Chương : 149
Thời tiết sáng sủa, trời trong nắng ấm.
Ánh mặt trời phủ lên những ngọn cỏ xanh mượt khiến xung quanh chúng tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt, trong không khí tràn ngập hương vị của cỏ xanh cùng hoa lá, tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên mà xinh đẹp.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi tám của Fiennes, có rất nhiều fan hâm mộ trung thành đến tụ tập ở công viên của Los Angeles, có người cầm áp phích của Fiennes, có người cầm những đĩa phim mà Fiennes tham gia hoặc một ít thứ vụn vặt khác, sau đó cùng nhau đốt nến xung quanh ngôi mộ, đặt xuống từng đóa hoa tươi, đưa lên lời chúc phúc cho vị ảnh đế đã qua đời.
Không ai xôn xao gây ra động tĩnh lớn, không ai tranh cãi ầm ĩ, nhiều người thường xuyên nhìn khung ảnh của người đàn ông trên bia mộ rồi đờ ra, có thể là một phút cũng có thể là năm phút, đợi đến lúc tỉnh lại liền nở nụ cười khổ sở.
Người tới, người đi.
Người đàn ông trên bức ảnh cong khóe môi, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trong mắt hắn phảng phất mọi thứ đều chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: vân đạm phong khinh.
Hắn đem cuộc sống vốn dĩ như một tòa núi lớn dời đi trở nên bằng phẳng, hắn lựa chọn xem nhẹ nhiều thứ để có một cuộc sống tốt đẹp, tội gì phải làm khó bản thân cơ chứ?
Lúc Fiennes còn sống tuyệt đối không vượt qua đánh giá anh tuấn tiêu sái, bởi vì nguyên nhân có bệnh bẩm sinh nên làn da của hắn hơi có vẻ tái nhợt, thân thể cũng không đặc biệt tốt, cũng may sau khi thành danh có chậm rãi điều trị cùng luyện thái cực quyền cho nên cũng còn có thể chạy đi tham gia đóng phim ở các nơi khắp trên thế giới, nhưng đáng tiếc lúc còn nhỏ không được chăm sóc kĩ, trưởng thành lại có một đoạn thời gian khổ cực, đối với những điều này cho dù sau này hắn có tiền cũng không thể bù đắp lại được.
Môi của người đàn ông rất nhạt, nhợt nhạt có chút bệnh trạng, nhưng ngươi sẽ không cảm thấy Fiennes là một người có bệnh, bởi vì ở trước mặt của ngươi hắn luôn nói chuyện vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen láy sáng sủa khiến cho lòng người đắm chìm.
Đường Phong đứng trước bia mộ của bản thân mà cảm thấy mình thực sự rất may mắn, được sống lại trong cơ thể không có bệnh tật, trẻ tuổi lại anh tuấn, tuy rằng cậu cảm thấy mình trước đây không xấu, nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại cảm thấy nếu như mũi có thể cao thêm một chút thì có thể đẹp mắt hơn hay không?
Người yên nghỉ trong mộ kỳ thực cùng mình là một người, lại có một chút khác nhau.
Nếu đã muốn tảo mộ của mình, Đường Phong liền mua loại hoa mình thích nhất, không phải bách hợp cũng không phải sồ cúc, mà là một bó hoa hồng đỏ, khi cậu mang theo bó hoa hồng đỏ đi đến khu mộ liền có không ít người liếc nhìn, dù sao có rất ít người sẽ cầm hoa hồng đi tới khu mộ địa.
Thế nhưng đó là thứ Đường Phong thích, cậu thích chính là hoa hồng đỏ.
Lúc nhỏ ngẫu nhiên xem một bộ phim, bởi vì đã nhiều năm trôi qua đã không nhớ rõ nội dung cùng diễn viên, chỉ nhớ rõ nam chính đưa cho nữ chính một nhánh hoa hồng đỏ, sau khi nữ chính nhận được liền vô cùng kích động mà không ngừng nhảy nhót sung sướng.
Từ đó trong kí ức tuổi thơ liền nhiều hơn một nhánh hoa hồng đỏ, sự khuyết thiếu tình cảm cùng yêu thương thời ấu thơ có thể kiên cường vượt qua, nhưng cũng thường xuyên chờ đợi ai đó có thể đưa cho cậu một đóa hoa hồng đỏ nở rộ đầy nhiệt tình.
Cậu thích ở lễ tang của mình mọi người có thể mỉm cười ly khai, cũng hi vọng mỗi năm bên cạnh mộ đều có hoa hồng đỏ làm bạn.
Đường Phong tiến lên đem bó hoa hồng đỏ đặt xuống, sau đó đi đến bên cạnh Kino, phụ cận có người nhận ra Kino, bất quá cũng không có tiến đến quấy rầy vị siêu sao này.
“Kino.” Đường Phong nhẹ giọng hô, người này từ sau khi đến trước mộ thì trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt rồi đường nhìn cứ dán chặt vào bia mộ của người đàn ông không chút nhúng nhích.
Sau khi nghe tiếng hô của Đường Phong, Kino mới tiến lên đặt một bó sồ cúc nhỏ xuống, Đường Phong hợp thời lui về phía sau đứng cạnh Charles cùng Lục Thiên Thần, cậu biết Kino muốn nói chuyện với Fiennes, ở trong lòng.
Mà những lời này, Đường Phong đã được nghe từ Kino mấy ngày hôm trước.
Hi vọng lần tảo mộ này có thể mở ra khúc mắc của Kino, Đường Phong nhẹ nhàng hít vào một hơi, cùng hai người đàn ông thối lui đến dưới một gốc cây nhỏ cách đó không xa.
“Các anh không qua đó sao?” Ánh mắt Đường Phong nhìn thẳng vào ngôi mộ của cậu lại hỏi hai người bên cạnh.
“Ngạch…Được rồi.” Charles bĩu môi, có chút không tình nguyện cầm bó hoa hồng đỏ đi qua, Lục Thiên Thần cũng đuổi theo, chẳng qua là bởi vì Đường Phong mua hoa hồng đỏ cho nên hai người cũng liền mua hoa hồng đỏ, luôn một bộ đương nhiên, không chút quan tâm mua hoa hồng đỏ có cái gì không thích hợp hay không.
Bọn họ đi qua đem hoa tươi đặt xuống cạnh mộ, Charles tùy ý đưa mắt nhìn ảnh chụp người đàn ông trên bia mộ, trong mắt hiện lên một tia sáng, hắn vô thức nhìn thoáng qua Lục Thiên Thần, người sau cũng đang nhìn ảnh chụp mà suy tư.
“Cậu cũng có cảm giác giống tôi phải không?” Charles nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.
Đường nhìn dời khỏi bia mộ, Lục Thiên Thần hướng về phía Charles: “Cảm giác gì?”
“Không cần giả ngu, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, vừa nhìn biểu tình trong mắt cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì.” Charles nhẹ nhàng sách một tiếng, hắn biết là có chút hoang đường, nhưng hắn lại có một loại cảm giác, đôi mắt của Fiennes Đường trên ảnh cùng với đôi mắt của Đường Phong giống nhau đến kinh người.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ vì sao sẽ bị Đường Phong hấp dẫn rồi, một người trẻ tuổi lại có một đôi mắt của một người thành tục từng trải nhân sinh, mặc cho ai đều sẽ bị hấp dẫn.
Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, dùng một loại ngữ khí phản vấn nói chuyện: “Tôi nhớ kỹ cậu là một người theo thuyết vô thần.”
“Ha —— tôi chỉ nói là đôi mắt của Fiennes cùng Đường Phong rất giống nhau, cũng không nói bọn họ là cùng một người, nói không chừng Đường Phong là em trai thất lạc của Fiennes.” Charles nói nói lại cảm thấy không đúng lắm liền bổ sung thêm môt câu, “Hoặc là ba ba.”
“Ba ba?” Lục Thiên Thần lại đưa mắt nhìn ảnh chụp của người đàn ông, đúng vào độ tuổi thành thục lại anh tuấn, không hổ từng là siêu sao thế giới, từ một tấm ảnh cũng có thể cảm nhận được mị lực của Fiennes.
Chỉ là Lục Thiên Thần rất khó đem mối liên hệ giữa Fiennes và Đường Phong liên tưởng thành ba ba cùng con trai, quá quỷ dị, cảm giác này vô cùng kỳ quái.
“Cậu xem, nếu như giữa Đường Phong cùng Fiennes có mối quan hệ huyết thống thì moi chuyện đều thông rồi, Kino thích Fiennes, cũng có thể nói Kino thích anh trai hay ba ba của Đường Phong, cho nên Đường Phong sau khi nghe được chuyện này liền bị đả kích, sau đó liền chạy đến nơi này đi tảo mộ Fiennes.” Charles tự cho là bắt được đầu mối, lưu loát phân tích ra.
“Một Đại minh tinh nổi tiếng có danh có lợi, gần bốn mươi tuổi, không có bạn gái không có con cái, nói như thế nào cũng không thông, Lục Thiên Thần, cậu nói xem tôi nói đúng hay sai?”
“Cậu thật là đủ bát quái.”
« Lẽ nào cậu không muốn biết vì sao Đường Phong đặc biệt chú ý đến Fiennes sao ? Được rồi, đừng nói với tôi là cậu không muốn, cậu gần đây thế nhưng đối với Đường Phong rất ân cần, tôi đứng cách cậu mười thước cũng có thể ngửi được mùi vị cậu động dục. »
Lục Thiên Thần cất kỹ hoa hồng liền xoay người ly khai : « Đó là bởi vì chính cậu cũng đang động dục. »
Quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần bỏ đi, Charles thấp giọng cười, không sai, hiện tại bọn họ đều đang động dục, hơn nữa lại còn là cùng động dục với cùng một người.
Charles không có lập tức trở lại bên cạnh Đường Phong, hắn đi đến bên cạnh Michael Kino, hai tay đút trong túi quần thấp giọng nói chuyện.
« Không nên đi trêu chọc Đường Phong, tôi biết cậu thích Fiennes, hơn nữa Đường Phong có rất nhiều chỗ giống với Fiennes, thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết, người anh em, không nên vì vậy mà thích thượng Đường Phong, cậu ấy đã có chủ rồi. »
« Đường Phong là Đường Phong, Fiennes là Fiennes, chuyện đơn giản như vậy tự tôi có thể phân tích được, về phần tôi thích ai không phải là chuyện của anh. » Đối với người đàn ông từng cùng mình đánh nhau này, Kino không hề có khẩu khí tốt, từ cái nhìn đầu tiên thấy Charles, hắn đã cảm thấy người này không phải người tốt.
Từ trong túi lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, Charles chậm rãi phun ra một ngụm khói : « Ha hả, phản ứng thật ấu trĩ, cậu thích ai đương nhiên không có liên quan đến tôi, thế nhưng người nhà của cậu cũng sẽ không cho phép cậu yêu một người đàn ông, nếu như bon họ biết cậu yêu đàn ông lại bở vậy mà làm khó Đường Phong thì chuyện này liên quan đến tôi rồi. »
Khóe miệng của người đàn ông xả ra một tia cười tàn nhẫn : « Không có kết quả không có tương lai, cậu muốn hồ đồ thì đi tìm người khác, nghe kỹ đây Đại minh tinh của tôi, tôi không muốn uy hiếp hay cảnh cáo cậu, tôi không sợ cậu cũng không e ngại người nhà cảu cậu, cậu cứ tiếp tục thích Fiennes của cậu, mà Đường Phong, cậu ấy không là của cậu. »
« Lẽ nào cậu ấy là của anh ? » Kino có chút tức giận.
Charles lập tức mỉm cười, nâng cằm : « Không sai, cậu ấy là người của tôi. »
« Anh có thể làm gì cho cậu ấy ? Người như anh tôi đã thấy nhiều lắm rồi, có tân hoan sẽ vứt bỏ người cũ, tôi không cho phép anh tổn thương cậu ấy. »
« Buồn cười, cậu không cho phép ? Câu cho là cậu là hoàng đế trên võ đài sao ? Nghe kỹ, có thể nói ra những lời này cũng chỉ có thể nói rõ cậu một chút cũng không hiểu Đường Phong, cậu ấy là người thông minh kiên cường nhất trong những người tôi đã thấy, không phải loại người mà bị cậu hay tôi có thể đơn giản làm tổn thương. » Vỗ vai Kino, lúc Charles xoay khai lại ở bên tai đối phương phun ra một câu, « Nhớ kĩ những lời tôi nói. »
Tất cả đều bị Đường Phong thu vào trong mắt, cậu nhìn hướng người đàn ông đang đi về phía cậu, hỏi : « Anh nói gì với Kino ? »
« Nói những chuyện giữa đàn ông với nhau. » Charles hướng Đường Phong mở trừng hai mắt, cười đến vô sỉ.
« Tôi không phải là đàn ông sao ? » Đường Phong thiêu mi.
« Cậu là người đàn ông của tôi. »
Câu nói khiến người ta không nói được lời nào, Đường Phong hít sâu một hơi, quên đi, cậu không nói lại lưu manh.
Bọn họ đứng ở phụ cận chờ Kino, Đường Phong thấy Kino xoay người chuẩn bị đi về phía bọn họ, lại dường như thấy được người quen mà đi hai ba bước liền dừng lại.
Người tới là một người đàn ông thành thục thoạt nhìn trên dưới bốn mươi tuổi, tóc nâu mắt xanh, khí chất nho nhã, Kino đi qua bắt chuyện với đối phương, hiển nhiên là quen biết.
Lúc Đường Phong nhìn đến người đàn ông kia liền hơi sửng sốt, cậu thấy được một người mà không phải rất muốn thấy.
Ánh mặt trời phủ lên những ngọn cỏ xanh mượt khiến xung quanh chúng tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt, trong không khí tràn ngập hương vị của cỏ xanh cùng hoa lá, tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên mà xinh đẹp.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi tám của Fiennes, có rất nhiều fan hâm mộ trung thành đến tụ tập ở công viên của Los Angeles, có người cầm áp phích của Fiennes, có người cầm những đĩa phim mà Fiennes tham gia hoặc một ít thứ vụn vặt khác, sau đó cùng nhau đốt nến xung quanh ngôi mộ, đặt xuống từng đóa hoa tươi, đưa lên lời chúc phúc cho vị ảnh đế đã qua đời.
Không ai xôn xao gây ra động tĩnh lớn, không ai tranh cãi ầm ĩ, nhiều người thường xuyên nhìn khung ảnh của người đàn ông trên bia mộ rồi đờ ra, có thể là một phút cũng có thể là năm phút, đợi đến lúc tỉnh lại liền nở nụ cười khổ sở.
Người tới, người đi.
Người đàn ông trên bức ảnh cong khóe môi, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trong mắt hắn phảng phất mọi thứ đều chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: vân đạm phong khinh.
Hắn đem cuộc sống vốn dĩ như một tòa núi lớn dời đi trở nên bằng phẳng, hắn lựa chọn xem nhẹ nhiều thứ để có một cuộc sống tốt đẹp, tội gì phải làm khó bản thân cơ chứ?
Lúc Fiennes còn sống tuyệt đối không vượt qua đánh giá anh tuấn tiêu sái, bởi vì nguyên nhân có bệnh bẩm sinh nên làn da của hắn hơi có vẻ tái nhợt, thân thể cũng không đặc biệt tốt, cũng may sau khi thành danh có chậm rãi điều trị cùng luyện thái cực quyền cho nên cũng còn có thể chạy đi tham gia đóng phim ở các nơi khắp trên thế giới, nhưng đáng tiếc lúc còn nhỏ không được chăm sóc kĩ, trưởng thành lại có một đoạn thời gian khổ cực, đối với những điều này cho dù sau này hắn có tiền cũng không thể bù đắp lại được.
Môi của người đàn ông rất nhạt, nhợt nhạt có chút bệnh trạng, nhưng ngươi sẽ không cảm thấy Fiennes là một người có bệnh, bởi vì ở trước mặt của ngươi hắn luôn nói chuyện vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen láy sáng sủa khiến cho lòng người đắm chìm.
Đường Phong đứng trước bia mộ của bản thân mà cảm thấy mình thực sự rất may mắn, được sống lại trong cơ thể không có bệnh tật, trẻ tuổi lại anh tuấn, tuy rằng cậu cảm thấy mình trước đây không xấu, nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại cảm thấy nếu như mũi có thể cao thêm một chút thì có thể đẹp mắt hơn hay không?
Người yên nghỉ trong mộ kỳ thực cùng mình là một người, lại có một chút khác nhau.
Nếu đã muốn tảo mộ của mình, Đường Phong liền mua loại hoa mình thích nhất, không phải bách hợp cũng không phải sồ cúc, mà là một bó hoa hồng đỏ, khi cậu mang theo bó hoa hồng đỏ đi đến khu mộ liền có không ít người liếc nhìn, dù sao có rất ít người sẽ cầm hoa hồng đi tới khu mộ địa.
Thế nhưng đó là thứ Đường Phong thích, cậu thích chính là hoa hồng đỏ.
Lúc nhỏ ngẫu nhiên xem một bộ phim, bởi vì đã nhiều năm trôi qua đã không nhớ rõ nội dung cùng diễn viên, chỉ nhớ rõ nam chính đưa cho nữ chính một nhánh hoa hồng đỏ, sau khi nữ chính nhận được liền vô cùng kích động mà không ngừng nhảy nhót sung sướng.
Từ đó trong kí ức tuổi thơ liền nhiều hơn một nhánh hoa hồng đỏ, sự khuyết thiếu tình cảm cùng yêu thương thời ấu thơ có thể kiên cường vượt qua, nhưng cũng thường xuyên chờ đợi ai đó có thể đưa cho cậu một đóa hoa hồng đỏ nở rộ đầy nhiệt tình.
Cậu thích ở lễ tang của mình mọi người có thể mỉm cười ly khai, cũng hi vọng mỗi năm bên cạnh mộ đều có hoa hồng đỏ làm bạn.
Đường Phong tiến lên đem bó hoa hồng đỏ đặt xuống, sau đó đi đến bên cạnh Kino, phụ cận có người nhận ra Kino, bất quá cũng không có tiến đến quấy rầy vị siêu sao này.
“Kino.” Đường Phong nhẹ giọng hô, người này từ sau khi đến trước mộ thì trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt rồi đường nhìn cứ dán chặt vào bia mộ của người đàn ông không chút nhúng nhích.
Sau khi nghe tiếng hô của Đường Phong, Kino mới tiến lên đặt một bó sồ cúc nhỏ xuống, Đường Phong hợp thời lui về phía sau đứng cạnh Charles cùng Lục Thiên Thần, cậu biết Kino muốn nói chuyện với Fiennes, ở trong lòng.
Mà những lời này, Đường Phong đã được nghe từ Kino mấy ngày hôm trước.
Hi vọng lần tảo mộ này có thể mở ra khúc mắc của Kino, Đường Phong nhẹ nhàng hít vào một hơi, cùng hai người đàn ông thối lui đến dưới một gốc cây nhỏ cách đó không xa.
“Các anh không qua đó sao?” Ánh mắt Đường Phong nhìn thẳng vào ngôi mộ của cậu lại hỏi hai người bên cạnh.
“Ngạch…Được rồi.” Charles bĩu môi, có chút không tình nguyện cầm bó hoa hồng đỏ đi qua, Lục Thiên Thần cũng đuổi theo, chẳng qua là bởi vì Đường Phong mua hoa hồng đỏ cho nên hai người cũng liền mua hoa hồng đỏ, luôn một bộ đương nhiên, không chút quan tâm mua hoa hồng đỏ có cái gì không thích hợp hay không.
Bọn họ đi qua đem hoa tươi đặt xuống cạnh mộ, Charles tùy ý đưa mắt nhìn ảnh chụp người đàn ông trên bia mộ, trong mắt hiện lên một tia sáng, hắn vô thức nhìn thoáng qua Lục Thiên Thần, người sau cũng đang nhìn ảnh chụp mà suy tư.
“Cậu cũng có cảm giác giống tôi phải không?” Charles nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.
Đường nhìn dời khỏi bia mộ, Lục Thiên Thần hướng về phía Charles: “Cảm giác gì?”
“Không cần giả ngu, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, vừa nhìn biểu tình trong mắt cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì.” Charles nhẹ nhàng sách một tiếng, hắn biết là có chút hoang đường, nhưng hắn lại có một loại cảm giác, đôi mắt của Fiennes Đường trên ảnh cùng với đôi mắt của Đường Phong giống nhau đến kinh người.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ vì sao sẽ bị Đường Phong hấp dẫn rồi, một người trẻ tuổi lại có một đôi mắt của một người thành tục từng trải nhân sinh, mặc cho ai đều sẽ bị hấp dẫn.
Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, dùng một loại ngữ khí phản vấn nói chuyện: “Tôi nhớ kỹ cậu là một người theo thuyết vô thần.”
“Ha —— tôi chỉ nói là đôi mắt của Fiennes cùng Đường Phong rất giống nhau, cũng không nói bọn họ là cùng một người, nói không chừng Đường Phong là em trai thất lạc của Fiennes.” Charles nói nói lại cảm thấy không đúng lắm liền bổ sung thêm môt câu, “Hoặc là ba ba.”
“Ba ba?” Lục Thiên Thần lại đưa mắt nhìn ảnh chụp của người đàn ông, đúng vào độ tuổi thành thục lại anh tuấn, không hổ từng là siêu sao thế giới, từ một tấm ảnh cũng có thể cảm nhận được mị lực của Fiennes.
Chỉ là Lục Thiên Thần rất khó đem mối liên hệ giữa Fiennes và Đường Phong liên tưởng thành ba ba cùng con trai, quá quỷ dị, cảm giác này vô cùng kỳ quái.
“Cậu xem, nếu như giữa Đường Phong cùng Fiennes có mối quan hệ huyết thống thì moi chuyện đều thông rồi, Kino thích Fiennes, cũng có thể nói Kino thích anh trai hay ba ba của Đường Phong, cho nên Đường Phong sau khi nghe được chuyện này liền bị đả kích, sau đó liền chạy đến nơi này đi tảo mộ Fiennes.” Charles tự cho là bắt được đầu mối, lưu loát phân tích ra.
“Một Đại minh tinh nổi tiếng có danh có lợi, gần bốn mươi tuổi, không có bạn gái không có con cái, nói như thế nào cũng không thông, Lục Thiên Thần, cậu nói xem tôi nói đúng hay sai?”
“Cậu thật là đủ bát quái.”
« Lẽ nào cậu không muốn biết vì sao Đường Phong đặc biệt chú ý đến Fiennes sao ? Được rồi, đừng nói với tôi là cậu không muốn, cậu gần đây thế nhưng đối với Đường Phong rất ân cần, tôi đứng cách cậu mười thước cũng có thể ngửi được mùi vị cậu động dục. »
Lục Thiên Thần cất kỹ hoa hồng liền xoay người ly khai : « Đó là bởi vì chính cậu cũng đang động dục. »
Quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần bỏ đi, Charles thấp giọng cười, không sai, hiện tại bọn họ đều đang động dục, hơn nữa lại còn là cùng động dục với cùng một người.
Charles không có lập tức trở lại bên cạnh Đường Phong, hắn đi đến bên cạnh Michael Kino, hai tay đút trong túi quần thấp giọng nói chuyện.
« Không nên đi trêu chọc Đường Phong, tôi biết cậu thích Fiennes, hơn nữa Đường Phong có rất nhiều chỗ giống với Fiennes, thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết, người anh em, không nên vì vậy mà thích thượng Đường Phong, cậu ấy đã có chủ rồi. »
« Đường Phong là Đường Phong, Fiennes là Fiennes, chuyện đơn giản như vậy tự tôi có thể phân tích được, về phần tôi thích ai không phải là chuyện của anh. » Đối với người đàn ông từng cùng mình đánh nhau này, Kino không hề có khẩu khí tốt, từ cái nhìn đầu tiên thấy Charles, hắn đã cảm thấy người này không phải người tốt.
Từ trong túi lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, Charles chậm rãi phun ra một ngụm khói : « Ha hả, phản ứng thật ấu trĩ, cậu thích ai đương nhiên không có liên quan đến tôi, thế nhưng người nhà của cậu cũng sẽ không cho phép cậu yêu một người đàn ông, nếu như bon họ biết cậu yêu đàn ông lại bở vậy mà làm khó Đường Phong thì chuyện này liên quan đến tôi rồi. »
Khóe miệng của người đàn ông xả ra một tia cười tàn nhẫn : « Không có kết quả không có tương lai, cậu muốn hồ đồ thì đi tìm người khác, nghe kỹ đây Đại minh tinh của tôi, tôi không muốn uy hiếp hay cảnh cáo cậu, tôi không sợ cậu cũng không e ngại người nhà cảu cậu, cậu cứ tiếp tục thích Fiennes của cậu, mà Đường Phong, cậu ấy không là của cậu. »
« Lẽ nào cậu ấy là của anh ? » Kino có chút tức giận.
Charles lập tức mỉm cười, nâng cằm : « Không sai, cậu ấy là người của tôi. »
« Anh có thể làm gì cho cậu ấy ? Người như anh tôi đã thấy nhiều lắm rồi, có tân hoan sẽ vứt bỏ người cũ, tôi không cho phép anh tổn thương cậu ấy. »
« Buồn cười, cậu không cho phép ? Câu cho là cậu là hoàng đế trên võ đài sao ? Nghe kỹ, có thể nói ra những lời này cũng chỉ có thể nói rõ cậu một chút cũng không hiểu Đường Phong, cậu ấy là người thông minh kiên cường nhất trong những người tôi đã thấy, không phải loại người mà bị cậu hay tôi có thể đơn giản làm tổn thương. » Vỗ vai Kino, lúc Charles xoay khai lại ở bên tai đối phương phun ra một câu, « Nhớ kĩ những lời tôi nói. »
Tất cả đều bị Đường Phong thu vào trong mắt, cậu nhìn hướng người đàn ông đang đi về phía cậu, hỏi : « Anh nói gì với Kino ? »
« Nói những chuyện giữa đàn ông với nhau. » Charles hướng Đường Phong mở trừng hai mắt, cười đến vô sỉ.
« Tôi không phải là đàn ông sao ? » Đường Phong thiêu mi.
« Cậu là người đàn ông của tôi. »
Câu nói khiến người ta không nói được lời nào, Đường Phong hít sâu một hơi, quên đi, cậu không nói lại lưu manh.
Bọn họ đứng ở phụ cận chờ Kino, Đường Phong thấy Kino xoay người chuẩn bị đi về phía bọn họ, lại dường như thấy được người quen mà đi hai ba bước liền dừng lại.
Người tới là một người đàn ông thành thục thoạt nhìn trên dưới bốn mươi tuổi, tóc nâu mắt xanh, khí chất nho nhã, Kino đi qua bắt chuyện với đối phương, hiển nhiên là quen biết.
Lúc Đường Phong nhìn đến người đàn ông kia liền hơi sửng sốt, cậu thấy được một người mà không phải rất muốn thấy.