Chương : 269
Nhìn thấy Trương Văn Trọng nhíu mày, cha con Uông bá nhất thời liền khẩn trương lên, Uông bá càng thấp thỏm bất an hỏi: "Làm sao vậy tiểu Trương, vì sao cậu nhíu mày? Chẳng lẽ mấy món ăn này không hợp khẩu vị của cậu? Nhưng cậu còn chưa ăn..."
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đem sự thật nói cho Uông bá và Uông Đình, hắn tìm một lý do, cười che giấu nói: "Uông bá, bác hiểu lầm rồi, cháu nhíu mày cũng không phải vì mấy món ăn không hợp khẩu vị, mà bởi vì cháu đang suy nghĩ mỗi lần đến chỗ bác đầu được ăn thức ăn thật ngon, đều làm cho miệng cháu sinh hư, hiện tại cháu ăn món ăn ở tiệm cơm khác đều cảm thấy thật khó nuốt xuống. Nếu như vậy sau này thật không biết làm sao mới tốt."
Sự thấp thỏm trong lòng Uông bá nhất thời biến mất sạch sẽ, ha ha cười lớn nói: "Tôi còn nghĩ cậu vì chuyện gì mà nhíu mày, nguyên lại chính là vì chuyện này sao? Chuyện này dễ làm thôi, sau này một ngày ba bữa cơm cậu đều đến đây ăn, không phải được rồi sao?"
"Như vậy thật quá làm phiền Uông bá." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, vươn đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng thưởng thức, tán thán tự đáy lòng: "Ân, ăn ngon, vừa mềm mại lại ngọt ngào, thực sự là không tệ. Uông bá, không nghĩ tới gần một tháng không gặp, tài nấu bếp của bác đã đề thăng không ít."
Nhìn Trương Văn Trọng ăn ngon lành, Uông bá cảm thấy vừa kiêu ngạo lại cao hứng, cười ha hả nói: "Nếu ăn ngon, vậy cậu ăn nhiều thêm một chút đi."
"Dạ được." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Uông bá, bác cũng đừng đứng mãi ở đây nói chuyện với cháu, bác cứ làm việc của mình đi."
"Được rồi, tôi cũng không khách khí với cậu nữa, cậu từ từ ăn, có gì cần cứ nói với tôi." Lúc này Uông bá thật sự bề bộn nhiều việc, sau khi nói những lời này, hắn lập tức xoay người đi vào phòng bếp, tiếp tục bận rộn.
Uông bá vừa đi, Uông Đình cũng ngại ngùng không dám tiếp tục ở lại bên người Trương Văn Trọng, nàng cười khẽ nói: "Từ từ ăn, có gì cần cứ gọi." Sau đó lại tiếp tục bận rộn trong tiệm cơm. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn thường thường nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Đợi Uông bá và Uông Đình vừa đi, Trương Văn Trọng đưa tay vỗ nhẹ lên Tam Túc Ô trên vai hắn. Tam Túc Ô hiểu được tâm tư của hắn, tỉ mỉ nhận rõ linh khí biến hóa quỷ dị quanh thân, sau đó vỗ cánh bay ra khỏi tiệm cơm, dung nhập vào trong màn đêm đen kịt, dùng tốc độ cực nhanh hướng về đầu nguồn dẫn dắt linh khí biến hóa thất thường bay nhanh đi.
Uông Đình trùng hợp nhìn thấy một màn này, nàng vô ý thức nói: "Trương giáo thụ, con chim của anh..." Vừa mới nói ra miệng, nàng chợt nhận ra không thích hợp, gương mặt chợt đỏ bừng, cả người cũng xấu hổ không biết nên im lặng, hay tiếp tục hỏi tiếp. Trương Văn Trọng lại không nghe ra có chỗ nào không thích hợp trong câu nói, hắn vừa cười vừa đáp: "À, không có việc gì, con chim của tôi bay ra ngoài tìm thức ăn thôi."
Nghe Trương Văn Trọng trả lời, Uông Đình càng thêm đỏ mặt, ấp úng vài câu, vội vã chạy sang chỗ khác.
Tuy rằng hiếu kỳ vì sao nàng lại có phản ứng như vậy, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình miệt mài hỏi han, hắn híp mắt lại suy nghĩ, cảm thụ linh khí biến hóa chung quanh, muốn nhìn xem người điều khiển linh khí đến tột cùng là muốn làm gì. Nguồn truyện:
Trương Văn Trọng rất nhanh liền phán đoán ra mục đích của đối phương, sắc mặt nhất thời liền trầm xuống, mày kiếm nhướng lên, thầm nghĩ: "Đến tột cùng là ai ác độc như vậy, không ngờ thi triển Hàng Thuật bên trong tiệm cơm của Uông bá? Những linh khí này dưới tác dụng của Hàng Thuật, đã hóa thành độc dược trí mạng. Đồng thời sẽ dung nhập vào trong thức ăn nước uống. Một khi người nào ăn vào trong bụng, không tới nửa giờ sẽ gặp phải nôn mửa cùng tiêu chảy giống như bị ngộ độc thức ăn, hơn nữa bệnh trạng này dựa vào cách trị liệu ngộ độc thức ăn hoàn toàn vô dụng, cuối cùng những người ăn uống tại tiệm cơm Uông bá đều sẽ vì nôn mửa tiêu chảy quá độ mà hao tổn thân thể nghiêm trọng nguy hiểm tính mạng..."
Trương Văn Trọng vốn muốn thúc đẩy chân nguyên cướp đoạt quyền điều khiển linh khí tại nơi này, làm Hàng Thuật của đối phương triệt để mất đi hiệu lực. Nhưng hắn nghĩ lại, người này nếu có thể nhiễu qua pháp khí hắn bố trí bên trong tiệm cơm để mạnh mẽ thi triển Hàng Thuật, đã nói rõ tu vi về phương diện Hàng Thuật của hắn cũng không thấp, nói không chừng một thân tu vi của hắn còn muốn cao hơn cả tên dâm tăng hái hoa lần trước Trương Văn Trọng đã gặp. Dưới tình huống như vậy, tuy rằng Trương Văn Trọng có thể dùng chân nguyên bản thân cản trở đối phương thi triển Hàng Thuật, nhưng làm như vậy sẽ đập cỏ động rắn, làm đối phương thành công lẩn trốn trước khi bị Tam Túc Ô tìm đến.
Người thi triển Hàng Thuật ác độc như vậy, nếu như lần này cho hắn chạy trốn, như vậy ngày sau hắn sẽ càng thêm cẩn thận, tiềm tàng ẩn giấu từ nơi bí mật thi triển các loại tà thuật Đông Nam Á như Hàng Thuật. Dù Trương Văn Trọng có thể ứng phó những tà thuật này, nhưng cũng không có khả năng ngày nào cũng phải canh chừng tại đây.
Cho nên trải qua một phen suy tư, Trương Văn Trọng quyết định không đập cỏ động rắn, chí ít trước khi Tam Túc Ô thành công tìm được tung tích của hắn, không thể cho hắn biết mình đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Thế nhưng cũng không thể mặc kệ cho Hàng Thuật hoành hành. Lúc này người dùng cơm trong tiệm của Uông bá đã sắp lên tới một trăm người, nếu như bỏ mặc, để cho một trăm người khách này trúng Hàng Thuật bị phát tác, tạo thành ảnh hưởng sẽ cực lớn, vô cùng ác liệt, gia đình Uông bá thậm chí sẽ bị bắt giữ, nói không chừng có thể vì vậy mà mất cả tính mạng.
Phải nghĩ ra một cách không kinh động người thi triển Hàng Thuật nhưng có thể hóa giải kịch độc của Hàng Thuật mới xong! Trương Văn Trọng hơi nhíu mày, trong lòng suy nghĩ rất nhanh. Khi ánh mắt hắn rơi xuống chén canh củ cải xương bò trên bàn, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhất thời chợt có một cách, vội vàng gọi Uông Đình, phân phó: "Uông Đình, giúp tôi gọi cha cô ra dùm một chút."
"Được." Uông Đình nhu thuận lên tiếng, tuy rằng nàng hiếu kỳ Trương Văn Trọng gọi cha nàng ra có việc gì, nhưng nàng cũng không hỏi nhiêu, mà nhanh xoay người đi vào phòng bếp gọi Uông bá ra ngoài.
Uông bá đi tới trước người Trương Văn Trọng, nhìn thấy hắn không động tới thức ăn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy tiểu Trương, lẽ nào mấy món này không hợp khẩu vị?"
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Sao lại vậy? Mấy món ăn này rất tuyệt, cháu đều rất thích. Chỉ là cháu muốn hỏi thăm, canh củ cải xương bò còn nhiều không?"
Uông bá hồi đáp: "Còn a, còn nhiều, thế nào, cậu muốn uống thêm sao?"
"Cháu không uống được nhiều như vậy, một chén cũng đủ rồi." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Cháu chỉ muốn đưa một kiến nghị cho Uông bá, nếu như canh củ cải còn nhiều, không ngại tặng cho mỗi người khách một chén. Có tục ngữ nói rất tốt: "Đông ăn củ cải hè ăn gừng, không nhọc bác sĩ khai phương thuốc." Mùa đông ăn củ cải không chỉ có thể bồi bổ nguyên khí, còn có thể giữ ấm phòng lạnh, trong ngoài ấm áp, nhất là phối hợp canh xương bò, càng khu hàn phòng bệnh."
Uông bá cũng là một người thiện lương rộng lượng, khi nghe xong câu nói của Trương Văn Trọng, lập tức nói theo: "Được, làm theo lời của tiểu Trương, tặng cho mỗi vị khách một chén canh tôi nấu, xem như đáp tạ bọn họ gần đây luôn chiếu cố cho chúng ta."
Uông bá nói được thì làm được, lập tức cho người bưng canh củ cải nóng hổi đem ra, đặt lên từng bàn ăn, đồng thời còn giải thích rõ ràng, chén canh tặng miễn phí, lại còn nói những chỗ tốt theo lời Trương Văn Trọng, giảng thuật cho các vị khách nghe qua một lần.
Những thực khách quen trong tiệm này, đều từng nghe qua danh tiếng của Trương Văn Trọng, biết hắn là bác sĩ nổi danh nhất hiện nay, mà hiện tại mọi người luôn quan tâm vấn đề bảo dưỡng thân thể khỏe mạnh, cho nên khi nghe nói những chỗ tốt nhiều như vậy, bọn họ liên tục cảm tạ, cũng đều lấy muỗng uống hết những chén canh thật ngon miệng kia. Thậm chí có những người bình thường không thích ăn canh, cũng toàn bộ uống theo sau khi nghe xong những chỗ tốt như lời giải thích.
Thấy tất cả mọi người đều uống canh xong, trái tim Trương Văn Trọng cũng thả lỏng xuống tới.
Nguyên lai, Trương Văn Trọng đem chân nguyên của mình rải vào trong nồi canh, đợi khi những vị khách uống vào miệng, chân nguyên cũng sẽ vào trong thân thể bọn họ, giúp bọn họ hóa giải kịch độc của Hàng Thuật.
Bởi vì trực tiếp tiến nhập vào thân thể con người để hóa giải kịch độc trong Hàng Thuật, mà không phải trực tiếp làm ảnh hưởng linh khí để cản trở Hàng Thuật, cho nên cũng sẽ không bị người thi triển Hàng Thuật phát hiện. Kể từ đó, cũng như Trương Văn Trọng mong muốn, không kinh động người thi triển Hàng Thuật mà vẫn hóa giải được kịch độc của Hàng Thuật.
Đồng thời Trương Văn Trọng cũng không lo lắng người thi triển Hàng Thuật sẽ biết được những gì mình đã làm. Bởi vì hắn đặt một pháp khí phòng ngự trong tiệm cơm, bất luận có ai có địch ý với tiệm cơm xuất hiện, nó đều hướng Trương Văn Trọng cảnh báo.
Người thi triển Hàng Thuật tuy có thể dựa vào phương pháp đặc thù, để Hàng Thuật vòng qua pháp khí phòng ngự, thi triển vào trong tiệm cơm. Nhưng bản thân hắn và đồng bọn cũng không có cách nào nhiễu qua sự thám sát của pháp khí, tự mình chạy đến tiệm cơm để tìm hiểu tình huống. Tối đa bọn hắn chỉ có thể ở phía nhà đối diện để rình xem tình huống nơi này mà thôi. Kiểu rình mò như vậy cũng không phát hiện được bên trong tiệm cơm đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi khách nhân trong tiệm cơm đã uống xong canh củ cải xương bò ẩn chứa chân nguyên, Trương Văn Trọng cũng ăn xong mấy món ăn do Uông bá tỉ mỉ làm ra, Tam Túc Ô phụ trách sưu tầm hành tung của người thi triển Hàng Thuật cũng rốt cục truyền lại tin tức: Nó đã tìm được hành tung của người thi triển Hàng Thuật!
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đem sự thật nói cho Uông bá và Uông Đình, hắn tìm một lý do, cười che giấu nói: "Uông bá, bác hiểu lầm rồi, cháu nhíu mày cũng không phải vì mấy món ăn không hợp khẩu vị, mà bởi vì cháu đang suy nghĩ mỗi lần đến chỗ bác đầu được ăn thức ăn thật ngon, đều làm cho miệng cháu sinh hư, hiện tại cháu ăn món ăn ở tiệm cơm khác đều cảm thấy thật khó nuốt xuống. Nếu như vậy sau này thật không biết làm sao mới tốt."
Sự thấp thỏm trong lòng Uông bá nhất thời biến mất sạch sẽ, ha ha cười lớn nói: "Tôi còn nghĩ cậu vì chuyện gì mà nhíu mày, nguyên lại chính là vì chuyện này sao? Chuyện này dễ làm thôi, sau này một ngày ba bữa cơm cậu đều đến đây ăn, không phải được rồi sao?"
"Như vậy thật quá làm phiền Uông bá." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, vươn đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng thưởng thức, tán thán tự đáy lòng: "Ân, ăn ngon, vừa mềm mại lại ngọt ngào, thực sự là không tệ. Uông bá, không nghĩ tới gần một tháng không gặp, tài nấu bếp của bác đã đề thăng không ít."
Nhìn Trương Văn Trọng ăn ngon lành, Uông bá cảm thấy vừa kiêu ngạo lại cao hứng, cười ha hả nói: "Nếu ăn ngon, vậy cậu ăn nhiều thêm một chút đi."
"Dạ được." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Uông bá, bác cũng đừng đứng mãi ở đây nói chuyện với cháu, bác cứ làm việc của mình đi."
"Được rồi, tôi cũng không khách khí với cậu nữa, cậu từ từ ăn, có gì cần cứ nói với tôi." Lúc này Uông bá thật sự bề bộn nhiều việc, sau khi nói những lời này, hắn lập tức xoay người đi vào phòng bếp, tiếp tục bận rộn.
Uông bá vừa đi, Uông Đình cũng ngại ngùng không dám tiếp tục ở lại bên người Trương Văn Trọng, nàng cười khẽ nói: "Từ từ ăn, có gì cần cứ gọi." Sau đó lại tiếp tục bận rộn trong tiệm cơm. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn thường thường nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Đợi Uông bá và Uông Đình vừa đi, Trương Văn Trọng đưa tay vỗ nhẹ lên Tam Túc Ô trên vai hắn. Tam Túc Ô hiểu được tâm tư của hắn, tỉ mỉ nhận rõ linh khí biến hóa quỷ dị quanh thân, sau đó vỗ cánh bay ra khỏi tiệm cơm, dung nhập vào trong màn đêm đen kịt, dùng tốc độ cực nhanh hướng về đầu nguồn dẫn dắt linh khí biến hóa thất thường bay nhanh đi.
Uông Đình trùng hợp nhìn thấy một màn này, nàng vô ý thức nói: "Trương giáo thụ, con chim của anh..." Vừa mới nói ra miệng, nàng chợt nhận ra không thích hợp, gương mặt chợt đỏ bừng, cả người cũng xấu hổ không biết nên im lặng, hay tiếp tục hỏi tiếp. Trương Văn Trọng lại không nghe ra có chỗ nào không thích hợp trong câu nói, hắn vừa cười vừa đáp: "À, không có việc gì, con chim của tôi bay ra ngoài tìm thức ăn thôi."
Nghe Trương Văn Trọng trả lời, Uông Đình càng thêm đỏ mặt, ấp úng vài câu, vội vã chạy sang chỗ khác.
Tuy rằng hiếu kỳ vì sao nàng lại có phản ứng như vậy, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình miệt mài hỏi han, hắn híp mắt lại suy nghĩ, cảm thụ linh khí biến hóa chung quanh, muốn nhìn xem người điều khiển linh khí đến tột cùng là muốn làm gì. Nguồn truyện:
Trương Văn Trọng rất nhanh liền phán đoán ra mục đích của đối phương, sắc mặt nhất thời liền trầm xuống, mày kiếm nhướng lên, thầm nghĩ: "Đến tột cùng là ai ác độc như vậy, không ngờ thi triển Hàng Thuật bên trong tiệm cơm của Uông bá? Những linh khí này dưới tác dụng của Hàng Thuật, đã hóa thành độc dược trí mạng. Đồng thời sẽ dung nhập vào trong thức ăn nước uống. Một khi người nào ăn vào trong bụng, không tới nửa giờ sẽ gặp phải nôn mửa cùng tiêu chảy giống như bị ngộ độc thức ăn, hơn nữa bệnh trạng này dựa vào cách trị liệu ngộ độc thức ăn hoàn toàn vô dụng, cuối cùng những người ăn uống tại tiệm cơm Uông bá đều sẽ vì nôn mửa tiêu chảy quá độ mà hao tổn thân thể nghiêm trọng nguy hiểm tính mạng..."
Trương Văn Trọng vốn muốn thúc đẩy chân nguyên cướp đoạt quyền điều khiển linh khí tại nơi này, làm Hàng Thuật của đối phương triệt để mất đi hiệu lực. Nhưng hắn nghĩ lại, người này nếu có thể nhiễu qua pháp khí hắn bố trí bên trong tiệm cơm để mạnh mẽ thi triển Hàng Thuật, đã nói rõ tu vi về phương diện Hàng Thuật của hắn cũng không thấp, nói không chừng một thân tu vi của hắn còn muốn cao hơn cả tên dâm tăng hái hoa lần trước Trương Văn Trọng đã gặp. Dưới tình huống như vậy, tuy rằng Trương Văn Trọng có thể dùng chân nguyên bản thân cản trở đối phương thi triển Hàng Thuật, nhưng làm như vậy sẽ đập cỏ động rắn, làm đối phương thành công lẩn trốn trước khi bị Tam Túc Ô tìm đến.
Người thi triển Hàng Thuật ác độc như vậy, nếu như lần này cho hắn chạy trốn, như vậy ngày sau hắn sẽ càng thêm cẩn thận, tiềm tàng ẩn giấu từ nơi bí mật thi triển các loại tà thuật Đông Nam Á như Hàng Thuật. Dù Trương Văn Trọng có thể ứng phó những tà thuật này, nhưng cũng không có khả năng ngày nào cũng phải canh chừng tại đây.
Cho nên trải qua một phen suy tư, Trương Văn Trọng quyết định không đập cỏ động rắn, chí ít trước khi Tam Túc Ô thành công tìm được tung tích của hắn, không thể cho hắn biết mình đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Thế nhưng cũng không thể mặc kệ cho Hàng Thuật hoành hành. Lúc này người dùng cơm trong tiệm của Uông bá đã sắp lên tới một trăm người, nếu như bỏ mặc, để cho một trăm người khách này trúng Hàng Thuật bị phát tác, tạo thành ảnh hưởng sẽ cực lớn, vô cùng ác liệt, gia đình Uông bá thậm chí sẽ bị bắt giữ, nói không chừng có thể vì vậy mà mất cả tính mạng.
Phải nghĩ ra một cách không kinh động người thi triển Hàng Thuật nhưng có thể hóa giải kịch độc của Hàng Thuật mới xong! Trương Văn Trọng hơi nhíu mày, trong lòng suy nghĩ rất nhanh. Khi ánh mắt hắn rơi xuống chén canh củ cải xương bò trên bàn, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhất thời chợt có một cách, vội vàng gọi Uông Đình, phân phó: "Uông Đình, giúp tôi gọi cha cô ra dùm một chút."
"Được." Uông Đình nhu thuận lên tiếng, tuy rằng nàng hiếu kỳ Trương Văn Trọng gọi cha nàng ra có việc gì, nhưng nàng cũng không hỏi nhiêu, mà nhanh xoay người đi vào phòng bếp gọi Uông bá ra ngoài.
Uông bá đi tới trước người Trương Văn Trọng, nhìn thấy hắn không động tới thức ăn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy tiểu Trương, lẽ nào mấy món này không hợp khẩu vị?"
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Sao lại vậy? Mấy món ăn này rất tuyệt, cháu đều rất thích. Chỉ là cháu muốn hỏi thăm, canh củ cải xương bò còn nhiều không?"
Uông bá hồi đáp: "Còn a, còn nhiều, thế nào, cậu muốn uống thêm sao?"
"Cháu không uống được nhiều như vậy, một chén cũng đủ rồi." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Cháu chỉ muốn đưa một kiến nghị cho Uông bá, nếu như canh củ cải còn nhiều, không ngại tặng cho mỗi người khách một chén. Có tục ngữ nói rất tốt: "Đông ăn củ cải hè ăn gừng, không nhọc bác sĩ khai phương thuốc." Mùa đông ăn củ cải không chỉ có thể bồi bổ nguyên khí, còn có thể giữ ấm phòng lạnh, trong ngoài ấm áp, nhất là phối hợp canh xương bò, càng khu hàn phòng bệnh."
Uông bá cũng là một người thiện lương rộng lượng, khi nghe xong câu nói của Trương Văn Trọng, lập tức nói theo: "Được, làm theo lời của tiểu Trương, tặng cho mỗi vị khách một chén canh tôi nấu, xem như đáp tạ bọn họ gần đây luôn chiếu cố cho chúng ta."
Uông bá nói được thì làm được, lập tức cho người bưng canh củ cải nóng hổi đem ra, đặt lên từng bàn ăn, đồng thời còn giải thích rõ ràng, chén canh tặng miễn phí, lại còn nói những chỗ tốt theo lời Trương Văn Trọng, giảng thuật cho các vị khách nghe qua một lần.
Những thực khách quen trong tiệm này, đều từng nghe qua danh tiếng của Trương Văn Trọng, biết hắn là bác sĩ nổi danh nhất hiện nay, mà hiện tại mọi người luôn quan tâm vấn đề bảo dưỡng thân thể khỏe mạnh, cho nên khi nghe nói những chỗ tốt nhiều như vậy, bọn họ liên tục cảm tạ, cũng đều lấy muỗng uống hết những chén canh thật ngon miệng kia. Thậm chí có những người bình thường không thích ăn canh, cũng toàn bộ uống theo sau khi nghe xong những chỗ tốt như lời giải thích.
Thấy tất cả mọi người đều uống canh xong, trái tim Trương Văn Trọng cũng thả lỏng xuống tới.
Nguyên lai, Trương Văn Trọng đem chân nguyên của mình rải vào trong nồi canh, đợi khi những vị khách uống vào miệng, chân nguyên cũng sẽ vào trong thân thể bọn họ, giúp bọn họ hóa giải kịch độc của Hàng Thuật.
Bởi vì trực tiếp tiến nhập vào thân thể con người để hóa giải kịch độc trong Hàng Thuật, mà không phải trực tiếp làm ảnh hưởng linh khí để cản trở Hàng Thuật, cho nên cũng sẽ không bị người thi triển Hàng Thuật phát hiện. Kể từ đó, cũng như Trương Văn Trọng mong muốn, không kinh động người thi triển Hàng Thuật mà vẫn hóa giải được kịch độc của Hàng Thuật.
Đồng thời Trương Văn Trọng cũng không lo lắng người thi triển Hàng Thuật sẽ biết được những gì mình đã làm. Bởi vì hắn đặt một pháp khí phòng ngự trong tiệm cơm, bất luận có ai có địch ý với tiệm cơm xuất hiện, nó đều hướng Trương Văn Trọng cảnh báo.
Người thi triển Hàng Thuật tuy có thể dựa vào phương pháp đặc thù, để Hàng Thuật vòng qua pháp khí phòng ngự, thi triển vào trong tiệm cơm. Nhưng bản thân hắn và đồng bọn cũng không có cách nào nhiễu qua sự thám sát của pháp khí, tự mình chạy đến tiệm cơm để tìm hiểu tình huống. Tối đa bọn hắn chỉ có thể ở phía nhà đối diện để rình xem tình huống nơi này mà thôi. Kiểu rình mò như vậy cũng không phát hiện được bên trong tiệm cơm đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi khách nhân trong tiệm cơm đã uống xong canh củ cải xương bò ẩn chứa chân nguyên, Trương Văn Trọng cũng ăn xong mấy món ăn do Uông bá tỉ mỉ làm ra, Tam Túc Ô phụ trách sưu tầm hành tung của người thi triển Hàng Thuật cũng rốt cục truyền lại tin tức: Nó đã tìm được hành tung của người thi triển Hàng Thuật!