Chương : 258
Nhìn thấy Lancelot bị chín đóa liên hoa trong nháy mắt biến thành bột mịn, Xu Na Gwen Weier nhất thời cảm giác được toàn thân rét lạnh, trong nháy mắt trải rộng khắp trên dưới toàn thân, làm cô ta sâu sắc cảm nhận được thế nào là băng giá cả người. Tuy nói Lancelot được cô ta triệu hoán sống lại, không phải là Lancelot chân chính, chỉ là một Tử Vong Kỵ Sĩ có được một bộ phận ký ức của Lancelot mà thôi, thế nhưng thực lực của hắn ít nhiều gì cũng có được ba thành của Lancelot ở thời kỳ đỉnh phong, trên thế giới linh khí cực loãng hiện nay cũng được xem là phi thường mạnh mẽ, không ngờ vẫn ngã quỵ trước chín đóa liên hoa nhìn qua có vẻ thật mềm mại kia.
Xu Na Gwen Weier nhịn không được suy đoán, nếu như chín đóa liên hoa đẹp đẽ vừa rồi không phải tấn công Lancelot mà là chính cô ta, như vậy sẽ có kết quả như thế nào?
"Chỉ sợ hạ tràng cũng không khác gì Lancelot."
Kết quả suy đoán làm Xu Na Gwen Weier cảm thấy tuyệt vọng, cô ta cảm giác cho dù mình kiệt lực khởi động toàn bộ ma lực trong cơ thể, cũng tuyệt không khả năng chống đỡ nổi sự oanh kích của chín đóa liên hoa.
"Đây đến tột cùng là ma pháp gì, uy lực lại đáng sợ đến như vậy? Ta chưa từng nghe nói qua, còn có loại Lôi Hệ ma pháp có thể hóa thành hình dáng liên hoa. Còn có, người này đến tột cùng là ai?" Trong sự tuyệt vọng, Xu Na Gwen Weier cũng nhịn không được suy đoán lai lịch của Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, một mảnh lộp cộp thanh thúy vang lên, vừa mới bắt đầu, Xu Na Gwen Weier còn đang ngạc nhiên đó là âm thanh gì, thế nhưng cô ta rất nhanh phát hiện, đó chính là thanh âm hàm răng cô ta đang va vào nhau.
"Không ngờ ta lại sợ thành như vậy? Đây thật đúng là quá mất mặt, không, không thể như vậy, ta phải xuất ra dũng khí!" Xu Na Gwen Weier cắn chặt khớp hàm, đồng thời run rẩy giơ lên cây thập giá màu đen, chuẩn bị niệm tụng chú ngữ đổ thêm một lần với Trương Văn Trọng, dù không thể thoát chết, nhưng cũng có thể cùng hắn hợp lại cá chết lưới rách.
Thế nhưng ngay khi trong miệng cô ta vừa niệm ra câu chú ngữ đầu tiên, một đạo hàn ý phiêu phù ngay cổ họng cô ta, làm cô nàng không dám tiếp tục niệm tụng chú ngữ. Nghiêng đầu nhìn Tam Xích kiếm đang gác trên cổ mình, Xu Na Gwen Weier toát đầy mồ hôi lạnh cũng không còn quản đến tôn nghiêm cùng danh dự, lập tức quỳ sụp xuống trước người Trương Văn Trọng, cầu xin nói: "Đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta." Khi chân chính đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, cô ta đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Chỉ cần không chết, như vậy vẫn còn có hi vọng, nhưng nếu như phải chết, thì vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người.
Trương Văn Trọng vốn không để ý tới lời cầu xin của Xu Na Gwen Weier, chỉ lạnh lùng dò hỏi: "Mật thất gửi văn vật Nhật Bản nằm ở đâu?" Vốn tiếng Anh của hắn nói ra cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng hắn lại cố ý xuất hiện mấy từ phát âm lệch lạc.
Trong ánh mắt Xu Na Gwen Weier hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, phảng phất như suy đoán được điều gì, chợt lóe rồi mất. Tuy rằng Trương Văn Trọng nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, trái lại còn giả ra biểu tình không hề phát hiện.
Sau thoáng do dự ngắn ngủi, Xu Na Gwen Weier tráng lá gan, nói: "Ta...ta không biết." Trương Văn Trọng lạnh lùng cười cười, cũng không nói thêm lời vô ích với cô ta, trực tiếp đâm Tam Xích kiếm vào cổ họng cô nàng tạo ra một lỗ hổng, máu tươi nhất thời tuôn ra. Cô ta đau đớn kêu lên thảm thiết, liên tục nói: "Đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta. Ta biết, ta biết mật thất ở đâu."
Trương Văn Trọng quát to: "Còn không nói mau!"
"Ta nói ra, ngươi có thể tha chết cho ta sao?" Xu Na Gwen Weier ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng, hai mắt đẫm lệ mông lung, biểu tình điềm đạm đáng yêu chọc người thương tiếc. Loại biểu tình mị hoặc chúng sinh này của nàng ta, đủ làm cho rất nhiều nam nhân phải buông vũ khí đầu hàng, nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại cô ta lại gặp phải một người có tâm trí rất mạnh, lại có lực miễn dịch cực cao đối với nữ sắc.
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: "Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, nếu như ngươi không chịu nói, như vậy ta tìm từng mật thất, tuy rằng phí thêm thời gian, nhưng vẫn có thể tìm ra được." Dứt lời hắn định huy động Tam Xích kiếm trong tay.
"Ta nói, ta nói." Sắc mặt Xu Na Gwen Weier trắng bệch, không dám chậm trễ, vội vã đem chỗ mật thất nói cho Trương Văn Trọng, chỉ hi vọng hắn có thể đại phát từ bi sau khi nghe câu trả lời thành thật của cô ta thì tha một con đường sống. Nhưng cuối cùng cô ta đã thất vọng, ngay khi cô ta vừa trả lời xong, Trương Văn Trọng huy vũ Tam Xích kiếm, chém đứt đầu cô ta.
Ngay khi đầu của Xu Na Gwen Weier rơi xuống đất, một đoàn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt từ trong đầu và thân thể cô ta bốc lên, trong nháy mắt đã thiêu thi thể cô ta thành tro tàn. Loại hỏa diễm này chính là Tam Muội Chân Hỏa! Không nói nữ tu sĩ này có đúng thật là Xu Na Gwen Weier hay không, nhưng từ cách cô ta sử dụng thuật pháp mà xem, cô ta tám chín phần mười là một Vong Linh pháp sư, chỉ chém đầu cô ta xuống còn chưa đủ, phải dùng Tam Muội Chân Hỏa của pháp thuật tiên gia mới có thể triệt để tiêu diệt cô ta.
Khi Tam Muội Chân Hỏa gần tắt, Trương Văn Trọng lấy ra phù chú ném về phía Tam Muội Chân Hỏa, phù chú trong nháy mắt bị thiêu hủy hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút cặn rơi lả tả trên mặt đất.
Làm xong tất cả, Trương Văn Trọng cúi người nhặt lên cây thập giá màu đen, thân thể Xu Na Gwen Weier bị thiêu thành tro tàn, nhưng cây thập giá màu đen lại hoàn hảo không tổn hao gì, bởi vậy có thể thấy được, đây là một kiện bảo bối hiếm có.
Vuốt ve cây thập giá màu đen, cảm thụ được linh khí ôn nhuận từ bên trong phóng ra, Trương Văn Trọng chợt hiểu ra lẩm bẩm: "Nguyên lai là Hắc Diệu Thạch Tinh. Thảo nào có thể bảo tồn hoàn hảo trong Tam Muội Chân Hỏa. Ân, một kiện tài liệu tiên linh hiếm có như vậy, vừa lúc có thể dùng để luyện chế pháp bảo."
Thu kiện tài liệu tiên linh vào trong túi, Trương Văn Trọng thả người nhảy từ trên lầu hai xuống dưới.
Quả nhiên đúng như lời Trương Văn Trọng nói, ngay khi Xu Na Gwen Weier mất mạng, ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi cũng tự ầm ầm đổ nát, hóa thành một đống sắt đá rơi đầy đất. Tô Hiểu Hồng tuy đang thở hồng hộc, nhưng tinh thần lại mạnh hơn sự uể oải của cơ thể, nhìn thấy Trương Văn Trọng nhảy xuống tới, nàng vội vã chạy tới hỏi: "Lão sư, hiện tại chúng ta làm gì?"
Nhìn Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng gật đầu. Hiển nhiên đối với biểu hiện của nàng rất hài lòng. Lúc này nghe nàng hỏi, mỉm cười hồi đáp: "Còn có thể làm gì? Đương nhiên phải đi dời đồ vật rồi. Thế nào tiểu muội, cô còn chưa đánh đã ghiền sao?"
Trương Văn Trọng vốn chỉ nói đùa, cũng không lường được Tô Hiểu Hồng lại cười hì hì gật đầu hồi đáp: "Phải nha, lão sư, vừa rồi khi em dẫn chúng nó chạy lòng vòng, kết hợp với tri thức lý luận trước đây, lại lục lọi ra được mấy kỹ xảo hữu hiệu. Vốn em dự định mượn chúng thử nghiệm xem sao, đáng tiếc chúng nó đều biến thành nát vụn."
Thấy biểu tình vẻ mặt tiếc nuối của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng biết lời nàng nói là thực sự, cũng không phải nói đùa.
"Đây rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu?" Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ than thở: "Được rồi tiểu muội, cô cũng đừng lo giỡn nữa, làm chính sự quan trọng hơn." Dứt lời hắn đi về phía mật thất gửi văn vật Trung Hoa, Tô Hiểu Hồng thè lưỡi vội vã đi theo sát sau lưng hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hôm qua Trương Văn Trọng giống như đi dạo trong bảo tàng Anh, trên thực tế chỉ là đi tán phát chân nguyên, đem những bố trí bên trong nhà bảo tàng hiểu rõ ràng, nhất là mật thất cất văn vật Trung Hoa, đã bị hắn hoàn toàn tìm thấy. Lúc này hắn dẫn theo Tô Hiểu Hồng, rất nhanh đi vào trong mật thất được phòng hộ nghiêm ngặt.
Mấy mật thất tuy rằng được công nghệ cao phòng hộ, nhưng đối với Trương Văn Trọng là một nhân sĩ tu chân mà nói, uy hiếp cũng không lớn, thậm chí còn kém hơn cả sự uy hiếp của Xu Na Gwen Weier, Lancelot, Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi. Dưới tác dụng của đạo thuật, những công nghệ cao phòng hộ rất nhanh liền mất đi hiệu quả vốn có.
Nhưng sau khi giải trừ phòng hộ công nghệ cao, Trương Văn Trọng cũng không vội vã thông tri cho Tôn Nguy bọn họ đến vận chuyển cổ vật, mà trước tiên lấy ra Hỗn Độn Lô, biến trở thành nguyên dạng, sau đó truyền chân nguyên vào bên trong đỉnh lô.
Dưới sự tác dụng của chân nguyên, một mảnh sương mù năm màu dày đặc từ trong Hỗn Độn Lô phóng ra, đem toàn bộ cổ vật bao trùm bên trong mảnh sương mù năm màu dày đặc kia. Qua chừng mười lăm phút, sương mù năm màu mới quay trở về bên trong Hỗn Độn Lô.
"Lão sư, thầy đang làm gì?" Tô Hiểu Hồng khó hiểu, hiếu kỳ dò hỏi.
"Như thế này cô sẽ biết." Trương Văn Trọng cười cười, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho Tôn Nguy, bảo hắn đưa người đến vận chuyển cổ vật.
Mười chiếc xe vận tải che kín mít chạy vào nhà bảo tàng Anh. Đồng thời hơn mười người ẩn núp chung quanh đã lâu cũng nhận mệnh lệnh đi vào trong nhà bảo tàng, bắt đầu dời cổ vật đưa ra xe.
Ngay lúc này, bên cạnh dòng sông Thames của London, bên trong Westminster Quảng trường Quốc hội ở Westminster Abbey, đức tổng giám mục Canterbury Paredes đang ngủ say, đột nhiên bị một trận thanh âm ầm ĩ đánh thức.
"Xảy ra chuyện gì?" Đức tổng giám mục Canterbury Paredes trầm giọng hỏi.
"Bẩm đức tổng giám mục, có người xông vào nhà bảo tàng, đánh chết tinh linh Xu Na Gwen Weier trong bức tranh." Người trả lời lộ vẻ kinh hoảng trong giọng nói.
Vẻ buồn ngủ của đức tổng giám mục trong nháy mắt biến mất, khiếp sợ kêu lên: "Cái gì? Tinh linh ngàn năm trong bức tranh đã chết? Đến tột cùng là ai làm?"
Xu Na Gwen Weier nhịn không được suy đoán, nếu như chín đóa liên hoa đẹp đẽ vừa rồi không phải tấn công Lancelot mà là chính cô ta, như vậy sẽ có kết quả như thế nào?
"Chỉ sợ hạ tràng cũng không khác gì Lancelot."
Kết quả suy đoán làm Xu Na Gwen Weier cảm thấy tuyệt vọng, cô ta cảm giác cho dù mình kiệt lực khởi động toàn bộ ma lực trong cơ thể, cũng tuyệt không khả năng chống đỡ nổi sự oanh kích của chín đóa liên hoa.
"Đây đến tột cùng là ma pháp gì, uy lực lại đáng sợ đến như vậy? Ta chưa từng nghe nói qua, còn có loại Lôi Hệ ma pháp có thể hóa thành hình dáng liên hoa. Còn có, người này đến tột cùng là ai?" Trong sự tuyệt vọng, Xu Na Gwen Weier cũng nhịn không được suy đoán lai lịch của Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, một mảnh lộp cộp thanh thúy vang lên, vừa mới bắt đầu, Xu Na Gwen Weier còn đang ngạc nhiên đó là âm thanh gì, thế nhưng cô ta rất nhanh phát hiện, đó chính là thanh âm hàm răng cô ta đang va vào nhau.
"Không ngờ ta lại sợ thành như vậy? Đây thật đúng là quá mất mặt, không, không thể như vậy, ta phải xuất ra dũng khí!" Xu Na Gwen Weier cắn chặt khớp hàm, đồng thời run rẩy giơ lên cây thập giá màu đen, chuẩn bị niệm tụng chú ngữ đổ thêm một lần với Trương Văn Trọng, dù không thể thoát chết, nhưng cũng có thể cùng hắn hợp lại cá chết lưới rách.
Thế nhưng ngay khi trong miệng cô ta vừa niệm ra câu chú ngữ đầu tiên, một đạo hàn ý phiêu phù ngay cổ họng cô ta, làm cô nàng không dám tiếp tục niệm tụng chú ngữ. Nghiêng đầu nhìn Tam Xích kiếm đang gác trên cổ mình, Xu Na Gwen Weier toát đầy mồ hôi lạnh cũng không còn quản đến tôn nghiêm cùng danh dự, lập tức quỳ sụp xuống trước người Trương Văn Trọng, cầu xin nói: "Đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta." Khi chân chính đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, cô ta đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Chỉ cần không chết, như vậy vẫn còn có hi vọng, nhưng nếu như phải chết, thì vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người.
Trương Văn Trọng vốn không để ý tới lời cầu xin của Xu Na Gwen Weier, chỉ lạnh lùng dò hỏi: "Mật thất gửi văn vật Nhật Bản nằm ở đâu?" Vốn tiếng Anh của hắn nói ra cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng hắn lại cố ý xuất hiện mấy từ phát âm lệch lạc.
Trong ánh mắt Xu Na Gwen Weier hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, phảng phất như suy đoán được điều gì, chợt lóe rồi mất. Tuy rằng Trương Văn Trọng nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, trái lại còn giả ra biểu tình không hề phát hiện.
Sau thoáng do dự ngắn ngủi, Xu Na Gwen Weier tráng lá gan, nói: "Ta...ta không biết." Trương Văn Trọng lạnh lùng cười cười, cũng không nói thêm lời vô ích với cô ta, trực tiếp đâm Tam Xích kiếm vào cổ họng cô nàng tạo ra một lỗ hổng, máu tươi nhất thời tuôn ra. Cô ta đau đớn kêu lên thảm thiết, liên tục nói: "Đừng giết ta, van cầu ngươi đừng giết ta. Ta biết, ta biết mật thất ở đâu."
Trương Văn Trọng quát to: "Còn không nói mau!"
"Ta nói ra, ngươi có thể tha chết cho ta sao?" Xu Na Gwen Weier ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng, hai mắt đẫm lệ mông lung, biểu tình điềm đạm đáng yêu chọc người thương tiếc. Loại biểu tình mị hoặc chúng sinh này của nàng ta, đủ làm cho rất nhiều nam nhân phải buông vũ khí đầu hàng, nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại cô ta lại gặp phải một người có tâm trí rất mạnh, lại có lực miễn dịch cực cao đối với nữ sắc.
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: "Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, nếu như ngươi không chịu nói, như vậy ta tìm từng mật thất, tuy rằng phí thêm thời gian, nhưng vẫn có thể tìm ra được." Dứt lời hắn định huy động Tam Xích kiếm trong tay.
"Ta nói, ta nói." Sắc mặt Xu Na Gwen Weier trắng bệch, không dám chậm trễ, vội vã đem chỗ mật thất nói cho Trương Văn Trọng, chỉ hi vọng hắn có thể đại phát từ bi sau khi nghe câu trả lời thành thật của cô ta thì tha một con đường sống. Nhưng cuối cùng cô ta đã thất vọng, ngay khi cô ta vừa trả lời xong, Trương Văn Trọng huy vũ Tam Xích kiếm, chém đứt đầu cô ta.
Ngay khi đầu của Xu Na Gwen Weier rơi xuống đất, một đoàn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt từ trong đầu và thân thể cô ta bốc lên, trong nháy mắt đã thiêu thi thể cô ta thành tro tàn. Loại hỏa diễm này chính là Tam Muội Chân Hỏa! Không nói nữ tu sĩ này có đúng thật là Xu Na Gwen Weier hay không, nhưng từ cách cô ta sử dụng thuật pháp mà xem, cô ta tám chín phần mười là một Vong Linh pháp sư, chỉ chém đầu cô ta xuống còn chưa đủ, phải dùng Tam Muội Chân Hỏa của pháp thuật tiên gia mới có thể triệt để tiêu diệt cô ta.
Khi Tam Muội Chân Hỏa gần tắt, Trương Văn Trọng lấy ra phù chú ném về phía Tam Muội Chân Hỏa, phù chú trong nháy mắt bị thiêu hủy hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút cặn rơi lả tả trên mặt đất.
Làm xong tất cả, Trương Văn Trọng cúi người nhặt lên cây thập giá màu đen, thân thể Xu Na Gwen Weier bị thiêu thành tro tàn, nhưng cây thập giá màu đen lại hoàn hảo không tổn hao gì, bởi vậy có thể thấy được, đây là một kiện bảo bối hiếm có.
Vuốt ve cây thập giá màu đen, cảm thụ được linh khí ôn nhuận từ bên trong phóng ra, Trương Văn Trọng chợt hiểu ra lẩm bẩm: "Nguyên lai là Hắc Diệu Thạch Tinh. Thảo nào có thể bảo tồn hoàn hảo trong Tam Muội Chân Hỏa. Ân, một kiện tài liệu tiên linh hiếm có như vậy, vừa lúc có thể dùng để luyện chế pháp bảo."
Thu kiện tài liệu tiên linh vào trong túi, Trương Văn Trọng thả người nhảy từ trên lầu hai xuống dưới.
Quả nhiên đúng như lời Trương Văn Trọng nói, ngay khi Xu Na Gwen Weier mất mạng, ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi cũng tự ầm ầm đổ nát, hóa thành một đống sắt đá rơi đầy đất. Tô Hiểu Hồng tuy đang thở hồng hộc, nhưng tinh thần lại mạnh hơn sự uể oải của cơ thể, nhìn thấy Trương Văn Trọng nhảy xuống tới, nàng vội vã chạy tới hỏi: "Lão sư, hiện tại chúng ta làm gì?"
Nhìn Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng gật đầu. Hiển nhiên đối với biểu hiện của nàng rất hài lòng. Lúc này nghe nàng hỏi, mỉm cười hồi đáp: "Còn có thể làm gì? Đương nhiên phải đi dời đồ vật rồi. Thế nào tiểu muội, cô còn chưa đánh đã ghiền sao?"
Trương Văn Trọng vốn chỉ nói đùa, cũng không lường được Tô Hiểu Hồng lại cười hì hì gật đầu hồi đáp: "Phải nha, lão sư, vừa rồi khi em dẫn chúng nó chạy lòng vòng, kết hợp với tri thức lý luận trước đây, lại lục lọi ra được mấy kỹ xảo hữu hiệu. Vốn em dự định mượn chúng thử nghiệm xem sao, đáng tiếc chúng nó đều biến thành nát vụn."
Thấy biểu tình vẻ mặt tiếc nuối của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng biết lời nàng nói là thực sự, cũng không phải nói đùa.
"Đây rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu?" Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ than thở: "Được rồi tiểu muội, cô cũng đừng lo giỡn nữa, làm chính sự quan trọng hơn." Dứt lời hắn đi về phía mật thất gửi văn vật Trung Hoa, Tô Hiểu Hồng thè lưỡi vội vã đi theo sát sau lưng hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hôm qua Trương Văn Trọng giống như đi dạo trong bảo tàng Anh, trên thực tế chỉ là đi tán phát chân nguyên, đem những bố trí bên trong nhà bảo tàng hiểu rõ ràng, nhất là mật thất cất văn vật Trung Hoa, đã bị hắn hoàn toàn tìm thấy. Lúc này hắn dẫn theo Tô Hiểu Hồng, rất nhanh đi vào trong mật thất được phòng hộ nghiêm ngặt.
Mấy mật thất tuy rằng được công nghệ cao phòng hộ, nhưng đối với Trương Văn Trọng là một nhân sĩ tu chân mà nói, uy hiếp cũng không lớn, thậm chí còn kém hơn cả sự uy hiếp của Xu Na Gwen Weier, Lancelot, Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi. Dưới tác dụng của đạo thuật, những công nghệ cao phòng hộ rất nhanh liền mất đi hiệu quả vốn có.
Nhưng sau khi giải trừ phòng hộ công nghệ cao, Trương Văn Trọng cũng không vội vã thông tri cho Tôn Nguy bọn họ đến vận chuyển cổ vật, mà trước tiên lấy ra Hỗn Độn Lô, biến trở thành nguyên dạng, sau đó truyền chân nguyên vào bên trong đỉnh lô.
Dưới sự tác dụng của chân nguyên, một mảnh sương mù năm màu dày đặc từ trong Hỗn Độn Lô phóng ra, đem toàn bộ cổ vật bao trùm bên trong mảnh sương mù năm màu dày đặc kia. Qua chừng mười lăm phút, sương mù năm màu mới quay trở về bên trong Hỗn Độn Lô.
"Lão sư, thầy đang làm gì?" Tô Hiểu Hồng khó hiểu, hiếu kỳ dò hỏi.
"Như thế này cô sẽ biết." Trương Văn Trọng cười cười, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho Tôn Nguy, bảo hắn đưa người đến vận chuyển cổ vật.
Mười chiếc xe vận tải che kín mít chạy vào nhà bảo tàng Anh. Đồng thời hơn mười người ẩn núp chung quanh đã lâu cũng nhận mệnh lệnh đi vào trong nhà bảo tàng, bắt đầu dời cổ vật đưa ra xe.
Ngay lúc này, bên cạnh dòng sông Thames của London, bên trong Westminster Quảng trường Quốc hội ở Westminster Abbey, đức tổng giám mục Canterbury Paredes đang ngủ say, đột nhiên bị một trận thanh âm ầm ĩ đánh thức.
"Xảy ra chuyện gì?" Đức tổng giám mục Canterbury Paredes trầm giọng hỏi.
"Bẩm đức tổng giám mục, có người xông vào nhà bảo tàng, đánh chết tinh linh Xu Na Gwen Weier trong bức tranh." Người trả lời lộ vẻ kinh hoảng trong giọng nói.
Vẻ buồn ngủ của đức tổng giám mục trong nháy mắt biến mất, khiếp sợ kêu lên: "Cái gì? Tinh linh ngàn năm trong bức tranh đã chết? Đến tột cùng là ai làm?"