Chương : 243
Trương Văn Trọng để mặc cho hai vị Richard, Tyson giáo chủ Thánh Công Hội tiến vào trong phòng đam trì cho nữ hoàng Elizabeth. Hắn cũng nhìn ra, hai vị giáo chủ Thánh Công Hội này không phải người thường. Vị giáo chủ tên Richard kia, tuy dáng người nhỏ con, nhưng trong đôi con ngươi ẩn giấu dưới cặp kính mắt kia, thỉnh thoảng sẽ lóe ra một đạo tinh quang âm lãnh. Đồng thời ở trên người của hắn còn tràn ngập linh khí, hiển nhiên tu vi cũng không phải tầm thường.
Còn vị giáo chủ tên Tyson kia, dáng người lại mười phần cao lớn. Ngay cả chiếc áo dài buông thõng xuống dưới chân, vẫn không thể che giấu nổi bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh của hắn. Mặc dù trên người hắn không tản mát ra linh khí tự nhiên, nhưng Trương Văn Trọng lại có thể nhìn ra, hắn kiêm tu ngoại công hẳn là đã đạt tới cảnh giới Thiên Cấp cao thủ!
So sánh cùng Trương Văn Trọng, thì hai vị giáo chủ Thánh Công Hội vừa đi vào trong phòng này, mặc dù đã tỉ mỉ quan sát, thậm chí còn dùng thần thuật "Chân Thực Nhãn" nhưng vẫn không thể nhìn ra tu vi nông cạn của Trương Văn Trọng.
Sau khi bước chân vào Dưỡng Khí cảnh, Trương Văn Trọng cũng tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất. Đừng nói là hai vị Richard, Tyson giáo chủ Thánh Công Hội, cho dù là tu chân đại phái cũng đừng hòng nhìn thấu được tu vi của Trương Văn Trọng.
Trải qua một phen quan sát tỉ mỉ, lúc sau Richard cùng Tyson nhận định Trương Văn Trọng thực sự không phải dị năng giả của phương Tây, cũng không phải người tu chân của phương Đông, chỉ là một gã phàm nhân thông thường. Tuy có luyện qua võ nhưng ngộ tính không cao, tu vi chỉ mới bước vào Địa Cấp sơ kỳ mà thôi. Nhân vật như vậy, ở trong đám người thường, có lẽ cũng được coi là tinh anh, nhưng ở trong mắt hai người bọn họ thì lại quá mức bình thường. Bất quá, dù sao Trương Văn Trọng cũng là bác sĩ do hoàng thân Charles mời về chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, nên hai vị giáo chủ không dám nhiều chuyện.
Tyson dáng người khôi ngô, hướng về phía Trương Văn Trọng khoát tay áo, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Được rồi, tiểu tử Đông y, ngươi có thể rời khỏi đây rồi. Sẽ có người an bài cho các ngươi về nước. Quái bệnh của nữ hoàng, không phải ngươi, cũng không phải Đông y có khả năng trị được. Chỉ khi ta và Richar giáo chủ liên thủ, mới đuổi được tà vật trốn ở trong người nữ hoàng, giúp bà ấy vượt qua căn bệnh quái lạ này."
Trương Văn Trọng không hề nổi giận, xoay người muốn đi. Nhưng lại không hề làm cho Tyson được mãn nguyện, mà đi tới cạnh bàn kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Theo sau nhếch miệng cười nhạt nói: "Tôi ngồi ở đây cũng không quấy rầy các ông. Nếu các ông có thể chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, tự nhiên sẽ là chuyện đáng vui mừng. Nếu như không thể, có tôi ở đây, tốt xấu gì cũng thay mặt các ông vãng hồi lại cục diện."
"Ngươi..." Lời nói này của Trương Văn Trọng khiến cho Tyson nổi giận, hai con ngươi trong mắt dựng thẳng lên.
Chứng kiến bão tố chuẩn bị xảy ra ngay tại đương trường, thì giáo chủ Richard cũng ngăn trở đúng lúc, hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn Trương Văn Trọng, theo sau hướng Tyson nói: "Chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho bệ hạ!"
Tyson chỉ vào Trương Văn Trọng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Hắn thì sao? Chẳng lẽ để cho hắn ở đây nhìn trộm ư?"
Richard tùy tiện đáp lời: "Để cho hắn ở đây nhìn xem, chẳng lẽ ông sợ hắn học trộm được hay sao? Để hắn tận mắt chứng kiến quá trình chữa bệnh cho nữ hoàng, hắn mới tâm phục khẩu phục chúng ta."
"Việc này..." Tyson do dự một lúc, sau đó than thở nói: "Được rồi, nếu ông đã quyết định, vậy thì làm theo lời ông đi. Dù sao tổng giám mục cũng phân phó tôi, hết thảy đều nghe theo hiệu lệnh của ông."
Khẽ lắc đầu, hắn bước ra bên ngoài kêu người đi chuẩn bị phòng giải phẫu cùng dụng cụ phẫu thuật.
Đám nhân viên y tế ở bên ngoài nhận được mệnh lệnh, cũng khẩn trương chân tay, bố trí gian phòng ở ngay cạnh thành một phòng giải phẫu đạt tiêu chuẩn vô khuẩn.
Trong lúc Tyson chỉ huy đám nhân viên y tế chuẩn bị phòng giải phẫu, thì Richard cũng tự mình kiểm tra vết thương ở trên người nữ hoàng Elizabeth. Richard quan sát tỉ mỉ...những viên bọng nhỏ không ngừng nổi mẩn ở trên cơ thể nữ hoàng. Trong bất tri giác, ánh mắt của hắn lại liếc nhìn về phía Trương Văn Trọng. Hắn nghĩ mãi không ra, Trương Văn Trọng rõ ràng chỉ là một tên Địa Cấp sơ kỳ. Tại sao lúc này biểu hiện của hắn lại vô cùng nhàn nhã như thế đây?
Khoảng một lát sau, Tyson dẫn người đẩy một chiếc xe cáng lại đây, cẩn thận chuyển nữ hoàng Elizabeth nằm lên, đưa bà sang bên phòng giải phẫu. Trương Văn Trọng cũng không khách sáo, hờ hững đi theo phía sau Richard cùng Tyson. Mà ngay cả hoàng thân Charle cũng vội vàng chạy theo vào trong phòng giải phẫu.
Trải qua một phen sát trùng vô khuẩn xong. Trương Văn Trọng cũng không có đi tới gần bàn mổ, mà đứng ở một góc sáng sủa cách đó không xa. Hoàng thân Charles đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng áy náy: "Trương tiên sinh, chuyện hôm nay mời hai vị giáo chủ Thánh Công Hội đến là do Phillip cha tôi ước hẹn. Tôi hoàn toàn không biết việc này."
Bởi thế nên Trương Văn Trọng mới biết, vị lão nhân đứng ở bên cạnh bàn mổ kia, thần tình lo lắng nắm chặt song quyền, nguyên lai chính là chồng của nữ hoàng, ông già của Charles, thân vương Phillip.
"Không sao cả." Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Điều này làm cho hoàng thân Charles đứng ở bên cạnh hắn, tâm tình lo lắng không yên, không đoán được đến tột cùng thì trong đầu Trương Văn Trọng đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng lúc này hai vị giáo chủ đang chữa bệnh cho mẹ mình, nhưng hoàng thân Charles lại không an tâm, thậm chí hắn luôn luôn có cảm giác, hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi hai vị giáo chủ Richard cùng Tyson đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho nữ hoàng Elizabeth, thì Trương Văn Trọng luôn luôn bảo trì im lặng, bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Hai vị giáo chủ, tôi phải nhắc nhở hai ông một chút. Kí sinh trùng ở trong cơ thể nữ hoàng là Chung độc ẩn chứa kịch độc. Một khi ấu trùng gặp tổn thương, độc dịch sẽ trào ra, hòa lẫn vào trong máu, nhiều nhất chỉ một phút sau nữ hoàng Elizabeth sẽ đột quỵ tim mà chết đi."
Động tác của hai vị giáo chủ Richard, Tyson không khỏi chậm lại, mặc kệ những lời này là thật hay giả. Bọn họ dĩ nhiên phải động thủ cẩn thận. Nếu như nữ hoàng có mệnh hệ gì, hai người bọn họ cũng không thể gánh vác nổi trọng trách.
Tyson nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, hậm hực: "Ngươi nói làm gì? Chúng ta sớm đã biết rồi!"
Trương Văn Trọng lãnh đạm cười, cũng không thèm đôi co với hắn.
Richard nhíu mày: "Tốt lắm, giáo chủ Tyson, tập trung tinh lực đi. Hãy chữa khỏi quái bệnh cho nữ hoàng rồi mới nói chuyện sau."
"Ưm." Tyson gật đầu. Theo sau thu liễm tinh thần, cầm một con dao phẫu thuật ở trong khay dụng cụ lên. Hắn và Richard đều không cần trợ thủ, bởi vì đối với hai người mà nói, có thêm người khác ở bên cạnh, không tạo nên trợ giúp gì, ngược lại còn làm vướng víu tay chân. Nguồn truyện:
"Bắt đầu đi." Richard nói xong, liền xuất ra một chiếc hộp gỗ tạo hình cổ xưa. Vừa mở nắp, chỉ thấy bên trong đựng một cuộn tơ màu vàng óng. Người bình thường tự nhiên không nhìn ra chỗ kỳ diệu của nó. Nhưng Trương Văn Trọng là người tu chân, đối với linh khí phi thường mẫn tuệ. Hắn phát hiện trong cuộn tơ vàng óng này có ẩn chứa linh khí cực kì tinh thuần.
Đầu tiên Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày, theo sau cũng giật mình đoán ra ý đồ của hai vị giáo chủ Thánh Công Hội.
Richard híp mắt thu liễm tinh thần, nhìn chằm chằm xuống khối u chạy trên người nữ hoàng Elizabeth. Đợi khối u di chuyển tới cánh tay phải, hắn mới dùng tốc độ cực nhanh, rút hai sợi tơ vàng óng ra, thắt chặt vào hai đầu cánh tay của nữ hoàng Elizabeth. Hoàn hảo, đem cái khối u gồ lên kia giữ chặt lại giữa trung tâm, khiến nó không thể di chuyển.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt của Richard xuất hiện hai đạo tinh quang, ngẩng mặt nhìn Tyson đứng ở phía đối diện quát: "Khối u nằm dưới da một centimet."
"Hiểu rồi." Tyson mau chóng đáp lời. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hai người liên thủ. Ngay khi Richard dùng hai sợi tơ bắt giữ khối u, báo cáo số liệu. Thì tay phải của Tyson cũng lập tức hạ xuống, một ánh đao sắc lạnh thoáng hiện, nhất thời khối u di căn bị lôi ra khỏi miệng vết thương. Cơ hồ là cùng một thời gian, tay trái của Tyson cầm chiếc kẹp gắp con Chung độc đang không ngừng giãy giụa ra ngoài.
Đây là ấu trùng Chung độc dị biến, lúc trước Trương Văn Trọng kiểm tra bệnh trạng của nữ hoàng Elizabeth, đã phát hiện, những khối u di căn dưới lớp da chỉ là ấu thể chưa trưởng thành. Còn Chung độc dị biến trưởng thành thì đang ẩn trốn ở sâu trong lục phủ ngũ tạng. Nhất là con mẫu Chung đang kí sinh ở trái tim của nữ hoàng Elizabeth II.
Rất nhanh, một nữ y tá bưng khay đến gần. Tyson liền đem con ấu trùng Chung độc bỏ vào trong khay inox, theo sau dùng sức khóa kẹp.
"Ọc." một tiếng, con ấu trùng Chung độc bị kẹp thành thịt nát hỗn hợp cùng niêm dịch. Nhất thời trong chiếc khay inox liền tản mát ra một mùi tanh hôi khiến người khác ngửi thấy phải buồn nôn.
Tyson ném luôn chiếc dụng cụ kẹp vào trong khay inox. Đổi lấy một cái mới tinh.
Trương Văn Trọng lên tiếng nhắc nhở: "Hỗn hợp thịt nát và niêm dịch của ấu trùng có ẩn chứa chất kịch độc. Mau đem nó đi hỏa thiêu đi!"
Richard nhíu mày, nhìn người nữ y tá kia phân phó: "Làm theo hắn nói."
Nhưng Tyson lại bất mãn trợn mắt lườm Trương Văn Trọng. Ngoài miệng lẩm bẩm: "Ai cần ngươi nói? Ta cũng biết phải dùng lửa thiêu hủy nó mà."
Trương Văn Trọng cười nhạt, cũng không muốn tranh luận với hắn. Còn Richard cùng Tyson thì vẫn mải miết phẫu thuật, bọn họ dùng phương pháp này để trừ bỏ ấu trùng dị biến di căn dưới lớp da.
Sau khi xử lí xong khối u di căn cuối cùng chạy bên dưới lớp da. Đồng thời bọn hắn cũng không biết...nguy hiểm...đang lặng lẽ tới gần bọn hắn.
Còn vị giáo chủ tên Tyson kia, dáng người lại mười phần cao lớn. Ngay cả chiếc áo dài buông thõng xuống dưới chân, vẫn không thể che giấu nổi bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh của hắn. Mặc dù trên người hắn không tản mát ra linh khí tự nhiên, nhưng Trương Văn Trọng lại có thể nhìn ra, hắn kiêm tu ngoại công hẳn là đã đạt tới cảnh giới Thiên Cấp cao thủ!
So sánh cùng Trương Văn Trọng, thì hai vị giáo chủ Thánh Công Hội vừa đi vào trong phòng này, mặc dù đã tỉ mỉ quan sát, thậm chí còn dùng thần thuật "Chân Thực Nhãn" nhưng vẫn không thể nhìn ra tu vi nông cạn của Trương Văn Trọng.
Sau khi bước chân vào Dưỡng Khí cảnh, Trương Văn Trọng cũng tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất. Đừng nói là hai vị Richard, Tyson giáo chủ Thánh Công Hội, cho dù là tu chân đại phái cũng đừng hòng nhìn thấu được tu vi của Trương Văn Trọng.
Trải qua một phen quan sát tỉ mỉ, lúc sau Richard cùng Tyson nhận định Trương Văn Trọng thực sự không phải dị năng giả của phương Tây, cũng không phải người tu chân của phương Đông, chỉ là một gã phàm nhân thông thường. Tuy có luyện qua võ nhưng ngộ tính không cao, tu vi chỉ mới bước vào Địa Cấp sơ kỳ mà thôi. Nhân vật như vậy, ở trong đám người thường, có lẽ cũng được coi là tinh anh, nhưng ở trong mắt hai người bọn họ thì lại quá mức bình thường. Bất quá, dù sao Trương Văn Trọng cũng là bác sĩ do hoàng thân Charles mời về chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, nên hai vị giáo chủ không dám nhiều chuyện.
Tyson dáng người khôi ngô, hướng về phía Trương Văn Trọng khoát tay áo, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Được rồi, tiểu tử Đông y, ngươi có thể rời khỏi đây rồi. Sẽ có người an bài cho các ngươi về nước. Quái bệnh của nữ hoàng, không phải ngươi, cũng không phải Đông y có khả năng trị được. Chỉ khi ta và Richar giáo chủ liên thủ, mới đuổi được tà vật trốn ở trong người nữ hoàng, giúp bà ấy vượt qua căn bệnh quái lạ này."
Trương Văn Trọng không hề nổi giận, xoay người muốn đi. Nhưng lại không hề làm cho Tyson được mãn nguyện, mà đi tới cạnh bàn kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Theo sau nhếch miệng cười nhạt nói: "Tôi ngồi ở đây cũng không quấy rầy các ông. Nếu các ông có thể chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, tự nhiên sẽ là chuyện đáng vui mừng. Nếu như không thể, có tôi ở đây, tốt xấu gì cũng thay mặt các ông vãng hồi lại cục diện."
"Ngươi..." Lời nói này của Trương Văn Trọng khiến cho Tyson nổi giận, hai con ngươi trong mắt dựng thẳng lên.
Chứng kiến bão tố chuẩn bị xảy ra ngay tại đương trường, thì giáo chủ Richard cũng ngăn trở đúng lúc, hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn Trương Văn Trọng, theo sau hướng Tyson nói: "Chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho bệ hạ!"
Tyson chỉ vào Trương Văn Trọng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Hắn thì sao? Chẳng lẽ để cho hắn ở đây nhìn trộm ư?"
Richard tùy tiện đáp lời: "Để cho hắn ở đây nhìn xem, chẳng lẽ ông sợ hắn học trộm được hay sao? Để hắn tận mắt chứng kiến quá trình chữa bệnh cho nữ hoàng, hắn mới tâm phục khẩu phục chúng ta."
"Việc này..." Tyson do dự một lúc, sau đó than thở nói: "Được rồi, nếu ông đã quyết định, vậy thì làm theo lời ông đi. Dù sao tổng giám mục cũng phân phó tôi, hết thảy đều nghe theo hiệu lệnh của ông."
Khẽ lắc đầu, hắn bước ra bên ngoài kêu người đi chuẩn bị phòng giải phẫu cùng dụng cụ phẫu thuật.
Đám nhân viên y tế ở bên ngoài nhận được mệnh lệnh, cũng khẩn trương chân tay, bố trí gian phòng ở ngay cạnh thành một phòng giải phẫu đạt tiêu chuẩn vô khuẩn.
Trong lúc Tyson chỉ huy đám nhân viên y tế chuẩn bị phòng giải phẫu, thì Richard cũng tự mình kiểm tra vết thương ở trên người nữ hoàng Elizabeth. Richard quan sát tỉ mỉ...những viên bọng nhỏ không ngừng nổi mẩn ở trên cơ thể nữ hoàng. Trong bất tri giác, ánh mắt của hắn lại liếc nhìn về phía Trương Văn Trọng. Hắn nghĩ mãi không ra, Trương Văn Trọng rõ ràng chỉ là một tên Địa Cấp sơ kỳ. Tại sao lúc này biểu hiện của hắn lại vô cùng nhàn nhã như thế đây?
Khoảng một lát sau, Tyson dẫn người đẩy một chiếc xe cáng lại đây, cẩn thận chuyển nữ hoàng Elizabeth nằm lên, đưa bà sang bên phòng giải phẫu. Trương Văn Trọng cũng không khách sáo, hờ hững đi theo phía sau Richard cùng Tyson. Mà ngay cả hoàng thân Charle cũng vội vàng chạy theo vào trong phòng giải phẫu.
Trải qua một phen sát trùng vô khuẩn xong. Trương Văn Trọng cũng không có đi tới gần bàn mổ, mà đứng ở một góc sáng sủa cách đó không xa. Hoàng thân Charles đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng áy náy: "Trương tiên sinh, chuyện hôm nay mời hai vị giáo chủ Thánh Công Hội đến là do Phillip cha tôi ước hẹn. Tôi hoàn toàn không biết việc này."
Bởi thế nên Trương Văn Trọng mới biết, vị lão nhân đứng ở bên cạnh bàn mổ kia, thần tình lo lắng nắm chặt song quyền, nguyên lai chính là chồng của nữ hoàng, ông già của Charles, thân vương Phillip.
"Không sao cả." Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Điều này làm cho hoàng thân Charles đứng ở bên cạnh hắn, tâm tình lo lắng không yên, không đoán được đến tột cùng thì trong đầu Trương Văn Trọng đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng lúc này hai vị giáo chủ đang chữa bệnh cho mẹ mình, nhưng hoàng thân Charles lại không an tâm, thậm chí hắn luôn luôn có cảm giác, hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi hai vị giáo chủ Richard cùng Tyson đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho nữ hoàng Elizabeth, thì Trương Văn Trọng luôn luôn bảo trì im lặng, bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Hai vị giáo chủ, tôi phải nhắc nhở hai ông một chút. Kí sinh trùng ở trong cơ thể nữ hoàng là Chung độc ẩn chứa kịch độc. Một khi ấu trùng gặp tổn thương, độc dịch sẽ trào ra, hòa lẫn vào trong máu, nhiều nhất chỉ một phút sau nữ hoàng Elizabeth sẽ đột quỵ tim mà chết đi."
Động tác của hai vị giáo chủ Richard, Tyson không khỏi chậm lại, mặc kệ những lời này là thật hay giả. Bọn họ dĩ nhiên phải động thủ cẩn thận. Nếu như nữ hoàng có mệnh hệ gì, hai người bọn họ cũng không thể gánh vác nổi trọng trách.
Tyson nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, hậm hực: "Ngươi nói làm gì? Chúng ta sớm đã biết rồi!"
Trương Văn Trọng lãnh đạm cười, cũng không thèm đôi co với hắn.
Richard nhíu mày: "Tốt lắm, giáo chủ Tyson, tập trung tinh lực đi. Hãy chữa khỏi quái bệnh cho nữ hoàng rồi mới nói chuyện sau."
"Ưm." Tyson gật đầu. Theo sau thu liễm tinh thần, cầm một con dao phẫu thuật ở trong khay dụng cụ lên. Hắn và Richard đều không cần trợ thủ, bởi vì đối với hai người mà nói, có thêm người khác ở bên cạnh, không tạo nên trợ giúp gì, ngược lại còn làm vướng víu tay chân. Nguồn truyện:
"Bắt đầu đi." Richard nói xong, liền xuất ra một chiếc hộp gỗ tạo hình cổ xưa. Vừa mở nắp, chỉ thấy bên trong đựng một cuộn tơ màu vàng óng. Người bình thường tự nhiên không nhìn ra chỗ kỳ diệu của nó. Nhưng Trương Văn Trọng là người tu chân, đối với linh khí phi thường mẫn tuệ. Hắn phát hiện trong cuộn tơ vàng óng này có ẩn chứa linh khí cực kì tinh thuần.
Đầu tiên Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày, theo sau cũng giật mình đoán ra ý đồ của hai vị giáo chủ Thánh Công Hội.
Richard híp mắt thu liễm tinh thần, nhìn chằm chằm xuống khối u chạy trên người nữ hoàng Elizabeth. Đợi khối u di chuyển tới cánh tay phải, hắn mới dùng tốc độ cực nhanh, rút hai sợi tơ vàng óng ra, thắt chặt vào hai đầu cánh tay của nữ hoàng Elizabeth. Hoàn hảo, đem cái khối u gồ lên kia giữ chặt lại giữa trung tâm, khiến nó không thể di chuyển.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt của Richard xuất hiện hai đạo tinh quang, ngẩng mặt nhìn Tyson đứng ở phía đối diện quát: "Khối u nằm dưới da một centimet."
"Hiểu rồi." Tyson mau chóng đáp lời. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hai người liên thủ. Ngay khi Richard dùng hai sợi tơ bắt giữ khối u, báo cáo số liệu. Thì tay phải của Tyson cũng lập tức hạ xuống, một ánh đao sắc lạnh thoáng hiện, nhất thời khối u di căn bị lôi ra khỏi miệng vết thương. Cơ hồ là cùng một thời gian, tay trái của Tyson cầm chiếc kẹp gắp con Chung độc đang không ngừng giãy giụa ra ngoài.
Đây là ấu trùng Chung độc dị biến, lúc trước Trương Văn Trọng kiểm tra bệnh trạng của nữ hoàng Elizabeth, đã phát hiện, những khối u di căn dưới lớp da chỉ là ấu thể chưa trưởng thành. Còn Chung độc dị biến trưởng thành thì đang ẩn trốn ở sâu trong lục phủ ngũ tạng. Nhất là con mẫu Chung đang kí sinh ở trái tim của nữ hoàng Elizabeth II.
Rất nhanh, một nữ y tá bưng khay đến gần. Tyson liền đem con ấu trùng Chung độc bỏ vào trong khay inox, theo sau dùng sức khóa kẹp.
"Ọc." một tiếng, con ấu trùng Chung độc bị kẹp thành thịt nát hỗn hợp cùng niêm dịch. Nhất thời trong chiếc khay inox liền tản mát ra một mùi tanh hôi khiến người khác ngửi thấy phải buồn nôn.
Tyson ném luôn chiếc dụng cụ kẹp vào trong khay inox. Đổi lấy một cái mới tinh.
Trương Văn Trọng lên tiếng nhắc nhở: "Hỗn hợp thịt nát và niêm dịch của ấu trùng có ẩn chứa chất kịch độc. Mau đem nó đi hỏa thiêu đi!"
Richard nhíu mày, nhìn người nữ y tá kia phân phó: "Làm theo hắn nói."
Nhưng Tyson lại bất mãn trợn mắt lườm Trương Văn Trọng. Ngoài miệng lẩm bẩm: "Ai cần ngươi nói? Ta cũng biết phải dùng lửa thiêu hủy nó mà."
Trương Văn Trọng cười nhạt, cũng không muốn tranh luận với hắn. Còn Richard cùng Tyson thì vẫn mải miết phẫu thuật, bọn họ dùng phương pháp này để trừ bỏ ấu trùng dị biến di căn dưới lớp da.
Sau khi xử lí xong khối u di căn cuối cùng chạy bên dưới lớp da. Đồng thời bọn hắn cũng không biết...nguy hiểm...đang lặng lẽ tới gần bọn hắn.