Chương : 178
Nói riêng về tố chất thân thể thì Bùi Đông Lai cũng không thua gì so với Triệu Hùng.
Lúc trước hắn bị đánh không hề có lực hoàn thủ là bởi vì hắn chưa bước qua được cánh cửa Ám Kình, mà Triệu Hùng thì ngược lại, có thể lợi dụng Ám Kình để công kích Bùi Đông Lai.
Sau khi tiến vào cảnh giới Ám Kính thì kình lực của Bùi Đông Lai cũng được tăng lên, hắn lợi dụng Ám Kính để ngăn cản thủ đao của Triệu Hùng, hơn nữa thừa dịp Triệu Hùng ngây người thì Bùi Đông Lai liền một tát đánh bay Triệu Hùng.
Lúc này, hắn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, vội vàng sử dụng phách thối, bổ về phía đầu của Triệu Hùng, muốn đem Triệu Hùng giết chết.
Mắt thấy một chiêu của Bùi Đông Lai thì Triệu Hùng cũng không dám lấy cứng đối cứng, hắn giống như là một con lừa, liền lăn qua một bên để né một đòn này của Bùi Đông Lai.
" Rầm"
Một cước của Bùi Đông Lai liền đánh lên trên mặt đất, trong nháy mắt gạch sàn nhà liền vỡ vụn.
Một kích không trúng, đột nhiên thân thể của Bùi Đông Lai cúi xuống, tay phải chém ra hướng về phía Triệu Hùng.
Bởi vì Bùi Đông Lai đột nhiên phát ra lực lượng khủng bố nên làm cho Triệu Hùng hoảng sợ, nhất thời không thể hoàn toàn phong kín lỗ chân lông cho nên kình lực thoát ra ngoài, cả người giống như là quả bóng xì hơi, mồ hôi đổ đầy ra người, hơn nữa tốc độ lẫn lực lượng đều đã giảm đi đáng kể.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không buông tha, Triệu Hùng lại cố gắng trốn tránh, phát hiện mình đã đi vào góc tường, không có cách nào trốn tránh nữa. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể vung tay đỡ lấy.
" Phạch"
Âm thanh trầm đục truyền ra, 5 ngón tay Bùi Đông Lai vỗ mạnh vào cánh tay của Triệu Hùng, trong nháy mắt Ám Kình bùng nổ, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể của Triệu Hùng.
" Rắc"
Tiếng xương vang lên, máu tươi văng khắp nơi, Bùi Đông Lai đã đánh gãy cánh tay phải của Triệu Hùng, sau đó hắn dùng sức kéo, trực tiếp kéo nát cánh tay của Triệu Hùng.
Đau đớn kịch liệt làm cho Triệu Hùng có cảm giác hít thở không thông, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng.
- Chết cho ta.
Thấy Triệu Hùng mất đi sức chiến đấu thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại, hắn quát lên một tiếng rồi sau đó cằm nửa cánh tay của Triệu Hùng lên, nhắm ngay yếu hầu của Triệu Hùng rồi dùng chính cánh tay của hắn đâm xuống.
" Phốc"
Trong nháy mắt yếu hầu của Triệu Hùng vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.
- A.
Phía sau, Phương Chấn thấy Bùi Đông Lai ra tay tàn nhẫn, thì hắn liền hoảng sợ, hét to lên một tiếng.
Mà về phần Triệu Hùng thì 2 mắt hắn trừng to nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, đồng thời theo bản năng, cố gắng vươn tay trái ra để che miệng vết thương, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.
Vài giây sau, thân thể Triệu Hùng run rẩy lên một cái rồi sau đó tắt thở ngay tại chỗ.
Dưới ánh đèn, 2 mắt của hắn không nhắm lại mà nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia như muốn hỏi: " Làm sao mày có thể phát ra được Ám Kình?"
Không để ý để Triệu Hùng đã chết đi, Bùi Đông Lai xoay người, cả người đều là máu hướng về phía Phương Chấn.
- Không….không nên qua đây.
Nhìn cả người Bùi Đông Lai đều là máu, thì Phương Chấn chỉ cảm thấy Bùi Đông Lai giống như là một tên ác ma đến từ didanj ngục, theo bản năng hắn liền lui về phía sau…. Lui về phía sau.
- AAA.
Lui ra, lui ra, đột nhiên, một trận kình phong hướng mặt của Phương Chấn mà quét vào, 2 mắt của Phương Chấn liền nhắm lại rồi hét to lên một tiếng. Sau đó, khi hắn mở mắt ra thì rõ ràng thấy được cả người Bùi Đông Lai đều là máu đang đứng bên người hắn, thiếu chút nữa thì hắn đã bị hù mà chết.
Bùi Đông Lai không nói hai lời, liền trực tiếp xách Phương Chấn lên giống như là xách một con gà.
Theo bản năng thì Phương Chấn liền chống lại, cả người vung quyền đánh về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế, đột nhiên tay phải của hắn phát lực, cầm lấy Phương Chấn dùng sức quăng về cái bàn trà ở bên cạnh.
" Rầm"
"Loảng xoảng loảng xoảng!"
" A.."
3 thanh âm lần lượt vang lên, cả người Phương Chấn nhuộm đầy máu, hắn giống như là một con chó chết, cả người cuộn lại nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không động thủ nữa, hắn cúi người xuống nhặt chiếc đt ở dưới đắt lên, sau đó cầm một mảnh cẩm thạch vỡ, đặt trên cổ của Phương Chấn, lạnh lùng nói:
- Lập tức kêu người của mày dừng lại, nếu không tao sẽ cho màu sống không bằng chết.
Nói xong, tay phải của Bùi Đông Lai hơi phát lực, mảnh cẩm thạch liền hơi cứa vào cổ của Phương Chấn, nhất thời máu từ cổ của Phương Chấn nhỏ ra.
Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, lại cảm nhận được trên cổ truyền đến cơn đau thì Phương Chấn sợ tới mức cả người run lên, chất lỏng màu vàng giữa 2 chân hắn không khống chế được mà phải chảy ra.
- Phương gia.
Ngay khi điện thoại được chuyển thì giọng nói của tên bảo tiêu liền vang lên.
Vẫn chưa trả lời, cả người Phương Chấn run lên, mỗi lần run thì một ít chất lỏng giữa 2 quần hắn lại càng chảy ra thêm.
Sắc mặt Bùi Đông Lai phát lạnh, tay phải lại phát lực, mảnh cẩm thạch liền đâm vào cổ của Phương Chấn.
- Ngươi... Các ngươi lập tức dừng lại.
Cảm nhận được Bùi Đông Lai thật sự sẽ ra tay, Phương Chấn sợ tới mức hồn phi phách tán, rống lên.
- Phương gia, ngài... Ngài nói cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, tên bảo tiêu liền cảm thấy ngạc nhiên khi nghe Phương Chấn nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy được lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề!
- Dừng…. dừng lại.
Phương Chấn sắp khóc, hắn có một vạn lý do tin tưởng, nếu hắn không làm theo như lời của Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ giết hắn.
- Phương gia, vì sao phải dừng lại? Các huynh đệ lập tức liền muốn động thủ, chỉ cần giết được vài tên ủng hộ Liễu Nguyệt thì kế hoạch của ngài cùng với Quý tiểu thư sẽ thành công….
- Ta nói cmn, ngươi dừng lại.
Không đợi tên bảo tiêu kia nói xong, Phương Chấn liền dùng toàn lực hét lớn.
Giọng nói của Phương Chấn làm cho tên bảo tiêu kia thiếu chút nữa làm rớt đt xuống đất.
- Vâng…. Phương gia.
Tên bảo tiêu kia hít sâu một hơi rồi liền trả lời một câu thuyết phục, tuy rằng hắn không biết vì sao trong lúc nguy cấp này Phương Chấn lại dừng hành động, nhưng mà người ra lệnh chính là Phương Chấn cho nên hắn không dám chống lại.
Nói xong thì hắn liền lấy ra một cái máy truyền tin, trầm giọng nói:
- Mọi người nghe rõ, Phương gia yêu cầu chúng ta lập tức đình chỉ hành động! Nói lại một lần nữa, Phương gia yêu cầu chúng ta lập tức đình chỉ hành động!
- Lôi ca, vì sao Phương gia lại muốn dừng lại hành động lần này a?
- Đúng vậy a, Lôi ca, lúc này tại sao Phương gia lại có thể để chúng ta dừng lại?
- Lôi ca, người không lầm chứ? Nếu không thì người hãy hỏi lại Phương gia đi?
…….
Sau khi nghe được mênh lệnh của người gọi là Lôi ca thì thủ hạ dưới tay của Phương Chấn liền nghi ngờ.
"Hô ~ "
Đối mặt với những lời nghi ngờ này thì Lôi ca liền hít một hơi thật sau, sau đó nổi giận, rống lớn:
- Ta cmn, làm sao ta biết Phương gia lại làm như thế? Nếu các ngươi có dũng khí thì tự mà đi hỏi Phương gia đi.
Nghe được tiếng rống của Lôi ca thì tất cả đám người liền ngậm miệng lại, trong đó không ít người trơ mắt nhìn mục tiêu cách mình không xa.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai trực tiếp cúp điện thoại.
- Âm mưu của mày và Quý Hồng là gì?
Cúp điện thoại, Bùi Đông Lai lạnh giọng hướng Phương Chấn hỏi.
Lúc này đây, Phương Chấn không có trả lời ngay, thậm chí… vẻ sợ hãi trên khuôn mặt hắn đã giảm đi rất nhiều.
Dường như, thông qua một trận dày vò vừa rồi thì cả người liền bình tĩnh trở lại.
- Cậu thả ta, ta sẽ nói cho cậu biết.
Vài giây đồng hồ sau, Phương Chấn mở miệng.
Nghe Phương Chấn nói như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì, hắn liền nắm mảnh cẩm thạch lên rồi đột nhiên vung lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
" Phốc"
Lỗ tai của Phương Chấn liền bị cắt đứt, máu tươi phun ra.
" A…A"
Phương Chấn liền kêu lên một tiếng thảm, đồng thời theo bản năng che lấy cái lỗ tai, bất quá lại là không có cầu xin tha thứ, mà là thở hổn hển rống lớn nói:
- Có dũng khí thì giết tao đi.
Bùi Đông Lai không có lại ra tay, mà là nheo lại ánh mắt.
- Hắc, tao nói cho mày biết, cho dù mày có giết tao đi chăng nữa thì đem nay Liễu Nguyệt cũng sẽ chết.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Phương Chấn nghĩ đến bản thân mình đã nắm được chỗ yếu hại của Bùi Đông Lai, cố ý đe dọa:
- Mặc khác, muội muội của tao chính là tình nhân của Tào Nghiễm Giang, nếu mày giết tao thì nàng tuyệt đói sẽ giúp ta báo thù, tao thừa nhận là thực lực của mày rất mạnh. Nhưng mà, trước mặt cơ quan quốc gia thì mày chắc chắn phải chết.
- Nói đủ chưa?
Thấy Phương Chấn nói hết thì Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, đối mặt với Phương Chấn.
- Thả ta, ta sẽ nói cho mày biết kế hoạch của Quý Hồng.
Phương Chấn nhịn đau, cắn răng.
- Liễu Nguyệt có ân đối với ta, cho nên ta sẽ cố gắng cứu nàng, nếu không cứu được thì ta cũng không có cách nào.
Bùi Đông Lai cười lạnh:
- Còn về phần… muội muội của mày giúp mày báo thù, mày cảm thấy rằng, nếu tao đã dám ám sát mày thì tao còn sợ bị muội muội mày trả thù sao?
- Mày…..
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Phương Chấn liền ngây ra, sau đó hắn điên cuồng lắc đầu:
- Mày không cần nói lung tung như thế, nếu mày không quan tâm đến sinh tử của Liễu Nguyệt thì vì sao lại bắt tao gọi điện, ngăn cản hành động của đám thủ hạ?
Không thể không nói, Phương Chấn có thể trở thành kiêu hùng một phương thì quả thật có chỗ hơn người, ngay cả lúc nằm trong tuyệt cảnh thì cả người hắn vẫn giữ được vài phần bình tĩnh.
Mắt thấy không thể lừa gạt Phương Chấn, Bùi Đông Lai dứt khoát không muốn diễn kịch nữa, lạnh lùng nói:
- Nếu như tao nhớ không lầm thì lúc trước mày có nói qua đêm nay tao sẽ sống không bằng chết, đúng không?
"Ách..."
Phương Chấn há to mồm, không phản bác được.
- Tao đã được huấn luyện ở căn cứ Huyết Sát cho nên có học vài thủ đoạn, ừh, dường như là có đến 108 loại thủ đoạn để bức cung.
Bùi Đông Lai nói xong thì cố ý dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:
- Tao nghĩ, cho dù là 108 loại thủ đoạn này không thể lấy được tin tức gì trong miệng của mày, nhưng mà cũng có thể để cho mày cảm nhận đượ cái cảm giác sống không bằng chết, mày cảm thấy thế nào?
Trong nháy mắt, hơi thở của Phương Chấn liền trở nên dồn dập, thân mình cũng run lên.
- Lột da, rút xương…. Mày thích cái nào trước?
Bùi Đông Lai nói xong, cố ý cầm lấy một mảnh cẩm thạch, đồng thời đưa từ từ vào ngay đồng tử của Phương Chấn:
- Hoặc là tự nói, hoặc là tao đâm vào?
- Không…. Không cần, ta….ta nói cho…. Ta sẽ đem toàn bộ những gì ta biết nói ra….
Phương Chấn bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn sụp đổ.
Lúc trước hắn bị đánh không hề có lực hoàn thủ là bởi vì hắn chưa bước qua được cánh cửa Ám Kình, mà Triệu Hùng thì ngược lại, có thể lợi dụng Ám Kình để công kích Bùi Đông Lai.
Sau khi tiến vào cảnh giới Ám Kính thì kình lực của Bùi Đông Lai cũng được tăng lên, hắn lợi dụng Ám Kính để ngăn cản thủ đao của Triệu Hùng, hơn nữa thừa dịp Triệu Hùng ngây người thì Bùi Đông Lai liền một tát đánh bay Triệu Hùng.
Lúc này, hắn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, vội vàng sử dụng phách thối, bổ về phía đầu của Triệu Hùng, muốn đem Triệu Hùng giết chết.
Mắt thấy một chiêu của Bùi Đông Lai thì Triệu Hùng cũng không dám lấy cứng đối cứng, hắn giống như là một con lừa, liền lăn qua một bên để né một đòn này của Bùi Đông Lai.
" Rầm"
Một cước của Bùi Đông Lai liền đánh lên trên mặt đất, trong nháy mắt gạch sàn nhà liền vỡ vụn.
Một kích không trúng, đột nhiên thân thể của Bùi Đông Lai cúi xuống, tay phải chém ra hướng về phía Triệu Hùng.
Bởi vì Bùi Đông Lai đột nhiên phát ra lực lượng khủng bố nên làm cho Triệu Hùng hoảng sợ, nhất thời không thể hoàn toàn phong kín lỗ chân lông cho nên kình lực thoát ra ngoài, cả người giống như là quả bóng xì hơi, mồ hôi đổ đầy ra người, hơn nữa tốc độ lẫn lực lượng đều đã giảm đi đáng kể.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không buông tha, Triệu Hùng lại cố gắng trốn tránh, phát hiện mình đã đi vào góc tường, không có cách nào trốn tránh nữa. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể vung tay đỡ lấy.
" Phạch"
Âm thanh trầm đục truyền ra, 5 ngón tay Bùi Đông Lai vỗ mạnh vào cánh tay của Triệu Hùng, trong nháy mắt Ám Kình bùng nổ, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể của Triệu Hùng.
" Rắc"
Tiếng xương vang lên, máu tươi văng khắp nơi, Bùi Đông Lai đã đánh gãy cánh tay phải của Triệu Hùng, sau đó hắn dùng sức kéo, trực tiếp kéo nát cánh tay của Triệu Hùng.
Đau đớn kịch liệt làm cho Triệu Hùng có cảm giác hít thở không thông, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng.
- Chết cho ta.
Thấy Triệu Hùng mất đi sức chiến đấu thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại, hắn quát lên một tiếng rồi sau đó cằm nửa cánh tay của Triệu Hùng lên, nhắm ngay yếu hầu của Triệu Hùng rồi dùng chính cánh tay của hắn đâm xuống.
" Phốc"
Trong nháy mắt yếu hầu của Triệu Hùng vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.
- A.
Phía sau, Phương Chấn thấy Bùi Đông Lai ra tay tàn nhẫn, thì hắn liền hoảng sợ, hét to lên một tiếng.
Mà về phần Triệu Hùng thì 2 mắt hắn trừng to nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, đồng thời theo bản năng, cố gắng vươn tay trái ra để che miệng vết thương, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.
Vài giây sau, thân thể Triệu Hùng run rẩy lên một cái rồi sau đó tắt thở ngay tại chỗ.
Dưới ánh đèn, 2 mắt của hắn không nhắm lại mà nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia như muốn hỏi: " Làm sao mày có thể phát ra được Ám Kình?"
Không để ý để Triệu Hùng đã chết đi, Bùi Đông Lai xoay người, cả người đều là máu hướng về phía Phương Chấn.
- Không….không nên qua đây.
Nhìn cả người Bùi Đông Lai đều là máu, thì Phương Chấn chỉ cảm thấy Bùi Đông Lai giống như là một tên ác ma đến từ didanj ngục, theo bản năng hắn liền lui về phía sau…. Lui về phía sau.
- AAA.
Lui ra, lui ra, đột nhiên, một trận kình phong hướng mặt của Phương Chấn mà quét vào, 2 mắt của Phương Chấn liền nhắm lại rồi hét to lên một tiếng. Sau đó, khi hắn mở mắt ra thì rõ ràng thấy được cả người Bùi Đông Lai đều là máu đang đứng bên người hắn, thiếu chút nữa thì hắn đã bị hù mà chết.
Bùi Đông Lai không nói hai lời, liền trực tiếp xách Phương Chấn lên giống như là xách một con gà.
Theo bản năng thì Phương Chấn liền chống lại, cả người vung quyền đánh về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế, đột nhiên tay phải của hắn phát lực, cầm lấy Phương Chấn dùng sức quăng về cái bàn trà ở bên cạnh.
" Rầm"
"Loảng xoảng loảng xoảng!"
" A.."
3 thanh âm lần lượt vang lên, cả người Phương Chấn nhuộm đầy máu, hắn giống như là một con chó chết, cả người cuộn lại nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không động thủ nữa, hắn cúi người xuống nhặt chiếc đt ở dưới đắt lên, sau đó cầm một mảnh cẩm thạch vỡ, đặt trên cổ của Phương Chấn, lạnh lùng nói:
- Lập tức kêu người của mày dừng lại, nếu không tao sẽ cho màu sống không bằng chết.
Nói xong, tay phải của Bùi Đông Lai hơi phát lực, mảnh cẩm thạch liền hơi cứa vào cổ của Phương Chấn, nhất thời máu từ cổ của Phương Chấn nhỏ ra.
Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, lại cảm nhận được trên cổ truyền đến cơn đau thì Phương Chấn sợ tới mức cả người run lên, chất lỏng màu vàng giữa 2 chân hắn không khống chế được mà phải chảy ra.
- Phương gia.
Ngay khi điện thoại được chuyển thì giọng nói của tên bảo tiêu liền vang lên.
Vẫn chưa trả lời, cả người Phương Chấn run lên, mỗi lần run thì một ít chất lỏng giữa 2 quần hắn lại càng chảy ra thêm.
Sắc mặt Bùi Đông Lai phát lạnh, tay phải lại phát lực, mảnh cẩm thạch liền đâm vào cổ của Phương Chấn.
- Ngươi... Các ngươi lập tức dừng lại.
Cảm nhận được Bùi Đông Lai thật sự sẽ ra tay, Phương Chấn sợ tới mức hồn phi phách tán, rống lên.
- Phương gia, ngài... Ngài nói cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, tên bảo tiêu liền cảm thấy ngạc nhiên khi nghe Phương Chấn nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy được lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề!
- Dừng…. dừng lại.
Phương Chấn sắp khóc, hắn có một vạn lý do tin tưởng, nếu hắn không làm theo như lời của Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ giết hắn.
- Phương gia, vì sao phải dừng lại? Các huynh đệ lập tức liền muốn động thủ, chỉ cần giết được vài tên ủng hộ Liễu Nguyệt thì kế hoạch của ngài cùng với Quý tiểu thư sẽ thành công….
- Ta nói cmn, ngươi dừng lại.
Không đợi tên bảo tiêu kia nói xong, Phương Chấn liền dùng toàn lực hét lớn.
Giọng nói của Phương Chấn làm cho tên bảo tiêu kia thiếu chút nữa làm rớt đt xuống đất.
- Vâng…. Phương gia.
Tên bảo tiêu kia hít sâu một hơi rồi liền trả lời một câu thuyết phục, tuy rằng hắn không biết vì sao trong lúc nguy cấp này Phương Chấn lại dừng hành động, nhưng mà người ra lệnh chính là Phương Chấn cho nên hắn không dám chống lại.
Nói xong thì hắn liền lấy ra một cái máy truyền tin, trầm giọng nói:
- Mọi người nghe rõ, Phương gia yêu cầu chúng ta lập tức đình chỉ hành động! Nói lại một lần nữa, Phương gia yêu cầu chúng ta lập tức đình chỉ hành động!
- Lôi ca, vì sao Phương gia lại muốn dừng lại hành động lần này a?
- Đúng vậy a, Lôi ca, lúc này tại sao Phương gia lại có thể để chúng ta dừng lại?
- Lôi ca, người không lầm chứ? Nếu không thì người hãy hỏi lại Phương gia đi?
…….
Sau khi nghe được mênh lệnh của người gọi là Lôi ca thì thủ hạ dưới tay của Phương Chấn liền nghi ngờ.
"Hô ~ "
Đối mặt với những lời nghi ngờ này thì Lôi ca liền hít một hơi thật sau, sau đó nổi giận, rống lớn:
- Ta cmn, làm sao ta biết Phương gia lại làm như thế? Nếu các ngươi có dũng khí thì tự mà đi hỏi Phương gia đi.
Nghe được tiếng rống của Lôi ca thì tất cả đám người liền ngậm miệng lại, trong đó không ít người trơ mắt nhìn mục tiêu cách mình không xa.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai trực tiếp cúp điện thoại.
- Âm mưu của mày và Quý Hồng là gì?
Cúp điện thoại, Bùi Đông Lai lạnh giọng hướng Phương Chấn hỏi.
Lúc này đây, Phương Chấn không có trả lời ngay, thậm chí… vẻ sợ hãi trên khuôn mặt hắn đã giảm đi rất nhiều.
Dường như, thông qua một trận dày vò vừa rồi thì cả người liền bình tĩnh trở lại.
- Cậu thả ta, ta sẽ nói cho cậu biết.
Vài giây đồng hồ sau, Phương Chấn mở miệng.
Nghe Phương Chấn nói như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì, hắn liền nắm mảnh cẩm thạch lên rồi đột nhiên vung lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
" Phốc"
Lỗ tai của Phương Chấn liền bị cắt đứt, máu tươi phun ra.
" A…A"
Phương Chấn liền kêu lên một tiếng thảm, đồng thời theo bản năng che lấy cái lỗ tai, bất quá lại là không có cầu xin tha thứ, mà là thở hổn hển rống lớn nói:
- Có dũng khí thì giết tao đi.
Bùi Đông Lai không có lại ra tay, mà là nheo lại ánh mắt.
- Hắc, tao nói cho mày biết, cho dù mày có giết tao đi chăng nữa thì đem nay Liễu Nguyệt cũng sẽ chết.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Phương Chấn nghĩ đến bản thân mình đã nắm được chỗ yếu hại của Bùi Đông Lai, cố ý đe dọa:
- Mặc khác, muội muội của tao chính là tình nhân của Tào Nghiễm Giang, nếu mày giết tao thì nàng tuyệt đói sẽ giúp ta báo thù, tao thừa nhận là thực lực của mày rất mạnh. Nhưng mà, trước mặt cơ quan quốc gia thì mày chắc chắn phải chết.
- Nói đủ chưa?
Thấy Phương Chấn nói hết thì Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, đối mặt với Phương Chấn.
- Thả ta, ta sẽ nói cho mày biết kế hoạch của Quý Hồng.
Phương Chấn nhịn đau, cắn răng.
- Liễu Nguyệt có ân đối với ta, cho nên ta sẽ cố gắng cứu nàng, nếu không cứu được thì ta cũng không có cách nào.
Bùi Đông Lai cười lạnh:
- Còn về phần… muội muội của mày giúp mày báo thù, mày cảm thấy rằng, nếu tao đã dám ám sát mày thì tao còn sợ bị muội muội mày trả thù sao?
- Mày…..
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Phương Chấn liền ngây ra, sau đó hắn điên cuồng lắc đầu:
- Mày không cần nói lung tung như thế, nếu mày không quan tâm đến sinh tử của Liễu Nguyệt thì vì sao lại bắt tao gọi điện, ngăn cản hành động của đám thủ hạ?
Không thể không nói, Phương Chấn có thể trở thành kiêu hùng một phương thì quả thật có chỗ hơn người, ngay cả lúc nằm trong tuyệt cảnh thì cả người hắn vẫn giữ được vài phần bình tĩnh.
Mắt thấy không thể lừa gạt Phương Chấn, Bùi Đông Lai dứt khoát không muốn diễn kịch nữa, lạnh lùng nói:
- Nếu như tao nhớ không lầm thì lúc trước mày có nói qua đêm nay tao sẽ sống không bằng chết, đúng không?
"Ách..."
Phương Chấn há to mồm, không phản bác được.
- Tao đã được huấn luyện ở căn cứ Huyết Sát cho nên có học vài thủ đoạn, ừh, dường như là có đến 108 loại thủ đoạn để bức cung.
Bùi Đông Lai nói xong thì cố ý dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:
- Tao nghĩ, cho dù là 108 loại thủ đoạn này không thể lấy được tin tức gì trong miệng của mày, nhưng mà cũng có thể để cho mày cảm nhận đượ cái cảm giác sống không bằng chết, mày cảm thấy thế nào?
Trong nháy mắt, hơi thở của Phương Chấn liền trở nên dồn dập, thân mình cũng run lên.
- Lột da, rút xương…. Mày thích cái nào trước?
Bùi Đông Lai nói xong, cố ý cầm lấy một mảnh cẩm thạch, đồng thời đưa từ từ vào ngay đồng tử của Phương Chấn:
- Hoặc là tự nói, hoặc là tao đâm vào?
- Không…. Không cần, ta….ta nói cho…. Ta sẽ đem toàn bộ những gì ta biết nói ra….
Phương Chấn bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn sụp đổ.