CHƯƠNG 3: NẾU ĐÃ PHẢI GẢ ĐI CHI BẰNG GẢ CHO TÔI
CHƯƠNG 3: NẾU ĐÃ PHẢI GẢ ĐI CHI BẰNG GẢ CHO TÔI
Khi tôi vẫn còn đang ngẩn người chưa phản ứng lại, Cố Thành Phan đã đi tới trước mặt tôi.
“Trình Ngân Hằng, chúng ta chung sống một năm rồi, dù là sự phù hợp về mặt thân thể, hay độ ăn ý về mặt tâm linh, tin rằng không còn ai hiểu rõ em hơn tôi.”
Cố Thành Phan, CEO của tập đoàn Cố Thị, sự tồn tại như đấng tối cao của cả thành phố G này.
Bây giờ, nói với tôi, kêu tôi gả cho anh.
“Anh Cố, anh đừng nói giỡn nữa, người phụ nữ như tôi sao có thể gả cho anh cơ chứ.”
Tôi tạm cho rằng, anh chẳng qua chỉ là không cam lòng vì tôi chủ động đề nghị rời đi mà thôi.
“Lúc em ngủ, tôi cho người điều tra một chút chuyện.”
Vẻ mặt của anh vẫn rất thờ ơ như trước, như thể đang kể lại một chuyện không hề liên quan đến anh, nếu không phải hai mắt anh đang nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng rất nghi ngờ, có phải anh đang nói chuyện với tôi không.
“Mấy hôm trước, em đón bố em đến thành phố G, tôi còn biết bố em cần thay thận, cần phải nhanh chóng tìm được nguồn thận thích hợp.”
Tôi cắn môi, không nói gì.
Thời buổi này, có một số việc đúng là không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được, một năm nay tôi kiếm tiền không ít, nhưng đối với chuyện này, tôi dường như không có cách nào hết.
Phía bệnh viện mặc dù đã cam đoan sẽ nhanh chóng đi tìm, nhưng vẫn luôn không có tin tức.
“Gả cho tôi, tôi giúp em tìm nguồn thận thích hợp, trả lại một người bố khỏe mạnh cho em.”
Cố Thành Phan thật lợi hại, một năm trước, anh biết tôi cần gì, tới tìm tôi giao dịch.
Bây giờ anh cũng biết được thứ tôi muốn là cái gì, đề nghị kết hôn cùng tôi.
“Tại sao… ”
Nếu nói, một năm trước, tôi chỉ là một người phụ nữ thích hợp mà anh muốn có, dỗ dành anh những lúc nhàn rỗi, xóa bỏ sự cô đơn, vậy bây giờ...
Nếu chỉ là muốn một người phụ nữ thích hợp, có đến mức phải trả giá bằng hôn nhân của mình không?
“Điều này, em không cần biết nhiều. Đồng ý hay không đồng ý.”
Mắt Cố Thành Phan bén nhọn nhìn tôi chằm chằm, không cho phép tôi có bất kỳ sự né tránh nào.
Anh dường như muốn tôi đưa ra đáp án ngay lập tức.
Chiếc vali trong tay, liền rơi xuống, đổ trên mặt đất.
Tôi chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại: “Được, tôi đồng ý.”
Nguyên nhân, có lẽ đã không quan trọng nữa rồi, nguyện vọng duy nhất hiện giờ của tôi, chỉ là muốn giúp bố sống tiếp.
Cho dù chỉ có thể sống một năm, có trả giá bằng cả thanh xuân của tôi cũng có là gì đâu.
“Sổ hộ khẩu có mang đi không.”
“Có.” Bởi vì đón bố qua đây, cần làm ít giấy tờ chứng minh, sổ hộ khẩu của tôi vẫn luôn được mang theo bên người, thật không ngờ bây giờ lại dùng đến rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Cố Thành Phan xoay người mở cửa, tôi ra ngoài, đi theo phía sau anh.
Anh đi cũng không nhanh lắm, hình như đang cố ý chờ tôi, nhưng tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước với anh.
Đột nhiên Cố Thành Phan dừng lại, quay đầu, tôi nhìn thấy sự không hài lòng trong mắt anh: “Hợp đồng, ngay sau khi kết hôn lập tức có hiệu lực, em tiếp tục trì hoãn, thì bố em sẽ càng mất đi một phần hy vọng.”
Nghe đến đây, tôi không dám chậm trễ nữa, sải bước đi theo.
Bước vào cục Dân chính, không lâu sau, khi chúng tôi đi ra, trên tay đã cầm hai cuốn sổ nho nhỏ.
Hiện giờ, tôi đã là người phụ nữ đã lập gia đình, sự thay đổi to lớn như vậy, nhất thời tôi vẫn hơi khó chấp nhận.
Cố Thành Phan đứng bên cạnh tôi, nhận một cuộc điện thoại, tôi yên lặng chờ anh kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp điện thoại, anh nghiêng người sang nói với tôi: “Tôi có chút việc gấp, lát nữa sẽ có người tới đón em, đưa em về nhà.”
“Không cần, anh Cố, tôi có thể tự về.”
“Anh Cố?” Cố Thành Phan nhíu mày: “Tôi không hy vọng người vợ sau này của tôi dùng cách xưng xô xa lạ như vậy để gọi tôi.”
“Tôi… kêu là gì đây?” Tôi không nghĩ ra được, bởi vì... một năm nay, tôi vẫn luôn gọi anh nhưu vậy.
“Cái này tùy em.”
Ý của Cố Thành Phan, tôi hiểu, ngoại trừ anh Cố ra, chắc những cái khác đều được.
Khi tôi vẫn còn đang ngẩn người chưa phản ứng lại, Cố Thành Phan đã đi tới trước mặt tôi.
“Trình Ngân Hằng, chúng ta chung sống một năm rồi, dù là sự phù hợp về mặt thân thể, hay độ ăn ý về mặt tâm linh, tin rằng không còn ai hiểu rõ em hơn tôi.”
Cố Thành Phan, CEO của tập đoàn Cố Thị, sự tồn tại như đấng tối cao của cả thành phố G này.
Bây giờ, nói với tôi, kêu tôi gả cho anh.
“Anh Cố, anh đừng nói giỡn nữa, người phụ nữ như tôi sao có thể gả cho anh cơ chứ.”
Tôi tạm cho rằng, anh chẳng qua chỉ là không cam lòng vì tôi chủ động đề nghị rời đi mà thôi.
“Lúc em ngủ, tôi cho người điều tra một chút chuyện.”
Vẻ mặt của anh vẫn rất thờ ơ như trước, như thể đang kể lại một chuyện không hề liên quan đến anh, nếu không phải hai mắt anh đang nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng rất nghi ngờ, có phải anh đang nói chuyện với tôi không.
“Mấy hôm trước, em đón bố em đến thành phố G, tôi còn biết bố em cần thay thận, cần phải nhanh chóng tìm được nguồn thận thích hợp.”
Tôi cắn môi, không nói gì.
Thời buổi này, có một số việc đúng là không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được, một năm nay tôi kiếm tiền không ít, nhưng đối với chuyện này, tôi dường như không có cách nào hết.
Phía bệnh viện mặc dù đã cam đoan sẽ nhanh chóng đi tìm, nhưng vẫn luôn không có tin tức.
“Gả cho tôi, tôi giúp em tìm nguồn thận thích hợp, trả lại một người bố khỏe mạnh cho em.”
Cố Thành Phan thật lợi hại, một năm trước, anh biết tôi cần gì, tới tìm tôi giao dịch.
Bây giờ anh cũng biết được thứ tôi muốn là cái gì, đề nghị kết hôn cùng tôi.
“Tại sao… ”
Nếu nói, một năm trước, tôi chỉ là một người phụ nữ thích hợp mà anh muốn có, dỗ dành anh những lúc nhàn rỗi, xóa bỏ sự cô đơn, vậy bây giờ...
Nếu chỉ là muốn một người phụ nữ thích hợp, có đến mức phải trả giá bằng hôn nhân của mình không?
“Điều này, em không cần biết nhiều. Đồng ý hay không đồng ý.”
Mắt Cố Thành Phan bén nhọn nhìn tôi chằm chằm, không cho phép tôi có bất kỳ sự né tránh nào.
Anh dường như muốn tôi đưa ra đáp án ngay lập tức.
Chiếc vali trong tay, liền rơi xuống, đổ trên mặt đất.
Tôi chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại: “Được, tôi đồng ý.”
Nguyên nhân, có lẽ đã không quan trọng nữa rồi, nguyện vọng duy nhất hiện giờ của tôi, chỉ là muốn giúp bố sống tiếp.
Cho dù chỉ có thể sống một năm, có trả giá bằng cả thanh xuân của tôi cũng có là gì đâu.
“Sổ hộ khẩu có mang đi không.”
“Có.” Bởi vì đón bố qua đây, cần làm ít giấy tờ chứng minh, sổ hộ khẩu của tôi vẫn luôn được mang theo bên người, thật không ngờ bây giờ lại dùng đến rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Cố Thành Phan xoay người mở cửa, tôi ra ngoài, đi theo phía sau anh.
Anh đi cũng không nhanh lắm, hình như đang cố ý chờ tôi, nhưng tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước với anh.
Đột nhiên Cố Thành Phan dừng lại, quay đầu, tôi nhìn thấy sự không hài lòng trong mắt anh: “Hợp đồng, ngay sau khi kết hôn lập tức có hiệu lực, em tiếp tục trì hoãn, thì bố em sẽ càng mất đi một phần hy vọng.”
Nghe đến đây, tôi không dám chậm trễ nữa, sải bước đi theo.
Bước vào cục Dân chính, không lâu sau, khi chúng tôi đi ra, trên tay đã cầm hai cuốn sổ nho nhỏ.
Hiện giờ, tôi đã là người phụ nữ đã lập gia đình, sự thay đổi to lớn như vậy, nhất thời tôi vẫn hơi khó chấp nhận.
Cố Thành Phan đứng bên cạnh tôi, nhận một cuộc điện thoại, tôi yên lặng chờ anh kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp điện thoại, anh nghiêng người sang nói với tôi: “Tôi có chút việc gấp, lát nữa sẽ có người tới đón em, đưa em về nhà.”
“Không cần, anh Cố, tôi có thể tự về.”
“Anh Cố?” Cố Thành Phan nhíu mày: “Tôi không hy vọng người vợ sau này của tôi dùng cách xưng xô xa lạ như vậy để gọi tôi.”
“Tôi… kêu là gì đây?” Tôi không nghĩ ra được, bởi vì... một năm nay, tôi vẫn luôn gọi anh nhưu vậy.
“Cái này tùy em.”
Ý của Cố Thành Phan, tôi hiểu, ngoại trừ anh Cố ra, chắc những cái khác đều được.