Chương : 21
“Em vẫn đánh Thái Cực quyền như vậy, Cảnh An Tước.”
Thiếu niên trên ghế sofa khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đường Nguyễn Khanh giống như là đang thông cảm cho một kẻ đầu óc không bình thường.
Đường Nguyễn Khanh thấp giọng bật cười, nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của thiếu niên, nói “Cậu có thể đi.”
“Vậy xin phép anh.” Đan Á Đồng đứng lên, ngang qua Đường Nguyễn Khanh đang cười một cách khó hiểu, lịch sự cười, rồi đóng cửa lại không chút do dự đi ra ngoài.
Đường Nguyễn Khanh nhìn cánh cửa đã đóng, có lẽ đây chỉ là do y tưởng tượng, nhưng mà thiếu niên này, thật giống người kia, đến độ làm y đã thật sự cho rằng đó là Cảnh An Tước.
Bởi vì chỉ có Cảnh An Tước mới cười như vậy, cười thật bình thản, thế nhưng lại ẩn chứa sự tối tăm mà kẻ khác không thể nhìn ra.
Đứng dậy, y kéo cửa ra, nhìn thấy thiếu niên theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác chuẩn bị theo đường chuyên dụng rời đi.
Đan Á Đồng thật không ngờ Đường Nguyễn Khanh lại đột nhiên gọi cái tên từng là tên của cậu, trong nháy mắt, cậu thật sự đã vô cùng khiếp sợ. Nhưng, cậu nhìn thấy được ánh mắt đối phương cũng không phải là nhìn cậu, mà là thông qua cậu nhìn một con người khác. Lúc đó, cậu đột nhiên hiểu rõ, có lẽ người Đường Nguyễn Khanh muốn nói là Cảnh An Tước của quá khứ, mà không phải Đan Á Đồng của hiện tại.
Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bởi Cảnh An Tước hay Đan Á Đồng, cũng đều là cậu. Cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, cậu sẽ không giống đám diễn viên chính được mọi người yêu thích hình tượng riêng nào, dù sao thì cũng là bản thân mình, chẳng lẽ lại tự đi ghét chính mình?
Cảnh An Tước cùng Đan Á Đồng, với cậu mà nói, đều là một, chỉ là, cũng không nhớ rõ bản thân cùng vị Tổng giám đốc Đường này đã có bao nhiêu lần giao tiếp với nhau. Bốn năm trước, Đường Nguyễn Khanh vẫn chỉ là một quản lý trong công ty Thiên Quan, nhưng là trong trí nhớ cậu, người này chính là một con hồ ly nhiều mặt. Lẽ nào, vừa rồi y cố ý làm ra cử chỉ như vậy với cậu, là vì xác định suy đoán gì đó?
“Chờ một chút.”
Đan Á Đồng quay đầu lại, thấy Đường Nguyễn Khanh lịch lãm bước từng bước từ từ tới gần cậu, nhân viên công tác đứng bên cạnh khi thấy Đường Nguyễn Khanh tới, thì vô cùng kinh ngạc mà mở mắt thật to, kính cẩn chào hỏi.
“Anh đi trước làm việc khác đi, cậu Đan để tôi đưa về.” Đường Nguyễn Khanh mỉm cười nói với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác không dám hỏi nhiều, liền vội vàng rời đi.
Đan Á Đồng híp mắt nhìn nhân viên công tác đã đi ra xa, tay bỏ trong túi quần, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, khóe miệng cong cong “Đường tổng, như vậy có phải là phiền toái quá không?”
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, vô cùng tao nhã nói “Tôi luôn yêu thích sự hoàn hảo, đưa cậu về cũng coi như là chuyện thú vị.”
Đan Á Đồng xoay người đi, không nhìn đến đôi mắt của Đường Nguyễn Khanh “Tôi cứ xem như là Đường tổng đang khen ngợi là được rồi.”
Đi theo sau Đan Á Đồng, Đường Nguyễn Khanh nhìn dáng người cao cao của thiếu niên, tầm trên dưới 1,8m, trong giới giải trí này, cũng không được coi là cao lắm, tổng thể là kiểu hình tượng kiểu mỹ nam, chàng trai như vậy, thường được các cô gái trẻ yêu mến.
“Vậy xem như là đã đồng ý để tôi đưa cậu về phải không?” Đường Nguyễn Khanh đi bên trái Đan Á Đồng, nhìn vẻ mặt không biểu lộ gì của thiếu niên bên cạnh “Công ty dự định đầu tư một bộ phim thần tượng, cậu có muốn tham gia diễn không?”
“Phim thần tượng?” Đan Á Đồng dừng bước “Tổng giám đốc, tôi không có hứng thú với phim thần tượng.”
“Cậu không thích nổi tiếng sao?” Đường Nguyễn Khanh có chút bất ngờ hỏi.
“Nổi tiếng?” Đan Á Đồng cười nhạt hỏi lại “Bây giờ diễn viên đóng phim thần tượng nhan nhản, người này nổi tiếng, rồi lại có người mới xuất hiện, anh cảm thấy tôi sẽ nổi tiếng được bao lâu?”
“Lạc Viêm Kiềm bây giờ chẳng phải là rất nổi tiếng à?” Đường Nguyễn Khanh bị nụ cười chói sáng của thiếu niên làm cho có chút thất thần “Cậu ta chính là nhờ đóng phim thần tượng mà nổi tiếng.”
Đi qua đoạn rẽ nơi góc hành lang, Đan Á Đồng lấy ra kính đen đeo lên “Lạc Viêm Kiềm là Lạc Viêm Kiềm, tôi là Đan Á Đồng.”
Đường Nguyễn Khanh nhún vai, đi xuống bãi đỗ xe ngầm, đến cạnh xe, mở cửa “Vào đi.”
Đan Á Đồng cũng không cần khách sáo, ngồi vào trong xe, hơi ngồi thấp người một chút, dù cho ngoài xe có phóng viên chụp ảnh, cũng chỉ có thể chụp được nửa mặt cậu.
Đường Nguyễn Khanh ngồi ở ghế lái, thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy một loạt động tác của Đan Á Đồng, nheo mắt một chút, quay sang nhìn Đan Á Đồng “Có vẻ cậu rất quen thuộc với giới này?”
Động tác thắt giây an toàn của Đan Á Đồng dừng một chút, sau đó gắn chặt “Cũng tạm.”
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, xoay người lại, rồi chăm chú lái xe.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn báo cáo điều tra trong tay, không có chỗ nào khả nghi cả. Hắn nhìn người đàn ông ngồi đối diện “Ý của anh là nói bọn họ trước đó căn bản không biết nhau?”
Người đàn ông kéo mép nón thấp xuống “Tôi nghĩ là vậy, căn cứ theo những gì chúng tôi đã điều tra về cuộc đời của Đan Á Đồng những ngày qua, thì người này được sinh ra tại cô nhi viện, thích một cô bé cùng lớn lên với cậu ta. Nhưng vào năm cậu ta mười sáu tuổi, thì cô gái lớn hơn cậu ta một tuổi đã sinh bệnh rồi qua đời. Sau đó cậu ta đến tuổi phải rời trại trẻ mồ côi, đã làm qua một vài công việc, làm nhân viên phục vụ tại một quán cà phê rồi được công ty Phi Ngu phát hiện và kí hợp đồng…” Người đàn ông còn muốn nói tiếp, thì bị Tiếu Kỳ Thậm cắt ngang.
“Không cần nói tiếp, anh nói tất cả đều có trong những tài liệu này phải không.” Tiếu Kỳ Thậm đem tài liệu trong tay đặt xuống “Anh xác định mình không bỏ lỡ bất cứ chuyện gì chứ?”
Người đàn ông gật đầu.
Tiếu Kỳ Thậm có chút nghi ngờ, nếu như vậy, sao có thể quá quen thuộc các lễ nghi khi ăn tại nhà hàng Âu. Hắn cẩn thận nghĩ lại những tư liệu vừa xem qua, nhân viên phục vụ… Chẳng lẽ làm bồi bàn trong nhà hàng Âu?
Đến khi chuông điện thoại di động của người đàn ông đối diện hắn đột nhiên vang lên, Tiếu Kỳ Thậm nhìn người đàn ông cất điện thoại đi, nhưng hắn cũng không có hỏi người đàn ông đó xem có chuyện gì, không ngờ lại phát hiện người kia nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Tiếu Kỳ Thậm có cảm giác cú điện thoại này có liên quan tới hắn.
Người đàn ông cẩn thận nghĩ một chút, mới nói “Vừa mới nhận được tin ông Đường đưa cậu Đơn về nhà.”
Lông mày Tiếu Kỳ Thậm khẽ động, ngón trỏ tay phải vô thức gõ lên mặt bàn, hắn gật đầu “Tôi biết rồi, anh về trước đi, cứ tiếp tục điều tra.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Tiếu Kỳ Thậm lần nữa cầm lấy tài liệu trên bàn, lúc này hắn nhìn qua Đan Á Đồng quả thực không khác mấy, chính là, trực giác của hắn mách bảo, bộ dạng thật Đan Á Đồng không phải như thế này.
Hắn thừa nhận chính mình rất quan tâm cậu bé này, mặc dù sự quan tâm này có chút không thể giải thích được.
Chỉ là không nghĩ tới, anh họ của hắn cũng quan tâm đến cậu như vậy, thật sự là khiến người khác bất ngờ.
Rốt cuộc là đặc biệt ở chỗ nào? Trong ngành giải tí cũng không thể xem là gương mặt nổi bật nhất, do nụ cười nhàn nhạt, hay có lẽ là thái độ với ai cũng như gần như xa của cậu?
“Cậu ở nơi này à?” Đường Nguyễn Khanh nhìn khu nhà không phải là khu cao cấp trước mắt, đi theo Đan Á Đồng vào trong thang máy, y nhìn thiếu niên nhấn số tầng “Cậu ở chỗ cao thế?”
Đan Á Đồng rút tay lại, làm bộ như không thấy bộ dạng quan tâm nhân viên trong công ty của Đường Nguyễn Khanh, thản nhiên gật đầu, rồi không tỏ thêm thái độ gì khác nữa.
Đường Nguyễn Khanh khoanh tay trước ngực “Là nghệ sĩ, không phải là nên nịnh nọt ông chủ sao?”
Đan Á Đồng dựa lưng vào vách tường, nhìn số tầng đang tăng dần “Vậy là những nghệ sĩ hay nịnh nọt anh thì được đối xử tốt hơn à?”
Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, không nói gì, xem như là chấp nhận lời Đan Á Đồng nói.
Ra khỏi thang máy, Đan Á Đồng còn chưa tới trước cửa nhà, thì phát hiện ra một bóng người tối đen đang đứng ngay cửa nhà cậu, trong bóng tối cậu khẽ chau mày “Ai ở đằng kia thế?”
Đường Nguyễn Khanh thấy được đứng đó là một chàng trai trẻ tầm tuổi Đan Á Đồng, khuôn mặt cậu hiện rõ là đang tức giận cùng cả cô đơn.
“Lạc Viêm Kiềm?” Trong giọng nói Đan Á Đồng rõ ràng là sự kinh ngạc làm cho Đường Nguyễn Khanh mơ hồ nhận ra giữa hai người đúng là không có thân mật như giới truyền thông đã đưa tin.
Lạc Viêm Kiềm định mở miệng hỏi Đan Á Đồng và người đàn ông đứng bên cạnh thì liền ngừng lại, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông điển trai đứng bên cạnh Đan Á Đồng, hóa ra là tổng tài của Thiên Quan!
Đan Á Đồng sao có thể đi cùng Đường Nguyễn Khanh?
Đan Á Đồng móc ra chìa khóa, mở cửa phòng, nói với hai người ở sau lưng “Hai người vào trước đi đã.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn Đường Nguyễn Khanh một cái, rồi đi vào trước, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Đan Á Đồng mang ra hai ly trà, nhìn hai người đều đã ngồi trên sô pha, lông mày nhíu lại “Tôi nói này, hai người bộ không biết cái gì gọi là đổi giày sao?”
Lạc Viêm Kiềm: ……
Đường Nguyễn Khanh: ……….
Thiếu niên trên ghế sofa khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đường Nguyễn Khanh giống như là đang thông cảm cho một kẻ đầu óc không bình thường.
Đường Nguyễn Khanh thấp giọng bật cười, nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của thiếu niên, nói “Cậu có thể đi.”
“Vậy xin phép anh.” Đan Á Đồng đứng lên, ngang qua Đường Nguyễn Khanh đang cười một cách khó hiểu, lịch sự cười, rồi đóng cửa lại không chút do dự đi ra ngoài.
Đường Nguyễn Khanh nhìn cánh cửa đã đóng, có lẽ đây chỉ là do y tưởng tượng, nhưng mà thiếu niên này, thật giống người kia, đến độ làm y đã thật sự cho rằng đó là Cảnh An Tước.
Bởi vì chỉ có Cảnh An Tước mới cười như vậy, cười thật bình thản, thế nhưng lại ẩn chứa sự tối tăm mà kẻ khác không thể nhìn ra.
Đứng dậy, y kéo cửa ra, nhìn thấy thiếu niên theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác chuẩn bị theo đường chuyên dụng rời đi.
Đan Á Đồng thật không ngờ Đường Nguyễn Khanh lại đột nhiên gọi cái tên từng là tên của cậu, trong nháy mắt, cậu thật sự đã vô cùng khiếp sợ. Nhưng, cậu nhìn thấy được ánh mắt đối phương cũng không phải là nhìn cậu, mà là thông qua cậu nhìn một con người khác. Lúc đó, cậu đột nhiên hiểu rõ, có lẽ người Đường Nguyễn Khanh muốn nói là Cảnh An Tước của quá khứ, mà không phải Đan Á Đồng của hiện tại.
Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bởi Cảnh An Tước hay Đan Á Đồng, cũng đều là cậu. Cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, cậu sẽ không giống đám diễn viên chính được mọi người yêu thích hình tượng riêng nào, dù sao thì cũng là bản thân mình, chẳng lẽ lại tự đi ghét chính mình?
Cảnh An Tước cùng Đan Á Đồng, với cậu mà nói, đều là một, chỉ là, cũng không nhớ rõ bản thân cùng vị Tổng giám đốc Đường này đã có bao nhiêu lần giao tiếp với nhau. Bốn năm trước, Đường Nguyễn Khanh vẫn chỉ là một quản lý trong công ty Thiên Quan, nhưng là trong trí nhớ cậu, người này chính là một con hồ ly nhiều mặt. Lẽ nào, vừa rồi y cố ý làm ra cử chỉ như vậy với cậu, là vì xác định suy đoán gì đó?
“Chờ một chút.”
Đan Á Đồng quay đầu lại, thấy Đường Nguyễn Khanh lịch lãm bước từng bước từ từ tới gần cậu, nhân viên công tác đứng bên cạnh khi thấy Đường Nguyễn Khanh tới, thì vô cùng kinh ngạc mà mở mắt thật to, kính cẩn chào hỏi.
“Anh đi trước làm việc khác đi, cậu Đan để tôi đưa về.” Đường Nguyễn Khanh mỉm cười nói với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác không dám hỏi nhiều, liền vội vàng rời đi.
Đan Á Đồng híp mắt nhìn nhân viên công tác đã đi ra xa, tay bỏ trong túi quần, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, khóe miệng cong cong “Đường tổng, như vậy có phải là phiền toái quá không?”
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, vô cùng tao nhã nói “Tôi luôn yêu thích sự hoàn hảo, đưa cậu về cũng coi như là chuyện thú vị.”
Đan Á Đồng xoay người đi, không nhìn đến đôi mắt của Đường Nguyễn Khanh “Tôi cứ xem như là Đường tổng đang khen ngợi là được rồi.”
Đi theo sau Đan Á Đồng, Đường Nguyễn Khanh nhìn dáng người cao cao của thiếu niên, tầm trên dưới 1,8m, trong giới giải trí này, cũng không được coi là cao lắm, tổng thể là kiểu hình tượng kiểu mỹ nam, chàng trai như vậy, thường được các cô gái trẻ yêu mến.
“Vậy xem như là đã đồng ý để tôi đưa cậu về phải không?” Đường Nguyễn Khanh đi bên trái Đan Á Đồng, nhìn vẻ mặt không biểu lộ gì của thiếu niên bên cạnh “Công ty dự định đầu tư một bộ phim thần tượng, cậu có muốn tham gia diễn không?”
“Phim thần tượng?” Đan Á Đồng dừng bước “Tổng giám đốc, tôi không có hứng thú với phim thần tượng.”
“Cậu không thích nổi tiếng sao?” Đường Nguyễn Khanh có chút bất ngờ hỏi.
“Nổi tiếng?” Đan Á Đồng cười nhạt hỏi lại “Bây giờ diễn viên đóng phim thần tượng nhan nhản, người này nổi tiếng, rồi lại có người mới xuất hiện, anh cảm thấy tôi sẽ nổi tiếng được bao lâu?”
“Lạc Viêm Kiềm bây giờ chẳng phải là rất nổi tiếng à?” Đường Nguyễn Khanh bị nụ cười chói sáng của thiếu niên làm cho có chút thất thần “Cậu ta chính là nhờ đóng phim thần tượng mà nổi tiếng.”
Đi qua đoạn rẽ nơi góc hành lang, Đan Á Đồng lấy ra kính đen đeo lên “Lạc Viêm Kiềm là Lạc Viêm Kiềm, tôi là Đan Á Đồng.”
Đường Nguyễn Khanh nhún vai, đi xuống bãi đỗ xe ngầm, đến cạnh xe, mở cửa “Vào đi.”
Đan Á Đồng cũng không cần khách sáo, ngồi vào trong xe, hơi ngồi thấp người một chút, dù cho ngoài xe có phóng viên chụp ảnh, cũng chỉ có thể chụp được nửa mặt cậu.
Đường Nguyễn Khanh ngồi ở ghế lái, thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy một loạt động tác của Đan Á Đồng, nheo mắt một chút, quay sang nhìn Đan Á Đồng “Có vẻ cậu rất quen thuộc với giới này?”
Động tác thắt giây an toàn của Đan Á Đồng dừng một chút, sau đó gắn chặt “Cũng tạm.”
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, xoay người lại, rồi chăm chú lái xe.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn báo cáo điều tra trong tay, không có chỗ nào khả nghi cả. Hắn nhìn người đàn ông ngồi đối diện “Ý của anh là nói bọn họ trước đó căn bản không biết nhau?”
Người đàn ông kéo mép nón thấp xuống “Tôi nghĩ là vậy, căn cứ theo những gì chúng tôi đã điều tra về cuộc đời của Đan Á Đồng những ngày qua, thì người này được sinh ra tại cô nhi viện, thích một cô bé cùng lớn lên với cậu ta. Nhưng vào năm cậu ta mười sáu tuổi, thì cô gái lớn hơn cậu ta một tuổi đã sinh bệnh rồi qua đời. Sau đó cậu ta đến tuổi phải rời trại trẻ mồ côi, đã làm qua một vài công việc, làm nhân viên phục vụ tại một quán cà phê rồi được công ty Phi Ngu phát hiện và kí hợp đồng…” Người đàn ông còn muốn nói tiếp, thì bị Tiếu Kỳ Thậm cắt ngang.
“Không cần nói tiếp, anh nói tất cả đều có trong những tài liệu này phải không.” Tiếu Kỳ Thậm đem tài liệu trong tay đặt xuống “Anh xác định mình không bỏ lỡ bất cứ chuyện gì chứ?”
Người đàn ông gật đầu.
Tiếu Kỳ Thậm có chút nghi ngờ, nếu như vậy, sao có thể quá quen thuộc các lễ nghi khi ăn tại nhà hàng Âu. Hắn cẩn thận nghĩ lại những tư liệu vừa xem qua, nhân viên phục vụ… Chẳng lẽ làm bồi bàn trong nhà hàng Âu?
Đến khi chuông điện thoại di động của người đàn ông đối diện hắn đột nhiên vang lên, Tiếu Kỳ Thậm nhìn người đàn ông cất điện thoại đi, nhưng hắn cũng không có hỏi người đàn ông đó xem có chuyện gì, không ngờ lại phát hiện người kia nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Tiếu Kỳ Thậm có cảm giác cú điện thoại này có liên quan tới hắn.
Người đàn ông cẩn thận nghĩ một chút, mới nói “Vừa mới nhận được tin ông Đường đưa cậu Đơn về nhà.”
Lông mày Tiếu Kỳ Thậm khẽ động, ngón trỏ tay phải vô thức gõ lên mặt bàn, hắn gật đầu “Tôi biết rồi, anh về trước đi, cứ tiếp tục điều tra.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Tiếu Kỳ Thậm lần nữa cầm lấy tài liệu trên bàn, lúc này hắn nhìn qua Đan Á Đồng quả thực không khác mấy, chính là, trực giác của hắn mách bảo, bộ dạng thật Đan Á Đồng không phải như thế này.
Hắn thừa nhận chính mình rất quan tâm cậu bé này, mặc dù sự quan tâm này có chút không thể giải thích được.
Chỉ là không nghĩ tới, anh họ của hắn cũng quan tâm đến cậu như vậy, thật sự là khiến người khác bất ngờ.
Rốt cuộc là đặc biệt ở chỗ nào? Trong ngành giải tí cũng không thể xem là gương mặt nổi bật nhất, do nụ cười nhàn nhạt, hay có lẽ là thái độ với ai cũng như gần như xa của cậu?
“Cậu ở nơi này à?” Đường Nguyễn Khanh nhìn khu nhà không phải là khu cao cấp trước mắt, đi theo Đan Á Đồng vào trong thang máy, y nhìn thiếu niên nhấn số tầng “Cậu ở chỗ cao thế?”
Đan Á Đồng rút tay lại, làm bộ như không thấy bộ dạng quan tâm nhân viên trong công ty của Đường Nguyễn Khanh, thản nhiên gật đầu, rồi không tỏ thêm thái độ gì khác nữa.
Đường Nguyễn Khanh khoanh tay trước ngực “Là nghệ sĩ, không phải là nên nịnh nọt ông chủ sao?”
Đan Á Đồng dựa lưng vào vách tường, nhìn số tầng đang tăng dần “Vậy là những nghệ sĩ hay nịnh nọt anh thì được đối xử tốt hơn à?”
Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, không nói gì, xem như là chấp nhận lời Đan Á Đồng nói.
Ra khỏi thang máy, Đan Á Đồng còn chưa tới trước cửa nhà, thì phát hiện ra một bóng người tối đen đang đứng ngay cửa nhà cậu, trong bóng tối cậu khẽ chau mày “Ai ở đằng kia thế?”
Đường Nguyễn Khanh thấy được đứng đó là một chàng trai trẻ tầm tuổi Đan Á Đồng, khuôn mặt cậu hiện rõ là đang tức giận cùng cả cô đơn.
“Lạc Viêm Kiềm?” Trong giọng nói Đan Á Đồng rõ ràng là sự kinh ngạc làm cho Đường Nguyễn Khanh mơ hồ nhận ra giữa hai người đúng là không có thân mật như giới truyền thông đã đưa tin.
Lạc Viêm Kiềm định mở miệng hỏi Đan Á Đồng và người đàn ông đứng bên cạnh thì liền ngừng lại, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông điển trai đứng bên cạnh Đan Á Đồng, hóa ra là tổng tài của Thiên Quan!
Đan Á Đồng sao có thể đi cùng Đường Nguyễn Khanh?
Đan Á Đồng móc ra chìa khóa, mở cửa phòng, nói với hai người ở sau lưng “Hai người vào trước đi đã.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn Đường Nguyễn Khanh một cái, rồi đi vào trước, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Đan Á Đồng mang ra hai ly trà, nhìn hai người đều đã ngồi trên sô pha, lông mày nhíu lại “Tôi nói này, hai người bộ không biết cái gì gọi là đổi giày sao?”
Lạc Viêm Kiềm: ……
Đường Nguyễn Khanh: ……….