiếp đứng lên, cúi người vái tạ Cổ Bồi Nguyên thật sâu.
- Sau này khi nào cậu có thời gian muốn nghiên cứu học thuật thì hãy tới tìm ta, ta sẽ cung cấp cho cậu một ít đề tại.
Cổ Bồi Nguyên nói xong, phất phất tay nói:
- Bằng hữu của cậu đang chờ cậu, cậu đi qua đi.
- Lão hiệu trưởng, kỳ thật…thì Văn Cảnh là người thích hợp nhất.
Bùi Đông Lai không có lập tức rời đi, mà là nhắc nhở một câu.
Cổ Bồi Nguyên ngẩn ra, theo sau cười phất phất tay:
- Đi đi.
Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, xoay người lui ra khỏi phòng, Cổ Bồi Nguyên tựa vào trên ghế ngồi, nhìn trần nhà, suy nghĩ xuất thần.
Mấy phút sau, khi Bùi Đông Lai đến quán bar thì trên bàn của Ngô Vũ Trạch và Đông Phương Lãnh Vũ đã đầy những chai rượu.
- Đông Lai ca, mau khuyên nhủ Ngô ca, hắn không biết làm sao vậy, vừa vào cửa đã liền uống rượu, những lời ta khuyên thì căn bản hắn không nghe.
-
Thấy Bùi Đông Lai đi tới, vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ lo lắng nói:
- Ta sợ nếu ca ấy uống tiếp thì sẽ xảy ra chuyện.
- Tiểu Vũ, ngươi trước tiên đi tìm tiểu cô, ta cùng Vũ Trạch trò chuyện.
Thấy Ngô Vũ Trạch uống rượu như uống nước thì Bùi Đông Lai khẽ nhíu mày nói.
- Được.
Đông Phương Lãnh Vũ chần chờ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng, xoay người rời đi.
Thấy Đông Phương Lãnh Vũ rời đi, Bùi Đông Lai ngồi xuống, không nói gì, mà là mở ra một bình rượu, rót một ngụm lớn.
Sau đó, hắn cầm lấy gói thuốc lá có giá 45 đồng trên bàn lên, rút ra một điếu, châm lên rồi đưa đến trước mặt Ngô Vũ Trạch.
Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch ngà say tiếp lấy, mảy may không thèm để ý mà là hít sâu một hơi, kết quả là bởi vì hút quá mạnh cho nên liền ho khan.
Bùi Đông Lai thấy thế, tiến lên vỗ nhè nhẹ lên phía sau lưng của Ngô Vũ Trạch.
Vỗ, vỗ, Ngô Vũ Trạch ngưng ho khan, dưới ánh đèn đôi mắt của hắn có chút hồng, hắn run rẩy đem điếu thuốc trên miệng vứt đi, nhìn Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai, chú có người yêu chưa?
- Có.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó từ trong túi rút ra một chiếc Nokia cũ đưa cho Ngô Vũ Trạch:
- Đây là ảnh chụp của nàng.
- Ta kháo, chú đừng có gạt ka, trên đời này làm gì có người nào đẹp như tiên?
Ngay cả khi say nhưng khi nhìn vào tấm ảnh chụp của Tần Đông Tuyết thì Ngô Vũ Trạch vẫn giật mình.
- Ka lừa chú làm gì?
Bùi Đông Lai cười nói:
- Đây là người học chung lớp với ka ở trung học, hiện giờ đang học ở ĐH Thanh Hoa.
ĐH Thanh Hoa.
Nghe được bốn chữ này, Ngô Vũ Trạch ngẩn ra, bàn tay run lên, thiếu chút nữa là làm rớt chiếc điện thoại xuống đất.
- Vậy vì cái gì mà chú không vào ĐH Thanh Hoa học?
Ngắn ngủi trầm mặc đi qua, Ngô Vũ Trạch đưa điện thoại di động trả lại cho Bùi Đông Lai, hút một hơi thuốc rồi hỏi.
Bùi Đông Lai không trả lời...ngay, mà là châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi rồi thở ra một ngụm khói, ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa sổ, thản nhiên nói:
- Ba của ka sợ ta đi Yến Kinh sẽ bị người khác xem thường, sợ ka không chịu nổi đả kích, cho nên để cho ka tới Đông Hải.
- Nhà nàng rất có quyền, rất có thế sao?
Ngô Vũ Trạch tỉnh ngộ.
Bùi Đông Lai cười hỏi lại:
- Chỉ một câu của nàng mà làm cho sắc mặt của một nữ nhân có quyền cả Đông Bắc phải trắng bệch, chú nói có quyền không?
- Ách…
Ngô Vũ Trạch kinh ngạc được há to miệng, sau đó trầm mặc sau một lúc lâu, sắc mặt phức tạp hỏi:
- Vậy chú định làm như thế nào?
- 4 năm sau, đi nhà nàng.
Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói.
- Còn chú thì sao?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Có.
Trước tiên Ngô Vũ Trạch uống một ngụm rượu, sau đó cười cười:
- Nhưng mà, nàng chuẩn bị đính hôn cùng người ta.
- Vì sao lại không bắt nàng lại?
Bùi Đông Lai nhíu mày hỏi.
- Bắt lại ư?
Ngô Vũ Trạch nghe xong, nở nụ cười, cười đến đỏ tròng mắt:
- Biết không? Đông Lai, gia đình của nàng chẳng những tốt hơn ka, hơn nữa phẩm chất lại vô cùng tốt, nàng học giỏi, thứ gì cũng tốt, những thứ đó đều là bản thân nàng cố gắng phấn đấu, mà ka sinh ra đã đắm mình trong trụy lạc, ka cùng nàng căn bản là 2 người của 2 thế giới khác nhau.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói, không có hé răng.
- Ka đã nghĩ qua, nếu ka cố gắng phấn đấu, có thể sẽ xứng với nàng sao?
Ngô Vũ Trạch nhả ra một ngụm khói, cười tự giễu, nói:
- Chú có biết vị hôn phu tương lai của nàng là ai không?
Giờ khắc này, hắn như là đang hỏi Bùi Đông Lai, hoặc như là đang hỏi chính hắn.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
- Phương Thế Kiệt, chính là nhi tử của người đàn bà lúc nãy.
Ngô Vũ Trạch hung hăng hít lấy thuốc lá, giống như muốn dùng Ni Cổ Đinh mê hoặc bản thân:
- Người đàn bà kia gọi là Phương Hiểu Hồng là muội muội của Phương Chấn ở Chiết Giang, tuy rằng ở Chiết Giang thì Phương Gia chưa thế nói là lấy thúng úp voi nhưng vẫn là một gia tộc có tiếng.
Ngô Vũ Trạch nói tới đây, tốc độ hút thuốc của hắn cũng nhanh hơn:
- Mẫu thân của nàng sợ ka sẽ phá hư hôn sự của Phương Thế Kiệt cho nên cảnh cáo ta cách xa nàng một chút.
- Vũ Trạch, nếu cô bé kia là một người tốt, bởi vì gia đình áp bách thì ta nên khuyên chú nên đuổi theo nàng ấy, nếu nàng ấy là kiểu người nịnh hót thì như vậy nàng ta không phải là người đáng để chú yêu thương. Ka hy vọng chú có thể giống một người đàn ông, đừng bao giờ để cho nàng ta xem thường chú.
- Nàng là một cô gái tốt.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi mở miệng.
Nói xong thì Ngô Vũ Trạch liền ngã sấp ở trên bàn, không nhúc nhích.
Hàng Châu.
Bùi Đông Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phun ra hai chữ này
Hành trình mênh mông.
Thiếu niên đi ra từ trong núi, muốn đặt trận chiến đầu tiên ở Hàng Châu.
Ánh trăng chiếu vào sân trường của ĐH Đông Hải làm cho nơi này có phần u tĩnh.
Ktx nữ sinh, trong phòng ngủ của Hạ Y Na.
Lúc này, Dương Tĩnh vẫn như trước vẫn ngồi ở trên bàn đọc sách để đọc các loại sách về kinh tế, Quách Lệ Na thì đọc một quyển tạp chí, Tằng Khả Tâm thì lại xem phim truyền hình, lúc xem thì lại khóc thút thít mà Hạ Y Na lại nằm trên giường không có việc gì.
- Khả Tâm, Lê Na, Dương Tĩnh, nếu không thì chúng ta ra ngoài chơi đi?
Đột nhiên, Hạ Y Na mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng.
Nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì Dương Tĩnh cười cười, không lên tiếng.
Mà một bên Tằng Khả Tâm lại lau nước mắt, hướng Hạ Y Na hỏi:
- Đi chỗ nào chơi?
- Lệ Na, ta nhớ được Ngô Vũ Trạch là người Hàng Châu a?
Hạ Y Na nói:
- Nếu không thì cậu hãy nói với Ngô Vũ Trạch đi, nói rằng tháng 11 này chúng ta sẽ đi Hàng Châu chơi một chuyện.
- Hạ tỷ, có phải là kêu Vũ Trạch xách theo Bùi Đông Lai đi luôn không?
Quách Lệ Na cười hỏi.
- Chán ghét.
Lời nói của Quách Lệ Na làm mặt của Hạ Y Na đỏ lên, nàng cầm đối quăng vào Quách Lệ Na một cái ròi nói:
- Chúng ta đi chơi, gọi hắn làm gì?
Tuy là nói như vậy nhưng mà Hạ Y Na cũng có chút chột dạ.
Từ sau khi mẹ của mình Tống Hân bày ra chủ ý kia thì mấy ngày hôm nay, Hạ Y Na vẫn một mực không thấy Bùi Đông Lai chạy tới nói chuyện với mình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng là quyết định chủ động phóng ra.
Sở dĩ nàng đề nghị tháng 11 đi chơi chính là muốn thông qua Quách Lệ Na và Tằng Khả Tâm để lôi kéo đám người Ngô Vũ Trạch cùng đi.
Ở nàng xem ra, chỉ cần Ngô Vũ Trạch và tbp cùng đi thì chắn chắn đến lúc đó hơn phân nữa Bùi Đông Lai sẽ đi, như vậy thì nàng sẽ có cơ hội để tiếp xúc với Bùi Đông Lai.
- Hạ tỷ, tỷ xác định là không gọi Bùi Đông Lai đúng không?
Quách Lệ Na cười hỉ hì, hỏi.
- Lệ Na.
Sắc mặt của Hạ Y Na lại càng thêm đỏ, sau đó lại nói:
- Đương nhiên là phải gọi hắn…
"Khanh khách..."
Nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì 3 người liền cười rộ lên.
Khuôn mặt Hạ Y Na đỏ giống như là muốn nhỏ ra nước, nhưng trong lòng lại âm thầm nảy sinh ác độc: " Bùi Đông Lai, em không tin là không theo đuổi được anh, nếu không em sẽ không mang họ Hạ."
...
Lúc này, trên biển, Trân Ny Hào hướng Đông Hải mà chạy vào.
Trong phòng ăn, yến hội vẫn còn tiếp tục, những khách nhân lợi dụng lúc này để bàn bạc sinh ý với nhau, không ngừng khuếch trương nguồn nhân mạch của mình. Nguồn truyện:
Cùng lúc đó, Cổ Bồi Nguyên để cho Ngô Vũ Trạch và Đông Phương Lãnh Vũ 2 người đi tới quán bar của du thuyền, còn hắn lại mang theo Bùi Đông Lai đến một gian phòng u tĩnh.
- Lão hiệu trưởng, cám ơn ngài.
Tuy rằng không biết Cổ Bồi Nguyên sẽ cùng mình nói chuyện gì, nhưng mà sau khi vào phòng thì Bùi Đông Lai liền nói tiếng cảm ơn đối với Cổ Bồi Nguyên.
- Đông Lai, nào… ngồi xuống.
Cổ Bồi Nguyên thở dài, phất tay ý bảo Bùi Đông Lai ngồi ở bên cạnh hắn.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, ngồi ở bên cạnh Cổ Bồi Nguyên, tư thế ngồi thực đoan chính.
- Đông Lai, ta nhìn ra được, Liễu Nguyệt mang theo cậu tới tham gia buổi tụ họp này mục đích là muốn cấp cho cậu một nên tàng, cho cậu kết bạn với những đại nhân vật ở khu tam giác Trường Giang này.
Thấy Bùi Đông Lai ngồi xuống,Cổ Bồi Nguyên trầm mặc một lát rồi nói:
- Mà hôm nay, ta phá lệ đến đây, mục đích chính là muốn cùng cậu tâm sự, nói chính xác ra là ta muốn cậu nói ra suy nghĩ của mình.
- Ta nói rồi, cậu chính là một viên ngọc tốt, cần được gọt giũa thích hợp, tương lai sẽ trở thành châu báu. Đây cũng là nguyên nhân mà vào lúc tuổi già ta nhận cậu làm đệ tử. Đồng dạng, ta cũng nhìn ra được so với người một lòng một dạ nghiên cứu học thuật mà nói thì cậu là càng ưa thích phồn hoa bên ngoài. Ta muốn biết, quyết định của cậu là cái gì?
Nói xong, Cổ Bồi Nguyên vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn Bùi Đông Lai, đợi Bùi Đông Lai mở miệng, trong ánh mắt có chờ mong cũng có lo lắng.
Đối mặt với vấn đề bất thình lình của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai cũng không có trả lời ngày mà hắn đang tìm lý do thoái thác.
Thấy Bùi Đông Lai không có trả lời ngay thì Cổ Bồi Nguyên liền dời ánh mắt sang chỗ khác, bưng lên một ly trà, kiên nhẫn chờ đợi.
- Cổ hiệu trưởng, thật sự là cháu vô cùng cảm ơn sự trợ giúp của ngài.
Sau khi trầm mặc một lúc khá lâu thì vẻ mặt Bùi Đông Lai tôn kính nhìn Cổ Bồi Nguyên, sắc mặt phức tạp nói:
- Cháu biết, đời này ngài chỉ thu 2 người đệ tử, bọn họ đều là người có tiếng ở thương trường cũng như quan trường, mà vào lúc tuổi già, ngài tính toán muốn thu cháu làm đệ tử. Chính là ngài muốn cho cháu kế thừa y bát của ngài.
- Ừh.
Cổ Bồi Nguyên đặt chén trà xuống, nhẹ gật đầu:
- Lúc trước, ta cố gắng để 2 người bọn hắn kế thừa y bát của ta nhưng mà đều không có kết quả, xem như đây là một việc mà ta tiếc nuối trong đời này.
- Cổ hiệu trưởng, thật sự hết sức xin lỗi, bởi vì một ít nguyên nhân, cháu chỉ sợ không thể làm được yêu cầu kia của ngài.
Mặc dù trong lòng Bùi Đông Lai có vài phần không đành lòng, không đành lòng để Cổ Bồi Nguyên một người gần 70 tuổi phải thất vọng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thật.
- Haizz.
Mặc dù Cổ Bồi Nguyên đã nhìn ra Bùi Đông Lai không muốn giành sức lực vào việc nghiên cứu học thuật, nhưng lúc này nghe được chính miệng bđm nói ra thì trong lòng hắn khó tránh có chút thất vọng, rất thất vọng, hắn thở dài, cười khổ nói:
- Rốt cuộc là thời đại bất đồng, tại thời đại xã hội mạnh mẽ này đối mặt với quyền lực, tiền tài thì muốn một người chú tâm vào nghiên cứu học thuật thì đó chẳng khác nào là một việc khó hơn lên trời.
- Lão hiệu trưởng...
Bùi Đông Lai cố gắng nói cái gì đó, nhưng khi hắn hô lên 3 chữ " Lão hiệu trưởng" thì hắn lại không biết nói thêm cái gì.
- Đông lai.
Cổ Bồi Nguyên cắt đứt lời nói của Bùi Đông Lai, giận dữ nói:
- Mọi người đều có chí riêng, nếu cậu đã có ý nghĩ như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng cậu. Thiên tư của cậu xuất chúng, lại có nghị lực, muốn có thành quả trong khu vực cũng không khó. Sau này, bất luận cậu đi vào quan trường hay vào thương thường, ta đều hi vọng cậu có thể bớt chút ít thời gian để nghiên cứu học thuật, ta tin tưởng rằng những thứ này sẽ có vai trò rất quan trọng sau này đối với cậu.
- Cám ơn lão hiệu trưởng nhắc nhở, cháu sẽ..
Bùi Đông Lai nặng nề gật đầu.
- Đông Lai, coi như đêm nay ta cậy già lên mặt, giúp đỡ cho cậu một lần, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.
ổ Bồi Nguyên cười khổ nói:
- Bởi vì... Tạm thời không đề cập tới ta có hay không có năng lực kia, mà bản thân ta lại không thích lục đục với những kiểu người trong quan trường, cũng không thích những ké hám lợi trong thương giới.
Không trả lời, Bùi Đông Lai trực tiếp đứng lên, cúi người vái tạ Cổ Bồi Nguyên thật sâu.
- Sau này khi nào cậu có thời gian muốn nghiên cứu học thuật thì hãy tới tìm ta, ta sẽ cung cấp cho cậu một ít đề tại.
Cổ Bồi Nguyên nói xong, phất phất tay nói:
- Bằng hữu của cậu đang chờ cậu, cậu đi qua đi.
- Lão hiệu trưởng, kỳ thật…thì Văn Cảnh là người thích hợp nhất.
Bùi Đông Lai không có lập tức rời đi, mà là nhắc nhở một câu.
Cổ Bồi Nguyên ngẩn ra, theo sau cười phất phất tay:
- Đi đi.
Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, xoay người lui ra khỏi phòng, Cổ Bồi Nguyên tựa vào trên ghế ngồi, nhìn trần nhà, suy nghĩ xuất thần.
Mấy phút sau, khi Bùi Đông Lai đến quán bar thì trên bàn của Ngô Vũ Trạch và Đông Phương Lãnh Vũ đã đầy những chai rượu.
- Đông Lai ca, mau khuyên nhủ Ngô ca, hắn không biết làm sao vậy, vừa vào cửa đã liền uống rượu, những lời ta khuyên thì căn bản hắn không nghe.
-
Thấy Bùi Đông Lai đi tới, vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ lo lắng nói:
- Ta sợ nếu ca ấy uống tiếp thì sẽ xảy ra chuyện.
- Tiểu Vũ, ngươi trước tiên đi tìm tiểu cô, ta cùng Vũ Trạch trò chuyện.
Thấy Ngô Vũ Trạch uống rượu như uống nước thì Bùi Đông Lai khẽ nhíu mày nói.
- Được.
Đông Phương Lãnh Vũ chần chờ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng, xoay người rời đi.
Thấy Đông Phương Lãnh Vũ rời đi, Bùi Đông Lai ngồi xuống, không nói gì, mà là mở ra một bình rượu, rót một ngụm lớn.
Sau đó, hắn cầm lấy gói thuốc lá có giá 45 đồng trên bàn lên, rút ra một điếu, châm lên rồi đưa đến trước mặt Ngô Vũ Trạch.
Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch ngà say tiếp lấy, mảy may không thèm để ý mà là hít sâu một hơi, kết quả là bởi vì hút quá mạnh cho nên liền ho khan.
Bùi Đông Lai thấy thế, tiến lên vỗ nhè nhẹ lên phía sau lưng của Ngô Vũ Trạch.
Vỗ, vỗ, Ngô Vũ Trạch ngưng ho khan, dưới ánh đèn đôi mắt của hắn có chút hồng, hắn run rẩy đem điếu thuốc trên miệng vứt đi, nhìn Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai, chú có người yêu chưa?
- Có.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó từ trong túi rút ra một chiếc Nokia cũ đưa cho Ngô Vũ Trạch:
- Đây là ảnh chụp của nàng.
- Ta kháo, chú đừng có gạt ka, trên đời này làm gì có người nào đẹp như tiên?
Ngay cả khi say nhưng khi nhìn vào tấm ảnh chụp của Tần Đông Tuyết thì Ngô Vũ Trạch vẫn giật mình.
- Ka lừa chú làm gì?
Bùi Đông Lai cười nói:
- Đây là người học chung lớp với ka ở trung học, hiện giờ đang học ở ĐH Thanh Hoa.
ĐH Thanh Hoa.
Nghe được bốn chữ này, Ngô Vũ Trạch ngẩn ra, bàn tay run lên, thiếu chút nữa là làm rớt chiếc điện thoại xuống đất.
- Vậy vì cái gì mà chú không vào ĐH Thanh Hoa học?
Ngắn ngủi trầm mặc đi qua, Ngô Vũ Trạch đưa điện thoại di động trả lại cho Bùi Đông Lai, hút một hơi thuốc rồi hỏi.
Bùi Đông Lai không trả lời...ngay, mà là châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi rồi thở ra một ngụm khói, ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa sổ, thản nhiên nói:
- Ba của ka sợ ta đi Yến Kinh sẽ bị người khác xem thường, sợ ka không chịu nổi đả kích, cho nên để cho ka tới Đông Hải.
- Nhà nàng rất có quyền, rất có thế sao?
Ngô Vũ Trạch tỉnh ngộ.
Bùi Đông Lai cười hỏi lại:
- Chỉ một câu của nàng mà làm cho sắc mặt của một nữ nhân có quyền cả Đông Bắc phải trắng bệch, chú nói có quyền không?
- Ách…
Ngô Vũ Trạch kinh ngạc được há to miệng, sau đó trầm mặc sau một lúc lâu, sắc mặt phức tạp hỏi:
- Vậy chú định làm như thế nào?
- 4 năm sau, đi nhà nàng.
Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói.
- Còn chú thì sao?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Có.
Trước tiên Ngô Vũ Trạch uống một ngụm rượu, sau đó cười cười:
- Nhưng mà, nàng chuẩn bị đính hôn cùng người ta.
- Vì sao lại không bắt nàng lại?
Bùi Đông Lai nhíu mày hỏi.
- Bắt lại ư?
Ngô Vũ Trạch nghe xong, nở nụ cười, cười đến đỏ tròng mắt:
- Biết không? Đông Lai, gia đình của nàng chẳng những tốt hơn ka, hơn nữa phẩm chất lại vô cùng tốt, nàng học giỏi, thứ gì cũng tốt, những thứ đó đều là bản thân nàng cố gắng phấn đấu, mà ka sinh ra đã đắm mình trong trụy lạc, ka cùng nàng căn bản là 2 người của 2 thế giới khác nhau.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói, không có hé răng.
- Ka đã nghĩ qua, nếu ka cố gắng phấn đấu, có thể sẽ xứng với nàng sao?
Ngô Vũ Trạch nhả ra một ngụm khói, cười tự giễu, nói:
- Chú có biết vị hôn phu tương lai của nàng là ai không?
Giờ khắc này, hắn như là đang hỏi Bùi Đông Lai, hoặc như là đang hỏi chính hắn.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
- Phương Thế Kiệt, chính là nhi tử của người đàn bà lúc nãy.
Ngô Vũ Trạch hung hăng hít lấy thuốc lá, giống như muốn dùng Ni Cổ Đinh mê hoặc bản thân:
- Người đàn bà kia gọi là Phương Hiểu Hồng là muội muội của Phương Chấn ở Chiết Giang, tuy rằng ở Chiết Giang thì Phương Gia chưa thế nói là lấy thúng úp voi nhưng vẫn là một gia tộc có tiếng.
Ngô Vũ Trạch nói tới đây, tốc độ hút thuốc của hắn cũng nhanh hơn:
- Mẫu thân của nàng sợ ka sẽ phá hư hôn sự của Phương Thế Kiệt cho nên cảnh cáo ta cách xa nàng một chút.
- Vũ Trạch, nếu cô bé kia là một người tốt, bởi vì gia đình áp bách thì ta nên khuyên chú nên đuổi theo nàng ấy, nếu nàng ấy là kiểu người nịnh hót thì như vậy nàng ta không phải là người đáng để chú yêu thương. Ka hy vọng chú có thể giống một người đàn ông, đừng bao giờ để cho nàng ta xem thường chú.
- Nàng là một cô gái tốt.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi mở miệng.
Nói xong thì Ngô Vũ Trạch liền ngã sấp ở trên bàn, không nhúc nhích.
Hàng Châu.
Bùi Đông Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phun ra hai chữ này
Hành trình mênh mông.
Thiếu niên đi ra từ trong núi, muốn đặt trận chiến đầu tiên ở Hàng Châu.