Chương : 160
"Uông bá, việc buôn bán hôm nay ra sao?" Đi vào tiệm cơm, Trương Văn Trọng mỉm cười bắt chuyện với Uông bá.
"Buôn bán rất tốt, hôm nay là ngày đầu tiên bán dược thiện, cho nên cũng mới có vài người ăn." Uông bá cười hồi đáp. Khi hắn nhìn thấy Vưu Giai đi sau lưng Trương Văn Trọng, không khỏi hơi sửng sốt, thầm nghĩ: "Thực sự là không ngờ, tiểu Trương nhìn ít nói, nhưng duyên phận với nữ nhân cũng rất tốt. Những cô gái xuất hiện bên người hắn, quả thực một người còn đẹp hơn một người. Buồn cười ngày trước ta còn muốn giới thiệu cho hắn..."
Đương nhiên, những lời này Uông bá chỉ ngẫm lại trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Uông bá, mỉm cười nói: "Đừng có gấp, từ từ sẽ được thôi. Chỉ cần có người thưởng thức qua mùi vị của dược thiện, thử qua công hiệu của nó, bảo chứng sẽ một truyền mười, mười truyền trăm. Đến lúc đó, chỉ sợ bốn món dược thiện sẽ cung không đủ cầu."
"Ân, tôi cũng nghĩ như vậy." Uông bá cười hồi đáp.
"Di, nơi này còn có dược thiện sao?" Vưu Giai hiếu kỳ hỏi: "Có loại dược thiện gì vậy?"
Lúc này Uông bá đang bận việc xào rau, cho nên không kịp trả lời câu hỏi của Vưu Giai, Trương Văn Trọng bèn đem bốn món dược thiện cùng công hiệu giới thiệu cho nàng.
Khi nghe nói bốn món dược thiện đều dựa theo phối phương Trương Văn Trọng cấp ra đem phối chế, Vưu Giai lập tức nói: "Tốt, trưa nay chúng ta ăn bốn món dược thiện. Trước đây tôi cũng đừng đi qua Nhất Phẩm Dược Thiện Phường, nhưng dược thiện của bọn họ thật sự ăn không ngon lắm."
Trương Văn Trọng không khỏi nhớ tới dáng dấp sáng hôm nay của Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn, vội vàng nói: "Dược thiện Long Mã Tinh Thần đừng ăn, hiệu quả của nó rất mạnh, tôi sợ cô chịu không nổi. Ba món dược thiện còn lại, có thể ăn được hết. Nhất là Xuất Thủy Phù Dung và Tỉnh Thần Hỗ Phạp Chúc thích hợp cho cô nhất."
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Không sao cả, gọi bốn món dược thiện lên hết, tôi gọi điện thoại cho anh tôi, để cho bọn họ cũng chạy tới nếm thử tư vị và công hiệu của dược thiện này."
Trương Văn Trọng nhất thời hiểu được ý tứ của Vưu Giai. Nàng đang muốn hỗ trợ tuyên truyền bốn món dược thiện. Vì vậy hắn cũng không cự tuyệt, cười gật đầu nói: "Tốt lắm, làm theo lời cô, mang hết bốn món dược thiện lên đây."
Thừa dịp Trương Văn Trọng vào trong gặp Uông bá gọi món ăn, Vưu Giai gọi điện thoại cho anh trai nàng là Vưu Lương, nói địa chỉ tiệm ăn cho Vưu Lương biết, bảo hắn tranh thủ thời gian chạy tới.
Đợi khi Trương Văn Trọng quay trở lại bàn, Vưu Giai cũng đã gọi xong điện thoại, bỏ điện thoại trở vào túi xách, nàng hiếu kỳ dò hỏi Trương Văn Trọng: "Trọng ca, lần này anh tìm tôi hỗ trợ, là vì chuyện gì vậy?"
Trương Văn Trọng cầm túi plastic lấy ra bốn bình sứ nhỏ cổ xưa trang nhã, đặt lên bàn ăn.
"Đây là cái gì?" Vưu Giai không giải thích được hỏi.
Trương Văn Trọng giới thiệu: "Đây là bốn bình Dưỡng Nhan Đan. Mỗi bình có ba viên, công hiệu của chúng không chỉ làm cho nữ nhân dưỡng nhan đơn giản, đồng thời còn trọng tố thân hình hoàn mỹ của nữ nhân, thậm chí giúp nữ nhân lớn tuổi lại lần nữa tỏa sáng sức sống thanh xuân."
"Thật hay giả? Thần kỳ như thế?" Vưu Giai kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt biểu tình khó tin.
"Thật hay giả cô thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Tuy rằng với vóc người và gương mặt của cô, đã không cần dưỡng nhan làm gì nữa, thế nhưng nếu cô ăn hết Dưỡng Nhan Đan trong vòng ba ngày, cô sẽ cảm giác được sự biến hóa. Tỷ như cô sẽ phát hiện, da thịt của cô sẽ càng thêm trơn trượt mềm mại hơn hiện tại." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, đồng thời cầm một bình Dưỡng Nhan Đan giao vào trong tay Vưu Giai.
"Có thể làm cho da thịt của tôi biến thành trơn trượt mềm mại hơn? Tôi nhất định phải thử xem mới được." Vưu Giai nghe được hai mắt tỏa ánh sáng, vội vã nhận bình Dưỡng Nhan Đan cẩn cẩn thận thận bỏ vào trong túi xách.
Nhìn ba bình Dưỡng Nhan Đan còn lại đang đặt trên bàn, Vưu Giai vốn thông minh nhất thời hiểu được ý tứ của Trương Văn Trọng, cười hỏi: "Nếu như tôi đoán không sai, ba bình Dưỡng Nhan Đan còn lại này không phải anh muốn bán ra thu tiền lời, mà là dùng để tặng người phải không? Anh dự định muốn nhờ tôi đem tặng cho những vị phu nhân có quan hệ nhân mạch rộng rãi, đúng không?"
Trương Văn Trọng nói: "Thông minh! Thật không hổ là kỳ tài thương nghiệp của Vưu gia, thoáng chốc đã đoán ra được dự định của tôi."
"Cái này gọi là anh hùng và anh hùng có cách nhìn giống nhau. Nếu như tôi là anh, tôi cũng sẽ làm như vậy." Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Trọng ca, anh yên tâm đi, ba bình Dưỡng Nhan Đan này tôi nhất định sẽ tặng cho mấy vị phu nhân có quan hệ giao tế rộng lớn trong Ung Thành hoặc tỉnh Thiên Nam. Chỉ cần Dưỡng Nhan Đan thật sự có hiệu quả, tốt như lời anh nói, không, mặc dù chỉ tốt được phân nửa anh nói, phỏng chừng cũng sẽ cháy lửa lớn đúng không?"
"Vậy phiền phức cô." Trương Văn Trọng đưa ba bình Dưỡng Nhan Đan còn lại cho Vưu Giai.
Vưu Giai đem ba bình dược bỏ vào trong túi xách, nói: "Không thành vấn đề, giao cho tôi, tôi bảo chứng sẽ làm việc này thật thỏa đáng."
Nói xong chuyện chính sự, lại nói chuyện phiếm một lát, Vương thẩm liền bưng bốn món dược thiện đặt lên bàn, lúc hai người vừa chuẩn bị động đũa, Vưu Lương cũng chạy tới. Nguyên lai hắn đang làm việc ở gần đây, cho nên mới có thể tới nhanh như vậy. Hắn vốn đang ngạc nhiên vì sao hai người lại ngồi trong một tiệm nhỏ ăn cơm, thế nhưng khi hắn nghe được hương thơm ngào ngạt từ bốn món dược thiện tỏa ra, cũng không tự chủ được kêu lên: "Di, món ăn thơm quá."
Chào hỏi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai, Vưu Lương liền ngồi xuống, vũ động đôi đũa ăn nhanh. Cũng không biết cố ý hay vô ý, Vưu Giai liên tục gắp món Long Mã Tinh Thần cho hắn ăn, kết quả toàn bộ bữa ăn, một mình Vưu Lương ăn hết món Long Mã Tinh Thần.
Ăn xong bữa trưa, anh em Vưu Giai cáo từ rời đi, Trương Văn Trọng cũng quay trở về nhà, bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh. Tuy rằng hiện tại không có đan dược tốt hơn phụ trợ, tốc độ tu luyện cũng không nhanh, thế nhưng Trương Văn Trọng vẫn kiên trì không ngừng tu luyện. Bởi vì tu luyện giống như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều trôi qua thật bình thản. Trong lúc này Trương Văn Trọng cũng từng gọi điện thoại về nhà, nhưng nghe được đầu kia điện thoại Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di không ngừng hỏi han chừng nào hắn kết hôn, rốt cục hắn cũng cảm nhận được loại cảm thụ của Lâm Tử Mạn luôn bị cha mẹ bức bách trước kia.
Vào ngày thứ năm kể từ khi giao bốn bình Dưỡng Nhan Đan cho Vưu Giai, rốt cục Vưu Giai gọi điện thoại tới.
Trương Văn Trọng vừa mới chuyển máy, đã nghe được thanh âm khẩn cấp của Vưu Giai vang lên: "Trọng ca, anh còn bao nhiêu Dưỡng Nhan Đan? Hắc, công hiệu của Dưỡng Nhan Đan, thật đúng là thần kỳ. Bữa trước khi nghe anh giới thiệu, vốn trong lòng tôi còn hoài nghi, cho rằng anh khuếch đại dược hiệu. Hiện tại tôi mới biết được, anh không những không khoa trương dược hiệu của nó, trái lại còn quá khiêm tốn. Anh không biết, ba bình Dưỡng Nhan Đan tôi tặng cho ba vị phu nhân thượng lưu có quan hệ nhân mạch rộng lớn trong toàn quốc, tuổi tác của họ đều ngoài năm mươi. Thế nhưng sau khi dùng Dưỡng Nhan Đan, vô luận là da thịt hay vóc người, không ngờ thần kỳ biến đổi trở về hình dạng hai ba mươi tuổi! Hiện tại trải qua quảng cáo sống như bọn họ, Dưỡng Nhan Đan của anh đã nổi danh trong phạm vi toàn quốc. Ngày hôm nay cho tới bây giờ, tôi đã nhận được hơn trăm cuộc điện thoại trong toàn quốc yêu cầu mua Dưỡng Nhan Đan. Ai, tôi cũng đang lo lắng, có nên thay đổi số điện thoại khác hay không. Bằng không tôi nhất định sẽ bị những cuộc điện thoại này làm phát điên."
Nghe câu oán giận cuối cùng của Vưu Giai, Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười.
Vưu Giai cười khổ nói: "Được rồi, đừng cười nữa, nói chuyện chính sự đi. Trọng ca, chỗ anh còn bao nhiêu Dưỡng Nhan Đan?"
Trương Văn Trọng đã sớm có tính toán, hắn nói: "Đừng có gấp, trước tiên chúng ta đem năm bình bán ra."
"Năm bình? Khẳng định là thiếu nha, hiện tại người muốn mua Dưỡng Nhan Đan, đã là mấy trăm..." Nói đến đây, Vưu Giai hơi khựng lại, đột nhiên hiểu ra, nói: "A, tôi hiểu được, anh muốn có cục diện hàng ít sẽ giá trị. Nếu như tôi không đoán sai, năm bình Dưỡng Nhan Đan, anh cũng chuẩn bị đem ra đấu giá phải không?"
Nói chuyện với người thông minh luôn có chỗ tốt, rất nhiều thời gian, ngươi chỉ cần nói lời mở đầu, bọn họ đều có thể đem cả câu chuyện hoàn chỉnh đưa ra suy đoán chính xác. Tỷ như Vưu Giai hiện tại, nàng đã chuẩn xác đoán ra dự định của Trương Văn Trọng.
"Không sai, tôi chính nghĩ như vậy. Chỉ là chuyện bán đấu giá Dưỡng Nhan Đan, tôi không muốn trực tiếp đứng ra, nên ủy thác cho cô vất vả giải quyết dùm tôi vậy. Đương nhiên tôi cũng sẽ không để cho cô vất vả không công, lần này số tiền bán đấu giá có được, một thành thuộc về cô." Trương Văn Trọng biết rõ một đạo lý, muốn con ngựa chạy nhanh, phải cho con ngựa ăn đủ cỏ. Tuy nói hắn và Vưu Giai là bạn bè, thế nhưng cũng không thể ép người ta bỏ công việc của mình chạy đến làm việc không công cho mình. Cho nên phải cấp cho người ta chút gì đó xem như trả công. Vô luận là đối với chính mình hay đối với Vưu Giai mà nói đều chỉ có chỗ tốt.
"Tốt lắm, tôi cũng không khách khí với Trọng ca nữa. Một thành hoa hồng, tôi sẽ thu nhận. Dù sao chuẩn bị mở một buổi đấu giá, cũng phải dùng rất nhiều tiền." Vưu Giai cũng không cự tuyệt, mà sảng khoái đáp ứng, sau đó nói: "Hôm nay tôi bắt đầu chuẩn bị buổi đấu giá, đồng thời phát thư mời cho những ai muốn mua Dưỡng Nhan Đan. Trọng ca, anh nghĩ ba ngày sau bắt đầu buổi đấu giá được không?"
Trương Văn Trọng nói: "Chuyện này tôi toàn quyền giao cho cô phụ trách, cô xem rồi làm là được."
"Tốt lắm." Vưu Giai nói: "Ác, được rồi, còn có chuyện tôi muốn nói cho anh. Hiện tại anh của tôi đã trở thành khách trung thành của tiệm cơm Uông bá, bình thường đều mang theo bạn bè đến ăn dược thiện. Mà bạn của ảnh mỗi khi ăn xong, cũng đều cảm thấy dược thiện tốt phi thường. Một truyền mười, mười truyền trăm, hiện tại các vị quan to quý môn trong Ung Thành hầu như đều đã biết dược thiện của Uông bá phi thường hữu hiệu."
Mấy ngày nay Trương Văn Trọng cũng không đi tới tiệm cơm Uông bá, cho nên cũng không biết buôn bán ra sao. Lúc này nghe Vưu Giai nói như thế, hắn mới biết được, nguyên lai tiệm cơm Uông bá gần đây buôn bán rất tốt. Hắn không khỏi nở nụ cười, nói: "Đây đều phải cảm ơn các vị tuyên truyền."
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Cảm ơn chúng tôi làm gì? Then chốt chính là bốn món dược thiện có mùi vị và dược hiệu quá tốt! Ngoài ra những món ăn khác của Uông bá, cũng rất ngon. Bằng không dù chúng tôi có hò reo quảng cáo, cũng không được gì đâu."
"Buôn bán rất tốt, hôm nay là ngày đầu tiên bán dược thiện, cho nên cũng mới có vài người ăn." Uông bá cười hồi đáp. Khi hắn nhìn thấy Vưu Giai đi sau lưng Trương Văn Trọng, không khỏi hơi sửng sốt, thầm nghĩ: "Thực sự là không ngờ, tiểu Trương nhìn ít nói, nhưng duyên phận với nữ nhân cũng rất tốt. Những cô gái xuất hiện bên người hắn, quả thực một người còn đẹp hơn một người. Buồn cười ngày trước ta còn muốn giới thiệu cho hắn..."
Đương nhiên, những lời này Uông bá chỉ ngẫm lại trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Uông bá, mỉm cười nói: "Đừng có gấp, từ từ sẽ được thôi. Chỉ cần có người thưởng thức qua mùi vị của dược thiện, thử qua công hiệu của nó, bảo chứng sẽ một truyền mười, mười truyền trăm. Đến lúc đó, chỉ sợ bốn món dược thiện sẽ cung không đủ cầu."
"Ân, tôi cũng nghĩ như vậy." Uông bá cười hồi đáp.
"Di, nơi này còn có dược thiện sao?" Vưu Giai hiếu kỳ hỏi: "Có loại dược thiện gì vậy?"
Lúc này Uông bá đang bận việc xào rau, cho nên không kịp trả lời câu hỏi của Vưu Giai, Trương Văn Trọng bèn đem bốn món dược thiện cùng công hiệu giới thiệu cho nàng.
Khi nghe nói bốn món dược thiện đều dựa theo phối phương Trương Văn Trọng cấp ra đem phối chế, Vưu Giai lập tức nói: "Tốt, trưa nay chúng ta ăn bốn món dược thiện. Trước đây tôi cũng đừng đi qua Nhất Phẩm Dược Thiện Phường, nhưng dược thiện của bọn họ thật sự ăn không ngon lắm."
Trương Văn Trọng không khỏi nhớ tới dáng dấp sáng hôm nay của Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn, vội vàng nói: "Dược thiện Long Mã Tinh Thần đừng ăn, hiệu quả của nó rất mạnh, tôi sợ cô chịu không nổi. Ba món dược thiện còn lại, có thể ăn được hết. Nhất là Xuất Thủy Phù Dung và Tỉnh Thần Hỗ Phạp Chúc thích hợp cho cô nhất."
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Không sao cả, gọi bốn món dược thiện lên hết, tôi gọi điện thoại cho anh tôi, để cho bọn họ cũng chạy tới nếm thử tư vị và công hiệu của dược thiện này."
Trương Văn Trọng nhất thời hiểu được ý tứ của Vưu Giai. Nàng đang muốn hỗ trợ tuyên truyền bốn món dược thiện. Vì vậy hắn cũng không cự tuyệt, cười gật đầu nói: "Tốt lắm, làm theo lời cô, mang hết bốn món dược thiện lên đây."
Thừa dịp Trương Văn Trọng vào trong gặp Uông bá gọi món ăn, Vưu Giai gọi điện thoại cho anh trai nàng là Vưu Lương, nói địa chỉ tiệm ăn cho Vưu Lương biết, bảo hắn tranh thủ thời gian chạy tới.
Đợi khi Trương Văn Trọng quay trở lại bàn, Vưu Giai cũng đã gọi xong điện thoại, bỏ điện thoại trở vào túi xách, nàng hiếu kỳ dò hỏi Trương Văn Trọng: "Trọng ca, lần này anh tìm tôi hỗ trợ, là vì chuyện gì vậy?"
Trương Văn Trọng cầm túi plastic lấy ra bốn bình sứ nhỏ cổ xưa trang nhã, đặt lên bàn ăn.
"Đây là cái gì?" Vưu Giai không giải thích được hỏi.
Trương Văn Trọng giới thiệu: "Đây là bốn bình Dưỡng Nhan Đan. Mỗi bình có ba viên, công hiệu của chúng không chỉ làm cho nữ nhân dưỡng nhan đơn giản, đồng thời còn trọng tố thân hình hoàn mỹ của nữ nhân, thậm chí giúp nữ nhân lớn tuổi lại lần nữa tỏa sáng sức sống thanh xuân."
"Thật hay giả? Thần kỳ như thế?" Vưu Giai kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt biểu tình khó tin.
"Thật hay giả cô thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Tuy rằng với vóc người và gương mặt của cô, đã không cần dưỡng nhan làm gì nữa, thế nhưng nếu cô ăn hết Dưỡng Nhan Đan trong vòng ba ngày, cô sẽ cảm giác được sự biến hóa. Tỷ như cô sẽ phát hiện, da thịt của cô sẽ càng thêm trơn trượt mềm mại hơn hiện tại." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, đồng thời cầm một bình Dưỡng Nhan Đan giao vào trong tay Vưu Giai.
"Có thể làm cho da thịt của tôi biến thành trơn trượt mềm mại hơn? Tôi nhất định phải thử xem mới được." Vưu Giai nghe được hai mắt tỏa ánh sáng, vội vã nhận bình Dưỡng Nhan Đan cẩn cẩn thận thận bỏ vào trong túi xách.
Nhìn ba bình Dưỡng Nhan Đan còn lại đang đặt trên bàn, Vưu Giai vốn thông minh nhất thời hiểu được ý tứ của Trương Văn Trọng, cười hỏi: "Nếu như tôi đoán không sai, ba bình Dưỡng Nhan Đan còn lại này không phải anh muốn bán ra thu tiền lời, mà là dùng để tặng người phải không? Anh dự định muốn nhờ tôi đem tặng cho những vị phu nhân có quan hệ nhân mạch rộng rãi, đúng không?"
Trương Văn Trọng nói: "Thông minh! Thật không hổ là kỳ tài thương nghiệp của Vưu gia, thoáng chốc đã đoán ra được dự định của tôi."
"Cái này gọi là anh hùng và anh hùng có cách nhìn giống nhau. Nếu như tôi là anh, tôi cũng sẽ làm như vậy." Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Trọng ca, anh yên tâm đi, ba bình Dưỡng Nhan Đan này tôi nhất định sẽ tặng cho mấy vị phu nhân có quan hệ giao tế rộng lớn trong Ung Thành hoặc tỉnh Thiên Nam. Chỉ cần Dưỡng Nhan Đan thật sự có hiệu quả, tốt như lời anh nói, không, mặc dù chỉ tốt được phân nửa anh nói, phỏng chừng cũng sẽ cháy lửa lớn đúng không?"
"Vậy phiền phức cô." Trương Văn Trọng đưa ba bình Dưỡng Nhan Đan còn lại cho Vưu Giai.
Vưu Giai đem ba bình dược bỏ vào trong túi xách, nói: "Không thành vấn đề, giao cho tôi, tôi bảo chứng sẽ làm việc này thật thỏa đáng."
Nói xong chuyện chính sự, lại nói chuyện phiếm một lát, Vương thẩm liền bưng bốn món dược thiện đặt lên bàn, lúc hai người vừa chuẩn bị động đũa, Vưu Lương cũng chạy tới. Nguyên lai hắn đang làm việc ở gần đây, cho nên mới có thể tới nhanh như vậy. Hắn vốn đang ngạc nhiên vì sao hai người lại ngồi trong một tiệm nhỏ ăn cơm, thế nhưng khi hắn nghe được hương thơm ngào ngạt từ bốn món dược thiện tỏa ra, cũng không tự chủ được kêu lên: "Di, món ăn thơm quá."
Chào hỏi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai, Vưu Lương liền ngồi xuống, vũ động đôi đũa ăn nhanh. Cũng không biết cố ý hay vô ý, Vưu Giai liên tục gắp món Long Mã Tinh Thần cho hắn ăn, kết quả toàn bộ bữa ăn, một mình Vưu Lương ăn hết món Long Mã Tinh Thần.
Ăn xong bữa trưa, anh em Vưu Giai cáo từ rời đi, Trương Văn Trọng cũng quay trở về nhà, bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh. Tuy rằng hiện tại không có đan dược tốt hơn phụ trợ, tốc độ tu luyện cũng không nhanh, thế nhưng Trương Văn Trọng vẫn kiên trì không ngừng tu luyện. Bởi vì tu luyện giống như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều trôi qua thật bình thản. Trong lúc này Trương Văn Trọng cũng từng gọi điện thoại về nhà, nhưng nghe được đầu kia điện thoại Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di không ngừng hỏi han chừng nào hắn kết hôn, rốt cục hắn cũng cảm nhận được loại cảm thụ của Lâm Tử Mạn luôn bị cha mẹ bức bách trước kia.
Vào ngày thứ năm kể từ khi giao bốn bình Dưỡng Nhan Đan cho Vưu Giai, rốt cục Vưu Giai gọi điện thoại tới.
Trương Văn Trọng vừa mới chuyển máy, đã nghe được thanh âm khẩn cấp của Vưu Giai vang lên: "Trọng ca, anh còn bao nhiêu Dưỡng Nhan Đan? Hắc, công hiệu của Dưỡng Nhan Đan, thật đúng là thần kỳ. Bữa trước khi nghe anh giới thiệu, vốn trong lòng tôi còn hoài nghi, cho rằng anh khuếch đại dược hiệu. Hiện tại tôi mới biết được, anh không những không khoa trương dược hiệu của nó, trái lại còn quá khiêm tốn. Anh không biết, ba bình Dưỡng Nhan Đan tôi tặng cho ba vị phu nhân thượng lưu có quan hệ nhân mạch rộng lớn trong toàn quốc, tuổi tác của họ đều ngoài năm mươi. Thế nhưng sau khi dùng Dưỡng Nhan Đan, vô luận là da thịt hay vóc người, không ngờ thần kỳ biến đổi trở về hình dạng hai ba mươi tuổi! Hiện tại trải qua quảng cáo sống như bọn họ, Dưỡng Nhan Đan của anh đã nổi danh trong phạm vi toàn quốc. Ngày hôm nay cho tới bây giờ, tôi đã nhận được hơn trăm cuộc điện thoại trong toàn quốc yêu cầu mua Dưỡng Nhan Đan. Ai, tôi cũng đang lo lắng, có nên thay đổi số điện thoại khác hay không. Bằng không tôi nhất định sẽ bị những cuộc điện thoại này làm phát điên."
Nghe câu oán giận cuối cùng của Vưu Giai, Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười.
Vưu Giai cười khổ nói: "Được rồi, đừng cười nữa, nói chuyện chính sự đi. Trọng ca, chỗ anh còn bao nhiêu Dưỡng Nhan Đan?"
Trương Văn Trọng đã sớm có tính toán, hắn nói: "Đừng có gấp, trước tiên chúng ta đem năm bình bán ra."
"Năm bình? Khẳng định là thiếu nha, hiện tại người muốn mua Dưỡng Nhan Đan, đã là mấy trăm..." Nói đến đây, Vưu Giai hơi khựng lại, đột nhiên hiểu ra, nói: "A, tôi hiểu được, anh muốn có cục diện hàng ít sẽ giá trị. Nếu như tôi không đoán sai, năm bình Dưỡng Nhan Đan, anh cũng chuẩn bị đem ra đấu giá phải không?"
Nói chuyện với người thông minh luôn có chỗ tốt, rất nhiều thời gian, ngươi chỉ cần nói lời mở đầu, bọn họ đều có thể đem cả câu chuyện hoàn chỉnh đưa ra suy đoán chính xác. Tỷ như Vưu Giai hiện tại, nàng đã chuẩn xác đoán ra dự định của Trương Văn Trọng.
"Không sai, tôi chính nghĩ như vậy. Chỉ là chuyện bán đấu giá Dưỡng Nhan Đan, tôi không muốn trực tiếp đứng ra, nên ủy thác cho cô vất vả giải quyết dùm tôi vậy. Đương nhiên tôi cũng sẽ không để cho cô vất vả không công, lần này số tiền bán đấu giá có được, một thành thuộc về cô." Trương Văn Trọng biết rõ một đạo lý, muốn con ngựa chạy nhanh, phải cho con ngựa ăn đủ cỏ. Tuy nói hắn và Vưu Giai là bạn bè, thế nhưng cũng không thể ép người ta bỏ công việc của mình chạy đến làm việc không công cho mình. Cho nên phải cấp cho người ta chút gì đó xem như trả công. Vô luận là đối với chính mình hay đối với Vưu Giai mà nói đều chỉ có chỗ tốt.
"Tốt lắm, tôi cũng không khách khí với Trọng ca nữa. Một thành hoa hồng, tôi sẽ thu nhận. Dù sao chuẩn bị mở một buổi đấu giá, cũng phải dùng rất nhiều tiền." Vưu Giai cũng không cự tuyệt, mà sảng khoái đáp ứng, sau đó nói: "Hôm nay tôi bắt đầu chuẩn bị buổi đấu giá, đồng thời phát thư mời cho những ai muốn mua Dưỡng Nhan Đan. Trọng ca, anh nghĩ ba ngày sau bắt đầu buổi đấu giá được không?"
Trương Văn Trọng nói: "Chuyện này tôi toàn quyền giao cho cô phụ trách, cô xem rồi làm là được."
"Tốt lắm." Vưu Giai nói: "Ác, được rồi, còn có chuyện tôi muốn nói cho anh. Hiện tại anh của tôi đã trở thành khách trung thành của tiệm cơm Uông bá, bình thường đều mang theo bạn bè đến ăn dược thiện. Mà bạn của ảnh mỗi khi ăn xong, cũng đều cảm thấy dược thiện tốt phi thường. Một truyền mười, mười truyền trăm, hiện tại các vị quan to quý môn trong Ung Thành hầu như đều đã biết dược thiện của Uông bá phi thường hữu hiệu."
Mấy ngày nay Trương Văn Trọng cũng không đi tới tiệm cơm Uông bá, cho nên cũng không biết buôn bán ra sao. Lúc này nghe Vưu Giai nói như thế, hắn mới biết được, nguyên lai tiệm cơm Uông bá gần đây buôn bán rất tốt. Hắn không khỏi nở nụ cười, nói: "Đây đều phải cảm ơn các vị tuyên truyền."
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Cảm ơn chúng tôi làm gì? Then chốt chính là bốn món dược thiện có mùi vị và dược hiệu quá tốt! Ngoài ra những món ăn khác của Uông bá, cũng rất ngon. Bằng không dù chúng tôi có hò reo quảng cáo, cũng không được gì đâu."