Chương : 291
Lời của Quý Mị nói khiến cho mọi người vô cùng hiếu kỳ, đều quay đầu lại nhìn đống tro tàn màu đen sau khi Cửu Anh bị thiêu đốt còn lưu lại.
Quả nhiên, đống tro tàn màu đen trên mặt đất nhìn qua giống như một bức địa đồ, có núi non sông ngòi đầy đủ mọi thứ.
Nhìn bức địa đồ do tro tàn cấu thành, vùng lông mày của Trương Văn Trọng không khỏi nhướng lên, thầm nghĩ: "Bức địa đồ này nhìn thật quen mắt, phảng phất như đã từng nhìn thấy qua nó. Ngô...đến tột cùng đã nhìn thấy qua ở chỗ nào?"
"Đúng nha, đống tro tàn này thật đúng như một bức địa đồ. Ai, mọi người nói, đây là địa đồ nơi nào đây?" Vẻ mặt béo hòa thượng ngạc nhiên, muốn kề sát vào nhìn rõ ràng. Nhưng đúng ngay lúc này, đống tro tàn màu đen cũng theo hỏa diễm thiêu đốt hừng hực bay lên, bức địa đồ đã biến mất không còn tung tích.
"Sao lại mất rồi? Tôi còn chưa kịp nhìn thấy rõ." Béo hòa thượng vẻ mặt ảo não quay đầu, hắn nhìn ba đồng bạn hỏi: "Mọi người có ai nhớ được bức địa đồ vừa rồi không?" Trong mơ hồ, hắn cảm giác bức địa đồ do tro tàn cấu thành tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng còn cất giấu bí mật gì đó.
Làm béo hòa thượng thất vọng chính là, ba đồng bạn của hắn đều lắc đầu. Vừa rồi bọn họ chỉ cảm thấy đống tro tàn nhìn qua giống bức địa đồ, thế nhưng còn chưa kịp ghi nhớ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, thì nó cũng đã tiêu tán.
Nhìn biểu tình vẻ mặt ảo não của béo hòa thượng, Vũ Văn Hà khuyên bảo: "Hòa thượng rượu thịt, ông cũng đừng ảo não, nói không chừng đống tro tàn cấu thành địa đồ vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp thôi."
Béo hòa thượng lắc đầu than thở: "Hi vọng là như vậy."
Trương Văn Trọng cũng không tiếp lời, hắn chỉ muốn quay về nhà đem bức địa đồ mua được từ buổi đấu giá ngầm đem ra tỉ mỉ nhìn lại một lần. Bởi vì hắn đã nhớ ra, đống tro tàn cấu thành hình địa đồ vừa rồi, sở dĩ làm cho hắn cảm thấy quen mắt, chính bởi vì hình vẽ trong địa đồ lại cực kỳ tương tự bức địa đồ hắn mua được trong buổi đấu giá, không, căn bản là giống nhau như đúc!
Vì sao thân thể Cửu Anh sau khi thiêu thành tro lại cấu thành một bức địa đồ? Vì sao tấm bản đồ lại giống y hệt tấm tàng bảo đồ hắn mua được trong buổi đấu giá ngầm? Trong đó đến tột cùng cất giấu bí mật như thế nào? Có thể chỉ khi giải khai vị trí cụ thể trong tàng bảo đồ, những nghi vấn này mới có thể giải quyết được dễ dàng?
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn béo hòa thượng, cũng không đem chuyện tàng bảo đồ nói cho bốn người. Dù sao hắn cũng không quá quen thuộc với bốn người, trong đó có ba người chỉ mới gặp mặt lần đầu, ngay cả béo hòa thượng cũng mới gặp lần thứ hai, vẫn chưa từng thâm giao, không rõ ràng lắm bản tính của bốn người bọn họ, vạn nhất đem việc này báo cho bọn họ biết, có lẽ sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Cho nên cuối cùng Trương Văn Trọng áp dụng cách làm nên cẩn thận, vẫn không lộ ra chuyện tàng bảo đồ, chỉ nói: "Nếu như chuyện ở đây đã chấm dứt, chúng ta mau nhanh rời khỏi đây đi."
Đề nghị này tự nhiên được bốn người béo hòa thượng hưởng ứng, bọn họ đều kháp Tị Hỏa bí quyết đi theo phía sau Trương Văn Trọng, hướng phía dưới cùng phi xuống.
Tam Túc Ô cũng không theo chân bọn họ, mà vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ, nương theo khói đặc cuồn cuộn che lấp, bay trở về biệt thự, tiếp tục công tác "giáo dục" rất có tiền đồ.
Lúc đi xuống dưới lầu, Trương Văn Trọng cũng không quên hướng bốn người béo hòa thượng dò hỏi: "Thượng cổ ác yêu như Cửu Anh, hẳn nên bị phong ấn trong Hỗn Độn Tu La Giới mới đúng, thế nào đột nhiên lại hiện thân trong nhân gian?"
"Chúng tôi cũng không biết con Cửu Anh đó từ đâu mà đến." Bốn người béo hòa thượng nhìn nhau cười khổ, lắc đầu nói: "Chúng tôi cũng vừa đột nhiên nhận được nhiệm vụ của đặc cần tổ tuyên bố, nói có thượng cổ ác yêu Cửu Anh xuất hiện tại Ung Thành, muốn bốn người chúng tôi tới cuốn lấy nó, sau đó sẽ có viện quân đến tiêu diệt nó."
Trương Văn Trọng gật đầu: "Ác? Nguyên lai là như vậy sao."
"Có thể tổ trưởng đặc cần tổ cùng hai vị phó tổ trưởng khác biết được lai lịch của con Cửu Anh kia." Đạo sĩ Tam Si mở miệng nói: "Tiểu hồ đồ không phải đã đến Ung Thành nhậm chức nhiều ngày rồi sao? Đến lúc đó hỏi một chút, có lẽ có thể biết được."
Trương Văn Trọng kinh ngạc hỏi: "Tiểu hồ đồ? Đó là ai?"
Quý Mị giành trả lời trước: "Tiểu hồ đồ là một trong hai vị phó tổ trưởng khác của đặc cần tổ, nhưng lai lịch cùng tuổi tác của nàng cũng vẫn luôn là một trong mười đại bí ẩn của đặc cần tổ chúng ta. Tuy nói có một gương mặt Laury mềm mại, nhưng theo truyền thuyết nàng kỳ thực là một lão thái bà hơn trăm tuổi. Bình thường làm việc cũng giỏi, tính tình lại vô cùng nóng nảy. Một khi nàng nhận chuẩn điều gì, thì dù đem xử bắn cũng ngoan cố. Ác, được rồi, tôi nhớ kỹ nàng đã từng nói qua, muốn tìm Trương phó tổ trưởng gây phiền toái."
Béo hòa thượng tiếp lời nói: "Chuyện này lần trước tôi đã muốn nói cho Trương phó tổ trưởng biết, thế nhưng anh đi quá nhanh, tôi còn chưa kịp nói thì anh đã không còn hình bóng."
"Tìm tôi phiền phức? Vì sao?" Trương Văn Trọng hơi nhíu mày, không giải thích được hỏi. Hắn cũng không nhớ mình từng làm gì có lỗi với một cô gái nào.
Quý Mị giải thích: "Cũng không biết ai tung ra lời đồn, nói Trương phó tổ trưởng là một võ giả tầm thường, chỉ là một phế vật không có bản lĩnh. Tiểu hồ đồ khó chịu nhất là cấp trên lung tung hướng đặc cần tổ chúng ta nhét phế vật vào. Trước đây cũng từng có mấy người thường bị nhét tới, hơn nữa còn có bối cảnh thâm hậu, nhưng cuối cùng đều bị tiểu hồ đồ đánh cho kêu cha gọi mẹ, tè ra quần thoát chạy khỏi đặc cần tổ."
Trương Văn Trọng bật cười nói: "Nguyên lai như vậy, chức vụ của tôi ở đặc cần tổ vốn chỉ là một hư chức mà thôi, đã có người không vừa mắt, để tôi gọi điện cho Bạch Quang Minh bảo hắn tiêu trừ đi thân phận này." Hắn vốn không có cảm giác gì đối với chức phó tổ trưởng đặc cần tổ.
Bốn người béo hòa thượng nhìn nhau, trong khoảnh khắc cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, nhưng trong lòng bọn họ cũng quyết định chủ ý, phải nhanh chóng đem chuyện Trương Văn Trọng là một người tu chân cường đại thông báo cho tiểu hồ đồ, miễn cho giữa hai người nổi lên tranh đấu.
Ngay khi Trương Văn Trọng và bốn người béo hòa thượng đi xuống đất, mọi người bên ngoài đám cháy đều đang chăm chăm nhìn vào.
Đàm Thanh cũng đã tỉnh lại, nhưng toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm trên băng ca, thậm chí cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Vốn xe cấp cứu của bệnh viện Ung Thành đã tới, muốn đưa nàng cũng những nạn nhân bị thương tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu, nhưng nàng đã cự tuyệt. Bởi vì nàng muốn ở lại đây, tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng bình an từ bên trong đám cháy đi ra.
Nhưng đã qua lâu như vậy, thân ảnh Trương Văn Trọng vẫn không hề xuất hiện, nhìn tòa lầu cháy hừng hực trước mặt, đôi môi tím ngắt của Đàm Thanh run rẩy, hai hàng nước mắt tràn ra, chảy xuống gương mặt nàng.
"Lâu như vậy anh ấy cũng chưa từ trong đám cháy đi ra, chỉ sợ là...chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít phải không? Đều do mình! Là mình hại chết anh ấy, nếu như anh ấy thật đã chết, như vậy mình cũng theo anh ấy đi. Mình không thể để cho ảnh đi cô đơn một mình xuống suối vàng." Đàm Thanh âm thầm lặng lẽ làm ra một quyết định trong lòng.
Tô Hiểu Hồng cùng Lâm Tử Mạn cũng mở to hai mắt. Nhìn tòa lầu đang thiêu cháy hừng hực, nếu như có thể được, hai nàng cũng thực sự rất muốn xông vào trong biển lửa, nhìn xem Trương Văn Trọng làm gì cho đến bây giờ còn chưa đi ra khỏi đám cháy.
Không hẹn mà cùng, trong lòng Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn cùng cầu khẩn: "Lão sư (Văn Trọng), rốt cục thầy làm sao vậy? Vì sao còn chưa ra khỏi đám cháy? Vô luận như thế nào, thầy ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may."
Ngay lúc này, Tô Hiểu Hồng đột nhiên phát hiện trên bầu trời có một đạo quang mang màu vàng kim phóng vút qua, tuy rằng người thường bởi vì bị khói đặc che khuất, cũng không phát hiện đạo quang mang màu vàng kim kia, thế nhưng Tô Hiểu Hồng đã bước chân vào con đường tu chân, cũng nhạy cảm phát hiện được sự tồn tại của nó.
"Ai, là Tam Túc Ô, sao nó lại bay đi?" Tô Hiểu Hồng nhìn ra đạo quang mang màu vàng kim kia chính là Tam Túc Ô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền kịp phản ứng, nếu Tam Túc Ô đã bay đi, như vậy Trương Văn Trọng nhất định đã không có việc gì. Nàng vui mừng, nhất thời liền hoan hô lên: "Thật tốt quá, lão sư không có việc gì, thật sự là quá tốt!"
Nhìn Tô Hiểu Hồng đang hưng phấn, trên mặt Lâm Tử Mạn tràn đầy sầu lo, theo nàng xem ra, Tô Hiểu Hồng hơn phân nửa là vì thấy Trương Văn Trọng gặp phải bất trắc, cho nên tinh thần xảy ra vấn đề, nàng lo lắng nói: "Tiểu muội, cô không sao chứ? Bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng kích động."
Tô Hiểu Hồng cũng không biết Lâm Tử Mạn hiểu lầm nàng, vẫn hưng phấn nói: "Sao tôi lại có chuyện gì chứ? Tôi vui vẻ còn không kịp đây. Tử Mạn tỷ, tôi cho cô biết, lão sư không có việc gì, hắn còn sống, ha ha ha..."
"Xong, tiểu muội hơn phân nửa bị kích động phát điên rồi." Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Tô Hiểu Hồng, tâm tình Lâm Tử Mạn không khỏi trầm xuống, lặng lẽ lau nước mắt, nàng đã muốn mời bác sĩ và hộ sĩ bên cạnh đến hỗ trợ đưa Tô Hiểu Hồng lên xe cứu thương đưa tới bệnh viên để điều dưỡng tinh thần. Nhưng khi nàng vừa xoay người, khóe mắt cũng nhìn thấy tòa lầu đang cháy dữ dội, làm nàng khó có thể tin chính là, một thân ảnh vô cùng quen thuộc từ bên trong đang đi ra.
Tuy rằng cả khuôn mặt hắn bị khói hun đen kịt, tuy rằng quần áo toàn thân hắn đều bị rách mướp, tuy hắn hiển lộ vẻ chật vật, nhưng hắn còn sống, như vậy là đủ rồi!"
"Văn Trọng!" Lâm Tử Mạn thất thanh kêu lên, nước mắt tràn ra, vô ý thức hướng Trương Văn Trọng chạy đi.
"Lão sư!" Tô Hiểu Hồng lớn tiếng hoan hô, vung tay cười to, cũng chạy về hướng Trương Văn Trọng.
"Trương ca." Đàm Thanh toàn thân vô lực nằm trên băng ca, cũng không biết lực lượng đến từ đâu, bò dậy khỏi băng ca, chạy nhanh về hướng Trương Văn Trọng. Không ngờ tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng, đã vượt qua hai nàng, nhào vào trong lòng Trương Văn Trọng, làm cho hắn không kịp phản ứng té ngửa xuống đất.
"Tiểu Đàm, cô làm gì vậy?" Trương Văn Trọng bị một màn thình lình làm hoảng sợ.
"Anh còn sống, còn sống, ô ô, thật tốt quá." Đàm Thanh đè trên người Trương Văn Trọng, chăm chú ôm hắn lên tiếng khóc rống.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng thả chậm bước chân, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Mà thôi, cơ hội lần này, để cho cô đó. Bất quá sau này tôi sẽ không nhường bước nữa."
Mọi người vây xem nhìn thấy Trương Văn Trọng như kỳ tích đi ra khỏi biển lửa, vốn muốn vỗ tay hoan hô, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, không hẹn cùng buông tay xuống. Ngẫu nhiên có người muốn vỗ tay, cũng sẽ có người lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Suỵt, đừng đánh nhiễu hai người bọn họ!"
Quả nhiên, đống tro tàn màu đen trên mặt đất nhìn qua giống như một bức địa đồ, có núi non sông ngòi đầy đủ mọi thứ.
Nhìn bức địa đồ do tro tàn cấu thành, vùng lông mày của Trương Văn Trọng không khỏi nhướng lên, thầm nghĩ: "Bức địa đồ này nhìn thật quen mắt, phảng phất như đã từng nhìn thấy qua nó. Ngô...đến tột cùng đã nhìn thấy qua ở chỗ nào?"
"Đúng nha, đống tro tàn này thật đúng như một bức địa đồ. Ai, mọi người nói, đây là địa đồ nơi nào đây?" Vẻ mặt béo hòa thượng ngạc nhiên, muốn kề sát vào nhìn rõ ràng. Nhưng đúng ngay lúc này, đống tro tàn màu đen cũng theo hỏa diễm thiêu đốt hừng hực bay lên, bức địa đồ đã biến mất không còn tung tích.
"Sao lại mất rồi? Tôi còn chưa kịp nhìn thấy rõ." Béo hòa thượng vẻ mặt ảo não quay đầu, hắn nhìn ba đồng bạn hỏi: "Mọi người có ai nhớ được bức địa đồ vừa rồi không?" Trong mơ hồ, hắn cảm giác bức địa đồ do tro tàn cấu thành tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng còn cất giấu bí mật gì đó.
Làm béo hòa thượng thất vọng chính là, ba đồng bạn của hắn đều lắc đầu. Vừa rồi bọn họ chỉ cảm thấy đống tro tàn nhìn qua giống bức địa đồ, thế nhưng còn chưa kịp ghi nhớ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, thì nó cũng đã tiêu tán.
Nhìn biểu tình vẻ mặt ảo não của béo hòa thượng, Vũ Văn Hà khuyên bảo: "Hòa thượng rượu thịt, ông cũng đừng ảo não, nói không chừng đống tro tàn cấu thành địa đồ vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp thôi."
Béo hòa thượng lắc đầu than thở: "Hi vọng là như vậy."
Trương Văn Trọng cũng không tiếp lời, hắn chỉ muốn quay về nhà đem bức địa đồ mua được từ buổi đấu giá ngầm đem ra tỉ mỉ nhìn lại một lần. Bởi vì hắn đã nhớ ra, đống tro tàn cấu thành hình địa đồ vừa rồi, sở dĩ làm cho hắn cảm thấy quen mắt, chính bởi vì hình vẽ trong địa đồ lại cực kỳ tương tự bức địa đồ hắn mua được trong buổi đấu giá, không, căn bản là giống nhau như đúc!
Vì sao thân thể Cửu Anh sau khi thiêu thành tro lại cấu thành một bức địa đồ? Vì sao tấm bản đồ lại giống y hệt tấm tàng bảo đồ hắn mua được trong buổi đấu giá ngầm? Trong đó đến tột cùng cất giấu bí mật như thế nào? Có thể chỉ khi giải khai vị trí cụ thể trong tàng bảo đồ, những nghi vấn này mới có thể giải quyết được dễ dàng?
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn béo hòa thượng, cũng không đem chuyện tàng bảo đồ nói cho bốn người. Dù sao hắn cũng không quá quen thuộc với bốn người, trong đó có ba người chỉ mới gặp mặt lần đầu, ngay cả béo hòa thượng cũng mới gặp lần thứ hai, vẫn chưa từng thâm giao, không rõ ràng lắm bản tính của bốn người bọn họ, vạn nhất đem việc này báo cho bọn họ biết, có lẽ sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Cho nên cuối cùng Trương Văn Trọng áp dụng cách làm nên cẩn thận, vẫn không lộ ra chuyện tàng bảo đồ, chỉ nói: "Nếu như chuyện ở đây đã chấm dứt, chúng ta mau nhanh rời khỏi đây đi."
Đề nghị này tự nhiên được bốn người béo hòa thượng hưởng ứng, bọn họ đều kháp Tị Hỏa bí quyết đi theo phía sau Trương Văn Trọng, hướng phía dưới cùng phi xuống.
Tam Túc Ô cũng không theo chân bọn họ, mà vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ, nương theo khói đặc cuồn cuộn che lấp, bay trở về biệt thự, tiếp tục công tác "giáo dục" rất có tiền đồ.
Lúc đi xuống dưới lầu, Trương Văn Trọng cũng không quên hướng bốn người béo hòa thượng dò hỏi: "Thượng cổ ác yêu như Cửu Anh, hẳn nên bị phong ấn trong Hỗn Độn Tu La Giới mới đúng, thế nào đột nhiên lại hiện thân trong nhân gian?"
"Chúng tôi cũng không biết con Cửu Anh đó từ đâu mà đến." Bốn người béo hòa thượng nhìn nhau cười khổ, lắc đầu nói: "Chúng tôi cũng vừa đột nhiên nhận được nhiệm vụ của đặc cần tổ tuyên bố, nói có thượng cổ ác yêu Cửu Anh xuất hiện tại Ung Thành, muốn bốn người chúng tôi tới cuốn lấy nó, sau đó sẽ có viện quân đến tiêu diệt nó."
Trương Văn Trọng gật đầu: "Ác? Nguyên lai là như vậy sao."
"Có thể tổ trưởng đặc cần tổ cùng hai vị phó tổ trưởng khác biết được lai lịch của con Cửu Anh kia." Đạo sĩ Tam Si mở miệng nói: "Tiểu hồ đồ không phải đã đến Ung Thành nhậm chức nhiều ngày rồi sao? Đến lúc đó hỏi một chút, có lẽ có thể biết được."
Trương Văn Trọng kinh ngạc hỏi: "Tiểu hồ đồ? Đó là ai?"
Quý Mị giành trả lời trước: "Tiểu hồ đồ là một trong hai vị phó tổ trưởng khác của đặc cần tổ, nhưng lai lịch cùng tuổi tác của nàng cũng vẫn luôn là một trong mười đại bí ẩn của đặc cần tổ chúng ta. Tuy nói có một gương mặt Laury mềm mại, nhưng theo truyền thuyết nàng kỳ thực là một lão thái bà hơn trăm tuổi. Bình thường làm việc cũng giỏi, tính tình lại vô cùng nóng nảy. Một khi nàng nhận chuẩn điều gì, thì dù đem xử bắn cũng ngoan cố. Ác, được rồi, tôi nhớ kỹ nàng đã từng nói qua, muốn tìm Trương phó tổ trưởng gây phiền toái."
Béo hòa thượng tiếp lời nói: "Chuyện này lần trước tôi đã muốn nói cho Trương phó tổ trưởng biết, thế nhưng anh đi quá nhanh, tôi còn chưa kịp nói thì anh đã không còn hình bóng."
"Tìm tôi phiền phức? Vì sao?" Trương Văn Trọng hơi nhíu mày, không giải thích được hỏi. Hắn cũng không nhớ mình từng làm gì có lỗi với một cô gái nào.
Quý Mị giải thích: "Cũng không biết ai tung ra lời đồn, nói Trương phó tổ trưởng là một võ giả tầm thường, chỉ là một phế vật không có bản lĩnh. Tiểu hồ đồ khó chịu nhất là cấp trên lung tung hướng đặc cần tổ chúng ta nhét phế vật vào. Trước đây cũng từng có mấy người thường bị nhét tới, hơn nữa còn có bối cảnh thâm hậu, nhưng cuối cùng đều bị tiểu hồ đồ đánh cho kêu cha gọi mẹ, tè ra quần thoát chạy khỏi đặc cần tổ."
Trương Văn Trọng bật cười nói: "Nguyên lai như vậy, chức vụ của tôi ở đặc cần tổ vốn chỉ là một hư chức mà thôi, đã có người không vừa mắt, để tôi gọi điện cho Bạch Quang Minh bảo hắn tiêu trừ đi thân phận này." Hắn vốn không có cảm giác gì đối với chức phó tổ trưởng đặc cần tổ.
Bốn người béo hòa thượng nhìn nhau, trong khoảnh khắc cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, nhưng trong lòng bọn họ cũng quyết định chủ ý, phải nhanh chóng đem chuyện Trương Văn Trọng là một người tu chân cường đại thông báo cho tiểu hồ đồ, miễn cho giữa hai người nổi lên tranh đấu.
Ngay khi Trương Văn Trọng và bốn người béo hòa thượng đi xuống đất, mọi người bên ngoài đám cháy đều đang chăm chăm nhìn vào.
Đàm Thanh cũng đã tỉnh lại, nhưng toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm trên băng ca, thậm chí cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Vốn xe cấp cứu của bệnh viện Ung Thành đã tới, muốn đưa nàng cũng những nạn nhân bị thương tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu, nhưng nàng đã cự tuyệt. Bởi vì nàng muốn ở lại đây, tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng bình an từ bên trong đám cháy đi ra.
Nhưng đã qua lâu như vậy, thân ảnh Trương Văn Trọng vẫn không hề xuất hiện, nhìn tòa lầu cháy hừng hực trước mặt, đôi môi tím ngắt của Đàm Thanh run rẩy, hai hàng nước mắt tràn ra, chảy xuống gương mặt nàng.
"Lâu như vậy anh ấy cũng chưa từ trong đám cháy đi ra, chỉ sợ là...chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít phải không? Đều do mình! Là mình hại chết anh ấy, nếu như anh ấy thật đã chết, như vậy mình cũng theo anh ấy đi. Mình không thể để cho ảnh đi cô đơn một mình xuống suối vàng." Đàm Thanh âm thầm lặng lẽ làm ra một quyết định trong lòng.
Tô Hiểu Hồng cùng Lâm Tử Mạn cũng mở to hai mắt. Nhìn tòa lầu đang thiêu cháy hừng hực, nếu như có thể được, hai nàng cũng thực sự rất muốn xông vào trong biển lửa, nhìn xem Trương Văn Trọng làm gì cho đến bây giờ còn chưa đi ra khỏi đám cháy.
Không hẹn mà cùng, trong lòng Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn cùng cầu khẩn: "Lão sư (Văn Trọng), rốt cục thầy làm sao vậy? Vì sao còn chưa ra khỏi đám cháy? Vô luận như thế nào, thầy ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may."
Ngay lúc này, Tô Hiểu Hồng đột nhiên phát hiện trên bầu trời có một đạo quang mang màu vàng kim phóng vút qua, tuy rằng người thường bởi vì bị khói đặc che khuất, cũng không phát hiện đạo quang mang màu vàng kim kia, thế nhưng Tô Hiểu Hồng đã bước chân vào con đường tu chân, cũng nhạy cảm phát hiện được sự tồn tại của nó.
"Ai, là Tam Túc Ô, sao nó lại bay đi?" Tô Hiểu Hồng nhìn ra đạo quang mang màu vàng kim kia chính là Tam Túc Ô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền kịp phản ứng, nếu Tam Túc Ô đã bay đi, như vậy Trương Văn Trọng nhất định đã không có việc gì. Nàng vui mừng, nhất thời liền hoan hô lên: "Thật tốt quá, lão sư không có việc gì, thật sự là quá tốt!"
Nhìn Tô Hiểu Hồng đang hưng phấn, trên mặt Lâm Tử Mạn tràn đầy sầu lo, theo nàng xem ra, Tô Hiểu Hồng hơn phân nửa là vì thấy Trương Văn Trọng gặp phải bất trắc, cho nên tinh thần xảy ra vấn đề, nàng lo lắng nói: "Tiểu muội, cô không sao chứ? Bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng kích động."
Tô Hiểu Hồng cũng không biết Lâm Tử Mạn hiểu lầm nàng, vẫn hưng phấn nói: "Sao tôi lại có chuyện gì chứ? Tôi vui vẻ còn không kịp đây. Tử Mạn tỷ, tôi cho cô biết, lão sư không có việc gì, hắn còn sống, ha ha ha..."
"Xong, tiểu muội hơn phân nửa bị kích động phát điên rồi." Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Tô Hiểu Hồng, tâm tình Lâm Tử Mạn không khỏi trầm xuống, lặng lẽ lau nước mắt, nàng đã muốn mời bác sĩ và hộ sĩ bên cạnh đến hỗ trợ đưa Tô Hiểu Hồng lên xe cứu thương đưa tới bệnh viên để điều dưỡng tinh thần. Nhưng khi nàng vừa xoay người, khóe mắt cũng nhìn thấy tòa lầu đang cháy dữ dội, làm nàng khó có thể tin chính là, một thân ảnh vô cùng quen thuộc từ bên trong đang đi ra.
Tuy rằng cả khuôn mặt hắn bị khói hun đen kịt, tuy rằng quần áo toàn thân hắn đều bị rách mướp, tuy hắn hiển lộ vẻ chật vật, nhưng hắn còn sống, như vậy là đủ rồi!"
"Văn Trọng!" Lâm Tử Mạn thất thanh kêu lên, nước mắt tràn ra, vô ý thức hướng Trương Văn Trọng chạy đi.
"Lão sư!" Tô Hiểu Hồng lớn tiếng hoan hô, vung tay cười to, cũng chạy về hướng Trương Văn Trọng.
"Trương ca." Đàm Thanh toàn thân vô lực nằm trên băng ca, cũng không biết lực lượng đến từ đâu, bò dậy khỏi băng ca, chạy nhanh về hướng Trương Văn Trọng. Không ngờ tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng, đã vượt qua hai nàng, nhào vào trong lòng Trương Văn Trọng, làm cho hắn không kịp phản ứng té ngửa xuống đất.
"Tiểu Đàm, cô làm gì vậy?" Trương Văn Trọng bị một màn thình lình làm hoảng sợ.
"Anh còn sống, còn sống, ô ô, thật tốt quá." Đàm Thanh đè trên người Trương Văn Trọng, chăm chú ôm hắn lên tiếng khóc rống.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng thả chậm bước chân, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Mà thôi, cơ hội lần này, để cho cô đó. Bất quá sau này tôi sẽ không nhường bước nữa."
Mọi người vây xem nhìn thấy Trương Văn Trọng như kỳ tích đi ra khỏi biển lửa, vốn muốn vỗ tay hoan hô, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, không hẹn cùng buông tay xuống. Ngẫu nhiên có người muốn vỗ tay, cũng sẽ có người lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Suỵt, đừng đánh nhiễu hai người bọn họ!"