Chương : 143
Hollywood chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung: vòng danh lợi.
Mà việc so sánh độ thành công giữa các minh tinh lại càng đơn giản: có danh hay không, thứ nhì là lợi, mà hai điều này cho tới bây giờ cũng không có cái gì mâu thuẫn.
Mỗi một năm đại lễ điện ảnh đều sẽ bình chọn ra diễn viên đạt giải ảnh đế, ngươi cũng có thể tưởng tượng mỗi một năm sẽ tăng bao nhiêu diễn viên đạt giải ảnh đế, người đóng phim rất nhiều, người có mị lực đóng phim lại càng nhiều.
Một ít diễn viên đạt được danh hiệu ảnh đế nếu có một ngày phải ly khai bộ phim cố định của họ, nhân vật cố định của họ thường sẽ mất đi tiêu chuẩn, hoặc bị ánh mắt kiêu ngạo của chính mình tạo thành rào cản, dần dần sẽ theo đỉnh kim tự tháp từ từ trượt xuống, rất nhiều diễn viên từng cầm nhiều giải thưởng quan trọng hôm nay cũng chỉ là một ít diễn viên có chút thành tựu hoặc là làm diễn viên phụ phối hợp với người mới.
Đường Phong có thực lực, cậu cũng không thiếu mị lực, nhưng hiện tại cậu thiếu khuyết chính là tư cách tiến vào vòng xã giao của Hollywood.
Ở Hollywood ngươi không có cách nào thanh cao, mà Đường Phong cũng không cho là kết giao bạn bè có gì không tốt. Không sai, ở nơi đây đúng là có chút bại hoại, thế nhưng cũng có càng nhiều người tài hoa hơn người, ngươi có thể tùy tiện suy nghĩ một chút, nơi này có biên tập tạp chí nổi danh, có nhà tạo hình xuất sắc cùng người đầu tư ưu tú.
Ở đây đầy rẫy các nhân sĩ thành công, mà được nói chuyện cùng bọn họ ngươi sẽ có được thu hoạch mà không bao giờ có thể tưởng tượng tới.
Một người có thể trở thành người thành công, hắn tất nhiên có ưu điểm của mình.
Mà hiện tại, cái Đường Phong cần làm không chỉ là nghiêm túc đóng phim, tập thể hình tập võ, cậu còn phải đi tham gia một ít hoạt động xã giao cần thiết. Không cần phải tận lực đi kết giao, chỉ cần đi hưởng thụ tụ hội, thưởng thức rượu ngon thức ăn ngon, đi kết giao bạn bè nói chuyện phiếm như một lạc thú, mang theo thái độ chân thành, đừng tưởng rằng những người khác đều là kẻ ngu si, đối với người quá mức tiếp cận mọi người đều có thể cảm nhận được.
Kinh nghiệm đời trước nói cho Đường Phong biết, như vậy là đủ rồi.
Buổi tối có một bữa tiệc tư nhân, chủ sự là Charles cũng vài người hợp tác của hắn, tiếp đãi tân khách có vài người là người làm ăn đương nhiên không tránh được việc tìm tới ngôi sao cùng người mẫu trợ trận.
Nói ngắn lại, trong các bữa tiệc ngươi có thể gặp các nhân vật ưu tú các ngành nghề hoặc cũng có thể là những kẻ đục nước béo cò.
Đương nhiên, Charles hướng chủ nhân bữa tiệc hé ra yêu cầu, Đường Phong dưới sự cổ động của Charles cũng xuất hiện nơi đây.
Fiennes ở Hollywood không thiếu bạn bè, cậu rất ít cùng một số người đặc biệt thân cận, cũng không cố ý xa cách ai, trên thực tế những người bạn tốt nhất của cậu đều là người ở ngoài giới giải trí, như là bác sĩ bệnh viện chẳng hạn.
Đường Phong không nghĩ tìm gặp những người cậu quen biết trong quá khứ, bởi vì đối phương sẽ cho rằng cậu chỉ là một minh tinh bé nhỏ khát vọng thành danh, không ai sẽ để ý đến cậu, Đường Phong cũng không muốn bị tóm đến bệnh viện tâm thần.
Thế nhưng cậu không thể cứ chỉ đi qua đi lại giữa phim trường cùng khách sạn, người dù sao cũng phải đi tiếp xúc với người khác mới có thể quen biết thêm nhiều người hơn nữa.
Bữa tiệc tối hôm nay có chủ đề là “Rừng rậm”, khách nhân có thể ăn mặc những trang phục gần gũi với thiên nhiên, đồ trang sức có hình dạng trái cây hoa lá là chính.
Charles cùng Đường Phong hôm nay đều mặc tây trang, vì phù hợp với chủ đề của bữa tiệc, màu quần áo mà họ lựa gần giống với rừng rậm, vét đen đại biểu đất đai, cà vạt xanh lá, tay áo đính những viên thủy tinh hình trái cây màu nâu thật khả ái. Hội trường của bữa tiệc cũng có đặc sắc riêng của mình, Đường Phong cùng Charles tiến nhập hội trường thông qua một cổng vòm được bện từ lá cây, hoa dại cùng dây leo, nơi cửa có đứng những người phục vụ vận trang phục người lùn trong các câu chuyện đồng thoại, bọn họ kiểm tra danh sách cùng với tiếp đãi khách nhân.
Hiện trường bữa tiệc hơi hôn ám, trên bàn gỗ ngoại trừ các mỹ thực làm thành hình trái cây cùng hoa lá còn dùng các loại quả màu đỏ cùng cành cây màu nâu làm trang sức, ngoài ra còn treo đầy những nhánh cây làm từ thủy tinh.
“Cảm giác thế nào?” Charles kéo Đường Phong di chuyển xung quanh, cùng người này trò chuyện, trao đổi danh thiếp sau đó lại đến những người khác..
Đây là một khung cảnh đầy thú vị, mọi người tụ lại cùng một chỗ trò chuyện, xong liền trao đổi danh thiếp. Cúng có một số người đang không ngừng tiếp cần các người mẫu cùng nữ minh tinh, trò chuyện trò chuyện một lúc thì song song biến mất, đại khải qua hơn nửa giờ mới gặp lại.
Âm nhạc, rượu ngon, người đẹp.
“Bữa tiệc rất tuyệt vời.” Đường Phong cười cười, cậu không thường tham gia hoạt động xã giao, nhưng không có nghĩa cậu không biết cách cùng người khác nói chuyện phiếm. Cho tới bây giờ tất cả đều rất tốt.
Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên một tay ôm một người mẫu xinh đẹp hướng bọn họ kêu: “Hắc, Charles!” nói xong đã đi tới.
“Tôi tự mình đi xung quanh.” Hoạt động xã giao thực chất là kết giao bạn bè, nhưng không phải ai cũng đáng để kết giao, người vừa gọi Charles này Đường Phong từng thấy qua trên tạp chí, thích làm chuyện xấu cùng nữ minh tinh, đời sống sinh hoạt không lành mạnh, Đường Phong đối với loại người này không có cảm tình gì.
Charles cũng không ép buộc cậu, chỉ dặn dò: “Vậy cậu phải cẩn thận, đừng đi quá xa, tôi rất nhanh sẽ đi tìm cậu.
…
…
Đi tới khu điểm tâm tùy tiện ăn một chút để lót dạ dày, Đường Phong từ trong chiếc khay của nhân viên tạp vụ lấy một ly rượu cốc-tai được pha chế thật xinh đẹp tùy ý đi tới đi lui trong bữa tiệc, bề ngoài xuất sắc của cậu sẽ đưa tới một ít người muốn tiếp cận, mà một phần cũng bởi vì hiện tại cậu vẫn là một ngôi sao nhỏ chỉ có chút danh tiếng ở Hollywood, lại ăn mặc quần áo cao cấp do Charles cung cấp, luôn sẽ có nữ minh tinh cùng người mẫu tưởng lầm cậu là một ông chủ phương Đông giàu có, liên tiếp đến làm quen.
Khiến Đường Phong có chút uất ức chính là, thế nào lại có người đem cậu nhầm thành người Nhật Bản cho nên hướng cậu dùng tiếng Nhật chào hỏi khiến cậu phải dùng tiếng Trung trả về, sau đó đối phương làm ra một biểu tình kinh ngạc nói ra một từ đơn: Chinese! Đường Phong cũng không cự tuyệt thẳng, cậu cùng các cô gái nói chuyện về hiện trạng của Hollywood, thời đại hiện tại đang phát sinh biến hóa, đã không còn là thời kì diễn viên là lớn nhất, đạo diễn quật khởi cùng các nhà sản xuất cường thế dần đem địa vị của diễn viên đè thấp. Hoặc là phải nhờ một chút ngoại lực mới có thể tốt đẹp, thành công của một người mẫu ngoại trừ ưu thế của bản thân còn phải được nhà thiết kế cùng danh nhân coi trọng mới được, nếu không được thừa nhận, rất lâu mới có thể được người nâng lên.
“Dựa theo cách nói của anh, chúng ta chỉ cần hấp dẫn được nhà thiết kế là có thể đủ giàu?” Mấy mỹ nữ người Mỹ quay xung quanh người của chàng trai, thường thường bởi vì mấy câu vui đùa của Đường Phong mà cười rộ lên.
Những cô gái cởi mở này sau khi biết Đường Phong là người Trung Quốc liền liên tục truy hỏi nhãng vấn đề liên quan đến Trung quốc, như là võ thuật, Đường Phong lập tức đem những gì nghe được từ Lục Thiên Thần đem ra thể hiện khiến các cô nàng một phen sửng sốt.
“Nếu như các cô có thể tạo linh cảm cho nhà thiết kế đương nhiên rất tốt, cô cho hắn linh cảm, hắn cho cô cơ hội đi diễn cùng chụp ảnh trên bìa mặt tạp chí, điểm này chỗ nào cũng có thể dùng.” Đường Phong cười tươi nói.
Sau đó môt ít cô gái sẽ đối Đường Phong đưa ra một ít ám chỉ, giống như đi bên ngoài uống rượu hay cà phê gì đó, nhưng Đường Phong đều lễ phép cự tuyệt, nếu đặc biệt khó chơi liền tung đòn sát thủ: tôi có bạn trai rồi.
Mà những cô gái này đều phát sinh thanh âm ái muội “oa nga, nghe rất cool, chúng tôi hiểu rồi”, nhưng sau đó các cô lại hỏi về bạn trai của Đường Phong, làm cho Đường Phong phải dùng lý do muốn đi vệ sinh mà rời đi.
Trong phòng rửa tay, Đường Phong nhìn vào gương chỉnh sửa tóc một chút cho đến khi ổn thỏa mới rời đi.
“Tôi vừa thấy cậu, cậu rất được các cô gái hoan nghênh.” Một người trung niên người Mỹ gần bốn mươi tuổi đến cạnh Đường Phong lưng dựa vào khung cửa.
Đường Phong cười cười: “Mà đem cửa chặn lại, đây cũng không phải chuyện tốt.”
Người đàn ông trung niên thấp giọng nở nụ cười: “Không sai, đúng là không có chuyện gì tốt, tôi có thể hỏi cậu vài câu không?”
“Đương nhiên.”
“Cậu là người Trung Quốc chính tông?”
“Thật tốt quá, rốt cuộc có người không đem tôi nhầm thành người Nhật Bản rồi.” Đường Phong đùa giỡn.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười: “Rất khó gặp được một người Trung Quốc hài hước như cậu, ý của tôi là thoạt nhìn cậu rất nghiêm túc, may là tôi từng tiếp xúc qua người Nhật Bản, các cậu cùng bọn họ rất khác nhau.”
Đương nhiên là khác nhau rồi, Đường Phong cười cười.
“Tôi có thể hỏi cậu thêm một chuyện không?” Người đàn ông trung niên tựa hồ đã có hứng thú.
“Tôi không có biện pháp ở trong phòng rửa tay này cự tuyệt yêu cầu của ông, cho nên nhanh đi.”
“Ha ha, cậu thật là một người thú vị, tôi muốn hỏi chính là làm một người Trung Quốc cậu lý giải việc tín ngưỡng cùng anh hùng như thế nào?” Người đàn ông trung niên tựa vào khung cửa.
May là Đường Phong cũng không quá xa lạ đối với văn hóa Trung Quốc, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy thân phận của người ấm no tới để nói, tín ngưỡng là sinh hoạt tốt đẹp, điểm này so với bất luận cái gì lung tung trong thực tế đều quan trọng hơn, nhưng tôi cảm thấy phải có tình yêu.”
“Không phải anh hùng đều là những người lãnh tụ sao?”
“Tín ngưỡng người khác là một loại mềm yếu, tín ngưỡng thượng đế thì có chút bệnh tâm thần, tín ngưỡng chính mình cũng chưa chắc có bao nhiêu sáng suốt, tôi biết phần lớn người Mỹ lựa chọn tín ngưỡng chính mình, cường điệu mình, nhưng lâu dần sẽ biến thành một phần tự cho là đúng, tôi tin tưởng phần lớn nhân loại đều có khuyết điểm như vậy, rất dễ dàng bị sa đọa.”
“Lý giải rất tốt, tôi là Robert.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
Chàng trai chủ động vươn tay : « Đường Phong. »
Đây có tính là một lần vô tình gặp gỡ không ? Ở trong phòng rửa mặt lại gặp được nhà sản xuất, chủ tịch cố vấn tập đoàn truyền thông lớn nhất nhì ở Mỹ.
Robert không nhận ra Đường Phong, thế nhưng Fiennes đã từng hợp tác với Robert.
Mà việc so sánh độ thành công giữa các minh tinh lại càng đơn giản: có danh hay không, thứ nhì là lợi, mà hai điều này cho tới bây giờ cũng không có cái gì mâu thuẫn.
Mỗi một năm đại lễ điện ảnh đều sẽ bình chọn ra diễn viên đạt giải ảnh đế, ngươi cũng có thể tưởng tượng mỗi một năm sẽ tăng bao nhiêu diễn viên đạt giải ảnh đế, người đóng phim rất nhiều, người có mị lực đóng phim lại càng nhiều.
Một ít diễn viên đạt được danh hiệu ảnh đế nếu có một ngày phải ly khai bộ phim cố định của họ, nhân vật cố định của họ thường sẽ mất đi tiêu chuẩn, hoặc bị ánh mắt kiêu ngạo của chính mình tạo thành rào cản, dần dần sẽ theo đỉnh kim tự tháp từ từ trượt xuống, rất nhiều diễn viên từng cầm nhiều giải thưởng quan trọng hôm nay cũng chỉ là một ít diễn viên có chút thành tựu hoặc là làm diễn viên phụ phối hợp với người mới.
Đường Phong có thực lực, cậu cũng không thiếu mị lực, nhưng hiện tại cậu thiếu khuyết chính là tư cách tiến vào vòng xã giao của Hollywood.
Ở Hollywood ngươi không có cách nào thanh cao, mà Đường Phong cũng không cho là kết giao bạn bè có gì không tốt. Không sai, ở nơi đây đúng là có chút bại hoại, thế nhưng cũng có càng nhiều người tài hoa hơn người, ngươi có thể tùy tiện suy nghĩ một chút, nơi này có biên tập tạp chí nổi danh, có nhà tạo hình xuất sắc cùng người đầu tư ưu tú.
Ở đây đầy rẫy các nhân sĩ thành công, mà được nói chuyện cùng bọn họ ngươi sẽ có được thu hoạch mà không bao giờ có thể tưởng tượng tới.
Một người có thể trở thành người thành công, hắn tất nhiên có ưu điểm của mình.
Mà hiện tại, cái Đường Phong cần làm không chỉ là nghiêm túc đóng phim, tập thể hình tập võ, cậu còn phải đi tham gia một ít hoạt động xã giao cần thiết. Không cần phải tận lực đi kết giao, chỉ cần đi hưởng thụ tụ hội, thưởng thức rượu ngon thức ăn ngon, đi kết giao bạn bè nói chuyện phiếm như một lạc thú, mang theo thái độ chân thành, đừng tưởng rằng những người khác đều là kẻ ngu si, đối với người quá mức tiếp cận mọi người đều có thể cảm nhận được.
Kinh nghiệm đời trước nói cho Đường Phong biết, như vậy là đủ rồi.
Buổi tối có một bữa tiệc tư nhân, chủ sự là Charles cũng vài người hợp tác của hắn, tiếp đãi tân khách có vài người là người làm ăn đương nhiên không tránh được việc tìm tới ngôi sao cùng người mẫu trợ trận.
Nói ngắn lại, trong các bữa tiệc ngươi có thể gặp các nhân vật ưu tú các ngành nghề hoặc cũng có thể là những kẻ đục nước béo cò.
Đương nhiên, Charles hướng chủ nhân bữa tiệc hé ra yêu cầu, Đường Phong dưới sự cổ động của Charles cũng xuất hiện nơi đây.
Fiennes ở Hollywood không thiếu bạn bè, cậu rất ít cùng một số người đặc biệt thân cận, cũng không cố ý xa cách ai, trên thực tế những người bạn tốt nhất của cậu đều là người ở ngoài giới giải trí, như là bác sĩ bệnh viện chẳng hạn.
Đường Phong không nghĩ tìm gặp những người cậu quen biết trong quá khứ, bởi vì đối phương sẽ cho rằng cậu chỉ là một minh tinh bé nhỏ khát vọng thành danh, không ai sẽ để ý đến cậu, Đường Phong cũng không muốn bị tóm đến bệnh viện tâm thần.
Thế nhưng cậu không thể cứ chỉ đi qua đi lại giữa phim trường cùng khách sạn, người dù sao cũng phải đi tiếp xúc với người khác mới có thể quen biết thêm nhiều người hơn nữa.
Bữa tiệc tối hôm nay có chủ đề là “Rừng rậm”, khách nhân có thể ăn mặc những trang phục gần gũi với thiên nhiên, đồ trang sức có hình dạng trái cây hoa lá là chính.
Charles cùng Đường Phong hôm nay đều mặc tây trang, vì phù hợp với chủ đề của bữa tiệc, màu quần áo mà họ lựa gần giống với rừng rậm, vét đen đại biểu đất đai, cà vạt xanh lá, tay áo đính những viên thủy tinh hình trái cây màu nâu thật khả ái. Hội trường của bữa tiệc cũng có đặc sắc riêng của mình, Đường Phong cùng Charles tiến nhập hội trường thông qua một cổng vòm được bện từ lá cây, hoa dại cùng dây leo, nơi cửa có đứng những người phục vụ vận trang phục người lùn trong các câu chuyện đồng thoại, bọn họ kiểm tra danh sách cùng với tiếp đãi khách nhân.
Hiện trường bữa tiệc hơi hôn ám, trên bàn gỗ ngoại trừ các mỹ thực làm thành hình trái cây cùng hoa lá còn dùng các loại quả màu đỏ cùng cành cây màu nâu làm trang sức, ngoài ra còn treo đầy những nhánh cây làm từ thủy tinh.
“Cảm giác thế nào?” Charles kéo Đường Phong di chuyển xung quanh, cùng người này trò chuyện, trao đổi danh thiếp sau đó lại đến những người khác..
Đây là một khung cảnh đầy thú vị, mọi người tụ lại cùng một chỗ trò chuyện, xong liền trao đổi danh thiếp. Cúng có một số người đang không ngừng tiếp cần các người mẫu cùng nữ minh tinh, trò chuyện trò chuyện một lúc thì song song biến mất, đại khải qua hơn nửa giờ mới gặp lại.
Âm nhạc, rượu ngon, người đẹp.
“Bữa tiệc rất tuyệt vời.” Đường Phong cười cười, cậu không thường tham gia hoạt động xã giao, nhưng không có nghĩa cậu không biết cách cùng người khác nói chuyện phiếm. Cho tới bây giờ tất cả đều rất tốt.
Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên một tay ôm một người mẫu xinh đẹp hướng bọn họ kêu: “Hắc, Charles!” nói xong đã đi tới.
“Tôi tự mình đi xung quanh.” Hoạt động xã giao thực chất là kết giao bạn bè, nhưng không phải ai cũng đáng để kết giao, người vừa gọi Charles này Đường Phong từng thấy qua trên tạp chí, thích làm chuyện xấu cùng nữ minh tinh, đời sống sinh hoạt không lành mạnh, Đường Phong đối với loại người này không có cảm tình gì.
Charles cũng không ép buộc cậu, chỉ dặn dò: “Vậy cậu phải cẩn thận, đừng đi quá xa, tôi rất nhanh sẽ đi tìm cậu.
…
…
Đi tới khu điểm tâm tùy tiện ăn một chút để lót dạ dày, Đường Phong từ trong chiếc khay của nhân viên tạp vụ lấy một ly rượu cốc-tai được pha chế thật xinh đẹp tùy ý đi tới đi lui trong bữa tiệc, bề ngoài xuất sắc của cậu sẽ đưa tới một ít người muốn tiếp cận, mà một phần cũng bởi vì hiện tại cậu vẫn là một ngôi sao nhỏ chỉ có chút danh tiếng ở Hollywood, lại ăn mặc quần áo cao cấp do Charles cung cấp, luôn sẽ có nữ minh tinh cùng người mẫu tưởng lầm cậu là một ông chủ phương Đông giàu có, liên tiếp đến làm quen.
Khiến Đường Phong có chút uất ức chính là, thế nào lại có người đem cậu nhầm thành người Nhật Bản cho nên hướng cậu dùng tiếng Nhật chào hỏi khiến cậu phải dùng tiếng Trung trả về, sau đó đối phương làm ra một biểu tình kinh ngạc nói ra một từ đơn: Chinese! Đường Phong cũng không cự tuyệt thẳng, cậu cùng các cô gái nói chuyện về hiện trạng của Hollywood, thời đại hiện tại đang phát sinh biến hóa, đã không còn là thời kì diễn viên là lớn nhất, đạo diễn quật khởi cùng các nhà sản xuất cường thế dần đem địa vị của diễn viên đè thấp. Hoặc là phải nhờ một chút ngoại lực mới có thể tốt đẹp, thành công của một người mẫu ngoại trừ ưu thế của bản thân còn phải được nhà thiết kế cùng danh nhân coi trọng mới được, nếu không được thừa nhận, rất lâu mới có thể được người nâng lên.
“Dựa theo cách nói của anh, chúng ta chỉ cần hấp dẫn được nhà thiết kế là có thể đủ giàu?” Mấy mỹ nữ người Mỹ quay xung quanh người của chàng trai, thường thường bởi vì mấy câu vui đùa của Đường Phong mà cười rộ lên.
Những cô gái cởi mở này sau khi biết Đường Phong là người Trung Quốc liền liên tục truy hỏi nhãng vấn đề liên quan đến Trung quốc, như là võ thuật, Đường Phong lập tức đem những gì nghe được từ Lục Thiên Thần đem ra thể hiện khiến các cô nàng một phen sửng sốt.
“Nếu như các cô có thể tạo linh cảm cho nhà thiết kế đương nhiên rất tốt, cô cho hắn linh cảm, hắn cho cô cơ hội đi diễn cùng chụp ảnh trên bìa mặt tạp chí, điểm này chỗ nào cũng có thể dùng.” Đường Phong cười tươi nói.
Sau đó môt ít cô gái sẽ đối Đường Phong đưa ra một ít ám chỉ, giống như đi bên ngoài uống rượu hay cà phê gì đó, nhưng Đường Phong đều lễ phép cự tuyệt, nếu đặc biệt khó chơi liền tung đòn sát thủ: tôi có bạn trai rồi.
Mà những cô gái này đều phát sinh thanh âm ái muội “oa nga, nghe rất cool, chúng tôi hiểu rồi”, nhưng sau đó các cô lại hỏi về bạn trai của Đường Phong, làm cho Đường Phong phải dùng lý do muốn đi vệ sinh mà rời đi.
Trong phòng rửa tay, Đường Phong nhìn vào gương chỉnh sửa tóc một chút cho đến khi ổn thỏa mới rời đi.
“Tôi vừa thấy cậu, cậu rất được các cô gái hoan nghênh.” Một người trung niên người Mỹ gần bốn mươi tuổi đến cạnh Đường Phong lưng dựa vào khung cửa.
Đường Phong cười cười: “Mà đem cửa chặn lại, đây cũng không phải chuyện tốt.”
Người đàn ông trung niên thấp giọng nở nụ cười: “Không sai, đúng là không có chuyện gì tốt, tôi có thể hỏi cậu vài câu không?”
“Đương nhiên.”
“Cậu là người Trung Quốc chính tông?”
“Thật tốt quá, rốt cuộc có người không đem tôi nhầm thành người Nhật Bản rồi.” Đường Phong đùa giỡn.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười: “Rất khó gặp được một người Trung Quốc hài hước như cậu, ý của tôi là thoạt nhìn cậu rất nghiêm túc, may là tôi từng tiếp xúc qua người Nhật Bản, các cậu cùng bọn họ rất khác nhau.”
Đương nhiên là khác nhau rồi, Đường Phong cười cười.
“Tôi có thể hỏi cậu thêm một chuyện không?” Người đàn ông trung niên tựa hồ đã có hứng thú.
“Tôi không có biện pháp ở trong phòng rửa tay này cự tuyệt yêu cầu của ông, cho nên nhanh đi.”
“Ha ha, cậu thật là một người thú vị, tôi muốn hỏi chính là làm một người Trung Quốc cậu lý giải việc tín ngưỡng cùng anh hùng như thế nào?” Người đàn ông trung niên tựa vào khung cửa.
May là Đường Phong cũng không quá xa lạ đối với văn hóa Trung Quốc, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy thân phận của người ấm no tới để nói, tín ngưỡng là sinh hoạt tốt đẹp, điểm này so với bất luận cái gì lung tung trong thực tế đều quan trọng hơn, nhưng tôi cảm thấy phải có tình yêu.”
“Không phải anh hùng đều là những người lãnh tụ sao?”
“Tín ngưỡng người khác là một loại mềm yếu, tín ngưỡng thượng đế thì có chút bệnh tâm thần, tín ngưỡng chính mình cũng chưa chắc có bao nhiêu sáng suốt, tôi biết phần lớn người Mỹ lựa chọn tín ngưỡng chính mình, cường điệu mình, nhưng lâu dần sẽ biến thành một phần tự cho là đúng, tôi tin tưởng phần lớn nhân loại đều có khuyết điểm như vậy, rất dễ dàng bị sa đọa.”
“Lý giải rất tốt, tôi là Robert.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
Chàng trai chủ động vươn tay : « Đường Phong. »
Đây có tính là một lần vô tình gặp gỡ không ? Ở trong phòng rửa mặt lại gặp được nhà sản xuất, chủ tịch cố vấn tập đoàn truyền thông lớn nhất nhì ở Mỹ.
Robert không nhận ra Đường Phong, thế nhưng Fiennes đã từng hợp tác với Robert.