Chương : 167
Có được Nghiễm Hàn Hoa và Điện Thanh Hàn Thạch, lần này chuyến đi Cẩm Kim Thành, đúng là thu hoạch dồi dào, rất là viên mãn.
Mắt thấy buổi đấu giá đã kết thúc, Trương Văn Trọng cũng chuẩn bị cầm Nghiễm Hàn Hoa và Điện Thanh Hàn Thạch rời đi, đấu giá sư đột nhiên đưa ra một cuộn da dê loang lổ rách nát cũng không biết thuộc niên đại nào đưa ra bán đấu giá.
"Đây là một phần bản đồ tàng bảo!" Đấu giá sư vừa nói ra câu đầu tiên, liền khiến cho mọi người trong buổi đấu giá liền quan tâm. Nhưng những lời kế tiếp của hắn cũng làm không ít người mất đi hứng thú: "Tuy rằng từ thời xưa cho tới nay, cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể phá giải ra vị trí đích thực được ghi chép trong bản đồ bảo tàng, thế nhưng vẫn không ít người vẫn tin tưởng bức bản đồ tàng bảo này là thật!"
Nhất thời trong hiện trường đấu giá vang lên một mảnh tiếng nói khe khẽ cùng tiếng nghi vấn:
"Tấm bảo tàng đồ từ xưa tới nay cũng không mấy người có thể phá giải? Như vậy thay đổi cách nói khác, có phải bức bản đồ này là giả hay không đây?"
"Không sai, khẳng định là giả, bằng không từ xưa tới nay nhiều năm như vậy, sao khả năng không có ai phá giải ra được nó chứ?"
"Tôi đã nói mà, thế giới hiện tại thế nào khả năng còn có địa phương nào bí mật tồn tại? Bảo tàng đã sớm bị người đào móc hết bảy tám phần rồi."
Nghe những tiếng nghi vấn bên trong hội trường đấu giá, đấu giá sư cũng có chút xấu hổ. Nói thật ra, hắn cũng không tin tưởng bức địa đồ thô ráp đơn sơ như vậy, lại ghi những loại văn tự không ai xem rõ, một cuộc da dê loang lổ rách nát, chính là bức tàng bảo đồ gì đó. Nhưng làm một đấu giá sư chuyên nghiệp, hắn tự nhiên sẽ không biểu lộ thái độ này ra ngoài.
Hắn tiếp tục khoa trương về bức tàng bảo đồ: "Mặc dù sau khi mua bức địa đồ này về, không nhất định có thể phá giải được huyền cơ của nó, nhưng dù sao nó cũng được lưu truyền từ thời kỳ Bắc Tống tới nay, cũng xem như một món đồ cổ, lại còn có cố sự, có lịch sử, đồng thời còn chứa một cảm giác thần bí. Đồ cổ giống như vậy, thật có thể gặp mà không thể cầu. Nếu như bỏ lỡ cơ hội hôm nay, còn muốn gặp phải một món đồ cổ vừa có cố sự, vừa có lịch sử, có cảm giác thần bí, thật là khó khăn. Cho nên vị khách quý nào có hứng thú đối với bức địa đồ này, không nên bỏ qua cơ hội tốt! Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá quy định năm trăm ngàn, có người nguyện ý ra năm trăm ngàn không? Có người nguyện ý không?"
Ngay khi bức địa đồ được đấu giá sư đưa ra, vùng lông mày Trương Văn Trọng không khỏi nhướng lên, nhẹ nhàng "di" một tiếng.
Người khác có thể không cảm giác, nhưng hắn cũng rõ ràng cảm giác được trong bức địa đồ bằng da dê kia, phát ra tiên linh khí nhàn nhạt.
Bức bảo đồ này tuyệt đối không đơn giản!
Rất nhiều động phủ của người tu chân, đều thiết trí như địa cung của Ngạc vương tại Phong sơn, cũng có một bầu trời khác. Nếu như tìm không được kỳ pháp, cho dù đứng ngay trước cửa vào động phủ, cũng đừng mơ tưởng bước vào một bước. Cho nên từ xưa tới nay, cũng không ai tìm được bảo tàng ghi chép trong bảo đồ, cũng không có gì đáng kỳ lạ. Nói vậy bảo tàng nơi này, cũng giống như động phủ của người tu chân, đều có một bầu trời khác. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đồng dạng cũng nói rõ, bảo tàng giấu trong địa đồ, hẳn là sẽ không phải vàng bạc tài vật, mà là pháp bảo hoặc tiên linh tài liệu gì đó.
Trương Văn Trọng nhất thời khởi lên hứng thú.
Mặc kệ mình có thể phá giải được địa đồ này hay không, chỉ cần mua được tới tay, đó chính là có một tia hi vọng. Dù sao trong buổi đấu giá hôm nay, tiền tốn hao vẫn ít hơn trong dự tính của hắn. Lại bỏ thêm số tiền mua bức địa đồ, cũng không có gì không thể.
Lúc này có mấy người có hứng thú đối với bức địa đồ cũng đã luân phiên tăng giá, đã tăng lên tới chín trăm vạn. Trương Văn Trọng lại giơ lên thẻ bài trong tay, kêu giá: "Một triệu hai trăm ngàn!"
"Lại là hắn!"
"Đúng là tên phá sản hàng thật giá thật a!"
"Vừa mới dùng mười bốn triệu mua một tảng đá và một gốc hoa, hiện tại lại muốn dùng một triệu hai trăm ngàn mua một bức địa đồ giả, người này đúng thật là từ tinh cầu não tàn đi tới đây!"
"Nếu như ta có con trai như hắn, không tát một cái cho chết là không được!"
Vừa rồi mấy người có hứng thú đối với địa đồ, nhưng hứng thú cũng không lớn. Nếu như trong vòng một triệu, bọn họ có thể mua về để thử xem. Nhưng hiện tại Trương Văn Trọng lại trực tiếp đem giá cả tăng lên tới một triệu hai, đã vượt qua sự thừa nhận trong tâm lý của họ.
"Một triệu hai trăm ngàn mua bức da dê rách nát này? Kháo, ca mặc dù có tiền, thế nhưng còn chưa lãng phí kiểu như ngươi!" Một đối thủ cạnh tranh buông tha đấu giá.
"Trong một triệu ta còn mua, hơn một triệu ta không chơi cùng ngươi nữa." Lại thêm một đối thủ buông tha đấu giá.
Đấu giá sư liên tục hỏi ba lần, cũng không có ai tiếp tục tăng giá. Cuối cùng bức địa đồ giả mạo trong mắt mọi người, đã bị Trương Văn Trọng dùng một triệu hai trăm ngàn mua về tay.
Nói thật ra, trước khi mua bức địa đồ, Trương Văn Trọng đã có tâm lý chuẩn bị sẽ phải mua ở giá năm sáu triệu. Nhưng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ là khi hắn nhắc tới một triệu hai trăm ngàn, không ngờ cũng không ai tiếp tục tranh giành với hắn.
Xem ra kẻ có tiền tham gia buổi đấu giá ngầm này thì nhiều, nhưng người chân chính biết hàng, lại không có mấy người. Bằng không cũng sẽ không vì một ít đồ cổ tranh chữ mà điên cuồng kêu giá.
Muốn nói người biết hàng, phải tính nam tử trung niên vừa tức giận rời đi là một người trong đó.
Nếu như Trương Văn Trọng không đoán sai, nam tử trung niên sớm rời đi kia, cũng không chỉ đơn giản thẹn quá thành giận, nói không chừng, hắn đang núp ở nơi nào bên ngoài, đang chờ đợi mình đi ra để cướp đoạt hai kiện tài liệu tiên linh Nghiễm Hàn Hoa cùng Điện Thanh Hàn Thạch trong tay mình.
Tuy rằng đoán được ý đồ của nam tử trung niên, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có chút khẩn trương. Nam tử trung niên kia tuy rằng tu vi không tệ, nhưng vẫn còn chênh lệch với hắn. Nếu như hắn không nhìn lầm, tu vi của nam tử trung niên hẳn đã đến Địa Cấp đỉnh kỳ. Nói vậy hắn muốn mua hai kiện tài liệu tiên linh để bang trợ hắn đột phá bình cảnh địa cấp, bước vào cảnh giới thiên cấp.
Đáng tiếc chính là hắn gặp phải Trương Văn Trọng.
Dù nam tử trung niên có được tu vi Thiên Cấp sơ kỳ, Trương Văn Trọng cũng không hề sợ hãi, vẫn có thể dễ dàng ứng phó. Huống chi tu vi của hắn còn đang ở Địa Cấp đỉnh kỳ, thiên cấp cùng địa cấp, tuy rằng chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng thực lực chênh lệch giữa hai bên, cũng giống như vạn trượng vực sâu, khó có thể vượt qua.
Sau khi buổi đấu giá ngầm chấm dứt, Trương Văn Trọng cầm Nghiễm Hàn Hoa, Điện Thanh Hàn Thạch và bảo đồ da dê, từ chối ban tổ chức buổi đấu giá đưa tiễn, cất bước đi ra khỏi khu nhà hoang, đi nhanh về phía rừng cây bên trái.
Nam tử ngồi trong xe cũng không mở nhạc nghe, chỉ mở cửa sổ châm thuốc lá, lẳng lặng hút. Nhìn thấy Trương Văn Trọng đã đi tới, hắn đẩy ra cửa xe, ném tàn thuốc trong tay xuống, tiến lên nghênh đón.
"Xem ra lần này Trương tiên sinh thu hoạch dồi dào a." Nam tử nhìn ba kiện vật phẩm trong tay Trương Văn Trọng, trong ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ đến, Trương Văn Trọng có thể ở trong buổi đấu giá ngầm mua được hai kiện tài liệu tiên linh. Tuy rằng hắn cũng không phải người tu chân, nhưng làm một người tập võ, hắn cũng nhận ra được Nghiễm Hàn Hoa và Điện Thanh Hàn Thạch. Hai kiện tài liệu này đối với người tu chân chỉ là địa cấp tài liệu, nhưng đối với người tập võ, chẳng khác gì thiên tài địa bảo.
Thế cho nên trong lòng nam tử, không khỏi hiện lên một ý niệm trong đầu: "Sớm biết trong buổi đấu giá ngầm lần này bán đấu giá hai kiện thiên tài địa bảo, ta cũng đã đi tham gia đấu giá."
Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe rồi biến mất lập tức trong lòng nam tử.
"Trương tiên sinh, mời lên xe." Nam tử thay Trương Văn Trọng mở cửa sau xe, thái độ cung kính phảng phất như đang tiếp đãi quý khách. Kỳ thực dựa theo lời nói vừa rồi của Dương tam tỷ, Trương Văn Trọng đích xác cũng được xem là khách nhân trọng yếu của bọn họ.
Đợi khi Trương Văn Trọng lên xe, nam tử ngồi vào ghế tài xế, khởi động máy lái chiếc Audi màu đen hướng khách sạn Ánh Dương Quang bên trong Cẩm Kim Thành chạy tới.
Chiếc Audi chạy nhanh trên con đường nằm ngoài vùng ngoại ô, ngoại trừ trước mặt còn có ánh đèn xe màu vàng chiếu sáng, xung quanh chỉ là bóng đêm đen kịt bao phủ.
Nam tử cũng không mở nhạc, Trương Văn Trọng cũng không có sở thích này, nên chiếc Audi cứ lặng lẽ chạy tới.
Đột nhiên, bánh xe bên trái phía trước vang lên một thanh âm trầm muộn, ngay sau đó, nam tử phản ứng cực nhanh cho xe thắng gấp lại.
"Có người tìm đến phiền phức, đã bắn nổ bánh xe trước của chúng ta." Nam tử trầm giọng nói: "Trương tiên sinh, anh ở lại trên xe, tôi xuống xem tình huống."
Trương Văn Trọng nói: "Người này chỉ sợ đến tìm tôi. Để tôi đi gặp hắn."
Nam tử lắc đầu nói: "Trương tiên sinh, anh là khách của chúng tôi, nào có đạo lý để cho khách tự mình động thủ? Thứ người như vậy, Chương Hổ tôi đứng ra ứng phó hắn, đã là dư dả."
Nam tử tự xưng Chương Hổ, đẩy cửa xe bước xuống, híp đôi mắt nhạy cảm như diều hâu, dò xét bốn phía, lớn tiếng quát: "Là người bạn nào bắn nổ lốp xe, còn thỉnh hiện thân giải thích một tiếng!"
Một thanh âm âm trầm bén nhọn đột nhiên từ trong đêm đen truyền ra: "Lưu lại những thứ các ngươi mua được trong buổi đấu giá, ta có thể tha cho ngươi không chết, bằng không ta không ngại cho các ngươi đều đi gặp diêm la vương!"
Vùng lông mày của Chương Hổ nhướng lên, trong nháy mắt thanh âm âm trầm bén nhọn vang lên, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh rút ra một cây súng lục, đưa tay bóp cò bắn về phía phương hướng thanh âm vang lên.
"Phanh." Một tiếng súng vang lên, tại vùng ngoại ô hẻo lánh vắng vẻ có vẻ vô cùng chói tai.
"Tự tìm đường chết!" Thanh âm âm trầm bén nhọn lại vang lên lần nữa, đồng thời một bóng người từ trong bóng tối phóng ra, dùng uy thế lôi đình vạn quân, đánh về phía Chương Hổ, hai người nhất thời xông vào nhau.
Mắt thấy buổi đấu giá đã kết thúc, Trương Văn Trọng cũng chuẩn bị cầm Nghiễm Hàn Hoa và Điện Thanh Hàn Thạch rời đi, đấu giá sư đột nhiên đưa ra một cuộn da dê loang lổ rách nát cũng không biết thuộc niên đại nào đưa ra bán đấu giá.
"Đây là một phần bản đồ tàng bảo!" Đấu giá sư vừa nói ra câu đầu tiên, liền khiến cho mọi người trong buổi đấu giá liền quan tâm. Nhưng những lời kế tiếp của hắn cũng làm không ít người mất đi hứng thú: "Tuy rằng từ thời xưa cho tới nay, cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể phá giải ra vị trí đích thực được ghi chép trong bản đồ bảo tàng, thế nhưng vẫn không ít người vẫn tin tưởng bức bản đồ tàng bảo này là thật!"
Nhất thời trong hiện trường đấu giá vang lên một mảnh tiếng nói khe khẽ cùng tiếng nghi vấn:
"Tấm bảo tàng đồ từ xưa tới nay cũng không mấy người có thể phá giải? Như vậy thay đổi cách nói khác, có phải bức bản đồ này là giả hay không đây?"
"Không sai, khẳng định là giả, bằng không từ xưa tới nay nhiều năm như vậy, sao khả năng không có ai phá giải ra được nó chứ?"
"Tôi đã nói mà, thế giới hiện tại thế nào khả năng còn có địa phương nào bí mật tồn tại? Bảo tàng đã sớm bị người đào móc hết bảy tám phần rồi."
Nghe những tiếng nghi vấn bên trong hội trường đấu giá, đấu giá sư cũng có chút xấu hổ. Nói thật ra, hắn cũng không tin tưởng bức địa đồ thô ráp đơn sơ như vậy, lại ghi những loại văn tự không ai xem rõ, một cuộc da dê loang lổ rách nát, chính là bức tàng bảo đồ gì đó. Nhưng làm một đấu giá sư chuyên nghiệp, hắn tự nhiên sẽ không biểu lộ thái độ này ra ngoài.
Hắn tiếp tục khoa trương về bức tàng bảo đồ: "Mặc dù sau khi mua bức địa đồ này về, không nhất định có thể phá giải được huyền cơ của nó, nhưng dù sao nó cũng được lưu truyền từ thời kỳ Bắc Tống tới nay, cũng xem như một món đồ cổ, lại còn có cố sự, có lịch sử, đồng thời còn chứa một cảm giác thần bí. Đồ cổ giống như vậy, thật có thể gặp mà không thể cầu. Nếu như bỏ lỡ cơ hội hôm nay, còn muốn gặp phải một món đồ cổ vừa có cố sự, vừa có lịch sử, có cảm giác thần bí, thật là khó khăn. Cho nên vị khách quý nào có hứng thú đối với bức địa đồ này, không nên bỏ qua cơ hội tốt! Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá quy định năm trăm ngàn, có người nguyện ý ra năm trăm ngàn không? Có người nguyện ý không?"
Ngay khi bức địa đồ được đấu giá sư đưa ra, vùng lông mày Trương Văn Trọng không khỏi nhướng lên, nhẹ nhàng "di" một tiếng.
Người khác có thể không cảm giác, nhưng hắn cũng rõ ràng cảm giác được trong bức địa đồ bằng da dê kia, phát ra tiên linh khí nhàn nhạt.
Bức bảo đồ này tuyệt đối không đơn giản!
Rất nhiều động phủ của người tu chân, đều thiết trí như địa cung của Ngạc vương tại Phong sơn, cũng có một bầu trời khác. Nếu như tìm không được kỳ pháp, cho dù đứng ngay trước cửa vào động phủ, cũng đừng mơ tưởng bước vào một bước. Cho nên từ xưa tới nay, cũng không ai tìm được bảo tàng ghi chép trong bảo đồ, cũng không có gì đáng kỳ lạ. Nói vậy bảo tàng nơi này, cũng giống như động phủ của người tu chân, đều có một bầu trời khác. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đồng dạng cũng nói rõ, bảo tàng giấu trong địa đồ, hẳn là sẽ không phải vàng bạc tài vật, mà là pháp bảo hoặc tiên linh tài liệu gì đó.
Trương Văn Trọng nhất thời khởi lên hứng thú.
Mặc kệ mình có thể phá giải được địa đồ này hay không, chỉ cần mua được tới tay, đó chính là có một tia hi vọng. Dù sao trong buổi đấu giá hôm nay, tiền tốn hao vẫn ít hơn trong dự tính của hắn. Lại bỏ thêm số tiền mua bức địa đồ, cũng không có gì không thể.
Lúc này có mấy người có hứng thú đối với bức địa đồ cũng đã luân phiên tăng giá, đã tăng lên tới chín trăm vạn. Trương Văn Trọng lại giơ lên thẻ bài trong tay, kêu giá: "Một triệu hai trăm ngàn!"
"Lại là hắn!"
"Đúng là tên phá sản hàng thật giá thật a!"
"Vừa mới dùng mười bốn triệu mua một tảng đá và một gốc hoa, hiện tại lại muốn dùng một triệu hai trăm ngàn mua một bức địa đồ giả, người này đúng thật là từ tinh cầu não tàn đi tới đây!"
"Nếu như ta có con trai như hắn, không tát một cái cho chết là không được!"
Vừa rồi mấy người có hứng thú đối với địa đồ, nhưng hứng thú cũng không lớn. Nếu như trong vòng một triệu, bọn họ có thể mua về để thử xem. Nhưng hiện tại Trương Văn Trọng lại trực tiếp đem giá cả tăng lên tới một triệu hai, đã vượt qua sự thừa nhận trong tâm lý của họ.
"Một triệu hai trăm ngàn mua bức da dê rách nát này? Kháo, ca mặc dù có tiền, thế nhưng còn chưa lãng phí kiểu như ngươi!" Một đối thủ cạnh tranh buông tha đấu giá.
"Trong một triệu ta còn mua, hơn một triệu ta không chơi cùng ngươi nữa." Lại thêm một đối thủ buông tha đấu giá.
Đấu giá sư liên tục hỏi ba lần, cũng không có ai tiếp tục tăng giá. Cuối cùng bức địa đồ giả mạo trong mắt mọi người, đã bị Trương Văn Trọng dùng một triệu hai trăm ngàn mua về tay.
Nói thật ra, trước khi mua bức địa đồ, Trương Văn Trọng đã có tâm lý chuẩn bị sẽ phải mua ở giá năm sáu triệu. Nhưng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ là khi hắn nhắc tới một triệu hai trăm ngàn, không ngờ cũng không ai tiếp tục tranh giành với hắn.
Xem ra kẻ có tiền tham gia buổi đấu giá ngầm này thì nhiều, nhưng người chân chính biết hàng, lại không có mấy người. Bằng không cũng sẽ không vì một ít đồ cổ tranh chữ mà điên cuồng kêu giá.
Muốn nói người biết hàng, phải tính nam tử trung niên vừa tức giận rời đi là một người trong đó.
Nếu như Trương Văn Trọng không đoán sai, nam tử trung niên sớm rời đi kia, cũng không chỉ đơn giản thẹn quá thành giận, nói không chừng, hắn đang núp ở nơi nào bên ngoài, đang chờ đợi mình đi ra để cướp đoạt hai kiện tài liệu tiên linh Nghiễm Hàn Hoa cùng Điện Thanh Hàn Thạch trong tay mình.
Tuy rằng đoán được ý đồ của nam tử trung niên, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có chút khẩn trương. Nam tử trung niên kia tuy rằng tu vi không tệ, nhưng vẫn còn chênh lệch với hắn. Nếu như hắn không nhìn lầm, tu vi của nam tử trung niên hẳn đã đến Địa Cấp đỉnh kỳ. Nói vậy hắn muốn mua hai kiện tài liệu tiên linh để bang trợ hắn đột phá bình cảnh địa cấp, bước vào cảnh giới thiên cấp.
Đáng tiếc chính là hắn gặp phải Trương Văn Trọng.
Dù nam tử trung niên có được tu vi Thiên Cấp sơ kỳ, Trương Văn Trọng cũng không hề sợ hãi, vẫn có thể dễ dàng ứng phó. Huống chi tu vi của hắn còn đang ở Địa Cấp đỉnh kỳ, thiên cấp cùng địa cấp, tuy rằng chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng thực lực chênh lệch giữa hai bên, cũng giống như vạn trượng vực sâu, khó có thể vượt qua.
Sau khi buổi đấu giá ngầm chấm dứt, Trương Văn Trọng cầm Nghiễm Hàn Hoa, Điện Thanh Hàn Thạch và bảo đồ da dê, từ chối ban tổ chức buổi đấu giá đưa tiễn, cất bước đi ra khỏi khu nhà hoang, đi nhanh về phía rừng cây bên trái.
Nam tử ngồi trong xe cũng không mở nhạc nghe, chỉ mở cửa sổ châm thuốc lá, lẳng lặng hút. Nhìn thấy Trương Văn Trọng đã đi tới, hắn đẩy ra cửa xe, ném tàn thuốc trong tay xuống, tiến lên nghênh đón.
"Xem ra lần này Trương tiên sinh thu hoạch dồi dào a." Nam tử nhìn ba kiện vật phẩm trong tay Trương Văn Trọng, trong ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ đến, Trương Văn Trọng có thể ở trong buổi đấu giá ngầm mua được hai kiện tài liệu tiên linh. Tuy rằng hắn cũng không phải người tu chân, nhưng làm một người tập võ, hắn cũng nhận ra được Nghiễm Hàn Hoa và Điện Thanh Hàn Thạch. Hai kiện tài liệu này đối với người tu chân chỉ là địa cấp tài liệu, nhưng đối với người tập võ, chẳng khác gì thiên tài địa bảo.
Thế cho nên trong lòng nam tử, không khỏi hiện lên một ý niệm trong đầu: "Sớm biết trong buổi đấu giá ngầm lần này bán đấu giá hai kiện thiên tài địa bảo, ta cũng đã đi tham gia đấu giá."
Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe rồi biến mất lập tức trong lòng nam tử.
"Trương tiên sinh, mời lên xe." Nam tử thay Trương Văn Trọng mở cửa sau xe, thái độ cung kính phảng phất như đang tiếp đãi quý khách. Kỳ thực dựa theo lời nói vừa rồi của Dương tam tỷ, Trương Văn Trọng đích xác cũng được xem là khách nhân trọng yếu của bọn họ.
Đợi khi Trương Văn Trọng lên xe, nam tử ngồi vào ghế tài xế, khởi động máy lái chiếc Audi màu đen hướng khách sạn Ánh Dương Quang bên trong Cẩm Kim Thành chạy tới.
Chiếc Audi chạy nhanh trên con đường nằm ngoài vùng ngoại ô, ngoại trừ trước mặt còn có ánh đèn xe màu vàng chiếu sáng, xung quanh chỉ là bóng đêm đen kịt bao phủ.
Nam tử cũng không mở nhạc, Trương Văn Trọng cũng không có sở thích này, nên chiếc Audi cứ lặng lẽ chạy tới.
Đột nhiên, bánh xe bên trái phía trước vang lên một thanh âm trầm muộn, ngay sau đó, nam tử phản ứng cực nhanh cho xe thắng gấp lại.
"Có người tìm đến phiền phức, đã bắn nổ bánh xe trước của chúng ta." Nam tử trầm giọng nói: "Trương tiên sinh, anh ở lại trên xe, tôi xuống xem tình huống."
Trương Văn Trọng nói: "Người này chỉ sợ đến tìm tôi. Để tôi đi gặp hắn."
Nam tử lắc đầu nói: "Trương tiên sinh, anh là khách của chúng tôi, nào có đạo lý để cho khách tự mình động thủ? Thứ người như vậy, Chương Hổ tôi đứng ra ứng phó hắn, đã là dư dả."
Nam tử tự xưng Chương Hổ, đẩy cửa xe bước xuống, híp đôi mắt nhạy cảm như diều hâu, dò xét bốn phía, lớn tiếng quát: "Là người bạn nào bắn nổ lốp xe, còn thỉnh hiện thân giải thích một tiếng!"
Một thanh âm âm trầm bén nhọn đột nhiên từ trong đêm đen truyền ra: "Lưu lại những thứ các ngươi mua được trong buổi đấu giá, ta có thể tha cho ngươi không chết, bằng không ta không ngại cho các ngươi đều đi gặp diêm la vương!"
Vùng lông mày của Chương Hổ nhướng lên, trong nháy mắt thanh âm âm trầm bén nhọn vang lên, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh rút ra một cây súng lục, đưa tay bóp cò bắn về phía phương hướng thanh âm vang lên.
"Phanh." Một tiếng súng vang lên, tại vùng ngoại ô hẻo lánh vắng vẻ có vẻ vô cùng chói tai.
"Tự tìm đường chết!" Thanh âm âm trầm bén nhọn lại vang lên lần nữa, đồng thời một bóng người từ trong bóng tối phóng ra, dùng uy thế lôi đình vạn quân, đánh về phía Chương Hổ, hai người nhất thời xông vào nhau.