Chương : 184
"Cái gì?" Đàm Thanh vừa nói, làm Trương Văn Trọng không khỏi kêu lên.
Trương Văn Trọng có thể khẳng định, Miêu Vu tên Phù Văn Giản kia, rõ ràng xác thực đã bị hắn đánh chết. Thế nhưng hiện tại, thi thể của Phù Văn Giản lại không cánh mà bay. Điều này chỉ có hai nguyên nhân: Một, thi thể Phù Văn Giản xuất hiện thi biến. Hóa thành cương thi tà vật bỏ trốn. Hai, Phù Văn Giản còn có đồng bọn, thay hắn thu đi thi thể.
Trương Văn Trọng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, dò hỏi: "Chuyện cụ thể như thế nào, cô nói rõ cho tôi nghe một chút."
Đàm Thanh lập tức kể lại chuyện đã xảy ra: "Khi tôi vừa trở về tiểu khu Hoa Hàng, thi thể Phù Văn Giản vẫn còn ở tại chỗ. Sau đó Lý Triêu Dương đội trưởng dẫn những cảnh sát khác chạy tới hiện trường, tôi phải đi gặp hắn báo cáo lại tình huống chuyện này. Thi thể của Phù Văn Giản cùng việc thăm dò công tác hiện trường liền giao cho cảnh sát khác đến xử lý. Thế nhưng ngay vừa rồi, có cảnh sát chạy tới báo cho chúng tôi biết, thi thể Phù Văn Giản hư không biến mất. Tôi và đội trưởng Lý Triêu Dương lập tức chạy tới hiện trường, phát hiện thi thể Phù Văn Giản thật sự đã biến mất."
Trương Văn Trọng nhạy cảm nắm bắt một điểm, hỏi: "Chờ một chút, cô vừa nói, thi thể của Phù Văn Giản, là hư không biến mất?"
Đàm Thanh hồi đáp: "Tôi cũng không tận mắt nhìn thấy tình huống lúc đó, cho nên cũng không thể xác định. Thế nhưng căn cứ tình hình lúc đó đang thu nghiệm thi thể Phù Văn Giản, lúc đó có hai cảnh sát cùng bên cạnh bọn họ cũng có mấy người cảnh sát đều tận mắt thấy thi thể Phù Văn Giản đột nhiên biến mất, nói rõ là, lúc đó xác thực rất đột nhiên, vụt tiêu thất không còn nhìn thấy." Nói đến đây, thanh âm của nàng đột ngột biến thấp vài phần, có chút ý sợ hãi, lại có vẻ chần chờ dò hỏi: "Trương ca, anh nói, trên thế giới này, có thể thực sự có quỷ hay không? Phù Văn Giản rõ ràng đã bị anh đánh chết. Thế nhưng thi thể hắn lại hư không biến mất, anh nói, Phù Văn Giản có thể giống như trong phim điện ảnh ma quỷ, thi biến rồi biến thành cương thi?"
Tuy rằng Đàm Thanh là một cảnh sát, tuy rằng tính cách của nàng tùy tiện, có chút không sợ trời không sợ đất, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân. Nếu gặp phải chuyện mà không biết, làm kẻ khác không tự chủ được trong lòng sẽ sinh ra sự sợ hãi, tuy rằng nàng đã cố gắng trấn định, nhưng trên thực tế cũng cảm thấy sợ hãi.
Trương Văn Trọng nói: "Yên tâm đi, tiểu Đàm. Dù trên thế giới này thực sự có chuyện thi biến thành cương thi, thế nhưng Phù Văn Giản cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng thi biến. Căn cứ lời cô vừa miêu tả, tôi hoài nghi thi thể của Phù Văn Giản là bị đồng bọn của hắn đánh cắp thôi."
Sở dĩ hắn có thể khẳng định thi thể Phù Văn Giản cũng không phải bị thi biến mà thành cương thi, chủ yếu là vì có hai nguyên nhân: Một, Phù Văn Giản là bị hắn phóng xuất Âm Dương Nhị Khí Đinh giết chết, mà bên trong Âm Dương Nhị Khí Đinh ẩn chứa linh khí, vì vậy Phù Văn Giản quyết không có khả năng tự thi biến thành cương thi. Hai, là vì có liên quan tới việc thi thể Phù Văn Giản hư không biến mất. Nếu như Phù Văn Giản thực sự thi biến thành cương thi, với tốc độ chậm chạp của sơ cấp cương thi, tuyệt đối không có khả năng hư không biến mất trước mặt những cảnh sát.
Tổng hợp hai nguyên nhân này, Trương Văn Trọng làm ra phán đoán: Phù Văn Giản cũng không biến thành cương thi, mà là bị đồng bọn của hắn đánh cắp thi thể. Nguồn truyện:
Người kia đến tột cùng làm sao có thể dưới mí mắt những viên cảnh sát, đánh cắp được thi thể của Phù Văn Giản? Trương Văn Trọng nhíu mày suy tư.
Bên đầu kia điện thoại, Đàm Thanh nghe được phán đoán của Trương Văn Trọng, nhất thời liền thở dài một hơi. Theo nàng xem ra, chỉ cần đối thủ là người, vậy cũng không có gì đáng sợ.
Đàm Thanh nói: "Tôi cũng hiểu được, thi thể Phù Văn Giản rất có khả năng do đồng bọn của hắn đánh cắp. Hừ, người kia thực sự là to gan, cũng dám ngay dưới mí mắt cảnh sát chúng ta đánh cắp thi thể của Phù Văn Giản. Đây quả thực là muốn khiêu khích cảnh sát Ung Thành chúng ta. Chờ coi đi, tôi nhất định sẽ bắt được tên ghê tởm này."
Sau khi nói vài lời hằn học, Đàm Thanh lại hỏi thăm tình huống của Vưu Giai. Khi nàng nghe nói Vưu Giai đã giải Mị độc thành công, tảng đá nặng nề trong tim cuối cùng cũng thả lỏng xuống tới.
"Giải được Mị độc là tốt rồi, hóa giải được là tốt rồi." Đàm Thanh cảm khái tự đáy lòng. Ngay lúc này có tiếng người gọi nàng, nên nàng vội vàng nói: "Được rồi Trương ca, tôi còn có chuyện phải làm, gác điện thoại đây. À, được rồi, nếu Phù Văn Giản còn có đồng bọn, như vậy anh nhất định phải cẩn thận một chút, nói không chừng hắn sẽ chạy tới trả thù anh."
"Yên tâm đi." Trương Văn Trọng thản nhiên cười nói: "Tôi không sợ hắn đến, chỉ sợ hắn không đến thôi."
Đàm Thanh nói: "Với tu vi của Trương ca, đích thật không cần sợ người kia. Thế nhưng tôi chỉ sợ hắn sẽ lợi dụng lúc này anh đang bị thoát lực, chạy tới đánh lén anh."
Trương Văn Trọng cười nói: "Lẽ nào cô đã quên, ở bên người tôi còn có mấy vị cao thủ Đàm gia của cô sao?"
Đàm Thanh cũng nở nụ cười, nói: "Đúng a, không ngờ tôi lại đi quên mất họ. Hiện tại xem ra, chỗ của anh đích thật không cần tôi quan tâm nữa. Nhưng dù vậy, mọi người hay nhất nên cẩn thận một chút." Sau khi căn dặn Trương Văn Trọng thêm vài câu, nàng mới cắt đứt điện thoại.
"Làm sao vậy? Trọng ca, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Đợi khi Trương Văn Trọng nghe xong điện thoại, Vưu Tình đặt điện thoại xuống bên gối hắn, sau đó không kiềm chế được sự tò mò trong lòng, hỏi han.
Trương Văn Trọng cũng không trả lời vấn đề của Vưu Tình, mà hỏi ngược lại: "Sao cô lại gọi Trọng ca?"
"Tôi nghe Giai tỷ gọi anh như thế, cho nên cũng theo chị ấy gọi vậy." Nói đến đây, tròng mắt Vưu Tình xoay chuyển thật nhanh, cười xấu xa nói: "Thế nào? Lẽ nào tôi không thể gọi anh như vậy sao? Lẽ nào nói, xưng hô Trọng ca này, là xưng hô đặc biệt của Giai tỷ dành cho anh sao?"
"Tôi chỉ là không nghĩ đến cô lại xưng hô như vậy đối với tôi thôi." Trương Văn Trọng cười nói.
Vưu Tình hắc hắc cười, nói: "Nếu như anh không phản đối, như vậy sau này tôi cũng gọi anh là Trọng ca. Ai, anh còn chưa nói cho tôi biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lại nói, những kinh lịch của buổi tối hôm nay, thật đúng là mạo hiểm kích thích. Tôi lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại có nhiều chuyện mạo hiểm quỷ dị như thế."
Trương Văn Trọng nói: "Muốn biết xảy ra chuyện gì? Được, trước tiên giúp tôi mời các vị tiền bối Đàm gia vào đây đã."
"Được, anh chờ, tôi đi gọi ngay." Trong lòng Vưu Tình tràn đầy hiếu kỳ, liền đứng dậy đi tới phòng khách gọi hết người của Đàm gia đi vào. Tuy rằng không gọi người nhà Vưu gia, nhưng bị lòng hiếu kỳ điều khiển, Vưu gia cũng đi theo vào trong.
Cha của Đàm Thanh tên Đàm Văn Long, đi nhanh tới bên cạnh giường bệnh của Trương Văn Trọng, khẽ cau mày dò hỏi: "Trương tiên sinh, tôi nghe Vưu Tình nói, vừa rồi Thanh nhi gọi điện thoại cho cậu, có chuyện biến hóa gì ngoài ý muốn hay sao?"
Trương Văn Trọng gật đầu, đem chuyện Đàm Thanh vừa thông báo cùng với sự phán đoán của hắn nói cho mọi người cùng nghe.
Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng kể lại, vùng lông mày Đàm Văn Long cau chặt lại, vừa như tự hỏi, vừa như muốn vấn nói: "Phù Văn Giản vẫn còn đồng bọn sao? Không biết đồng bọn của hắn lại có tu vi như thế nào? Lẽ nào cũng là thiên cấp cao thủ?"
Hiện tại người của Đàm gia lo lắng, cũng chính là tu vi của đồng bọn Phù Văn Giản sâu cạn ra sao, cùng với việc hắn sẽ ở lúc nào, dùng phương pháp nào, nhằm vào người nào hạ thủ đánh lén...
Hiện tại Vưu gia và Đàm gia đang ở ngoài sáng, đồng bọn Phù Văn Giản đang ở trong tối, một loại cảm giác giống như bị săn bắn thật sự làm bọn họ khó chịu.
Người nhà Đàm gia và Vưu gia ồn ào suy đoán, bắt đầu thương nghị kế sách ứng đối.
"Mặc kệ thế nào, trước khi bắt được đồng bọn của Phù Văn Giản, chúng ta phải vô cùng cẩn thận mới được." Đàm Văn Long vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tạm thời an tĩnh lại, nói: "Chúng ta đi ra phòng khách thảo luận, lão gia tử và Giai Giai, còn có Trương tiên sinh đều cần dược tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Chúng ta ở chỗ này thảo luận sẽ chỉ quấy rối bọn họ. Văn Phượng, Văn Hạc, hai người ở lại bên trong phòng bệnh, khi nào nhận thấy có chuyện gì không thích hợp, lập tức cho chúng ta biết."
"Dạ." Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc cùng đáp, hai người này là hai người giữ chặt Vưu Giai khi nãy.
Sau khi để lại hai người, Vưu gia cùng Đàm gia đều rời khỏi phòng, đi ra ngoài phòng khách bắt đầu thấp giọng kịch liệt thương nghị đối sách.
Nửa giờ sau, sắc trời đã bắt đầu sáng lên, Vưu gia cùng Đàm gia vẫn còn đang thương lượng đối sách, cửa phòng bệnh cũng đột nhiên "bang phanh phanh" vang lên.
"Ai? Làm gì?" Đàm Văn Long tiến tới sau cửa, làm ra tư thái chiến đấu, trầm giọng chất vấn. Mà bên trong phòng khách, toàn bộ người của Đàm gia và hắn, tinh thần khí trong nháy mắt tập trung cao độ, tùy thời đều có thể tiến nhập chiến đấu.
Bên ngoài phòng bệnh cao cấp, truyền đến thanh âm một nam nhân: "Tôi là bác sĩ chủ nhiệm Vương Ngọc của bệnh viện Ung Thành, hiện tại tôi tới xem tình huống của bệnh nhân."
Đàm Văn Long chậm rãi mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy một bác sĩ mặc blouse trắng khoảng ba mươi tuổi đang đứng bên ngoài.
Trước đó vị bác sĩ Vương Ngọc này cũng từng đến kiểm tra tình huống bệnh tình của Vưu Thiên Hải hai lần, người của Đàm gia và Vưu gia cũng đều biết. Hắn chính là bác sĩ chủ nhiệm phụ trách cho phòng bệnh này. Đồng thời bọn họ cũng đều nhìn ra, bác sĩ Vương Ngọc này căn bản chỉ là một người bình thường, tuyệt đối không có khả năng là đồng bọn của Phù Văn Giản.
Cho nên khi Đàm Văn Long nhìn thấy hắn, trái tim đang căng thẳng nhất thời thả lỏng xuống tới, nghiêng người tránh qua, nói: "Bác sĩ Vương, mời vào."
Đi vào phòng bệnh, Vương Ngọc khách khí chào hỏi người của Đàm gia và Vưu gia, lại trực tiếp đi thẳng tới bên giường bệnh của Vưu Thiên Hải, chuẩn bị kiểm tra tình huống của hắn. Ngay khi tay hắn sắp tiếp xúc đến người Vưu Thiên Hải, đôi mắt Trương Văn Trọng chợt hiện lên một đạo tinh mang, lớn tiếng quát: "Nắm hắn!"
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc ở lại trong phòng bệnh lập tức làm theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, dùng uy thế sét đánh lao về phía Vương Ngọc, đè hắn nằm sấp dưới đất.
"Đinh đương." Tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, một con dao giải phẫu sắc bén đột nhiên từ trong ống tay áo Vương Ngọc rơi ra, rớt xuống trên mặt đất.
Bác sĩ tên Vương Ngọc này, không ngờ muốn ám sát Vưu Thiên Hải!
Lẽ nào hắn là đồng bọn của Phù Văn Giản?
Trương Văn Trọng có thể khẳng định, Miêu Vu tên Phù Văn Giản kia, rõ ràng xác thực đã bị hắn đánh chết. Thế nhưng hiện tại, thi thể của Phù Văn Giản lại không cánh mà bay. Điều này chỉ có hai nguyên nhân: Một, thi thể Phù Văn Giản xuất hiện thi biến. Hóa thành cương thi tà vật bỏ trốn. Hai, Phù Văn Giản còn có đồng bọn, thay hắn thu đi thi thể.
Trương Văn Trọng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, dò hỏi: "Chuyện cụ thể như thế nào, cô nói rõ cho tôi nghe một chút."
Đàm Thanh lập tức kể lại chuyện đã xảy ra: "Khi tôi vừa trở về tiểu khu Hoa Hàng, thi thể Phù Văn Giản vẫn còn ở tại chỗ. Sau đó Lý Triêu Dương đội trưởng dẫn những cảnh sát khác chạy tới hiện trường, tôi phải đi gặp hắn báo cáo lại tình huống chuyện này. Thi thể của Phù Văn Giản cùng việc thăm dò công tác hiện trường liền giao cho cảnh sát khác đến xử lý. Thế nhưng ngay vừa rồi, có cảnh sát chạy tới báo cho chúng tôi biết, thi thể Phù Văn Giản hư không biến mất. Tôi và đội trưởng Lý Triêu Dương lập tức chạy tới hiện trường, phát hiện thi thể Phù Văn Giản thật sự đã biến mất."
Trương Văn Trọng nhạy cảm nắm bắt một điểm, hỏi: "Chờ một chút, cô vừa nói, thi thể của Phù Văn Giản, là hư không biến mất?"
Đàm Thanh hồi đáp: "Tôi cũng không tận mắt nhìn thấy tình huống lúc đó, cho nên cũng không thể xác định. Thế nhưng căn cứ tình hình lúc đó đang thu nghiệm thi thể Phù Văn Giản, lúc đó có hai cảnh sát cùng bên cạnh bọn họ cũng có mấy người cảnh sát đều tận mắt thấy thi thể Phù Văn Giản đột nhiên biến mất, nói rõ là, lúc đó xác thực rất đột nhiên, vụt tiêu thất không còn nhìn thấy." Nói đến đây, thanh âm của nàng đột ngột biến thấp vài phần, có chút ý sợ hãi, lại có vẻ chần chờ dò hỏi: "Trương ca, anh nói, trên thế giới này, có thể thực sự có quỷ hay không? Phù Văn Giản rõ ràng đã bị anh đánh chết. Thế nhưng thi thể hắn lại hư không biến mất, anh nói, Phù Văn Giản có thể giống như trong phim điện ảnh ma quỷ, thi biến rồi biến thành cương thi?"
Tuy rằng Đàm Thanh là một cảnh sát, tuy rằng tính cách của nàng tùy tiện, có chút không sợ trời không sợ đất, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân. Nếu gặp phải chuyện mà không biết, làm kẻ khác không tự chủ được trong lòng sẽ sinh ra sự sợ hãi, tuy rằng nàng đã cố gắng trấn định, nhưng trên thực tế cũng cảm thấy sợ hãi.
Trương Văn Trọng nói: "Yên tâm đi, tiểu Đàm. Dù trên thế giới này thực sự có chuyện thi biến thành cương thi, thế nhưng Phù Văn Giản cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng thi biến. Căn cứ lời cô vừa miêu tả, tôi hoài nghi thi thể của Phù Văn Giản là bị đồng bọn của hắn đánh cắp thôi."
Sở dĩ hắn có thể khẳng định thi thể Phù Văn Giản cũng không phải bị thi biến mà thành cương thi, chủ yếu là vì có hai nguyên nhân: Một, Phù Văn Giản là bị hắn phóng xuất Âm Dương Nhị Khí Đinh giết chết, mà bên trong Âm Dương Nhị Khí Đinh ẩn chứa linh khí, vì vậy Phù Văn Giản quyết không có khả năng tự thi biến thành cương thi. Hai, là vì có liên quan tới việc thi thể Phù Văn Giản hư không biến mất. Nếu như Phù Văn Giản thực sự thi biến thành cương thi, với tốc độ chậm chạp của sơ cấp cương thi, tuyệt đối không có khả năng hư không biến mất trước mặt những cảnh sát.
Tổng hợp hai nguyên nhân này, Trương Văn Trọng làm ra phán đoán: Phù Văn Giản cũng không biến thành cương thi, mà là bị đồng bọn của hắn đánh cắp thi thể. Nguồn truyện:
Người kia đến tột cùng làm sao có thể dưới mí mắt những viên cảnh sát, đánh cắp được thi thể của Phù Văn Giản? Trương Văn Trọng nhíu mày suy tư.
Bên đầu kia điện thoại, Đàm Thanh nghe được phán đoán của Trương Văn Trọng, nhất thời liền thở dài một hơi. Theo nàng xem ra, chỉ cần đối thủ là người, vậy cũng không có gì đáng sợ.
Đàm Thanh nói: "Tôi cũng hiểu được, thi thể Phù Văn Giản rất có khả năng do đồng bọn của hắn đánh cắp. Hừ, người kia thực sự là to gan, cũng dám ngay dưới mí mắt cảnh sát chúng ta đánh cắp thi thể của Phù Văn Giản. Đây quả thực là muốn khiêu khích cảnh sát Ung Thành chúng ta. Chờ coi đi, tôi nhất định sẽ bắt được tên ghê tởm này."
Sau khi nói vài lời hằn học, Đàm Thanh lại hỏi thăm tình huống của Vưu Giai. Khi nàng nghe nói Vưu Giai đã giải Mị độc thành công, tảng đá nặng nề trong tim cuối cùng cũng thả lỏng xuống tới.
"Giải được Mị độc là tốt rồi, hóa giải được là tốt rồi." Đàm Thanh cảm khái tự đáy lòng. Ngay lúc này có tiếng người gọi nàng, nên nàng vội vàng nói: "Được rồi Trương ca, tôi còn có chuyện phải làm, gác điện thoại đây. À, được rồi, nếu Phù Văn Giản còn có đồng bọn, như vậy anh nhất định phải cẩn thận một chút, nói không chừng hắn sẽ chạy tới trả thù anh."
"Yên tâm đi." Trương Văn Trọng thản nhiên cười nói: "Tôi không sợ hắn đến, chỉ sợ hắn không đến thôi."
Đàm Thanh nói: "Với tu vi của Trương ca, đích thật không cần sợ người kia. Thế nhưng tôi chỉ sợ hắn sẽ lợi dụng lúc này anh đang bị thoát lực, chạy tới đánh lén anh."
Trương Văn Trọng cười nói: "Lẽ nào cô đã quên, ở bên người tôi còn có mấy vị cao thủ Đàm gia của cô sao?"
Đàm Thanh cũng nở nụ cười, nói: "Đúng a, không ngờ tôi lại đi quên mất họ. Hiện tại xem ra, chỗ của anh đích thật không cần tôi quan tâm nữa. Nhưng dù vậy, mọi người hay nhất nên cẩn thận một chút." Sau khi căn dặn Trương Văn Trọng thêm vài câu, nàng mới cắt đứt điện thoại.
"Làm sao vậy? Trọng ca, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Đợi khi Trương Văn Trọng nghe xong điện thoại, Vưu Tình đặt điện thoại xuống bên gối hắn, sau đó không kiềm chế được sự tò mò trong lòng, hỏi han.
Trương Văn Trọng cũng không trả lời vấn đề của Vưu Tình, mà hỏi ngược lại: "Sao cô lại gọi Trọng ca?"
"Tôi nghe Giai tỷ gọi anh như thế, cho nên cũng theo chị ấy gọi vậy." Nói đến đây, tròng mắt Vưu Tình xoay chuyển thật nhanh, cười xấu xa nói: "Thế nào? Lẽ nào tôi không thể gọi anh như vậy sao? Lẽ nào nói, xưng hô Trọng ca này, là xưng hô đặc biệt của Giai tỷ dành cho anh sao?"
"Tôi chỉ là không nghĩ đến cô lại xưng hô như vậy đối với tôi thôi." Trương Văn Trọng cười nói.
Vưu Tình hắc hắc cười, nói: "Nếu như anh không phản đối, như vậy sau này tôi cũng gọi anh là Trọng ca. Ai, anh còn chưa nói cho tôi biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lại nói, những kinh lịch của buổi tối hôm nay, thật đúng là mạo hiểm kích thích. Tôi lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại có nhiều chuyện mạo hiểm quỷ dị như thế."
Trương Văn Trọng nói: "Muốn biết xảy ra chuyện gì? Được, trước tiên giúp tôi mời các vị tiền bối Đàm gia vào đây đã."
"Được, anh chờ, tôi đi gọi ngay." Trong lòng Vưu Tình tràn đầy hiếu kỳ, liền đứng dậy đi tới phòng khách gọi hết người của Đàm gia đi vào. Tuy rằng không gọi người nhà Vưu gia, nhưng bị lòng hiếu kỳ điều khiển, Vưu gia cũng đi theo vào trong.
Cha của Đàm Thanh tên Đàm Văn Long, đi nhanh tới bên cạnh giường bệnh của Trương Văn Trọng, khẽ cau mày dò hỏi: "Trương tiên sinh, tôi nghe Vưu Tình nói, vừa rồi Thanh nhi gọi điện thoại cho cậu, có chuyện biến hóa gì ngoài ý muốn hay sao?"
Trương Văn Trọng gật đầu, đem chuyện Đàm Thanh vừa thông báo cùng với sự phán đoán của hắn nói cho mọi người cùng nghe.
Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng kể lại, vùng lông mày Đàm Văn Long cau chặt lại, vừa như tự hỏi, vừa như muốn vấn nói: "Phù Văn Giản vẫn còn đồng bọn sao? Không biết đồng bọn của hắn lại có tu vi như thế nào? Lẽ nào cũng là thiên cấp cao thủ?"
Hiện tại người của Đàm gia lo lắng, cũng chính là tu vi của đồng bọn Phù Văn Giản sâu cạn ra sao, cùng với việc hắn sẽ ở lúc nào, dùng phương pháp nào, nhằm vào người nào hạ thủ đánh lén...
Hiện tại Vưu gia và Đàm gia đang ở ngoài sáng, đồng bọn Phù Văn Giản đang ở trong tối, một loại cảm giác giống như bị săn bắn thật sự làm bọn họ khó chịu.
Người nhà Đàm gia và Vưu gia ồn ào suy đoán, bắt đầu thương nghị kế sách ứng đối.
"Mặc kệ thế nào, trước khi bắt được đồng bọn của Phù Văn Giản, chúng ta phải vô cùng cẩn thận mới được." Đàm Văn Long vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tạm thời an tĩnh lại, nói: "Chúng ta đi ra phòng khách thảo luận, lão gia tử và Giai Giai, còn có Trương tiên sinh đều cần dược tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Chúng ta ở chỗ này thảo luận sẽ chỉ quấy rối bọn họ. Văn Phượng, Văn Hạc, hai người ở lại bên trong phòng bệnh, khi nào nhận thấy có chuyện gì không thích hợp, lập tức cho chúng ta biết."
"Dạ." Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc cùng đáp, hai người này là hai người giữ chặt Vưu Giai khi nãy.
Sau khi để lại hai người, Vưu gia cùng Đàm gia đều rời khỏi phòng, đi ra ngoài phòng khách bắt đầu thấp giọng kịch liệt thương nghị đối sách.
Nửa giờ sau, sắc trời đã bắt đầu sáng lên, Vưu gia cùng Đàm gia vẫn còn đang thương lượng đối sách, cửa phòng bệnh cũng đột nhiên "bang phanh phanh" vang lên.
"Ai? Làm gì?" Đàm Văn Long tiến tới sau cửa, làm ra tư thái chiến đấu, trầm giọng chất vấn. Mà bên trong phòng khách, toàn bộ người của Đàm gia và hắn, tinh thần khí trong nháy mắt tập trung cao độ, tùy thời đều có thể tiến nhập chiến đấu.
Bên ngoài phòng bệnh cao cấp, truyền đến thanh âm một nam nhân: "Tôi là bác sĩ chủ nhiệm Vương Ngọc của bệnh viện Ung Thành, hiện tại tôi tới xem tình huống của bệnh nhân."
Đàm Văn Long chậm rãi mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy một bác sĩ mặc blouse trắng khoảng ba mươi tuổi đang đứng bên ngoài.
Trước đó vị bác sĩ Vương Ngọc này cũng từng đến kiểm tra tình huống bệnh tình của Vưu Thiên Hải hai lần, người của Đàm gia và Vưu gia cũng đều biết. Hắn chính là bác sĩ chủ nhiệm phụ trách cho phòng bệnh này. Đồng thời bọn họ cũng đều nhìn ra, bác sĩ Vương Ngọc này căn bản chỉ là một người bình thường, tuyệt đối không có khả năng là đồng bọn của Phù Văn Giản.
Cho nên khi Đàm Văn Long nhìn thấy hắn, trái tim đang căng thẳng nhất thời thả lỏng xuống tới, nghiêng người tránh qua, nói: "Bác sĩ Vương, mời vào."
Đi vào phòng bệnh, Vương Ngọc khách khí chào hỏi người của Đàm gia và Vưu gia, lại trực tiếp đi thẳng tới bên giường bệnh của Vưu Thiên Hải, chuẩn bị kiểm tra tình huống của hắn. Ngay khi tay hắn sắp tiếp xúc đến người Vưu Thiên Hải, đôi mắt Trương Văn Trọng chợt hiện lên một đạo tinh mang, lớn tiếng quát: "Nắm hắn!"
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Đàm Văn Phượng và Đàm Văn Hạc ở lại trong phòng bệnh lập tức làm theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, dùng uy thế sét đánh lao về phía Vương Ngọc, đè hắn nằm sấp dưới đất.
"Đinh đương." Tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, một con dao giải phẫu sắc bén đột nhiên từ trong ống tay áo Vương Ngọc rơi ra, rớt xuống trên mặt đất.
Bác sĩ tên Vương Ngọc này, không ngờ muốn ám sát Vưu Thiên Hải!
Lẽ nào hắn là đồng bọn của Phù Văn Giản?