Chương 5: 5: Người Đẹp Nhất
Quan Tễ Bạch đứng ngây ngốc trước giao lộ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó cô dứt khoát xoay người rời đi.Nhưng cô không phát hiện, ngay khoảnh khắc cô xoay người rời đi, đúng lúc đó một chiếc xe hơi màu đen cũng lướt qua.Xuyên qua cửa kính có thể mơ hồ nhìn thấy một bên mặt của đàn ông ngồi phía sau, mặt mày tinh xảo như như một tác phẩm điêu khắc.Sống mũi cao thẳng, chiếc cằm hoàn mỹ cùng đôi môi gợi cảm, chỉ cần nhìn thoáng cô thôi cũng khiến người khác vô thức đỏ mặt.Mái tóc dài rũ trên vai mềm mại như tơ lụa.Cửa sổ xe hạ xuống, làn gió mùa thu ấm áp thổi qua, mái tóc dài tung bay theo gió.Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ và đôi mắt màu hổ phách sâu như biển, mạnh mẽ khiến không một ai có thể nhầm lẫn giới tính của hắn.Kể cả chỉ đứng sau lưng liếc nhìn thoán qua thôi cũng đủ để nhận ra người đàn ông này cực kỳ tuấn tú và mạnh mẽ.“Tiểu thiếu gia, hay là ngài đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Tài xế kiêm vệ sĩ tận tình khuyên nhủ: “Đau tim không phải là chuyện đùa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện…… Phi phi, xem cái miệng tôi này, chỉ biết nói bậy.”Yến Tân vô thức sờ ngực, hắn cảm thấy vừa rồi tim mình đập như thể sắp nhảy ra ngoài, nhưng lại không co rút đau đớn giống như mấy ngày trước.Buổi tối, Lương Văn Tĩnh trở về, La Quyên nhiệt tình giới thiệu mọi người với nhau.Tuy Quan Vãn Vãn đã cố gắng hết sức để duy trì bầu không khí hài hòa, nhưng vẫn không thể che giấu cơn sóng ngầm mãnh liệt.Đặc biệt ánh mắt khinh miệt và phòng bị của Lương Văn Tĩnh khi nhìn Quan Tễ Bạch.Năm nay Lương Văn Tĩnh mười chín tuổi, từ bé cô ta đã thường đi theo La Quyên đến đoàn ca múa chơi.Sau khi tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp, cô ta thuận lý thành chương tiến vào đoàn ca múa.Bởi vì có sẵn nền tảng, cộng thêm ngoại hình thanh tú dịu dàng, nên ở đoàn ca múa cô ta rất được hoan nghênh.Mặc dù ca hát khiêu vũ không tính là xuất sắc, nhưng vẫn được xem là có năng lực.Cộng thêm việc có mẹ là giáo viên dạy trong đoàn ca mua, điều này giúp cho Lương Văn Tĩnh có thêm tự tin và sự tham vọng.Mỗi ngày trong đoàn có những người cùng lứa không phục, nghiễm nhiên người trẻ tuổi có xu hướng dẫn dầu.Nhìn Quan Tễ Bạch, Lương Văn Tĩnh chỉ cảm thấy sự tự tin của mình bị giáng một đòn trí mạng.Từ nhỏ đến lớn mỗi khi nhắc tới Quan Vãn Vãn, mẹ, các tiền bối và giáo viên trong vũ đoàn ngoại trừ mắng mỏ bà ta vì vô kỷ luật ra thì thường xuyên ca ngợi diện mạo khí chất của bà.Tất cả mọi người đều công nhận bà là người đẹp nhất đoàn ca múa thành phố, ngay cả đoàn ca mua Tổng Chính cà đoàn ca múa Tiến Bộ cũng không có ai có thể so sánh với bà.Đến nay vẫn có người nhớ mãi không quên người đẹp nhất đoàn ca múa năm đó.Cho nên cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, con riêng của người đẹp nhất đoàn ca múa chắc chắn sẽ không xấu.Nhưng lúc chân chính đối mặt với Quan Tễ Bạch, Lương Văn Tĩnh vẫn cực kỳ ghen ghét, sâu trong nội tâm là sự cảnh giác và phòng bị.Bình thường cô dưỡng da rất cẩn thận, còn chẳng dám phơi nắng.Trong số bạn bè cùng lứa da cô ta cực kỳ tốt, trắng nõn mềm mại.Nhưng sau khi nhìn thấy Quan Tễ Bạch, cô ta mới biết cổ nhân nói bạch ngọc không tì quả không khoa trương chú nào.Hoa nhường nguyệt thẹn, da trắng môi đỏ, đôi mắt đẹo như nước mùa thu, có lẽ phải dùng những từ này mới có thể miêu tả chính xác vẻ đẹp của Quan Tễ Bạch.Lương Văn Tĩnh dùng ánh mắt sắc bém nhìn chằm chằm dáng người Quan Tễ Bạch, nỗ lực muốn tìm ra khuyết, ví dụ như lưng gì, chân vòng kiềng, cổ rùa…… Nhưng không có.Nếu chủ nhiệm nhìn thấy Quan Tễ Bạch, chắc chắn mình sẽ bị gạt sang một bên.Không được, tuyệt đối không thể để Quan Tễ Bạch vào đoàn làm diễn viên múa được.Đúng rồi, để cô làm nhân viên tạm thời, bưng trà rót nước cho mọi người, sắp xếp trang phục biểu diễn và đạo cụ, như vậy cũng không tồi.Vừa hay có thể trả thù việc Quan Vãn Vãn làm nhân viên tạm thời năm đó, còn có đặt Quan Tễ Bạch dưới mí mắt theo dõi.Cô biết người như Quan Tễ Bạch là hạt giống tốt, nếu cô ta không để mắt đến thì chắc chắn Quan Tễ Bạch sẽ được chú ý.Tuyệt đối không thể cho Quan Tễ Bạch có cơ hội này, nếu đẻ cô mà vươn lên thì vị trí của mình trong đoàn ca múa sẽ sụt giảm..