Chương : 181
Bất kể là địa vị hay quyền lực thì Đường chủ ở trong Mãnh Hổ bang chỉ đứng sau Quý Hồng, tuyệt đối là thành viên quan trọng nhất.
Tỷ dụ như tên phụ trách ở tràng đua xe Bảo Sơn cũng là một trong những Đường chủ của Mãnh Hổ Bang.
Hiện giờ, vài tên Đường chủ Mãnh Hổ bang chết thảm, không cần nói cũng biết việc này gây ảnh hưởng đến Quý Hồng như thế nào.
Cũng chính vì như thế cho nên khi nghe thủ hạ báo lại thì một người luôn trấn định như Quý Hồng lại bị sợ tới mức ngây người.
- Cuối cùng là có chuyện gì?
Giọng nói của Quý Hồng lại vang lên.
Giờ phút này, rốt cuộc thì nàng cũng đã lộ ra bộ mặt thật của mộ Xà mỹ nữ.
- Vài vị Đường chủ trong bang bị tập kích, những người ấy chẳng những có hỏa khí hơn nữa thân thủ đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, thực lực rất mạnh. Tuy rằng chúng ta đã phản kích nhưng bởi vì đối thủ hành động quá nhanh cho nên có 5 vị Đường chủ bị giết chết.
Đầu bên kia điện thoại, người phụ trách thu thập tin tức tình báo tiếp tục nói:
- Trừ việc đó ra thì bởi vì giữa 2 bên đã xảy ra đấu súng cho nên cảnh sát đã đến, trước mắt không ít huynh đệ đã bị bắt đi. Hơn nữa, cảnh sát còn dẫn người vây quanh tập đoàn Hồng Hải.
- Đối phương là ai?
Quý Hồng âm trầm hỏi.
- Là người của Phương Chấn.
Tên kia nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng biết Quý Hồng cùng Phương Chấn hợp tác, hiện giờ Phương Chấn lại trả đũa khiến hắn cực kỳ tức giận:
- Lão đại, Phương Chấn tên vương bát đản này thật sự rất đáng hận, chúng ta nhất định phải khiến hắn trả giá thật nhiều. Nguồn truyện:
- An tâm một chút, chớ vội nóng nảy.
So với tên kia mà nói thì Quý Hồng lại bình tĩnh hơn:
- Trước tiên cứ ổn định lại, ta sẽ đến sau.
Nói xong thì Quý Hồng liền cúp máy, sau đó nàng liền bấm số của một vị lão đại ở Đông Hải.
- Quý lão bản, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Điện thoại được chuyển, trong đó liền truyền ra một giọng nói bất mãn.
- Thật có lỗi Quách cục trưởng, đêm nay đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, khiến ngài phải gặp phiền toái. Đợi sau khi xử lý xong việc này thì nhất định ta sẽ đến nhà giải thích.
Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng đối mặt với đối phương là lão đại trong giới cảnh sát thì giọng nói của Quý Hồng vô cùng nhẹ nhàng.
- Quý lão bản, ta nghe nói là người của cô chẳng những gây ra hỗn loạn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trị an, hơn nữa mới vừa rồi còn xảy ra bắn nhau.
Đầu bên kia, người được gọi là Quách cục trưởng trầm giọng nói:
- Đây còn là chuyện nhỏ ư?
- Quách cục trưởng, xin bớt giận.
Quý Hồng nói thở dài một hơi, nói:
- Thực không dám giấu diếm Quách cục trưởng, chuyện này không phải là ta gây nên, mà là bị người khác đâm lén sau lưng, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
- Ai sao mà to gannhư vậy? Chẳng lẽ là Liễu Nguyệt?
Thân là lão đại trong giới cảnh sát thì Quách cục trường rất rõ ràng, ở Đông Hải, dám cùng Quý Hồng gọi nhịp cũng chỉ có Liễu Nguyệt.
Đối mặt với câu hỏi của Quách cục trưởng thì Quý Hồng cũng không trả lời, mỉm cười nói:
- Quách cục trưởng, ta biết chuyện đêm nay sẽ gây phiền toái cho ngài, để to rõ lòng xin lỗi, ta sẽ mau chóng xử lý chuyện này. Mặc khác, lúc trước ta từ trong một nhóm thương nhân có được một Ngọc Mã Hán Đại, lúc nào rãnh rỗi thì nhờ ngài xuống xem giùm.
- Quý lão bản, cô cũng biết thế cục trước mắt vô cùng phức tạp, cấp trên đã cử người xuống, hơn nữa đó là Trần Anh….
Quách cục trưởng bị Ngọc Mã Hán Đại của Quý Hồng gợi lên hứng thú nhưng mà cũng không hề nói đến Ngọc Mã Hán Đại.
- Quách cục trường xin yên tâm, ta sẽ đem sự tình xử lý tốt.
Quý Hồng biết Quách cục trưởng bắt đầu dùng giọng quan, cho nên cắt đứt lời nói của Quách cục trưởng.
Quách cục trưởng dừng lại một chút, rồi nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cô, cô hãy mau chóng xử lý đi. Còn về phần… Quách cục trường xin yên tâm, ta sẽ đem sự tình xử lý tốt thì chờ một thời gian nữa ta sẽ xuống nghiên cứu giúp cô.
- Tốt, đa tạ Quách cục trưởng.
Quý Hồng vội vàng nói.
- Được rồi Quý lão bản, cứ như vậy đi, hiện giờ thì cô mau đến tập đoàn Hồng Hải, nghĩ biện pháp đối phó với Trần Anh đi.
Quách cục trưởng nói:
- Chỉ cần giải quyết xong việc của Trần Anh thì chuyện này có thể đè xuống.
- Cảm ơn.
Quý Hồng lại cảm ơn.
Lúc này đây, Quách cục trường không nói cái gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong thì Quý Hồng liền nhắm mắt lại, 2 tay nhẹ nhẹ xoa huyệt Thái Dương.
Thông qua kính chiếu hậu thì Ân Ly thấy được hành động của Quý Hồng, nàng cũng không có quấy rầy Quý Hồng.
10" sau, dường như Quý Hồng nghĩ tới điều gì, 2 mắt đột nhiên mở ra.
Sau đó, nàng liền lấy điện thoại bấm số của Phương Hiểu Hồng.
Một lát sau, điện thoại được chuyển, liền nghe giọng nói của Phương Hiểu Hồng:
- Chào cô, Quý tiểu thư.
- Thật có lỗi Phương tiểu thư, đã trễ như thế này rồi mà còn làm phiền cô.
Nghe được giọng nói của Phương Hiểu Hồng thì Quý Hồng càng thêm khẳng định:
- Phương tiểu thư, cô cùng ca ca cô là Phương Chấn ở cùng một chỗ ư?
- Không có.
Đầu bên kia điện thoại, Phương Hiểu Hồng cưỡi ở trên người Tào Nghiễm Giang, một bên giãy dụa vòng eo, một bên nói:
- Tại sao Quý lão bản lại không trực tiếp gọi điện cho hắn?
- Phương tiểu thư, là như vậy, chắc hẳn là cô cũng biết việc hợp tác giữa ta và ca ca của cô.
Quý Hồng trầm ngâm một chút, nói:
- Ta cùng hắn đã hợp tác một vài vấn đề, vừa rồi ta cố gắng gọi điện thoại nhưng mà gọi mãi cũng không được.
" Ách "
Đầu bên kia điện thoại, nghe được lời nói của Quý Hồng thì Phương Hiểu Hồng liền dừng lại động tác.
- Muốn nhờ cô nghĩ biện pháp, có cách nào liên hệ được không, ta hoài nghi ca ca của cô đang gặp phiền toái hoặc là bất trắc gì đấy.
Quý Hồng trầm giọng nói.
"Bá!"
Thân là nhân vật có tiếng ở Chiết Giang thì Phương Hiểu Hồng biết rõ Quý Hồng, cho nên nghe được giọng nói ngưng trọng Quý Hồng thì sắc mặt của Phương Hiểu Hồng liền biến đổi.
- Quý tiểu thư, hiện tại ta sẽ liên lạc ngay.
Phương Hiểu Hồng lập tức làm ra quyết định.
- Chuyện gì thế?
Thấy Phương Hiểu Hồng cúp điện thoại thì Tào Nghiễm Giang nhíu mày hỏi, giọng nói có chút bất mãn.
Nguyên bản là hắn có muốn thể nghiệm vừa vận động pít-tông vừa nghe điện thoại, kết quả là thấy Phương Hiểu Hồng cúp điện thoại cho nên hắn liền mất đi tình thú.
- Quý Hồng nói anh của em có thể gặp phiền toái cùng bất trắc.
Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng, nói:
- Hiện giờ, em liền gọi cho anh ấy đã.
- Phương Chấn gặp không may ư?
Tào Nghiễm Giang ngẩn ra, theo sau lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ lại có tên nào dám ăn gan hùm mật gấu đến Hàng Châu này đối phó với hắn sao? Điều đó không có khả năng!
Phương Hiểu Hồng cũng hiểu được không có khả năng nhưng mà nàng cũng biết Quý Hồng sẽ không nói giỡn, cho nên không nghe lời nói của Tào Nghiễm Giang, trực tiếp gọi điện cho Phương Chấn, kết quả là cũng giống như Quý Hồng, điện thoại không thể gọi được.
Di động gọi không được, sắc mặt Phương Hiểu Hồng liền tái mét, lập tức gọi điện thoại bàn của Phương Chấn.
Lúc này đây, điện thoại đả thông, nhưng không ai cầm...
Thấy được điều này thì 2 mắt Phương Hiểu Hồng trợn tròn lên:
- Nghiễm Giang, điện thoại gọi không được, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi sao?
- Em không nên gấp, gọi điện thoại con của hắn đi.
Mắt thấy Phương Hiểu Hồng đại loạn thì Tào Nghiễm Giang cũng cảm thấy có chút không thích hợp, trầm ngâm một chút, đưa ra đề nghị.
Phương Hiểu Hồng không dám chậm trễ, run run tìm số điện thoại của Phương Thế Vinh.
Cùng lúc đó, trên một con đường lớn trong khu nhà giàu ở Cửu Khê Mân Côi.
Phương Thế Vinh ngồi trong một chiếc Maybach, lái xe chính là Dương Bình cận vệ của Phương Chấn.
Vốn Phương Chấn phái Dương Bình ra ám sát Bùi Đông Lai, kết quả là Phương Thế Vinh phát hiện Bùi Đông Lai chuồn mất cho nên Phương Thế Vinh liền mang theo Dương Bình trở về biệt thự.
Trong ô-tô, Phương Thế Vinh hút được ½ điếu thuốc thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Cô, đã muộn như thế này còn gọi đến, có chuyện gì sao?
Thấy người gọi là Phương Hiểu Hồng thì hắn liền bắt máy.
- Thế Vinh, con có ở chung một chỗ với cha con không?
Đầu bên kia, giọng nói của Phương Hiểu Hồng vô cùng gấp gáp.
- Không có, nhưng mà con mới vừa nhận được điện thoại của cha con, con đang cùng Dương ca trở về đây, làm sao thế?
Nghe được giọng nói lo lắng của Phương Hiểu Hồng thì Phương Thế Vinh có chút nghi hoặc, hỏi.
- Thế Vinh, Quý Hồng mới gọi điện thoại cho cô nói rằng ba của con có thể gặp bất trắc.
Giọng nói của Phương Hiểu Hồng vô cùng ngưng trọng, nói:
- Vừa rồi cô cũng gọi điện thoại cho cha con nhưng mà gọi hoài vẫn không được.
Gặp phải bất trắc?
- Cô, cô có nghe lầm không? Cha của con làm sao có thể gặp được bất trắc?
Trong ô-tô, 2 mắt Phương Thế Vinh mở to ra, dường nhưng hắn không tin được.
- Thế Vinh, còn cùng Dương Bình đi đến biệt thự nhìn xem, bất kể là tình huống nào thì cũng phải lập tức gọi điện lại cho cô.
Phương Hiểu Hồng nói xong lại lo lắng, nói:
- Mặt khác, coi kêu Dương Bình hãy cẩn thận một tí.
- Biết rồi, cô.
Phương Thế Vinh cúp điện thoại, sau đó đối Dương Bình, nói:
- Dương ca, cô của ta nói ba ta có thể gặp bất trắc, chúng ta lập tức trở về xem sao.
- Ừh.
Nghe được Phương Thế Vinh nói như thế thì Dương Bình ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười cười:
- Thế Vinh, thực lực của Triệu ca hôm nay đã sâu không lường được, trong vòng 10m, ta có dùng súng cũng không phải đối thủ của hắn, có hắn bảo vệ lão bản thì làm sao lão bản lại có thể xảy ra chuyện gì được?
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Phương Thế Vinh gật đầu đồng ý, đột nhiên hắn nhớ lại Bùi Đông Lai đã trốn thoát, hận đến nghiến răng:
- Lần này để tên tiểu tạp chủng kia chạy thoát, nếu không thì nhất định ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
- Phương thiếu xin yên tâm, đích thân ta sẽ đưa hắn đến gặp Phương thiếu.
Dọc đường đi, Phương Thế Vinh cứ làm nhảm chuyện tình Bùi Đông Lai chạy trốn, thấy vậy thì Dương Bình cười cười nói.
- Lấy thực lực của Dương ca thì bắt hắn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghe Dương Bình nói như thế thì tâm tình của Phương Thế Vinh mới tốt hơn một chút, đồng thời lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi Dương ca, nghe nói đêm nay ba của ta sẽ cùng với Quý Hồng liên thủ đối phó với con đàn bà Liễu Nguyệt kia, không biết kế hoạch có hoàn thành không?
- Chuyện gì không nắm chắc thì Phương gia không làm.
Vẻ mặt Phương gia khẳng định, nói.
Nghe thế thì khuôn mặt Phương Thế Vinh lộ ra nụ cười âm trầm:
- Hắc hắc, không ai có thể nghĩ tới Liễu Nguyệt lại có thể bại trong tay ba của ta, bản thân ta muốn nhìn tên tiểu tạp chủng kia còn có thể nhảy nhót bao lâu.
Nhảy nhót bao lâu?
Biệt thự 18 trong Cửu Khê Mân Côi, máu tươi tràn đầy sàn nhà.
Trên mặt đất thi thể Triệu Hùng thê thảm, còn một bên Phương Chấn cũng chẳng khá hơn, một đùi của hắn đã bị rạch nát, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, nhìn qua có chút dọa người.
Trước cửa sổ, tay của Bùi Đông Lai cầm lấy một xấp tư liệu của Phương Chấn, ngạo nghễ đứng đó, 2 mắt híp lại, lẳng lặng nhìn chiếc Maybach của Phương Thế Vinh đang đi đến gần.
Huyết tẩy Phương gia!
Tỷ dụ như tên phụ trách ở tràng đua xe Bảo Sơn cũng là một trong những Đường chủ của Mãnh Hổ Bang.
Hiện giờ, vài tên Đường chủ Mãnh Hổ bang chết thảm, không cần nói cũng biết việc này gây ảnh hưởng đến Quý Hồng như thế nào.
Cũng chính vì như thế cho nên khi nghe thủ hạ báo lại thì một người luôn trấn định như Quý Hồng lại bị sợ tới mức ngây người.
- Cuối cùng là có chuyện gì?
Giọng nói của Quý Hồng lại vang lên.
Giờ phút này, rốt cuộc thì nàng cũng đã lộ ra bộ mặt thật của mộ Xà mỹ nữ.
- Vài vị Đường chủ trong bang bị tập kích, những người ấy chẳng những có hỏa khí hơn nữa thân thủ đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, thực lực rất mạnh. Tuy rằng chúng ta đã phản kích nhưng bởi vì đối thủ hành động quá nhanh cho nên có 5 vị Đường chủ bị giết chết.
Đầu bên kia điện thoại, người phụ trách thu thập tin tức tình báo tiếp tục nói:
- Trừ việc đó ra thì bởi vì giữa 2 bên đã xảy ra đấu súng cho nên cảnh sát đã đến, trước mắt không ít huynh đệ đã bị bắt đi. Hơn nữa, cảnh sát còn dẫn người vây quanh tập đoàn Hồng Hải.
- Đối phương là ai?
Quý Hồng âm trầm hỏi.
- Là người của Phương Chấn.
Tên kia nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng biết Quý Hồng cùng Phương Chấn hợp tác, hiện giờ Phương Chấn lại trả đũa khiến hắn cực kỳ tức giận:
- Lão đại, Phương Chấn tên vương bát đản này thật sự rất đáng hận, chúng ta nhất định phải khiến hắn trả giá thật nhiều. Nguồn truyện:
- An tâm một chút, chớ vội nóng nảy.
So với tên kia mà nói thì Quý Hồng lại bình tĩnh hơn:
- Trước tiên cứ ổn định lại, ta sẽ đến sau.
Nói xong thì Quý Hồng liền cúp máy, sau đó nàng liền bấm số của một vị lão đại ở Đông Hải.
- Quý lão bản, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Điện thoại được chuyển, trong đó liền truyền ra một giọng nói bất mãn.
- Thật có lỗi Quách cục trưởng, đêm nay đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, khiến ngài phải gặp phiền toái. Đợi sau khi xử lý xong việc này thì nhất định ta sẽ đến nhà giải thích.
Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng đối mặt với đối phương là lão đại trong giới cảnh sát thì giọng nói của Quý Hồng vô cùng nhẹ nhàng.
- Quý lão bản, ta nghe nói là người của cô chẳng những gây ra hỗn loạn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trị an, hơn nữa mới vừa rồi còn xảy ra bắn nhau.
Đầu bên kia, người được gọi là Quách cục trưởng trầm giọng nói:
- Đây còn là chuyện nhỏ ư?
- Quách cục trưởng, xin bớt giận.
Quý Hồng nói thở dài một hơi, nói:
- Thực không dám giấu diếm Quách cục trưởng, chuyện này không phải là ta gây nên, mà là bị người khác đâm lén sau lưng, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
- Ai sao mà to gannhư vậy? Chẳng lẽ là Liễu Nguyệt?
Thân là lão đại trong giới cảnh sát thì Quách cục trường rất rõ ràng, ở Đông Hải, dám cùng Quý Hồng gọi nhịp cũng chỉ có Liễu Nguyệt.
Đối mặt với câu hỏi của Quách cục trưởng thì Quý Hồng cũng không trả lời, mỉm cười nói:
- Quách cục trưởng, ta biết chuyện đêm nay sẽ gây phiền toái cho ngài, để to rõ lòng xin lỗi, ta sẽ mau chóng xử lý chuyện này. Mặc khác, lúc trước ta từ trong một nhóm thương nhân có được một Ngọc Mã Hán Đại, lúc nào rãnh rỗi thì nhờ ngài xuống xem giùm.
- Quý lão bản, cô cũng biết thế cục trước mắt vô cùng phức tạp, cấp trên đã cử người xuống, hơn nữa đó là Trần Anh….
Quách cục trưởng bị Ngọc Mã Hán Đại của Quý Hồng gợi lên hứng thú nhưng mà cũng không hề nói đến Ngọc Mã Hán Đại.
- Quách cục trường xin yên tâm, ta sẽ đem sự tình xử lý tốt.
Quý Hồng biết Quách cục trưởng bắt đầu dùng giọng quan, cho nên cắt đứt lời nói của Quách cục trưởng.
Quách cục trưởng dừng lại một chút, rồi nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cô, cô hãy mau chóng xử lý đi. Còn về phần… Quách cục trường xin yên tâm, ta sẽ đem sự tình xử lý tốt thì chờ một thời gian nữa ta sẽ xuống nghiên cứu giúp cô.
- Tốt, đa tạ Quách cục trưởng.
Quý Hồng vội vàng nói.
- Được rồi Quý lão bản, cứ như vậy đi, hiện giờ thì cô mau đến tập đoàn Hồng Hải, nghĩ biện pháp đối phó với Trần Anh đi.
Quách cục trưởng nói:
- Chỉ cần giải quyết xong việc của Trần Anh thì chuyện này có thể đè xuống.
- Cảm ơn.
Quý Hồng lại cảm ơn.
Lúc này đây, Quách cục trường không nói cái gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong thì Quý Hồng liền nhắm mắt lại, 2 tay nhẹ nhẹ xoa huyệt Thái Dương.
Thông qua kính chiếu hậu thì Ân Ly thấy được hành động của Quý Hồng, nàng cũng không có quấy rầy Quý Hồng.
10" sau, dường như Quý Hồng nghĩ tới điều gì, 2 mắt đột nhiên mở ra.
Sau đó, nàng liền lấy điện thoại bấm số của Phương Hiểu Hồng.
Một lát sau, điện thoại được chuyển, liền nghe giọng nói của Phương Hiểu Hồng:
- Chào cô, Quý tiểu thư.
- Thật có lỗi Phương tiểu thư, đã trễ như thế này rồi mà còn làm phiền cô.
Nghe được giọng nói của Phương Hiểu Hồng thì Quý Hồng càng thêm khẳng định:
- Phương tiểu thư, cô cùng ca ca cô là Phương Chấn ở cùng một chỗ ư?
- Không có.
Đầu bên kia điện thoại, Phương Hiểu Hồng cưỡi ở trên người Tào Nghiễm Giang, một bên giãy dụa vòng eo, một bên nói:
- Tại sao Quý lão bản lại không trực tiếp gọi điện cho hắn?
- Phương tiểu thư, là như vậy, chắc hẳn là cô cũng biết việc hợp tác giữa ta và ca ca của cô.
Quý Hồng trầm ngâm một chút, nói:
- Ta cùng hắn đã hợp tác một vài vấn đề, vừa rồi ta cố gắng gọi điện thoại nhưng mà gọi mãi cũng không được.
" Ách "
Đầu bên kia điện thoại, nghe được lời nói của Quý Hồng thì Phương Hiểu Hồng liền dừng lại động tác.
- Muốn nhờ cô nghĩ biện pháp, có cách nào liên hệ được không, ta hoài nghi ca ca của cô đang gặp phiền toái hoặc là bất trắc gì đấy.
Quý Hồng trầm giọng nói.
"Bá!"
Thân là nhân vật có tiếng ở Chiết Giang thì Phương Hiểu Hồng biết rõ Quý Hồng, cho nên nghe được giọng nói ngưng trọng Quý Hồng thì sắc mặt của Phương Hiểu Hồng liền biến đổi.
- Quý tiểu thư, hiện tại ta sẽ liên lạc ngay.
Phương Hiểu Hồng lập tức làm ra quyết định.
- Chuyện gì thế?
Thấy Phương Hiểu Hồng cúp điện thoại thì Tào Nghiễm Giang nhíu mày hỏi, giọng nói có chút bất mãn.
Nguyên bản là hắn có muốn thể nghiệm vừa vận động pít-tông vừa nghe điện thoại, kết quả là thấy Phương Hiểu Hồng cúp điện thoại cho nên hắn liền mất đi tình thú.
- Quý Hồng nói anh của em có thể gặp phiền toái cùng bất trắc.
Vẻ mặt Phương Hiểu Hồng lo lắng, nói:
- Hiện giờ, em liền gọi cho anh ấy đã.
- Phương Chấn gặp không may ư?
Tào Nghiễm Giang ngẩn ra, theo sau lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ lại có tên nào dám ăn gan hùm mật gấu đến Hàng Châu này đối phó với hắn sao? Điều đó không có khả năng!
Phương Hiểu Hồng cũng hiểu được không có khả năng nhưng mà nàng cũng biết Quý Hồng sẽ không nói giỡn, cho nên không nghe lời nói của Tào Nghiễm Giang, trực tiếp gọi điện cho Phương Chấn, kết quả là cũng giống như Quý Hồng, điện thoại không thể gọi được.
Di động gọi không được, sắc mặt Phương Hiểu Hồng liền tái mét, lập tức gọi điện thoại bàn của Phương Chấn.
Lúc này đây, điện thoại đả thông, nhưng không ai cầm...
Thấy được điều này thì 2 mắt Phương Hiểu Hồng trợn tròn lên:
- Nghiễm Giang, điện thoại gọi không được, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi sao?
- Em không nên gấp, gọi điện thoại con của hắn đi.
Mắt thấy Phương Hiểu Hồng đại loạn thì Tào Nghiễm Giang cũng cảm thấy có chút không thích hợp, trầm ngâm một chút, đưa ra đề nghị.
Phương Hiểu Hồng không dám chậm trễ, run run tìm số điện thoại của Phương Thế Vinh.
Cùng lúc đó, trên một con đường lớn trong khu nhà giàu ở Cửu Khê Mân Côi.
Phương Thế Vinh ngồi trong một chiếc Maybach, lái xe chính là Dương Bình cận vệ của Phương Chấn.
Vốn Phương Chấn phái Dương Bình ra ám sát Bùi Đông Lai, kết quả là Phương Thế Vinh phát hiện Bùi Đông Lai chuồn mất cho nên Phương Thế Vinh liền mang theo Dương Bình trở về biệt thự.
Trong ô-tô, Phương Thế Vinh hút được ½ điếu thuốc thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Cô, đã muộn như thế này còn gọi đến, có chuyện gì sao?
Thấy người gọi là Phương Hiểu Hồng thì hắn liền bắt máy.
- Thế Vinh, con có ở chung một chỗ với cha con không?
Đầu bên kia, giọng nói của Phương Hiểu Hồng vô cùng gấp gáp.
- Không có, nhưng mà con mới vừa nhận được điện thoại của cha con, con đang cùng Dương ca trở về đây, làm sao thế?
Nghe được giọng nói lo lắng của Phương Hiểu Hồng thì Phương Thế Vinh có chút nghi hoặc, hỏi.
- Thế Vinh, Quý Hồng mới gọi điện thoại cho cô nói rằng ba của con có thể gặp bất trắc.
Giọng nói của Phương Hiểu Hồng vô cùng ngưng trọng, nói:
- Vừa rồi cô cũng gọi điện thoại cho cha con nhưng mà gọi hoài vẫn không được.
Gặp phải bất trắc?
- Cô, cô có nghe lầm không? Cha của con làm sao có thể gặp được bất trắc?
Trong ô-tô, 2 mắt Phương Thế Vinh mở to ra, dường nhưng hắn không tin được.
- Thế Vinh, còn cùng Dương Bình đi đến biệt thự nhìn xem, bất kể là tình huống nào thì cũng phải lập tức gọi điện lại cho cô.
Phương Hiểu Hồng nói xong lại lo lắng, nói:
- Mặt khác, coi kêu Dương Bình hãy cẩn thận một tí.
- Biết rồi, cô.
Phương Thế Vinh cúp điện thoại, sau đó đối Dương Bình, nói:
- Dương ca, cô của ta nói ba ta có thể gặp bất trắc, chúng ta lập tức trở về xem sao.
- Ừh.
Nghe được Phương Thế Vinh nói như thế thì Dương Bình ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười cười:
- Thế Vinh, thực lực của Triệu ca hôm nay đã sâu không lường được, trong vòng 10m, ta có dùng súng cũng không phải đối thủ của hắn, có hắn bảo vệ lão bản thì làm sao lão bản lại có thể xảy ra chuyện gì được?
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Phương Thế Vinh gật đầu đồng ý, đột nhiên hắn nhớ lại Bùi Đông Lai đã trốn thoát, hận đến nghiến răng:
- Lần này để tên tiểu tạp chủng kia chạy thoát, nếu không thì nhất định ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
- Phương thiếu xin yên tâm, đích thân ta sẽ đưa hắn đến gặp Phương thiếu.
Dọc đường đi, Phương Thế Vinh cứ làm nhảm chuyện tình Bùi Đông Lai chạy trốn, thấy vậy thì Dương Bình cười cười nói.
- Lấy thực lực của Dương ca thì bắt hắn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghe Dương Bình nói như thế thì tâm tình của Phương Thế Vinh mới tốt hơn một chút, đồng thời lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi Dương ca, nghe nói đêm nay ba của ta sẽ cùng với Quý Hồng liên thủ đối phó với con đàn bà Liễu Nguyệt kia, không biết kế hoạch có hoàn thành không?
- Chuyện gì không nắm chắc thì Phương gia không làm.
Vẻ mặt Phương gia khẳng định, nói.
Nghe thế thì khuôn mặt Phương Thế Vinh lộ ra nụ cười âm trầm:
- Hắc hắc, không ai có thể nghĩ tới Liễu Nguyệt lại có thể bại trong tay ba của ta, bản thân ta muốn nhìn tên tiểu tạp chủng kia còn có thể nhảy nhót bao lâu.
Nhảy nhót bao lâu?
Biệt thự 18 trong Cửu Khê Mân Côi, máu tươi tràn đầy sàn nhà.
Trên mặt đất thi thể Triệu Hùng thê thảm, còn một bên Phương Chấn cũng chẳng khá hơn, một đùi của hắn đã bị rạch nát, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, nhìn qua có chút dọa người.
Trước cửa sổ, tay của Bùi Đông Lai cầm lấy một xấp tư liệu của Phương Chấn, ngạo nghễ đứng đó, 2 mắt híp lại, lẳng lặng nhìn chiếc Maybach của Phương Thế Vinh đang đi đến gần.
Huyết tẩy Phương gia!