Chương : 272
Thân thể của Đao Ba ca dội ngược về phía sau, chuẩn xác rơi trúng bàn án làm phép, khiến cho chiếc đầu lâu khô bị dư lực chấn vụn, hai ngọn nến mỡ người tuy cũng rơi lăn lóc trên sàn nhà, nhưng lại không tắt lịm, mà ánh lửa xanh xám còn tăng thêm vài phần, thoạt nhìn phi thường quỷ quái.
Lúc này hai gã đồng bạn của Đao Ba ca mặt cắt không còn chút máu, đều bị một màn bất thình lình này làm cho hoảng hồn. Không giống với dân giang hồ như Đao Ba ca, tuy rằng hai người bọn họ cũng không phải cái loại tốt đẹp thiện lương gì, nhưng còn chưa từng gặp qua trường hợp chém giết nào cả.
Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí hai người còn không dám lớn tiếng kêu cứu mạng. Chỉ một mực thầm nghĩ, tốt nhất phải nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh đại họa lâm đầu.
Cùng hai gã phế vật bất đồng, A Mông Thái mặc dù cũng bị tình huống bất ngờ làm cho trở tay không kịp, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục trấn định. Hắn lập tức cầm chiếc bát đựng máu đen trong tay, ném thẳng lên không trung, đồng thời miệng lẩm bẩm đọc những câu chú ngữ khó hiểu.
Chiếc bát đựng máu đen lăng không bay lơ lưng ở giữa nhà, đồng thời bốn phía xung quanh đột nhiên đại thịnh huyết quang, ánh sáng chói lóa khiến cho người ta không tài nào có thể mở mắt ra nổi.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ sau, huyết quang mới chịu phai nhạt xuống. Nhưng thật không ngờ, từ trong miệng bát lại bắn ra một con độc trùng bộ dạng phi thường dữ tợn, ước chừng nó dài khoảng hơn một thước, đầu nhện, thân rết, đuôi bọ cạp. Dưới tác dụng của chú ngữ, nó liền giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này Trương Văn Trọng đã bước vào trong nhà, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa lại. Nhìn thấy độc trùng lăng không phóng đến, hắn khẽ nhíu mày lẩm bẩm: "Âm Hồn Tang Nguyên Trùng? Dùng máu của các loại độc vật cùng Tang Hồn Chú mà dung hợp thành Âm Hồn Tang Nguyên Trùng, hừ, ngươi cũng quá coi thường ta rồi?"
Rất nhanh Trương Văn Trọng rút thanh Tam Xích Kiếm quấn ở bên hông ra, hung hăng truyền vào trong thân kiếm một đạo chân nguyên mênh mông. Nhất thời Tam Xích Kiếm liền hình thành kiếm khí dày đặc như long quyển phong vân, nháy mắt xé xác con độc trùng bộ dạng dữ tợn ra thành nhiều mảnh vụn.
Bất tri giác vô số thịt nát cùng dịch hôi tanh của con độc trùng, tràn ngập ở trước mặt Trương Văn Trọng, mơ hồ kết tụ lại thành một lớp sương mù.
A Mông Thái âm hiểm cười "kiệt kiệt", đắc chí nói: "Nếu Âm Hồn Tang Nguyên Trùng không ngăn được ngươi, vậy thì màn khói độc này như thế nào? Dường như ta phải cảm tạ ngươi ah! Nếu không có ngươi phóng xuất ra kiếm khí sắc bén hỗ trợ, thì ta cũng không thể thi triển Cốt Linh Độc Vụ đó đâu. Hiện giờ, để cảm tạ ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Cốt Linh Độc Vụ!"
A Mông Thái lập tức đan hai tay bắt quyết, chỉ về phía Trương Văn Trọng, miệng lẩm bẩm đọc những câu chú ngữ khó hiểu.
Dưới thần chú của A Mông Thái, Cốt Linh Độc Vụ chia làm hai phiến màu đỏ cùng màu xanh hỗn hợp, không gió mà cư nhiên lại hung hăng ập về phía Trương Văn Trọng.
Cốt Linh Độc Vụ là một loại thuật pháp chướng khí đặc biệt, bởi vì nó đối với người bình thường căn bản không thương hại gì. Nhưng đối với tu chân giả mà nói, thì lại là một loại độc dược trí mạng. Vừa xem cái tên đã hiểu, công năng của Cốt Linh Độc Vụ chính là ăn mòn linh khí.
Toàn bộ thuật pháp của Tu Chân giả đều nhờ vào linh khí để khu động, nếu như linh khí trong nội thể bị ăn mòn, vậy thì uy lực xuất chiêu cũng bị giảm thiểu triệt để, thậm chí một số công pháp thượng phẩm còn không thể thi triển ra được.
Bất quá muốn thi triển Cốt Linh Độc Vụ cũng không phải chuyện tình đơn giản, đầu tiên Hàng Thuật Sư phải có được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ngoài ra còn cần một con Âm Hồn Tang Nguyên Trùng làm vật dẫn, hơn nữa sau khi thi thuật xong, Hàng Thuật Sư cũng sẽ phải chịu đau đớn phản phệ trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Cho nên thuật pháp giống như Cốt Linh Độc Vụ, thường thường đều là tuyệt chiêu bảo mạng hàng đầu trong Hàng Thuật sư môn, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không dùng ra. Kỳ thực khi vừa mới bắt đầu, A Mông Thái không hề đem Trương Văn Trọng đặt trong lòng. Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng phóng ra kiếm khí sắc bén, lập tức thay đổi cách nhìn, đem Trương Văn Trọng xem thành đối thủ bình sinh khó gặp. Cho nên mới bất kể hậu quả thi triển ra Cốt Linh Độc Vụ loại thuật pháp giết người một ngàn thì cũng tổn hại tám trăm.
Muốn phá giải Cốt Linh Độc Vụ chỉ có ba biện pháp: thứ nhất, chính mình có thực lực áp đảo ưu thế, dù là chân nguyên hay linh khí bị Cốt Linh Độc Vụ ăn mòn đại bộ phận, vẫn có thể dựa vào thực lực vô cùng mạnh mẽ để thắng đối phương, thứ hai nắm giữ được pháp bảo có thể nhiễu loạn Cốt Linh Độc Vụ, đem sự nguy hại của nó hạ xuống thấp nhất, thậm chí tiêu tan trong vô hình. Thứ ba, chính mình am hiểu thể thuật cao minh có thể vượt qua khói độc ăn mòn. Dựa vào thể thuật đánh chết kẻ thi triển khói độc, làm khói độc tiêu tán trong vô hình.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, hai phương pháp đầu tiên dĩ nhiên không thực tế, cho nên hắn quyết định bỏ qua thuật pháp linh khí, dùng thể thuật đánh chết A Mông Thái!
Trương Văn Trọng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, vốn là một pháp môn tu luyện không theo quy luật xưa nay, cảnh giới thứ nhất chính là luyện thể. Hiện tại Trương Văn Trọng đã bước vào Dưỡng Khí Cảnh, khả năng cường hãn của thân thể so với những võ giả võ tu thành thánh, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn!
Trương Văn Trọng quyết định xong chủ ý, lập tức hướng khói độc vọt tới.
A Mông Thái thấy thế không những không mừng còn kinh hãi, hắn biết rõ "mọi chuyện khác thường tất có vấn đề", nếu đối phương dám không xem khói độc ra gì mà hướng hắn lao tới, đó chính là nói rõ trong lòng đối phương đã có cách phá giải. A Mông Thái cũng không cho rằng tu vi của Trương Văn Trọng cao hơn hắn bao nhiêu, cho nên hắn nhận định trương Văn Trọng nếu không phải có được pháp bảo có thể khắc chế được khói độc, thì phải có được một thân thể thuật cường hãn. Mà theo hắn xem ra, khả năng sau không thể nghi ngờ càng cao hơn!
Không có chút nào do dự, ngay khi Trương Văn Trọng vừa mới bắt đầu xung phong, A Mông Thái cũng bắt đầu có cử động đối phó. Hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, hướng chủy thủ màu đen đỏ trong tay phun ra một ngụm máu tươi nóng hổi, sau đó đem chủy thủ ném lên không trung, hai tay hợp lại một chỗ kháp ra một ấn pháp quỷ dị, miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ.
Trong tiếng niệm tụng chú ngữ, chuôi chủy thủ màu đen đỏ cũng không rơi xuống mặt đất, mà huyền phù trên không trung. Trong mơ hồ, còn có thể nhìn thấy một thân ảnh như ẩn như hiện nắm lấy chuôi chủy thủ hướng Trương Văn Trọng bay đi.
Đây là một loại thuật pháp của Đông Nam Á, tên là Tiểu Quỷ Ngự Kiếm Thuật, dùng độc môn công pháp Hàng Thuật để ngự kiếm.
Tiểu Quỷ Ngự Kiếm Thuật, uy lực tự nhiên kém xa uy lực của kiếm tu chính tông. Nhưng nó thắng bởi sự cấp tốc, căn bản không cần tu luyện kiếm ý cùng kiếm thuật, chỉ dùng âm hồn của một trẻ sơ sinh còn chưa kịp chào đời, dùng bí pháp tà thuật đem luyện hóa, liền có thể biến thành tiểu quỷ để ngự kiếm, nghe theo mệnh lệnh của bọn hắn hành sự. Tuy rằng uy lực không lợi hại như những kiếm tu, nhưng dưới tình huống đột phát, Tiểu Quỷ Ngự Kiếm Thuật vẫn có thể phát huy ra tác dụng cực lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tiểu quỷ cầm chủy thủ màu đen đỏ trong tay lập tức nghênh tới, đem Trương Văn Trọng vừa mới lao ra khỏi khói độc ngăn cản lại, chủy thủ cùng Tam Xích kiếm va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang chói tai. Chuôi chủy thủ bởi vì không thể chống đối được sự sắc bén của Tam Xích kiếm cùng cường lực của Trương Văn Trọng, lập tức sinh ra vết rạn, nhìn qua sắp bị vỡ vụn.
Nhìn thấy một màn này, vùng trán A Mông Thái nhất thời toát ra mồ hôi, nhịn không được kinh hãi thầm nghĩ: "Một người tu chân, làm sao có thể rèn luyện thân thể đến cường hãn như thế? Lẽ nào người này dùng võ nhập đạo? Ghê tởm! Đây thật đúng là sai một bước đi cả vạn dặm! Bất quá ta vẫn còn bảo bối cuối cùng có thể dùng." Hai tay của hắn bỗng nhiên thò vào trong lòng, tay phải lấy ra một con rết bỏ vào miệng nhai rau ráu, tay trái móc ra một hộp sắt đen thui có hoa văn quỷ dị, nhắm ngay Trương Văn Trọng.
"Ở trước mặt bảo bối này, cho dù ngươi là siêu cấp cao thủ Nguyên Anh kỳ, cũng chỉ còn con đường chết!" A Mông Thái khặc khặc cười quái dị, định kích hoạt bảo bối đánh chết Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên bị chàng vỡ, một con chim màu vàng kim dùng tốc độ cực nhanh bay vào trong phòng, lao thẳng tới A Mông Thái, móng vuốt sắc bén chụp xuống đầu hắn.
Vừa mới bắt đầu, A Mông Thái cũng không xem con chim vào trong mắt, chỉ vung tay phải muốn đuổi nó đi. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới chính là, con chim không chỉ biến thành cực lớn trong nháy mắt, đồng thời trên người nó còn bốc lên một đạo hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
"Tam Túc Kim Ô?" A Mông Thái thất thanh kinh hô, thế mới biết con chim nhìn qua như cực kỳ bình thường lại chính là thần điểu, nhưng lúc này hắn đã không kịp ứng phó, chỉ đành lách tránh móng vuốt bốc lửa của Tam Túc Ô.
Móng vuốt của Tam Túc Ô tuy rằng không chụp được đầu của A Mông Thái, nhưng lại chộp trúng cánh tay trái của hắn, móng vuốt cực kỳ sắc bén, thoáng chốc đã xé vỡ da thịt hắn.
Một mảnh máu tươi tanh hôi nhất thời truyền ra khắp phòng.
"Đinh..." Một tiếng vang, hộp sắt đen thui rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc, cuối cùng nằm im bất động.
Cùng lúc đó, Thái Dương tinh hỏa hừng hực thiêu đốt cũng dọc theo móng vuốt truyền lên trên người A Mông Thái, làm cho hắn trong nháy mắt biến thành một ngọn hỏa diễm.
Lúc này hai gã đồng bạn của Đao Ba ca mặt cắt không còn chút máu, đều bị một màn bất thình lình này làm cho hoảng hồn. Không giống với dân giang hồ như Đao Ba ca, tuy rằng hai người bọn họ cũng không phải cái loại tốt đẹp thiện lương gì, nhưng còn chưa từng gặp qua trường hợp chém giết nào cả.
Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí hai người còn không dám lớn tiếng kêu cứu mạng. Chỉ một mực thầm nghĩ, tốt nhất phải nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh đại họa lâm đầu.
Cùng hai gã phế vật bất đồng, A Mông Thái mặc dù cũng bị tình huống bất ngờ làm cho trở tay không kịp, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục trấn định. Hắn lập tức cầm chiếc bát đựng máu đen trong tay, ném thẳng lên không trung, đồng thời miệng lẩm bẩm đọc những câu chú ngữ khó hiểu.
Chiếc bát đựng máu đen lăng không bay lơ lưng ở giữa nhà, đồng thời bốn phía xung quanh đột nhiên đại thịnh huyết quang, ánh sáng chói lóa khiến cho người ta không tài nào có thể mở mắt ra nổi.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ sau, huyết quang mới chịu phai nhạt xuống. Nhưng thật không ngờ, từ trong miệng bát lại bắn ra một con độc trùng bộ dạng phi thường dữ tợn, ước chừng nó dài khoảng hơn một thước, đầu nhện, thân rết, đuôi bọ cạp. Dưới tác dụng của chú ngữ, nó liền giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này Trương Văn Trọng đã bước vào trong nhà, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa lại. Nhìn thấy độc trùng lăng không phóng đến, hắn khẽ nhíu mày lẩm bẩm: "Âm Hồn Tang Nguyên Trùng? Dùng máu của các loại độc vật cùng Tang Hồn Chú mà dung hợp thành Âm Hồn Tang Nguyên Trùng, hừ, ngươi cũng quá coi thường ta rồi?"
Rất nhanh Trương Văn Trọng rút thanh Tam Xích Kiếm quấn ở bên hông ra, hung hăng truyền vào trong thân kiếm một đạo chân nguyên mênh mông. Nhất thời Tam Xích Kiếm liền hình thành kiếm khí dày đặc như long quyển phong vân, nháy mắt xé xác con độc trùng bộ dạng dữ tợn ra thành nhiều mảnh vụn.
Bất tri giác vô số thịt nát cùng dịch hôi tanh của con độc trùng, tràn ngập ở trước mặt Trương Văn Trọng, mơ hồ kết tụ lại thành một lớp sương mù.
A Mông Thái âm hiểm cười "kiệt kiệt", đắc chí nói: "Nếu Âm Hồn Tang Nguyên Trùng không ngăn được ngươi, vậy thì màn khói độc này như thế nào? Dường như ta phải cảm tạ ngươi ah! Nếu không có ngươi phóng xuất ra kiếm khí sắc bén hỗ trợ, thì ta cũng không thể thi triển Cốt Linh Độc Vụ đó đâu. Hiện giờ, để cảm tạ ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Cốt Linh Độc Vụ!"
A Mông Thái lập tức đan hai tay bắt quyết, chỉ về phía Trương Văn Trọng, miệng lẩm bẩm đọc những câu chú ngữ khó hiểu.
Dưới thần chú của A Mông Thái, Cốt Linh Độc Vụ chia làm hai phiến màu đỏ cùng màu xanh hỗn hợp, không gió mà cư nhiên lại hung hăng ập về phía Trương Văn Trọng.
Cốt Linh Độc Vụ là một loại thuật pháp chướng khí đặc biệt, bởi vì nó đối với người bình thường căn bản không thương hại gì. Nhưng đối với tu chân giả mà nói, thì lại là một loại độc dược trí mạng. Vừa xem cái tên đã hiểu, công năng của Cốt Linh Độc Vụ chính là ăn mòn linh khí.
Toàn bộ thuật pháp của Tu Chân giả đều nhờ vào linh khí để khu động, nếu như linh khí trong nội thể bị ăn mòn, vậy thì uy lực xuất chiêu cũng bị giảm thiểu triệt để, thậm chí một số công pháp thượng phẩm còn không thể thi triển ra được.
Bất quá muốn thi triển Cốt Linh Độc Vụ cũng không phải chuyện tình đơn giản, đầu tiên Hàng Thuật Sư phải có được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ngoài ra còn cần một con Âm Hồn Tang Nguyên Trùng làm vật dẫn, hơn nữa sau khi thi thuật xong, Hàng Thuật Sư cũng sẽ phải chịu đau đớn phản phệ trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Cho nên thuật pháp giống như Cốt Linh Độc Vụ, thường thường đều là tuyệt chiêu bảo mạng hàng đầu trong Hàng Thuật sư môn, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không dùng ra. Kỳ thực khi vừa mới bắt đầu, A Mông Thái không hề đem Trương Văn Trọng đặt trong lòng. Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng phóng ra kiếm khí sắc bén, lập tức thay đổi cách nhìn, đem Trương Văn Trọng xem thành đối thủ bình sinh khó gặp. Cho nên mới bất kể hậu quả thi triển ra Cốt Linh Độc Vụ loại thuật pháp giết người một ngàn thì cũng tổn hại tám trăm.
Muốn phá giải Cốt Linh Độc Vụ chỉ có ba biện pháp: thứ nhất, chính mình có thực lực áp đảo ưu thế, dù là chân nguyên hay linh khí bị Cốt Linh Độc Vụ ăn mòn đại bộ phận, vẫn có thể dựa vào thực lực vô cùng mạnh mẽ để thắng đối phương, thứ hai nắm giữ được pháp bảo có thể nhiễu loạn Cốt Linh Độc Vụ, đem sự nguy hại của nó hạ xuống thấp nhất, thậm chí tiêu tan trong vô hình. Thứ ba, chính mình am hiểu thể thuật cao minh có thể vượt qua khói độc ăn mòn. Dựa vào thể thuật đánh chết kẻ thi triển khói độc, làm khói độc tiêu tán trong vô hình.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, hai phương pháp đầu tiên dĩ nhiên không thực tế, cho nên hắn quyết định bỏ qua thuật pháp linh khí, dùng thể thuật đánh chết A Mông Thái!
Trương Văn Trọng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, vốn là một pháp môn tu luyện không theo quy luật xưa nay, cảnh giới thứ nhất chính là luyện thể. Hiện tại Trương Văn Trọng đã bước vào Dưỡng Khí Cảnh, khả năng cường hãn của thân thể so với những võ giả võ tu thành thánh, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn!
Trương Văn Trọng quyết định xong chủ ý, lập tức hướng khói độc vọt tới.
A Mông Thái thấy thế không những không mừng còn kinh hãi, hắn biết rõ "mọi chuyện khác thường tất có vấn đề", nếu đối phương dám không xem khói độc ra gì mà hướng hắn lao tới, đó chính là nói rõ trong lòng đối phương đã có cách phá giải. A Mông Thái cũng không cho rằng tu vi của Trương Văn Trọng cao hơn hắn bao nhiêu, cho nên hắn nhận định trương Văn Trọng nếu không phải có được pháp bảo có thể khắc chế được khói độc, thì phải có được một thân thể thuật cường hãn. Mà theo hắn xem ra, khả năng sau không thể nghi ngờ càng cao hơn!
Không có chút nào do dự, ngay khi Trương Văn Trọng vừa mới bắt đầu xung phong, A Mông Thái cũng bắt đầu có cử động đối phó. Hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, hướng chủy thủ màu đen đỏ trong tay phun ra một ngụm máu tươi nóng hổi, sau đó đem chủy thủ ném lên không trung, hai tay hợp lại một chỗ kháp ra một ấn pháp quỷ dị, miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ.
Trong tiếng niệm tụng chú ngữ, chuôi chủy thủ màu đen đỏ cũng không rơi xuống mặt đất, mà huyền phù trên không trung. Trong mơ hồ, còn có thể nhìn thấy một thân ảnh như ẩn như hiện nắm lấy chuôi chủy thủ hướng Trương Văn Trọng bay đi.
Đây là một loại thuật pháp của Đông Nam Á, tên là Tiểu Quỷ Ngự Kiếm Thuật, dùng độc môn công pháp Hàng Thuật để ngự kiếm.
Tiểu Quỷ Ngự Kiếm Thuật, uy lực tự nhiên kém xa uy lực của kiếm tu chính tông. Nhưng nó thắng bởi sự cấp tốc, căn bản không cần tu luyện kiếm ý cùng kiếm thuật, chỉ dùng âm hồn của một trẻ sơ sinh còn chưa kịp chào đời, dùng bí pháp tà thuật đem luyện hóa, liền có thể biến thành tiểu quỷ để ngự kiếm, nghe theo mệnh lệnh của bọn hắn hành sự. Tuy rằng uy lực không lợi hại như những kiếm tu, nhưng dưới tình huống đột phát, Tiểu Quỷ Ngự Kiếm Thuật vẫn có thể phát huy ra tác dụng cực lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tiểu quỷ cầm chủy thủ màu đen đỏ trong tay lập tức nghênh tới, đem Trương Văn Trọng vừa mới lao ra khỏi khói độc ngăn cản lại, chủy thủ cùng Tam Xích kiếm va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang chói tai. Chuôi chủy thủ bởi vì không thể chống đối được sự sắc bén của Tam Xích kiếm cùng cường lực của Trương Văn Trọng, lập tức sinh ra vết rạn, nhìn qua sắp bị vỡ vụn.
Nhìn thấy một màn này, vùng trán A Mông Thái nhất thời toát ra mồ hôi, nhịn không được kinh hãi thầm nghĩ: "Một người tu chân, làm sao có thể rèn luyện thân thể đến cường hãn như thế? Lẽ nào người này dùng võ nhập đạo? Ghê tởm! Đây thật đúng là sai một bước đi cả vạn dặm! Bất quá ta vẫn còn bảo bối cuối cùng có thể dùng." Hai tay của hắn bỗng nhiên thò vào trong lòng, tay phải lấy ra một con rết bỏ vào miệng nhai rau ráu, tay trái móc ra một hộp sắt đen thui có hoa văn quỷ dị, nhắm ngay Trương Văn Trọng.
"Ở trước mặt bảo bối này, cho dù ngươi là siêu cấp cao thủ Nguyên Anh kỳ, cũng chỉ còn con đường chết!" A Mông Thái khặc khặc cười quái dị, định kích hoạt bảo bối đánh chết Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên bị chàng vỡ, một con chim màu vàng kim dùng tốc độ cực nhanh bay vào trong phòng, lao thẳng tới A Mông Thái, móng vuốt sắc bén chụp xuống đầu hắn.
Vừa mới bắt đầu, A Mông Thái cũng không xem con chim vào trong mắt, chỉ vung tay phải muốn đuổi nó đi. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới chính là, con chim không chỉ biến thành cực lớn trong nháy mắt, đồng thời trên người nó còn bốc lên một đạo hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
"Tam Túc Kim Ô?" A Mông Thái thất thanh kinh hô, thế mới biết con chim nhìn qua như cực kỳ bình thường lại chính là thần điểu, nhưng lúc này hắn đã không kịp ứng phó, chỉ đành lách tránh móng vuốt bốc lửa của Tam Túc Ô.
Móng vuốt của Tam Túc Ô tuy rằng không chụp được đầu của A Mông Thái, nhưng lại chộp trúng cánh tay trái của hắn, móng vuốt cực kỳ sắc bén, thoáng chốc đã xé vỡ da thịt hắn.
Một mảnh máu tươi tanh hôi nhất thời truyền ra khắp phòng.
"Đinh..." Một tiếng vang, hộp sắt đen thui rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc, cuối cùng nằm im bất động.
Cùng lúc đó, Thái Dương tinh hỏa hừng hực thiêu đốt cũng dọc theo móng vuốt truyền lên trên người A Mông Thái, làm cho hắn trong nháy mắt biến thành một ngọn hỏa diễm.