Chương : 6
Lâm gia!
Một trong năm đại gia tộc đứng đầu Nam Việt đế quốc, tổng tài sản của gia tộc lên tới con số hơn trăm triệu tỷ!
Bên trong gian phòng khách xa hoa bài trí tiện nghi của Lâm gia, Lâm Trung Tá nhìn xem người đàn ông trung niên trước mặt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vương, ta muốn a đầu Nguyệt nhi đi vào học trường Bắc Thịnh tại tỉnh Vĩnh Thuận, ý ngươi thế nào?"
Lâm Triệu Vương nghe vậy khuôn mặt biến sắc nói: "Cha, một đại gia tộc như chúng ta làm sao lại có thể để nó đi học ở đó được?"
Lâm Trung Tá vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi đừng nghĩ ngôi trường tại tỉnh Vĩnh Thuận thua ở Linh An chúng ta, mấy năm gần đây, nhà nước đã có chú ý đầu tư phát triển nó, mà Bắc Thịnh chính là trọng điểm ngôi trường được bồi dưỡng, hơn nữa, một vài gia tộc cũng đã cho con em mình học ở đó."
Lâm Triệu Vương nhẹ gật đầu đáp: "Vậy theo ý cha đi."
Hai năm này, Lâm Triệu Vương chính là sống tại đất nước Kỳ Hoa, tới ngày hôm nay mới trở về, cho nên việc ông không biết tỉnh Vĩnh Thuận được cải tạo có thể sánh ngang cùng với Linh An là chuyện bình thường!
"Để con đi gọi nó xuống." Lâm Triệu Vương nói xong liền đứng lên.
"Ừm." Lâm Trung Tá gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Sau đó, Lâm Triệu Vương bước lên tầng ba của biệt thự Lâm gia, tiến lại căn phòng nằm ngay vị trí đầu tiên trên tầng ba, gõ cửa nói: "Nguyệt nhi, xuống đây con."
Lâm Hiểu Nguyệt nghe tiếng Lâm Triệu Vương gọi, ứng tiếng đáp: "Vâng."
Sau đó, nàng đứng lên cởi bỏ đi bộ đồ ngủ của mình, để lộ ra một thân hình trắng tinh khiết, cặp bồng đào trôi nổi mê hoặc lòng người, Lâm Hiểu Nguyệt mở tủ đồ ra, bên trong là hàng chục bộ đồ hàng hiệu khác nhau đầy đủ các kiểu, nàng ngẫm nghĩ một lát mới bắt đầu chọn cho mình một bộ đồ.
Chiếc áo thun màu đen dài xỏa xuống tận đùi, làm che đi cái quần short ngắn củn cởn của nàng.
Sau đó, nàng lại bước đến bàn trang điểm, một khuôn mặt mày liễu, môi anh đào, hai con mắt tựa như hai viên dạ minh châu sáng lấp lánh động lòng người, khi cười, hai lúm đồng tiền trên mặt nàng lại hiện ra, khiến những nam nhân không khỏi không xao xuyến.
Hai mươi phút sau, một thân xinh đẹp cuốn hút, dáng người mảnh mai đến từng chi tiết bước đi xuống bậc cầu thang, Lâm Triệu Vương vừa thấy thân ảnh này, vừa bực nói: "Nguyệt nhi, con lại lo trang điểm như vậy nữa rồi? Có thể hay không nhanh lên một chút? Còn nữa, ta đã cấm con mặc mấy bộ quần áo khiêu khích như vậy rồi cơ mà."
"Đừng rầy con bé nữa." Lúc này Lâm Trung Tá lên tiếng.
"Vâng." Cho dù là gia chủ của một trong ngũ đại gia tộc Lâm gia, Lâm Triệu Vương vẫn kính sợ Lâm Trung Tá như cũ, trước không nói đến chức vụ Thủ Trưởng Đại Quan đứng đầu đế quốc của Lâm Trung Tá, chỉ riêng cái chức gia tổ của Lâm gia cũng đã đủ khiến hắn khiếp sợ rồi!
Phải biết, trong một gia tộc, gia chủ là người có quyền hạn tối cao, có thể điều động bất kì một tài nguyên nào của Lâm gia, thế nhưng đằng sau gia chủ chính là gia tổ, lời gia tổ lên tiếng không ai dám không nghe?
Đánh một cái ví dụ, nếu gia chủ muốn bãi chức hay đuổi đi một người nào đó thì tất cả mọi người đều phải nghe theo đúng không?
Nhưng nếu gia tổ không đồng ý thì sao?
Không cãi được!
Nếu muốn, gia tổ còn có thể bãi chức gia chủ hiện tại của người đó mà thay người khác lên thế!
Đây chính là điểm đáng sợ của gia tổ!
"Nói đến chuyện chính đây." Lúc này Lâm Trung Tá lên tiếng: "Nguyệt nhi, ta muốn con đồng ý với ta một điều."
"Chuyện gì ạ?" Lâm Hiểu Nguyệt nghi hoặc hỏi. Chuyện mà gia gia cô muốn còn phải hỏi ý kiến cô, là cái đại sự gì đây?
Lâm Trung Tá trầm mặt nói: "Ta muốn con chuyển đến trường Bắc Thịnh tại tỉnh Vĩnh Thuận!"
"Tại sao?!" Lâm Hiểu Nguyệt thất thần lên tiếng: "Gia gia, tại sao lại bắt con phải chuyển trường vậy chứ?"
Nàng thật sự không muốn chuyển trường, mặc dù là sau khi lên cấp 3 phải chuyển đến trường Phổ Thông để học, hơn nữa cũng chỉ mới vào học được chưa đầy 5 tháng, nhưng nàng lại rất có tình cảm với ngôi trường này.
Không vì cái gì khác chỉ vì nơi này còn bạn của nàng.
"Con thật sự không muốn chuyển đâu, nếu chuyển chẳng phải xa cha mẹ con sao?" Lâm Hiểu Nguyệt vội tìm ra lý do mà nói.
"Cha mẹ con cũng sẽ đồng thời đến tỉnh Vĩnh Thuận với con..." Lâm Trung Tá lên tiếng: "Hơn nữa, toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia đều do cha con quản lý."
Lâm Triệu Vương nghe vậy sự vui mừng hiện lên trên mặt, mặc dù là gia chủ của Lâm gia nhưng không có nghĩa là tài sản của Lâm gia thuộc quyền sở hữu của ông.
Đánh một cái ví dụ, một miếng đất của Lâm gia, nếu ông muốn bán nó đi phải được xin đồng tình của nhiều người.
Mà tiêu biểu là gia phó!
Gia phó chính là chức vụ tựa như trưởng lão trong mấy bộ tiên hiệp, quyền hạn có thể nói là gần bằng gia chủ, một khi gia chủ bị gia tổ cắt chức, những gia phó này chính là người có tỉ lệ cao nhất lên nắm quyền trong Lâm gia.
Mà trong lịch sử Lâm gia, cũng có không ít những trường hợp này.
Những gia phó đánh nhau đến toét đầu đổ máu để có được chức gia chủ!
Mà nói đến, nếu như mảnh đất kia được gia tổ nhượng lại tài sản cho ông, ông muốn bán lúc nào tùy thời cũng được, đây chính là ưu tiên!
Từ lúc làm gia chủ đến nay, ông đã được cha ông tặng cho gia sản Lâm gia tại tỉnh Hồ Tinh, cái này đã giúp ông có của để lại cho con cái!
Hiện tại nếu con ông đồng ý đổi đi, còn được toàn bộ gia sản của Lâm gia tại tỉnh Vĩnh Thuận ah!
Hồ Tinh mặc dù là một trong những tỉnh yếu kém nhất của Nam Việt đế quốc, nhưng giá trị tài sản cũng trên vài tỷ.
Mà Vĩnh Thuận lại chính là một trong Lục Đại Đế Tỉnh, sáu cái tỉnh này cũng chỉ đứng sau thủ đô!
Có thể nói, nếu như nhận được tài sản của Lâm gia tại đây, gia đình của ông đã có thể ngồi ăn cả ba đời chưa hết!
Bởi vì gia sản Lâm gia tại đây đã lên đến con số trên trăm tỷ!
"Đồng ý đi con." Lâm Triệu Vương vội vàng thúc giục, chỉ cần con ông đồng ý thì liền tốt!
"Nhưng mà..." Lâm Hiểu Nguyệt lộ vẻ do dự, cô không muốn chuyển trường a, nếu chuyển trường cô lại không gặp được bạn cũ thì làm sao?
"Ta biết con nghĩ gì, ta sẽ nói chuyện với gia đình của Vương Tiểu Lý." Lâm Trung Tá lên tiếng.
Sau đó, không đợi Lâm Hiểu Nguyệt trả lời, ông liền lấy điện thoại ra để gọi cho gia đình của Vương Tiểu Lý, đây là người bạn thân nhất của cháu gái ông.
Gia đình của Vương Tiểu Lý cũng không phải nghèo, có thể nói là dư giả, thế nhưng sau khi nghe đủ lời hứa hẹn của Lâm Trung Tá họ liền vội vàng đồng ý.
Mà về phần Vương Tiểu Lý, sau khi nàng nghe nói Lâm Hiểu Nguyệt cũng sẽ chuyển theo cũng chấp nhận!
Vì sao Lâm Trung Tá lại khổ tâm như vậy chỉ để Lâm Hiểu Nguyệt chuyển đi? Lý do rất đơn giản, chính là vì muốn cháu gái ông tiếp cận và hấp dẫn được tên dị năng giả Lôi hệ kia.
Cháu gái ông có thể nói là tuyệt sắc giai nhân a, so về tướng mạo hay ngoại hình đều là cực phẩm.
Mà khi trưởng thành còn có thể nói là các đại minh tinh nổi tiếng, cũng không ai có thể xinh đẹp bằng nàng.
Cực phẩm bậc này còn không thể hấp dẫn được thì đố ai làm nổi!
Hiện tại chính phủ đã điều tra được, dị năng giả đó đang sống tại tỉnh Vĩnh Thuận này, mà theo tính toán, dị năng giả đó còn trạc tuổi với cháu gái của ông.
"Cháu chấp nhận chuyển đi, thế nhưng tại sao lại làm vậy thế ông?" Dù gì thì gia gia nàng cũng đã làm đến như vậy, thân là cháu gái, cũng không được thất lễ ah. Thế nhưng nàng lại cảm thấy chuyện này có gì mờ ám.
"Chỉ là do ta muốn gia đình con tiếp nhận tài sản Lâm gia tại tỉnh Vĩnh Thuận thôi." Tất nhiên ông sẽ không nói ra chuyện này.
Mà ban nãy ông cũng đã nói chuyện về dị năng giả Lôi hệ này cho Lâm Triệu Vương nghe, cho nên bây giờ ông cũng rất phối hợp.
"Thật sự là không có chuyện gì đâu con, được rồi, chuẩn bị nhanh đi, chúng ta xuất phát bây giờ." Lâm Triệu Vương đứng lên nói.
"Vâng!" Lâm Hiểu Nguyệt trả lời, sau đó lên lầu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi.
Mà mẹ nàng - Minh Hiểu Tuyết, sau khi nghe được cũng gấp rút thu dọn, gia đình được thêm một cái gia sản khổng lộ, không gấp rút mới lạ!
Một trong năm đại gia tộc đứng đầu Nam Việt đế quốc, tổng tài sản của gia tộc lên tới con số hơn trăm triệu tỷ!
Bên trong gian phòng khách xa hoa bài trí tiện nghi của Lâm gia, Lâm Trung Tá nhìn xem người đàn ông trung niên trước mặt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vương, ta muốn a đầu Nguyệt nhi đi vào học trường Bắc Thịnh tại tỉnh Vĩnh Thuận, ý ngươi thế nào?"
Lâm Triệu Vương nghe vậy khuôn mặt biến sắc nói: "Cha, một đại gia tộc như chúng ta làm sao lại có thể để nó đi học ở đó được?"
Lâm Trung Tá vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi đừng nghĩ ngôi trường tại tỉnh Vĩnh Thuận thua ở Linh An chúng ta, mấy năm gần đây, nhà nước đã có chú ý đầu tư phát triển nó, mà Bắc Thịnh chính là trọng điểm ngôi trường được bồi dưỡng, hơn nữa, một vài gia tộc cũng đã cho con em mình học ở đó."
Lâm Triệu Vương nhẹ gật đầu đáp: "Vậy theo ý cha đi."
Hai năm này, Lâm Triệu Vương chính là sống tại đất nước Kỳ Hoa, tới ngày hôm nay mới trở về, cho nên việc ông không biết tỉnh Vĩnh Thuận được cải tạo có thể sánh ngang cùng với Linh An là chuyện bình thường!
"Để con đi gọi nó xuống." Lâm Triệu Vương nói xong liền đứng lên.
"Ừm." Lâm Trung Tá gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Sau đó, Lâm Triệu Vương bước lên tầng ba của biệt thự Lâm gia, tiến lại căn phòng nằm ngay vị trí đầu tiên trên tầng ba, gõ cửa nói: "Nguyệt nhi, xuống đây con."
Lâm Hiểu Nguyệt nghe tiếng Lâm Triệu Vương gọi, ứng tiếng đáp: "Vâng."
Sau đó, nàng đứng lên cởi bỏ đi bộ đồ ngủ của mình, để lộ ra một thân hình trắng tinh khiết, cặp bồng đào trôi nổi mê hoặc lòng người, Lâm Hiểu Nguyệt mở tủ đồ ra, bên trong là hàng chục bộ đồ hàng hiệu khác nhau đầy đủ các kiểu, nàng ngẫm nghĩ một lát mới bắt đầu chọn cho mình một bộ đồ.
Chiếc áo thun màu đen dài xỏa xuống tận đùi, làm che đi cái quần short ngắn củn cởn của nàng.
Sau đó, nàng lại bước đến bàn trang điểm, một khuôn mặt mày liễu, môi anh đào, hai con mắt tựa như hai viên dạ minh châu sáng lấp lánh động lòng người, khi cười, hai lúm đồng tiền trên mặt nàng lại hiện ra, khiến những nam nhân không khỏi không xao xuyến.
Hai mươi phút sau, một thân xinh đẹp cuốn hút, dáng người mảnh mai đến từng chi tiết bước đi xuống bậc cầu thang, Lâm Triệu Vương vừa thấy thân ảnh này, vừa bực nói: "Nguyệt nhi, con lại lo trang điểm như vậy nữa rồi? Có thể hay không nhanh lên một chút? Còn nữa, ta đã cấm con mặc mấy bộ quần áo khiêu khích như vậy rồi cơ mà."
"Đừng rầy con bé nữa." Lúc này Lâm Trung Tá lên tiếng.
"Vâng." Cho dù là gia chủ của một trong ngũ đại gia tộc Lâm gia, Lâm Triệu Vương vẫn kính sợ Lâm Trung Tá như cũ, trước không nói đến chức vụ Thủ Trưởng Đại Quan đứng đầu đế quốc của Lâm Trung Tá, chỉ riêng cái chức gia tổ của Lâm gia cũng đã đủ khiến hắn khiếp sợ rồi!
Phải biết, trong một gia tộc, gia chủ là người có quyền hạn tối cao, có thể điều động bất kì một tài nguyên nào của Lâm gia, thế nhưng đằng sau gia chủ chính là gia tổ, lời gia tổ lên tiếng không ai dám không nghe?
Đánh một cái ví dụ, nếu gia chủ muốn bãi chức hay đuổi đi một người nào đó thì tất cả mọi người đều phải nghe theo đúng không?
Nhưng nếu gia tổ không đồng ý thì sao?
Không cãi được!
Nếu muốn, gia tổ còn có thể bãi chức gia chủ hiện tại của người đó mà thay người khác lên thế!
Đây chính là điểm đáng sợ của gia tổ!
"Nói đến chuyện chính đây." Lúc này Lâm Trung Tá lên tiếng: "Nguyệt nhi, ta muốn con đồng ý với ta một điều."
"Chuyện gì ạ?" Lâm Hiểu Nguyệt nghi hoặc hỏi. Chuyện mà gia gia cô muốn còn phải hỏi ý kiến cô, là cái đại sự gì đây?
Lâm Trung Tá trầm mặt nói: "Ta muốn con chuyển đến trường Bắc Thịnh tại tỉnh Vĩnh Thuận!"
"Tại sao?!" Lâm Hiểu Nguyệt thất thần lên tiếng: "Gia gia, tại sao lại bắt con phải chuyển trường vậy chứ?"
Nàng thật sự không muốn chuyển trường, mặc dù là sau khi lên cấp 3 phải chuyển đến trường Phổ Thông để học, hơn nữa cũng chỉ mới vào học được chưa đầy 5 tháng, nhưng nàng lại rất có tình cảm với ngôi trường này.
Không vì cái gì khác chỉ vì nơi này còn bạn của nàng.
"Con thật sự không muốn chuyển đâu, nếu chuyển chẳng phải xa cha mẹ con sao?" Lâm Hiểu Nguyệt vội tìm ra lý do mà nói.
"Cha mẹ con cũng sẽ đồng thời đến tỉnh Vĩnh Thuận với con..." Lâm Trung Tá lên tiếng: "Hơn nữa, toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia đều do cha con quản lý."
Lâm Triệu Vương nghe vậy sự vui mừng hiện lên trên mặt, mặc dù là gia chủ của Lâm gia nhưng không có nghĩa là tài sản của Lâm gia thuộc quyền sở hữu của ông.
Đánh một cái ví dụ, một miếng đất của Lâm gia, nếu ông muốn bán nó đi phải được xin đồng tình của nhiều người.
Mà tiêu biểu là gia phó!
Gia phó chính là chức vụ tựa như trưởng lão trong mấy bộ tiên hiệp, quyền hạn có thể nói là gần bằng gia chủ, một khi gia chủ bị gia tổ cắt chức, những gia phó này chính là người có tỉ lệ cao nhất lên nắm quyền trong Lâm gia.
Mà trong lịch sử Lâm gia, cũng có không ít những trường hợp này.
Những gia phó đánh nhau đến toét đầu đổ máu để có được chức gia chủ!
Mà nói đến, nếu như mảnh đất kia được gia tổ nhượng lại tài sản cho ông, ông muốn bán lúc nào tùy thời cũng được, đây chính là ưu tiên!
Từ lúc làm gia chủ đến nay, ông đã được cha ông tặng cho gia sản Lâm gia tại tỉnh Hồ Tinh, cái này đã giúp ông có của để lại cho con cái!
Hiện tại nếu con ông đồng ý đổi đi, còn được toàn bộ gia sản của Lâm gia tại tỉnh Vĩnh Thuận ah!
Hồ Tinh mặc dù là một trong những tỉnh yếu kém nhất của Nam Việt đế quốc, nhưng giá trị tài sản cũng trên vài tỷ.
Mà Vĩnh Thuận lại chính là một trong Lục Đại Đế Tỉnh, sáu cái tỉnh này cũng chỉ đứng sau thủ đô!
Có thể nói, nếu như nhận được tài sản của Lâm gia tại đây, gia đình của ông đã có thể ngồi ăn cả ba đời chưa hết!
Bởi vì gia sản Lâm gia tại đây đã lên đến con số trên trăm tỷ!
"Đồng ý đi con." Lâm Triệu Vương vội vàng thúc giục, chỉ cần con ông đồng ý thì liền tốt!
"Nhưng mà..." Lâm Hiểu Nguyệt lộ vẻ do dự, cô không muốn chuyển trường a, nếu chuyển trường cô lại không gặp được bạn cũ thì làm sao?
"Ta biết con nghĩ gì, ta sẽ nói chuyện với gia đình của Vương Tiểu Lý." Lâm Trung Tá lên tiếng.
Sau đó, không đợi Lâm Hiểu Nguyệt trả lời, ông liền lấy điện thoại ra để gọi cho gia đình của Vương Tiểu Lý, đây là người bạn thân nhất của cháu gái ông.
Gia đình của Vương Tiểu Lý cũng không phải nghèo, có thể nói là dư giả, thế nhưng sau khi nghe đủ lời hứa hẹn của Lâm Trung Tá họ liền vội vàng đồng ý.
Mà về phần Vương Tiểu Lý, sau khi nàng nghe nói Lâm Hiểu Nguyệt cũng sẽ chuyển theo cũng chấp nhận!
Vì sao Lâm Trung Tá lại khổ tâm như vậy chỉ để Lâm Hiểu Nguyệt chuyển đi? Lý do rất đơn giản, chính là vì muốn cháu gái ông tiếp cận và hấp dẫn được tên dị năng giả Lôi hệ kia.
Cháu gái ông có thể nói là tuyệt sắc giai nhân a, so về tướng mạo hay ngoại hình đều là cực phẩm.
Mà khi trưởng thành còn có thể nói là các đại minh tinh nổi tiếng, cũng không ai có thể xinh đẹp bằng nàng.
Cực phẩm bậc này còn không thể hấp dẫn được thì đố ai làm nổi!
Hiện tại chính phủ đã điều tra được, dị năng giả đó đang sống tại tỉnh Vĩnh Thuận này, mà theo tính toán, dị năng giả đó còn trạc tuổi với cháu gái của ông.
"Cháu chấp nhận chuyển đi, thế nhưng tại sao lại làm vậy thế ông?" Dù gì thì gia gia nàng cũng đã làm đến như vậy, thân là cháu gái, cũng không được thất lễ ah. Thế nhưng nàng lại cảm thấy chuyện này có gì mờ ám.
"Chỉ là do ta muốn gia đình con tiếp nhận tài sản Lâm gia tại tỉnh Vĩnh Thuận thôi." Tất nhiên ông sẽ không nói ra chuyện này.
Mà ban nãy ông cũng đã nói chuyện về dị năng giả Lôi hệ này cho Lâm Triệu Vương nghe, cho nên bây giờ ông cũng rất phối hợp.
"Thật sự là không có chuyện gì đâu con, được rồi, chuẩn bị nhanh đi, chúng ta xuất phát bây giờ." Lâm Triệu Vương đứng lên nói.
"Vâng!" Lâm Hiểu Nguyệt trả lời, sau đó lên lầu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi.
Mà mẹ nàng - Minh Hiểu Tuyết, sau khi nghe được cũng gấp rút thu dọn, gia đình được thêm một cái gia sản khổng lộ, không gấp rút mới lạ!