Chương 7: Bỗng trở thành phu nhân
Tại sân bay...
Mẹ của hắn trở về. Dáng vẻ sang trọng quý phái quyền lực của một quý bà thuộc giới thượng lưu cũng phải nói là có tiếng được mệnh danh là đệ nhất phu nhân - Vương Hằng Thước.
Long Mặc và Long Bắc Yến cùng nhau ra đón mẹ mình. Vương Hằng Thước tháo chiếc kính đen nhìn hai người con lạnh lùng nói: "Về nhà có chuyện mẹ muốn nói với hai đứa".
Cả hai anh em họ không dám nói tiếng nào theo Vương Hằng Thước trở về dinh thự Long gia. Lâm Tiểu Thanh lo lắng, hồi hộp, căng thẳng không biết phải đối diện với mẹ hắn ra sao. Cô cứ đi qua đi lại hơn cả chục vòng.
Ở phía ngoài cổng đã nghe thấy tiếng xe, bọn họ đã về rồi, phải làm sao đây? Làm sao đây? Lâm Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu bước ra cửa cúi chào đón ba người họ trở về.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn thâm thúy, trêm người là bộ cánh đen quý phái, sang trọng, người đàn bà trung niên ấy bước vào bên trong ngồi xuống chiếc sofa. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn một loạt từ trên xuống dưới Lâm Tiểu Thanh khiến cô sợ lắm.
Vương Hằng Thước rót trà ra tách rồi ngấp một ngụm, bà ta lặng im một hồi cực lâu không nói gì giống như quả bom nổ chậm vậy. Cả bầu không khí trở lên căng thẳng, áp lực đè nén. Rồi đã mười lăm phút trôi qua, bà ta liếc nhìn Lâm Tiểu Thanh, cất tiếng hỏi: "Cô là Lâm Tiểu Thanh?
Cô lễ phép đáp lại: "Vâng thưa bà".
- Cô đang mang cháu tôi phải không?
Lâm Tiểu Thanh dè dặt không thể nói hai tay cứ quấn vào nhau rồi lại nắm, siết, ngúng ngoắng không yên: "Dạ...cháu..."
Vương Hằng Thước lại dịch chuyện ánh mắt sang Long Mặc, tuy giọng điệu rất trầm ổn nhưng lại vô vàn trách móc: "Con giải thích đi. Tại sao lại có cô ta trong nhà? Tại sao lại có thai?".
Long Mặc cứ điềm nhiên đáp lại mà không hề cảm thấy áy náy bất cứ điều gì, trả lời lại rất trôi chảy: "Cô ta mang thai con của con. Còn cô ta có thai cũng là do con ép cô ta phải mang".
Nghe câu trả lời dường như có vài phần ngỗ nghịch này Vương Hằng Thước đặt tách trà xuống bàn đứng dậy đi tới trước mặt Long Mặc. Bà ta cười một cái lạnh ngắt rồi thẳng tay tát hắn, người làm trong nhà nhìn cảnh này ai nấy đều im phăng phắc, đổ mồ hôi lạnh, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.
Long Mặc đứng im chịu lấy cái tát của mẹ mình, hắn lạnh tanh không nói gì. Vương Hằng Thước điềm nhiên hỏi hắn: "Con biết lí do tại sao mẹ tát con chứ?".
- Con biết.
- Biết sao còn làm? Con muốn để Long gia mất mặt vì cái hành động này của con sao?
- Nhưng con không yêu cô ta. Chỉ là muốn cô ta sinh con rồi cho tiền đuổi cô ta đi thôi.
Vương Hằng Thước cả giận: "Ngu xuẩn. Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Làm thế thật quá mất mặt".
Long Mặc lại nói: "Con thấy chuyện sinh con như thế này vô cùng bình thường, không có gì mất mặt. Con có thể tự nuôi con của con được".
Bà ta mắng thẳng mặt hắn: "Nói hay quá. Vậy con đã có trách nhiệm chăm sóc tốt mẹ con nó hay chưa? Làm thằng đàn ông không đáng mặt đàn ông. Biết nó mang thai vẫn để nó ở ngoài như vậy có biết là nguy hiểm không?".
Long Mặc dửng dưng cười: "Đó là điều cô ta muốn, con không ép. Với lại cô ta có mệnh hệ gì cũng không liên quan đến con, không có người này còn có người khác. Đàn bà đâu thiếu".
Lâm Tiểu Thanh nghe được những lời này đáy lòng vô cùng lạnh lẽo, có tuyệt vọng sâu cay. Sao hắn có thể nói ra những lời vô nhân tính đến thế? Sao con người hắn có thể vô tâm tuyệt tình đến vậy? Hắn đúng là loài rắn máu lạnh, hắn không phải là người nữa. Đến cả con hắn hắn cũng bỏ mặc hay sao? Hắn khinh thường nữ giới đến vậy à?
Nụ cười chua chát khổ đau trên gương mặt vô hồn, trốn rỗng mất đi cảm xúc, cô nói: "Vậy thì anh cũng không cần đứa con này nữa. Đứa con này thật vô phúc khi có người ba như anh. Đáng thương thay cho đứa con bạc mệnh này bị người ba nó hắt hủi".
Lâm Tiểu Thanh đưa ánh mắt, không chút sợ hãi nào nhìn trực diện hắn. Cô cứ như một người khác, khi chạm tới giới hạn của lòng tự trọng thì lập tức sẽ vùng lên mạnh mẽ. Cô đáp trả lại hắn: "Vậy thì không có người này sẽ còn có người khác, đàn ông đâu thiếu. Chỉ là những người như anh không nên có người nối nghiệp. Tuyệt tự tuyệt tôn".
Mọi người ai nấy cũng đều kinh ngạc, Lâm Tiểu Thanh gan cũng lớn quá rồi dám bật lại cả hắn, cô chán sống rồi phải không? Sao chửi thẳng vào mặt hắn không chút kiêng dè trong khi đó có cả mặt mẹ hắn. Nhất định là đã gặp quỷ rồi.
Long Mặc nhìn cô ánh mắt không hề dao động, hắn không hề nặng lời hay đụng tay đụng chân với cô. Nghe cô nói hắn chỉ cười không biết hắn cười vì cái gì nữa. Ánh nhìn tỏa sát khí, hắn nói: "Cô...to gan hơn rồi nhỉ? Ở cạnh con oắt này là nó dạy cô phải không?"
Lâm Tiểu Thanh chùn lại im bặt không ho he câu nào nữa vội quay đi nhìn chỗ khác. Hắn khẽ nhếch khuôn miệng: "Như ý mẹ muốn, con cưới cô ta là được".
Cô quay ngoắt lại hoảng hốt rồi đến ngạc nhiên há hốc mồm chớp mắt không tin nổi lời hắn vừa nói là gì. Dường như bị điếc trong một khoảng khắc. Long Bắc Yến đứng một bên không dám cười lớn nhìn hai người họ, mẹ hắn liền không nói lời nào nữa cứ như vậy mà đồng ý.
Hắn cúi xuống giáp gần mặt Lâm Tiểu Thanh, hắn nhếch khẽ khuôn mày khóe môi cười xảo quyệt cỡ nào: "Chúc mừng, Long phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh chưa kịp hoàn hồn, hắn nói "cưới" vậy là cô phải trở thành phu nhân của hắn, trở thành người đầu gối tay ấp với hắn hay sao?
Cô không muốn...
Mẹ của hắn trở về. Dáng vẻ sang trọng quý phái quyền lực của một quý bà thuộc giới thượng lưu cũng phải nói là có tiếng được mệnh danh là đệ nhất phu nhân - Vương Hằng Thước.
Long Mặc và Long Bắc Yến cùng nhau ra đón mẹ mình. Vương Hằng Thước tháo chiếc kính đen nhìn hai người con lạnh lùng nói: "Về nhà có chuyện mẹ muốn nói với hai đứa".
Cả hai anh em họ không dám nói tiếng nào theo Vương Hằng Thước trở về dinh thự Long gia. Lâm Tiểu Thanh lo lắng, hồi hộp, căng thẳng không biết phải đối diện với mẹ hắn ra sao. Cô cứ đi qua đi lại hơn cả chục vòng.
Ở phía ngoài cổng đã nghe thấy tiếng xe, bọn họ đã về rồi, phải làm sao đây? Làm sao đây? Lâm Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu bước ra cửa cúi chào đón ba người họ trở về.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn thâm thúy, trêm người là bộ cánh đen quý phái, sang trọng, người đàn bà trung niên ấy bước vào bên trong ngồi xuống chiếc sofa. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn một loạt từ trên xuống dưới Lâm Tiểu Thanh khiến cô sợ lắm.
Vương Hằng Thước rót trà ra tách rồi ngấp một ngụm, bà ta lặng im một hồi cực lâu không nói gì giống như quả bom nổ chậm vậy. Cả bầu không khí trở lên căng thẳng, áp lực đè nén. Rồi đã mười lăm phút trôi qua, bà ta liếc nhìn Lâm Tiểu Thanh, cất tiếng hỏi: "Cô là Lâm Tiểu Thanh?
Cô lễ phép đáp lại: "Vâng thưa bà".
- Cô đang mang cháu tôi phải không?
Lâm Tiểu Thanh dè dặt không thể nói hai tay cứ quấn vào nhau rồi lại nắm, siết, ngúng ngoắng không yên: "Dạ...cháu..."
Vương Hằng Thước lại dịch chuyện ánh mắt sang Long Mặc, tuy giọng điệu rất trầm ổn nhưng lại vô vàn trách móc: "Con giải thích đi. Tại sao lại có cô ta trong nhà? Tại sao lại có thai?".
Long Mặc cứ điềm nhiên đáp lại mà không hề cảm thấy áy náy bất cứ điều gì, trả lời lại rất trôi chảy: "Cô ta mang thai con của con. Còn cô ta có thai cũng là do con ép cô ta phải mang".
Nghe câu trả lời dường như có vài phần ngỗ nghịch này Vương Hằng Thước đặt tách trà xuống bàn đứng dậy đi tới trước mặt Long Mặc. Bà ta cười một cái lạnh ngắt rồi thẳng tay tát hắn, người làm trong nhà nhìn cảnh này ai nấy đều im phăng phắc, đổ mồ hôi lạnh, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.
Long Mặc đứng im chịu lấy cái tát của mẹ mình, hắn lạnh tanh không nói gì. Vương Hằng Thước điềm nhiên hỏi hắn: "Con biết lí do tại sao mẹ tát con chứ?".
- Con biết.
- Biết sao còn làm? Con muốn để Long gia mất mặt vì cái hành động này của con sao?
- Nhưng con không yêu cô ta. Chỉ là muốn cô ta sinh con rồi cho tiền đuổi cô ta đi thôi.
Vương Hằng Thước cả giận: "Ngu xuẩn. Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Làm thế thật quá mất mặt".
Long Mặc lại nói: "Con thấy chuyện sinh con như thế này vô cùng bình thường, không có gì mất mặt. Con có thể tự nuôi con của con được".
Bà ta mắng thẳng mặt hắn: "Nói hay quá. Vậy con đã có trách nhiệm chăm sóc tốt mẹ con nó hay chưa? Làm thằng đàn ông không đáng mặt đàn ông. Biết nó mang thai vẫn để nó ở ngoài như vậy có biết là nguy hiểm không?".
Long Mặc dửng dưng cười: "Đó là điều cô ta muốn, con không ép. Với lại cô ta có mệnh hệ gì cũng không liên quan đến con, không có người này còn có người khác. Đàn bà đâu thiếu".
Lâm Tiểu Thanh nghe được những lời này đáy lòng vô cùng lạnh lẽo, có tuyệt vọng sâu cay. Sao hắn có thể nói ra những lời vô nhân tính đến thế? Sao con người hắn có thể vô tâm tuyệt tình đến vậy? Hắn đúng là loài rắn máu lạnh, hắn không phải là người nữa. Đến cả con hắn hắn cũng bỏ mặc hay sao? Hắn khinh thường nữ giới đến vậy à?
Nụ cười chua chát khổ đau trên gương mặt vô hồn, trốn rỗng mất đi cảm xúc, cô nói: "Vậy thì anh cũng không cần đứa con này nữa. Đứa con này thật vô phúc khi có người ba như anh. Đáng thương thay cho đứa con bạc mệnh này bị người ba nó hắt hủi".
Lâm Tiểu Thanh đưa ánh mắt, không chút sợ hãi nào nhìn trực diện hắn. Cô cứ như một người khác, khi chạm tới giới hạn của lòng tự trọng thì lập tức sẽ vùng lên mạnh mẽ. Cô đáp trả lại hắn: "Vậy thì không có người này sẽ còn có người khác, đàn ông đâu thiếu. Chỉ là những người như anh không nên có người nối nghiệp. Tuyệt tự tuyệt tôn".
Mọi người ai nấy cũng đều kinh ngạc, Lâm Tiểu Thanh gan cũng lớn quá rồi dám bật lại cả hắn, cô chán sống rồi phải không? Sao chửi thẳng vào mặt hắn không chút kiêng dè trong khi đó có cả mặt mẹ hắn. Nhất định là đã gặp quỷ rồi.
Long Mặc nhìn cô ánh mắt không hề dao động, hắn không hề nặng lời hay đụng tay đụng chân với cô. Nghe cô nói hắn chỉ cười không biết hắn cười vì cái gì nữa. Ánh nhìn tỏa sát khí, hắn nói: "Cô...to gan hơn rồi nhỉ? Ở cạnh con oắt này là nó dạy cô phải không?"
Lâm Tiểu Thanh chùn lại im bặt không ho he câu nào nữa vội quay đi nhìn chỗ khác. Hắn khẽ nhếch khuôn miệng: "Như ý mẹ muốn, con cưới cô ta là được".
Cô quay ngoắt lại hoảng hốt rồi đến ngạc nhiên há hốc mồm chớp mắt không tin nổi lời hắn vừa nói là gì. Dường như bị điếc trong một khoảng khắc. Long Bắc Yến đứng một bên không dám cười lớn nhìn hai người họ, mẹ hắn liền không nói lời nào nữa cứ như vậy mà đồng ý.
Hắn cúi xuống giáp gần mặt Lâm Tiểu Thanh, hắn nhếch khẽ khuôn mày khóe môi cười xảo quyệt cỡ nào: "Chúc mừng, Long phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh chưa kịp hoàn hồn, hắn nói "cưới" vậy là cô phải trở thành phu nhân của hắn, trở thành người đầu gối tay ấp với hắn hay sao?
Cô không muốn...