Chương : 193
Tiểu khu Hồng Thành Cao Đương.
Trong một căn biệt thự phong cách Châu Âu, ba người lúc xế chiều tiềm nhập vào trong cục cảnh sát, dùng Đãng Thần Hương âm mưu cắt đầu Trương Văn Trọng, giờ phút này đang ngồi vây quanh chiếc bàn thủy tinh trong phòng khách, một bên vừa ăn món đùi gà KFC, một bên nhìn lên chiếc ti - vi Plasma treo trên tường.
Trong ti - vi đang phát sóng bản tin thời sự, nữ tử lạnh lùng trong tay cầm một cái chân gà New Orleans, bất mãn nói: "Thời sự trên ti vi có gì hay xem đâu? Mãi mãi chỉ là mấy cái chuyện tầm phào. Buổi sáng thì đăng tin lãnh đạo bề bộn rất nhiều công việc, buổi trưa thì tuyên truyền về cuộc sống ấm no của nhân dân cả nước. Rồi lại đến bản tin thời sự quốc tế..."
Nàng vươn tay ra, cầm lấy chiếc điều khiển ti - vi ở trên bàn trà, đổi sang kênh truyền hình giải trí khác.
Nam tử khôi ngô và nam tử anh tuấn liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lắc đầu cười khổ.
"Gã Trương Văn Trọng kia quả nhiên lợi hại, khó trách ngay cả tinh anh của gia tộc cũng chết ở trong tay của hắn. Hôm nay, nếu Tổ Thọ không tới đúng lúc, chỉ sợ tính mạng của ba người chúng ta cũng đều bị chôn vùi ở trong tay hắn rồi. Ưm, cho đến bây giờ, vùng hạ bàn của ta vẫn còn đau âm ỉ đây." Gã nam tử khôi ngô ném lon co - ca xuống. Hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, thở dài nói.
"Đúng vậy, tên Trương Văn Trọng này xác thực là rất lợi hại." Gã nam tử anh tuấn sờ vết thương ở dưới sườn trái. Một cú ném đao sắc bén kia đã trực tiếp kích gãy hai dẻ xương sườn của hắn. Hiện giờ sườn trái đang được quấn băng trắng, một mùi thuốc cao nồng đậm phát tán ra từ nơi đó.
Khẽ thở dài một hơi, hắn mới nói tiếp: "Thực lực của Trương Văn Trọng, bản thân ta sớm cũng dự đoán rồi, cho nên không ngạc nhiên lắm. Bất quá, cơ thể hắn không sợ Đãng Thần Hương, làm cho ta cảm thấy phi thường khiếp sợ. Chẳng biết hắn miễn dịch với Đãng Thần Hương, hay là miễn dịch với các loại độc dược? Nếu ngày sau chúng ta muốn giết hắn báo thù cho Lỗi ca, cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn."
"Uhm." Nam tử khôi ngô bất đắc dĩ thở dài. Một bầu không khí ảm đạm, bỗng nhiên bao trùm chung quanh căn phòng.
Rốt cuộc, nữ tử lạnh lùng đem ánh mắt trên màn hình Plasma thu trở về, cau mày nhìn hai người đồng bạn nói: "Cần gì phải lo lắng đến chuyện này chứ? Nhiệm vụ lần này không chỉ riêng ba người chúng ta. Bên trên còn có Tam trưởng lão và Tổ Thọ. Hai người này đều nổi tiếng là âm mưu quỷ quyệt trong gia tộc. Có hai người bọn họ phụ trách phương án hành động, cho dù Trương Văn Trọng lợi hại, nhất định cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Thứ nữa, trước kia chúng ta đã từng gặp Thiên Cấp cao thủ lợi hại hơn hắn nhiều, không phải đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sao? Hai người đừng làm mất đi nhuệ khí, rồi tỏ ra bi quan như thế chứ?"
"Tiểu Thiến nói không sai. Nhiệm vụ lần này có Tổ Thọ và Tam trưởng lão tọa trấn, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, đem thủ cấp của Trương Văn Trọng mang về tế điện Lỗi ca." Nam tử khôi ngô dùng sức nắm chặt quyền đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên Trương Văn Trọng chết tiệt, thiếu chút nữa liền biến ta trở thành thái giám. Hừ, đợi sau khi lấy thủ cấp của hắn xong, ta nhất định sẽ cắt cái đồ chơi trong đũng quần hắn ra."
"Cắt đồ chơi trong đũng quần hắn sao? Ưm, ý tưởng này phi thường không sai đâu."
Gã nam tử khôi ngô cười đắc chí, nói: "Ngươi cũng nghĩ thế sao? Ha ha, vừa liên tưởng đến biểu tình thống khổ và tuyệt vọng của thằng tiểu tử đó, ta cảm thấy thực thống khoái quá đi..." Hắn nói đến đây thì ngừng lại. Bởi vì hắn phát hiện, đôi nam nữ đồng bạn đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía mình.
"Làm sao thế." Nam tử anh tuấn theo bản năng dò hỏi. Đột nhiên sắc mặt của hắn chợt biến chuyển. Bởi vì thanh âm lúc trước kia, tựa như không phải hai người bên cạnh hắn nói ra.
Thanh âm vừa nói kia, nếu không phải hai người đồng bạn, thì là ai nói đây? Mấu chốt chính là ngữ khí, nghe lại hơi quen quen ah!
"Trương Văn Trọng?" Ba người giật mình kinh hô. Đồng thời vươn tay xuống dưới hông, muốn rút khẩu súng lục trang bị ra.
Nhưng ngay tại lúc bọn họ muốn rút súng, thì vài đạo ngân quang đột nhiên xuất hiện. Dùng tốc độ nhanh như chớp bắn về phía bọn hắn. Mặc dù ba người đều đang trúng thương nhưng phản ứng lại không hề chậm, vội vàng nghiêng người tránh né đi. Bất quá trăm triệu lần bọn hắn cũng không ngờ được, Trương Văn Trọng cư nhiên bước vọt tới, há miệng phun ra một đạo chân nguyên đậm đặc. Nhất thời một loại cảm giác khí huyết nhộn nhạo bốc lên ở trong thân thể của bọn hắn.
Khi ba người cật lực vận dụng nội kình áp chế khí huyết, thì Trương Văn Trọng cũng sải bước đi tới trước người bọn hắn, lãnh đạm nói: "Các ngươi không cần phải tốn công vô ích. Đây độc khí Đãng Thần Hương, các ngươi càng thúc giục nội kình, lại càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Mặc dù ba người không muốn tin tưởng lời nói của Trương Văn Trọng. Thế nhưng triệu chứng xuất hiện ở trong cơ thể, cũng khiến cho bọn hắn không thể không tin.
Nguyên bản trước đó vừa bị thương, lại thêm một lần trúng độc Đãng Thần Hương. Lúc này ba người đã không còn lực lượng để kiên trì, "bùm" một tiếng vang lên, ba thân thể đồng thời ngã khụy xuống nền nhà. Mà trên mặt bọn hắn, cũng hiện ra thần tình hoảng sợ, thầm nghĩ: "Tại sao hắn biết được chỗ này? Phải nghĩ biện pháp thông tri cho Tam trưởng lão cùng Tổ Thọ ah!"
Ngay khi ba người còn đang hoảng loạn, thì thanh âm của Trương Văn Trọng, lần thứ hai vang lên ở bên tai bọn hắn: "Hiện tại, chúng ta tiếp tục làm nốt phần việc còn dang dở lúc chiều nhé!"
Thanh âm của Trương Văn Trọng, phảng phất như ẩn chứa theo một loại văn luật cổ quái. Thần thức của ba người liền trở nên rối loạn. Hẳn là Trương Văn Trọng đang dùng Chúc Do Thuật để thôi miên bọn họ.
"Các ngươi tên là gì?" Trương Văn Trọng nhẹ giọng hỏi.
Ba người lần lượt hồi đáp, bắt đầu từ gã nam tử khôi ngô: "Tông Phong, Tông Hình, Tông Thiến."
"Đều họ Tông." Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày: "Nói như vậy, các ngươi đều là thành viên của Tông gia ở Hoài Nam sao?"
Ba người đồng thanh trả lời: "Đúng vậy, ba người chúng tôi đều là thành viên trực hệ trong Tông gia Hoài Nam."
Trương Văn Trọng tiếp tục dò hỏi: "Vậy cục trưởng cục cảnh sát họ Tổ, cùng các ngươi có quan hệ như thế nào?"
Ba người hồi đáp: "Người kia tên Tổ Thọ, là thành viên trực đệ của Tổ gia nhất mạch. Họ Tổ nhiều năm qua làm đồng minh với gia tộc chúng tôi. Bọn họ phụ trách những thế lực trong giới bạch đạo, còn chúng tôi phát triển sinh ý trong giới hắc đạo. Song phương cùng nhau phối hợp, cùng nhau phát triển đi lên."
Ba người hoàn toàn bị Chúc Do Thuật thôi miên, căn bản không giấu giếm thứ gì. Trương Văn Trọng hỏi thêm một lúc, bọn hắn liền đem những bí mật của hai gia tộc, rủ rỉ nói ra.
Nguyên lai hai gia tộc này, ở trăm năm trước đều thuộc họ Tông.
Thời điểm ấy, Tông gia cũng đang hoành hành tại Hoài Nam, giết người cướp của, không có việc ác gì không làm. Hành vi tàn bạo của bọn chúng, không chỉ khiến cho quan phủ muốn bao vây tiêu diệt, đồng thời cũng là công địch của các nhân sĩ võ lâm. Dưới tình huống như vậy, Tông gia cũng bị đánh tan, một nhóm người tháo chạy khỏi địa phương, cải biến thành họ Tổ. Mà một bộ phận khác, tuy rằng vẫn duy trì họ Tông, nhưng chỉ phát triển âm thầm, không dám hung hăng ngang ngược như trước kia nữa.
Trải qua trăm năm thời gian, Tổ Tông hai nhà đều phát triển thành những đại gia tộc. Bất quá, bởi vì hai nhà cùng là một nguồn, cho nên luôn luôn duy trì quan hệ giúp đỡ lẫn nhau.
"Hóa ra là như vậy, không ngờ rằng giữa hai nhà Tổ Tông còn có bí mật động trời này. Nếu các ngươi không nói, ta cũng không nghĩ nổi phương diện này đâu." Trương Văn Trọng tỉnh ngộ gật đầu, mới tiếp tục truy vấn: "Lần này các ngươi đến Ung Thành, không phải chỉ vì muốn giết ta đi? Còn có nhiệm vụ gì khác, mau nói thật ra."
Ba người vẫn thành thực giải đáp nghi vấn của Trương Văn Trọng: "Lần này đến Ung Thành, ngoại trừ muốn giết tên Trương Văn Trọng, còn gánh vác trọng trách cắm rễ ở Ung Thành."
Nguyên lai, hiện giờ chính phủ phía Nam, đang nghiêm khắc tiến hành tiêu trừ Tông gia. Nếu không phải có Tổ gia trợ giúp trong bóng tối, thì chỉ sợ Tông gia ở Hoài Nam sớm đã bị quét sạch rồi.
Hiện tại những phi vụ làm ăn bất chính, bị nhà nước kiểm soát chặt chẽ. Bọn chúng rơi vào đường cùng, cho nên mới nghĩ biện pháp tiến quân sang tỉnh thành khác phát triển.
Ngày trước, Tông gia từng lập kế hoạch xâm nhập vào Cẩm Kim Thành. Nhưng đáng tiếc chính là, bọn chúng đã bị Dương tam tỷ xuất quân chặn đứng, thậm chí còn tổn thất một Thiên Cấp cao thủ ở dưới tay Trương Văn Trọng. Dưới tình huống này, tại bọn chúng xem ra, Ung Thành tại phía tây nam, cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù tại Ung Thành có Đàm gia tọa trấn. Nhưng bởi vì người trong Đàm gia luôn luôn giữ gìn phẩm chất, trải qua cuộc sống tương tự như ẩn sĩ, cho nên Tông gia cũng không đem bọn họ để vào trong mắt.
Huống chi, lần này Tổ gia còn xuất lực, đem thành viên tinh anh trong gia tộc là Tổ Thọ, thuyên chuyển tới Ung Thành đảm nhiệm chức vị cục trưởng cục cảnh sát...
Trong một căn biệt thự phong cách Châu Âu, ba người lúc xế chiều tiềm nhập vào trong cục cảnh sát, dùng Đãng Thần Hương âm mưu cắt đầu Trương Văn Trọng, giờ phút này đang ngồi vây quanh chiếc bàn thủy tinh trong phòng khách, một bên vừa ăn món đùi gà KFC, một bên nhìn lên chiếc ti - vi Plasma treo trên tường.
Trong ti - vi đang phát sóng bản tin thời sự, nữ tử lạnh lùng trong tay cầm một cái chân gà New Orleans, bất mãn nói: "Thời sự trên ti vi có gì hay xem đâu? Mãi mãi chỉ là mấy cái chuyện tầm phào. Buổi sáng thì đăng tin lãnh đạo bề bộn rất nhiều công việc, buổi trưa thì tuyên truyền về cuộc sống ấm no của nhân dân cả nước. Rồi lại đến bản tin thời sự quốc tế..."
Nàng vươn tay ra, cầm lấy chiếc điều khiển ti - vi ở trên bàn trà, đổi sang kênh truyền hình giải trí khác.
Nam tử khôi ngô và nam tử anh tuấn liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lắc đầu cười khổ.
"Gã Trương Văn Trọng kia quả nhiên lợi hại, khó trách ngay cả tinh anh của gia tộc cũng chết ở trong tay của hắn. Hôm nay, nếu Tổ Thọ không tới đúng lúc, chỉ sợ tính mạng của ba người chúng ta cũng đều bị chôn vùi ở trong tay hắn rồi. Ưm, cho đến bây giờ, vùng hạ bàn của ta vẫn còn đau âm ỉ đây." Gã nam tử khôi ngô ném lon co - ca xuống. Hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, thở dài nói.
"Đúng vậy, tên Trương Văn Trọng này xác thực là rất lợi hại." Gã nam tử anh tuấn sờ vết thương ở dưới sườn trái. Một cú ném đao sắc bén kia đã trực tiếp kích gãy hai dẻ xương sườn của hắn. Hiện giờ sườn trái đang được quấn băng trắng, một mùi thuốc cao nồng đậm phát tán ra từ nơi đó.
Khẽ thở dài một hơi, hắn mới nói tiếp: "Thực lực của Trương Văn Trọng, bản thân ta sớm cũng dự đoán rồi, cho nên không ngạc nhiên lắm. Bất quá, cơ thể hắn không sợ Đãng Thần Hương, làm cho ta cảm thấy phi thường khiếp sợ. Chẳng biết hắn miễn dịch với Đãng Thần Hương, hay là miễn dịch với các loại độc dược? Nếu ngày sau chúng ta muốn giết hắn báo thù cho Lỗi ca, cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn."
"Uhm." Nam tử khôi ngô bất đắc dĩ thở dài. Một bầu không khí ảm đạm, bỗng nhiên bao trùm chung quanh căn phòng.
Rốt cuộc, nữ tử lạnh lùng đem ánh mắt trên màn hình Plasma thu trở về, cau mày nhìn hai người đồng bạn nói: "Cần gì phải lo lắng đến chuyện này chứ? Nhiệm vụ lần này không chỉ riêng ba người chúng ta. Bên trên còn có Tam trưởng lão và Tổ Thọ. Hai người này đều nổi tiếng là âm mưu quỷ quyệt trong gia tộc. Có hai người bọn họ phụ trách phương án hành động, cho dù Trương Văn Trọng lợi hại, nhất định cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Thứ nữa, trước kia chúng ta đã từng gặp Thiên Cấp cao thủ lợi hại hơn hắn nhiều, không phải đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sao? Hai người đừng làm mất đi nhuệ khí, rồi tỏ ra bi quan như thế chứ?"
"Tiểu Thiến nói không sai. Nhiệm vụ lần này có Tổ Thọ và Tam trưởng lão tọa trấn, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, đem thủ cấp của Trương Văn Trọng mang về tế điện Lỗi ca." Nam tử khôi ngô dùng sức nắm chặt quyền đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên Trương Văn Trọng chết tiệt, thiếu chút nữa liền biến ta trở thành thái giám. Hừ, đợi sau khi lấy thủ cấp của hắn xong, ta nhất định sẽ cắt cái đồ chơi trong đũng quần hắn ra."
"Cắt đồ chơi trong đũng quần hắn sao? Ưm, ý tưởng này phi thường không sai đâu."
Gã nam tử khôi ngô cười đắc chí, nói: "Ngươi cũng nghĩ thế sao? Ha ha, vừa liên tưởng đến biểu tình thống khổ và tuyệt vọng của thằng tiểu tử đó, ta cảm thấy thực thống khoái quá đi..." Hắn nói đến đây thì ngừng lại. Bởi vì hắn phát hiện, đôi nam nữ đồng bạn đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía mình.
"Làm sao thế." Nam tử anh tuấn theo bản năng dò hỏi. Đột nhiên sắc mặt của hắn chợt biến chuyển. Bởi vì thanh âm lúc trước kia, tựa như không phải hai người bên cạnh hắn nói ra.
Thanh âm vừa nói kia, nếu không phải hai người đồng bạn, thì là ai nói đây? Mấu chốt chính là ngữ khí, nghe lại hơi quen quen ah!
"Trương Văn Trọng?" Ba người giật mình kinh hô. Đồng thời vươn tay xuống dưới hông, muốn rút khẩu súng lục trang bị ra.
Nhưng ngay tại lúc bọn họ muốn rút súng, thì vài đạo ngân quang đột nhiên xuất hiện. Dùng tốc độ nhanh như chớp bắn về phía bọn hắn. Mặc dù ba người đều đang trúng thương nhưng phản ứng lại không hề chậm, vội vàng nghiêng người tránh né đi. Bất quá trăm triệu lần bọn hắn cũng không ngờ được, Trương Văn Trọng cư nhiên bước vọt tới, há miệng phun ra một đạo chân nguyên đậm đặc. Nhất thời một loại cảm giác khí huyết nhộn nhạo bốc lên ở trong thân thể của bọn hắn.
Khi ba người cật lực vận dụng nội kình áp chế khí huyết, thì Trương Văn Trọng cũng sải bước đi tới trước người bọn hắn, lãnh đạm nói: "Các ngươi không cần phải tốn công vô ích. Đây độc khí Đãng Thần Hương, các ngươi càng thúc giục nội kình, lại càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Mặc dù ba người không muốn tin tưởng lời nói của Trương Văn Trọng. Thế nhưng triệu chứng xuất hiện ở trong cơ thể, cũng khiến cho bọn hắn không thể không tin.
Nguyên bản trước đó vừa bị thương, lại thêm một lần trúng độc Đãng Thần Hương. Lúc này ba người đã không còn lực lượng để kiên trì, "bùm" một tiếng vang lên, ba thân thể đồng thời ngã khụy xuống nền nhà. Mà trên mặt bọn hắn, cũng hiện ra thần tình hoảng sợ, thầm nghĩ: "Tại sao hắn biết được chỗ này? Phải nghĩ biện pháp thông tri cho Tam trưởng lão cùng Tổ Thọ ah!"
Ngay khi ba người còn đang hoảng loạn, thì thanh âm của Trương Văn Trọng, lần thứ hai vang lên ở bên tai bọn hắn: "Hiện tại, chúng ta tiếp tục làm nốt phần việc còn dang dở lúc chiều nhé!"
Thanh âm của Trương Văn Trọng, phảng phất như ẩn chứa theo một loại văn luật cổ quái. Thần thức của ba người liền trở nên rối loạn. Hẳn là Trương Văn Trọng đang dùng Chúc Do Thuật để thôi miên bọn họ.
"Các ngươi tên là gì?" Trương Văn Trọng nhẹ giọng hỏi.
Ba người lần lượt hồi đáp, bắt đầu từ gã nam tử khôi ngô: "Tông Phong, Tông Hình, Tông Thiến."
"Đều họ Tông." Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày: "Nói như vậy, các ngươi đều là thành viên của Tông gia ở Hoài Nam sao?"
Ba người đồng thanh trả lời: "Đúng vậy, ba người chúng tôi đều là thành viên trực hệ trong Tông gia Hoài Nam."
Trương Văn Trọng tiếp tục dò hỏi: "Vậy cục trưởng cục cảnh sát họ Tổ, cùng các ngươi có quan hệ như thế nào?"
Ba người hồi đáp: "Người kia tên Tổ Thọ, là thành viên trực đệ của Tổ gia nhất mạch. Họ Tổ nhiều năm qua làm đồng minh với gia tộc chúng tôi. Bọn họ phụ trách những thế lực trong giới bạch đạo, còn chúng tôi phát triển sinh ý trong giới hắc đạo. Song phương cùng nhau phối hợp, cùng nhau phát triển đi lên."
Ba người hoàn toàn bị Chúc Do Thuật thôi miên, căn bản không giấu giếm thứ gì. Trương Văn Trọng hỏi thêm một lúc, bọn hắn liền đem những bí mật của hai gia tộc, rủ rỉ nói ra.
Nguyên lai hai gia tộc này, ở trăm năm trước đều thuộc họ Tông.
Thời điểm ấy, Tông gia cũng đang hoành hành tại Hoài Nam, giết người cướp của, không có việc ác gì không làm. Hành vi tàn bạo của bọn chúng, không chỉ khiến cho quan phủ muốn bao vây tiêu diệt, đồng thời cũng là công địch của các nhân sĩ võ lâm. Dưới tình huống như vậy, Tông gia cũng bị đánh tan, một nhóm người tháo chạy khỏi địa phương, cải biến thành họ Tổ. Mà một bộ phận khác, tuy rằng vẫn duy trì họ Tông, nhưng chỉ phát triển âm thầm, không dám hung hăng ngang ngược như trước kia nữa.
Trải qua trăm năm thời gian, Tổ Tông hai nhà đều phát triển thành những đại gia tộc. Bất quá, bởi vì hai nhà cùng là một nguồn, cho nên luôn luôn duy trì quan hệ giúp đỡ lẫn nhau.
"Hóa ra là như vậy, không ngờ rằng giữa hai nhà Tổ Tông còn có bí mật động trời này. Nếu các ngươi không nói, ta cũng không nghĩ nổi phương diện này đâu." Trương Văn Trọng tỉnh ngộ gật đầu, mới tiếp tục truy vấn: "Lần này các ngươi đến Ung Thành, không phải chỉ vì muốn giết ta đi? Còn có nhiệm vụ gì khác, mau nói thật ra."
Ba người vẫn thành thực giải đáp nghi vấn của Trương Văn Trọng: "Lần này đến Ung Thành, ngoại trừ muốn giết tên Trương Văn Trọng, còn gánh vác trọng trách cắm rễ ở Ung Thành."
Nguyên lai, hiện giờ chính phủ phía Nam, đang nghiêm khắc tiến hành tiêu trừ Tông gia. Nếu không phải có Tổ gia trợ giúp trong bóng tối, thì chỉ sợ Tông gia ở Hoài Nam sớm đã bị quét sạch rồi.
Hiện tại những phi vụ làm ăn bất chính, bị nhà nước kiểm soát chặt chẽ. Bọn chúng rơi vào đường cùng, cho nên mới nghĩ biện pháp tiến quân sang tỉnh thành khác phát triển.
Ngày trước, Tông gia từng lập kế hoạch xâm nhập vào Cẩm Kim Thành. Nhưng đáng tiếc chính là, bọn chúng đã bị Dương tam tỷ xuất quân chặn đứng, thậm chí còn tổn thất một Thiên Cấp cao thủ ở dưới tay Trương Văn Trọng. Dưới tình huống này, tại bọn chúng xem ra, Ung Thành tại phía tây nam, cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù tại Ung Thành có Đàm gia tọa trấn. Nhưng bởi vì người trong Đàm gia luôn luôn giữ gìn phẩm chất, trải qua cuộc sống tương tự như ẩn sĩ, cho nên Tông gia cũng không đem bọn họ để vào trong mắt.
Huống chi, lần này Tổ gia còn xuất lực, đem thành viên tinh anh trong gia tộc là Tổ Thọ, thuyên chuyển tới Ung Thành đảm nhiệm chức vị cục trưởng cục cảnh sát...