Chương : 39
“Là đi thử phục trang trong phim ‘Ngàn năm’.” Tiếu Thiên vương mỉm cười nhìn Đường Nguyễn Khanh, nụ cười trên mặt hắn có thể gây ra lực sát thương không hề nhỏ cho bao cô gái “Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này anh họ không nhất thiết phải xen vào nhiều như vậy đâu.”
Đường Nguyễn Khanh cười cười, miễn cưỡng nói “Thì ra là thế.”
Nhìn hai người đi xa, nụ cười trên môi y dần dần biến mất, chẳng lẽ lần này Tử Mặc nghiêm túc thật sự ư?
Hai người khác ngồi trên sofa cùng mở mắt thật to, sau đó họ tỏ vẻ cái gì cũng không thấy, chỉ là sắc mặt của Ngụy Tiểu Di trở nên tái nhợt có chút khó coi.
“Theo em biết thì công tác chuẩn bị cho ‘Ngàn năm’ vẫn chưa xong hết, nên ngày mai làm sao thử phục trang được?” Đi đến một góc quẹo, Đan Á Đồng đẩy nhẹ cái tay trên vai mình ra “Anh không sợ ngày mai tổng giám đốc Đường sẽ tìm tới gây phiền toái cho anh à?”
Tiếu Kỳ Thậm vốn định lại vòng tay lên vai đối phương, nhưng thấy có dao nhẹ nhàng bay ra từ trong ánh mắt của cậu thì cười tủm tỉm rút tay về “Á Đồng hỏi chuyện này là vì lo lắng cho tôi à?”
“Tiếu ca nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.” Đan Á Đồng cười như một con cáo nhỏ.
Tiếu Kỳ Thậm nhớ tới biểu lộ ẩn nhẫn vừa rồi của Đan Á Đồng, còn có sự lạnh lùng trong đôi mắt màu trà ấy, hắn mỉm cười “Nếu là vì Á Đồng, đắc tội ai tôi cũng không sợ.”
Đan Á Đồng liếc xéo vị Thiên vương đang rất nổi tiếng trong giới này, tùy tiện nói mấy lời buồn nôn này mà mặt dày không thấy ngượng, cậu đành để dành đôi mắt khinh bỉ ngó lên trần nhà xanh vàng rực rỡ vậy “Tiếu ca, vậy mai tổng giám đốc hỏi tới thì nói sao giờ?”
“Yên tâm đi, anh ấy không tới làm phiền cậu đâu.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói tránh đi, “Giờ cũng trễ quá rồi, tôi đưa cậu về nhà.”
Đan Á Đồng nhìn hội trường xa hoa, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú cho Lộ Phàm, sau đó nghiêng đầu nói với Tiếu Kỳ Thậm “Đi thôi.”
Lộ Phàm gập lại nắp điện thoại, khẽ nhíu mày, rốt cuộc là vì cái gì mà Tiếu Kỳ Thậm năm lần bảy lượt tiếp cận Đan Á Đồng, hơn nữa bây giờ bên ngoài khách sạn nhất định sẽ có rất nhiều paparazzi đang canh me, là một Thiên vương như cậu ta sao lại không biết chuyện này, cứ ngang nhiên một mình cùng Đan Á Đồng ra bằng cửa trước như vậy sao?
Xoa xoa cái trán, khó trách người đại diện của Tiếu Thiên vương luôn trong tình trạng vô lực khi lăng xê cho vị này, xem ra cũng không phải không có nguyên nhân.
Tiếu Đại Thiên Vương này thật đúng là không thể để cho người khác bớt lo.
Tiếu Kỳ Thậm phát hiện, nếu như hắn không chủ động nói chuyện với Đan Á Đồng thì phần lớn thời gian cậu sẽ rất yên lặng, dù cho ngồi trong xe cũng chỉ thích ngó ra bên ngoài, mà bên ngoài thì có cái gì để mà xem chứ.
Giống như lúc này, hai mắt cậu chớp cũng không thèm chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng chính cái gì cũng không có này lại lộ ra một tia tang thương.
Tiếu Kỳ Thậm luôn nhìn không thấu thiếu niên này, tuy nhiên hắn lại luôn bị cậu hấp dẫn, giống như một người bị cầm tù mà hắn cũng hiểu được bản thân mình là cam tâm tình nguyện.
Mở chương trình bản tin giao thông trên radio ra, một giọng nữ duyên dáng vang lên “Cảm ơn các vị thính giả đang lắng nghe chương trình, hôm nay đã có rất nhiều vị thính giả gửi lời yêu cầu ca khúc ‘Ngàn năm’, xem ra ca khúc ‘Ngàn năm’ của nam ca sĩ Đan Á Đồng đang rất được mọi người yêu thích, như vậy chương trình xin phát ca khúc cực kỳ tình cảm này của Đan Á Đồng, chúc quý vị thính giả trên đường đi vui vẻ.”
Đan Á Đồng nghe thấy vậy, mới ngừng nhìn bên ngoài xe, từ từ nhắm mắt lại nghe bài hát của chính mình, trên mặt không có sự hưng phấn của một tân binh khi nghe được album đầu tiên của bản thân.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn sắc mặt bình tĩnh của cậu, đèn đỏ giao thông xuất hiện, hắn dừng xe lại.
Tiếng ca rất trống trải, mang theo nỗi khổ đau cả ngàn năm, dường như có thể ngấm vào tim, những tưởng niệm đó, những bi thương đó từ từ từng chút một ngấm vào tâm khảm của mỗi người nghe.
“Cậu hát hay lắm.” Giọng nói của Tiếu Kỳ Thậm vang lên trong không gian yên tĩnh, Đan Á Đồng mở to mắt, cong cong khóe miệng “Cám ơn.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười.
Đột nhiên một luồng sáng lóe lên, hai người đồng thời cùng nghiêng đầu nhìn sang một cái xe ô tô nhỏ, thì nhìn thấy một người vội vàng giấu đi máy ảnh của mình.
Khoảng cách của hai chiếc xe đậu cũng không xa lắm, nên cũng dễ dàng nhận ra sự hoảng loạn trên mặt tay phóng viên, hắn không biết hai nghệ sĩ này phát hiện mình chụp lén thì sẽ có phản ứng gì, mới vào nghề làm phóng viên chưa lâu, nên hắn căn bản chưa có khả năng để xử lý loại tình huống như vậy.
Lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại tên phóng viên, Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười rồi cả vẫy tay với hắn nói “Chào cậu.” nói xong dương dương tự đắc cầm điện thoại di động của mình, “Nếu như ngày mai truyền thông đưa tin không đúng sự thật, có thể tôi sẽ đến tìm cậu.” Nói xong, liền gập lại điện thoại, “Điện thoại này chất lượng ảnh rất tốt, cậu không phải sợ lên hình xấu đâu, cậu bạn phóng viên ạ.”
Đèn đỏ biến thành đèn xanh, xe khởi động, Tiếu Kỳ Thậm gọi một cú điện thoại cho người đại diện của mình, nói ra chuyện tối nay bị chụp lén, kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn sang Đan Á Đồng ngồi bên cạnh không chút lo lắng nào “Cậu không thấy lo à?”
“Nếu như Tiếu ca đã không lo, thì em càng không cần phải lo rồi.” Đan Á Đồng nhìn chiếc xe bị rớt lại đằng sau sau một loạt xe hơi màu đen, không biết nghĩ đến cái gì mà cười ra tiếng.
“Cười cái gì thế?” Tiếu Kỳ Thậm đột nhiên nói “Nhà của tôi cũng không xa nơi này lắm, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi chút đi.”
Chương trình giao thông đã đổi sang ca khúc khác, không biết có phải trùng hợp hay không mà đó lại là một bài hát của Tiếu Kỳ Thậm.
“Tiếu ca không sợ scandal à?” Đan Á Đồng tò mò hỏi lại.
“Làm người của công chúng cũng có lúc không sợ scandal, chỉ sợ là mình có làm gì thì cũng không tạo ra nổi scandal đúng không nhỉ?” Tiếu Kỳ Thậm nói lời này cũng không phải là để mỉa mai gì ý của Đan Á Đồng, rõ ràng Đan Á Đồng hình như cũng không để ý câu đó của hắn.
“Quả thực nghệ sĩ mà không có scandal thì cũng thấy ngột ngạt không ít à.” Đan Á Đồng giương môi khẽ cười “Hèn chi Tiếu ca lại có không ít scandal như vậy.”
“Xem ra Á Đồng chú ý tới tôi không ít nha.” Tiếu Kỳ Thậm tỏ vẻ không nghe được ý châm chọc trong lời của Đan Á Đồng, nháy mắt nói “Chẳng lẽ Á Đồng là fan của tôi?”
Đan Á Đồng mỉm cười, chẳng muốn phản bác mấy lời tự kỉ của hắn, làm biếng nói “Đã vậy, để em đi nhìn xem chỗ ở của Tiếu ca là như thế nào đây.”
Xe chậm rãi vượt qua hàng rào sắt bao quanh biệt thự, tại nơi mà tấc đất tấc vàng này lại có thể có một căn biệt thự như vậy, Đan Á Đồng quét mắt qua Tiếu Kỳ Thậm, xem ra cậu hai của nhà này cũng không phải là không được ông chủ Tiếu gia chào đón như lời đồn đại.
Xuống xe, đập vào mắt lúc này chính là mảnh vườn với rất nhiều loài hoa rực rỡ, Đan Á Đồng đảo mắt qua khu vườn, rồi sau đó cũng không liếc lại lần thứ hai.
Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nhìn cậu một cái, rồi dẫn cậu vào đại sảnh, hai người vừa ngồi xuống chỗ của mình thì có một người giúp việc mặc trang trang phục màu trắng bưng hai tách trà tới, đặt xuống trước mặt hai người xong thì lui xuống.
“Không ngờ Tiếu ca lại thích uống trà.” Đan Á Đồng nhấc lên tách trà tử sa, thổi thổi mấy lá trà trên mặt nước, đôi môi màu đỏ nhạt trông thật mê người.
Tiếu Kỳ Thậm cứng ngắc dời ánh mắt của mình, bàn tay buông xuống đặt trên bàn “Thỉnh thoảng học đòi văn vẻ cũng không tệ lắm.”
Giống như bản thân hiếm khi bị cám dỗ rơi vào tình yêu của một người.
“Tại sao không ai nói cho tôi biết Đan Á Đồng muốn tham gia diễn xuất trong phim ‘Ngàn năm’ hả?” Ngồi trên ghế ông chủ, sắc mặt Đường Nguyễn Khanh không chút vui vẻ nào, ném quyển kịch bản trên tay lên bàn làm việc “Sao?”
Hai trợ lý của Đường Nguyễn Khanh trao đổi mắt với nhau, không có mở miệng, mà cả Lộ Phàm đứng một bên cũng không nói gì.
Tạ Huân vừa nghe xong điện thoại, sắc mặt đã không thể nào tốt được đi tới văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy cảnh này, cũng không biết là có nên mở miệng không.
“Lộ Phàm, anh nói cho tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra?” Đường Nguyễn Khanh nhìn sang Lộ Phàm từ nãy giờ không nói gì.
“Tổng giám đốc, tôi không biết là anh lại không muốn đồng ý bộ phim này, làm một người đại diện tôi chỉ tính toán coi bộ phim này có lợi hay hại như thế nào với người của mình, đây là sơ sót của tôi.” Lộ Phàm ngẩng đầu nói.
“Giờ anh đang chỉ trích tôi can thiệp vào công việc của anh à?” Đường Nguyễn Khanh đứng dậy” Nhưng anh có nghĩ tới khi đóng một bộ phim về đề tài đồng tính sẽ đem đến ảnh hưởng xấu gì chưa?”
Lộ Phàm rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ trước cơn thịnh nộ của người nọ “Tổng giám đốc, đối với Á Đồng mà nói, hợp tác đóng phim này chung với Tiếu Kỳ Thậm cũng đủ lợi đề bù lại cho những mặt không ổn, hơn nữa biên kịch của bộ phim này lại là Liêu Nhiễm, các tác phẩm trước giờ của cô đều rất thành công.”
“Đó là trước Liêu Nhiễm chưa từng có ai, cũng chưa từng có kịch bản nào về đề tài đồng tính.” Đường Nguyễn Khanh trừng mắt nhìn Lộ Phàm, lại nhìn sang Tạ Huân “Tạ Huân, có chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Tạ Huân không phải ngu ngốc, đương nhiên không dám đem chuyện Tiếu Kỳ Thậm và Đan Á Đồng bị chụp lén nói cho Đường Nguyễn Khanh biết, nếu mà nói ra thì không biết con hồ ly này sẽ nổi giận như thế nào nữa.
Đường Nguyễn Khanh xoa xoa cái trán, y đốt một điếu thuốc “Các anh ra ngoài đi, Lộ Phàm ở lại.” Trong thanh âm đã mang theo một chút mỏi mệt.
Tạ Huân tỏ vẻ thông cảm nhìn Lộ Phàm, tuy nói anh là người đại diện của nam diễn viên chính còn lại, nhưng căn bản vị Tiếu Đại thiên vương này không thuộc phạm vi quản lý của Đường Nguyễn Khanh, thế nên mới nói hắn may mắn hơn Lộ Phàm nhiều.
Ngay khi Tạ Huân đóng cửa văn phòng, sau lưng liền vang lên tiếng của tổng giám đốc Đường “Phải rồi, Tạ Huân, tôi thấy Kỳ Thậm gần đây rất nhàn rỗi, phải chăng người đại diện là anh có chút không xứng với chức vụ này?” Tạ Huân mặt tối sầm, xem ra người đại diện nào lúc này cũng đều không may, hắn chuyển hết sự thông cảm dành cho Lộ Phàm lên bản thân mình.
Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, bên trong văn phòng tổng giám đốc đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Đường Nguyễn Khanh đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài “Lộ Phàm, anh muốn tôi không cản trở anh thì tôi cũng muốn anh không phá hoại chuyện của tôi.”
Lộ Phàm do dự, mở to mắt không dám tin, giờ phút này người đàn ông trong mắt anh dường như là một con sói trong đêm tối, có vẻ thật đáng sợ.
Xoay người lại nhìn Lộ Phàm, Đường Nguyễn Khanh cười lạnh, con ngươi dưới ánh đèn có cảm giác thật lạnh lẽo “Sao rồi, hiểu ý tôi chứ?”
Lộ Phàm rủ mi mắt xuống “Tổng giám đốc, chuyện của anh tôi cũng không có ý xen vào, Đan Á Đồng chỉ là một nghệ sĩ do tôi làm đại diện thôi.” Điều anh muốn chẳng qua chỉ là đem cậu bồi dưỡng thành siêu sao Thiên vương hàng đầu, còn những chuyện khác, anh cái gì cũng không muốn lo tới.
Đường Nguyễn Khanh tại sao lại có hứng thú với nam ca sĩ này, tại sao phải để người mới này đi lại con đường Cảnh An Tước đã đi thì anh không rõ, mà cũng không muốn hiểu, nhưng anh cũng không muốn Đường Nguyễn Khanh vì sự ích kỷ mà hủy bỏ tiền đồ một con người có tiềm năng.
“Phải không?” Đường Nguyễn Khanh nhìn mí mắt buông thõng xuống, làm cho người khác đoán không ra Lộ Phàm đang nghĩ gì, khói tỏa ra từ điếu thuốc khiến y có chút không thoải mái.
“Vâng, anh Đường, Á Đồng cậu ta là người có lý tưởng riêng, chúng ta ai cũng không thể tùy tiện thay đổi con đường của cậu ta.” Lộ Phàm ngẩng đầu, ánh mắt kiên định “Mà tôi chỉ muốn cậu ấy đi được đến điểm cao nhất trên con đường ấy mà thôi.”
Dụi tắt điếu thuốc, Đường Nguyễn Khanh ngồi trở lại cái ghế tổng giám đốc, phẩy tay một cái “Anh ra ngoài đi, tôi còn ít việc phải xử lý.”
Đợi văn phòng chỉ còn lại một mình Đường Nguyễn Khanh, y đẩy cái ghế xoay một vòng, nhìn ra bầu trời tối như mực bên ngoài cửa sổ, cười khổ “Cảnh An Tước…”
Đường Nguyễn Khanh cười cười, miễn cưỡng nói “Thì ra là thế.”
Nhìn hai người đi xa, nụ cười trên môi y dần dần biến mất, chẳng lẽ lần này Tử Mặc nghiêm túc thật sự ư?
Hai người khác ngồi trên sofa cùng mở mắt thật to, sau đó họ tỏ vẻ cái gì cũng không thấy, chỉ là sắc mặt của Ngụy Tiểu Di trở nên tái nhợt có chút khó coi.
“Theo em biết thì công tác chuẩn bị cho ‘Ngàn năm’ vẫn chưa xong hết, nên ngày mai làm sao thử phục trang được?” Đi đến một góc quẹo, Đan Á Đồng đẩy nhẹ cái tay trên vai mình ra “Anh không sợ ngày mai tổng giám đốc Đường sẽ tìm tới gây phiền toái cho anh à?”
Tiếu Kỳ Thậm vốn định lại vòng tay lên vai đối phương, nhưng thấy có dao nhẹ nhàng bay ra từ trong ánh mắt của cậu thì cười tủm tỉm rút tay về “Á Đồng hỏi chuyện này là vì lo lắng cho tôi à?”
“Tiếu ca nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.” Đan Á Đồng cười như một con cáo nhỏ.
Tiếu Kỳ Thậm nhớ tới biểu lộ ẩn nhẫn vừa rồi của Đan Á Đồng, còn có sự lạnh lùng trong đôi mắt màu trà ấy, hắn mỉm cười “Nếu là vì Á Đồng, đắc tội ai tôi cũng không sợ.”
Đan Á Đồng liếc xéo vị Thiên vương đang rất nổi tiếng trong giới này, tùy tiện nói mấy lời buồn nôn này mà mặt dày không thấy ngượng, cậu đành để dành đôi mắt khinh bỉ ngó lên trần nhà xanh vàng rực rỡ vậy “Tiếu ca, vậy mai tổng giám đốc hỏi tới thì nói sao giờ?”
“Yên tâm đi, anh ấy không tới làm phiền cậu đâu.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói tránh đi, “Giờ cũng trễ quá rồi, tôi đưa cậu về nhà.”
Đan Á Đồng nhìn hội trường xa hoa, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú cho Lộ Phàm, sau đó nghiêng đầu nói với Tiếu Kỳ Thậm “Đi thôi.”
Lộ Phàm gập lại nắp điện thoại, khẽ nhíu mày, rốt cuộc là vì cái gì mà Tiếu Kỳ Thậm năm lần bảy lượt tiếp cận Đan Á Đồng, hơn nữa bây giờ bên ngoài khách sạn nhất định sẽ có rất nhiều paparazzi đang canh me, là một Thiên vương như cậu ta sao lại không biết chuyện này, cứ ngang nhiên một mình cùng Đan Á Đồng ra bằng cửa trước như vậy sao?
Xoa xoa cái trán, khó trách người đại diện của Tiếu Thiên vương luôn trong tình trạng vô lực khi lăng xê cho vị này, xem ra cũng không phải không có nguyên nhân.
Tiếu Đại Thiên Vương này thật đúng là không thể để cho người khác bớt lo.
Tiếu Kỳ Thậm phát hiện, nếu như hắn không chủ động nói chuyện với Đan Á Đồng thì phần lớn thời gian cậu sẽ rất yên lặng, dù cho ngồi trong xe cũng chỉ thích ngó ra bên ngoài, mà bên ngoài thì có cái gì để mà xem chứ.
Giống như lúc này, hai mắt cậu chớp cũng không thèm chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng chính cái gì cũng không có này lại lộ ra một tia tang thương.
Tiếu Kỳ Thậm luôn nhìn không thấu thiếu niên này, tuy nhiên hắn lại luôn bị cậu hấp dẫn, giống như một người bị cầm tù mà hắn cũng hiểu được bản thân mình là cam tâm tình nguyện.
Mở chương trình bản tin giao thông trên radio ra, một giọng nữ duyên dáng vang lên “Cảm ơn các vị thính giả đang lắng nghe chương trình, hôm nay đã có rất nhiều vị thính giả gửi lời yêu cầu ca khúc ‘Ngàn năm’, xem ra ca khúc ‘Ngàn năm’ của nam ca sĩ Đan Á Đồng đang rất được mọi người yêu thích, như vậy chương trình xin phát ca khúc cực kỳ tình cảm này của Đan Á Đồng, chúc quý vị thính giả trên đường đi vui vẻ.”
Đan Á Đồng nghe thấy vậy, mới ngừng nhìn bên ngoài xe, từ từ nhắm mắt lại nghe bài hát của chính mình, trên mặt không có sự hưng phấn của một tân binh khi nghe được album đầu tiên của bản thân.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn sắc mặt bình tĩnh của cậu, đèn đỏ giao thông xuất hiện, hắn dừng xe lại.
Tiếng ca rất trống trải, mang theo nỗi khổ đau cả ngàn năm, dường như có thể ngấm vào tim, những tưởng niệm đó, những bi thương đó từ từ từng chút một ngấm vào tâm khảm của mỗi người nghe.
“Cậu hát hay lắm.” Giọng nói của Tiếu Kỳ Thậm vang lên trong không gian yên tĩnh, Đan Á Đồng mở to mắt, cong cong khóe miệng “Cám ơn.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười.
Đột nhiên một luồng sáng lóe lên, hai người đồng thời cùng nghiêng đầu nhìn sang một cái xe ô tô nhỏ, thì nhìn thấy một người vội vàng giấu đi máy ảnh của mình.
Khoảng cách của hai chiếc xe đậu cũng không xa lắm, nên cũng dễ dàng nhận ra sự hoảng loạn trên mặt tay phóng viên, hắn không biết hai nghệ sĩ này phát hiện mình chụp lén thì sẽ có phản ứng gì, mới vào nghề làm phóng viên chưa lâu, nên hắn căn bản chưa có khả năng để xử lý loại tình huống như vậy.
Lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại tên phóng viên, Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười rồi cả vẫy tay với hắn nói “Chào cậu.” nói xong dương dương tự đắc cầm điện thoại di động của mình, “Nếu như ngày mai truyền thông đưa tin không đúng sự thật, có thể tôi sẽ đến tìm cậu.” Nói xong, liền gập lại điện thoại, “Điện thoại này chất lượng ảnh rất tốt, cậu không phải sợ lên hình xấu đâu, cậu bạn phóng viên ạ.”
Đèn đỏ biến thành đèn xanh, xe khởi động, Tiếu Kỳ Thậm gọi một cú điện thoại cho người đại diện của mình, nói ra chuyện tối nay bị chụp lén, kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn sang Đan Á Đồng ngồi bên cạnh không chút lo lắng nào “Cậu không thấy lo à?”
“Nếu như Tiếu ca đã không lo, thì em càng không cần phải lo rồi.” Đan Á Đồng nhìn chiếc xe bị rớt lại đằng sau sau một loạt xe hơi màu đen, không biết nghĩ đến cái gì mà cười ra tiếng.
“Cười cái gì thế?” Tiếu Kỳ Thậm đột nhiên nói “Nhà của tôi cũng không xa nơi này lắm, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi chút đi.”
Chương trình giao thông đã đổi sang ca khúc khác, không biết có phải trùng hợp hay không mà đó lại là một bài hát của Tiếu Kỳ Thậm.
“Tiếu ca không sợ scandal à?” Đan Á Đồng tò mò hỏi lại.
“Làm người của công chúng cũng có lúc không sợ scandal, chỉ sợ là mình có làm gì thì cũng không tạo ra nổi scandal đúng không nhỉ?” Tiếu Kỳ Thậm nói lời này cũng không phải là để mỉa mai gì ý của Đan Á Đồng, rõ ràng Đan Á Đồng hình như cũng không để ý câu đó của hắn.
“Quả thực nghệ sĩ mà không có scandal thì cũng thấy ngột ngạt không ít à.” Đan Á Đồng giương môi khẽ cười “Hèn chi Tiếu ca lại có không ít scandal như vậy.”
“Xem ra Á Đồng chú ý tới tôi không ít nha.” Tiếu Kỳ Thậm tỏ vẻ không nghe được ý châm chọc trong lời của Đan Á Đồng, nháy mắt nói “Chẳng lẽ Á Đồng là fan của tôi?”
Đan Á Đồng mỉm cười, chẳng muốn phản bác mấy lời tự kỉ của hắn, làm biếng nói “Đã vậy, để em đi nhìn xem chỗ ở của Tiếu ca là như thế nào đây.”
Xe chậm rãi vượt qua hàng rào sắt bao quanh biệt thự, tại nơi mà tấc đất tấc vàng này lại có thể có một căn biệt thự như vậy, Đan Á Đồng quét mắt qua Tiếu Kỳ Thậm, xem ra cậu hai của nhà này cũng không phải là không được ông chủ Tiếu gia chào đón như lời đồn đại.
Xuống xe, đập vào mắt lúc này chính là mảnh vườn với rất nhiều loài hoa rực rỡ, Đan Á Đồng đảo mắt qua khu vườn, rồi sau đó cũng không liếc lại lần thứ hai.
Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nhìn cậu một cái, rồi dẫn cậu vào đại sảnh, hai người vừa ngồi xuống chỗ của mình thì có một người giúp việc mặc trang trang phục màu trắng bưng hai tách trà tới, đặt xuống trước mặt hai người xong thì lui xuống.
“Không ngờ Tiếu ca lại thích uống trà.” Đan Á Đồng nhấc lên tách trà tử sa, thổi thổi mấy lá trà trên mặt nước, đôi môi màu đỏ nhạt trông thật mê người.
Tiếu Kỳ Thậm cứng ngắc dời ánh mắt của mình, bàn tay buông xuống đặt trên bàn “Thỉnh thoảng học đòi văn vẻ cũng không tệ lắm.”
Giống như bản thân hiếm khi bị cám dỗ rơi vào tình yêu của một người.
“Tại sao không ai nói cho tôi biết Đan Á Đồng muốn tham gia diễn xuất trong phim ‘Ngàn năm’ hả?” Ngồi trên ghế ông chủ, sắc mặt Đường Nguyễn Khanh không chút vui vẻ nào, ném quyển kịch bản trên tay lên bàn làm việc “Sao?”
Hai trợ lý của Đường Nguyễn Khanh trao đổi mắt với nhau, không có mở miệng, mà cả Lộ Phàm đứng một bên cũng không nói gì.
Tạ Huân vừa nghe xong điện thoại, sắc mặt đã không thể nào tốt được đi tới văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy cảnh này, cũng không biết là có nên mở miệng không.
“Lộ Phàm, anh nói cho tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra?” Đường Nguyễn Khanh nhìn sang Lộ Phàm từ nãy giờ không nói gì.
“Tổng giám đốc, tôi không biết là anh lại không muốn đồng ý bộ phim này, làm một người đại diện tôi chỉ tính toán coi bộ phim này có lợi hay hại như thế nào với người của mình, đây là sơ sót của tôi.” Lộ Phàm ngẩng đầu nói.
“Giờ anh đang chỉ trích tôi can thiệp vào công việc của anh à?” Đường Nguyễn Khanh đứng dậy” Nhưng anh có nghĩ tới khi đóng một bộ phim về đề tài đồng tính sẽ đem đến ảnh hưởng xấu gì chưa?”
Lộ Phàm rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ trước cơn thịnh nộ của người nọ “Tổng giám đốc, đối với Á Đồng mà nói, hợp tác đóng phim này chung với Tiếu Kỳ Thậm cũng đủ lợi đề bù lại cho những mặt không ổn, hơn nữa biên kịch của bộ phim này lại là Liêu Nhiễm, các tác phẩm trước giờ của cô đều rất thành công.”
“Đó là trước Liêu Nhiễm chưa từng có ai, cũng chưa từng có kịch bản nào về đề tài đồng tính.” Đường Nguyễn Khanh trừng mắt nhìn Lộ Phàm, lại nhìn sang Tạ Huân “Tạ Huân, có chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Tạ Huân không phải ngu ngốc, đương nhiên không dám đem chuyện Tiếu Kỳ Thậm và Đan Á Đồng bị chụp lén nói cho Đường Nguyễn Khanh biết, nếu mà nói ra thì không biết con hồ ly này sẽ nổi giận như thế nào nữa.
Đường Nguyễn Khanh xoa xoa cái trán, y đốt một điếu thuốc “Các anh ra ngoài đi, Lộ Phàm ở lại.” Trong thanh âm đã mang theo một chút mỏi mệt.
Tạ Huân tỏ vẻ thông cảm nhìn Lộ Phàm, tuy nói anh là người đại diện của nam diễn viên chính còn lại, nhưng căn bản vị Tiếu Đại thiên vương này không thuộc phạm vi quản lý của Đường Nguyễn Khanh, thế nên mới nói hắn may mắn hơn Lộ Phàm nhiều.
Ngay khi Tạ Huân đóng cửa văn phòng, sau lưng liền vang lên tiếng của tổng giám đốc Đường “Phải rồi, Tạ Huân, tôi thấy Kỳ Thậm gần đây rất nhàn rỗi, phải chăng người đại diện là anh có chút không xứng với chức vụ này?” Tạ Huân mặt tối sầm, xem ra người đại diện nào lúc này cũng đều không may, hắn chuyển hết sự thông cảm dành cho Lộ Phàm lên bản thân mình.
Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, bên trong văn phòng tổng giám đốc đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Đường Nguyễn Khanh đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài “Lộ Phàm, anh muốn tôi không cản trở anh thì tôi cũng muốn anh không phá hoại chuyện của tôi.”
Lộ Phàm do dự, mở to mắt không dám tin, giờ phút này người đàn ông trong mắt anh dường như là một con sói trong đêm tối, có vẻ thật đáng sợ.
Xoay người lại nhìn Lộ Phàm, Đường Nguyễn Khanh cười lạnh, con ngươi dưới ánh đèn có cảm giác thật lạnh lẽo “Sao rồi, hiểu ý tôi chứ?”
Lộ Phàm rủ mi mắt xuống “Tổng giám đốc, chuyện của anh tôi cũng không có ý xen vào, Đan Á Đồng chỉ là một nghệ sĩ do tôi làm đại diện thôi.” Điều anh muốn chẳng qua chỉ là đem cậu bồi dưỡng thành siêu sao Thiên vương hàng đầu, còn những chuyện khác, anh cái gì cũng không muốn lo tới.
Đường Nguyễn Khanh tại sao lại có hứng thú với nam ca sĩ này, tại sao phải để người mới này đi lại con đường Cảnh An Tước đã đi thì anh không rõ, mà cũng không muốn hiểu, nhưng anh cũng không muốn Đường Nguyễn Khanh vì sự ích kỷ mà hủy bỏ tiền đồ một con người có tiềm năng.
“Phải không?” Đường Nguyễn Khanh nhìn mí mắt buông thõng xuống, làm cho người khác đoán không ra Lộ Phàm đang nghĩ gì, khói tỏa ra từ điếu thuốc khiến y có chút không thoải mái.
“Vâng, anh Đường, Á Đồng cậu ta là người có lý tưởng riêng, chúng ta ai cũng không thể tùy tiện thay đổi con đường của cậu ta.” Lộ Phàm ngẩng đầu, ánh mắt kiên định “Mà tôi chỉ muốn cậu ấy đi được đến điểm cao nhất trên con đường ấy mà thôi.”
Dụi tắt điếu thuốc, Đường Nguyễn Khanh ngồi trở lại cái ghế tổng giám đốc, phẩy tay một cái “Anh ra ngoài đi, tôi còn ít việc phải xử lý.”
Đợi văn phòng chỉ còn lại một mình Đường Nguyễn Khanh, y đẩy cái ghế xoay một vòng, nhìn ra bầu trời tối như mực bên ngoài cửa sổ, cười khổ “Cảnh An Tước…”