Chương : 265
Cuối cùng nhìn thấy tên đáng ghét cũng đã cút đi, trong lòng Vưu Giai chợt dâng lên cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, oán khí và lửa giận tích tụ nhiều ngày bị hắn dây dưa cũng bởi vậy mà tiêu tán hơn phân nửa.
Hồi tưởng lại biểu tình kinh ngạc của hắn, Vưu Giai cũng không kiềm chế được "Xì" một tiếng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: "Trọng ca, thực sự không ngờ anh cũng học được cách hù người nha. Một triệu đô la, ha hả, em xem tên kia khi nghe anh báo ra con số này, sắc mặt đều hoảng sợ đến trắng bệch. Ai, được rồi Trọng ca, rốt cục anh dự định lấy bao nhiêu tiền để khởi động quỹ hội y học này?" Nói đến đây, nàng đã đem giấy chứng nhận có ký tên giao cho Trương Văn Trọng, cười tủm tỉm nói: "Có tờ giấy này, dù hắn có muốn quỵt nợ, chúng ta nhiều ít cũng móc ra được chút tiền từ chỗ hắn."
Trương Văn Trọng cười đáp: "Không phải anh vừa mới nói qua rồi sao? Anh dự định ra một triệu đô la để khởi động quỹ hội y học này."
"Trọng ca, anh nói thật sao? Không phải đang nói giỡn với em chứ?" Vưu Giai khiếp sợ há to miệng, nói: "Đó là một triệu đô la nha, anh đi đâu có nhiều tiền như vậy?"
Từ sau khi xác định quan hệ với Vưu Giai, Trương Văn Trọng cũng không dự định giấu diếm nàng điều gì, hắn nhìn chung quanh, sau khi vững tin không có ai nghe trộm câu chuyện giữa hắn và nàng, mới đè thấp âm thanh, dùng thanh âm chỉ một mình Vưu Giai nghe thấy, giải thích: "Trước khi anh về nước, từng dùng một biện pháp có được năm tỷ đô la. Cho nên một triệu đô la khởi động quỹ hội y học anh vẫn có thể lấy ra."
Tuy nói không dự định giấu diếm điều gì với Vưu Giai, nhưng Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp nói với nàng hắn dùng phương pháp gì có được năm tỷ đô la. Cũng không nói nàng nghe thân phận người tu chân của hắn. Đây không phải Trương Văn Trọng không nói, mà là sợ Vưu Giai nhất thời không tiếp thu được chuyện này. Dù sao Vưu Giai cũng không giống Tô Hiểu Hồng có tính cách tưởng tượng phong phú, cho nên hay nhất là để nàng từ từ biết được thân phận của hắn thì tốt hơn. Miễn cho phát sinh ra một ít đường rẽ mà hắn không muốn nhìn thấy.
Tuy rằng Vưu Giai hiếu kỳ Trương Văn Trọng đã dùng biện pháp gì, không ngờ lại có được số tiền lớn như vậy. Nhưng thấy Trương Văn Trọng cũng không đề cập tỉ mỉ tình hình với nàng, nàng cũng rất thông minh cũng không theo truy hỏi. Nàng biết rõ, rất nhiều chuyện, nếu quá mức ép hỏi trái lại hoàn toàn ngược lại, đợi khi Trương Văn Trọng cho rằng đến lúc nói cho nàng nghe, tự nhiên hắn sẽ nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Vưu Giai cũng đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói: "Trọng ca, nếu như anh thực sự có thể bỏ ra một triệu đô la để khởi động quỹ hội y học, như vậy sẽ giống như quỹ hội Nobel, đối với việc phát triển y học và sáng tạo sẽ khởi lên tác dụng trọng yếu. Nhưng tên kia cũng chưa chắc lấy ra được mười triệu đô la, mà chúng ta cũng không thể tiện nghi cho hắn như thế, tốt xấu cũng phải ép hắn xuất máu một lần mới được. Ai bảo hắn dõng dạc chạy đến khoe khoang mình giàu có? Không cho hắn giáo huấn khắc sâu trong lòng, hắn sẽ không biết thế nào là đau xót."
Trương Văn Trọng cười gật đầu, phụ họa nói: "Không sai, chúng ta phải buộc hắn vì sự phát triển y học làm ra một phen cống hiến mới được!"
"Ha ha..." Vưu Giai cười vang lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe như chuông bạc làm những người chung quanh đều ghé mắt.
Từ khi tên kia rời đi, bầu không khí giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng khôi phục lại sự lãng mạn và ngọt ngào như trước. Hai người vừa ăn uống, vừa nói cười, buổi cơm tối phải kéo dài hai giờ mới kết thúc.
Đi ra khỏi tiệm ăn, Trương Văn Trọng và Vưu Giai chui vào chiếc BMWs chạy về tiểu khu Hoa Hàng.
Khi đưa Trương Văn Trọng đến dưới khu nhà hắn ở trọ, Vưu Giai cũng không lập tức rời đi, mà cho xe đậu vào bãi trống dưới lầu, sau đó sắc mặt ửng đỏ theo sau Trương Văn Trọng đi lên phòng hắn ở trọ.
Khi hai người đang đi lên lầu, trùng hợp gặp được mấy vị hàng xóm ở chung tòa nhà. Những người hàng xóm nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của Vưu Giai, cũng nhịn không được hiếu kỳ hỏi thăm thân phận của nàng với Trương Văn Trọng. Trương Văn Trọng cũng không chút luống cuống, mỉm cười giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi."
Vưu Giai sau thoáng ngượng ngùng ban đầu, cũng rất nhanh liền thích ứng được ánh mắt của mọi người, mỉm cười chào hỏi tất cả.
Thẳng đến khi cả hai vào nhà, đồng thời đóng cửa phòng lại, những người hàng xóm còn đang sợ hãi khen ngợi vẻ xinh đẹp của Vưu Giai.
Còn có người thấy đố kỵ, dùng giọng nói chua chát bảo: "Thực sự không ngờ, Trương Văn Trọng có thể đeo đuổi được một cô gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái của hắn. Luận gương mặt dáng vóc, ta phải suất khí hơn hắn đúng không? Thế nào ta cũng chỉ phải làm trạch nam độc thân, không gặp được một cô gái xinh đẹp như thế chứ? Ai, mà thôi, ta còn phải về phòng tiếp tục học hỏi..."
Cũng có người có ánh mắt sắc bén, đối với hàng hiệu đắt tiền cũng có hiểu biết, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Cô gái xinh đẹp này thật không đơn giản. Toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, tùy tiện một thứ đều bằng cả nửa năm tới một năm tiền lương của chúng ta..."
"Thật không biết Trương Văn Trọng đã dùng loại thủ đoạn nào, không ngờ đeo đuổi được một tiểu phú bà vừa đẹp lại có tiền như thế."
"Lần này chỉ sợ hắn sắp bay lên làm nam phượng hoàng rồi!" Những hàng xóm vừa ước ao vừa nghị luận, Trương Văn Trọng và Vưu Giai vốn không hề nghe thấy, sau khi đóng cửa phòng, hai người lại chăm chú ôm chặt lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt.
Tam Túc Ô vốn định theo hai người cùng nhau về nhà, lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản bên ngoài cửa, sau thoáng sửng sốt, nó hiểu được đang xảy ra chuyện gì, không khỏi trợn mắt, trong lòng âm thầm nói: "Mà thôi, ta phải đến ổ chim sẻ ngốc một đêm rồi."
Ở một khắc này, ở trong lòng hai người bọn họ, toàn bộ thiên địa phảng phất chỉ có hai người. Đôi môi họ quấn chặt vào nhau, đầu lưỡi gắt gao dây dưa, nguyên hơi thở bình ổn cũng từ từ biến đổi gấp gáp, đồng thời còn nương theo từng trận thở dốc hổn hển.
Từ đêm ở bên sông Thames tại London, đến hôm nay hai người mới gặp nhau. Tuy rằng thời gian xa nhau chỉ mới bảy tám ngày, nhưng đối với hai người đang yêu cuồng nhiệt lại chỉ vừa xác định quan hệ mà nói, bảy tám ngày xa cách, cũng giống như bảy tám năm dài dằng dặc.
Sau nụ hôn ngộp thở, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Vưu Giai, để thân thể trắng nõn nhẵn nhụi, hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng hoàn toàn bại lộ ra trước mặt của mình.
"Thật đẹp..." Nhìn thân thể trần truồng của Vưu Giai, hắn nhẹ giọng thì thầm.
Gương mặt nàng đỏ bừng, e thẹn vô hạn nói: "Trọng ca, đừng ở chỗ này, chúng ta vào giường thôi."
"Được." Hắn gật đầu đáp, bế bổng nàng lê, đi nhanh vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Nàng luồn vào trong chăn, chỉ lộ ra cánh tay trắng nõn, trên nét mặt e thẹn lộ ra vẻ quyến rũ, có một phen phong thái mê người. Dưới tình huống này, cho dù định lực của hắn vô cùng cao minh, nhưng cũng có chút ăn không tiêu. Hắn cởi bỏ hết quần áo đồ đạc trên người, cũng trần truồng chui vào trong chăn, ôm lấy nàng, lại cùng đưa nhau lên đỉnh thiên thai.
Tuy rằng đã trải qua một lần kinh lịch, nhưng nàng vẫn còn chưa quen, nhưng được hắn dẫn dắt, nàng liền chìm vào sung sướng, trong bất tri bất giác không ngờ nàng đã tu luyện âm dương song tu thuật trong tiềm thức.
Lần này ngoại trừ sử dụng chiêu số trong âm dương song tu, hắn lại dùng đủ loại chiêu số song tu khác nhau chẳng hạn như: "Nhiễu sàng lộng thanh mai ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu*,ngân bình sạ phá thủy tương bính,". Tuy rằng dùng nhiều chiêu số, thế nhưng cả hai người cũng không cảm thấy vướng víu, trái lại còn làm không biết mệt, không ngừng nghiên cứu học tập. (*: người đẹp nơi nào dạy thổi tiêu, bình bạc vỡ tan nước bắn tung tóe,)
Một lần học tập, lại qua cả một đêm.
Một đêm này, là một đêm tràn ngập cảnh xuân.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, cả hai người yêu nhau sau một đêm điên cuồng đang ôm nhau lẳng lặng nằm trên giường, cảm thụ nhịp tim đối phương đang không ngừng đập mạnh. Chuyện như vậy đối với người ngoài có vẻ buồn chán, nhưng đối với đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt thì lại vô cùng thú vị.
Nàng dùng ngón tay vẽ nhẹ lòng vòng trên ngực hắn, có chút hiếu kỳ, có chút không giải thích được hỏi: "Em nghe mấy người chị em nói, nếu làm chuyện này nhiều, thân thể sẽ vô cùng mệt nhọc, nhưng vì sao hai chúng ta lăn qua lật lại cả đêm, cũng không hề có cảm giác mệt mỏi, trái lại còn tinh thần chấn hưng vậy?" Không chỉ tinh thần chấn hưng, ở trên người nàng còn nổi lên tiên linh khí dào dạt, tin tưởng không bao lâu, nàng có thể chính thức bắt đầu tu luyện phương pháp tu tiên.
Trương Văn Trọng cười hỏi: "Em có nghe nói qua song tu không? Đêm qua những cách chúng ta làm tình, đều dùng chiêu số song tu."
"Song tu?" Vưu Giai tuy rằng cũng không hiểu lắm, nhưng hồi tưởng lại những cách làm tình đêm qua, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng, nàng vô hạn e thẹn nói: "Anh đang nói bậy, yêu, thời gian không còn sớm, em phải đi, sáng nay còn buổi hội nghị." Nói xong nàng chui ra khỏi chăn, chuẩn bị đến phòng tắm rửa mặt sửa soạn.
"Anh cũng phải đi, chúng ta cùng nhau tắm thôi." Trương Văn Trọng cười dài xốc chăn, đứng dậy ôm lấy nàng, bế bổng nàng lên đi nhanh vào phòng tắm.
Hồi tưởng lại biểu tình kinh ngạc của hắn, Vưu Giai cũng không kiềm chế được "Xì" một tiếng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: "Trọng ca, thực sự không ngờ anh cũng học được cách hù người nha. Một triệu đô la, ha hả, em xem tên kia khi nghe anh báo ra con số này, sắc mặt đều hoảng sợ đến trắng bệch. Ai, được rồi Trọng ca, rốt cục anh dự định lấy bao nhiêu tiền để khởi động quỹ hội y học này?" Nói đến đây, nàng đã đem giấy chứng nhận có ký tên giao cho Trương Văn Trọng, cười tủm tỉm nói: "Có tờ giấy này, dù hắn có muốn quỵt nợ, chúng ta nhiều ít cũng móc ra được chút tiền từ chỗ hắn."
Trương Văn Trọng cười đáp: "Không phải anh vừa mới nói qua rồi sao? Anh dự định ra một triệu đô la để khởi động quỹ hội y học này."
"Trọng ca, anh nói thật sao? Không phải đang nói giỡn với em chứ?" Vưu Giai khiếp sợ há to miệng, nói: "Đó là một triệu đô la nha, anh đi đâu có nhiều tiền như vậy?"
Từ sau khi xác định quan hệ với Vưu Giai, Trương Văn Trọng cũng không dự định giấu diếm nàng điều gì, hắn nhìn chung quanh, sau khi vững tin không có ai nghe trộm câu chuyện giữa hắn và nàng, mới đè thấp âm thanh, dùng thanh âm chỉ một mình Vưu Giai nghe thấy, giải thích: "Trước khi anh về nước, từng dùng một biện pháp có được năm tỷ đô la. Cho nên một triệu đô la khởi động quỹ hội y học anh vẫn có thể lấy ra."
Tuy nói không dự định giấu diếm điều gì với Vưu Giai, nhưng Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp nói với nàng hắn dùng phương pháp gì có được năm tỷ đô la. Cũng không nói nàng nghe thân phận người tu chân của hắn. Đây không phải Trương Văn Trọng không nói, mà là sợ Vưu Giai nhất thời không tiếp thu được chuyện này. Dù sao Vưu Giai cũng không giống Tô Hiểu Hồng có tính cách tưởng tượng phong phú, cho nên hay nhất là để nàng từ từ biết được thân phận của hắn thì tốt hơn. Miễn cho phát sinh ra một ít đường rẽ mà hắn không muốn nhìn thấy.
Tuy rằng Vưu Giai hiếu kỳ Trương Văn Trọng đã dùng biện pháp gì, không ngờ lại có được số tiền lớn như vậy. Nhưng thấy Trương Văn Trọng cũng không đề cập tỉ mỉ tình hình với nàng, nàng cũng rất thông minh cũng không theo truy hỏi. Nàng biết rõ, rất nhiều chuyện, nếu quá mức ép hỏi trái lại hoàn toàn ngược lại, đợi khi Trương Văn Trọng cho rằng đến lúc nói cho nàng nghe, tự nhiên hắn sẽ nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Vưu Giai cũng đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói: "Trọng ca, nếu như anh thực sự có thể bỏ ra một triệu đô la để khởi động quỹ hội y học, như vậy sẽ giống như quỹ hội Nobel, đối với việc phát triển y học và sáng tạo sẽ khởi lên tác dụng trọng yếu. Nhưng tên kia cũng chưa chắc lấy ra được mười triệu đô la, mà chúng ta cũng không thể tiện nghi cho hắn như thế, tốt xấu cũng phải ép hắn xuất máu một lần mới được. Ai bảo hắn dõng dạc chạy đến khoe khoang mình giàu có? Không cho hắn giáo huấn khắc sâu trong lòng, hắn sẽ không biết thế nào là đau xót."
Trương Văn Trọng cười gật đầu, phụ họa nói: "Không sai, chúng ta phải buộc hắn vì sự phát triển y học làm ra một phen cống hiến mới được!"
"Ha ha..." Vưu Giai cười vang lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe như chuông bạc làm những người chung quanh đều ghé mắt.
Từ khi tên kia rời đi, bầu không khí giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng khôi phục lại sự lãng mạn và ngọt ngào như trước. Hai người vừa ăn uống, vừa nói cười, buổi cơm tối phải kéo dài hai giờ mới kết thúc.
Đi ra khỏi tiệm ăn, Trương Văn Trọng và Vưu Giai chui vào chiếc BMWs chạy về tiểu khu Hoa Hàng.
Khi đưa Trương Văn Trọng đến dưới khu nhà hắn ở trọ, Vưu Giai cũng không lập tức rời đi, mà cho xe đậu vào bãi trống dưới lầu, sau đó sắc mặt ửng đỏ theo sau Trương Văn Trọng đi lên phòng hắn ở trọ.
Khi hai người đang đi lên lầu, trùng hợp gặp được mấy vị hàng xóm ở chung tòa nhà. Những người hàng xóm nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của Vưu Giai, cũng nhịn không được hiếu kỳ hỏi thăm thân phận của nàng với Trương Văn Trọng. Trương Văn Trọng cũng không chút luống cuống, mỉm cười giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi."
Vưu Giai sau thoáng ngượng ngùng ban đầu, cũng rất nhanh liền thích ứng được ánh mắt của mọi người, mỉm cười chào hỏi tất cả.
Thẳng đến khi cả hai vào nhà, đồng thời đóng cửa phòng lại, những người hàng xóm còn đang sợ hãi khen ngợi vẻ xinh đẹp của Vưu Giai.
Còn có người thấy đố kỵ, dùng giọng nói chua chát bảo: "Thực sự không ngờ, Trương Văn Trọng có thể đeo đuổi được một cô gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái của hắn. Luận gương mặt dáng vóc, ta phải suất khí hơn hắn đúng không? Thế nào ta cũng chỉ phải làm trạch nam độc thân, không gặp được một cô gái xinh đẹp như thế chứ? Ai, mà thôi, ta còn phải về phòng tiếp tục học hỏi..."
Cũng có người có ánh mắt sắc bén, đối với hàng hiệu đắt tiền cũng có hiểu biết, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Cô gái xinh đẹp này thật không đơn giản. Toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, tùy tiện một thứ đều bằng cả nửa năm tới một năm tiền lương của chúng ta..."
"Thật không biết Trương Văn Trọng đã dùng loại thủ đoạn nào, không ngờ đeo đuổi được một tiểu phú bà vừa đẹp lại có tiền như thế."
"Lần này chỉ sợ hắn sắp bay lên làm nam phượng hoàng rồi!" Những hàng xóm vừa ước ao vừa nghị luận, Trương Văn Trọng và Vưu Giai vốn không hề nghe thấy, sau khi đóng cửa phòng, hai người lại chăm chú ôm chặt lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt.
Tam Túc Ô vốn định theo hai người cùng nhau về nhà, lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản bên ngoài cửa, sau thoáng sửng sốt, nó hiểu được đang xảy ra chuyện gì, không khỏi trợn mắt, trong lòng âm thầm nói: "Mà thôi, ta phải đến ổ chim sẻ ngốc một đêm rồi."
Ở một khắc này, ở trong lòng hai người bọn họ, toàn bộ thiên địa phảng phất chỉ có hai người. Đôi môi họ quấn chặt vào nhau, đầu lưỡi gắt gao dây dưa, nguyên hơi thở bình ổn cũng từ từ biến đổi gấp gáp, đồng thời còn nương theo từng trận thở dốc hổn hển.
Từ đêm ở bên sông Thames tại London, đến hôm nay hai người mới gặp nhau. Tuy rằng thời gian xa nhau chỉ mới bảy tám ngày, nhưng đối với hai người đang yêu cuồng nhiệt lại chỉ vừa xác định quan hệ mà nói, bảy tám ngày xa cách, cũng giống như bảy tám năm dài dằng dặc.
Sau nụ hôn ngộp thở, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Vưu Giai, để thân thể trắng nõn nhẵn nhụi, hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng hoàn toàn bại lộ ra trước mặt của mình.
"Thật đẹp..." Nhìn thân thể trần truồng của Vưu Giai, hắn nhẹ giọng thì thầm.
Gương mặt nàng đỏ bừng, e thẹn vô hạn nói: "Trọng ca, đừng ở chỗ này, chúng ta vào giường thôi."
"Được." Hắn gật đầu đáp, bế bổng nàng lê, đi nhanh vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Nàng luồn vào trong chăn, chỉ lộ ra cánh tay trắng nõn, trên nét mặt e thẹn lộ ra vẻ quyến rũ, có một phen phong thái mê người. Dưới tình huống này, cho dù định lực của hắn vô cùng cao minh, nhưng cũng có chút ăn không tiêu. Hắn cởi bỏ hết quần áo đồ đạc trên người, cũng trần truồng chui vào trong chăn, ôm lấy nàng, lại cùng đưa nhau lên đỉnh thiên thai.
Tuy rằng đã trải qua một lần kinh lịch, nhưng nàng vẫn còn chưa quen, nhưng được hắn dẫn dắt, nàng liền chìm vào sung sướng, trong bất tri bất giác không ngờ nàng đã tu luyện âm dương song tu thuật trong tiềm thức.
Lần này ngoại trừ sử dụng chiêu số trong âm dương song tu, hắn lại dùng đủ loại chiêu số song tu khác nhau chẳng hạn như: "Nhiễu sàng lộng thanh mai ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu*,ngân bình sạ phá thủy tương bính,". Tuy rằng dùng nhiều chiêu số, thế nhưng cả hai người cũng không cảm thấy vướng víu, trái lại còn làm không biết mệt, không ngừng nghiên cứu học tập. (*: người đẹp nơi nào dạy thổi tiêu, bình bạc vỡ tan nước bắn tung tóe,)
Một lần học tập, lại qua cả một đêm.
Một đêm này, là một đêm tràn ngập cảnh xuân.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, cả hai người yêu nhau sau một đêm điên cuồng đang ôm nhau lẳng lặng nằm trên giường, cảm thụ nhịp tim đối phương đang không ngừng đập mạnh. Chuyện như vậy đối với người ngoài có vẻ buồn chán, nhưng đối với đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt thì lại vô cùng thú vị.
Nàng dùng ngón tay vẽ nhẹ lòng vòng trên ngực hắn, có chút hiếu kỳ, có chút không giải thích được hỏi: "Em nghe mấy người chị em nói, nếu làm chuyện này nhiều, thân thể sẽ vô cùng mệt nhọc, nhưng vì sao hai chúng ta lăn qua lật lại cả đêm, cũng không hề có cảm giác mệt mỏi, trái lại còn tinh thần chấn hưng vậy?" Không chỉ tinh thần chấn hưng, ở trên người nàng còn nổi lên tiên linh khí dào dạt, tin tưởng không bao lâu, nàng có thể chính thức bắt đầu tu luyện phương pháp tu tiên.
Trương Văn Trọng cười hỏi: "Em có nghe nói qua song tu không? Đêm qua những cách chúng ta làm tình, đều dùng chiêu số song tu."
"Song tu?" Vưu Giai tuy rằng cũng không hiểu lắm, nhưng hồi tưởng lại những cách làm tình đêm qua, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng, nàng vô hạn e thẹn nói: "Anh đang nói bậy, yêu, thời gian không còn sớm, em phải đi, sáng nay còn buổi hội nghị." Nói xong nàng chui ra khỏi chăn, chuẩn bị đến phòng tắm rửa mặt sửa soạn.
"Anh cũng phải đi, chúng ta cùng nhau tắm thôi." Trương Văn Trọng cười dài xốc chăn, đứng dậy ôm lấy nàng, bế bổng nàng lên đi nhanh vào phòng tắm.