Chương : 216
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt đã kết thúc mấy ngày nghỉ quốc khánh.
Ngày đầu tiên đi học sau quốc khánh, Bùi Đông Lai vẫn giống như thường ngày. Vào lúc trời còn chưa sáng thì hắn đã rời giường, một mình đi ra rừng cây ở sau trường để tiến hành luyện công buổi sáng.
Một trận chiến ở Hàng Hồ, Bùi Đông Lai chẳng những đưa phụ tử Phương gia đi uống cf với Diêm Vương hơn nữa hắn lại đột phá tới cảnh giới Ám Kính.
Tuy rằng hôm nay hắn đã tiến vào cảnh giới Ám Kính nhưng mà bởi vì năng lực tiên thiên cùng tố chất của thân thể hắn biến thái tuy rằng sẽ không thể khiêu chiến với người có cảnh giới cao hơn nhưng cũng không sợ cao thủ chưa đạt tới cảnh giới Ám Kính.
- Xem ra luyện tập bình thường không thể khiến cảnh giới của mình tăng lên, chỉ có thể duy trì được thân thể ở trạng thái tốt nhất mà thôi.
Sau khi chấm dứt đợt luyện công buổi sáng, Bùi Đông Lai trên đường quay về ktx, suy nghĩ:
- Hiện giờ nếu muốn thực lực tăng lên thì chỉ có một cuộc sinh tử chiến giống như ở Hàng Hồ mà thôi.
Nghĩ đến đây Bùi Đông Lai âm thâm quyết định, chờ sau khi đến lúc nghỉ đông hắn sẽ liên lạc với Jason, thông qua con đường của Jason để tôi luyện bản thân, sớm ngày đạt cảnh giới Ám Kính đại thành.
Sau khi Bùi Đông Lai trở về ktx thì chỉ có một mình Trang Bích Phàm đang ngủ còn 2 người Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh lại không thấy bóng dáng.
- Kháo, Đông Lai, mới sáng sớm mà chú đã luyện công rồi à?
Ngay tại khi Bùi Đông Lai đang nghi hoặc thì cửa phòng bị đẩy ra, Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh đầu đầy mồ hôi tiến vào, trong đó Ngô Vũ Trạch nhịn không được mà hỏi:
- Ka ở trong sân trưởng cả nửa ngày cũng không tìm được bóng dáng của chú.
- Woa, Vũ Trạch, chú cũng bắt đầu dậy sớm luyện công ư?
Thấy Ngô Vũ Trạch dậy sớm như thế thì Bùi Đông Lai có chút ít kinh ngạc.
Ngô Vũ Trạch bĩu môi:
- Cắt, bản thân khi còn ở trung học chính là đội trưởng đội bóng rổ, từng dẫn dắt đội trung học giành quán quân ở Hàng Hồ.
- Không nghĩ tới quá khứ của chú lại ngưu đến thế.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Không phải hôm nay chú dậy sớm tập luyện chính vì trận bóng rổ sắp được diễn ra?
- Danh hiệu này chỉ mới là bước đầu, ka muốn tham gia giải bóng rỗ toàn quốc.
Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch thề son thề sắt nói.
Thấy vẻ kiên quyết trên mặt Ngô Vũ Trạch thì Bùi Đông Lai không khỏi cảm thán, sức mạnh của tềnh yêu quả thật là cường đại a.
- Đông lai, gia gia của ka có nói chú hãy đi tới phòng của người để nói chuyện một chút.
Sau đó, coi như lúc Ngô Vũ Trạch đi rửa mặt thì đột nhiên Cổ Văn Cảnh tới gần Bùi Đông Lai, nói.
Cổ hiệu trưởng tìm ta?
Bùi Đông Lai hơi kinh hãi, nhịn không được hỏi:
- Chú biết hiệu trưởng tìm ka có chuyện gì không?
- Chịu.
Cổ Văn Cảnh lắc đầu.
Nghe Cổ Văn Cảnh nói thế, Bùi Đông Lai cũng không hỏi nữa, hắn liền nhanh chóng tắm rửa, thay đồ rồi vọt tới phòng đối diện với ktx.
Bởi vì thành tích thi vào ĐH ngưu bài của Bùi Đông Lai hơn nữa hắn được Mộ Khuynh Nhan cảm ơn cho nên tuy rằng hắn không được coi là nhân vật phong vân ở ĐH Đông Hải nhưng cũng có chút danh tiếng. Dọc theo đường đi, hắn hấp dẫn không ít ánh mắt.
Văn phòng Cổ Bồi Nguyên nằm ở tầng cao nhất.
Ngay khi Bùi Đông Lai vừa đến cửa phòng thì phó hiệu trưởng cùng với thầy giám hiệu đang báo cáo công tác với Cổ Bồi Nguyên.
- Tốt lắm, mọi chuyện cụ thể để nghiên cứu sau.
Mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện trong phòng học, Cổ Bồi Nguyên liền chấm dứt nói chuyện với phó hiệu trưởng và thầy giám hiệu.
Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói vậy thì 2 người liền ngạc nhiên, bất quá cũng không hỏi nữa mà là gật đầu đồng ý.
- Chu hiệu trưởng.
Thấy 2 người bước ra khỏi phòng, Bùi Đông Lai liền khom người chao hỏi.
- Tốt.
Chu hiệu trưởng cười cười, trong lòng lập tức thoải mái. Hắn ngầm nghe được Cổ Bồi Nguyên cố ý thu Bùi Đông Lai làm đệ tử, Cổ Bồi Nguyên kết thúc cuộc nói chuyện với hắn hơn phân nửa là vì Bùi Đông Lai đến.
- Đông Lai, vào đi.
Thấy Chu hiệu trưởng rời đi, Cổ Bồi Nguyên liền tháo cặp kính xuống, hướng Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay.
Bùi Đông Lai gật đầu, lập tức đi vào phòng, đến trước bàn làm việc của Cổ Bồi Nguyên thì hắn lễ phép hỏi:
- Hiệu trưởng, Văn Cảnh nói người tìm cháu.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền cảm thấy có chút nghi hoặc.
Trước khi đến, hắn từng hoài nghi Cổ Bồi Nguyên đã biết tin tức ở Hàng Hồ cuối cùng là hắn phủ nhận suy nghĩ này.
Dù sao, trong thời gian ngắn mình cũng không bại lộ, không để cho Trần Anh khó xử. mặc dù Bùi Đông Lai là đạo diễn ở Hàng Hồ tuy nhiên lại không có ai biết, ngược lại có thể nói là che dấu một cách hoàn hảo, hắn cảm thấy Cổ Bồi Nguyên không thể biết tin tức này mới đúng.
- Đông Lai, gần đây ơ quốc nội tăng vọt một số giả thuyết kinh tế học. Mặt trên có hứng thú với việc này, có người ủy thác ta lấy ra một phần mô hình của giả thuyết kinh tế này, cháu có hứng thú không?
Lời nói của Cổ Bồi Nguyên đã làm Bùi Đông Lai an tâm nhưng mà hắn có chút ngạc nhiên. Hắn mới học Kinh Tế học chưa tới một tháng, Cổ Bồi Nguyên lại đem việc khó này quăng cho hắn.
- Như thế nào? Không dám nhận hay là không thể làm?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Cổ Bồi Nguyên liền hỏi.
- Có chút không dám.
Bùi Đông Lai cười khổ nói:
- Cháu đối với Kinh Tế học cũng chưa hiểu biết hết, sự kiện này cháu giống như là người múa đại đao trước mặt Quan Công, không biết lượng sức mình.
- Không sao, coi như thể nghiệm một chút.
Cổ Bồi Nguyên cười cười:
- Ta cho cháu chuẩn bị một ít tư liệu, mặt khác nếu có việc gì không hiểu thì cứ tới gặp ta.
Dường như là nhận ra dụng tâm của Cổ Bồi Nguyên, Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy để cháu thử xem đi.
- Tốt, trở về hãy tới nhà ta để lấy tư liệu.
Cổ Bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai đáp ứng thì nụ cười càng thêm sáng lạn:
- Trước cuối năm hãy giao cho ta.
- Dạ.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, cảm kích nhìn Cổ Bồi Nguyên:
- Cảm ơn hiệu trưởng.
- Không cần nói cảm ơn, ta chờ cháu cho ta một cái bất ngờ.
Cổ Bồi Nguyên cười khoát tay áo, lộ ra vài phần chờ mong.
Thấy được vẻ chờ mong của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai âm thầm quyết định, bất kể như thế nào thì hắn cũng phải hoàn thành tốt việc này, hắn không muốn phụ sự kỳ vọng của Cổ Bồi Nguyên.
Sau đó, Cổ Bồi Nguyên và Bùi Đông Lai nói chuyện phiếm vài câu, hỏi cuộc sống học tập gần đây của Bùi Đông Lai ra sao? Bùi Đông Lai liền nói dối cho qua chuyện.
Mấy phút sau, Bùi Đông Lai liền cáo từ đi đến Giáo Học lâu.
Cùng lúc đó.
Hạ Y Na mang theo Tằng Khả Tâm, Dương Tĩnh đứng đợi ở trước Giáo Học Lâu.
Mắt thấy 3 người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh đi tới. Bởi vì không thấy Bùi Đông Lai nên Hạ Y Na có chút nghi hoặc, thấy Ngô Vũ Trạch đến gần thì liền hỏi:
- Ngô Vũ Trạch, Lệ Na không phải là đã dọn sách vở ra ngoài ở rồi sao, vì sao cậu lại không ở cùng cậu ấy?
- Tớ cùng nàng ta đã ct rồi.
Tuy rằng Ngô Vũ Trạch không biết chuyện Quách Lệ Na dọn ra ngoài ở, bất quá nghe được Hạ Y Na hỏi như vậy thì hắn cũng không giấu việc mình đã chia tay với Quách Lệ Na.
Chia tay rồi?
Chuyện chia tay giữa Ngô Vũ Trạch và Quách Lệ Na trừ Bùi Đông Lai ra thì không một ai biết, giờ phút này nghe Ngô Vũ Trạch nói như vậy thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
- Vì sao… 2 người lại chia tay?
Vẻ mặt Hạ Y Na có chút nghi ngờ hỏi.
- Hai bên cảm thấy không thích hợp cho nên chia tay thôi.
- Vũ Trạch, chút nữa ta sẽ hỏi Lệ Na, nếu cậu bỏ nàng thì ta sẽ không để cậu ăn ngon ngủ yên đâu.
Nghe được Ngô Vũ Trạch nói chia tay với Quách Lệ Na thì Hạ Y Na tức giận liếc nhìn Ngô Vũ Trạch một cái.
Ngô Vũ Trạch cười cười, không có giải thích.
Bởi vì hắn biết, cho dù Hạ Y Na có hỏi Quách Lệ Na thì Quách Lệ Na cũng không nói rõ mọi chuyện.
Hiểu được điều này, Ngô Vũ Trạch cũng có chút tò mò vì sao đang yên đang lành thế này Quách Lệ Na lại dọn ra ngoài ở?
- Wey, đây không phải là Hạ mỹ nữ sao?
Lúc này đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Giọng nói vừa vang lên, đám người Hạ Y Na, Ngô Vũ Trạch liền quay đầu lại.
Ngay sau đó.
Bọn họ thấy được 4 nam 1 nữ đang bước đến.
Đi ở phía trước là một nam sinh cao lớn, vẻ mặt anh tuấn, cách ăn mặc cũng bắt mắt.
Hắn không phải là người nào khác, chính là kẻ ngày đầu tiên vào trường Hạ Y Na đã cự tuyệt hắn. Hà Hoa.
Mở miệng chính là một tên thanh nên bên cạnh Hà Hoa, thanh niên này có đầu tóc húi cua, dáng người khôi ngô, bộ dạng phong đãng. Ngoài ra còn có 2 gã nam sinh khác cũng chắc là hoàn khố giống Hà Hoa.
Mà nữ sinh duy nhất thì cao ráo, vẻ mặt không tầm thường, cách ăn mặc lại khêu gợi.
Cô gái tên là Sở Sở, học ở khoa Anh Ngữ, cũng được chọn là hoa hậu giảng đường nhưng cuối cùng lại bại bởi Hạ Y Na.
Có lẽ là do bạn trai của mình Hà Hoa từng bị Hạ Y Na cự tuyệt cũng có lẽ là do Hạ Y Na lấn ất mình cho nên Lăng Sở Sở chẳng những kéo lấy cánh tay của Hà Hoa hơn nữa lại thân mật, trên mặt mang theo vài phần địch ý nhìn Hạ Y Na.
- Tỷ biết ngươi sao?
Hạ Y Na nhìn lướt qua mấy người Hà Hoa, cuối cùng ánh mắt nhìn vào tên mở miệng.
- Lấy thân phận của Hạ mỹ nữ tự nhiên sẽ không nhận ra ta.
Thanh niên kia mỉm cười:
- Bất quá vị Ngô Vũ Trạch đồng học này lại biết ta, hơn nữa còn có Quách Lệ Na bạn cùng phòng của cô nữa.
Ân?
Nghe được thanh niên kia nói như vậy thì mấy người Hạ Y Na liền nhìn vào Ngô Vũ Trạch, giống như đang hỏi Ngô Vũ Trạch: " Người này là ai?"
- Cậu là..?
Tuy rằng Ngô Vũ Trạch biết được chuyện tình của Quách Lệ Na và Ngưu Hải Đào nhưng hắn cũng không đi điều tra Ngưu Hải Đào, thậm chí ngay cả Ngưu Hải Đào hắn cũng chưa từng thấy qua. Lúc này nghe thanh niên kia nói như vậy thì Ngô Vũ Trạch liền cảm thấy có thể thanh niên này chính là Ngưu Hải Đào, nhưng mà lại không dám khẳng định.
- Công phu trên giường của Quách Lệ Na, bạn gái mày rất tuyệt.
Thanh niên kia nhìn Ngô Vũ Trạch rồi nở ra nụ cười tà ác, ý tứ khiêu khích mười phần.
Ngày đầu tiên đi học sau quốc khánh, Bùi Đông Lai vẫn giống như thường ngày. Vào lúc trời còn chưa sáng thì hắn đã rời giường, một mình đi ra rừng cây ở sau trường để tiến hành luyện công buổi sáng.
Một trận chiến ở Hàng Hồ, Bùi Đông Lai chẳng những đưa phụ tử Phương gia đi uống cf với Diêm Vương hơn nữa hắn lại đột phá tới cảnh giới Ám Kính.
Tuy rằng hôm nay hắn đã tiến vào cảnh giới Ám Kính nhưng mà bởi vì năng lực tiên thiên cùng tố chất của thân thể hắn biến thái tuy rằng sẽ không thể khiêu chiến với người có cảnh giới cao hơn nhưng cũng không sợ cao thủ chưa đạt tới cảnh giới Ám Kính.
- Xem ra luyện tập bình thường không thể khiến cảnh giới của mình tăng lên, chỉ có thể duy trì được thân thể ở trạng thái tốt nhất mà thôi.
Sau khi chấm dứt đợt luyện công buổi sáng, Bùi Đông Lai trên đường quay về ktx, suy nghĩ:
- Hiện giờ nếu muốn thực lực tăng lên thì chỉ có một cuộc sinh tử chiến giống như ở Hàng Hồ mà thôi.
Nghĩ đến đây Bùi Đông Lai âm thâm quyết định, chờ sau khi đến lúc nghỉ đông hắn sẽ liên lạc với Jason, thông qua con đường của Jason để tôi luyện bản thân, sớm ngày đạt cảnh giới Ám Kính đại thành.
Sau khi Bùi Đông Lai trở về ktx thì chỉ có một mình Trang Bích Phàm đang ngủ còn 2 người Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh lại không thấy bóng dáng.
- Kháo, Đông Lai, mới sáng sớm mà chú đã luyện công rồi à?
Ngay tại khi Bùi Đông Lai đang nghi hoặc thì cửa phòng bị đẩy ra, Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh đầu đầy mồ hôi tiến vào, trong đó Ngô Vũ Trạch nhịn không được mà hỏi:
- Ka ở trong sân trưởng cả nửa ngày cũng không tìm được bóng dáng của chú.
- Woa, Vũ Trạch, chú cũng bắt đầu dậy sớm luyện công ư?
Thấy Ngô Vũ Trạch dậy sớm như thế thì Bùi Đông Lai có chút ít kinh ngạc.
Ngô Vũ Trạch bĩu môi:
- Cắt, bản thân khi còn ở trung học chính là đội trưởng đội bóng rổ, từng dẫn dắt đội trung học giành quán quân ở Hàng Hồ.
- Không nghĩ tới quá khứ của chú lại ngưu đến thế.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Không phải hôm nay chú dậy sớm tập luyện chính vì trận bóng rổ sắp được diễn ra?
- Danh hiệu này chỉ mới là bước đầu, ka muốn tham gia giải bóng rỗ toàn quốc.
Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch thề son thề sắt nói.
Thấy vẻ kiên quyết trên mặt Ngô Vũ Trạch thì Bùi Đông Lai không khỏi cảm thán, sức mạnh của tềnh yêu quả thật là cường đại a.
- Đông lai, gia gia của ka có nói chú hãy đi tới phòng của người để nói chuyện một chút.
Sau đó, coi như lúc Ngô Vũ Trạch đi rửa mặt thì đột nhiên Cổ Văn Cảnh tới gần Bùi Đông Lai, nói.
Cổ hiệu trưởng tìm ta?
Bùi Đông Lai hơi kinh hãi, nhịn không được hỏi:
- Chú biết hiệu trưởng tìm ka có chuyện gì không?
- Chịu.
Cổ Văn Cảnh lắc đầu.
Nghe Cổ Văn Cảnh nói thế, Bùi Đông Lai cũng không hỏi nữa, hắn liền nhanh chóng tắm rửa, thay đồ rồi vọt tới phòng đối diện với ktx.
Bởi vì thành tích thi vào ĐH ngưu bài của Bùi Đông Lai hơn nữa hắn được Mộ Khuynh Nhan cảm ơn cho nên tuy rằng hắn không được coi là nhân vật phong vân ở ĐH Đông Hải nhưng cũng có chút danh tiếng. Dọc theo đường đi, hắn hấp dẫn không ít ánh mắt.
Văn phòng Cổ Bồi Nguyên nằm ở tầng cao nhất.
Ngay khi Bùi Đông Lai vừa đến cửa phòng thì phó hiệu trưởng cùng với thầy giám hiệu đang báo cáo công tác với Cổ Bồi Nguyên.
- Tốt lắm, mọi chuyện cụ thể để nghiên cứu sau.
Mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện trong phòng học, Cổ Bồi Nguyên liền chấm dứt nói chuyện với phó hiệu trưởng và thầy giám hiệu.
Nghe được Cổ Bồi Nguyên nói vậy thì 2 người liền ngạc nhiên, bất quá cũng không hỏi nữa mà là gật đầu đồng ý.
- Chu hiệu trưởng.
Thấy 2 người bước ra khỏi phòng, Bùi Đông Lai liền khom người chao hỏi.
- Tốt.
Chu hiệu trưởng cười cười, trong lòng lập tức thoải mái. Hắn ngầm nghe được Cổ Bồi Nguyên cố ý thu Bùi Đông Lai làm đệ tử, Cổ Bồi Nguyên kết thúc cuộc nói chuyện với hắn hơn phân nửa là vì Bùi Đông Lai đến.
- Đông Lai, vào đi.
Thấy Chu hiệu trưởng rời đi, Cổ Bồi Nguyên liền tháo cặp kính xuống, hướng Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay.
Bùi Đông Lai gật đầu, lập tức đi vào phòng, đến trước bàn làm việc của Cổ Bồi Nguyên thì hắn lễ phép hỏi:
- Hiệu trưởng, Văn Cảnh nói người tìm cháu.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền cảm thấy có chút nghi hoặc.
Trước khi đến, hắn từng hoài nghi Cổ Bồi Nguyên đã biết tin tức ở Hàng Hồ cuối cùng là hắn phủ nhận suy nghĩ này.
Dù sao, trong thời gian ngắn mình cũng không bại lộ, không để cho Trần Anh khó xử. mặc dù Bùi Đông Lai là đạo diễn ở Hàng Hồ tuy nhiên lại không có ai biết, ngược lại có thể nói là che dấu một cách hoàn hảo, hắn cảm thấy Cổ Bồi Nguyên không thể biết tin tức này mới đúng.
- Đông Lai, gần đây ơ quốc nội tăng vọt một số giả thuyết kinh tế học. Mặt trên có hứng thú với việc này, có người ủy thác ta lấy ra một phần mô hình của giả thuyết kinh tế này, cháu có hứng thú không?
Lời nói của Cổ Bồi Nguyên đã làm Bùi Đông Lai an tâm nhưng mà hắn có chút ngạc nhiên. Hắn mới học Kinh Tế học chưa tới một tháng, Cổ Bồi Nguyên lại đem việc khó này quăng cho hắn.
- Như thế nào? Không dám nhận hay là không thể làm?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Cổ Bồi Nguyên liền hỏi.
- Có chút không dám.
Bùi Đông Lai cười khổ nói:
- Cháu đối với Kinh Tế học cũng chưa hiểu biết hết, sự kiện này cháu giống như là người múa đại đao trước mặt Quan Công, không biết lượng sức mình.
- Không sao, coi như thể nghiệm một chút.
Cổ Bồi Nguyên cười cười:
- Ta cho cháu chuẩn bị một ít tư liệu, mặt khác nếu có việc gì không hiểu thì cứ tới gặp ta.
Dường như là nhận ra dụng tâm của Cổ Bồi Nguyên, Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy để cháu thử xem đi.
- Tốt, trở về hãy tới nhà ta để lấy tư liệu.
Cổ Bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai đáp ứng thì nụ cười càng thêm sáng lạn:
- Trước cuối năm hãy giao cho ta.
- Dạ.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, cảm kích nhìn Cổ Bồi Nguyên:
- Cảm ơn hiệu trưởng.
- Không cần nói cảm ơn, ta chờ cháu cho ta một cái bất ngờ.
Cổ Bồi Nguyên cười khoát tay áo, lộ ra vài phần chờ mong.
Thấy được vẻ chờ mong của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai âm thầm quyết định, bất kể như thế nào thì hắn cũng phải hoàn thành tốt việc này, hắn không muốn phụ sự kỳ vọng của Cổ Bồi Nguyên.
Sau đó, Cổ Bồi Nguyên và Bùi Đông Lai nói chuyện phiếm vài câu, hỏi cuộc sống học tập gần đây của Bùi Đông Lai ra sao? Bùi Đông Lai liền nói dối cho qua chuyện.
Mấy phút sau, Bùi Đông Lai liền cáo từ đi đến Giáo Học lâu.
Cùng lúc đó.
Hạ Y Na mang theo Tằng Khả Tâm, Dương Tĩnh đứng đợi ở trước Giáo Học Lâu.
Mắt thấy 3 người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh đi tới. Bởi vì không thấy Bùi Đông Lai nên Hạ Y Na có chút nghi hoặc, thấy Ngô Vũ Trạch đến gần thì liền hỏi:
- Ngô Vũ Trạch, Lệ Na không phải là đã dọn sách vở ra ngoài ở rồi sao, vì sao cậu lại không ở cùng cậu ấy?
- Tớ cùng nàng ta đã ct rồi.
Tuy rằng Ngô Vũ Trạch không biết chuyện Quách Lệ Na dọn ra ngoài ở, bất quá nghe được Hạ Y Na hỏi như vậy thì hắn cũng không giấu việc mình đã chia tay với Quách Lệ Na.
Chia tay rồi?
Chuyện chia tay giữa Ngô Vũ Trạch và Quách Lệ Na trừ Bùi Đông Lai ra thì không một ai biết, giờ phút này nghe Ngô Vũ Trạch nói như vậy thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
- Vì sao… 2 người lại chia tay?
Vẻ mặt Hạ Y Na có chút nghi ngờ hỏi.
- Hai bên cảm thấy không thích hợp cho nên chia tay thôi.
- Vũ Trạch, chút nữa ta sẽ hỏi Lệ Na, nếu cậu bỏ nàng thì ta sẽ không để cậu ăn ngon ngủ yên đâu.
Nghe được Ngô Vũ Trạch nói chia tay với Quách Lệ Na thì Hạ Y Na tức giận liếc nhìn Ngô Vũ Trạch một cái.
Ngô Vũ Trạch cười cười, không có giải thích.
Bởi vì hắn biết, cho dù Hạ Y Na có hỏi Quách Lệ Na thì Quách Lệ Na cũng không nói rõ mọi chuyện.
Hiểu được điều này, Ngô Vũ Trạch cũng có chút tò mò vì sao đang yên đang lành thế này Quách Lệ Na lại dọn ra ngoài ở?
- Wey, đây không phải là Hạ mỹ nữ sao?
Lúc này đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Giọng nói vừa vang lên, đám người Hạ Y Na, Ngô Vũ Trạch liền quay đầu lại.
Ngay sau đó.
Bọn họ thấy được 4 nam 1 nữ đang bước đến.
Đi ở phía trước là một nam sinh cao lớn, vẻ mặt anh tuấn, cách ăn mặc cũng bắt mắt.
Hắn không phải là người nào khác, chính là kẻ ngày đầu tiên vào trường Hạ Y Na đã cự tuyệt hắn. Hà Hoa.
Mở miệng chính là một tên thanh nên bên cạnh Hà Hoa, thanh niên này có đầu tóc húi cua, dáng người khôi ngô, bộ dạng phong đãng. Ngoài ra còn có 2 gã nam sinh khác cũng chắc là hoàn khố giống Hà Hoa.
Mà nữ sinh duy nhất thì cao ráo, vẻ mặt không tầm thường, cách ăn mặc lại khêu gợi.
Cô gái tên là Sở Sở, học ở khoa Anh Ngữ, cũng được chọn là hoa hậu giảng đường nhưng cuối cùng lại bại bởi Hạ Y Na.
Có lẽ là do bạn trai của mình Hà Hoa từng bị Hạ Y Na cự tuyệt cũng có lẽ là do Hạ Y Na lấn ất mình cho nên Lăng Sở Sở chẳng những kéo lấy cánh tay của Hà Hoa hơn nữa lại thân mật, trên mặt mang theo vài phần địch ý nhìn Hạ Y Na.
- Tỷ biết ngươi sao?
Hạ Y Na nhìn lướt qua mấy người Hà Hoa, cuối cùng ánh mắt nhìn vào tên mở miệng.
- Lấy thân phận của Hạ mỹ nữ tự nhiên sẽ không nhận ra ta.
Thanh niên kia mỉm cười:
- Bất quá vị Ngô Vũ Trạch đồng học này lại biết ta, hơn nữa còn có Quách Lệ Na bạn cùng phòng của cô nữa.
Ân?
Nghe được thanh niên kia nói như vậy thì mấy người Hạ Y Na liền nhìn vào Ngô Vũ Trạch, giống như đang hỏi Ngô Vũ Trạch: " Người này là ai?"
- Cậu là..?
Tuy rằng Ngô Vũ Trạch biết được chuyện tình của Quách Lệ Na và Ngưu Hải Đào nhưng hắn cũng không đi điều tra Ngưu Hải Đào, thậm chí ngay cả Ngưu Hải Đào hắn cũng chưa từng thấy qua. Lúc này nghe thanh niên kia nói như vậy thì Ngô Vũ Trạch liền cảm thấy có thể thanh niên này chính là Ngưu Hải Đào, nhưng mà lại không dám khẳng định.
- Công phu trên giường của Quách Lệ Na, bạn gái mày rất tuyệt.
Thanh niên kia nhìn Ngô Vũ Trạch rồi nở ra nụ cười tà ác, ý tứ khiêu khích mười phần.