Chương : 186
Bây giờ cũng không biết nên làm gì, cứ đi một bước tính một bước.
Tắm rửa một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Đường Phong tùy tiện thay một bộ quần áo ở nhà, lúc đi ra phòng tắm thì Albert đã ngồi ở phòng khách, cậu không tự chủ được mà hướng sô pha liếc mắt một cái, sạch sẽ, không có một chút hỗn độn hoặc là dấu vết đặc biệt không nên tồn tại.
Quét tước thật sự sạch sẽ, Đường Phong âm thầm cười khổ.
Thấy Đường Phong đi ra, Albert mặc áo tắm ngồi bên cửa sổ uống cà phê Mandheling chỉ là ngẩng đầu hướng cậu mỉm cười: “ Đi đo đạc một chút, ngày mai là có thể lấy quần áo.”
Vẫn là không có đặc biệt quan tâm hay đặc biệt lạnh lùng như cũ, thái độ đối người khác vẫn là mờ ảo khó lường như thế.
Được rồi, trước đo đạc đã.
Nếu ngay cả kinh nghiệm, lịch duyệt thông minh tài trí hai đời của mình đều không có biện pháp giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn, vậy chỉ có thể coi là vận mệnh an bài.
“Tiên sinh, mời qua bên này, phiền toái ngài mở ra hai tay ngang vai, chúng tôi thay ngài đo độ dài rộng của tay áo.” Một lão may ước chừng hơn năm mươi tuổi hướng Đường Phong nói một cách hòa ái.
Đến đây tổng cộng có hai người, trong đó một là lão may cầm thước dây trong tay, còn có một tiểu trợ thủ cầm vở bút đứng một bên.
Lão may đối người rất hòa ái lễ phép, nhưng có thể là hắn đối với mỗi khách nhân đều là như vậy, mà tiểu trợ thủ có chút ngốc lăng cùng câu nệ, gắt gao nắm bút ghi lại số liệu.
Đường Phong đi qua, dựa theo lời lão may nói mà đem hai tay mở ra, đối phương bắt đầu đặt tay lên vai cậu, một đầu thước dây đặt trên vai phải cậu, một chỗ khác vốn là trên vai trái, nhưng lão may này lại đột nhiên dùng thước dây vòng qua cổ cậu.
“Ngô!”
Cơ hồ là đồng thời, Đường Phong lập tức thúc khuỷu tay ra sau, khuỷu tay đánh lên ngực đối phương truyền đến một trận kêu rên, kêu rên kia đương nhiên sẽ không phải là của Đường Phong vọng lại, nhưng là một lão may năm sáu mươi tuổi hẳn là không có được lồng ngực rắn chắc như vậy.
Chỉ là nghi hoặc trong nháy mắt như vậy, lão may đã đem hai tay cậu bắt chéo ra sau.
Cổ bị siết phát đau, thậm chí có chút không thở nổi, Đường Phong nhịn không được ho khan hai tiếng, sao lại thế này, lão may lại đột nhiên biến thành sát thủ, là tới ám sát Albert?
Đối với thủ đoạn làm việc của Albert, dù tận mắt thấy sát thủ đặc công đến tấn công nam nhân thì Đường Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không cần trở thành pháo hôi, hơn nữa còn là mới mấy phút sau khi phát sinh quan hệ cùng Albert.
Bọn vệ sĩ trong phòng nhanh chóng phản ứng, tuy rằng một đám đều lấy súng nhắm vào lão may cùng tiểu trợ thủ, nhưng ai biết súng này có thể hay không hơi lệch vị trí liền nhắm vào trên người Đường Phong?
“Không được cử động!” Tiểu trợ thủ ngơ ngác trong một giây liền biến thành một sát thủ ác ma, một phen đem lưỡi dao bạc mõng như lá liễu đặt trên cổ Đường Phong.
“Tôi không hề động.” Đường Phong đình chỉ giãy dụa, nắm đấm thịt không đánh lại lưỡi dao, trứng gà chọi với đá cũng chỉ là một thân vỡ nát.
Albert vẫn thản nhiên ngồi uống cà phê trước bàn như cũ, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê sau đó chậm rãi đem tách cà phê đặt lên bàn, mỉm cười nhìn tiểu trợ thủ kia: “Sát thủ bài danh số ba thế giới Tiểu Ác Ma, tới là muốn mạng của tôi?”
Thật đúng là kêu Tiểu Ác Ma, Đường Phong âm thầm nói thầm, tên cùng người tuổi trẻ vừa lùn vừa nhỏ gầy này rất xứng.
“Mạng của anh tôi không muốn nổi, tôi chỉ thu tiền người khác đến lấy mạng hắn mà thôi.” Nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, Tiểu Ác Ma một phen kéo qua tay Đường Phong nắm chặt, ngay sau đó lưỡi dao trong tay liền tiếp cận cổ tay cậu, nhẹ nhàng sượt qua, trên cổ tay trắng nõn liền xuất hiện một đạo vết máu mỏng như tơ hồng.
Thật sắc bén, phỏng chừng thật sự vung xuống sẽ đem tay cậu chặt đứt.
Đường Phong cũng không dám động, đứt tay đứt chân đối cậu mà nói còn không bằng trực tiếp cho cậu một dao thống khoái, về phần lời Tiểu Ác Ma nói muốn giết cậu, Đường Phong tuyệt không tin tưởng.
Nếu là sát thủ số ba thế giới, như thế nào có thể vì giết một người mà đem mình bại lộ, Tiểu Ác Ma chỉ là đang đe dọa Albert đi, nhưng người nam nhân kia sẽ bị đe dọa đến sao?
Đường Phong nhìn về phía Albert, Albert không có nhìn cậu, mà là nhìn Tiểu Ác Ma.
“Vậy vì sao cậu còn chưa lấy mạng của cậu ấy?” Albert nhìn như tùy ý hỏi, đồng thời hắn hướng vệ sĩ trong phòng vẫy tay, “Buông súng xuống, chúng ta không cần đối đãi khách nhân như vậy.”
“Lấy mạng của hắn nhanh như vậy sẽ không còn lạc thú gì nữa, tôi thích chậm rãi tra tấn người, nhất là đối với loại tao nam nhân tôi xem không vừa mắt.” Tiểu Ác Ma nâng cằm có ý chỉ liếc mắt Đường Phong, ngữ khí không tốt, “Anh nói có phải hay không, tao nam nhân?”
“Tôi gọi là Đường Phong, tiểu đậu đinh.”
Cậu chọc ai nha, mới nói xong thì trên cổ tay liền truyền đến cơn đau nhè nhẹ, lưỡi dao lại cắt sâu vài phần, máu đỏ tươi giống như từng sợi tơ hồng chảy dài xuống ngón tay cậu rồi nhỏ giọt trên mặt đất.
“Tôi sẽ đem đầu lưỡi anh cắt bỏ, sau đó đem anh cho một đám nam nhân xấu xí ngoạn, anh cái đồ tao nam nhân.” Tiểu Ác Ma lại còn bồi thêm một câu, “Còn phải đem mặt anh hủy đi, đỡ cho anh đi chung quanh câu dẫn người.”
Tôi cũng không có a.
Đường Phong âm thầm thở dài, cậu khi nào thì câu dẫn người, như thế nào mà vô ý trêu chọc ai đó.
“Cậu cảm thấy cậu có thể đi ra nơi này sao, Tiểu Ác Ma?” Tầm mắt Albert hơi hơi dừng lại trên cổ tay đang đổ máu của nam nhân một giây.
Lúc này Tiểu Ác Ma huy lưỡi dao đến trước mặt Đường Phong, chỉ kém vài phân sẽ cắt vào mặt cậu: “Anh cảm thấy tao nam nhân này có bao nhiêu máu để chảy a? Albert tiên sinh, để chúng tôi rời đi, hoặc là trước đó tôi đem hắn cắt nát?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ để ý sao?”
Lúc Albert nói những lời này Đường Phong nhẹ nhàng chớp mắt, biết đối phương không thể nắm lấy là một chuyện, nhưng là khi ngươi vừa mới cùng một nam nhân thân thiết xong liền nghe đến loại lời nói không biết thật giả này, thủy chung trong lòng sẽ có chút không thoải mái.
Cậu âm thầm cười khổ.
“Nếu anh không cần, hiện tại tôi đã là một khối thi thể vỡ nát nắm trên đất, mà không phải thoải mái đứng chỗ này chuẩn bị đem tao nam nhân này hủy đi.” Tiểu Ác ma cười hì hì vung vẩy dao nhỏ.
Albert cười tà đứng lên: “Đúng vậy, tôi để ý nam nhân này, cho nên mời cậu không cần lại vũ nhục cậu ấy, cũng không cần lưu lại thêm một vết thương nào nữa trên người cậu ấy, bởi vì tôi sẽ tức giận, Tiểu Ác Ma.”
Cư nhiên thản nhiên thừa nhận như vậy?
Đường Phong nhìn vào mắt Albert, người sau lúc này mới đặt tầm mắt lên người cậu.
“Nghe được thổ lộ của tôi nên kinh ngạc sao? Đường Phong của tôi, tôi rất đau lòng khi cho tới bây giờ cậu vẫn không cho rằng tôi sẽ không thương tổn cậu, hoặc là cho rằng tôi đối cậu chỉ là một loại si mê không sao cả,” Albert vươn tay, ngón tay ở giữa không trung nhẹ nhàng điểm điểm, hắn dời tầm mắt nhìn về phía Tiểu Ác Ma, “Tiểu Ác Ma, trên thế giới này không có thứ hạng không bao giờ thay đổi.”
Khóe miệng khẽ nhếch, tốc độ nói chuyện của Albert không nhanh không chậm, thanh âm không lạnh cũng không nóng, nhưng lại luôn mang theo nồng đậm ý tứ nguy hiểm.
“Anh đây là đang uy hiếp tôi?” Tiểu Ác Ma đem dao lượn vòng theo mặt Đường Phong.
“Hiện tại là cậu đang uy hiếp tôi.” Môi mỏng khẽ mím, Albert chỉ cửa phòng khách sạn, “Đi thôi.”
“Anh sẽ ở thời điểm chúng tôi xoay người nổ súng sao?” Tiểu Ác Ma cười lạnh một tiếng, bắt đầu kèm hai bên Đường Phong chậm rãi lui về phía cửa, một bên đối Đường Phong nói, “Anh có phải vừa cùng hắn lên giường hay không a, nhìn hắn bảo bối anh như vậy thật đúng là không bình thường a.”
Người này sẽ không ngậm miệng lại trong chốc lát sao? Đường Phong lui theo.
Albert thủy chung đứng tại chỗ nhìn, cười tà nhìn Đường Phong.
“Đường Phong của tôi, cậu sẽ một ngôi sao trên lễ điện ảnh Venice, nhưng con đường của cậu còn rất dài, giống như con đường của tôi cùng cậu vẫn lâu dài như cũ, cũng sẽ không vì một lần chia tách này mà chấm dứt, tôi chờ mòng ngày cậu trở thành siêu sao chân chính.” Âm thanh nam tính hoa lệ chậm rãi thổ lộ, Albert cho thủ hạ nhường ra một con đường.
Đường Phong cùng lão may và Tiểu Ác Ma dần dần ly khai tầm mắt của Albert, nam nhân thủy chung nhếch khóe môi mang theo tiếu ý cũng dần lạnh lẽo sắc mặt.
“Đem phòng thanh lí sạch sẽ.” Albert liếc mắt nhìn vài giọt máu trên sàn, đó là chảy từ trên cổ tay Đường Phong xuống.
“Chủ nhân, cần đuổi theo sao?” Một vệ sĩ tiến lên hỏi.
“Không, để cho bọn họ rời đi, hoa đẹp nhất là sống trong thiên nhiên mà không phải trong nhà kính.” Một lần nữa ngồi xuống ghế, tầm mắt Albert dừng lại trên sô pha, không chút để ý nói, “Đường Phong của tôi chung quy sẽ rời đi thế giwois của tôi trở lại thế giới của cậu ấy, nhưng hết thảy chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Tôi biết cậu ấy sẽ ở Venice rời đi, nhưng…” Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, “không phải phương thức như vậy.”
“Một con chuột cống sinh hoạt trong đường cống âm u bẩn thỉu cũng dám đem móng vuốt chạm vào chí bảo của tôi, thật sự khiến người ta cảm thấy không vui a.” Albert nhếch lên ngón trỏ tay phải, “Nói cho số 1, hắn có thể bắt đầu hành động, tôi không hi vọng tương lai có càng nhiều chuột cống đến gây rối tôi.”
“Vâng.” Một thủ hạ lĩnh mệnh mà đi.
“Chủ nhân, cần âm thầm giám thị Đường tiên sinh sao?”
“Sau khi số 1 hoàn tất hành động, để cho hắn đi tiếp cận Đường Phong đi.”
Tắm rửa một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Đường Phong tùy tiện thay một bộ quần áo ở nhà, lúc đi ra phòng tắm thì Albert đã ngồi ở phòng khách, cậu không tự chủ được mà hướng sô pha liếc mắt một cái, sạch sẽ, không có một chút hỗn độn hoặc là dấu vết đặc biệt không nên tồn tại.
Quét tước thật sự sạch sẽ, Đường Phong âm thầm cười khổ.
Thấy Đường Phong đi ra, Albert mặc áo tắm ngồi bên cửa sổ uống cà phê Mandheling chỉ là ngẩng đầu hướng cậu mỉm cười: “ Đi đo đạc một chút, ngày mai là có thể lấy quần áo.”
Vẫn là không có đặc biệt quan tâm hay đặc biệt lạnh lùng như cũ, thái độ đối người khác vẫn là mờ ảo khó lường như thế.
Được rồi, trước đo đạc đã.
Nếu ngay cả kinh nghiệm, lịch duyệt thông minh tài trí hai đời của mình đều không có biện pháp giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn, vậy chỉ có thể coi là vận mệnh an bài.
“Tiên sinh, mời qua bên này, phiền toái ngài mở ra hai tay ngang vai, chúng tôi thay ngài đo độ dài rộng của tay áo.” Một lão may ước chừng hơn năm mươi tuổi hướng Đường Phong nói một cách hòa ái.
Đến đây tổng cộng có hai người, trong đó một là lão may cầm thước dây trong tay, còn có một tiểu trợ thủ cầm vở bút đứng một bên.
Lão may đối người rất hòa ái lễ phép, nhưng có thể là hắn đối với mỗi khách nhân đều là như vậy, mà tiểu trợ thủ có chút ngốc lăng cùng câu nệ, gắt gao nắm bút ghi lại số liệu.
Đường Phong đi qua, dựa theo lời lão may nói mà đem hai tay mở ra, đối phương bắt đầu đặt tay lên vai cậu, một đầu thước dây đặt trên vai phải cậu, một chỗ khác vốn là trên vai trái, nhưng lão may này lại đột nhiên dùng thước dây vòng qua cổ cậu.
“Ngô!”
Cơ hồ là đồng thời, Đường Phong lập tức thúc khuỷu tay ra sau, khuỷu tay đánh lên ngực đối phương truyền đến một trận kêu rên, kêu rên kia đương nhiên sẽ không phải là của Đường Phong vọng lại, nhưng là một lão may năm sáu mươi tuổi hẳn là không có được lồng ngực rắn chắc như vậy.
Chỉ là nghi hoặc trong nháy mắt như vậy, lão may đã đem hai tay cậu bắt chéo ra sau.
Cổ bị siết phát đau, thậm chí có chút không thở nổi, Đường Phong nhịn không được ho khan hai tiếng, sao lại thế này, lão may lại đột nhiên biến thành sát thủ, là tới ám sát Albert?
Đối với thủ đoạn làm việc của Albert, dù tận mắt thấy sát thủ đặc công đến tấn công nam nhân thì Đường Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không cần trở thành pháo hôi, hơn nữa còn là mới mấy phút sau khi phát sinh quan hệ cùng Albert.
Bọn vệ sĩ trong phòng nhanh chóng phản ứng, tuy rằng một đám đều lấy súng nhắm vào lão may cùng tiểu trợ thủ, nhưng ai biết súng này có thể hay không hơi lệch vị trí liền nhắm vào trên người Đường Phong?
“Không được cử động!” Tiểu trợ thủ ngơ ngác trong một giây liền biến thành một sát thủ ác ma, một phen đem lưỡi dao bạc mõng như lá liễu đặt trên cổ Đường Phong.
“Tôi không hề động.” Đường Phong đình chỉ giãy dụa, nắm đấm thịt không đánh lại lưỡi dao, trứng gà chọi với đá cũng chỉ là một thân vỡ nát.
Albert vẫn thản nhiên ngồi uống cà phê trước bàn như cũ, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê sau đó chậm rãi đem tách cà phê đặt lên bàn, mỉm cười nhìn tiểu trợ thủ kia: “Sát thủ bài danh số ba thế giới Tiểu Ác Ma, tới là muốn mạng của tôi?”
Thật đúng là kêu Tiểu Ác Ma, Đường Phong âm thầm nói thầm, tên cùng người tuổi trẻ vừa lùn vừa nhỏ gầy này rất xứng.
“Mạng của anh tôi không muốn nổi, tôi chỉ thu tiền người khác đến lấy mạng hắn mà thôi.” Nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, Tiểu Ác Ma một phen kéo qua tay Đường Phong nắm chặt, ngay sau đó lưỡi dao trong tay liền tiếp cận cổ tay cậu, nhẹ nhàng sượt qua, trên cổ tay trắng nõn liền xuất hiện một đạo vết máu mỏng như tơ hồng.
Thật sắc bén, phỏng chừng thật sự vung xuống sẽ đem tay cậu chặt đứt.
Đường Phong cũng không dám động, đứt tay đứt chân đối cậu mà nói còn không bằng trực tiếp cho cậu một dao thống khoái, về phần lời Tiểu Ác Ma nói muốn giết cậu, Đường Phong tuyệt không tin tưởng.
Nếu là sát thủ số ba thế giới, như thế nào có thể vì giết một người mà đem mình bại lộ, Tiểu Ác Ma chỉ là đang đe dọa Albert đi, nhưng người nam nhân kia sẽ bị đe dọa đến sao?
Đường Phong nhìn về phía Albert, Albert không có nhìn cậu, mà là nhìn Tiểu Ác Ma.
“Vậy vì sao cậu còn chưa lấy mạng của cậu ấy?” Albert nhìn như tùy ý hỏi, đồng thời hắn hướng vệ sĩ trong phòng vẫy tay, “Buông súng xuống, chúng ta không cần đối đãi khách nhân như vậy.”
“Lấy mạng của hắn nhanh như vậy sẽ không còn lạc thú gì nữa, tôi thích chậm rãi tra tấn người, nhất là đối với loại tao nam nhân tôi xem không vừa mắt.” Tiểu Ác Ma nâng cằm có ý chỉ liếc mắt Đường Phong, ngữ khí không tốt, “Anh nói có phải hay không, tao nam nhân?”
“Tôi gọi là Đường Phong, tiểu đậu đinh.”
Cậu chọc ai nha, mới nói xong thì trên cổ tay liền truyền đến cơn đau nhè nhẹ, lưỡi dao lại cắt sâu vài phần, máu đỏ tươi giống như từng sợi tơ hồng chảy dài xuống ngón tay cậu rồi nhỏ giọt trên mặt đất.
“Tôi sẽ đem đầu lưỡi anh cắt bỏ, sau đó đem anh cho một đám nam nhân xấu xí ngoạn, anh cái đồ tao nam nhân.” Tiểu Ác Ma lại còn bồi thêm một câu, “Còn phải đem mặt anh hủy đi, đỡ cho anh đi chung quanh câu dẫn người.”
Tôi cũng không có a.
Đường Phong âm thầm thở dài, cậu khi nào thì câu dẫn người, như thế nào mà vô ý trêu chọc ai đó.
“Cậu cảm thấy cậu có thể đi ra nơi này sao, Tiểu Ác Ma?” Tầm mắt Albert hơi hơi dừng lại trên cổ tay đang đổ máu của nam nhân một giây.
Lúc này Tiểu Ác Ma huy lưỡi dao đến trước mặt Đường Phong, chỉ kém vài phân sẽ cắt vào mặt cậu: “Anh cảm thấy tao nam nhân này có bao nhiêu máu để chảy a? Albert tiên sinh, để chúng tôi rời đi, hoặc là trước đó tôi đem hắn cắt nát?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ để ý sao?”
Lúc Albert nói những lời này Đường Phong nhẹ nhàng chớp mắt, biết đối phương không thể nắm lấy là một chuyện, nhưng là khi ngươi vừa mới cùng một nam nhân thân thiết xong liền nghe đến loại lời nói không biết thật giả này, thủy chung trong lòng sẽ có chút không thoải mái.
Cậu âm thầm cười khổ.
“Nếu anh không cần, hiện tại tôi đã là một khối thi thể vỡ nát nắm trên đất, mà không phải thoải mái đứng chỗ này chuẩn bị đem tao nam nhân này hủy đi.” Tiểu Ác ma cười hì hì vung vẩy dao nhỏ.
Albert cười tà đứng lên: “Đúng vậy, tôi để ý nam nhân này, cho nên mời cậu không cần lại vũ nhục cậu ấy, cũng không cần lưu lại thêm một vết thương nào nữa trên người cậu ấy, bởi vì tôi sẽ tức giận, Tiểu Ác Ma.”
Cư nhiên thản nhiên thừa nhận như vậy?
Đường Phong nhìn vào mắt Albert, người sau lúc này mới đặt tầm mắt lên người cậu.
“Nghe được thổ lộ của tôi nên kinh ngạc sao? Đường Phong của tôi, tôi rất đau lòng khi cho tới bây giờ cậu vẫn không cho rằng tôi sẽ không thương tổn cậu, hoặc là cho rằng tôi đối cậu chỉ là một loại si mê không sao cả,” Albert vươn tay, ngón tay ở giữa không trung nhẹ nhàng điểm điểm, hắn dời tầm mắt nhìn về phía Tiểu Ác Ma, “Tiểu Ác Ma, trên thế giới này không có thứ hạng không bao giờ thay đổi.”
Khóe miệng khẽ nhếch, tốc độ nói chuyện của Albert không nhanh không chậm, thanh âm không lạnh cũng không nóng, nhưng lại luôn mang theo nồng đậm ý tứ nguy hiểm.
“Anh đây là đang uy hiếp tôi?” Tiểu Ác Ma đem dao lượn vòng theo mặt Đường Phong.
“Hiện tại là cậu đang uy hiếp tôi.” Môi mỏng khẽ mím, Albert chỉ cửa phòng khách sạn, “Đi thôi.”
“Anh sẽ ở thời điểm chúng tôi xoay người nổ súng sao?” Tiểu Ác Ma cười lạnh một tiếng, bắt đầu kèm hai bên Đường Phong chậm rãi lui về phía cửa, một bên đối Đường Phong nói, “Anh có phải vừa cùng hắn lên giường hay không a, nhìn hắn bảo bối anh như vậy thật đúng là không bình thường a.”
Người này sẽ không ngậm miệng lại trong chốc lát sao? Đường Phong lui theo.
Albert thủy chung đứng tại chỗ nhìn, cười tà nhìn Đường Phong.
“Đường Phong của tôi, cậu sẽ một ngôi sao trên lễ điện ảnh Venice, nhưng con đường của cậu còn rất dài, giống như con đường của tôi cùng cậu vẫn lâu dài như cũ, cũng sẽ không vì một lần chia tách này mà chấm dứt, tôi chờ mòng ngày cậu trở thành siêu sao chân chính.” Âm thanh nam tính hoa lệ chậm rãi thổ lộ, Albert cho thủ hạ nhường ra một con đường.
Đường Phong cùng lão may và Tiểu Ác Ma dần dần ly khai tầm mắt của Albert, nam nhân thủy chung nhếch khóe môi mang theo tiếu ý cũng dần lạnh lẽo sắc mặt.
“Đem phòng thanh lí sạch sẽ.” Albert liếc mắt nhìn vài giọt máu trên sàn, đó là chảy từ trên cổ tay Đường Phong xuống.
“Chủ nhân, cần đuổi theo sao?” Một vệ sĩ tiến lên hỏi.
“Không, để cho bọn họ rời đi, hoa đẹp nhất là sống trong thiên nhiên mà không phải trong nhà kính.” Một lần nữa ngồi xuống ghế, tầm mắt Albert dừng lại trên sô pha, không chút để ý nói, “Đường Phong của tôi chung quy sẽ rời đi thế giwois của tôi trở lại thế giới của cậu ấy, nhưng hết thảy chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Tôi biết cậu ấy sẽ ở Venice rời đi, nhưng…” Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, “không phải phương thức như vậy.”
“Một con chuột cống sinh hoạt trong đường cống âm u bẩn thỉu cũng dám đem móng vuốt chạm vào chí bảo của tôi, thật sự khiến người ta cảm thấy không vui a.” Albert nhếch lên ngón trỏ tay phải, “Nói cho số 1, hắn có thể bắt đầu hành động, tôi không hi vọng tương lai có càng nhiều chuột cống đến gây rối tôi.”
“Vâng.” Một thủ hạ lĩnh mệnh mà đi.
“Chủ nhân, cần âm thầm giám thị Đường tiên sinh sao?”
“Sau khi số 1 hoàn tất hành động, để cho hắn đi tiếp cận Đường Phong đi.”