Chương 11
Lúc trông thấy gương mặt thật của người nọ, lưng Lục Hàm Chi thoáng cứng còng. Cậu lập tức đưa tay lên miệng, làm động tác kéo khóa.
Cậu vất vả lắm mới trốn tới tận ngoại ô kinh thành, vậy mà vẫn không thoát khỏi ma chú của tên bạo quân này.
Người đàn ông trước mắt là một kẻ điên chân chính. Với người khác thì hai câu ban nãy chỉ là uy hiếp nhưng nếu đổi thành hắn, thì hắn hoàn toàn có thể làm được thật.
Lục Hàm Chi gật đầu như giã tỏi, lại thấy A Thiền đang được Vũ Văn Mân ẵm trên tay đã thức dậy. Bé ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mân, cảm nhận mùi hương trên người hắn, có lẽ do cảm thấy mùi không giống như cha ruột nên lập tức hé cái miệng nhỏ, bắt đầu khóc rùm trời lên.
Lục Hàm Chi sợ tới hồn vía lên mây, vì Vũ Văn Mân cũng đâu phải hạng người lương thiện kính già yêu trẻ gì.
Hắn chính là bạo quân nổi danh được ghi lại trong sử sách đó!
Đứa nhóc vừa khóc, lỡ chọc giận hắn thì biết phải làm sao?
Trước khi linh hồn nhỏ bé của Lục Hàm Chi kịp rơi xuống đất, thằng nhóc quỷ A Thiền lại gây ra chuyện lớn khác.
Ở dưới yếm đỏ thêu chữ Phúc, bé họa mi nhỏ xíu chắc do quá sợ hãi nên đột ngột vọt ra một dòng suối trong. Dòng nước trong này giống như mọc mắt vậy, cứ lao thẳng về phía của Vũ Văn Mân.
Tình huống đột ngột này thật sự khiến Vũ Văn Mân trở tay không kịp, hắn vừa mới tháo mặt nạ ra đã bị thằng con ruột tiểu đầy mặt.
Lúc này đáng lẽ Lục Hàm Chi phải sợ hú vía, mà đúng là cậu sợ thật nhưng ngại ghê, dòm thấy cảnh tượng buồn cười này thì dù đã cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Há há há…”
Một tràng cười phá lên từ phía đối diện, Vũ Văn Mân ngậm miệng lại, mặc cho dòng nước trong ấy lướt qua khuôn mặt tuấn tú, nhỏ xuống trên người hắn.
Cho tới khi A Thiền giải quyết xong thì tiếng khóc cũng ngưng bặt, hắn nghiến răng nói: “Còn, không, bế, nó, ra, cho, ta!”
Cuối cùng Lục Hàm Chi mới hay bản thân đã phạm phải điều gì, cậu vội ẵm A Thiền, còn dùng tay áo mình lau mặt cho Vũ Văn Mân: “Có lỗi quá có lỗi quá, Vương gia giá lâm mà thảo dân lại thất lễ! Xin ngài đừng trách, đừng trách ạ!”
Nhưng trong lòng thì cười như được mùa, tên Vũ Văn Mân này cũng xui xẻo quá đê. Làm người ta lớn bụng sinh con ngoài ý muốn thì thôi, lần đầu gặp mặt đã bị con trai mình tiểu đầy mặt.
Muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Dường như Vũ Văn Mân vẫn chưa load kịp, hắn đứng hình không nhúc nhích, tuỳ ý để Lục Hàm Chi lau mặt cho.
Cuối cùng, Vũ Văn Mân cũng động đậy.
Hắn đưa tay đẩy Lục Hàm Chi ra, ánh mắt như đang cố nén lửa giận, gương mặt tuấn tú cũng hơi vặn vẹo, hắn tức giận nói: “Đi chuẩn bị một bộ quần áo mới, mang ra đây cho bổn vương.”
Lục Hàm Chi như được đại xá, cậu xoay người đặt A Thiền lên giường rồi đi tìm quần áo cho Vũ Văn Mân.
Vũ Văn Mân đỡ Đại hoàng tử đang ốm yếu đi về phía giường của Lục Hàm Chi, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, hắn lại dìu người đến tháp nhỏ bên cửa sổ, đỡ Đại hoàng tử nằm xuống.
Mặt Vũ Văn Giác đỏ một cách bất thường, e rằng đã bệnh nặng phát sốt. Thỉnh thoảng có tiếng ho yếu ớt vọng tới, xen lẫn tiếng hít thở và tạp âm như kéo ống bễ.
Khi Lục Hàm Chi cầm quần áo ra thì thấy Vũ Văn Mân đang đút nước cho đại ca Vũ Văn Giác của mình. Tuy rằng mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho vị đại ca này.
“Đại ca, huynh cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
Vũ Văn Giác nằm ở trên tháp mệt lã người không dậy nổi, nhưng hắn ta vẫn cố gượng cười với Vũ Văn Mân, lắc đầu nói: “Ta không sao, làm phiền đệ rồi A Mân.”
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Đại ca đừng nói vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Vũ Văn Giác lại xua tay: “Ta không sao, ta không sao mà… A Mân, nhanh gửi thư cho cậu, dặn cậu tuyệt đối không được quay về kinh! Vũ Văn Cảnh đã phái người nhà ngoại ở phiên bang mai phục trên đường, cậu mà quay về kinh thì sẽ bị tập kích ngay.”
Lục Hàm Chi đứng kế bên nghe mà há hốc miệng, cậu muốn nói với bọn họ là: Mặc dù ông cậu Nhung Địch của bọn họ sẽ bị tấn công thật, nhưng Vũ Uy Đại tướng quân cũng đâu phải người kém cỏi, đám người bên nhà ngoại ở phiên bang của Vũ Văn Cảnh phái tới đều bị Nhung Địch hành cho ra bã. Cuối cùng ông không về kinh vì tình cờ gặp được Vũ Văn Mân đến nhờ cậy. Vũ Văn Mân kể cho ông biết tình huống trong kinh, sau đó Nhung Địch trực tiếp tạo phản.
Vũ Văn Mân nói: “Ta sẽ viết thư cho cậu, đại ca cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng quan tâm chuyện khác.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc, cảm thấy cốt truyện đang nhảy nhót bên bờ vực sụp đổ!
Trong cốt truyện gốc, Vũ Văn Giác chết ở trong ngục. Hơn nữa, Vũ Văn Mân khi ấy đang đánh giặc ở biên cương phía Bắc, vốn không thể trở về. Sau đó hắn gặp chuyện không may nên bị truy nã, phải bí mật quay về kinh. Kết quả còn chưa kịp vào kinh thì nghe tin đại ca chết ở trong ngục. Lúc ấy, hắn không trực tiếp tạo phản mà vẫn âm thầm điều tra đầu sỏ khiến đại hoàng tử phải chết thảm. Sau đó hắn tra ra được tiểu hoàng thúc Vũ Văn Minh Cực ngày thường luôn tỏ ra hiền lành hóa ra lại giấu tài, Vũ Văn Minh Cực mới bị Vũ Văn Mân tử hình ngay tại chỗ.
Mà khi Lục Hàm Chi xuyên đến, do hai lá thư nặc danh của cậu mà nội dung cốt truyện sai lệch càng ngày càng lớn so với cốt truyện gốc.
Lúc này, Vũ Văn Giác còn nói thêm: “A Mân, đệ đã về cung thăm mẫu phi chưa? Bà sao rồi?”
Vũ Văn Mân đáp: “Mẫu phi khỏe lắm, tuy bị cấm túc nhưng người vẫn an toàn.”
Vũ Văn Giác gật đầu: “Có người… cố ý, muốn khiến cho huynh đệ chúng ta phải chết. Sau khi ta bị bỏ tù thì đã bị giam vào thủy lao, lại chuyển từ thủy lao vào phòng tối. Bọn họ biết sức khỏe của ta rất yếu, muốn để ta bệnh nặng chết ở trong ngục. Đến lúc đó, huynh đệ chúng ta phải cam chịu gánh cái danh mưu phản. A Mân, nhất định có người đang giở trò ở sau lưng.”
Lục Hàm Chi ở bên cạnh cũng thầm hùa theo: Chính xác! Là Vũ Văn Minh xúi giục Vũ Văn Cảnh làm!
Vũ Văn Mân vẫn lạnh lùng như trước, hắn nói: “Đại ca cứ giao mọi chuyện cho ta, huynh chỉ cần tập trung dưỡng bệnh là được.”
Vũ Văn Giác không nấn ná nữa mà nằm xuống, rơi vào hôn mê.
Giờ Vũ Văn Mân mới nhớ tới Lục Hàm Chi, hắn ung dung chĩa thanh trọng kiếm vào Lục Hàm Chi, khinh thường nhìn cậu mà nói: “Lục Hàm Chi?”
Lục Hàm Chi: “???” Ngươi đang coi thường ai đấy? Ta làm gì có lỗi với ngươi? Sự khinh bỉ từ trong xương này là có ý gì?
Cái tên đàn ông rút chim vô tình này, uổng công ta mang thai mười tháng sinh con cho ngươi, vậy mà ngươi dám đối xử với ta như vậy đó hả?
Lục Hàm Chi cười nịnh nọt hỏi: “Đúng đúng, thảo dân tên là Lục Hàm Chi, không biết Vương gia có gì căn dặn?”
Lục Hàm Chi bật chế độ người hèn – Nể mặt đêm đó ngươi say quắc cần câu nên không có ấn tượng chuyện đã làm, ta không thèm so đo với ngươi. Bây giờ chúng ta mỗi người một ngả, tốt nhất là ngươi vác đại hoàng huynh của ngươi về cốt truyện mưu phản đi.
Chẳng qua Vũ Văn Mân vẫn không có ý định đó, hắn đặt trọng kiếm bên cạnh tháp, bảo với Lục Hàm Chi: “Ngươi đi… đi tìm một chút thuốc trị bệnh phổi mang đến đây, đừng để lộ ra ngoài. Đứa bé này cứ để đây, bổn vương sẽ chăm sóc thay ngươi.”
Lục Hàm Chi nói thầm đừng làm ta buồn cười, để ngươi chăm sóc à? Ta sợ tới lúc ta về, A Thiền sẽ biến thành A Thiền nướng mất.
Lục Hàm Chi nhìn Vũ Văn Giác, thấp thỏm lo sợ nói: “Vương gia, thứ lỗi cho thảo dân nói thẳng, bệnh này của Sở Vương e là thuốc bình thường không thể trị hết đâu. Thảo dân có hiểu sơ sơ về y thuật, không biết có thể để thảo dân xem bệnh cho Sở Vương được hay không?”
Mấy đứa con của hoàng đế đều trưởng thành và được phong vương. Ngoại trừ Lăng An Vương là quận vương thì còn lại đều là thân vương. Sở Vương là phong hào của đại hoàng tử, dù sao Hoàng Đế còn phải ỷ lại nhiều vào nhà ngoại của Sở Vương nên hắn được phong vương từ sớm, đất phong còn là chỗ tốt nhất.
Vũ Văn Mân biết, hiện tại mời thầy thuốc tới khám cũng không thích hợp, nếu tiểu lang quân này đã nói mình tinh thông y thuật, vậy cứ để cậu khám thử cũng không sao.
Sau đó, hắn hất cằm ra hiệu bảo cậu qua xem.
Lục Hàm Chi đi tới trước mặt Sở Vương, đưa tay sờ trán hắn, giả vờ bắt mạch.
Quả nhiên, hệ thống vẫn nhắc nhở theo lệ: [Kiểm tra đo lường thấy dấu hiệu sinh mệnh của mục tiêu rất yếu, chẩn đoán mắc viêm phổi cỡ trung. Nên phối hợp với Macrolides kết hợp với khuẩn tố Cephalosporin đời thứ ba, hoặc hết hợp với phổ rộng Penicillin – lactamase ức chế, Carbapenem và liệu pháp tiêm thuốc khác.]
Lục Hàm Chi:… Liệu pháp tiêm?
À, đúng rồi, bình thường khi bị viêm phổi nặng đều sẽ bị đưa vào ICU.
Thuốc viêm phổi cỡ trung không có bao nhiêu tác dụng với Vũ Văn Giác mà phải dùng liệu pháp tiêm, uống thuốc kháng sinh.
Hệ thống còn ân cần đưa ra phương án trị liệu: [Những dụng cụ cần để trị liệu: 9 ống tiêm dùng một lần, 1 hộp thuốc tiêm Penicillin, 1 hộp khuẩn nấm kháng sinh Spiramycin. Tổng cộng cần dùng ba điểm giao dịch, xin hỏi ký chủ có muốn đổi hay không?]
Lục Hàm Chi:???
Mày cũng tri kỷ quá nhể!
Lục Hàm Chi có thể nói không sao? Cậu chỉ đành đồng ý đổi mà thôi!
Ba điểm giao dịch cơ đấy! Đây là tiền ăn một tháng của Thiền béo rồi!
Lục Hàm Chi giả bộ bắt mạch xong thì cau mày, đứng dậy nói với Vũ Văn Mân: “Vương gia, thật không dám giấu, tình hình của Sở Vương điện hạ rất nguy hiểm, phải lập tức châm cứu ngay. Thảo dân có bí thuật tổ truyền, những thứ này không thể truyền ra ngoài, hy vọng Vương gia có thể tạm tránh mặt đi một lát.”
Ánh mắt của Vũ Văn Mân hiện lên sự không tin tưởng, nghĩ thầm bao đời nhà ngươi làm nghề buôn bán, sao mà hiểu y thuật được chứ? Nhưng thấy hơi thở yếu ớt của Vũ Văn Giác, hắn cũng hết cách.
Hắn lạnh lùng liếc cậu, đi tới bên giường nhỏ của A Thiền, chỉ vài bước đi mà đã lộ ra khí phách cuồng vọng của hắn.
Hắn bế cục bột nhỏ mềm mại bằng một tay, nói với Lục Hàm Chi: “Ngươi chữa đi, ta chờ ở bên ngoài.” Nói xong thì bế con tin A Thiền ra khỏi phòng.
Nhìn Vũ Văn Mân như đang nâng mâm đồ ăn bước ra khỏi cửa, Lục Hàm Chi chợt sợ hãi. Như thể giây tiếp theo, mâm đồ ăn kia sẽ bị hắn nuốt luôn.
Lục Hàm Chi thầm nói: Tổ tông à, ngài kiềm chế chút đi! Đó là con của ngài đấy! Dù sao cũng là cốt nhục của mình, không thể nói nuốt là nuốt được.
Có điều nhìn thái độ của Vũ Văn Mân, có lẽ hắn sẽ không chấp nhặt với một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi đâu. Dù sao trong tiểu thuyết, cậu chưa từng đọc thấy đoạn Vũ Văn Mân giết phụ nữ và trẻ em bao giờ. Nói theo cách của hắn thì người bị giết đều là người hắn cảm thấy nên chết. Có xét nhà diệt tộc thì phần lớn phụ nữ và trẻ con cũng đều chỉ bị lưu đày hoặc đưa đi làm nô lệ.
Vì vậy khi cậu thấy Vũ Văn Mân đóng cửa lại, bèn nhanh chóng đổi vật phẩm trị liệu hệ thống vừa đưa.
9 ống tiêm dùng một lần, 1 hộp thuốc Penicillin, 1 hộp khuẩn nấm kháng sinh Spiramycin.
Cổ đại không có thuốc kháng sinh, vậy nên những người mắc bệnh phổi như Vũ Văn Giác đều rất dễ tử vong. Hơn nữa, nếu hắn ta không bị người cố ý hãm hại thì sẽ không mắc bệnh nặng như vậy. Vũ Văn Giác trong cốt truyện gốc là chết trong ngục vì bệnh nặng, mẹ của hắn ta – Nhung Phi – thì sống không bằng chết, nhưng vì một đứa con khác nên chỉ đành tham sống sợ chết. Cho tới khi bà bị bảy mươi hai mũi tên bắn chết vì bảo vệ cho Vũ Văn Mân chạy trốn, kết thúc một kiếp người.
Ôi, nghĩ lại thì đều là người đáng thương.
Lục Hàm Chi đổ thuốc tiêm Glucose đi kèm với Penicillin vào lọ thuốc, lắc đều đến khi hòa tan. May mà khi học đại học, câu từng học chút kiến thức về tiêm, hơn nữa “chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”.
Do hay bị bệnh nên cậu rất giỏi trong việc tiêm mông. Đau tới chết đi sống lại, quả thật không phải là việc cho người làm mà.
Lục Hàm Chi bơm thuốc vào kim tiêm xong bèn sờ thử trán của Vũ Văn Giác, Đại hoàng tử còn đang mê man vì sốt mơ hồ gọi: “Mẫu phi…”
Ôi, đứa trẻ đáng thương, tính ra cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ mà đã gặp phải những âm mưu nham hiểm như vậy.
Lục Hàm Chi vừa nghĩ vừa cởi đai lưng của đại hoàng tử, vừa lột quần của hắn ra mà không có tí gánh nặng tâm lý nào.
Người Đại hoàng tử nóng như thiêu đốt, Lục Hàm Chi cũng không do dự, tìm phần cơ mông của đại hoàng tử rồi dứt khoát đâm kim xuống.
Cậu vất vả lắm mới trốn tới tận ngoại ô kinh thành, vậy mà vẫn không thoát khỏi ma chú của tên bạo quân này.
Người đàn ông trước mắt là một kẻ điên chân chính. Với người khác thì hai câu ban nãy chỉ là uy hiếp nhưng nếu đổi thành hắn, thì hắn hoàn toàn có thể làm được thật.
Lục Hàm Chi gật đầu như giã tỏi, lại thấy A Thiền đang được Vũ Văn Mân ẵm trên tay đã thức dậy. Bé ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mân, cảm nhận mùi hương trên người hắn, có lẽ do cảm thấy mùi không giống như cha ruột nên lập tức hé cái miệng nhỏ, bắt đầu khóc rùm trời lên.
Lục Hàm Chi sợ tới hồn vía lên mây, vì Vũ Văn Mân cũng đâu phải hạng người lương thiện kính già yêu trẻ gì.
Hắn chính là bạo quân nổi danh được ghi lại trong sử sách đó!
Đứa nhóc vừa khóc, lỡ chọc giận hắn thì biết phải làm sao?
Trước khi linh hồn nhỏ bé của Lục Hàm Chi kịp rơi xuống đất, thằng nhóc quỷ A Thiền lại gây ra chuyện lớn khác.
Ở dưới yếm đỏ thêu chữ Phúc, bé họa mi nhỏ xíu chắc do quá sợ hãi nên đột ngột vọt ra một dòng suối trong. Dòng nước trong này giống như mọc mắt vậy, cứ lao thẳng về phía của Vũ Văn Mân.
Tình huống đột ngột này thật sự khiến Vũ Văn Mân trở tay không kịp, hắn vừa mới tháo mặt nạ ra đã bị thằng con ruột tiểu đầy mặt.
Lúc này đáng lẽ Lục Hàm Chi phải sợ hú vía, mà đúng là cậu sợ thật nhưng ngại ghê, dòm thấy cảnh tượng buồn cười này thì dù đã cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Há há há…”
Một tràng cười phá lên từ phía đối diện, Vũ Văn Mân ngậm miệng lại, mặc cho dòng nước trong ấy lướt qua khuôn mặt tuấn tú, nhỏ xuống trên người hắn.
Cho tới khi A Thiền giải quyết xong thì tiếng khóc cũng ngưng bặt, hắn nghiến răng nói: “Còn, không, bế, nó, ra, cho, ta!”
Cuối cùng Lục Hàm Chi mới hay bản thân đã phạm phải điều gì, cậu vội ẵm A Thiền, còn dùng tay áo mình lau mặt cho Vũ Văn Mân: “Có lỗi quá có lỗi quá, Vương gia giá lâm mà thảo dân lại thất lễ! Xin ngài đừng trách, đừng trách ạ!”
Nhưng trong lòng thì cười như được mùa, tên Vũ Văn Mân này cũng xui xẻo quá đê. Làm người ta lớn bụng sinh con ngoài ý muốn thì thôi, lần đầu gặp mặt đã bị con trai mình tiểu đầy mặt.
Muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Dường như Vũ Văn Mân vẫn chưa load kịp, hắn đứng hình không nhúc nhích, tuỳ ý để Lục Hàm Chi lau mặt cho.
Cuối cùng, Vũ Văn Mân cũng động đậy.
Hắn đưa tay đẩy Lục Hàm Chi ra, ánh mắt như đang cố nén lửa giận, gương mặt tuấn tú cũng hơi vặn vẹo, hắn tức giận nói: “Đi chuẩn bị một bộ quần áo mới, mang ra đây cho bổn vương.”
Lục Hàm Chi như được đại xá, cậu xoay người đặt A Thiền lên giường rồi đi tìm quần áo cho Vũ Văn Mân.
Vũ Văn Mân đỡ Đại hoàng tử đang ốm yếu đi về phía giường của Lục Hàm Chi, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, hắn lại dìu người đến tháp nhỏ bên cửa sổ, đỡ Đại hoàng tử nằm xuống.
Mặt Vũ Văn Giác đỏ một cách bất thường, e rằng đã bệnh nặng phát sốt. Thỉnh thoảng có tiếng ho yếu ớt vọng tới, xen lẫn tiếng hít thở và tạp âm như kéo ống bễ.
Khi Lục Hàm Chi cầm quần áo ra thì thấy Vũ Văn Mân đang đút nước cho đại ca Vũ Văn Giác của mình. Tuy rằng mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho vị đại ca này.
“Đại ca, huynh cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
Vũ Văn Giác nằm ở trên tháp mệt lã người không dậy nổi, nhưng hắn ta vẫn cố gượng cười với Vũ Văn Mân, lắc đầu nói: “Ta không sao, làm phiền đệ rồi A Mân.”
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Đại ca đừng nói vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Vũ Văn Giác lại xua tay: “Ta không sao, ta không sao mà… A Mân, nhanh gửi thư cho cậu, dặn cậu tuyệt đối không được quay về kinh! Vũ Văn Cảnh đã phái người nhà ngoại ở phiên bang mai phục trên đường, cậu mà quay về kinh thì sẽ bị tập kích ngay.”
Lục Hàm Chi đứng kế bên nghe mà há hốc miệng, cậu muốn nói với bọn họ là: Mặc dù ông cậu Nhung Địch của bọn họ sẽ bị tấn công thật, nhưng Vũ Uy Đại tướng quân cũng đâu phải người kém cỏi, đám người bên nhà ngoại ở phiên bang của Vũ Văn Cảnh phái tới đều bị Nhung Địch hành cho ra bã. Cuối cùng ông không về kinh vì tình cờ gặp được Vũ Văn Mân đến nhờ cậy. Vũ Văn Mân kể cho ông biết tình huống trong kinh, sau đó Nhung Địch trực tiếp tạo phản.
Vũ Văn Mân nói: “Ta sẽ viết thư cho cậu, đại ca cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng quan tâm chuyện khác.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc, cảm thấy cốt truyện đang nhảy nhót bên bờ vực sụp đổ!
Trong cốt truyện gốc, Vũ Văn Giác chết ở trong ngục. Hơn nữa, Vũ Văn Mân khi ấy đang đánh giặc ở biên cương phía Bắc, vốn không thể trở về. Sau đó hắn gặp chuyện không may nên bị truy nã, phải bí mật quay về kinh. Kết quả còn chưa kịp vào kinh thì nghe tin đại ca chết ở trong ngục. Lúc ấy, hắn không trực tiếp tạo phản mà vẫn âm thầm điều tra đầu sỏ khiến đại hoàng tử phải chết thảm. Sau đó hắn tra ra được tiểu hoàng thúc Vũ Văn Minh Cực ngày thường luôn tỏ ra hiền lành hóa ra lại giấu tài, Vũ Văn Minh Cực mới bị Vũ Văn Mân tử hình ngay tại chỗ.
Mà khi Lục Hàm Chi xuyên đến, do hai lá thư nặc danh của cậu mà nội dung cốt truyện sai lệch càng ngày càng lớn so với cốt truyện gốc.
Lúc này, Vũ Văn Giác còn nói thêm: “A Mân, đệ đã về cung thăm mẫu phi chưa? Bà sao rồi?”
Vũ Văn Mân đáp: “Mẫu phi khỏe lắm, tuy bị cấm túc nhưng người vẫn an toàn.”
Vũ Văn Giác gật đầu: “Có người… cố ý, muốn khiến cho huynh đệ chúng ta phải chết. Sau khi ta bị bỏ tù thì đã bị giam vào thủy lao, lại chuyển từ thủy lao vào phòng tối. Bọn họ biết sức khỏe của ta rất yếu, muốn để ta bệnh nặng chết ở trong ngục. Đến lúc đó, huynh đệ chúng ta phải cam chịu gánh cái danh mưu phản. A Mân, nhất định có người đang giở trò ở sau lưng.”
Lục Hàm Chi ở bên cạnh cũng thầm hùa theo: Chính xác! Là Vũ Văn Minh xúi giục Vũ Văn Cảnh làm!
Vũ Văn Mân vẫn lạnh lùng như trước, hắn nói: “Đại ca cứ giao mọi chuyện cho ta, huynh chỉ cần tập trung dưỡng bệnh là được.”
Vũ Văn Giác không nấn ná nữa mà nằm xuống, rơi vào hôn mê.
Giờ Vũ Văn Mân mới nhớ tới Lục Hàm Chi, hắn ung dung chĩa thanh trọng kiếm vào Lục Hàm Chi, khinh thường nhìn cậu mà nói: “Lục Hàm Chi?”
Lục Hàm Chi: “???” Ngươi đang coi thường ai đấy? Ta làm gì có lỗi với ngươi? Sự khinh bỉ từ trong xương này là có ý gì?
Cái tên đàn ông rút chim vô tình này, uổng công ta mang thai mười tháng sinh con cho ngươi, vậy mà ngươi dám đối xử với ta như vậy đó hả?
Lục Hàm Chi cười nịnh nọt hỏi: “Đúng đúng, thảo dân tên là Lục Hàm Chi, không biết Vương gia có gì căn dặn?”
Lục Hàm Chi bật chế độ người hèn – Nể mặt đêm đó ngươi say quắc cần câu nên không có ấn tượng chuyện đã làm, ta không thèm so đo với ngươi. Bây giờ chúng ta mỗi người một ngả, tốt nhất là ngươi vác đại hoàng huynh của ngươi về cốt truyện mưu phản đi.
Chẳng qua Vũ Văn Mân vẫn không có ý định đó, hắn đặt trọng kiếm bên cạnh tháp, bảo với Lục Hàm Chi: “Ngươi đi… đi tìm một chút thuốc trị bệnh phổi mang đến đây, đừng để lộ ra ngoài. Đứa bé này cứ để đây, bổn vương sẽ chăm sóc thay ngươi.”
Lục Hàm Chi nói thầm đừng làm ta buồn cười, để ngươi chăm sóc à? Ta sợ tới lúc ta về, A Thiền sẽ biến thành A Thiền nướng mất.
Lục Hàm Chi nhìn Vũ Văn Giác, thấp thỏm lo sợ nói: “Vương gia, thứ lỗi cho thảo dân nói thẳng, bệnh này của Sở Vương e là thuốc bình thường không thể trị hết đâu. Thảo dân có hiểu sơ sơ về y thuật, không biết có thể để thảo dân xem bệnh cho Sở Vương được hay không?”
Mấy đứa con của hoàng đế đều trưởng thành và được phong vương. Ngoại trừ Lăng An Vương là quận vương thì còn lại đều là thân vương. Sở Vương là phong hào của đại hoàng tử, dù sao Hoàng Đế còn phải ỷ lại nhiều vào nhà ngoại của Sở Vương nên hắn được phong vương từ sớm, đất phong còn là chỗ tốt nhất.
Vũ Văn Mân biết, hiện tại mời thầy thuốc tới khám cũng không thích hợp, nếu tiểu lang quân này đã nói mình tinh thông y thuật, vậy cứ để cậu khám thử cũng không sao.
Sau đó, hắn hất cằm ra hiệu bảo cậu qua xem.
Lục Hàm Chi đi tới trước mặt Sở Vương, đưa tay sờ trán hắn, giả vờ bắt mạch.
Quả nhiên, hệ thống vẫn nhắc nhở theo lệ: [Kiểm tra đo lường thấy dấu hiệu sinh mệnh của mục tiêu rất yếu, chẩn đoán mắc viêm phổi cỡ trung. Nên phối hợp với Macrolides kết hợp với khuẩn tố Cephalosporin đời thứ ba, hoặc hết hợp với phổ rộng Penicillin – lactamase ức chế, Carbapenem và liệu pháp tiêm thuốc khác.]
Lục Hàm Chi:… Liệu pháp tiêm?
À, đúng rồi, bình thường khi bị viêm phổi nặng đều sẽ bị đưa vào ICU.
Thuốc viêm phổi cỡ trung không có bao nhiêu tác dụng với Vũ Văn Giác mà phải dùng liệu pháp tiêm, uống thuốc kháng sinh.
Hệ thống còn ân cần đưa ra phương án trị liệu: [Những dụng cụ cần để trị liệu: 9 ống tiêm dùng một lần, 1 hộp thuốc tiêm Penicillin, 1 hộp khuẩn nấm kháng sinh Spiramycin. Tổng cộng cần dùng ba điểm giao dịch, xin hỏi ký chủ có muốn đổi hay không?]
Lục Hàm Chi:???
Mày cũng tri kỷ quá nhể!
Lục Hàm Chi có thể nói không sao? Cậu chỉ đành đồng ý đổi mà thôi!
Ba điểm giao dịch cơ đấy! Đây là tiền ăn một tháng của Thiền béo rồi!
Lục Hàm Chi giả bộ bắt mạch xong thì cau mày, đứng dậy nói với Vũ Văn Mân: “Vương gia, thật không dám giấu, tình hình của Sở Vương điện hạ rất nguy hiểm, phải lập tức châm cứu ngay. Thảo dân có bí thuật tổ truyền, những thứ này không thể truyền ra ngoài, hy vọng Vương gia có thể tạm tránh mặt đi một lát.”
Ánh mắt của Vũ Văn Mân hiện lên sự không tin tưởng, nghĩ thầm bao đời nhà ngươi làm nghề buôn bán, sao mà hiểu y thuật được chứ? Nhưng thấy hơi thở yếu ớt của Vũ Văn Giác, hắn cũng hết cách.
Hắn lạnh lùng liếc cậu, đi tới bên giường nhỏ của A Thiền, chỉ vài bước đi mà đã lộ ra khí phách cuồng vọng của hắn.
Hắn bế cục bột nhỏ mềm mại bằng một tay, nói với Lục Hàm Chi: “Ngươi chữa đi, ta chờ ở bên ngoài.” Nói xong thì bế con tin A Thiền ra khỏi phòng.
Nhìn Vũ Văn Mân như đang nâng mâm đồ ăn bước ra khỏi cửa, Lục Hàm Chi chợt sợ hãi. Như thể giây tiếp theo, mâm đồ ăn kia sẽ bị hắn nuốt luôn.
Lục Hàm Chi thầm nói: Tổ tông à, ngài kiềm chế chút đi! Đó là con của ngài đấy! Dù sao cũng là cốt nhục của mình, không thể nói nuốt là nuốt được.
Có điều nhìn thái độ của Vũ Văn Mân, có lẽ hắn sẽ không chấp nhặt với một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi đâu. Dù sao trong tiểu thuyết, cậu chưa từng đọc thấy đoạn Vũ Văn Mân giết phụ nữ và trẻ em bao giờ. Nói theo cách của hắn thì người bị giết đều là người hắn cảm thấy nên chết. Có xét nhà diệt tộc thì phần lớn phụ nữ và trẻ con cũng đều chỉ bị lưu đày hoặc đưa đi làm nô lệ.
Vì vậy khi cậu thấy Vũ Văn Mân đóng cửa lại, bèn nhanh chóng đổi vật phẩm trị liệu hệ thống vừa đưa.
9 ống tiêm dùng một lần, 1 hộp thuốc Penicillin, 1 hộp khuẩn nấm kháng sinh Spiramycin.
Cổ đại không có thuốc kháng sinh, vậy nên những người mắc bệnh phổi như Vũ Văn Giác đều rất dễ tử vong. Hơn nữa, nếu hắn ta không bị người cố ý hãm hại thì sẽ không mắc bệnh nặng như vậy. Vũ Văn Giác trong cốt truyện gốc là chết trong ngục vì bệnh nặng, mẹ của hắn ta – Nhung Phi – thì sống không bằng chết, nhưng vì một đứa con khác nên chỉ đành tham sống sợ chết. Cho tới khi bà bị bảy mươi hai mũi tên bắn chết vì bảo vệ cho Vũ Văn Mân chạy trốn, kết thúc một kiếp người.
Ôi, nghĩ lại thì đều là người đáng thương.
Lục Hàm Chi đổ thuốc tiêm Glucose đi kèm với Penicillin vào lọ thuốc, lắc đều đến khi hòa tan. May mà khi học đại học, câu từng học chút kiến thức về tiêm, hơn nữa “chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”.
Do hay bị bệnh nên cậu rất giỏi trong việc tiêm mông. Đau tới chết đi sống lại, quả thật không phải là việc cho người làm mà.
Lục Hàm Chi bơm thuốc vào kim tiêm xong bèn sờ thử trán của Vũ Văn Giác, Đại hoàng tử còn đang mê man vì sốt mơ hồ gọi: “Mẫu phi…”
Ôi, đứa trẻ đáng thương, tính ra cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ mà đã gặp phải những âm mưu nham hiểm như vậy.
Lục Hàm Chi vừa nghĩ vừa cởi đai lưng của đại hoàng tử, vừa lột quần của hắn ra mà không có tí gánh nặng tâm lý nào.
Người Đại hoàng tử nóng như thiêu đốt, Lục Hàm Chi cũng không do dự, tìm phần cơ mông của đại hoàng tử rồi dứt khoát đâm kim xuống.