Chương : 132
“Cậu giống như sắp khóc.” Lục Thiên Thần vô thức nhíu mày, đôi mắt tràn ngập thủy quang kia khiến tim hắn đau đớn như bị nghiền nát hóa thành ngàn mảnh nhỏ rồi lại như ngã vào trong hồ nước giá băng với những gai nhọn đem hắn quấn lấy cắt một thân tràn đầy thương tích.
“Đường Phong, không cần… ép buộc chính mình như vậy, bất cứ ai cũng có nhược điểm của mình cùng quyền lợi thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém, không nên đem mình tưởng tượng quá mức kiên cường, trên thực tế bản thân cậu không thể lợi hại như trong tưởng tượng.” Lục Thiên Thần đưa tay ôm lấy Đường Phong, mềm nhẹ nói, “Cậu chỉ là một người bình thường, một chàng trai bình thường.”
Không phải tinh anh trong phim ảnh, cũng không phải vai nam chính gánh vác sứ mệnh trong tiểu thuyết.
“Tôi chỉ muốn… chỉ là có chút…” Lời nói nghẹn trong cổ họng thế nào cũng không thể nói nên lời, Đường Phong hít sâu một hơi rồi lựa chọn đem đầu dựa vào vai Lục Thiên Thần, chí ít rất nhiều năm trước đây cậu cũng từng tưởng tượng có một ngày cậu có thể nằm trong lòng một người để tùy ý phát tiết tâm tình của mình.
Lục Thiên Thần ôm chặt thắt lưng của cậu, lực đạo mạnh mẽ từ những ngón tay rắn chắc khiến một cơn đau đớn từ trên lưng truyền lại, nhưng song song lại có một loại xúc động mãnh liệt không rõ ràng, một loại xúc động khiến cậu nghĩ đem mình buông ra, cho mình nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cho mình phóng túng làm những chuyện mình yêu thích mà chưa có cơ hội làm.
Mà cậu cũng đã làm như vậy rồi.
Không nói gì thêm, hai tay cậu siết chặt lấy cổ áo tây trang cao cấp khiến cho tây trang đang phẳng phiu của người đàn ông trở nên nhăm nhúm thành một đoàn trong tay cậu.
Lục Thiên Thần cũng không để ý chỉ ôm chặt chàng trai, cảm giác được từ trên vai truyền đến gián đoạn tiếng nức nở liền dịu dàng đem người từ trên salon kéo vào trong ngực mình.
Một người sẽ không bởi vì thỉnh thoảng rơi lệ mà từ đó về sau sẽ trở nên yếu đuối bất kham, mà thỉnh thoảng theo đuổi việc phát tiết tình cảm của chính mình cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đối với người đó, nhưng sau khi rơi nước mắt thì tâm tình lại càng thoải mái hơn một chút. Quá mức thành thục hay quá mức hiểu chuyện, đối với người khác rất tốt đẹp nhưng đối với mình làm sao không phải là một loại dằn vặt?
Sau khi khóc xong quả nhiên tốt hơn nhiều, cảm giác được người ỷ lại chính xác không tệ, thế nhưng cảm giác ỷ lại vào người khác tựa hồ cũng rất tốt, thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng như vậy thôi.
Đường Phong đem đầu chôn ở cổ Lục Thiên Thần mà khóc sau đó liền cảm thấy không được tự nhiên cùng xấu hổ, một ông già gần bốn mươi tuổi rồi lại còn khóc sướt mướt trước mặt một người thanh niên, nhưng việc cậu khóc có quan hệ gì đến thân phận cùng tuổi tác của cậu chứ?…. lướt qua mấy loại từ hình dung người như “ôn nhu” “thành công”, xét đến cùng cũng không có một từ “người” chân chính.
Những con người tinh anh đều không muốn có người biết khổ não cùng nhược điểm của họ, huống chi những điều thuộc về con người bình thường.
Đường Phong lẳng lặng dựa vào trên vai Lục Thiên Thần, trong đầu trắng xóa một mảnh, cậu không suy nghĩ gì cả, không thèm nghĩ quá khứ cũng không thèm nghĩ tương lai, làm cho mình dừng lại ở thời khắc này, dùng hai chữ để hình dung chính là —– đờ ra.
Trên mặt truyền đến cảm xúc mềm mại, sau đó là những nụ hôn liên tục rơi xuống mặt cùng cổ của cậu, Đường Phong mới ý thức được là Lục Thiên Thần đang hôn cậu, là những nụ hôn đơn thuần không mang theo bất luận yếu tố tình dục dơ bẩn nào.
Ôn nhu, mang theo thương tiếc, mỗi một nụ hôn rơi vào trên mặt đều đem đến cảm giác cẩn thận cùng trân ái.
Nguyên lai đây là cảm giác được người thương tiếc nâng niu trong lòng bàn tay.
Đường Phong nhắm hai mắt lại, cậu nghĩ đến lúc cậu còn rất nhỏ rất nhỏ, lúc cha mẹ đem cậu đặt bên đường hẳn cũng đã từng lưu lại một nụ hôn trên trán cậu.
Sự anh tĩnh nhu thuận của chàng trai như một loại ám chỉ Lục Thiên Thần có thể tiếp tục hôn, hai tay của hắn nâng chàng trai ngồi lên đùi của hắn để cho bọn họ mặt đối mặt, Đường Phong vẫn không mở mắt, mà Lục Thiên Thần cũng không có vội vã, hắn chỉ yên lặng nhìn chàng trai an tĩnh trước mặt, ánh mắt chăm chú đến mức có thể thấy đường vân tinh tế nơi khóe mắt của Đường Phong.
Cái trán trơn bòng, mí mắt cùng khóe mắt thoáng nhếch lên, lông mi đen nhánh run run giống như cánh bướm sau cơn mưa, chóp mũi phụt lên khí tức mềm nhẹ, hai phiến môi nhợt nhạt thoạt nhìn cực kỳ mềm mại.
Băng giá trong lòng Lục Thiên Thần đột nhiên hòa tan ra, hắn ở nơi Đường Phong nhìn không thấy lộ ra tươi cười nhàn nhạt, một chút lại một chút đến gần đối phương, cho đến khi chóp mũi gần như đụng vào nhau mới nhắm mắt lại, đôi môi chạm vào nhau.
Lần đầu tiên, chân chính, khúc ca thuộc riêng về hai người đàn ông.
Cẩn thận lại ôn nhu đơn thuần khiến lòng người một mảnh ngọt ngào.
Bọn họ thậm chí không có vội vã thâm nhập kết thúc nụ hôn môi không chứa bất kỳ yếu tố tình dục.
“Nghỉ ngơi một chút, dù nhắm mắt một lát cũng tốt.” Lục Thiên Thần lần nữa đem người đặt trở về salon, ngay lúc Đường Phong mở mắt liền cúi xuống đặt lên trán chàng trai một nụ hôn, sau đó ngồi xuống cũng không trông nom đối phương nhìn mình thế nào liền đem người kéo xuống gối đầu lên chân của mình mà ngủ.
Trên mặt có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Thiên Thần, tuy rằng người này thoạt nhìn luôn lạnh như băng với khuôn mặt thối “ngươi thiếu ta ba vạn”, thế nhưng cơ thể lại vô cùng ấm áp.
Nếu đã muốn theo đuổi sự phóng túng của bản thân, Đường Phong cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình cũng không có chút khách khí liền ở trên đùi Lục Thiên Thần điều chỉnh một chút liền an tĩnh nhắm hai mắt lại, bất quá lễ nghi cơ bản đã khắc sâu vào khung thế nào cũng không quên được.
“Cám ơn.”
“Cậu là nhân viên của tôi.”
Nghe lý do không gọi là lý do, Đường Phong hiểu ý nhắm mắt lại mỉm cười.
Lục Thiên Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc đen ngắn của Đường Phong, đại khái qua hơn mười phút thì chính mình cũng ngã xuống salon, từ tư thế ngồi thẳng chuyển thành nằm nghiêng, từ phía sau đem Đường Phong ôm vào trong ngực, ngón tay quấn lấy ngón tay.
…
…
Một giờ rưỡi chiều thì tiếp tục quay phim, lần thứ hai Đường Phong xuất hiện ở phim trường đều khiến một số người cảm thấy kinh ngạc, mắt của chàng trai bởi vì vừa khóc nên thoáng còn chút sưng đỏ cho dù chuyên viên trang điểm đã dùng phấn che đi vết tích rơi lệ thì đôi mắt sáng sủa kia vẫn để lộ ra cảm giác yếu đuối như cũ, giống như một tầng băng thật mỏng, ngươi thấy không không rõ phía sau tầng băng đó có hay không ẩn dấu một người, mà người kia có hay không một cõi lòng đầy bi thương.
Ngươi bắt đầu lo lắng, lo lắng tầng băng này đột nhiên vỡ vụn ra tạo nên vết cắt trong đôi mắt Đường Phong, hoặc là đột nhiên từ khóa mắt chàng trai này sẽ chảy xuống giọt nước mắt.
« Bản quay lần thứ mười ! » Người ghi chép tại trường quay theo lệ hô lên để Đường Phong vào chỗ bắt đầu diễn.
Cùng chín lần trước không giống với, chàng trai không có ngay từ đầu đã bước đi về phía màn ảnh, trong tay Đường Phong là hủ tro cốt, cậu đứng tại chỗ một dây, ngẩng đầu mở ra hai mắt, khi cậu bán ngẩng đầu thì thân ảnh nhỏ bé cùng bối cảnh to lớn hình thành một hiệu ứng thật khó tưởng tượng.
Dày đặc yếu đuối cùng mê man giống như gió to cấp tốc cuồn cuộn kéo đến, cho dù sau đó cậu không làm thêm động tác, cho dù cậu không có lời thuyết minh thâm trầm đầy xúc động, màn ảnh kéo đến gần khuôn mặt Đường Phong, cảm giác yếu đuối mạnh mẽ như đêm đen nặng nề đè ép đi xuống.
Đường Phong không cần nói một chữ, cho dù chàng trai nhẹ nhàng chớp mắt cũng sẽ khiến cho ngươi vì cậu mà lo lắng, ngươi sẽ nghĩ vì sao cậu lại mê man cùng yếu đuối như vậy, vì sao cậu lại cô đơn chiếc bóng như vậy, cậu từ đâu tới đây, cậu lại muốn đi đến nơi nào, cho dù vậy vẫn sẽ luôn tiêu sái đạt được mục đích của cậu chăng ?
Lại một lần tuần hoàn, từ ngã rẽ đến đầu đường, lại từ đầu đường đến ngã rẽ, làm cho lòng người đối số mệnh cảm thấy nặng nề.
Diễn xuất phân cảnh này Đường Phong cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề nhân vật, cậu tưởng tượng chính mình là tu sĩ Đường, tu sĩ Đường cũng chính là cậu, bọn họ có thể tồn tại song song chỉ là không cùng không gian mà thôi. Bọn họ sinh ra giống nhau, lại đồng dạng có nhiều năm nặng nề có chút thời gian càng mê man yếu đuối.
Trên màn ảnh, hết thảy được phóng đại.
Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu tình, lại làm cho người ta yêu thương còn hơn lúc khóc.
Tại lúc cuối của phân cảnh, cậu ngẩng đầu lên đối diện màn ảnh, đạo diễn cùng nhân viên công tác ngồi sau ghế giám sát trực tiếp thấy được quá trình ngẩng đầu của Đường Phong, cùng với khuôn mặt khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Trong nháy mắt này, mọi người đều cảm thấy được trái tim mình rung động, giống như bị người dùng thiết chùy hung hăng đánh một chút, trong óc ong ong một mảnh.
« Lý đạo diễn, hiện tại tôi tin vào những lời ngài nói với tôi vào buổi trưa rồi, Đường Phong thực sự có tư cách trở thành người thay thế Fiennes. » Phó đạo diễn thở ra một hơi, thật lâu ngắm nhìn hình ảnh dừng lại của Đường Phong trên màn hình không nhúc nhích, chỉ cần tùy tiện đem ra một chút cũng đủ làm quảng cáo tuyên truyền rồi.
Lý Nguy không nói gì, ông chỉ là có chút quá mức kinh ngạc mà thôi.
Biểu hiện của Đường Phong quá mức vượt trội, vượt trội đến mức khiến ông cảm thấy người như vậy sao có thể là một người mới ? Trước đó làm sao có thể không có bất kỳ bộ phim thành danh nào ?
Ông vốn tưởng rằng chí ít Đường Phong cũng phải tốn hai ba ngày để làm ra một phân cảnh để cho ông miễn cưỡng khiến ông thỏa mãn, thế nhưng hiện tại, cư nhiên chỉ là một buổi trưa, chỉ có vài tiếng đồng hồ !
Mà hiệu quả tốt đến mức khiến ông kích động đến nói không ra lời, Lý Nguy quá mức hưng phấn, ông nở nụ cười rồi dùng hai tay bưng mặt mình, không thể tin ông cư nhiên đã đào ra được một viên ngọc quý.
Ông hiện tại minh bạch lời nói của Lai Thụy, cái lão già có ánh mắt độc đáo ngay từ đầu đã nhìn thấy được khí chất đặc biệt khiến người mê muội trên người của Đường Phong, đó chính là khả năng vô hạn.A
“Đường Phong, không cần… ép buộc chính mình như vậy, bất cứ ai cũng có nhược điểm của mình cùng quyền lợi thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém, không nên đem mình tưởng tượng quá mức kiên cường, trên thực tế bản thân cậu không thể lợi hại như trong tưởng tượng.” Lục Thiên Thần đưa tay ôm lấy Đường Phong, mềm nhẹ nói, “Cậu chỉ là một người bình thường, một chàng trai bình thường.”
Không phải tinh anh trong phim ảnh, cũng không phải vai nam chính gánh vác sứ mệnh trong tiểu thuyết.
“Tôi chỉ muốn… chỉ là có chút…” Lời nói nghẹn trong cổ họng thế nào cũng không thể nói nên lời, Đường Phong hít sâu một hơi rồi lựa chọn đem đầu dựa vào vai Lục Thiên Thần, chí ít rất nhiều năm trước đây cậu cũng từng tưởng tượng có một ngày cậu có thể nằm trong lòng một người để tùy ý phát tiết tâm tình của mình.
Lục Thiên Thần ôm chặt thắt lưng của cậu, lực đạo mạnh mẽ từ những ngón tay rắn chắc khiến một cơn đau đớn từ trên lưng truyền lại, nhưng song song lại có một loại xúc động mãnh liệt không rõ ràng, một loại xúc động khiến cậu nghĩ đem mình buông ra, cho mình nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cho mình phóng túng làm những chuyện mình yêu thích mà chưa có cơ hội làm.
Mà cậu cũng đã làm như vậy rồi.
Không nói gì thêm, hai tay cậu siết chặt lấy cổ áo tây trang cao cấp khiến cho tây trang đang phẳng phiu của người đàn ông trở nên nhăm nhúm thành một đoàn trong tay cậu.
Lục Thiên Thần cũng không để ý chỉ ôm chặt chàng trai, cảm giác được từ trên vai truyền đến gián đoạn tiếng nức nở liền dịu dàng đem người từ trên salon kéo vào trong ngực mình.
Một người sẽ không bởi vì thỉnh thoảng rơi lệ mà từ đó về sau sẽ trở nên yếu đuối bất kham, mà thỉnh thoảng theo đuổi việc phát tiết tình cảm của chính mình cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đối với người đó, nhưng sau khi rơi nước mắt thì tâm tình lại càng thoải mái hơn một chút. Quá mức thành thục hay quá mức hiểu chuyện, đối với người khác rất tốt đẹp nhưng đối với mình làm sao không phải là một loại dằn vặt?
Sau khi khóc xong quả nhiên tốt hơn nhiều, cảm giác được người ỷ lại chính xác không tệ, thế nhưng cảm giác ỷ lại vào người khác tựa hồ cũng rất tốt, thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng như vậy thôi.
Đường Phong đem đầu chôn ở cổ Lục Thiên Thần mà khóc sau đó liền cảm thấy không được tự nhiên cùng xấu hổ, một ông già gần bốn mươi tuổi rồi lại còn khóc sướt mướt trước mặt một người thanh niên, nhưng việc cậu khóc có quan hệ gì đến thân phận cùng tuổi tác của cậu chứ?…. lướt qua mấy loại từ hình dung người như “ôn nhu” “thành công”, xét đến cùng cũng không có một từ “người” chân chính.
Những con người tinh anh đều không muốn có người biết khổ não cùng nhược điểm của họ, huống chi những điều thuộc về con người bình thường.
Đường Phong lẳng lặng dựa vào trên vai Lục Thiên Thần, trong đầu trắng xóa một mảnh, cậu không suy nghĩ gì cả, không thèm nghĩ quá khứ cũng không thèm nghĩ tương lai, làm cho mình dừng lại ở thời khắc này, dùng hai chữ để hình dung chính là —– đờ ra.
Trên mặt truyền đến cảm xúc mềm mại, sau đó là những nụ hôn liên tục rơi xuống mặt cùng cổ của cậu, Đường Phong mới ý thức được là Lục Thiên Thần đang hôn cậu, là những nụ hôn đơn thuần không mang theo bất luận yếu tố tình dục dơ bẩn nào.
Ôn nhu, mang theo thương tiếc, mỗi một nụ hôn rơi vào trên mặt đều đem đến cảm giác cẩn thận cùng trân ái.
Nguyên lai đây là cảm giác được người thương tiếc nâng niu trong lòng bàn tay.
Đường Phong nhắm hai mắt lại, cậu nghĩ đến lúc cậu còn rất nhỏ rất nhỏ, lúc cha mẹ đem cậu đặt bên đường hẳn cũng đã từng lưu lại một nụ hôn trên trán cậu.
Sự anh tĩnh nhu thuận của chàng trai như một loại ám chỉ Lục Thiên Thần có thể tiếp tục hôn, hai tay của hắn nâng chàng trai ngồi lên đùi của hắn để cho bọn họ mặt đối mặt, Đường Phong vẫn không mở mắt, mà Lục Thiên Thần cũng không có vội vã, hắn chỉ yên lặng nhìn chàng trai an tĩnh trước mặt, ánh mắt chăm chú đến mức có thể thấy đường vân tinh tế nơi khóe mắt của Đường Phong.
Cái trán trơn bòng, mí mắt cùng khóe mắt thoáng nhếch lên, lông mi đen nhánh run run giống như cánh bướm sau cơn mưa, chóp mũi phụt lên khí tức mềm nhẹ, hai phiến môi nhợt nhạt thoạt nhìn cực kỳ mềm mại.
Băng giá trong lòng Lục Thiên Thần đột nhiên hòa tan ra, hắn ở nơi Đường Phong nhìn không thấy lộ ra tươi cười nhàn nhạt, một chút lại một chút đến gần đối phương, cho đến khi chóp mũi gần như đụng vào nhau mới nhắm mắt lại, đôi môi chạm vào nhau.
Lần đầu tiên, chân chính, khúc ca thuộc riêng về hai người đàn ông.
Cẩn thận lại ôn nhu đơn thuần khiến lòng người một mảnh ngọt ngào.
Bọn họ thậm chí không có vội vã thâm nhập kết thúc nụ hôn môi không chứa bất kỳ yếu tố tình dục.
“Nghỉ ngơi một chút, dù nhắm mắt một lát cũng tốt.” Lục Thiên Thần lần nữa đem người đặt trở về salon, ngay lúc Đường Phong mở mắt liền cúi xuống đặt lên trán chàng trai một nụ hôn, sau đó ngồi xuống cũng không trông nom đối phương nhìn mình thế nào liền đem người kéo xuống gối đầu lên chân của mình mà ngủ.
Trên mặt có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Thiên Thần, tuy rằng người này thoạt nhìn luôn lạnh như băng với khuôn mặt thối “ngươi thiếu ta ba vạn”, thế nhưng cơ thể lại vô cùng ấm áp.
Nếu đã muốn theo đuổi sự phóng túng của bản thân, Đường Phong cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình cũng không có chút khách khí liền ở trên đùi Lục Thiên Thần điều chỉnh một chút liền an tĩnh nhắm hai mắt lại, bất quá lễ nghi cơ bản đã khắc sâu vào khung thế nào cũng không quên được.
“Cám ơn.”
“Cậu là nhân viên của tôi.”
Nghe lý do không gọi là lý do, Đường Phong hiểu ý nhắm mắt lại mỉm cười.
Lục Thiên Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc đen ngắn của Đường Phong, đại khái qua hơn mười phút thì chính mình cũng ngã xuống salon, từ tư thế ngồi thẳng chuyển thành nằm nghiêng, từ phía sau đem Đường Phong ôm vào trong ngực, ngón tay quấn lấy ngón tay.
…
…
Một giờ rưỡi chiều thì tiếp tục quay phim, lần thứ hai Đường Phong xuất hiện ở phim trường đều khiến một số người cảm thấy kinh ngạc, mắt của chàng trai bởi vì vừa khóc nên thoáng còn chút sưng đỏ cho dù chuyên viên trang điểm đã dùng phấn che đi vết tích rơi lệ thì đôi mắt sáng sủa kia vẫn để lộ ra cảm giác yếu đuối như cũ, giống như một tầng băng thật mỏng, ngươi thấy không không rõ phía sau tầng băng đó có hay không ẩn dấu một người, mà người kia có hay không một cõi lòng đầy bi thương.
Ngươi bắt đầu lo lắng, lo lắng tầng băng này đột nhiên vỡ vụn ra tạo nên vết cắt trong đôi mắt Đường Phong, hoặc là đột nhiên từ khóa mắt chàng trai này sẽ chảy xuống giọt nước mắt.
« Bản quay lần thứ mười ! » Người ghi chép tại trường quay theo lệ hô lên để Đường Phong vào chỗ bắt đầu diễn.
Cùng chín lần trước không giống với, chàng trai không có ngay từ đầu đã bước đi về phía màn ảnh, trong tay Đường Phong là hủ tro cốt, cậu đứng tại chỗ một dây, ngẩng đầu mở ra hai mắt, khi cậu bán ngẩng đầu thì thân ảnh nhỏ bé cùng bối cảnh to lớn hình thành một hiệu ứng thật khó tưởng tượng.
Dày đặc yếu đuối cùng mê man giống như gió to cấp tốc cuồn cuộn kéo đến, cho dù sau đó cậu không làm thêm động tác, cho dù cậu không có lời thuyết minh thâm trầm đầy xúc động, màn ảnh kéo đến gần khuôn mặt Đường Phong, cảm giác yếu đuối mạnh mẽ như đêm đen nặng nề đè ép đi xuống.
Đường Phong không cần nói một chữ, cho dù chàng trai nhẹ nhàng chớp mắt cũng sẽ khiến cho ngươi vì cậu mà lo lắng, ngươi sẽ nghĩ vì sao cậu lại mê man cùng yếu đuối như vậy, vì sao cậu lại cô đơn chiếc bóng như vậy, cậu từ đâu tới đây, cậu lại muốn đi đến nơi nào, cho dù vậy vẫn sẽ luôn tiêu sái đạt được mục đích của cậu chăng ?
Lại một lần tuần hoàn, từ ngã rẽ đến đầu đường, lại từ đầu đường đến ngã rẽ, làm cho lòng người đối số mệnh cảm thấy nặng nề.
Diễn xuất phân cảnh này Đường Phong cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề nhân vật, cậu tưởng tượng chính mình là tu sĩ Đường, tu sĩ Đường cũng chính là cậu, bọn họ có thể tồn tại song song chỉ là không cùng không gian mà thôi. Bọn họ sinh ra giống nhau, lại đồng dạng có nhiều năm nặng nề có chút thời gian càng mê man yếu đuối.
Trên màn ảnh, hết thảy được phóng đại.
Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu tình, lại làm cho người ta yêu thương còn hơn lúc khóc.
Tại lúc cuối của phân cảnh, cậu ngẩng đầu lên đối diện màn ảnh, đạo diễn cùng nhân viên công tác ngồi sau ghế giám sát trực tiếp thấy được quá trình ngẩng đầu của Đường Phong, cùng với khuôn mặt khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Trong nháy mắt này, mọi người đều cảm thấy được trái tim mình rung động, giống như bị người dùng thiết chùy hung hăng đánh một chút, trong óc ong ong một mảnh.
« Lý đạo diễn, hiện tại tôi tin vào những lời ngài nói với tôi vào buổi trưa rồi, Đường Phong thực sự có tư cách trở thành người thay thế Fiennes. » Phó đạo diễn thở ra một hơi, thật lâu ngắm nhìn hình ảnh dừng lại của Đường Phong trên màn hình không nhúc nhích, chỉ cần tùy tiện đem ra một chút cũng đủ làm quảng cáo tuyên truyền rồi.
Lý Nguy không nói gì, ông chỉ là có chút quá mức kinh ngạc mà thôi.
Biểu hiện của Đường Phong quá mức vượt trội, vượt trội đến mức khiến ông cảm thấy người như vậy sao có thể là một người mới ? Trước đó làm sao có thể không có bất kỳ bộ phim thành danh nào ?
Ông vốn tưởng rằng chí ít Đường Phong cũng phải tốn hai ba ngày để làm ra một phân cảnh để cho ông miễn cưỡng khiến ông thỏa mãn, thế nhưng hiện tại, cư nhiên chỉ là một buổi trưa, chỉ có vài tiếng đồng hồ !
Mà hiệu quả tốt đến mức khiến ông kích động đến nói không ra lời, Lý Nguy quá mức hưng phấn, ông nở nụ cười rồi dùng hai tay bưng mặt mình, không thể tin ông cư nhiên đã đào ra được một viên ngọc quý.
Ông hiện tại minh bạch lời nói của Lai Thụy, cái lão già có ánh mắt độc đáo ngay từ đầu đã nhìn thấy được khí chất đặc biệt khiến người mê muội trên người của Đường Phong, đó chính là khả năng vô hạn.A