CHƯƠNG 1: CỐ THÀNH PHAN CHÚNG TA KẾT THÚC ĐI
CHƯƠNG 1: CỐ THÀNH PHAN CHÚNG TA KẾT THÚC ĐI
Vừa tỉnh dậy, tay của Cố Thành Phan đặt ngang trên người tôi, khóa chặt tôi trong lồng ngực anh.
Tôi ngước mắt lên nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút nực cười, một cô gái đặc chất nông thôn như tôi, sao lại có thể ở bên Cố Thành Phan cơ chứ.
Còn nhớ rõ, ban đầu tôi một mình đến thành phố G, vì kế sinh nhai, phát tờ rơi, làm phục vụ, những việc có thể làm đều làm hết...
Thở dài một hơi, trở dậy từ lồng ngực của anh, tôi lấy quần áo đặt ở bên giường, vừa định mặc vào, một đôi bàn tay to lớn liền ôm lấy tôi từ phía sau.
Hơi thở của anh mang theo vài phần ấm nóng, giọng nói cũng hơi lộ ra sự lười biếng, cả người như dựa hẳn lên người tôi.
“Em định đi đâu đó?”
“Anh Cố, tôi có việc muốn nói với anh một chút.”
Rõ ràng cảm nhận được anh khựng lại, từ từ buông lỏng tôi ra, xuống khỏi giường, chờ đến khi tôi phản ứng lại, anh đã đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong, tôi cũng mặc quần áo, sửa lại chăn một chút.
Sau đó, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ngồi xuống ghế, lẳng lặng chờ Cố Thành Phan đi ra.
Khoảng chừng mười phút, Cố Thành Phan đi ra từ phòng tắm, mặc qua loa một bộ áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt nhẹp, còn đang chảy nước, cả người lười biếng mà thong dong.
“Nói đi.” Anh ngồi trên ghế trước mặt tôi.
Tôi biết lời tôi sắp nói, anh có thể sẽ giận, nhưng tôi không thể không nói.
“Anh Cố, chúng ta ở bên nhau đến hôm nay vừa tròn một năm rồi.”
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời tôi, tôi cũng đã quen với thái độ thờ ơ này của anh từ lâu.
Trong lòng biết anh nghe thấy lời của mình, lại tiếp tục mở miệng: “Anh Cố, tôi nghĩ, chúng ta nên thực hiện hợp đồng, kết thúc chuyện tình cảm này đi.”
Anh đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, còn mang theo chút hận.
“Tình cảm? Giữa chúng ta từng có tình cảm ư? Trình Ngân Hằng, giữa chúng ta chẳng phải vẫn luôn là quan hệ mua và bán ư.”
Lời của anh, gõ thật sâu lên trái tim tôi, rất đau.
Mua và bán! Anh nói vậy đúng là không hề sai, anh cho tôi tiền, còn tôi ngủ với anh, còn không phải là loại quan hệ này sao?
“Anh Cố nói cái gì thì chính là cái đó.” Tôi cũng lười kỳ kèo với anh, lời châm chọc của anh, tôi đã nghe đủ nhiều rồi.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, bên ngoài cửa sổ, là một cảnh sông tuyệt đẹp. Bây giờ đã có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hiệu mặt trời mọc.
Tôi mở tủ quần áo ra bắt đầu dọn dẹp quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, thực ra cũng chẳng có gì đáng để dọn cả, đồ ở đây đa số đều là Cố Thành Phan mua cho mình.
Dọn dẹp, quần áo, mỹ phẩm và nước hoa đắt giá... Sau này chắc cũng không cần dùng nữa.
“Ngân Hằng, chúng ta kết hôn đi, anh muốn chăm sóc em cả đời.” Lời nói của Vu Mạnh quanh quẩn bên tai tôi, tôi không kìm được khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Đây là lời nói khiến tôi cảm thấy vui nhất mà bản thân nghe được trong vòng một năm nay.
Cổ tay đột nhiên bị Cố Thành Phan nắm chặt, sự đau đớn truyền đến từ cánh tay khiến tôi thu lại toàn bộ suy nghĩ.
“Em đang nhớ ai? Cười vui vẻ thế.”
“Anh Cố, anh buông ra đi, đau quá... ”
Tôi tin rằng nét mặt bây giờ của tôi chắc chắn vô cùng đau đớn, ở bên Cố Thành Phan một năm, tôi cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung ác như vậy của anh.
Anh đột ngột buông tay tôi ra, tôi xoa xoa cổ tay có hơi đỏ ửng, ánh mắt có chút ai oán.
Thu dọn xong tất cả quần áo, bỏ vào vali, chỉ cần đi ra khỏi căn nhà này là tôi sẽ được giải thoát.
“Tại sao!” Giọng nói của anh tràn đầy sự lạnh lùng, vang lên phía sau tôi.
Tôi lại không nhịn được nở nụ cười: “Anh Cố, bởi vì tôi muốn kết hôn rồi.”
Vừa tỉnh dậy, tay của Cố Thành Phan đặt ngang trên người tôi, khóa chặt tôi trong lồng ngực anh.
Tôi ngước mắt lên nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút nực cười, một cô gái đặc chất nông thôn như tôi, sao lại có thể ở bên Cố Thành Phan cơ chứ.
Còn nhớ rõ, ban đầu tôi một mình đến thành phố G, vì kế sinh nhai, phát tờ rơi, làm phục vụ, những việc có thể làm đều làm hết...
Thở dài một hơi, trở dậy từ lồng ngực của anh, tôi lấy quần áo đặt ở bên giường, vừa định mặc vào, một đôi bàn tay to lớn liền ôm lấy tôi từ phía sau.
Hơi thở của anh mang theo vài phần ấm nóng, giọng nói cũng hơi lộ ra sự lười biếng, cả người như dựa hẳn lên người tôi.
“Em định đi đâu đó?”
“Anh Cố, tôi có việc muốn nói với anh một chút.”
Rõ ràng cảm nhận được anh khựng lại, từ từ buông lỏng tôi ra, xuống khỏi giường, chờ đến khi tôi phản ứng lại, anh đã đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong, tôi cũng mặc quần áo, sửa lại chăn một chút.
Sau đó, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ngồi xuống ghế, lẳng lặng chờ Cố Thành Phan đi ra.
Khoảng chừng mười phút, Cố Thành Phan đi ra từ phòng tắm, mặc qua loa một bộ áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt nhẹp, còn đang chảy nước, cả người lười biếng mà thong dong.
“Nói đi.” Anh ngồi trên ghế trước mặt tôi.
Tôi biết lời tôi sắp nói, anh có thể sẽ giận, nhưng tôi không thể không nói.
“Anh Cố, chúng ta ở bên nhau đến hôm nay vừa tròn một năm rồi.”
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời tôi, tôi cũng đã quen với thái độ thờ ơ này của anh từ lâu.
Trong lòng biết anh nghe thấy lời của mình, lại tiếp tục mở miệng: “Anh Cố, tôi nghĩ, chúng ta nên thực hiện hợp đồng, kết thúc chuyện tình cảm này đi.”
Anh đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, còn mang theo chút hận.
“Tình cảm? Giữa chúng ta từng có tình cảm ư? Trình Ngân Hằng, giữa chúng ta chẳng phải vẫn luôn là quan hệ mua và bán ư.”
Lời của anh, gõ thật sâu lên trái tim tôi, rất đau.
Mua và bán! Anh nói vậy đúng là không hề sai, anh cho tôi tiền, còn tôi ngủ với anh, còn không phải là loại quan hệ này sao?
“Anh Cố nói cái gì thì chính là cái đó.” Tôi cũng lười kỳ kèo với anh, lời châm chọc của anh, tôi đã nghe đủ nhiều rồi.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, bên ngoài cửa sổ, là một cảnh sông tuyệt đẹp. Bây giờ đã có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hiệu mặt trời mọc.
Tôi mở tủ quần áo ra bắt đầu dọn dẹp quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, thực ra cũng chẳng có gì đáng để dọn cả, đồ ở đây đa số đều là Cố Thành Phan mua cho mình.
Dọn dẹp, quần áo, mỹ phẩm và nước hoa đắt giá... Sau này chắc cũng không cần dùng nữa.
“Ngân Hằng, chúng ta kết hôn đi, anh muốn chăm sóc em cả đời.” Lời nói của Vu Mạnh quanh quẩn bên tai tôi, tôi không kìm được khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Đây là lời nói khiến tôi cảm thấy vui nhất mà bản thân nghe được trong vòng một năm nay.
Cổ tay đột nhiên bị Cố Thành Phan nắm chặt, sự đau đớn truyền đến từ cánh tay khiến tôi thu lại toàn bộ suy nghĩ.
“Em đang nhớ ai? Cười vui vẻ thế.”
“Anh Cố, anh buông ra đi, đau quá... ”
Tôi tin rằng nét mặt bây giờ của tôi chắc chắn vô cùng đau đớn, ở bên Cố Thành Phan một năm, tôi cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung ác như vậy của anh.
Anh đột ngột buông tay tôi ra, tôi xoa xoa cổ tay có hơi đỏ ửng, ánh mắt có chút ai oán.
Thu dọn xong tất cả quần áo, bỏ vào vali, chỉ cần đi ra khỏi căn nhà này là tôi sẽ được giải thoát.
“Tại sao!” Giọng nói của anh tràn đầy sự lạnh lùng, vang lên phía sau tôi.
Tôi lại không nhịn được nở nụ cười: “Anh Cố, bởi vì tôi muốn kết hôn rồi.”