Chương : 267
Vị sinh viên có thân hình cao lớn thần tình kích động này cũng không phải sinh viên của y học viện đại học Ung Thành, thậm chí cũng không phải sinh viên của bất cứ trường nào trong Ung Thành, mà là một sinh viên học chuyên khoa y học lâm sàng tại đại học y Song Hỉ, nằm cách Ung Thành hai trăm km.
Vào một tháng trước, Thạch Đan đã từng ôm tâm tính tìm hiểu điều mới lạ, xem đoạn băng ghi hình Trương Văn Trọng giảng về Tinh Khí học thuyết. Vốn hắn chỉ thầm nghĩ tìm một việc vui để qua thời gian, lập tức liền bị đoạn ghi hình bài giảng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cùng dẫn chứng phong phú thuyết phục thật sâu. Sau khi xem hết đoạn ghi hình suốt hai giờ, hắn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, so sánh cách giảng bài của Trương Văn Trọng và mấy thầy cô giảng bài khô khan trong trường học của mình, hắn càng thêm cảm thấy khâm phục với cách giảng bài của Trương Văn Trọng.
Cũng ngay lúc xem đoạn băng ghi hình về bài giảng Tinh Khí học thuyết, Thạch Đan bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với Đông y. Đồng thời trải quả phương thức tự học về Đông y, hắn cũng bắt đầu học tập. Càng học tập, hắn lại càng cảm thấy Đông y bác đại tinh thâm. Mà khi Trương Văn Trọng đáp ứng lời mời đến Anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth truyền khắp quốc nội, Thạch Đan vô cùng kích động, lại càng thêm chăm chú học tập Đông y.
Ngay ngày hôm trước, khi Thạch Đan đang đi dạo lang thang tìm hiểu tri thức về Đông y, vô tình đọc được một bài post. Người post bài là một sinh viên của y học viện đại học Ung Thành, dùng cách nói huyền diệu nói hai ngày sau vào sáng thứ hai, Trương Văn Trọng sẽ giảng một buổi công khai tại y học viện đại học Ung Thành.
Bài post này nhất thời làm Thạch Đan cảm thấy hứng thú, hắn lập tức liên hệ vài người bạn học, sau một phen thương lượng, bọn họ lập tức ngồi xe chạy tới Ung Thành, đồng thời sáng nay rời khỏi nhà trọ chạy tới trường đại học Ung Thành chỉ vì muốn tham gia buổi giảng khóa công khai của Trương Văn Trọng!
Đáng tiếc chính là khi Thạch Đan và mấy bạn học cùng chạy tới y học viện đại học Ung Thành, mới phát hiện bên trong vườn trường đã đầy nghẹt người, hơn nữa mục đích của những người này cũng giống như họ, đều chạy tới nghe buổi giảng của Trương Văn Trọng.
Xem ra, có ý nghĩ giống như họ thật sự cũng không ít người.
Tuy rằng y học viện đại học Ung Thành đã dời microphastory và phát thanh vào trong hội trường, làm cho các học sinh không thể chen chân vào hội trường đều có thể nghe được phát thanh, nhưng đối với Thạch Đan lặn lội đường xa mà đến, không được mặt đối mặt nghe lời giảng không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng tiếc nuối.
Nhưng Thạch Đan làm sao cũng không nghĩ đến, ngay khi hắn cảm thấy vô cùng thất vọng và tiếc nuối, Trương Văn Trọng lại xuất hiện ngay sau lưng hắn, đồng thời còn nói chuyện với hắn.
"Đây là thật sao? Tôi không phải đang nằm mơ đi?" Trong khoảng thời gian ngắn, Thạch Đan cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Nhìn vẻ kích động của Thạch Đan, Trương Văn Trọng vẫn mỉm cười, nói: "Vị đồng học này, phiền cậu có thể nhường đường cho tôi được không?"
"Được, được, đương nhiên là được, có thể nhường đường cho thầy, là vinh hạnh lớn lao của tôi." Thạch Đan rốt cục cũng hồi phục tinh thần, hắn lại cao giọng nói: "Nhường đường, mọi người nhường đường, Trương giáo thụ tới. Hiện tại thầy đang muốn đến hội trường giảng bài cho mọi người, các bạn mau nhường đường. Đừng cản trở lối đi." Vừa dùng tay vạch đám đông, hắn cố sức chen ra một con đường cho Trương Văn Trọng, giờ khắc này, ở trước mặt thần tượng, Thạch Đan bộc phát ra sức mạnh trước nay chưa từng có.
Nhìn sau lưng Thạch Đan, Tô Hiểu Hồng nhỏ giọng nói thầm: "Người này thật ra rất thông minh, không ngờ làm người dẫn đường cho lão sư, như vậy hắn cũng có thể chen chân vào hội trường."
Trương Văn Trọng đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng, cười lắc đầu nói: "Được rồi tiểu muội, cô nói ít một chút, đi nhanh đi." Dứt lời, hắn cất bước đi vào trong hội trường.
Tô Hiểu Hồng thè lưỡi, vội vã đi theo sát sau lưng hắn.
Trong tiếng ồn ào của Thạch Đan, càng ngày càng có nhiều người đang chen chúc phát hiện thân ảnh của Trương Văn Trọng. Bọn họ cũng không quản hắn có nhận thức với mình hay không, đều hưng phấn bắt chuyện chào hỏi hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, ba chữ "Trương giáo thụ" giống như sóng triều, vang vọng lên đinh tai nhức óc trong vườn trường. Nguồn truyện:
Trương Văn Trọng cũng không làm họ thất vọng, vô luận là có nhận ra người nào hay không, hắn đều mỉm cười gật đầu đáp lại.
Mà thái độ này của hắn, càng làm cho mọi người vui vẻ và kích động, tiếng hoan hô càng phát ra vang dội.
Tuy rằng họ vui vẻ hưng phấn, nhưng vẫn lý trí cùng khống chế, cũng không kêu loạn hay nhào tới chỗ Trương Văn Trọng, trái lại còn tự giác tránh đường cho hắn đi vào trong hội trường.
Nhìn thấy một màn như vậy, bao quát Ngô Thủ Chí bên trong, những lĩnh đạo của đại học Ung Thành đều khâm phục. Bọn họ biết, nếu đổi lại là họ, các sinh viên cũng tuyệt không bán chút mặt mũi cho họ giống như thế, đừng nói là chủ động tránh đường, thậm chí còn quay đầu không thèm nhìn, xem bọn họ như không khí vô hình.
Các vị lĩnh đạo trong sự khâm phục cùng ước ao, nhịn không được cảm khái nói:
"Vừa rồi chúng ta còn đang lo lắng, khi Trương giáo thụ đến làm sao đi vào hội trường được, hiện tại xem ra chúng ta đúng là lo lắng vô cớ."
"Thực sự không ngờ, Trương giáo thụ không chỉ được lòng các sinh viên trường chúng ta, còn được lòng cả sinh viên của những trường khác."
"Đây là sự chênh lệch, ai, người so với người đúng là tức chết người."
"Lúc nào tôi cũng đạt được danh vọng như Trương giáo thụ thì tốt rồi, rốt cục cũng hài lòng a."
Tuy rằng Ngô Thủ Chí cũng cảm thấy khâm phục, nhưng hắn cũng không dễ dàng biểu lộ, sau khi quét mắt nhìn các đồng sự, hắn lắc đầu cười nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng cảm khái nữa, đi thôi. Chúng ta thừa dịp này đi theo Trương giáo thụ vào hội trường đi thôi." Dứt lời, hắn cất bước đi theo Trương Văn Trọng cùng mấy vị lĩnh đạo trường học vào trong hội trường.
Cứ như vậy, được học sinh tự phát nhường đường, Trương Văn Trọng không gặp trở ngại đi thẳng vào trong hội trường.
Trong hội trường rộng mênh mông, lúc này đã sớm ngồi đầy người. Thậm chí ở ngoài hành lang cũng đứng không ít sinh viên. Một màn chật chội như vậy chẳng khác gì ở những sân ga vào ngày tết đến.
Mặc dù số người đông đúc, nhưng không ồn ào, đều yên tĩnh chờ buổi giảng bắt đầu. Khi Trương Văn Trọng đi vào, nhất thời tiếng vỗ tay vang rền khắp hội trường.
Trương Văn Trọng vừa gật đầu đáp lại, vừa đi về hướng bục giảng.
Tô Hiểu Hồng đi nhanh bước lên bục giảng trước cả hắn.
Nàng vốn muốn giúp hắn thu dọn lau bảng, nhưng chợt kinh ngạc phát hiện, bục giảng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn được đặt vài món đồ uống.
"Mấy người này cũng chuẩn bị thật đầy đủ quá chứ?" Tô Hiểu Hồng lắc đầu, không hề nghi ngờ, chuyện này chắc do những sinh viên chuẩn bị sẵn.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi vào, trong một góc phòng, có mấy người tách biệt đang ghé vào nhau nói chuyện.
Một người thân thể hơi mập mạp, đầu hói, đang dùng tiếng Hàn nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy chứ? Người đó chính là Trương Văn Trọng! Ý tứ của cậu Park chính là muốn mấy giáo thụ các vị đợi khi hắn giảng bài, phải tìm sai lầm của hắn lăng nhục hắn ngay trước mặt mọi người. Thế nào, các vị có thể làm được không?"
"Yên tâm đi, Tào quản gia, tiểu tử này còn quá trẻ, có thể xem được bao nhiêu sách vở y học? Không ngờ còn dám chạy lên bục giảng để giảng bài, hừ, thật sự không biết lượng sức mình!"
"Không sai, không sai, tên tiểu tử này, sợ là quyển điển tịch vĩ đại nhất trong lịch sử y học do Hàn quốc sáng tác Đông Y Bảo Giám còn chưa từng được đọc qua, không ngờ còn dám lên bục giảng bài!"
"Theo tôi thấy, chuyện hắn đi nước Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth cũng chỉ là do bọn họ tự biên tự diễn mà thôi!"
Tào quản gia thỏa mãn gật đầu: "Ân, tốt, nếu như vậy phải xem biểu hiện của các vị rồi. Chỉ cần các vị có thể làm mặt mũi hắn quét rác, cậu Park nhất định sẽ không bạc đãi các vị. Không chỉ tài trợ kinh phí cho đại học Hàn y, còn có thể cho các vị món quà lớn. Cho nên mời các vị đừng làm cho cậu Park thất vọng!"
Những giáo thụ người Hàn này, vốn tiến hành giao lưu học thuật trong một thành thị tại tỉnh Thiên Nam. Thế nhưng hiện tại bọn họ đều theo mệnh lệnh chạy tới Ung Thành, chính vì ngày hôm nay làm cho Trương Văn Trọng mất hết mặt mũi. Lúc này, dưới lợi ích điều khiển, bọn họ vỗ ngực tỏ thái độ: "Yên tâm đi, Tào quản gia, chúng tôi nhất định sẽ làm tiểu tử này mất hết mặt mũi!"
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy giáo thụ người Hàn đã chuẩn bị mài đao soàn soạt, chờ đợi hạ thủ đối với Trương Văn Trọng.
Vào một tháng trước, Thạch Đan đã từng ôm tâm tính tìm hiểu điều mới lạ, xem đoạn băng ghi hình Trương Văn Trọng giảng về Tinh Khí học thuyết. Vốn hắn chỉ thầm nghĩ tìm một việc vui để qua thời gian, lập tức liền bị đoạn ghi hình bài giảng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cùng dẫn chứng phong phú thuyết phục thật sâu. Sau khi xem hết đoạn ghi hình suốt hai giờ, hắn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, so sánh cách giảng bài của Trương Văn Trọng và mấy thầy cô giảng bài khô khan trong trường học của mình, hắn càng thêm cảm thấy khâm phục với cách giảng bài của Trương Văn Trọng.
Cũng ngay lúc xem đoạn băng ghi hình về bài giảng Tinh Khí học thuyết, Thạch Đan bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với Đông y. Đồng thời trải quả phương thức tự học về Đông y, hắn cũng bắt đầu học tập. Càng học tập, hắn lại càng cảm thấy Đông y bác đại tinh thâm. Mà khi Trương Văn Trọng đáp ứng lời mời đến Anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth truyền khắp quốc nội, Thạch Đan vô cùng kích động, lại càng thêm chăm chú học tập Đông y.
Ngay ngày hôm trước, khi Thạch Đan đang đi dạo lang thang tìm hiểu tri thức về Đông y, vô tình đọc được một bài post. Người post bài là một sinh viên của y học viện đại học Ung Thành, dùng cách nói huyền diệu nói hai ngày sau vào sáng thứ hai, Trương Văn Trọng sẽ giảng một buổi công khai tại y học viện đại học Ung Thành.
Bài post này nhất thời làm Thạch Đan cảm thấy hứng thú, hắn lập tức liên hệ vài người bạn học, sau một phen thương lượng, bọn họ lập tức ngồi xe chạy tới Ung Thành, đồng thời sáng nay rời khỏi nhà trọ chạy tới trường đại học Ung Thành chỉ vì muốn tham gia buổi giảng khóa công khai của Trương Văn Trọng!
Đáng tiếc chính là khi Thạch Đan và mấy bạn học cùng chạy tới y học viện đại học Ung Thành, mới phát hiện bên trong vườn trường đã đầy nghẹt người, hơn nữa mục đích của những người này cũng giống như họ, đều chạy tới nghe buổi giảng của Trương Văn Trọng.
Xem ra, có ý nghĩ giống như họ thật sự cũng không ít người.
Tuy rằng y học viện đại học Ung Thành đã dời microphastory và phát thanh vào trong hội trường, làm cho các học sinh không thể chen chân vào hội trường đều có thể nghe được phát thanh, nhưng đối với Thạch Đan lặn lội đường xa mà đến, không được mặt đối mặt nghe lời giảng không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng tiếc nuối.
Nhưng Thạch Đan làm sao cũng không nghĩ đến, ngay khi hắn cảm thấy vô cùng thất vọng và tiếc nuối, Trương Văn Trọng lại xuất hiện ngay sau lưng hắn, đồng thời còn nói chuyện với hắn.
"Đây là thật sao? Tôi không phải đang nằm mơ đi?" Trong khoảng thời gian ngắn, Thạch Đan cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Nhìn vẻ kích động của Thạch Đan, Trương Văn Trọng vẫn mỉm cười, nói: "Vị đồng học này, phiền cậu có thể nhường đường cho tôi được không?"
"Được, được, đương nhiên là được, có thể nhường đường cho thầy, là vinh hạnh lớn lao của tôi." Thạch Đan rốt cục cũng hồi phục tinh thần, hắn lại cao giọng nói: "Nhường đường, mọi người nhường đường, Trương giáo thụ tới. Hiện tại thầy đang muốn đến hội trường giảng bài cho mọi người, các bạn mau nhường đường. Đừng cản trở lối đi." Vừa dùng tay vạch đám đông, hắn cố sức chen ra một con đường cho Trương Văn Trọng, giờ khắc này, ở trước mặt thần tượng, Thạch Đan bộc phát ra sức mạnh trước nay chưa từng có.
Nhìn sau lưng Thạch Đan, Tô Hiểu Hồng nhỏ giọng nói thầm: "Người này thật ra rất thông minh, không ngờ làm người dẫn đường cho lão sư, như vậy hắn cũng có thể chen chân vào hội trường."
Trương Văn Trọng đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng, cười lắc đầu nói: "Được rồi tiểu muội, cô nói ít một chút, đi nhanh đi." Dứt lời, hắn cất bước đi vào trong hội trường.
Tô Hiểu Hồng thè lưỡi, vội vã đi theo sát sau lưng hắn.
Trong tiếng ồn ào của Thạch Đan, càng ngày càng có nhiều người đang chen chúc phát hiện thân ảnh của Trương Văn Trọng. Bọn họ cũng không quản hắn có nhận thức với mình hay không, đều hưng phấn bắt chuyện chào hỏi hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, ba chữ "Trương giáo thụ" giống như sóng triều, vang vọng lên đinh tai nhức óc trong vườn trường. Nguồn truyện:
Trương Văn Trọng cũng không làm họ thất vọng, vô luận là có nhận ra người nào hay không, hắn đều mỉm cười gật đầu đáp lại.
Mà thái độ này của hắn, càng làm cho mọi người vui vẻ và kích động, tiếng hoan hô càng phát ra vang dội.
Tuy rằng họ vui vẻ hưng phấn, nhưng vẫn lý trí cùng khống chế, cũng không kêu loạn hay nhào tới chỗ Trương Văn Trọng, trái lại còn tự giác tránh đường cho hắn đi vào trong hội trường.
Nhìn thấy một màn như vậy, bao quát Ngô Thủ Chí bên trong, những lĩnh đạo của đại học Ung Thành đều khâm phục. Bọn họ biết, nếu đổi lại là họ, các sinh viên cũng tuyệt không bán chút mặt mũi cho họ giống như thế, đừng nói là chủ động tránh đường, thậm chí còn quay đầu không thèm nhìn, xem bọn họ như không khí vô hình.
Các vị lĩnh đạo trong sự khâm phục cùng ước ao, nhịn không được cảm khái nói:
"Vừa rồi chúng ta còn đang lo lắng, khi Trương giáo thụ đến làm sao đi vào hội trường được, hiện tại xem ra chúng ta đúng là lo lắng vô cớ."
"Thực sự không ngờ, Trương giáo thụ không chỉ được lòng các sinh viên trường chúng ta, còn được lòng cả sinh viên của những trường khác."
"Đây là sự chênh lệch, ai, người so với người đúng là tức chết người."
"Lúc nào tôi cũng đạt được danh vọng như Trương giáo thụ thì tốt rồi, rốt cục cũng hài lòng a."
Tuy rằng Ngô Thủ Chí cũng cảm thấy khâm phục, nhưng hắn cũng không dễ dàng biểu lộ, sau khi quét mắt nhìn các đồng sự, hắn lắc đầu cười nói: "Được rồi, mọi người cũng đừng cảm khái nữa, đi thôi. Chúng ta thừa dịp này đi theo Trương giáo thụ vào hội trường đi thôi." Dứt lời, hắn cất bước đi theo Trương Văn Trọng cùng mấy vị lĩnh đạo trường học vào trong hội trường.
Cứ như vậy, được học sinh tự phát nhường đường, Trương Văn Trọng không gặp trở ngại đi thẳng vào trong hội trường.
Trong hội trường rộng mênh mông, lúc này đã sớm ngồi đầy người. Thậm chí ở ngoài hành lang cũng đứng không ít sinh viên. Một màn chật chội như vậy chẳng khác gì ở những sân ga vào ngày tết đến.
Mặc dù số người đông đúc, nhưng không ồn ào, đều yên tĩnh chờ buổi giảng bắt đầu. Khi Trương Văn Trọng đi vào, nhất thời tiếng vỗ tay vang rền khắp hội trường.
Trương Văn Trọng vừa gật đầu đáp lại, vừa đi về hướng bục giảng.
Tô Hiểu Hồng đi nhanh bước lên bục giảng trước cả hắn.
Nàng vốn muốn giúp hắn thu dọn lau bảng, nhưng chợt kinh ngạc phát hiện, bục giảng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn được đặt vài món đồ uống.
"Mấy người này cũng chuẩn bị thật đầy đủ quá chứ?" Tô Hiểu Hồng lắc đầu, không hề nghi ngờ, chuyện này chắc do những sinh viên chuẩn bị sẵn.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi vào, trong một góc phòng, có mấy người tách biệt đang ghé vào nhau nói chuyện.
Một người thân thể hơi mập mạp, đầu hói, đang dùng tiếng Hàn nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy chứ? Người đó chính là Trương Văn Trọng! Ý tứ của cậu Park chính là muốn mấy giáo thụ các vị đợi khi hắn giảng bài, phải tìm sai lầm của hắn lăng nhục hắn ngay trước mặt mọi người. Thế nào, các vị có thể làm được không?"
"Yên tâm đi, Tào quản gia, tiểu tử này còn quá trẻ, có thể xem được bao nhiêu sách vở y học? Không ngờ còn dám chạy lên bục giảng để giảng bài, hừ, thật sự không biết lượng sức mình!"
"Không sai, không sai, tên tiểu tử này, sợ là quyển điển tịch vĩ đại nhất trong lịch sử y học do Hàn quốc sáng tác Đông Y Bảo Giám còn chưa từng được đọc qua, không ngờ còn dám lên bục giảng bài!"
"Theo tôi thấy, chuyện hắn đi nước Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth cũng chỉ là do bọn họ tự biên tự diễn mà thôi!"
Tào quản gia thỏa mãn gật đầu: "Ân, tốt, nếu như vậy phải xem biểu hiện của các vị rồi. Chỉ cần các vị có thể làm mặt mũi hắn quét rác, cậu Park nhất định sẽ không bạc đãi các vị. Không chỉ tài trợ kinh phí cho đại học Hàn y, còn có thể cho các vị món quà lớn. Cho nên mời các vị đừng làm cho cậu Park thất vọng!"
Những giáo thụ người Hàn này, vốn tiến hành giao lưu học thuật trong một thành thị tại tỉnh Thiên Nam. Thế nhưng hiện tại bọn họ đều theo mệnh lệnh chạy tới Ung Thành, chính vì ngày hôm nay làm cho Trương Văn Trọng mất hết mặt mũi. Lúc này, dưới lợi ích điều khiển, bọn họ vỗ ngực tỏ thái độ: "Yên tâm đi, Tào quản gia, chúng tôi nhất định sẽ làm tiểu tử này mất hết mặt mũi!"
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy giáo thụ người Hàn đã chuẩn bị mài đao soàn soạt, chờ đợi hạ thủ đối với Trương Văn Trọng.