Chương : 212
Mùa thu tới, trời không chỉ lạnh hơn mà còn nhanh tối hơn trước - chỉ mới hơn 8h mà trời đã hoàn toàn tối đen, hai bên ngã tư đèn đường phát ra từng luồng sáng mông lung, cả màn đêm Đông Hải bị ánh đèn bao phủ, nhiều màu hỗn loạn tựa như một tòa Mộng Huyễn Chi Thành.
Ban đêm là lúc những con người thích sống về đêm bận bịu thay đổi trang phục sao cho phù hợp nhất với một buổi chiếu phim rồi rời nhà, tới rạp chiếu phim tối.
Có Đông Phương Minh Châu, mĩ nữ của Đông Hải, buổi tối xem phim cũng không giống người thường, luôn xem phim ở nơi xa hoa như Thiên Thượng Nhân Gian, nơi mà đẳng cấp không đồng nhất.
Dù sao với người thường mà nói thì vé xem phim đêm ở Thiên Thượng Nhân Gian thực sự khiến bọn họ chịu không nổi.
Quán bar Hoàng Hậu nằm cách bờ sông Hoàng Phố không xa, vị trí ưu việt, mặt tiền xa hoa, người phục vụ tất cả đều là các thiếu nữ xinh đẹp, MC và DJ đều là người nước ngoài, hơn nữa mỗi cuối tuần đều có những Minh tinh hạng hai tới diễn nghệ, nếu vào ngày hội còn có thể gặp được những Minh tinh hạng nhất tới biểu diễn, không khí cực kì sôi động, đó là một trong những hội sở đẳng cấp nhất Đông Hải.
Cuối tuần sinh ý của quán bar Hoàng Hậu so với ngày thường càng tốt hơn nhiều, bãi đỗ xe không còn chỗ trống, phần lớn đều là loại xe trên trăm vạn, không thiếu gì những chiếc xe thể thao hoa mỹ.
Ở những nơi như vậy chỉ cần nhìn số lượng xe trong bãi đỗ xe cũng có thể đoán được số khách đang ngồi trong kia.
Mặc dù mới 8h nhưng trong quán bar đã rất nhiều người, trừ bỏ những người đến sớm có chỗ ngồi còn đâu gần như hết chỗ.
Vì thời gian còn sớm nên MC người da đen còn chưa cầm micro kêu gọi mà vẫn hút xì gà ở phòng nghỉ, DJ quần áo màu trắng hở eo chơi bản nhạc nhẹ,, các phục vụ váy ngắn đi qua đi lại trong quán rượu.
Đối với người thường mà nói thì phục vụ của quán bar Hoàng Hậu có thể coi là mĩ nữ, chỉ là người có thể tới quán bar này chắc chắn là người có tiền và quyền, đừng nói mấy ngàn, cho dù mấy vạn nữ nhân như thế cũng không cần nói tới.
Ở đây khách nhân rất ít chú ý tới những người phục vụ mà chỉ chú ý tới mấy nữ khách ngồi ở những chiếc bàn góc đông bắc quán bar.
Những người đó mặt ngoài là khách nhân nhưng thực tế là tửu thác ( Giới thiệu rượu), thường gọi là tiểu mật phong- các nàng đến quán bar này ăn chơi không những không cần trả tiền mà hơn nữa quán bar còn có thể cho các nàng thù lao nhất định, nếu may được vị khách nhân nào lựa chọn thì có thể trích phần trăm cho riêng mình.
Trừ đó ra các nàng tiếp khách uống rượu cũng là cách kiếm tiền, ngẫu nhiên gặp người giàu có phóng tay boa cho số tiền lớn, hoặc may mắn được vị nào nhìn trúng thì các nàng cũng không để ý mà đến khách sạn mây mưa vui vầy một phen. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nếu nói các nàng là gái, các nàng so với gái thì cao cấp hơn, cũng có sự tự tôn, nói các nàng không phải gái, các nàng cùng gái giống nhau, đều dùng thân thể. Phương thức kiếm tiền bất đồng, có thể nói là cao minh hơn một ít.
Để bán được tốt thì nhất định phải có vốn - vô luận dáng người hay diện mạo các nàng đều không thể chê được.
Vì là món hàng cao cấp nên thu nhập của các nàng vượt qua thu nhập bình thường của các nữ nhân bán thân kiếm tiền khác, càng khiến mọi người ở đây nhìn tới.
Nhưng không giống những hôm khác, đêm nay lực hấp dẫn của đám tửu thác mà quán bar chuẩn bị tỉ mỉ này lại không được như trước.
Tất cả vì một lí do đơn giản, góc tây nam có một cô gái đã hấp dẫn 90% số nam nhân ở đây.
Cô gái có một mái tóc dài phiêu dật, đeo mấy đồ trang sức thanh nhã, da thịt trắng nõn cùng diện mạo nghiêng nước nghiêng thành đều hơn xa những "tửu thác" kia.
Nàng mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt, cổ áo mở rộng khoe chiếc cổ trắng nõn, xương quai xanh cùng một mảng da thịt lộ thiên dưới vai khiến cho bao nam nhân mơ màng tới vùng núi non bên dưới.
So với nửa trên mà nói thì nửa dưới của cô gái càng mê người hơn.
Thân dưới nàng mặc mỗi một cái quần đùi, nhưng bởi vì chiếc áo khá dài che luôn chiếc quần đi khiến người ta có cảm giác như không mặc gì hết, dưới nữa là cặp đùi thẳng tắp trắng nõn mê người.
Tục ngữ nói "trắng che trăm xấu".
Cô gái chẳng những trắng nõn khiến toàn bộ nữ nhân trong quán rượu phải ghen ghét mà còn có dáng người và diện mạo vô cùng mê hoặc.
Tất cả đủ để đám tửu thác đứng trước mặt nàng phải ảm đạm thất sắc.
Thậm chí trong mắt những người đàn ông có mặt ở đây thì ngay cả cô gái mặc chiếc áo rộng màu đen phối hợp với quần tất và giày cao gót cũng màu đen nốt đang ngồi bên cạnh cô gái trắng nõn kia cũng mê người hơn nhiều so với đám tửu thác trong quán.
Dưới tình hình như thế, bọn họ nào còn tâm tư đi chinh phục những ong bướm kia.
Có lẽ vì trên chiếc bàn đó có 4 bình Laffey mà giá cả phải khiến người khác líu lưỡi nên dù nam nhân trong quán rượu có xúc động nhưng cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Dù sao bọn họ cũng biết rằng người có thể tùy tiện dùng Laffey tuyệt đối không phải người có thể chinh phục bằng một ít tiền.
Quán bar Hoàng Hậu dù sao cũng được coi như một quán bar đẳng cấp ở Đông Hải, không ít công tử có quyền có thế lui tới, tuy rằng biết hai cô gái không tầm thường nhưng vẫn có người không chịu đựng được dục vọng giày vò, đứng ra làm quen.
Người đầu tiên bước ra là một thanh niên ăn mặc không tính là quá đẹp nhưng cũng khá bắt mắt, trên tay đeo đồng hồ Patek Philipin trị giá hơn trăm vạn đủ để thể hiện thân phận của hắn.
- Xin chào người đẹp, chúng ta có thể làm quen được không?
Rất nhanh, trong ánh mắt của đại đa số nam nhân trong quán, thanh niên lập tức đi đến trước mặt Hạ Y Na áo hồng kia, nở một nụ cười mê người, giọng điệu cực kì tự tin.
Nhìn khí độ bất phàm của thanh niên kia và càng hiểu rõ tính cách của Hạ Y Na, đám người Cổ Văn Cảnh thầm cảm thán cho bi kịch của hắn.
Như để xác minh ý nghĩ của đám người Cổ Văn Cảnh, Hạ Y Na cười cười nhìn thanh niên kia, ngoe nguẩy chén rượu:
- Thật muốn làm bạn, hay muốn lên giường?
"..."
Có lẽ do không thể ngờ được cô gái mang vài phần cao quý, vài phần ngạo khí như Hạ Y Na lại trần trụi bóc mẽ nội tâm của mình như thế, thanh niên kkia thoáng ngẩn ngơ.
- Người đẹp...
Thời gian đờ đẫn ngắn ngủi trôi qua, thanh niên kia suy nghĩ lấy một lý do biện minh, định mở miệng lần nữa.
- Nói đến tiền, anh về hỏi cha anh xem tài sản có nằm trong nhóm mười người giàu nhất hay không, nói về thân phận, không tính cha anh, ít nhất trong ba đời phải có một người làm quan cấp Tỉnh mới được.
Hạ Y Na trực tiếp nói thay thanh niên kia:
- Nếu không có đủ thì cút đi cho chỉ, bởi vì, em không hầu hạ nổi chị.
Nghe thấy nhưng lời nói cuồng ngạo mà vô tình của Hạ Y Na, sắc mặt thanh niên kia xanh lại, y không mở miệng, cũng không rời đi.
- Có phải đang nghĩ rằng chị hù dọa chú em đúng không?
Hạ Y Na thấy thanh niên kia nhìn mình với con mắt nghi ngờ và phẫn nộ thì cười cười giơ ra vòng tay trên cổ tay mình, nói:
- Đồng hồ Philipin 5971p của em kia bán chắc được khoảng 200 vạn, cái vòng này của chị tháng sáu vừa rồi mua ở hội đấu giá Hồng Kông mất 800 vạn. Mà loại vòng tay này chỉ cần chị tức giận thì sẽ đập một cái, em thấy liệu em có thể nuôi được chị không?
Dưới ánh đèn, thanh niên kia nhịn không được liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay Hạ Y Na một cái.
Vừa nhìn thấy, khuôn mặt tuấn mĩ kia thoáng biến thành màu gan lợn, còn run rẩy một trận.
Bởi vì phụ thân hắn yêu thích Ngọc Thạch, Phỉ Thúy nên hắn cũng có chút căn cơ nghiên cứu, vừa liếc qua hắn đã nhận ra chiếc vòng trên tay Hạ Y Na chắc chắn là một chiếc vòng Phỉ Thúy thượng hạng khó gặp.
Trong lòng tràn ngập sự nhục nhã, thanh niên buồn bực rời đi.
Nhìn thấy thanh niên kia ủy khuất bỏ đi, Tằng Khả Tâm chớp mắt hỏi:
- Hạ tỷ, sao chị khi dễ người ta thế? Em thấy anh ta cũng không có ý xấu mà.
- Tục ngữ nói tri nhân tri diện bất tri tâm, rất nhiều nam nhân là loại mặt người dạ thú, không giống như tên Trang Bích Phàm của em, giả sử có làm bộ hung dữ thì vẫn cứ đáng yêu.
Hạ Y Na thấy cô bé tâm tính đơn thuần Tằng Khả Tâm hỏi thế thì cười nói.
Nghe thấy câu nói ấy tất cả mọi người đều phải cười.
Chỉ là.
Trong mấy người thì nụ cười của Quách Lệ Na không được tự nhiên, nếu không muốn nói là gượng ép.
Dưới ánh đèn mờ, một loại cảm xúc gọi là ghen tị tràn ngập trong lòng nàng, chỉ là nàng che dấu rất tốt nên không lộ ra ngoài.
- Đúng rồi, sao Bùi Đông Lai với Ngô Vũ Trạch còn chưa tới. Bích Phàm, cậu gọi điện cho hắn đi.
Hạ Y Na tức giận nói.
- Hạ tỷ, ba phút trước không phải mới gọi sao?
Trang Bích Phàm khóc không ra nước mắt.
- Tiếp tục gọi.
- Không cần, Đông Lai và Vũ Trạch đã đến.
Cổ Văn Cảnh nãy giờ luôn trầm mặc giờ đã mở miệng, hắn vừa nói vừa ném ánh mắ về phía cửa quán bar.
Cửa quán bar, Đông Lai và Vũ Trạch vừa từ Hàng Hồ chạy về gấp, trên tay còn mang theo bó hoa - theo sự hướng dẫn của phục vụ - đi tới bàn của Hạ Y Na.
Ngay từ đầu do Ngô Vũ Trạch ăn mặc bất phàm nên không ít nữ nhân và tửu thác đã chú ý tới hai người.
Dần dần khi Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch tới gần chiêc bàn của Hạ Y Na thì cơ hồ mọi người trong quán bar đều chú ý tới họ, chả lẽ hai gã gia hỏa này là bạn của vị mỹ nữ kia?
Ngay sau đó.
Hành động của Hạ Y Na đã chứng minh suy đoán đó.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Y Na hỉ mũi trừng mắt cầm lấy hai chai Laffey, không đợi hai tên mới đến kịp ngồi xuống đã đưa đến trước mặt họ:
- Đến muộn, phạt rượu, mỗi người một chai.
Bùi Đông Lai vì giấu diếm chân tướng sự việc ở Hàng Hồ nên cảm thấy có lỗi với Hạ Y Na, không nói gì chỉ cười khổ rồi cầm lấy bình rượu, trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, đổ cả bình rượu quý Laffey vào bụng….
Chứng kiến một người diện mạo bình thường như Bùi Đông Lai không chỉ được uống Laffey như nước lã mà còn được Hạ Y Na thân thiết kéo xuống ngồi cạnh, các nam nhân cùng nữ nhân trong quán rượu cơ hồ đều thấy đau lòng.
Bởi vì bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được nam nhân của Hạ Y Na lại bình thường như thế.
Ngay sau đó.
Không đợi các khách nhân lấy lại tinh thần, ông chủ vốn không bao giờ lộ diện của quán bar Hoàng Hậu tự mình cầm hai chai rượu đỏ trân quý bước nhanh tới trước mặt Bùi Đông Lai, cung kính cúi đầu nói:
- Bùi thiếu, đây là hai chai rượu quý nhất trong quán, cậu uống trước, lát tôi sẽ tiếp tục cho người đem những thứ khác lên.
- Cám ơn.
Quán bar Hoàng hậu thuộc về Đông Nguyệt Bang, đối với việc làm của chủ quán này Bùi Đông Lai cũng không thấy lạ, nên chỉ mỉm cười nói:
- Không cần đưa thêm rượu, nếu không đủ chúng tôi ra ngoài uống cũng được.
- Vâng.
Ông chủ quán bar gật đầu như gà mổ thóc:
- Nếu Bùi thiếu có điều gì cần thì cứ việc sai bảo.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu, không nói gì nữa.
Ông chủ quán bar thấy thế bèn cung kính lui ra.
Người kia rốt cuộc là ai?
Trong phút chốc toàn bộ mọi người đều chú ý tới Bùi Đông Lai.
Heo biến thành Hổ
Khiêm tốn xa hoa.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 29
Ban đêm là lúc những con người thích sống về đêm bận bịu thay đổi trang phục sao cho phù hợp nhất với một buổi chiếu phim rồi rời nhà, tới rạp chiếu phim tối.
Có Đông Phương Minh Châu, mĩ nữ của Đông Hải, buổi tối xem phim cũng không giống người thường, luôn xem phim ở nơi xa hoa như Thiên Thượng Nhân Gian, nơi mà đẳng cấp không đồng nhất.
Dù sao với người thường mà nói thì vé xem phim đêm ở Thiên Thượng Nhân Gian thực sự khiến bọn họ chịu không nổi.
Quán bar Hoàng Hậu nằm cách bờ sông Hoàng Phố không xa, vị trí ưu việt, mặt tiền xa hoa, người phục vụ tất cả đều là các thiếu nữ xinh đẹp, MC và DJ đều là người nước ngoài, hơn nữa mỗi cuối tuần đều có những Minh tinh hạng hai tới diễn nghệ, nếu vào ngày hội còn có thể gặp được những Minh tinh hạng nhất tới biểu diễn, không khí cực kì sôi động, đó là một trong những hội sở đẳng cấp nhất Đông Hải.
Cuối tuần sinh ý của quán bar Hoàng Hậu so với ngày thường càng tốt hơn nhiều, bãi đỗ xe không còn chỗ trống, phần lớn đều là loại xe trên trăm vạn, không thiếu gì những chiếc xe thể thao hoa mỹ.
Ở những nơi như vậy chỉ cần nhìn số lượng xe trong bãi đỗ xe cũng có thể đoán được số khách đang ngồi trong kia.
Mặc dù mới 8h nhưng trong quán bar đã rất nhiều người, trừ bỏ những người đến sớm có chỗ ngồi còn đâu gần như hết chỗ.
Vì thời gian còn sớm nên MC người da đen còn chưa cầm micro kêu gọi mà vẫn hút xì gà ở phòng nghỉ, DJ quần áo màu trắng hở eo chơi bản nhạc nhẹ,, các phục vụ váy ngắn đi qua đi lại trong quán rượu.
Đối với người thường mà nói thì phục vụ của quán bar Hoàng Hậu có thể coi là mĩ nữ, chỉ là người có thể tới quán bar này chắc chắn là người có tiền và quyền, đừng nói mấy ngàn, cho dù mấy vạn nữ nhân như thế cũng không cần nói tới.
Ở đây khách nhân rất ít chú ý tới những người phục vụ mà chỉ chú ý tới mấy nữ khách ngồi ở những chiếc bàn góc đông bắc quán bar.
Những người đó mặt ngoài là khách nhân nhưng thực tế là tửu thác ( Giới thiệu rượu), thường gọi là tiểu mật phong- các nàng đến quán bar này ăn chơi không những không cần trả tiền mà hơn nữa quán bar còn có thể cho các nàng thù lao nhất định, nếu may được vị khách nhân nào lựa chọn thì có thể trích phần trăm cho riêng mình.
Trừ đó ra các nàng tiếp khách uống rượu cũng là cách kiếm tiền, ngẫu nhiên gặp người giàu có phóng tay boa cho số tiền lớn, hoặc may mắn được vị nào nhìn trúng thì các nàng cũng không để ý mà đến khách sạn mây mưa vui vầy một phen. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nếu nói các nàng là gái, các nàng so với gái thì cao cấp hơn, cũng có sự tự tôn, nói các nàng không phải gái, các nàng cùng gái giống nhau, đều dùng thân thể. Phương thức kiếm tiền bất đồng, có thể nói là cao minh hơn một ít.
Để bán được tốt thì nhất định phải có vốn - vô luận dáng người hay diện mạo các nàng đều không thể chê được.
Vì là món hàng cao cấp nên thu nhập của các nàng vượt qua thu nhập bình thường của các nữ nhân bán thân kiếm tiền khác, càng khiến mọi người ở đây nhìn tới.
Nhưng không giống những hôm khác, đêm nay lực hấp dẫn của đám tửu thác mà quán bar chuẩn bị tỉ mỉ này lại không được như trước.
Tất cả vì một lí do đơn giản, góc tây nam có một cô gái đã hấp dẫn 90% số nam nhân ở đây.
Cô gái có một mái tóc dài phiêu dật, đeo mấy đồ trang sức thanh nhã, da thịt trắng nõn cùng diện mạo nghiêng nước nghiêng thành đều hơn xa những "tửu thác" kia.
Nàng mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt, cổ áo mở rộng khoe chiếc cổ trắng nõn, xương quai xanh cùng một mảng da thịt lộ thiên dưới vai khiến cho bao nam nhân mơ màng tới vùng núi non bên dưới.
So với nửa trên mà nói thì nửa dưới của cô gái càng mê người hơn.
Thân dưới nàng mặc mỗi một cái quần đùi, nhưng bởi vì chiếc áo khá dài che luôn chiếc quần đi khiến người ta có cảm giác như không mặc gì hết, dưới nữa là cặp đùi thẳng tắp trắng nõn mê người.
Tục ngữ nói "trắng che trăm xấu".
Cô gái chẳng những trắng nõn khiến toàn bộ nữ nhân trong quán rượu phải ghen ghét mà còn có dáng người và diện mạo vô cùng mê hoặc.
Tất cả đủ để đám tửu thác đứng trước mặt nàng phải ảm đạm thất sắc.
Thậm chí trong mắt những người đàn ông có mặt ở đây thì ngay cả cô gái mặc chiếc áo rộng màu đen phối hợp với quần tất và giày cao gót cũng màu đen nốt đang ngồi bên cạnh cô gái trắng nõn kia cũng mê người hơn nhiều so với đám tửu thác trong quán.
Dưới tình hình như thế, bọn họ nào còn tâm tư đi chinh phục những ong bướm kia.
Có lẽ vì trên chiếc bàn đó có 4 bình Laffey mà giá cả phải khiến người khác líu lưỡi nên dù nam nhân trong quán rượu có xúc động nhưng cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Dù sao bọn họ cũng biết rằng người có thể tùy tiện dùng Laffey tuyệt đối không phải người có thể chinh phục bằng một ít tiền.
Quán bar Hoàng Hậu dù sao cũng được coi như một quán bar đẳng cấp ở Đông Hải, không ít công tử có quyền có thế lui tới, tuy rằng biết hai cô gái không tầm thường nhưng vẫn có người không chịu đựng được dục vọng giày vò, đứng ra làm quen.
Người đầu tiên bước ra là một thanh niên ăn mặc không tính là quá đẹp nhưng cũng khá bắt mắt, trên tay đeo đồng hồ Patek Philipin trị giá hơn trăm vạn đủ để thể hiện thân phận của hắn.
- Xin chào người đẹp, chúng ta có thể làm quen được không?
Rất nhanh, trong ánh mắt của đại đa số nam nhân trong quán, thanh niên lập tức đi đến trước mặt Hạ Y Na áo hồng kia, nở một nụ cười mê người, giọng điệu cực kì tự tin.
Nhìn khí độ bất phàm của thanh niên kia và càng hiểu rõ tính cách của Hạ Y Na, đám người Cổ Văn Cảnh thầm cảm thán cho bi kịch của hắn.
Như để xác minh ý nghĩ của đám người Cổ Văn Cảnh, Hạ Y Na cười cười nhìn thanh niên kia, ngoe nguẩy chén rượu:
- Thật muốn làm bạn, hay muốn lên giường?
"..."
Có lẽ do không thể ngờ được cô gái mang vài phần cao quý, vài phần ngạo khí như Hạ Y Na lại trần trụi bóc mẽ nội tâm của mình như thế, thanh niên kkia thoáng ngẩn ngơ.
- Người đẹp...
Thời gian đờ đẫn ngắn ngủi trôi qua, thanh niên kia suy nghĩ lấy một lý do biện minh, định mở miệng lần nữa.
- Nói đến tiền, anh về hỏi cha anh xem tài sản có nằm trong nhóm mười người giàu nhất hay không, nói về thân phận, không tính cha anh, ít nhất trong ba đời phải có một người làm quan cấp Tỉnh mới được.
Hạ Y Na trực tiếp nói thay thanh niên kia:
- Nếu không có đủ thì cút đi cho chỉ, bởi vì, em không hầu hạ nổi chị.
Nghe thấy nhưng lời nói cuồng ngạo mà vô tình của Hạ Y Na, sắc mặt thanh niên kia xanh lại, y không mở miệng, cũng không rời đi.
- Có phải đang nghĩ rằng chị hù dọa chú em đúng không?
Hạ Y Na thấy thanh niên kia nhìn mình với con mắt nghi ngờ và phẫn nộ thì cười cười giơ ra vòng tay trên cổ tay mình, nói:
- Đồng hồ Philipin 5971p của em kia bán chắc được khoảng 200 vạn, cái vòng này của chị tháng sáu vừa rồi mua ở hội đấu giá Hồng Kông mất 800 vạn. Mà loại vòng tay này chỉ cần chị tức giận thì sẽ đập một cái, em thấy liệu em có thể nuôi được chị không?
Dưới ánh đèn, thanh niên kia nhịn không được liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay Hạ Y Na một cái.
Vừa nhìn thấy, khuôn mặt tuấn mĩ kia thoáng biến thành màu gan lợn, còn run rẩy một trận.
Bởi vì phụ thân hắn yêu thích Ngọc Thạch, Phỉ Thúy nên hắn cũng có chút căn cơ nghiên cứu, vừa liếc qua hắn đã nhận ra chiếc vòng trên tay Hạ Y Na chắc chắn là một chiếc vòng Phỉ Thúy thượng hạng khó gặp.
Trong lòng tràn ngập sự nhục nhã, thanh niên buồn bực rời đi.
Nhìn thấy thanh niên kia ủy khuất bỏ đi, Tằng Khả Tâm chớp mắt hỏi:
- Hạ tỷ, sao chị khi dễ người ta thế? Em thấy anh ta cũng không có ý xấu mà.
- Tục ngữ nói tri nhân tri diện bất tri tâm, rất nhiều nam nhân là loại mặt người dạ thú, không giống như tên Trang Bích Phàm của em, giả sử có làm bộ hung dữ thì vẫn cứ đáng yêu.
Hạ Y Na thấy cô bé tâm tính đơn thuần Tằng Khả Tâm hỏi thế thì cười nói.
Nghe thấy câu nói ấy tất cả mọi người đều phải cười.
Chỉ là.
Trong mấy người thì nụ cười của Quách Lệ Na không được tự nhiên, nếu không muốn nói là gượng ép.
Dưới ánh đèn mờ, một loại cảm xúc gọi là ghen tị tràn ngập trong lòng nàng, chỉ là nàng che dấu rất tốt nên không lộ ra ngoài.
- Đúng rồi, sao Bùi Đông Lai với Ngô Vũ Trạch còn chưa tới. Bích Phàm, cậu gọi điện cho hắn đi.
Hạ Y Na tức giận nói.
- Hạ tỷ, ba phút trước không phải mới gọi sao?
Trang Bích Phàm khóc không ra nước mắt.
- Tiếp tục gọi.
- Không cần, Đông Lai và Vũ Trạch đã đến.
Cổ Văn Cảnh nãy giờ luôn trầm mặc giờ đã mở miệng, hắn vừa nói vừa ném ánh mắ về phía cửa quán bar.
Cửa quán bar, Đông Lai và Vũ Trạch vừa từ Hàng Hồ chạy về gấp, trên tay còn mang theo bó hoa - theo sự hướng dẫn của phục vụ - đi tới bàn của Hạ Y Na.
Ngay từ đầu do Ngô Vũ Trạch ăn mặc bất phàm nên không ít nữ nhân và tửu thác đã chú ý tới hai người.
Dần dần khi Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch tới gần chiêc bàn của Hạ Y Na thì cơ hồ mọi người trong quán bar đều chú ý tới họ, chả lẽ hai gã gia hỏa này là bạn của vị mỹ nữ kia?
Ngay sau đó.
Hành động của Hạ Y Na đã chứng minh suy đoán đó.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Y Na hỉ mũi trừng mắt cầm lấy hai chai Laffey, không đợi hai tên mới đến kịp ngồi xuống đã đưa đến trước mặt họ:
- Đến muộn, phạt rượu, mỗi người một chai.
Bùi Đông Lai vì giấu diếm chân tướng sự việc ở Hàng Hồ nên cảm thấy có lỗi với Hạ Y Na, không nói gì chỉ cười khổ rồi cầm lấy bình rượu, trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, đổ cả bình rượu quý Laffey vào bụng….
Chứng kiến một người diện mạo bình thường như Bùi Đông Lai không chỉ được uống Laffey như nước lã mà còn được Hạ Y Na thân thiết kéo xuống ngồi cạnh, các nam nhân cùng nữ nhân trong quán rượu cơ hồ đều thấy đau lòng.
Bởi vì bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được nam nhân của Hạ Y Na lại bình thường như thế.
Ngay sau đó.
Không đợi các khách nhân lấy lại tinh thần, ông chủ vốn không bao giờ lộ diện của quán bar Hoàng Hậu tự mình cầm hai chai rượu đỏ trân quý bước nhanh tới trước mặt Bùi Đông Lai, cung kính cúi đầu nói:
- Bùi thiếu, đây là hai chai rượu quý nhất trong quán, cậu uống trước, lát tôi sẽ tiếp tục cho người đem những thứ khác lên.
- Cám ơn.
Quán bar Hoàng hậu thuộc về Đông Nguyệt Bang, đối với việc làm của chủ quán này Bùi Đông Lai cũng không thấy lạ, nên chỉ mỉm cười nói:
- Không cần đưa thêm rượu, nếu không đủ chúng tôi ra ngoài uống cũng được.
- Vâng.
Ông chủ quán bar gật đầu như gà mổ thóc:
- Nếu Bùi thiếu có điều gì cần thì cứ việc sai bảo.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu, không nói gì nữa.
Ông chủ quán bar thấy thế bèn cung kính lui ra.
Người kia rốt cuộc là ai?
Trong phút chốc toàn bộ mọi người đều chú ý tới Bùi Đông Lai.
Heo biến thành Hổ
Khiêm tốn xa hoa.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 29