Chương 2: 2: Cô Thôn Nữ Vào Thành
Cuộc sống ở nông thôn rất khó khăn, may mà Quan Vãn Vãn xinh đẹp diễm lệ, có rất nhiều người xum xoe vây quanh bà, nhờ vậy hai mẹ con mới không chết đói.Tuy nhiên hai mẹ con người bị mắng là hồ ly tinh, một người bị là mắng tiểu hồ ly tinh.Thanh danh không tốt đương nhiên cuộc sống của bọn họ chẳng thế nào dễ dàng được.Nguyên chủ vì thế mà hình thành tình cách yếu ớt, mẫn cảm, tự ti lại thiếu tình thương.Quan hệ của cô với mẹ mình cũng không tốt, cô ấy căm hận mẹ mình người mang đến cho cô hết thảy đau khổ.Nếu nguyên chủ là người bình thường thì còn đỡ, nhưng cố tình nguyên chủ thửa hưởng sắc đẹp của mẹ, ngoại hình của cô chỉ có hơn chứ không kém.Quá xinh đẹp nhưng lại đi dôi với tính cách tự ti yếu ớt tính cách, ngược lại là chuyện xấu, là tai họa.Năm nguyên chủ 17 tuổi, hai người chuyển về thành phố, Quan Vãn Vãn cũng dựa vào quan hệ để trở lại đơn vị cũ.—— Đoàn ca múa thành phố.Nguyên chủ cũng dựa vào quan hệ của mẹ mình gia nhập đoàn ca múa thành phố làm việc thời vụ, tất cả bất hạnh đều bắt đầu từ đoàn ca múa.Cô bị bắt nạt, bị người hãm hại, bị đày đọa…… Những việc này nguyên chủ đều âm thầm chịu đựng.Mãi cho đến khi cô quen biết Mai Thu Sinh, cô tràn ngập hạnh phúc gả cho hắn.Cứ ngỡ rằng đây là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời mình, nhưng cuối cùng mới phát hiện đây không phải người cứu rỗi cô, mà là ác ma.Nỗi khổ hạn vượt qua sức tưởng tượng của cô, ngắn ngủn 5 năm đã hương tiêu ngọc vẫn.Lúc này Quan Tễ Bạch đang ngồi trên xe lửa trở về thành phố, chuẩn bị gia nhập vào đoàn ca múa mà nguyên chủ căm hận cả một đời.“Tiểu bạch đến rồi, xuống xe thôi.” Quan Vãn Vãn đứng đối diện cô, dáng người yêu kiều lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.Năm nay Quan Vãn Vãn 37 tuổi, ở cái niên đại lạc hậu lại thuần phác, bà trông như một người lạc loài.Bà mặc một chiếc áo sơ mi đăng ten màu hồng nhạt phối với chân váy xếp ly dài màu nâu cùng với áo khoác ngắn kẻ caro.Thời nay chỉ có người trong thành phố mới mặc kiểu quần áo này.Khác hẳn với những người phụ nữ xung quanh.Nhìn mái tóc đen nhánh tinh tế có thể nhìn ra bà là người có học thức, chưa từng làm việc nặng.Bà trông như một phát thanh viên ở trạm radio hoặc là chỉ làm những công viêc nhẹ nhàng, dựa vào người khác chăm sóc.Mưa không đến mặt, gió không đến đầu, công việc vừa nhẹ nhàng lại có thể diện.Nếu không phải hai ba ngày lại có mấy người đàn bà hung hãn ở nông thôn phụ tới cửa, kéo tóc, nhục mạ, cào mặt bà thì nhìn bà còn tốt hơn nữa.Nguyên chủ ghét tất cả mọi thứ về Quan Vãn Vãn, nhưng Quan Tễ Bạch lại rất thưởng thức bà.Một người phụ nữ không thông minh, không biết cách vận dụng ưu thế của mình thì đã sớm chết đói rồi, chứ đừng nói đến việc một mình nuôi con, thậm chí còn cho cô đi học.Nguyên chủ đã tốt nghiệp cấp ba, tuy không thi đậu đại học, nhưng ở thời đại này cũng xem như là người có văn hóa.Quan Tễ Bạch rất muốn nói với Quan Vãn Vãn một câu: “Chúng ta cùng làm tra nữ đi” Nhưng cô mới trọng sinh đến đây chưa tới một tuần, vẫn nên duy trì thiết lập tính cách ban đầu của nguyên chủ thì tốt hơn.“Tiểu Bạch đừng ngây ngốc nữa, cầm đồ xuống xe ffi.”Quan Vãn Vãn thúc giục.Bà không thể giao tiếp, cũng chẳng thể hiểu được con gái mình.Quan Tễ Bạch duy trì thiết lập nhân vật, cúi thấp đầu chen chúc ra khỏi đám đông nhốn nháo với Quan Vãn Vãn.Rời khỏi ga tàu hỏa, bên ngoài toàn người là người, có giơ bảng đón người thân, có nhân viên từ các nhà khách tới đón người tới Bắc Kinh công tác.Sáng sớm tháng 9, trời đã bắt đầu se se lạnh, hầu hết mọi người đều mặc áo khoác mỏng màu xanh đen, quần rộng thùng thình, đi giày thể thao.Cũng có thành phần tri thức đeo kính, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, giày da đen, cái một cái bút bi trong túi áo trước ngực.Bọn họ ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trông tràn đầy năng lượngMột vài thanh niên mặc áo sơ mi trắng, tóc rẽ ngôi giữa, dắt chiếc xe đạp Đại Giang.Có những cô gái váy áo thướt tha trông vô cùng thời thượng đi cùng với người đàn ông mặc tây trang.Thật không hổ là Bắc Kinh, khác hẳn với vùng nông thôn xa xôi, lạc hậu.Đứng ở đây, Quan Tễ Bạch có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của một đô thị quốc tế hóa.Cô quan sát thành phố với dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc, giống y như cô thôn nữ chưa hiểu việc đời, lần đầu tiên đi đến thành phố.Dù sao thì một tuần qua cô không phải ở vùng nông thôn hẻo lánh thì chính là ở trên xe lửa.Đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn Bắc Kinh thập niên 80.Bắc Kinh hiện ra trước mắt cô như một bức ảnh cũ được phục chế lại, từ màu sắc đen trắng buồn tẻ trở nên rực rỡ đầy màu sắc.Quan Tễ Bạch đánh giá chung quanh, mà người chung quanh cũng đang đánh giá các cô.Hai mẹ con vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.Nói là hai mẹ con, không bằng nói hai người họ là hai chị em thì giống hơn..