Chương : 263
Khám bệnh từ thiện suốt cả một ngày làm cho mọi người đều có chút mệt mỏi. Lúc này đây, ai cũng muốn nhanh chóng về nhà ngâm nước nóng, sau đó nằm ở trên giường ngủ một giấc thật sâu. Cho nên khi Trương Văn Trọng đưa ra lời đề nghị, mời mọi người đi ăn cơm, bọn họ tuy rằng rất muốn nhưng vẫn phải từ chối khéo.
Trương Văn Trọng cũng không níu kéo, sau khi ra khỏi cổng trường đại học Ung Thành liền cáo từ rời đi, chuẩn bị về nhà một mình. Nhưng ngay lúc này điện thoại di động của hắn lại réo chuống. Rút máy ra nhìn màn hình hiển thị, người gọi tới không phải ai khác mà chính là Vưu Giai.
Trương Văn Trọng vươn tay vỗ trán, tự đáy lòng thầm nói: "Ta về nước từ hôm qua, nhưng đến hôm nay còn chưa gọi điện thông báo tri cho Vưu Giai một tiếng. Lúc này nàng gọi điện thoại tới, sợ là muốn hưng sư vấn tội à?"
Bất quá Trương Văn Trọng đoán sai rồi. Ở trong điện thoại Vưu Giai căn bản không có ý khởi binh hỏi tội, thậm chí ngay cả một chút cảm xúc bất mãn cũng đều không có. Chỉ nói, biết một nhà hàng mùi vị thức ăn không sai, muốn dẫn hắn đi dùng cơm tẩy trần, hỏi hắn xem có thể đi được hay không?
Dưới tình huống này, coi như Trương Văn Trọng chỉ là một tên đầu gỗ, chắc hẳn cũng sẽ không buông lời cự tuyệt. Hắn mỉm cười hồi đáp: "Nếu em mời anh dùng cơm tẩy trần. Cho dù anh có chuyện gấp hoặc không rảnh, chắc chắn cũng sẽ không dám lãnh đạm. Nhà hàng đó ở đường nào hả em? Anh liền qua đó luôn."
Vưu Giai nở nụ cười, trong tiếng cười tràn ngập thanh âm hạnh phúc, nàng nói: "Hay để em tới đón anh nhé! Địa phương kia hơi lắc léo khó tìm. Trọng ca, bây giờ anh vẫn đang ở trường đại học Ung Thành, phải không?"
Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc dò hỏi: "Ưm, đúng rồi! Làm sao em biết thế?"
Vưu Giai mỉm cười hồi đáp: "Hôm nay trong bản tin của đài truyền hình thành phố có đề cập tới chuyện, phòng y tế trong trường đại học Ung Thành khám bệnh từ thiện. Cho nên em mới đoán anh vẫn còn đang ở đó."
"Hóa ra là như vậy." Trương Văn Trọng giật mình tỉnh ngộ, theo sau hắn áy náy nói: "Thực xin lỗi, Vưu Giai, anh trở về từ hôm qua mà còn không tranh thủ thời gian gọi điện thông tri cho em biết..."
Không đợi Trương Văn Trọng kịp nói hết lời, Vưu Giai đã chen ngang: "Trọng ca, anh không cần phải xin lỗi em mà. Em biết anh có rất nhiều chuyện cần làm, vậy nên mới không kịp gọi điện cho em."
"Thế à!" Trương Văn Trọng cười nhẹ: "Hiện giờ đối với anh mà nói, thì ước hội cùng em chính là đại sự trọng yếu nhất. Anh đứng chờ em ở trước cổng trường đại học Ung Thành, em đến nhanh nhé!"
Vưu Giai đáp: "Ok, trọng ca! Anh chờ em một chút, em đi ngay đây."
Cúp điện thoại xong, Trương Văn Trọng đút chiếc di động vào trong túi quần, tự đáy lòng cảm khái một câu: "Thật là người thiện lương."
Mượn bóng tối che giấu, Tam Túc Ô đậu trên bả vai Trương Văn Trọng, đột nhiên dùng thanh âm nhỏ tới mức chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Chủ nhân, thật không ngờ, ngài lại am hiểu công phu mồm mép láu lỉnh. Câu nói vừa rồi kia, có phải là dựa theo kịch học ngôn tình không ah, quắc? Nghe được phi thường quen tai, đại khái cũng chỉ có chủ mẫu mới thích nghe những lời này mà thôi."
Trương Văn Trọng vươn tay gõ xuống đầu nó, tức giận nói: "Câm miệng lại cho ta. Nếu không ta vặn lưỡi của ngươi đem làm thuốc bây giờ."
Tam Túc Ô hoảng hốt, vội vàng ngậm chặt miệng, không dám xuất khẩu cuồng ngôn trêu chọc Trương Văn Trọng nữa.
Chẳng bao lâu sau, chiếc BMW Z7 của Vưu Giai dừng ở trước mặt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng khom lưng bước vào xe. Theo trong túi quần lấy chiếc nhẫn Merlin ra.
Sau khi trợ giúp Trương Văn Trọng cắn nuốt linh khí tại quần đảo Britain, uy lực của chiếc nhẫn Merlin liền thụt giảm, hiện tại cũng chỉ còn là một pháp bảo nhất phẩm thôi. Nguồn truyện:
Tuy rằng nó có công năng hấp thụ linh khí trong trời đất, đưa vào nội thể của người đeo nó. Nhưng hiện tại đối với Trương Văn Trọng mà nói, chiếc nhẫn Merlin này không còn bao nhiêu tác dụng. Nên hắn quyết định đưa tặng cho Vưu giai, để nó trợ giúp nàng hấp thụ linh khí, thanh tẩy thân xác phàm nhân, bước đầu xây dựng căn cơ tu chân.
Chứng kiến Trương Văn Trọng đột nhiên mang ra một chiếc nhẫn. Đầu tiên Vưu Giai hơi sửng sốt, theo sau hai má phấn nộn của nàng nhất thời ửng hồng. Hiển nhiên, nàng đã hiểu lầm Trương Văn Trọng, nghĩ rằng hắn muốn dùng chiếc nhẫn này hướng nàng cầu hôn.
Nhìn thấy hai má của Vưu Giai đỏ ửng. Dù Trương Văn Trọng ngu ngốc thế nào, cũng phải minh bạch, hành động này của hắn thật dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
"À...chuyện này..." Trương Văn Trọng ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Vưu Giai, em đừng hiểu lầm! Chiếc nhẫn này là do nữ hoàng Anh quốc tặng cho anh, nghe nói công dụng của nó rất thần kì. Hiện giờ anh tặng lại cho em, chính là muốn nó có thể bảo vệ em mọi thời khắc."
"Nguyên lai không phải hắn muốn cầu hôn ta!" Trong lòng Vưu Giai nhất thời dâng lên một cỗ thất vọng mãnh liệt, bất quá nàng cũng không biểu hiện tâm tình ra bên ngoài, ngược còn mỉm cười nói: "Cám ơn anh, Trọng ca! Chiếc nhẫn này trông thực xinh xắn."
Mặc dù Vưu Giai che giấu vô cùng cẩn mật, nhưng Trương Văn Trọng vẫn nhìn ra tận sâu trong mắt nàng lóe lên một tia thất vọng. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của Vưu Giai lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho nàng, thần tình nghiêm túc nói: "Vưu Giai, tuy rằng chiếc nhẫn này không phải nhẫn cầu hôn, nhưng em hãy yên tâm, anh nhất định sẽ tặng cho em một chiếc nhẫn cầu hôn độc nhất vô nhị."
"Ưm, em tin tưởng anh." Vưu Giai dùng sức gật đầu, biểu tình hạnh phúc mãn nguyện.
Sau khi ổn định tinh thần, Vưu Giai mới khởi động xe hơi, một đường chạy thẳng tới địa điểm ăn cơm. Ước chừng khoảng nửa giờ sau, chiếc BMW Z7 dừng ở một khu lâm viên phong cảnh tú lệ nằm tại vùng ngoại ô Ung Thành. Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng bước xuống xe, nắm tay nhau đi vào bên trong khu lâm viên.
Đây là một khu lâm viên bắt chiếc theo phong cách kiến trúc cổ xưa, bên trong đình đài lầu các, giả sơn hồ bạc, vườn hoa rừng trúc, cái gì cần cũng đều có cả. Tuy rằng lúc này sắc trời đã tối đen, nhưng ven đường lại treo đầy đèn lồng, khiến cho quang cảnh xung quanh càng trở nên trang nhã, huyền bí. Không chỉ như thế, khi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai bước vào trong lâm viên, lập tức có một cô gái trẻ xinh đẹp tiến ra nghênh đón. Cầm đèn lồng dẫn đường cho hai người.
Địa điểm Vưu Giai chọn, là một chiếc đình ven hồ thoáng mát, sau khi hai người an vị, tùy tiện gọi thêm vài món đặc sản trong quán, rồi cũng bắt đầu hàn huyên tâm sự. Một tuần không gặp nhau, hai người có vô số chuyện để nói, luôn luôn cười đùa không ngừng, thẳng cho đến khi nhân viên nhà hàng bưng thức ăn lên, bọn hắn mới thu liễm tình cảm lại.
"Trọng ca, mấy món này đều là đặc sản của nhà hàng, hương vị phi thường không sai, anh nếm thử đi." Vưu Giai gắp một miếng sườn nướng tỏi bỏ vào trong bát của Trương Văn Trọng, tiếp tục thay hắn châm rượu.
"Ưm, hương vị quả nhiên không sai." Trương Văn Trọng vừa nếm qua, liền gật đầu khen ngợi.
Thấy thức ăn hạp khẩu vị của Trương Văn Trọng, nhất thời Vưu Giai cũng trở nên vui vẻ, nói: "Nếu mùi vị không tệ, vậy anh ăn nhiều một chút nha."
Hai người vừa thưởng thức món ăn, một bên vừa rôm rả nói chuyện phiếm.
Trương Văn Trọng nâng chén uống một ngụm rượu, sau đó hỏi: "Vưu Giai, em đối với quỹ từ thiện có hiểu nhiều không?"
"Quỹ từ thiện?" Vưu Giai ngẩn người, khó hiểu nói: "Trọng ca, làm sao tự nhiên anh lại nhắc đến việc này?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Anh nghĩ, anh muốn sáng lập một cái tổ chức từ thiện. Đem lợi tức thu nhập hàng năm, cấp cho những người có công hiến trong nghành y học! Vô luận Đông y hay Tây y, đều bao hàm đối xử bình đẳng!"
Vưu Giai nhíu mày: "Muốn lập quỹ từ thiện trao giải, cũng không phải là chuyện dễ dàng ah!"
Trương Văn Trọng gật đầu: "Đúng thật là không đơn giản. Cho nên anh mới hỏi...xem em có đề nghị gì không?"
Vưu Giai hồi đáp: "Em cũng không hiểu chuyện này lắm. Bất quá anh trai em đã từng thành lập quỹ từ thiện. Để em tìm cơ hội tham khảo hắn một chút xem nhé!" Trầm ngâm một lát sau, nàng còn nói thêm: "Trọng ca, anh tính toán xuất ra bao nhiêu tiền thành lập quỹ đây? Em trợ giúp anh một phần lực được không!"
Vưu Giai còn không biết, Trương Văn Trọng được nhà nước chiếu khấu cho một tài khoản trị giá 5 tỉ USD, qua vụ thu thập văn vật từ Anh quốc về. Tưởng rằng hắn chỉ có mấy chục ngàn gửi tiết kiệm trong ngân hàng. Khoản tiền như vậy đối với người bình thường cũng là khá nhiều, nhưng nếu muốn đầu cơ thành lập quỹ từ thiện, phỏng chừng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Nhưng Vưu Giai không nỡ lòng nói thẳng ra, sợ gây tổn thương đến Trương Văn Trọng. Chỉ dám nói, mình cũng xuất một khoản tiền để ủng hộ sự nghiệp cho người đàn ông của đời mình.
Trương Văn Trọng tự nhiên nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn nhất thời cảm khái thầm nói: "Vưu Giai, em quả nhiên là một người phụ nữ tốt ah!"
"Chuyện thành lập quỹ lần này, không cần em phải xuất tiền đâu. Anh nghĩ mình có đủ vốn rồi."
Trương Văn Trọng chưa kịp nói dứt lời, thì bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một cái thanh âm ngượng nghịu: "Ôi, quả nhiên là Vưu tiểu thư ah! Thật không ngờ lại gặp được cô ở nơi này. Xem ra hai người chúng ta thực có duyên với nhau!"
Trương Văn Trọng cũng không níu kéo, sau khi ra khỏi cổng trường đại học Ung Thành liền cáo từ rời đi, chuẩn bị về nhà một mình. Nhưng ngay lúc này điện thoại di động của hắn lại réo chuống. Rút máy ra nhìn màn hình hiển thị, người gọi tới không phải ai khác mà chính là Vưu Giai.
Trương Văn Trọng vươn tay vỗ trán, tự đáy lòng thầm nói: "Ta về nước từ hôm qua, nhưng đến hôm nay còn chưa gọi điện thông báo tri cho Vưu Giai một tiếng. Lúc này nàng gọi điện thoại tới, sợ là muốn hưng sư vấn tội à?"
Bất quá Trương Văn Trọng đoán sai rồi. Ở trong điện thoại Vưu Giai căn bản không có ý khởi binh hỏi tội, thậm chí ngay cả một chút cảm xúc bất mãn cũng đều không có. Chỉ nói, biết một nhà hàng mùi vị thức ăn không sai, muốn dẫn hắn đi dùng cơm tẩy trần, hỏi hắn xem có thể đi được hay không?
Dưới tình huống này, coi như Trương Văn Trọng chỉ là một tên đầu gỗ, chắc hẳn cũng sẽ không buông lời cự tuyệt. Hắn mỉm cười hồi đáp: "Nếu em mời anh dùng cơm tẩy trần. Cho dù anh có chuyện gấp hoặc không rảnh, chắc chắn cũng sẽ không dám lãnh đạm. Nhà hàng đó ở đường nào hả em? Anh liền qua đó luôn."
Vưu Giai nở nụ cười, trong tiếng cười tràn ngập thanh âm hạnh phúc, nàng nói: "Hay để em tới đón anh nhé! Địa phương kia hơi lắc léo khó tìm. Trọng ca, bây giờ anh vẫn đang ở trường đại học Ung Thành, phải không?"
Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc dò hỏi: "Ưm, đúng rồi! Làm sao em biết thế?"
Vưu Giai mỉm cười hồi đáp: "Hôm nay trong bản tin của đài truyền hình thành phố có đề cập tới chuyện, phòng y tế trong trường đại học Ung Thành khám bệnh từ thiện. Cho nên em mới đoán anh vẫn còn đang ở đó."
"Hóa ra là như vậy." Trương Văn Trọng giật mình tỉnh ngộ, theo sau hắn áy náy nói: "Thực xin lỗi, Vưu Giai, anh trở về từ hôm qua mà còn không tranh thủ thời gian gọi điện thông tri cho em biết..."
Không đợi Trương Văn Trọng kịp nói hết lời, Vưu Giai đã chen ngang: "Trọng ca, anh không cần phải xin lỗi em mà. Em biết anh có rất nhiều chuyện cần làm, vậy nên mới không kịp gọi điện cho em."
"Thế à!" Trương Văn Trọng cười nhẹ: "Hiện giờ đối với anh mà nói, thì ước hội cùng em chính là đại sự trọng yếu nhất. Anh đứng chờ em ở trước cổng trường đại học Ung Thành, em đến nhanh nhé!"
Vưu Giai đáp: "Ok, trọng ca! Anh chờ em một chút, em đi ngay đây."
Cúp điện thoại xong, Trương Văn Trọng đút chiếc di động vào trong túi quần, tự đáy lòng cảm khái một câu: "Thật là người thiện lương."
Mượn bóng tối che giấu, Tam Túc Ô đậu trên bả vai Trương Văn Trọng, đột nhiên dùng thanh âm nhỏ tới mức chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Chủ nhân, thật không ngờ, ngài lại am hiểu công phu mồm mép láu lỉnh. Câu nói vừa rồi kia, có phải là dựa theo kịch học ngôn tình không ah, quắc? Nghe được phi thường quen tai, đại khái cũng chỉ có chủ mẫu mới thích nghe những lời này mà thôi."
Trương Văn Trọng vươn tay gõ xuống đầu nó, tức giận nói: "Câm miệng lại cho ta. Nếu không ta vặn lưỡi của ngươi đem làm thuốc bây giờ."
Tam Túc Ô hoảng hốt, vội vàng ngậm chặt miệng, không dám xuất khẩu cuồng ngôn trêu chọc Trương Văn Trọng nữa.
Chẳng bao lâu sau, chiếc BMW Z7 của Vưu Giai dừng ở trước mặt Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng khom lưng bước vào xe. Theo trong túi quần lấy chiếc nhẫn Merlin ra.
Sau khi trợ giúp Trương Văn Trọng cắn nuốt linh khí tại quần đảo Britain, uy lực của chiếc nhẫn Merlin liền thụt giảm, hiện tại cũng chỉ còn là một pháp bảo nhất phẩm thôi. Nguồn truyện:
Tuy rằng nó có công năng hấp thụ linh khí trong trời đất, đưa vào nội thể của người đeo nó. Nhưng hiện tại đối với Trương Văn Trọng mà nói, chiếc nhẫn Merlin này không còn bao nhiêu tác dụng. Nên hắn quyết định đưa tặng cho Vưu giai, để nó trợ giúp nàng hấp thụ linh khí, thanh tẩy thân xác phàm nhân, bước đầu xây dựng căn cơ tu chân.
Chứng kiến Trương Văn Trọng đột nhiên mang ra một chiếc nhẫn. Đầu tiên Vưu Giai hơi sửng sốt, theo sau hai má phấn nộn của nàng nhất thời ửng hồng. Hiển nhiên, nàng đã hiểu lầm Trương Văn Trọng, nghĩ rằng hắn muốn dùng chiếc nhẫn này hướng nàng cầu hôn.
Nhìn thấy hai má của Vưu Giai đỏ ửng. Dù Trương Văn Trọng ngu ngốc thế nào, cũng phải minh bạch, hành động này của hắn thật dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
"À...chuyện này..." Trương Văn Trọng ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Vưu Giai, em đừng hiểu lầm! Chiếc nhẫn này là do nữ hoàng Anh quốc tặng cho anh, nghe nói công dụng của nó rất thần kì. Hiện giờ anh tặng lại cho em, chính là muốn nó có thể bảo vệ em mọi thời khắc."
"Nguyên lai không phải hắn muốn cầu hôn ta!" Trong lòng Vưu Giai nhất thời dâng lên một cỗ thất vọng mãnh liệt, bất quá nàng cũng không biểu hiện tâm tình ra bên ngoài, ngược còn mỉm cười nói: "Cám ơn anh, Trọng ca! Chiếc nhẫn này trông thực xinh xắn."
Mặc dù Vưu Giai che giấu vô cùng cẩn mật, nhưng Trương Văn Trọng vẫn nhìn ra tận sâu trong mắt nàng lóe lên một tia thất vọng. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của Vưu Giai lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho nàng, thần tình nghiêm túc nói: "Vưu Giai, tuy rằng chiếc nhẫn này không phải nhẫn cầu hôn, nhưng em hãy yên tâm, anh nhất định sẽ tặng cho em một chiếc nhẫn cầu hôn độc nhất vô nhị."
"Ưm, em tin tưởng anh." Vưu Giai dùng sức gật đầu, biểu tình hạnh phúc mãn nguyện.
Sau khi ổn định tinh thần, Vưu Giai mới khởi động xe hơi, một đường chạy thẳng tới địa điểm ăn cơm. Ước chừng khoảng nửa giờ sau, chiếc BMW Z7 dừng ở một khu lâm viên phong cảnh tú lệ nằm tại vùng ngoại ô Ung Thành. Vưu Giai cùng Trương Văn Trọng bước xuống xe, nắm tay nhau đi vào bên trong khu lâm viên.
Đây là một khu lâm viên bắt chiếc theo phong cách kiến trúc cổ xưa, bên trong đình đài lầu các, giả sơn hồ bạc, vườn hoa rừng trúc, cái gì cần cũng đều có cả. Tuy rằng lúc này sắc trời đã tối đen, nhưng ven đường lại treo đầy đèn lồng, khiến cho quang cảnh xung quanh càng trở nên trang nhã, huyền bí. Không chỉ như thế, khi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai bước vào trong lâm viên, lập tức có một cô gái trẻ xinh đẹp tiến ra nghênh đón. Cầm đèn lồng dẫn đường cho hai người.
Địa điểm Vưu Giai chọn, là một chiếc đình ven hồ thoáng mát, sau khi hai người an vị, tùy tiện gọi thêm vài món đặc sản trong quán, rồi cũng bắt đầu hàn huyên tâm sự. Một tuần không gặp nhau, hai người có vô số chuyện để nói, luôn luôn cười đùa không ngừng, thẳng cho đến khi nhân viên nhà hàng bưng thức ăn lên, bọn hắn mới thu liễm tình cảm lại.
"Trọng ca, mấy món này đều là đặc sản của nhà hàng, hương vị phi thường không sai, anh nếm thử đi." Vưu Giai gắp một miếng sườn nướng tỏi bỏ vào trong bát của Trương Văn Trọng, tiếp tục thay hắn châm rượu.
"Ưm, hương vị quả nhiên không sai." Trương Văn Trọng vừa nếm qua, liền gật đầu khen ngợi.
Thấy thức ăn hạp khẩu vị của Trương Văn Trọng, nhất thời Vưu Giai cũng trở nên vui vẻ, nói: "Nếu mùi vị không tệ, vậy anh ăn nhiều một chút nha."
Hai người vừa thưởng thức món ăn, một bên vừa rôm rả nói chuyện phiếm.
Trương Văn Trọng nâng chén uống một ngụm rượu, sau đó hỏi: "Vưu Giai, em đối với quỹ từ thiện có hiểu nhiều không?"
"Quỹ từ thiện?" Vưu Giai ngẩn người, khó hiểu nói: "Trọng ca, làm sao tự nhiên anh lại nhắc đến việc này?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Anh nghĩ, anh muốn sáng lập một cái tổ chức từ thiện. Đem lợi tức thu nhập hàng năm, cấp cho những người có công hiến trong nghành y học! Vô luận Đông y hay Tây y, đều bao hàm đối xử bình đẳng!"
Vưu Giai nhíu mày: "Muốn lập quỹ từ thiện trao giải, cũng không phải là chuyện dễ dàng ah!"
Trương Văn Trọng gật đầu: "Đúng thật là không đơn giản. Cho nên anh mới hỏi...xem em có đề nghị gì không?"
Vưu Giai hồi đáp: "Em cũng không hiểu chuyện này lắm. Bất quá anh trai em đã từng thành lập quỹ từ thiện. Để em tìm cơ hội tham khảo hắn một chút xem nhé!" Trầm ngâm một lát sau, nàng còn nói thêm: "Trọng ca, anh tính toán xuất ra bao nhiêu tiền thành lập quỹ đây? Em trợ giúp anh một phần lực được không!"
Vưu Giai còn không biết, Trương Văn Trọng được nhà nước chiếu khấu cho một tài khoản trị giá 5 tỉ USD, qua vụ thu thập văn vật từ Anh quốc về. Tưởng rằng hắn chỉ có mấy chục ngàn gửi tiết kiệm trong ngân hàng. Khoản tiền như vậy đối với người bình thường cũng là khá nhiều, nhưng nếu muốn đầu cơ thành lập quỹ từ thiện, phỏng chừng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Nhưng Vưu Giai không nỡ lòng nói thẳng ra, sợ gây tổn thương đến Trương Văn Trọng. Chỉ dám nói, mình cũng xuất một khoản tiền để ủng hộ sự nghiệp cho người đàn ông của đời mình.
Trương Văn Trọng tự nhiên nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn nhất thời cảm khái thầm nói: "Vưu Giai, em quả nhiên là một người phụ nữ tốt ah!"
"Chuyện thành lập quỹ lần này, không cần em phải xuất tiền đâu. Anh nghĩ mình có đủ vốn rồi."
Trương Văn Trọng chưa kịp nói dứt lời, thì bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một cái thanh âm ngượng nghịu: "Ôi, quả nhiên là Vưu tiểu thư ah! Thật không ngờ lại gặp được cô ở nơi này. Xem ra hai người chúng ta thực có duyên với nhau!"