Chương : 164
Không biết do sự uy hiếp của Trương Văn Trọng khởi lên tác dụng, hay do Nhất Phẩm Dược Thiện Phường đang thương nghị đối sách khác. Nói chung, trong hai ba ngày sau, sinh ý tiệm cơm của Uông bá vẫn rất đông khách như trước, cũng không thấy ai đến quấy rối. Trương Văn Trọng cũng đã có thể đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên những sinh viên bị ngộ độc đậu sừng. Trải qua ba ngày nằm viện trị liệu, đã có sinh viên khỏe mạnh lục tục xuất viện. Đợi đến sáng ngày thứ ba, mấy sinh viên cuối cùng cũng đã khỏe lại cùng xuất viện.
Sự kiện năm mươi sáu sinh viên bị ngộ độc đậu sừng chưa chín, khiến cho Ung Thành coi trọng cao độ. Không chỉ có cục giám sát vệ sinh an toàn thực phẩm phái chuyên gia đến căn tin trường đại học Ung Thành điều tra tình huống, đồng thời bộ phận tư pháp cũng tham gia vào, đem Chu khoa trưởng và những người phụ trách căn tin toàn bộ bắt giữ. Trải qua một phen thẩm vấn tra xét, thật đã tra ra không ít vấn đề.
Cuối cùng không chỉ có Chu khoa trưởng và người phụ trách căn tin bị bỏ tù, dù bộ trưởng hậu cần bộ của Ung Thành cũng bị liên lụy, tự nhận lỗi từ chức. Bộ trưởng hậu cần bộ mới nhậm chức hấp thụ sự giáo huấn vừa rồi, vừa lên chức liền dựa theo sự phân phó của lão hiệu trưởng, bắt đầu chỉnh đốn các căn tin trong các trường học. Đến tận đây, không chỉ có phẩm chất cùng mùi vị cơm nước trong căn tin đại học Ung Thành được đề cao trên diện rộng, dù nhân viên công tác trong căn tin cũng sửa lại tác phong kiêu ngạo ngày xưa, thái độ phục vụ bắt đầu học theo các nhà hàng, làm mọi người trong sự vui vẻ, cũng đều rất khen ngợi.
Tuy rằng hiện tại Trương Văn Trọng đã trở thành phó viện trưởng thường vụ của phòng y tế, thế nhưng hắn cũng không nguyện ý đi lên lầu hai làm việc, vẫn chỉ thích ở lại trong phòng làm việc trước đây của mình.
Buổi trưa hôm nay, đã sắp đến giờ tan tầm, điện thoại di động của Trương Văn Trọng chợt vang lên.
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem màn hình, là do Vưu Giai gọi tới.
Vừa bấm máy chuyển, thanh âm Vưu Giai từ bên trong điện thoại truyền ra: "Uy, Trọng ca, giờ này anh hẳn là sắp tan tầm phải không? Chiều nay anh có thời gian không? Buổi đấu giá Dưỡng Nhan Đan hai giờ rưỡi chiều nay bắt đầu, sẽ tổ chức tại phòng hội nghị trong Ngọc Kiều tửu lâu. Đến lúc đó nếu anh có thời gian rảnh, thì qua nhìn xem đi."
"Tốt, tôi đã biết." Trương Văn Trọng đáp, hắn thật đúng có ý định đến hiện trường hội đấu giá nhìn xem, bởi vì hắn muốn đi qua hiện trường quan sát, phán đoán ra Dưỡng Nhan Đan đến tột cùng có tiềm lực như thế nào.
Lúc này nhìn Vưu Giai có vẻ rất bận rộn, còn chưa nói được vài câu với Trương Văn Trọng, nàng đã cắt đứt điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Văn Trọng nhìn thời gian, đã đến giờ tan tầm, hắn đứng dậy thu thập đồ đạc, lại nhìn Tô Hiểu Hồng đang ôm một quyển Phụ Nhân Lương Phương do Tống Nhân Trần tự viết, nói: "Chiều nay tôi có việc cần làm, có thể sẽ không đến phòng y tế, dù muốn tới chỉ sợ cũng sẽ muộn. Cho nên chiều nay cô một mình ở lại trực, không thành vấn đề chứ?"
Tô Hiểu Hồng ngẩng đầu lên nói: "Yên tâm đi, Trương lão sư. Y thuật của em tuy rằng kém xa thầy, nhưng cũng không quá tệ." Tinh thần bát quái của nàng lại hừng hực thiêu đốt lên, hiếu kỳ dò hỏi: "Ai, Trương lão sư, có thể tiết lộ cho em nghe một chút, chiều nay thầy đi đâu không? Em vừa nghe được bốn chữ Ngọc Kiều tửu lâu, lẽ nào thầy có hẹn với bạn trên mạng?"
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, nói: "Tôi không có lên mạng, lấy đâu ra bạn bè? Tiểu muội, lòng hiếu kỳ của cô quá nặng, nên thu liễm một chút mới tốt. Phải biết rằng, bên Anh quốc có một câu nói, lòng hiếu kỳ hại chết miêu."
"Lòng hiếu kỳ hại chết miêu?" Khả năng tiếng Anh của Tô Hiểu Hồng rất không tệ, bằng không nàng cũng không khả năng đọc hiểu những tạp chí y học tiếng Anh. Lúc này nàng thoáng chốc đã hiểu câu tiếng Anh Trương Văn Trọng vừa nói. Nhưng nàng cũng không đem câu cảnh cáo của Trương Văn Trọng để trong lòng, trái lại không cho là đúng cười nói: "Trương lão sư, có nghiêm trọng đến nỗi như lời thầy nói không?"
"Có." Biểu tình Trương Văn Trọng nghiêm túc nói.
Tuy rằng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trương Văn Trọng, thế nhưng Tô Hiểu Hồng vẫn không đem chuyện này để vào lòng. Nàng vẫn cứ cười hì hì, rõ ràng chỉ xem lời cảnh cáo của Trương Văn Trọng trở thành lời vui đùa.
"Trái tim thất khiếu linh lung, tuy rằng phi thường thông tuệ, nhưng lòng hiếu kỳ cũng quá nặng, rất dễ dàng trêu chọc vật âm tà." Những lời này Trương Văn Trọng cũng không nói ra miệng, bởi vì hắn biết dù cho có nói, Tô Hiểu Hồng cũng không để trong lòng, chỉ sẽ xem như lời vui cười.
"Xem ra chỉ khi cô có hại, mới có thể tin tưởng lời nói của ta là sự thật." Trương Văn Trọng âm thầm lắc đầu, không chút phản ứng lặng lẽ truyền một lũ chân nguyên vào trong cơ thể Tô Hiểu Hồng. Một khi Tô Hiểu Hồng trêu chọc phải vật âm tà, đạo chân nguyên có thể lập tức thông tri cho hắn kịp thời chạy tới cứu Tô Hiểu Hồng.
Cởi áo blouse trắng, Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng.
Từ sự kiện ngộ độc đậu sừng ba ngày trước tới nay, những bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế, thật giống như thay đổi thành người khác, không chỉ không có hiện tượng đến trễ về sớm, hơn nữa ngay trong thời gian làm việc, cũng không còn nhìn thấy tụ tập nói chuyện phiếm hay đọc báo chơi game, chơi điện thoại di động như trước. Hiện tại cho dù không có bệnh nhân, những bác sĩ và hộ sĩ đều ngồi yên tại vị trí của mình, lật xem những quyển sách báo liên quan đến chuyên ngành y học, nỗ lực học hỏi tri thức đề thăng khả năng y thuật của mình. Trong đó tự nhiên cũng có động lực vì chuyện phòng y tế sắp được xây dựng thêm, muốn chiêu thêm một số bác sĩ và hộ sĩ mới, bọn họ sợ đến lúc đó mình không đủ tiêu chuẩn sẽ bị đào thải. Thế nhưng nguyên nhân lớn hơn chính là, câu nói "người thủ hộ cho sức khỏe học sinh", đã khơi dậy lý tưởng mà bọn họ lãng quên từ lâu. Cộng thêm sự tao ngộ của Trương Văn Trọng, cũng là ánh rạng đông để cho bọn họ phấn đấu cùng hi vọng.
Ai nói ở bên trong phòng y tế, cũng chỉ có những lang băm vô năng không lý tưởng?
Ai nói làm việc bên trong phòng y tế, sẽ không thể làm ra một phen sự nghiệp đây?
Nếu người khác khinh thường chúng ta, như vậy chúng ta càng không thể tự đắm mình, chúng ta phải học tập theo Trương phó viện trưởng, làm ra một phen thành tích! Để cho những kẻ khinh thường chúng ta, bởi vậy phải ngậm miệng!
Chính bởi vì đủ loại nguyên nhân này, khi Trương Văn Trọng đi trên hành lang phòng y tế, đúng là phát hiện mọi người còn chưa tan tầm, mà đang ôm những quyển sách y học vùi đầu nghiên cứu học tập.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trương Văn Trọng phải đứng lại trên hành lang, vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lên người hắn, mới nói: "Chư vị, hiện tại đã tới giờ tan sở, mọi người hẳn nên trở về nhà ăn cơm và nghỉ trưa. Tuy rằng thái độ học tập hiện tại của mọi người, làm tôi cảm thấy phi thường vui mừng, nhưng tôi muốn nói chính là, thân thể là tiền vốn của cách mạng, chỉ có bảo chứng thân thể mình khỏe mạnh, các vị mới có tinh lực sung túc để học tập càng nhiều thứ hơn. Cho nên bây giờ còn mời các vị nên thu thập đồ vật để tan sở đi."
Nghe thấy được Trương Văn Trọng nói, các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế mới phát hiện đã đến giờ tan sở, mọi người đều quá chú tâm nên quên mất thời gian, nhờ vậy thời gian lại trôi qua nhanh phi thường, cũng giống như những vị bác sĩ và hộ sĩ luôn chú tâm đọc sách học tập như bây giờ cũng sẽ không hề cảm giác được.
Thấy mọi người đều thu thập mọi thứ chuẩn bị ra về, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, lúc này mới đi ra khỏi phòng y tế.
Hai giờ hai mươi phút chiều, còn khoảng mười phút khai mạc buổi đấu giá Dưỡng Nhan Đan, Trương Văn Trọng đi tới Ngọc Kiều tửu lâu, đồng thời đi thang máy lên tới lầu tám, cất bước đi tới phòng hội nghị xa hoa. Nhưng không đợi hắn vào trong, đã bị hai nhân viên bảo an thân thể cường tráng ngăn cản lại.
"Tiên sinh, thỉnh đưa ra thiệp mời của ngài, nếu như không có không thể đi vào trong." Nhân viên bảo an nói chuyện rất khách khí, nhưng nếu như có ai dám ngang ngược xông vào, thái độ bọn họ lập tức sẽ chuyển biến tới một trăm tám mươi độ.
"Thiệp mời?" Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt, hắn vốn không có thiệp mời.
Ngay lúc này, điện thoại hắn vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem, là Vưu Giai gọi tới, vừa chuyển máy, chợt nghe Vưu Giai hỏi: "Trọng ca, anh đang ở đâu? Hội đấu giá sẽ lập tức bắt đầu, sao còn chưa thấy anh xuất hiện?"
Trương Văn Trọng cười hồi đáp: "Tôi đang ở bên ngoài phòng hội nghị, nhưng tôi không có thiệp mời, nên bị nhân viên bảo an cản lại không cho vào."
Nghe chuyện này, Vưu Giai nhịn không được bật cười, vội vàng nói: "À, là lỗi của tôi, tôi quên đưa cho anh một phần thiệp mời. Anh ở đó chờ tôi, tôi ra tiếp anh ngay."
Khoảng một hai phút sau, Vưu Giai trong bộ quần áo chức nghiệp nhanh nhẹn từ bên trong đi ra.
Bởi vì dùng Dưỡng Nhan Đan, Vưu Giai vốn đã là một đại mỹ nhân, bây giờ càng thêm xinh đẹp hơn vài phần. Những hoa hậu quốc tế, còn xa xa kém cỏi hơn nàng. Nhất là làn da trơn mượt mềm mại của nàng, quả thực còn mềm mại hơn cả em bé mới sinh, thật không biết phải làm ghen tỵ bao nhiêu nữ nhân.
Do nàng đứng ra, hai nhân viên bảo an cũng không tiếp tục ngăn cản Trương Văn Trọng. Chỉ là một nỗi nghi hoặc hiện lên trong lòng bọn họ: "Người kia đến tột cùng có địa vị gì? Không ngờ có thể để cho Vưu tổng đích thân ra nghênh tiếp? Nhìn dáng tươi cười ngọt ngào trên mặt Vưu tổng, lẽ nào bọn họ là tình lữ? Không ngờ Vưu tổng đã có bạn trai, đây thật đúng là tin tức bát quái nổ bạo trong năm nay của tập đoàn Vưu thị chúng ta."
Ngay khi hai nhân viên bảo an đang suy đoán những ý nghĩ bát quái về thân phận của Trương Văn Trọng, cùng quan hệ giữa hắn và Vưu Giai, Trương Văn Trọng đã theo sự dẫn dắt của Vưu Giai, đi vào phòng hội nghị xa hoa. Ở trong phòng hội nghị lớn đủ dung nạp hơn ba trăm người, có thể nói hiện tại đã không còn chỗ ngồi. Những người đến đây tham dự buổi đấu giá, nữ nhân chiếm đa số, thế nhưng nam nhân cũng không ít, phóng mắt nhìn qua cũng phải bốn năm mươi người.
Chuyện bán đấu giá, tự nhiên có nhân viên tương quan phụ trách. Cho nên Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng ngồi trong một góc thanh tĩnh của phòng hội nghị, nàng nhẹ giọng giới thiệu tình huống cho hắn: "Tuy rằng công hiệu của bốn mình Dưỡng Nhan Đan trước kia thật thần kỳ, đã làm rất nhiều người nhìn thấy. Nhưng dù sao cũng chỉ là sự vật mới mẻ, cho nên cũng có rất nhiều người ôm thái độ quan vọng mà đến. Bởi vậy lần này những người nhận lời tới tham gia hội đấu giá cũng không nhiều. Nhưng bọn họ đều là thương gia giàu có một phương, ra tay cũng rất phóng khoáng. Nghĩ tới năm bình Dưỡng Nhan Đan, cũng có thể bán ra với giá rất tốt."
"Mong muốn như vậy." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp.
Ngay khi Vưu Giai và Trương Văn Trọng đang nói chuyện, đấu giá sư đã ở trên sân khấu tuyên truyền đủ loại chỗ tốt của Dưỡng Nhan Đan. Những vị khách quý đáp ứng lời mời đến đây, đại khái từng tận mắt nhìn thấy hiệu quả thần kỳ của Dưỡng Nhan Đan từ Vưu Giai và các vị phu nhân, cho nên đối với những lời đấu giá sư nói cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Đấu giá sư đều là người phi thường giỏi về quan sát sắc mặt. Nhìn thấy thần thái phản ứng của các khách quý, hắn lập tức liền nói ngắn gọn, nói xong mấy câu giới thiệu công hiệu thần kỳ của Dưỡng Nhan Đan, đã đem năm bình Dưỡng Nhan Đan toàn bộ bày ra.
Ba trăm vị khách quý, năm bình Dưỡng Nhan Đan, chân chính có chút quá ít.
Khi đấu giá sư tuyên bố bắt đầu đấu giá, trái tim của Trương Văn Trọng xưa nay vốn luôn bình tĩnh, nhưng cũng nhịn không được chợt khẽ rung động. Hắn hiếu kỳ, cũng rất chờ mong, năm bình Dưỡng Nhan Đan cuối cùng có thể bán ra với giá thế nào.
Nghe đấu giá sư tuyên bố, giá quy định của mỗi một bình Dưỡng Nhan Đan, đều khoảng một triệu, mỗi một lần tăng giá, đều trong một trăm ngàn, Trương Văn Trọng không khỏi kinh ngạc nhìn Vưu Giai hỏi: "Khởi giá một triệu, tăng giá một trăm ngàn, giá cả như vậy có phải đắt quá không?"
Vưu Giai nở nụ cười, nói: "Thế nào, Trọng ca lo lắng đưa ra giá quá cao, sẽ không ai tham gia đấu giá? Yên tâm đi, giá cả một triệu, đối với người thường mà nói, đích thật là rất cao. Thế nhưng đối với những người ở đây mà nói, chỉ có thể xem như mất một sợi lông. Phải biết rằng, hiện tại những ngôi sao tuyến hai, từng đi Hàn quốc làm thẩm mỹ, đều tốn cả triệu bạc, huống chi là những vị phu nhân có tiền thế này? Chỉ cần để bọn họ khôi phục sự thanh xuân, đừng nói là tiền triệu, dù là tiền chục triệu, cũng có người bỏ ra được! Trọng ca, anh là một nam nhân, anh sẽ không hiểu được dung nhan cùng thanh xuân, đối với một nữ nhân mà nói, là trọng yếu cỡ nào. Dùng tiền có thể mua lại tuổi thanh xuân cùng dung nhan, đây là quá có lời!"
Vốn trong lòng Trương Văn Trọng còn hoài nghi, thế nhưng tình thế phát triển đúng như trong dự liệu của Vưu Giai, sau khi vừa tuyên bố đấu giá, đã không ngừng có người bắt đầu tăng giá.
Phảng phất như Dưỡng Nhan Đan cũng không dùng đơn vị trăm ngàn để tính, mà là dùng đơn vị ngàn. Trong thời gian ngắn ngủi, bình Dưỡng Nhan Đan đầu tiên đã bán ra với giá sáu triệu, được một vị phu nhân khoảng bảy mươi tuổi trang phục đẹp đẽ mua được. Bà trả sáu triệu ngay tại chỗ, sau đó khẩn cấp cầm lấy bình Dưỡng Nhan Đan đổ ra một viên bỏ nhanh vào miệng.
Bốn bình Dưỡng Nhan Đan kế tiếp, giá cả không sai biệt bao nhiêu với bình đầu tiên, đều chỉ trên dưới sáu triệu.
"Dưỡng Nhan Đan có thể bán ra được nhiều tiền như vậy?" Trương Văn Trọng khiếp sợ há to miệng. Vốn trong dự tính của hắn, loại đan dược bình thường như thế, tuy rằng có công hiệu giúp cho thanh xuân trở về, nhưng không có tác dụng gì trong tu luyện, nhiều lắm năm bình bán được chừng năm triệu là cùng. Không nghĩ tới giá cả tăng lên tới ba mươi triệu! Dù khấu trừ phần trăm hoa hồng cho Vưu Giai, còn tới hai mươi bảy triệu, cộng thêm số tiền mấy triệu hắn gởi ngân hàng, đã tăng lên tới ba mươi lăm triệu.
Có tiền rồi!
Thật sự lần này có tiền rồi!
Ba mươi lăm triệu, tuyệt đối mua được vài món tài liệu tốt nhất!
Sự kiện năm mươi sáu sinh viên bị ngộ độc đậu sừng chưa chín, khiến cho Ung Thành coi trọng cao độ. Không chỉ có cục giám sát vệ sinh an toàn thực phẩm phái chuyên gia đến căn tin trường đại học Ung Thành điều tra tình huống, đồng thời bộ phận tư pháp cũng tham gia vào, đem Chu khoa trưởng và những người phụ trách căn tin toàn bộ bắt giữ. Trải qua một phen thẩm vấn tra xét, thật đã tra ra không ít vấn đề.
Cuối cùng không chỉ có Chu khoa trưởng và người phụ trách căn tin bị bỏ tù, dù bộ trưởng hậu cần bộ của Ung Thành cũng bị liên lụy, tự nhận lỗi từ chức. Bộ trưởng hậu cần bộ mới nhậm chức hấp thụ sự giáo huấn vừa rồi, vừa lên chức liền dựa theo sự phân phó của lão hiệu trưởng, bắt đầu chỉnh đốn các căn tin trong các trường học. Đến tận đây, không chỉ có phẩm chất cùng mùi vị cơm nước trong căn tin đại học Ung Thành được đề cao trên diện rộng, dù nhân viên công tác trong căn tin cũng sửa lại tác phong kiêu ngạo ngày xưa, thái độ phục vụ bắt đầu học theo các nhà hàng, làm mọi người trong sự vui vẻ, cũng đều rất khen ngợi.
Tuy rằng hiện tại Trương Văn Trọng đã trở thành phó viện trưởng thường vụ của phòng y tế, thế nhưng hắn cũng không nguyện ý đi lên lầu hai làm việc, vẫn chỉ thích ở lại trong phòng làm việc trước đây của mình.
Buổi trưa hôm nay, đã sắp đến giờ tan tầm, điện thoại di động của Trương Văn Trọng chợt vang lên.
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem màn hình, là do Vưu Giai gọi tới.
Vừa bấm máy chuyển, thanh âm Vưu Giai từ bên trong điện thoại truyền ra: "Uy, Trọng ca, giờ này anh hẳn là sắp tan tầm phải không? Chiều nay anh có thời gian không? Buổi đấu giá Dưỡng Nhan Đan hai giờ rưỡi chiều nay bắt đầu, sẽ tổ chức tại phòng hội nghị trong Ngọc Kiều tửu lâu. Đến lúc đó nếu anh có thời gian rảnh, thì qua nhìn xem đi."
"Tốt, tôi đã biết." Trương Văn Trọng đáp, hắn thật đúng có ý định đến hiện trường hội đấu giá nhìn xem, bởi vì hắn muốn đi qua hiện trường quan sát, phán đoán ra Dưỡng Nhan Đan đến tột cùng có tiềm lực như thế nào.
Lúc này nhìn Vưu Giai có vẻ rất bận rộn, còn chưa nói được vài câu với Trương Văn Trọng, nàng đã cắt đứt điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Văn Trọng nhìn thời gian, đã đến giờ tan tầm, hắn đứng dậy thu thập đồ đạc, lại nhìn Tô Hiểu Hồng đang ôm một quyển Phụ Nhân Lương Phương do Tống Nhân Trần tự viết, nói: "Chiều nay tôi có việc cần làm, có thể sẽ không đến phòng y tế, dù muốn tới chỉ sợ cũng sẽ muộn. Cho nên chiều nay cô một mình ở lại trực, không thành vấn đề chứ?"
Tô Hiểu Hồng ngẩng đầu lên nói: "Yên tâm đi, Trương lão sư. Y thuật của em tuy rằng kém xa thầy, nhưng cũng không quá tệ." Tinh thần bát quái của nàng lại hừng hực thiêu đốt lên, hiếu kỳ dò hỏi: "Ai, Trương lão sư, có thể tiết lộ cho em nghe một chút, chiều nay thầy đi đâu không? Em vừa nghe được bốn chữ Ngọc Kiều tửu lâu, lẽ nào thầy có hẹn với bạn trên mạng?"
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, nói: "Tôi không có lên mạng, lấy đâu ra bạn bè? Tiểu muội, lòng hiếu kỳ của cô quá nặng, nên thu liễm một chút mới tốt. Phải biết rằng, bên Anh quốc có một câu nói, lòng hiếu kỳ hại chết miêu."
"Lòng hiếu kỳ hại chết miêu?" Khả năng tiếng Anh của Tô Hiểu Hồng rất không tệ, bằng không nàng cũng không khả năng đọc hiểu những tạp chí y học tiếng Anh. Lúc này nàng thoáng chốc đã hiểu câu tiếng Anh Trương Văn Trọng vừa nói. Nhưng nàng cũng không đem câu cảnh cáo của Trương Văn Trọng để trong lòng, trái lại không cho là đúng cười nói: "Trương lão sư, có nghiêm trọng đến nỗi như lời thầy nói không?"
"Có." Biểu tình Trương Văn Trọng nghiêm túc nói.
Tuy rằng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trương Văn Trọng, thế nhưng Tô Hiểu Hồng vẫn không đem chuyện này để vào lòng. Nàng vẫn cứ cười hì hì, rõ ràng chỉ xem lời cảnh cáo của Trương Văn Trọng trở thành lời vui đùa.
"Trái tim thất khiếu linh lung, tuy rằng phi thường thông tuệ, nhưng lòng hiếu kỳ cũng quá nặng, rất dễ dàng trêu chọc vật âm tà." Những lời này Trương Văn Trọng cũng không nói ra miệng, bởi vì hắn biết dù cho có nói, Tô Hiểu Hồng cũng không để trong lòng, chỉ sẽ xem như lời vui cười.
"Xem ra chỉ khi cô có hại, mới có thể tin tưởng lời nói của ta là sự thật." Trương Văn Trọng âm thầm lắc đầu, không chút phản ứng lặng lẽ truyền một lũ chân nguyên vào trong cơ thể Tô Hiểu Hồng. Một khi Tô Hiểu Hồng trêu chọc phải vật âm tà, đạo chân nguyên có thể lập tức thông tri cho hắn kịp thời chạy tới cứu Tô Hiểu Hồng.
Cởi áo blouse trắng, Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng.
Từ sự kiện ngộ độc đậu sừng ba ngày trước tới nay, những bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế, thật giống như thay đổi thành người khác, không chỉ không có hiện tượng đến trễ về sớm, hơn nữa ngay trong thời gian làm việc, cũng không còn nhìn thấy tụ tập nói chuyện phiếm hay đọc báo chơi game, chơi điện thoại di động như trước. Hiện tại cho dù không có bệnh nhân, những bác sĩ và hộ sĩ đều ngồi yên tại vị trí của mình, lật xem những quyển sách báo liên quan đến chuyên ngành y học, nỗ lực học hỏi tri thức đề thăng khả năng y thuật của mình. Trong đó tự nhiên cũng có động lực vì chuyện phòng y tế sắp được xây dựng thêm, muốn chiêu thêm một số bác sĩ và hộ sĩ mới, bọn họ sợ đến lúc đó mình không đủ tiêu chuẩn sẽ bị đào thải. Thế nhưng nguyên nhân lớn hơn chính là, câu nói "người thủ hộ cho sức khỏe học sinh", đã khơi dậy lý tưởng mà bọn họ lãng quên từ lâu. Cộng thêm sự tao ngộ của Trương Văn Trọng, cũng là ánh rạng đông để cho bọn họ phấn đấu cùng hi vọng.
Ai nói ở bên trong phòng y tế, cũng chỉ có những lang băm vô năng không lý tưởng?
Ai nói làm việc bên trong phòng y tế, sẽ không thể làm ra một phen sự nghiệp đây?
Nếu người khác khinh thường chúng ta, như vậy chúng ta càng không thể tự đắm mình, chúng ta phải học tập theo Trương phó viện trưởng, làm ra một phen thành tích! Để cho những kẻ khinh thường chúng ta, bởi vậy phải ngậm miệng!
Chính bởi vì đủ loại nguyên nhân này, khi Trương Văn Trọng đi trên hành lang phòng y tế, đúng là phát hiện mọi người còn chưa tan tầm, mà đang ôm những quyển sách y học vùi đầu nghiên cứu học tập.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trương Văn Trọng phải đứng lại trên hành lang, vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lên người hắn, mới nói: "Chư vị, hiện tại đã tới giờ tan sở, mọi người hẳn nên trở về nhà ăn cơm và nghỉ trưa. Tuy rằng thái độ học tập hiện tại của mọi người, làm tôi cảm thấy phi thường vui mừng, nhưng tôi muốn nói chính là, thân thể là tiền vốn của cách mạng, chỉ có bảo chứng thân thể mình khỏe mạnh, các vị mới có tinh lực sung túc để học tập càng nhiều thứ hơn. Cho nên bây giờ còn mời các vị nên thu thập đồ vật để tan sở đi."
Nghe thấy được Trương Văn Trọng nói, các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế mới phát hiện đã đến giờ tan sở, mọi người đều quá chú tâm nên quên mất thời gian, nhờ vậy thời gian lại trôi qua nhanh phi thường, cũng giống như những vị bác sĩ và hộ sĩ luôn chú tâm đọc sách học tập như bây giờ cũng sẽ không hề cảm giác được.
Thấy mọi người đều thu thập mọi thứ chuẩn bị ra về, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, lúc này mới đi ra khỏi phòng y tế.
Hai giờ hai mươi phút chiều, còn khoảng mười phút khai mạc buổi đấu giá Dưỡng Nhan Đan, Trương Văn Trọng đi tới Ngọc Kiều tửu lâu, đồng thời đi thang máy lên tới lầu tám, cất bước đi tới phòng hội nghị xa hoa. Nhưng không đợi hắn vào trong, đã bị hai nhân viên bảo an thân thể cường tráng ngăn cản lại.
"Tiên sinh, thỉnh đưa ra thiệp mời của ngài, nếu như không có không thể đi vào trong." Nhân viên bảo an nói chuyện rất khách khí, nhưng nếu như có ai dám ngang ngược xông vào, thái độ bọn họ lập tức sẽ chuyển biến tới một trăm tám mươi độ.
"Thiệp mời?" Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt, hắn vốn không có thiệp mời.
Ngay lúc này, điện thoại hắn vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem, là Vưu Giai gọi tới, vừa chuyển máy, chợt nghe Vưu Giai hỏi: "Trọng ca, anh đang ở đâu? Hội đấu giá sẽ lập tức bắt đầu, sao còn chưa thấy anh xuất hiện?"
Trương Văn Trọng cười hồi đáp: "Tôi đang ở bên ngoài phòng hội nghị, nhưng tôi không có thiệp mời, nên bị nhân viên bảo an cản lại không cho vào."
Nghe chuyện này, Vưu Giai nhịn không được bật cười, vội vàng nói: "À, là lỗi của tôi, tôi quên đưa cho anh một phần thiệp mời. Anh ở đó chờ tôi, tôi ra tiếp anh ngay."
Khoảng một hai phút sau, Vưu Giai trong bộ quần áo chức nghiệp nhanh nhẹn từ bên trong đi ra.
Bởi vì dùng Dưỡng Nhan Đan, Vưu Giai vốn đã là một đại mỹ nhân, bây giờ càng thêm xinh đẹp hơn vài phần. Những hoa hậu quốc tế, còn xa xa kém cỏi hơn nàng. Nhất là làn da trơn mượt mềm mại của nàng, quả thực còn mềm mại hơn cả em bé mới sinh, thật không biết phải làm ghen tỵ bao nhiêu nữ nhân.
Do nàng đứng ra, hai nhân viên bảo an cũng không tiếp tục ngăn cản Trương Văn Trọng. Chỉ là một nỗi nghi hoặc hiện lên trong lòng bọn họ: "Người kia đến tột cùng có địa vị gì? Không ngờ có thể để cho Vưu tổng đích thân ra nghênh tiếp? Nhìn dáng tươi cười ngọt ngào trên mặt Vưu tổng, lẽ nào bọn họ là tình lữ? Không ngờ Vưu tổng đã có bạn trai, đây thật đúng là tin tức bát quái nổ bạo trong năm nay của tập đoàn Vưu thị chúng ta."
Ngay khi hai nhân viên bảo an đang suy đoán những ý nghĩ bát quái về thân phận của Trương Văn Trọng, cùng quan hệ giữa hắn và Vưu Giai, Trương Văn Trọng đã theo sự dẫn dắt của Vưu Giai, đi vào phòng hội nghị xa hoa. Ở trong phòng hội nghị lớn đủ dung nạp hơn ba trăm người, có thể nói hiện tại đã không còn chỗ ngồi. Những người đến đây tham dự buổi đấu giá, nữ nhân chiếm đa số, thế nhưng nam nhân cũng không ít, phóng mắt nhìn qua cũng phải bốn năm mươi người.
Chuyện bán đấu giá, tự nhiên có nhân viên tương quan phụ trách. Cho nên Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng ngồi trong một góc thanh tĩnh của phòng hội nghị, nàng nhẹ giọng giới thiệu tình huống cho hắn: "Tuy rằng công hiệu của bốn mình Dưỡng Nhan Đan trước kia thật thần kỳ, đã làm rất nhiều người nhìn thấy. Nhưng dù sao cũng chỉ là sự vật mới mẻ, cho nên cũng có rất nhiều người ôm thái độ quan vọng mà đến. Bởi vậy lần này những người nhận lời tới tham gia hội đấu giá cũng không nhiều. Nhưng bọn họ đều là thương gia giàu có một phương, ra tay cũng rất phóng khoáng. Nghĩ tới năm bình Dưỡng Nhan Đan, cũng có thể bán ra với giá rất tốt."
"Mong muốn như vậy." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp.
Ngay khi Vưu Giai và Trương Văn Trọng đang nói chuyện, đấu giá sư đã ở trên sân khấu tuyên truyền đủ loại chỗ tốt của Dưỡng Nhan Đan. Những vị khách quý đáp ứng lời mời đến đây, đại khái từng tận mắt nhìn thấy hiệu quả thần kỳ của Dưỡng Nhan Đan từ Vưu Giai và các vị phu nhân, cho nên đối với những lời đấu giá sư nói cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Đấu giá sư đều là người phi thường giỏi về quan sát sắc mặt. Nhìn thấy thần thái phản ứng của các khách quý, hắn lập tức liền nói ngắn gọn, nói xong mấy câu giới thiệu công hiệu thần kỳ của Dưỡng Nhan Đan, đã đem năm bình Dưỡng Nhan Đan toàn bộ bày ra.
Ba trăm vị khách quý, năm bình Dưỡng Nhan Đan, chân chính có chút quá ít.
Khi đấu giá sư tuyên bố bắt đầu đấu giá, trái tim của Trương Văn Trọng xưa nay vốn luôn bình tĩnh, nhưng cũng nhịn không được chợt khẽ rung động. Hắn hiếu kỳ, cũng rất chờ mong, năm bình Dưỡng Nhan Đan cuối cùng có thể bán ra với giá thế nào.
Nghe đấu giá sư tuyên bố, giá quy định của mỗi một bình Dưỡng Nhan Đan, đều khoảng một triệu, mỗi một lần tăng giá, đều trong một trăm ngàn, Trương Văn Trọng không khỏi kinh ngạc nhìn Vưu Giai hỏi: "Khởi giá một triệu, tăng giá một trăm ngàn, giá cả như vậy có phải đắt quá không?"
Vưu Giai nở nụ cười, nói: "Thế nào, Trọng ca lo lắng đưa ra giá quá cao, sẽ không ai tham gia đấu giá? Yên tâm đi, giá cả một triệu, đối với người thường mà nói, đích thật là rất cao. Thế nhưng đối với những người ở đây mà nói, chỉ có thể xem như mất một sợi lông. Phải biết rằng, hiện tại những ngôi sao tuyến hai, từng đi Hàn quốc làm thẩm mỹ, đều tốn cả triệu bạc, huống chi là những vị phu nhân có tiền thế này? Chỉ cần để bọn họ khôi phục sự thanh xuân, đừng nói là tiền triệu, dù là tiền chục triệu, cũng có người bỏ ra được! Trọng ca, anh là một nam nhân, anh sẽ không hiểu được dung nhan cùng thanh xuân, đối với một nữ nhân mà nói, là trọng yếu cỡ nào. Dùng tiền có thể mua lại tuổi thanh xuân cùng dung nhan, đây là quá có lời!"
Vốn trong lòng Trương Văn Trọng còn hoài nghi, thế nhưng tình thế phát triển đúng như trong dự liệu của Vưu Giai, sau khi vừa tuyên bố đấu giá, đã không ngừng có người bắt đầu tăng giá.
Phảng phất như Dưỡng Nhan Đan cũng không dùng đơn vị trăm ngàn để tính, mà là dùng đơn vị ngàn. Trong thời gian ngắn ngủi, bình Dưỡng Nhan Đan đầu tiên đã bán ra với giá sáu triệu, được một vị phu nhân khoảng bảy mươi tuổi trang phục đẹp đẽ mua được. Bà trả sáu triệu ngay tại chỗ, sau đó khẩn cấp cầm lấy bình Dưỡng Nhan Đan đổ ra một viên bỏ nhanh vào miệng.
Bốn bình Dưỡng Nhan Đan kế tiếp, giá cả không sai biệt bao nhiêu với bình đầu tiên, đều chỉ trên dưới sáu triệu.
"Dưỡng Nhan Đan có thể bán ra được nhiều tiền như vậy?" Trương Văn Trọng khiếp sợ há to miệng. Vốn trong dự tính của hắn, loại đan dược bình thường như thế, tuy rằng có công hiệu giúp cho thanh xuân trở về, nhưng không có tác dụng gì trong tu luyện, nhiều lắm năm bình bán được chừng năm triệu là cùng. Không nghĩ tới giá cả tăng lên tới ba mươi triệu! Dù khấu trừ phần trăm hoa hồng cho Vưu Giai, còn tới hai mươi bảy triệu, cộng thêm số tiền mấy triệu hắn gởi ngân hàng, đã tăng lên tới ba mươi lăm triệu.
Có tiền rồi!
Thật sự lần này có tiền rồi!
Ba mươi lăm triệu, tuyệt đối mua được vài món tài liệu tốt nhất!