Chương : 192
- Trần đội trưởng, nếu có việc gì thì cô cứ gọi, điện thoại của tôi lúc nào cũng mở, cô cứ gọi.
Bên trong một văn phòng của cục cảnh sát, Quý Hồng mỉm cười ngồi đối diện với Trần Anh.
- Tốt nhất là cô đừng để ta nắm lấy nhược điểm, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của Quý Hồng thì Trần Anh vẫn không tỏ thái độ gì, giọng nói lạnh như băng.
- Trần đội trưởng nói quá lời, một người an phận thủ thường như tôi đây làm sao có thể phạm pháp được?
Quý Hồng cười cười, dường như nàng không sợ Trần Anh uy hiếp. Nhưng mà nàng cũng biết nếu mình hoàn tòa chọc giận Trần Anh thì cho dù Trần Anh không có chứng cớ chuyện tối qua là do nàng làm nhưng mà Trần Anh cũng có thể lấy lý do mời nàng để hiệp trợ điều tra, vì vậy nàng cũng không có khiêu khích nữa:
- Trần đội trưởng, hiện tại tôi có thể rời đi được chưa?
- Có thể.
Mặc dù Trần Anh muốn lưu Quý Hồng lại để thấm vấn nhưng mà nàng không thể làm trái mệnh lệnh ở phía trên, nàng lạnh lùng nhìn Quý Hồng, gằn từng chữ:
- Hiện tại, cô không được phép rời khỏi Đông Hải.
- Không thành vấn đề.
Quý Hồng sảng khoái đáp ứng rồi đứng dậy, dưới ánh mắt lạnh như băng của Trần Anh, nàng bước ra khỏi phòng.
10" sau.
Quý Hồng đi ra khỏi sở cảnh sát.
-------------
Bên ngoài sở cảnh sát, chiếc Rolls-Royce Phantom đã đứng đợi ở đây gần 12 tiếng đồng hồ.
Trong ôtô, Ân Ly cả một đêm không ngủ thấy Quý Hồng bước ra thì vội vàng xuống xe:
- Quý tỷ, tỷ không sao chứ?
- Không có việc gì.
Quý Hồng cười âm trầm, nói.
Tất cả chuyện này đơn giản là tối hôm qua đối với nàng quả thật là giống với một cơn ác mộng.
Tối qua, bởi vì Bùi Đông Lai ra tay nên kế hoạch của nàng hoàn toàn thất bại, những mãnh tướng trong Mãnh Hổ bang bị tổn thất nặng nề mà chính bản thân nàng cũng bị Trần Anh thẩm vấn suốt 12 tiếng đồng hồ.
Có lẽ biết tâm tình Quý Hồng không tốt cho nên Ân Ly không nói nữa, nàng chủ động mở cửa xe để Quý Hồng bước vào. Sau đó nàng cũng vào rồi khởi động ôtô.
- Tính huống hiện tại như thế nào?
Ô tô khởi động, Quý Hồng nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt Thái Dương, trầm giọng hỏi.
- Đêm qua sau khi cảnh sát xuất động thì người của chúng ta cũng không bị tập kích nữa, Liễu Nguyệt cũng không có động thủ, tình thế đã ổn định trở lại.
Ân Ly lập tức báo:
- Bất quá, những người chúng ta phái đi đã bị cảnh sát bắt lấy, lần này Trần Anh đã ra tay, cho nên những người kia căn bản là không thể đưa ra được.
- Hắc, nếu nàng muốn điều tra thì cứ để nàng điều tra đi.
Quý Hồng giận quá mà cười, sau đó lại hỏi:
- Bên Hàng Hồ thế nào?
- Tình huống bên ấy có chút kỳ lại, đêm qua phụ tử Phương Chấn chết sau đó Tào Nghiễm Giang tự mình chủ trì đại cục, ra lệnh phong tỏa toàn bộ Hàng Hồ hơn nữa lại ra lệnh truy nã Bùi Đông Lai.
Ân Ly nói tới đây, lông mày nhíu lại, giọng nói có chút phức tạp:
- Bất quá, sáng sớm hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn, Tào Nghiễm Giang đột nhiên bị rớt đài, Bạch Quốc Du đã thay bị trí của hắn, mặt khác Phương Hiểu Hồng cùng Phương Thế Kiệt đã bị cảnh sát mang đi, đang bị điều tra.
Nghe được Ân Ly nói như thế thì Quý Hồng liền khiếp sợ.
Hiển nhiên… Nàng không ngờ rằng tình hình sẽ trở thành như vậy.
- Bùi Đông Lai đâu?
Quý Hồng vội vàng hỏi.
- Hiện tại, cảnh sát ở bên Hàng Hồ đã hủy bỏ lệnh truy nã hắn, hơn nữa còn bỏ phong tỏ, vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể của hắn.
Ân Ly nói rõ.
Lúc này đây, Quý Hồng không có hé răng, mà là cau mày, lâm vào trầm tư.
Thân là đại tỷ của Đông Hải thì Quý Hồng rất rõ, Tào Nghiễm Giang ở Hàng Hồ thậm chí là ở Hồ Giang có địa vị như thế nào, đồng thời nàng cũng biết Tào Nghiễm Giang là một thành viên trong phe phái Diệp gia.
Dưới tình hình như thế, trong một đêm Tào Nghiễm Giang rớt đài, Bạch Quốc Du cướp lấy vị trí của hắn. Điều đó đã làm nàng kinh sợ.
- Đúng rồi, Quý tỷ.
Mắt thấy Quý Hồng trầm mặc, Ân Ly nhớ ra cái gì đó, lại nói:
- Sở dĩ Tào Nghiễm Giang té đài là do ở trên mạng đưa tin hắn vi phạm kỷ luât. Tất cả mọi chuyện như chuyển tiền cho Phương Hiểu Hồng hay là làm ô dù cho Phương Chấn đều được ghi rõ ràng.
- Lấy thế lực Tào Nghiễm Giang, cho dù vài tin đó có bị đưa ra cũng sẽ không rơi đài, hiện giờ trong một đem mà hắn đã rớt xuống, về chuyện này tất có vấn đề lớn.
Quý Hồng trầm tư nói.
Ân Ly do dự một chút, nói:
- Quý tỷ, ta hoài nghi những chứng cớ đó có quan hệ với Bùi Đông Lai.
- Nếu như cô nói hắn có quan hệ thì như vậy những chứng cớ đó đã rơi vào tay Bùi Đông Lai, sau đó hắn tung lên mạng.
Quý Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ân Ly, cô nói Bạch Quốc Du muốn mượn việc này để vặn ngã Tào Nghiễm Giang hay là hắn có được chứng cớ từ trong tay Bùi Đông Lai rồi sau đó vặn ngã Tào Nghiễm Giang?
Ân Ly không dám mở miệng, lý trí nói cho nàng biết, nếu Tào Nghiễm Giang rớt đài nhanh như vậy, chứng tỏ Bạch Quốc Du đã nắm lấy chứng cớ của Tào Nghiễm Giang trong tay. Kể từ đó, nếu là những chứng cớ này từ Bùi Đông Lai đưa ra thì đáp án không nói cũng biết.
Ngay cả Ân Ly cũng đoán được điều này huống hồ là một người thông minh như Quý Hồng.
Trong lúc nhất thời, trong xe liền lâm vào trầm mạc.
" Reng… Reng.."
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Quý Hồng thấy vậy thì liền cầm điện thoại lên, thấy ngươi gọi tới thì nàng không thể tưởng tượng được.
Bùi Đông Lai.
Suy nghĩ một chút, Quý Hồng liền nghe máy.
- Tin tức của Đông lai đệ đệ thật nhanh, tỷ tỷ vừa mới ra khỏi sở cảnh sát thì liền gọi điện cho tỷ tỷ.
Nàng vẫn mở miệng nói mình là tỷ tỷ, bất quá trên mặt nàng không có vẻ nũng nịu tươi cười.
- Quý lão bản, có hứng thú cùng ta ra bãi ở phía sau gặp mặt không?
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai vừa lái xe, một bên cầm di động hỏi.
Thấy Bùi Đông Lai chủ động gặp mặt thì Quý Hồng cũng không trả lời, nàng trầm ngâm, trong chốc lát mới cười nói:
- Trong lòng ta có nhiều nghi vấn muốn hỏi Đông Lai đệ đệ, nếu Đông Lai đệ đệ đã chủ động thì tỷ tỷ cung kính không bằng tuân mệnh.
- Tốt, một tiếng sau, không gặp không về. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thấy Quý Hồng đáp ứng gặp mặt, Bùi Đông Lai liền đáp, sau đó hắn liền cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Quý Hồng cũng để điện thoại xuống, cau mày, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Ân Ly mơ hồ nghe được cuộc đối thoại giữa Quý Hồng và Bùi Đông Lai, nhưng mà mắt thấy Quý Hồng không nói gì thì nàng cũng trầm mặc.
...
Ngay khi Bùi Đông Lai đến bờ sông thì từ trong đám người hắn cũng không tìm thấy bóng dáng của Quý Hồng.
Đối với lần này Bùi Đông Lai cũng không rời đi, hắn dựa vào lan can, đem ánh mắt nhìn về phía trước.
Ba tháng trước.
Lần đầu tiên hắn đứng chỗ này nhìn lên đỉnh tháp Đông Phương Minh Châu phía trước.
Hôm nay.
Hắn vẫn đứng chỗ này nhưng mà không nhìn lên, mà là nhìn thẳng.
- Đông Lai đệ đệ thật sự rảnh rỗi, lại có thể đứng ở nơi này ngắm cảnh.
Không biết qua bao lâu, một mùi nước hoa liền bay vào trong mũi của hắn, giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
Dưới ánh mắt trời, Quý Hồng không để ý đến ánh mắt của những nam nhân bên cạnh, vẻ mặt âm tình bất định nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, trong lòng nàng tràn đầy tò mò. Rốt cuộc là Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà có thể yên tâm đứng đây ngắm cảnh?
- Cô đã đến rồi, Quý lão bản.
Sau đó, Bùi Đông Lai xoay người, mỉm cười.
- Đông Lai đệ đệ, hôm qua ngươi đã làm hư chuyện tốt của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ám toán ngươi sao?
Nhìn nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai, Quý Hồng nhíu mày/
- Nếu như là Phương Chấn thì ta sẽ lo lắng bị ám toán nhưng người đó là cô thì ta sẽ không sợ.
Bùi Đông Lai vẫn tươi cười, tự tin:
- Bởi vì cô là một người thông minh, mà người thông mình thì lại hiểu rất nhiều.
- Cậu thật tự tin.
Quý Hồng cũng không thấy Bùi Đông Lai có biến hóa gì, nàng trầm giọng nói:
- Đồng dạng, suy đoán của cậu rất chính xác, nói đi, mục đích của cậu là gì?
- Cô cảm thấy thế nào?
Bùi Đông Lai đem bóng cao su đá trả lại cho Quý Hồng.
Quý Hồng nhíu mày:
- Nếu ta đoán được thì cũng sẽ không đến đây.
- 3 tháng trước, lần đầu tiên bước vào Đông Hải, ta đã đứng chỗ này để hỏi mình, rằng bản thân có thể mất bao lâu mới bước lên được tòa tháp Đông Phương Minh Châu.
Bùi Đông Lai nói xong liền đem ánh mắt ngó về phía trước:
- Hiện tại, ta đã biết được đáp án.
Quý Hồng không nói gì, âm thầm suy nghĩ ý tứ của Bùi Đông Lai, nàng càng nhíu mày chặt hơn.
- Tiếp tục làm địch của ta hoặc giúp ta làm việc.
Vài giây say, Bùi Đông Lai quay đầu, vẻ mặt bình tình nhìn khuôn mặt Quý Hồng, hờ hững nói:
- 2 con đường, cô chọn đi.
Bên trong một văn phòng của cục cảnh sát, Quý Hồng mỉm cười ngồi đối diện với Trần Anh.
- Tốt nhất là cô đừng để ta nắm lấy nhược điểm, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của Quý Hồng thì Trần Anh vẫn không tỏ thái độ gì, giọng nói lạnh như băng.
- Trần đội trưởng nói quá lời, một người an phận thủ thường như tôi đây làm sao có thể phạm pháp được?
Quý Hồng cười cười, dường như nàng không sợ Trần Anh uy hiếp. Nhưng mà nàng cũng biết nếu mình hoàn tòa chọc giận Trần Anh thì cho dù Trần Anh không có chứng cớ chuyện tối qua là do nàng làm nhưng mà Trần Anh cũng có thể lấy lý do mời nàng để hiệp trợ điều tra, vì vậy nàng cũng không có khiêu khích nữa:
- Trần đội trưởng, hiện tại tôi có thể rời đi được chưa?
- Có thể.
Mặc dù Trần Anh muốn lưu Quý Hồng lại để thấm vấn nhưng mà nàng không thể làm trái mệnh lệnh ở phía trên, nàng lạnh lùng nhìn Quý Hồng, gằn từng chữ:
- Hiện tại, cô không được phép rời khỏi Đông Hải.
- Không thành vấn đề.
Quý Hồng sảng khoái đáp ứng rồi đứng dậy, dưới ánh mắt lạnh như băng của Trần Anh, nàng bước ra khỏi phòng.
10" sau.
Quý Hồng đi ra khỏi sở cảnh sát.
-------------
Bên ngoài sở cảnh sát, chiếc Rolls-Royce Phantom đã đứng đợi ở đây gần 12 tiếng đồng hồ.
Trong ôtô, Ân Ly cả một đêm không ngủ thấy Quý Hồng bước ra thì vội vàng xuống xe:
- Quý tỷ, tỷ không sao chứ?
- Không có việc gì.
Quý Hồng cười âm trầm, nói.
Tất cả chuyện này đơn giản là tối hôm qua đối với nàng quả thật là giống với một cơn ác mộng.
Tối qua, bởi vì Bùi Đông Lai ra tay nên kế hoạch của nàng hoàn toàn thất bại, những mãnh tướng trong Mãnh Hổ bang bị tổn thất nặng nề mà chính bản thân nàng cũng bị Trần Anh thẩm vấn suốt 12 tiếng đồng hồ.
Có lẽ biết tâm tình Quý Hồng không tốt cho nên Ân Ly không nói nữa, nàng chủ động mở cửa xe để Quý Hồng bước vào. Sau đó nàng cũng vào rồi khởi động ôtô.
- Tính huống hiện tại như thế nào?
Ô tô khởi động, Quý Hồng nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt Thái Dương, trầm giọng hỏi.
- Đêm qua sau khi cảnh sát xuất động thì người của chúng ta cũng không bị tập kích nữa, Liễu Nguyệt cũng không có động thủ, tình thế đã ổn định trở lại.
Ân Ly lập tức báo:
- Bất quá, những người chúng ta phái đi đã bị cảnh sát bắt lấy, lần này Trần Anh đã ra tay, cho nên những người kia căn bản là không thể đưa ra được.
- Hắc, nếu nàng muốn điều tra thì cứ để nàng điều tra đi.
Quý Hồng giận quá mà cười, sau đó lại hỏi:
- Bên Hàng Hồ thế nào?
- Tình huống bên ấy có chút kỳ lại, đêm qua phụ tử Phương Chấn chết sau đó Tào Nghiễm Giang tự mình chủ trì đại cục, ra lệnh phong tỏa toàn bộ Hàng Hồ hơn nữa lại ra lệnh truy nã Bùi Đông Lai.
Ân Ly nói tới đây, lông mày nhíu lại, giọng nói có chút phức tạp:
- Bất quá, sáng sớm hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn, Tào Nghiễm Giang đột nhiên bị rớt đài, Bạch Quốc Du đã thay bị trí của hắn, mặt khác Phương Hiểu Hồng cùng Phương Thế Kiệt đã bị cảnh sát mang đi, đang bị điều tra.
Nghe được Ân Ly nói như thế thì Quý Hồng liền khiếp sợ.
Hiển nhiên… Nàng không ngờ rằng tình hình sẽ trở thành như vậy.
- Bùi Đông Lai đâu?
Quý Hồng vội vàng hỏi.
- Hiện tại, cảnh sát ở bên Hàng Hồ đã hủy bỏ lệnh truy nã hắn, hơn nữa còn bỏ phong tỏ, vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể của hắn.
Ân Ly nói rõ.
Lúc này đây, Quý Hồng không có hé răng, mà là cau mày, lâm vào trầm tư.
Thân là đại tỷ của Đông Hải thì Quý Hồng rất rõ, Tào Nghiễm Giang ở Hàng Hồ thậm chí là ở Hồ Giang có địa vị như thế nào, đồng thời nàng cũng biết Tào Nghiễm Giang là một thành viên trong phe phái Diệp gia.
Dưới tình hình như thế, trong một đêm Tào Nghiễm Giang rớt đài, Bạch Quốc Du cướp lấy vị trí của hắn. Điều đó đã làm nàng kinh sợ.
- Đúng rồi, Quý tỷ.
Mắt thấy Quý Hồng trầm mặc, Ân Ly nhớ ra cái gì đó, lại nói:
- Sở dĩ Tào Nghiễm Giang té đài là do ở trên mạng đưa tin hắn vi phạm kỷ luât. Tất cả mọi chuyện như chuyển tiền cho Phương Hiểu Hồng hay là làm ô dù cho Phương Chấn đều được ghi rõ ràng.
- Lấy thế lực Tào Nghiễm Giang, cho dù vài tin đó có bị đưa ra cũng sẽ không rơi đài, hiện giờ trong một đem mà hắn đã rớt xuống, về chuyện này tất có vấn đề lớn.
Quý Hồng trầm tư nói.
Ân Ly do dự một chút, nói:
- Quý tỷ, ta hoài nghi những chứng cớ đó có quan hệ với Bùi Đông Lai.
- Nếu như cô nói hắn có quan hệ thì như vậy những chứng cớ đó đã rơi vào tay Bùi Đông Lai, sau đó hắn tung lên mạng.
Quý Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ân Ly, cô nói Bạch Quốc Du muốn mượn việc này để vặn ngã Tào Nghiễm Giang hay là hắn có được chứng cớ từ trong tay Bùi Đông Lai rồi sau đó vặn ngã Tào Nghiễm Giang?
Ân Ly không dám mở miệng, lý trí nói cho nàng biết, nếu Tào Nghiễm Giang rớt đài nhanh như vậy, chứng tỏ Bạch Quốc Du đã nắm lấy chứng cớ của Tào Nghiễm Giang trong tay. Kể từ đó, nếu là những chứng cớ này từ Bùi Đông Lai đưa ra thì đáp án không nói cũng biết.
Ngay cả Ân Ly cũng đoán được điều này huống hồ là một người thông minh như Quý Hồng.
Trong lúc nhất thời, trong xe liền lâm vào trầm mạc.
" Reng… Reng.."
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Quý Hồng thấy vậy thì liền cầm điện thoại lên, thấy ngươi gọi tới thì nàng không thể tưởng tượng được.
Bùi Đông Lai.
Suy nghĩ một chút, Quý Hồng liền nghe máy.
- Tin tức của Đông lai đệ đệ thật nhanh, tỷ tỷ vừa mới ra khỏi sở cảnh sát thì liền gọi điện cho tỷ tỷ.
Nàng vẫn mở miệng nói mình là tỷ tỷ, bất quá trên mặt nàng không có vẻ nũng nịu tươi cười.
- Quý lão bản, có hứng thú cùng ta ra bãi ở phía sau gặp mặt không?
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai vừa lái xe, một bên cầm di động hỏi.
Thấy Bùi Đông Lai chủ động gặp mặt thì Quý Hồng cũng không trả lời, nàng trầm ngâm, trong chốc lát mới cười nói:
- Trong lòng ta có nhiều nghi vấn muốn hỏi Đông Lai đệ đệ, nếu Đông Lai đệ đệ đã chủ động thì tỷ tỷ cung kính không bằng tuân mệnh.
- Tốt, một tiếng sau, không gặp không về. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thấy Quý Hồng đáp ứng gặp mặt, Bùi Đông Lai liền đáp, sau đó hắn liền cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Quý Hồng cũng để điện thoại xuống, cau mày, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Ân Ly mơ hồ nghe được cuộc đối thoại giữa Quý Hồng và Bùi Đông Lai, nhưng mà mắt thấy Quý Hồng không nói gì thì nàng cũng trầm mặc.
...
Ngay khi Bùi Đông Lai đến bờ sông thì từ trong đám người hắn cũng không tìm thấy bóng dáng của Quý Hồng.
Đối với lần này Bùi Đông Lai cũng không rời đi, hắn dựa vào lan can, đem ánh mắt nhìn về phía trước.
Ba tháng trước.
Lần đầu tiên hắn đứng chỗ này nhìn lên đỉnh tháp Đông Phương Minh Châu phía trước.
Hôm nay.
Hắn vẫn đứng chỗ này nhưng mà không nhìn lên, mà là nhìn thẳng.
- Đông Lai đệ đệ thật sự rảnh rỗi, lại có thể đứng ở nơi này ngắm cảnh.
Không biết qua bao lâu, một mùi nước hoa liền bay vào trong mũi của hắn, giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
Dưới ánh mắt trời, Quý Hồng không để ý đến ánh mắt của những nam nhân bên cạnh, vẻ mặt âm tình bất định nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, trong lòng nàng tràn đầy tò mò. Rốt cuộc là Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà có thể yên tâm đứng đây ngắm cảnh?
- Cô đã đến rồi, Quý lão bản.
Sau đó, Bùi Đông Lai xoay người, mỉm cười.
- Đông Lai đệ đệ, hôm qua ngươi đã làm hư chuyện tốt của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ám toán ngươi sao?
Nhìn nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai, Quý Hồng nhíu mày/
- Nếu như là Phương Chấn thì ta sẽ lo lắng bị ám toán nhưng người đó là cô thì ta sẽ không sợ.
Bùi Đông Lai vẫn tươi cười, tự tin:
- Bởi vì cô là một người thông minh, mà người thông mình thì lại hiểu rất nhiều.
- Cậu thật tự tin.
Quý Hồng cũng không thấy Bùi Đông Lai có biến hóa gì, nàng trầm giọng nói:
- Đồng dạng, suy đoán của cậu rất chính xác, nói đi, mục đích của cậu là gì?
- Cô cảm thấy thế nào?
Bùi Đông Lai đem bóng cao su đá trả lại cho Quý Hồng.
Quý Hồng nhíu mày:
- Nếu ta đoán được thì cũng sẽ không đến đây.
- 3 tháng trước, lần đầu tiên bước vào Đông Hải, ta đã đứng chỗ này để hỏi mình, rằng bản thân có thể mất bao lâu mới bước lên được tòa tháp Đông Phương Minh Châu.
Bùi Đông Lai nói xong liền đem ánh mắt ngó về phía trước:
- Hiện tại, ta đã biết được đáp án.
Quý Hồng không nói gì, âm thầm suy nghĩ ý tứ của Bùi Đông Lai, nàng càng nhíu mày chặt hơn.
- Tiếp tục làm địch của ta hoặc giúp ta làm việc.
Vài giây say, Bùi Đông Lai quay đầu, vẻ mặt bình tình nhìn khuôn mặt Quý Hồng, hờ hững nói:
- 2 con đường, cô chọn đi.