Chương 21
Không biết từ bao giờ mà Lục Hàm Chi lại tuân theo tiếng lòng, mà đi gọi Vũ Văn Mân bằng cả họ tên hắn.
Với cậu, bản thân và Vũ Văn Mân chỉ có quan hệ một đêm tình ngoài ý muốn. Vương gia hay tiểu lang quân gì đó chỉ là thiết lập mà tiểu thuyết đặt ra cho bọn họ. Tận đến khi gọi hẳn tên ra rồi, Lục Hàm Chi mới cảm thấy sai sai.
Dám gọi thẳng tên cúng cơm của quận vương, đó chính là tội bất kính!
Vũ Văn Mân lại không có phản ứng gì, thản nhiên liếc cậu một cái: “Trong lòng ngươi chỉ biết nghĩ về trẻ con thôi à?”
Hỏi xong câu này, hắn còn cười nhạo làm Lục Hàm Chi rất bực bội.
Nếu không phải tôi lỡ sinh cho anh một đứa con, anh cho là tôi muốn hỏi anh câu này à? Mặc kệ anh có thích hay không! Tốt nhất là cả đời này anh đừng có biết chuyện!
Nhưng điều đó cũng khiến Lục Hàm Chi nhớ tới cốt truyện gốc, sau khi “Lục Hàm Chi” trở thành thị quân của Thái Tử, vì y không thể mang thai nên đã nhiều lần đi tìm danh y. Đại khái là sau khi sinh A Thiền đã khiến sức khỏe y bị ảnh hưởng nên sau đó sẽ rất khó có thai.
Vốn Thái Tử cũng không trách y nhưng thị quân của Thái Tử mà lại khó mang thai, kiểu gì cũng khiến người khác nói ra nói vào. Vì thế y sai người đi tìm thuốc để dễ mang thai khắp nơi, thế nhưng vẫn vô ích.
Có lẽ vì vậy nên khi phát hiện nữ chính mang thai, y mới tức giận tới nỗi hạ thuốc!
Do đủ loại nguyên nhân trong cốt truyện gốc, Lục Hàm Chi đã không thể kiểm chứng hết mọi chuyện, chỉ đành lần mò thăm dò đi bước nào tính bước nấy.
Lúc vào thành, cậu dặn người đánh xe dừng lại rồi quay sang nói với Vũ Văn Mân: “Tiểu Dân Tử, ngươi đi làm chuyện bổn thiếu gia dặn, lời ta vừa nói ngươi đã nhớ kỹ chưa? Xong xuôi thì chờ ta ở đây, thiếu gia ta sẽ đón ngươi về cùng.”
Vũ Văn Mân đáp khẽ rồi nhanh chóng xuống xe, biến mất trong biển người.
Lục Hàm Chi nhìn đăm đăm hướng hắn rời đi một lúc mới “chậc” một tiếng, nói: “Tuy tác giả viết chẳng theo logic thông thường, mà được cái nhân vật phản diện đẹp trai tới nỗi người ta quên đi hắn khốn nạn tới cỡ nào.”
Lục Hàm Chi vừa lau nước miếng ở khóe miệng vừa dặn người đánh xe: “Đi thôi.”
Không lâu sau, Lục Hàm Chi đã tới nhà họ Lục.
Hôm nay nhà họ Lục có thể nói là náo nhiệt cực kỳ, ngay cả Lục Tư Nguy cũng ở nhà để chúc thọ cho Lục phu nhân.
Lão gia nhà mình cho thể diện như thế, tất nhiên Lục phu nhân rất phấn khởi, nhưng trong sự vui sướng vẫn đan xen chút khó chịu.
Một đám quan gia và phu nhân vây quanh bà nói chuyện phiếm, có người miệng mồm trơn tru chúc mừng bà trước: “Trùng hợp thật, khoa cử với đại thọ của Lục phu nhân lại cùng ngày. Nghe nói Húc Chi công tử là nhân tài hiếm có trong kinh thành của chúng ta, lúc này chắc là sẽ trúng được Tam giáp nhỉ?”
Nhắc tới đứa con trai thứ hai không chịu thua kém nhà mình, Lục phu nhân cũng hớn hở: “Ôi chao, sao mà biết được! Còn phải xem Vạn Tuế Gia có thưởng thức tài năng của nó không!”
Cũng có người không có mắt nhìn nói: “Nghe nói bây giờ Thái Tử giám quốc, không phải nhà họ Lục kết thông gia với Thái Tử sao? Ta thấy không những có Vạn Tuế Gia thưởng thức mà có khi cả Thái Tử cũng sẽ thưởng thức đấy!”
Nụ cười của Lục phu nhân tắt ngang, dịu dàng nói: “Con ta thi cử là bằng thực lực, chứ có cần dựa vào quan hệ thông gia để đổi lấy đâu?”
Đỗ di nương bên cạnh mất hứng nhưng một tiểu thiếp như ả không dám lỗ mãng trước mặt chủ mẫu, chỉ đành nén giận mà nghe. Ả chỉ dám thỏ thẻ nói chuyện với mấy phu nhân của quan lại có phẩm cấp thấp, nhưng trên mặt không giấu được ý cười.
Cuối cùng cũng có người nói đúng ý ả: “Nhìn Đỗ di nương vui như vậy, lẽ nào Hạo Chi có tin mừng?”
Tuy Đỗ di nương đã cố kìm sự vui sướng xuống nhưng khi người khác nhắc tới, khóe miệng ả vẫn toét tới tận mang tai.
Đầu tiên ả lơ đãng nhìn qua phía Lục phu nhân, sau đó phe phẩy khăn tay, nói: “Ôi, Hạo Chi nhà ta từ nhỏ yếu ớt, thai này có cũng chẳng dễ dàng gì, không dám lộ tin ra.”
Giọng ả không lớn, vừa vặn để Lục phu nhân đang ngồi trên ghế chủ vị nghe được.
Chuyện Lục Hạo Chi mang thai đúng là được ả giấu kỹ thật. Nhưng Lục Hạo Chi mới vào phủ Thái Tử một tháng, cho dù có thai thì cũng chỉ là mới. Mấy ngày đầu còn chạy về khóc hu hu oán giận Thái Tử không ngủ lại phòng hắn ta, giờ đã có thai, cũng lanh lợi ghê.
Lục phu nhân ngược lại chẳng tức giận gì, tiểu lang quân đã lập gia đình, có thai là chuyện rất bình thường mà? Nhưng từ trước tới nay bà không ưa Đỗ di nương, lúc này thấy cái đuôi của ả sắp vểnh lên trời, bà lại thấy chướng mắt.
Buồn cười ở chỗ là Đỗ di nương cứ như cố ý khiêu khích Lục phu nhân, vờ vịt hành lễ với bà: “Vốn Hạo nhi muốn tới chúc thọ cho Đại phu nhân nhưng thân thể nó… phu nhân cũng biết đó, từ nhỏ đã yếu ớt, chẳng so được với Hàm Chi. Vậy để thiếp thay nó xin lỗi phu nhân…”
Còn chưa chờ ả nói xong, ngoài cửa đã có tiếng thông báo: “Lương thị phủ Thái Tử tới!”
Các khách mời: “…”
Bà mẹ này cũng quê quá nhỉ? Bị chính thằng con trai nhà mình vả mặt.
Lục Hạo Chi rất phô trương, dẫn theo cả đoàn tùy tùng vào sân sau.
Sắc mặt Đỗ di nương không tốt lắm nhưng ả vẫn bước ra đón con, hỏi han: “Hạo nhi, sao con lại tới đây? Thân mình con không tiện, không phải ta đã dặn con ở trong phủ nghỉ ngơi ư?”
Lục Hạo Chi đáp: “Di nương, Thái Tử dặn con tới chúc thọ cho mẹ cả, cũng nhờ con tặng quà mừng thọ cho mẹ cả thay ngài ấy.”
Nói xong, hắn ta bước tới hành lễ với Lục phu nhân: “Đây là quà mừng thọ mẹ cả, chúc mẹ phúc thọ an khang.”
Lục phu nhân nhìn thoáng qua Lục Hạo Chi, giữ vững uy nghiêm của chủ mẫu, gật đầu: “Thái Tử điện hạ có lòng, thân con không tiện, ngồi đi!”
Lục Hạo Chi tạ ơn Lục phu nhân, dâng quà tặng lên.
Thái Tử làm như vậy, tất nhiên đều có ý đồ.
Làm cái gì mà chẳng cần tiền, mà nhà họ Lục chính là một công cụ kiếm tiền lợi hại. Kết thông gia với nhà họ Lục cũng được, hay bôi trơn quan hệ với nhà họ Lục cũng được, tóm lại đều vì tiền, chuyện này nhà họ Lục cũng thấu rõ mười mươi.
Nhưng có sống tốt hay không, thì phải tự xem chính Lục Hạo Chi. Nếu hắn ta có thể mang thai, vậy chứng minh Thái Tử vẫn nể mặt nhà họ Lục.
Lục phu nhân nhận quà rồi để Lục Hạo Chi đi nghỉ ngơi. Chỉ cần Đỗ di nương đừng làm chướng mắt bà, bà còn lười ra tay xử lý mấy người này.
Lúc ra khỏi cửa, Đỗ di nương và Lục Hạo Chi vừa vặn gặp được Lục Hàm Chi đang đi vào sân, thấy đằng sau cậu có một đoàn tùy tùng bảy tám người, trên tay còn cầm đủ loại quà cáp, trông còn phô trương hơn cả Lục Hạo Chi.
Lúc này Đỗ di nương còn đang tức, ả đảo mắt, bước lên chào hỏi: “Ôi chao, Hàm Chi đã về đấy à? Thật là khéo quá, anh em các con lâu rồi chưa gặp mặt. Ôi, hiện này các con đều đã chuyển ra khỏi nhà, có khi một năm cũng chẳng gặp được mấy lần. Nhờ có lễ mừng thọ của Đại phu nhân nên hai anh em mới đoàn tụ. Nhìn sắc mặt Hàm Chi có vẻ không khỏe lắm nhỉ? Bên thôn trang không thể bằng ở nhà được, phải chú ý chăm sóc bản thân đấy.”
Lục Hàm Chi: “???”
Đỗ di nương vừa nói đã hấp dẫn sự chú ý, cả đám khách khứa trong sảnh đều ngó qua đây. Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết Lục Hàm Chi bị “đày ải” tới thôn trang ngoại ô kinh thành.
Một đứa con trai trưởng được yêu chiều từ nhỏ mà lại bị đày tới thôn trang ngoại ô, vì nguyên nhân gì thì ai cũng đoán được. Kể cả mọi người ngại mặt mũi nhà họ Lục nên không dám nói, nhưng cũng chẳng tránh được một phen đàm tiếu.
Hơn nữa bây giờ Đỗ di nương cũng chẳng sợ, con ả đã lập gia đình, không cần lo sợ tiếng xấu của Lục Hàm Chi làm ảnh hưởng nữa.
Cũng bởi vì chuyện này nên Chu di nương và Thái di nương vốn thân thiết với ả mới dần xa cách. Con gái của Chu di nương và Thái di nương một đứa mười ba, một đứa mười bốn, mắt thấy sắp tới tuổi gả cho người ta. Ngoài miệng Đỗ di nương không biết lựa lời, hai vị di nương này thì khác, tuy các nàng không trông cậy con mình được gả vào hoàng gia, nhưng làm vợ cả của quan lại nào đó có chức tước thấp vẫn là có thể.
Mà Đỗ di nương vừa làm ầm lên, e rằng con gái của nhà họ Lục sẽ bị người ta đàm tiếu.
Còn chưa chờ Lục Hàm Chi kịp nói gì, Lục phu nhân đã đứng bật dậy, tiến lên hai bước nói: “Kéo ả tiện phụ không biết giữ mồm giữ miệng này xuống cho ta! Khách khứa đầy sảnh, thân là thị thiếp mà dám ra mặt thì thôi! Dám lớn tiếng ồn ào trước mặt khách quý, còn ra thể thống gì!”
Đỗ di nương không tức giận, ngược lại còn vui vẻ nói: “Phu nhân đừng nóng giận, thiếp sẽ tự đi chịu gia pháp ở từ đường. Chẳng qua chỉ hỏi han Hàm Chi hai câu, phu nhân tức giận gì chứ?”
Lục phu nhân còn định nói tiếp, Lục Hàm Chi đã tiến lên ngăn bà lại: “Mẹ! Hôm nay là ngày đại thọ của mẹ, mẹ tức làm gì? Đỗ di nương cũng đâu có nói sai, con cũng vất vả lắm mới chọn được quà cho mẹ đấy! Thế nên mới mệt mỏi. Hạo Chi đệ đệ có thai, mẹ để đệ ấy về nghỉ ngơi đi! Mẹ không tò mò con tặng mẹ quà gì à?”
Nói ba xạo một hồi, Lục Hàm Chi đã hóa giải được xung đột vừa mới chớm.
Tình huống như hôm nay, bất kể ai là kẻ thắng thì truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Lục phu nhân cũng ý thức được điều đó, bà nhìn thoáng qua Đỗ di nương, không để ý tới ả nữa mà xoay người nhìn con trai út, gật đầu bảo: “Hàm nhi ngoan, con cầm túi lớn túi nhỏ, lại mua cái gì cho mẹ vậy? Con đó! Đừng có tiêu tiền lung tung!”
Bà biết tiền bạc của con út đều là do mình đưa, sợ cậu tiêu tiền như nước, về sau biết sống thế nào.
Lục Hàm Chi biết mẹ nói vậy là có ý gì, vì thế cậu vỗ ngực cam đoan: “Mẹ, mẹ yên tâm đi! Quà con chuẩn bị cho mẹ đều do con tự làm ra, không tốn một đồng nào. Còn có một cái vòng ngọc, mẹ vốn tiết kiệm, cái vòng vàng đeo tay của mẹ vẫn là của hồi môn năm xưa. Con không nỡ, thế mới nhờ bạn tìm cái vòng ngọc tốt nhất cho mẹ, còn đặc biệt tìm đại sư nhờ khai quang, nếu mẹ mang theo bên người thì có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ đấy!”
Khách khứa không hóng được chuyện gì bèn tản đi.
Mấy vị phu nhân có quan hệ tốt với Lục phu nhân đều vây quanh bà: “Ôi chao? Hàm nhi hiếu thảo quá, không bằng cho bọn ta mở rộng tầm mắt, xem xem là vòng ngọc tốt thế nào?”
Lục phu nhân liếc con trai út nhà mình, nói: “Nó mua đâu ra vòng ngọc tốt nhất, chắc chỉ là dỗ ta vui thôi.”
Giang phu nhân vừa lên tiếng tiếp tục cười bảo: “Biết đâu đấy, không phải Hàm Chi nói nó nhờ bạn tìm vòng ngọc tốt nhất à!”
Lục Hàm Chi lấy ra một hộp quà tinh xảo, lấy ra chiếc vòng ngọc trắng muốt kia.
Ngay lúc cậu lấy ra vòng ngọc, có phu nhân mắt sắc lập tức kêu lên: “Ôi! Vòng ngọc Đạo Lăng? Đây chính là… trân phẩm hiếm có trên thế gian đấy!”
Với cậu, bản thân và Vũ Văn Mân chỉ có quan hệ một đêm tình ngoài ý muốn. Vương gia hay tiểu lang quân gì đó chỉ là thiết lập mà tiểu thuyết đặt ra cho bọn họ. Tận đến khi gọi hẳn tên ra rồi, Lục Hàm Chi mới cảm thấy sai sai.
Dám gọi thẳng tên cúng cơm của quận vương, đó chính là tội bất kính!
Vũ Văn Mân lại không có phản ứng gì, thản nhiên liếc cậu một cái: “Trong lòng ngươi chỉ biết nghĩ về trẻ con thôi à?”
Hỏi xong câu này, hắn còn cười nhạo làm Lục Hàm Chi rất bực bội.
Nếu không phải tôi lỡ sinh cho anh một đứa con, anh cho là tôi muốn hỏi anh câu này à? Mặc kệ anh có thích hay không! Tốt nhất là cả đời này anh đừng có biết chuyện!
Nhưng điều đó cũng khiến Lục Hàm Chi nhớ tới cốt truyện gốc, sau khi “Lục Hàm Chi” trở thành thị quân của Thái Tử, vì y không thể mang thai nên đã nhiều lần đi tìm danh y. Đại khái là sau khi sinh A Thiền đã khiến sức khỏe y bị ảnh hưởng nên sau đó sẽ rất khó có thai.
Vốn Thái Tử cũng không trách y nhưng thị quân của Thái Tử mà lại khó mang thai, kiểu gì cũng khiến người khác nói ra nói vào. Vì thế y sai người đi tìm thuốc để dễ mang thai khắp nơi, thế nhưng vẫn vô ích.
Có lẽ vì vậy nên khi phát hiện nữ chính mang thai, y mới tức giận tới nỗi hạ thuốc!
Do đủ loại nguyên nhân trong cốt truyện gốc, Lục Hàm Chi đã không thể kiểm chứng hết mọi chuyện, chỉ đành lần mò thăm dò đi bước nào tính bước nấy.
Lúc vào thành, cậu dặn người đánh xe dừng lại rồi quay sang nói với Vũ Văn Mân: “Tiểu Dân Tử, ngươi đi làm chuyện bổn thiếu gia dặn, lời ta vừa nói ngươi đã nhớ kỹ chưa? Xong xuôi thì chờ ta ở đây, thiếu gia ta sẽ đón ngươi về cùng.”
Vũ Văn Mân đáp khẽ rồi nhanh chóng xuống xe, biến mất trong biển người.
Lục Hàm Chi nhìn đăm đăm hướng hắn rời đi một lúc mới “chậc” một tiếng, nói: “Tuy tác giả viết chẳng theo logic thông thường, mà được cái nhân vật phản diện đẹp trai tới nỗi người ta quên đi hắn khốn nạn tới cỡ nào.”
Lục Hàm Chi vừa lau nước miếng ở khóe miệng vừa dặn người đánh xe: “Đi thôi.”
Không lâu sau, Lục Hàm Chi đã tới nhà họ Lục.
Hôm nay nhà họ Lục có thể nói là náo nhiệt cực kỳ, ngay cả Lục Tư Nguy cũng ở nhà để chúc thọ cho Lục phu nhân.
Lão gia nhà mình cho thể diện như thế, tất nhiên Lục phu nhân rất phấn khởi, nhưng trong sự vui sướng vẫn đan xen chút khó chịu.
Một đám quan gia và phu nhân vây quanh bà nói chuyện phiếm, có người miệng mồm trơn tru chúc mừng bà trước: “Trùng hợp thật, khoa cử với đại thọ của Lục phu nhân lại cùng ngày. Nghe nói Húc Chi công tử là nhân tài hiếm có trong kinh thành của chúng ta, lúc này chắc là sẽ trúng được Tam giáp nhỉ?”
Nhắc tới đứa con trai thứ hai không chịu thua kém nhà mình, Lục phu nhân cũng hớn hở: “Ôi chao, sao mà biết được! Còn phải xem Vạn Tuế Gia có thưởng thức tài năng của nó không!”
Cũng có người không có mắt nhìn nói: “Nghe nói bây giờ Thái Tử giám quốc, không phải nhà họ Lục kết thông gia với Thái Tử sao? Ta thấy không những có Vạn Tuế Gia thưởng thức mà có khi cả Thái Tử cũng sẽ thưởng thức đấy!”
Nụ cười của Lục phu nhân tắt ngang, dịu dàng nói: “Con ta thi cử là bằng thực lực, chứ có cần dựa vào quan hệ thông gia để đổi lấy đâu?”
Đỗ di nương bên cạnh mất hứng nhưng một tiểu thiếp như ả không dám lỗ mãng trước mặt chủ mẫu, chỉ đành nén giận mà nghe. Ả chỉ dám thỏ thẻ nói chuyện với mấy phu nhân của quan lại có phẩm cấp thấp, nhưng trên mặt không giấu được ý cười.
Cuối cùng cũng có người nói đúng ý ả: “Nhìn Đỗ di nương vui như vậy, lẽ nào Hạo Chi có tin mừng?”
Tuy Đỗ di nương đã cố kìm sự vui sướng xuống nhưng khi người khác nhắc tới, khóe miệng ả vẫn toét tới tận mang tai.
Đầu tiên ả lơ đãng nhìn qua phía Lục phu nhân, sau đó phe phẩy khăn tay, nói: “Ôi, Hạo Chi nhà ta từ nhỏ yếu ớt, thai này có cũng chẳng dễ dàng gì, không dám lộ tin ra.”
Giọng ả không lớn, vừa vặn để Lục phu nhân đang ngồi trên ghế chủ vị nghe được.
Chuyện Lục Hạo Chi mang thai đúng là được ả giấu kỹ thật. Nhưng Lục Hạo Chi mới vào phủ Thái Tử một tháng, cho dù có thai thì cũng chỉ là mới. Mấy ngày đầu còn chạy về khóc hu hu oán giận Thái Tử không ngủ lại phòng hắn ta, giờ đã có thai, cũng lanh lợi ghê.
Lục phu nhân ngược lại chẳng tức giận gì, tiểu lang quân đã lập gia đình, có thai là chuyện rất bình thường mà? Nhưng từ trước tới nay bà không ưa Đỗ di nương, lúc này thấy cái đuôi của ả sắp vểnh lên trời, bà lại thấy chướng mắt.
Buồn cười ở chỗ là Đỗ di nương cứ như cố ý khiêu khích Lục phu nhân, vờ vịt hành lễ với bà: “Vốn Hạo nhi muốn tới chúc thọ cho Đại phu nhân nhưng thân thể nó… phu nhân cũng biết đó, từ nhỏ đã yếu ớt, chẳng so được với Hàm Chi. Vậy để thiếp thay nó xin lỗi phu nhân…”
Còn chưa chờ ả nói xong, ngoài cửa đã có tiếng thông báo: “Lương thị phủ Thái Tử tới!”
Các khách mời: “…”
Bà mẹ này cũng quê quá nhỉ? Bị chính thằng con trai nhà mình vả mặt.
Lục Hạo Chi rất phô trương, dẫn theo cả đoàn tùy tùng vào sân sau.
Sắc mặt Đỗ di nương không tốt lắm nhưng ả vẫn bước ra đón con, hỏi han: “Hạo nhi, sao con lại tới đây? Thân mình con không tiện, không phải ta đã dặn con ở trong phủ nghỉ ngơi ư?”
Lục Hạo Chi đáp: “Di nương, Thái Tử dặn con tới chúc thọ cho mẹ cả, cũng nhờ con tặng quà mừng thọ cho mẹ cả thay ngài ấy.”
Nói xong, hắn ta bước tới hành lễ với Lục phu nhân: “Đây là quà mừng thọ mẹ cả, chúc mẹ phúc thọ an khang.”
Lục phu nhân nhìn thoáng qua Lục Hạo Chi, giữ vững uy nghiêm của chủ mẫu, gật đầu: “Thái Tử điện hạ có lòng, thân con không tiện, ngồi đi!”
Lục Hạo Chi tạ ơn Lục phu nhân, dâng quà tặng lên.
Thái Tử làm như vậy, tất nhiên đều có ý đồ.
Làm cái gì mà chẳng cần tiền, mà nhà họ Lục chính là một công cụ kiếm tiền lợi hại. Kết thông gia với nhà họ Lục cũng được, hay bôi trơn quan hệ với nhà họ Lục cũng được, tóm lại đều vì tiền, chuyện này nhà họ Lục cũng thấu rõ mười mươi.
Nhưng có sống tốt hay không, thì phải tự xem chính Lục Hạo Chi. Nếu hắn ta có thể mang thai, vậy chứng minh Thái Tử vẫn nể mặt nhà họ Lục.
Lục phu nhân nhận quà rồi để Lục Hạo Chi đi nghỉ ngơi. Chỉ cần Đỗ di nương đừng làm chướng mắt bà, bà còn lười ra tay xử lý mấy người này.
Lúc ra khỏi cửa, Đỗ di nương và Lục Hạo Chi vừa vặn gặp được Lục Hàm Chi đang đi vào sân, thấy đằng sau cậu có một đoàn tùy tùng bảy tám người, trên tay còn cầm đủ loại quà cáp, trông còn phô trương hơn cả Lục Hạo Chi.
Lúc này Đỗ di nương còn đang tức, ả đảo mắt, bước lên chào hỏi: “Ôi chao, Hàm Chi đã về đấy à? Thật là khéo quá, anh em các con lâu rồi chưa gặp mặt. Ôi, hiện này các con đều đã chuyển ra khỏi nhà, có khi một năm cũng chẳng gặp được mấy lần. Nhờ có lễ mừng thọ của Đại phu nhân nên hai anh em mới đoàn tụ. Nhìn sắc mặt Hàm Chi có vẻ không khỏe lắm nhỉ? Bên thôn trang không thể bằng ở nhà được, phải chú ý chăm sóc bản thân đấy.”
Lục Hàm Chi: “???”
Đỗ di nương vừa nói đã hấp dẫn sự chú ý, cả đám khách khứa trong sảnh đều ngó qua đây. Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết Lục Hàm Chi bị “đày ải” tới thôn trang ngoại ô kinh thành.
Một đứa con trai trưởng được yêu chiều từ nhỏ mà lại bị đày tới thôn trang ngoại ô, vì nguyên nhân gì thì ai cũng đoán được. Kể cả mọi người ngại mặt mũi nhà họ Lục nên không dám nói, nhưng cũng chẳng tránh được một phen đàm tiếu.
Hơn nữa bây giờ Đỗ di nương cũng chẳng sợ, con ả đã lập gia đình, không cần lo sợ tiếng xấu của Lục Hàm Chi làm ảnh hưởng nữa.
Cũng bởi vì chuyện này nên Chu di nương và Thái di nương vốn thân thiết với ả mới dần xa cách. Con gái của Chu di nương và Thái di nương một đứa mười ba, một đứa mười bốn, mắt thấy sắp tới tuổi gả cho người ta. Ngoài miệng Đỗ di nương không biết lựa lời, hai vị di nương này thì khác, tuy các nàng không trông cậy con mình được gả vào hoàng gia, nhưng làm vợ cả của quan lại nào đó có chức tước thấp vẫn là có thể.
Mà Đỗ di nương vừa làm ầm lên, e rằng con gái của nhà họ Lục sẽ bị người ta đàm tiếu.
Còn chưa chờ Lục Hàm Chi kịp nói gì, Lục phu nhân đã đứng bật dậy, tiến lên hai bước nói: “Kéo ả tiện phụ không biết giữ mồm giữ miệng này xuống cho ta! Khách khứa đầy sảnh, thân là thị thiếp mà dám ra mặt thì thôi! Dám lớn tiếng ồn ào trước mặt khách quý, còn ra thể thống gì!”
Đỗ di nương không tức giận, ngược lại còn vui vẻ nói: “Phu nhân đừng nóng giận, thiếp sẽ tự đi chịu gia pháp ở từ đường. Chẳng qua chỉ hỏi han Hàm Chi hai câu, phu nhân tức giận gì chứ?”
Lục phu nhân còn định nói tiếp, Lục Hàm Chi đã tiến lên ngăn bà lại: “Mẹ! Hôm nay là ngày đại thọ của mẹ, mẹ tức làm gì? Đỗ di nương cũng đâu có nói sai, con cũng vất vả lắm mới chọn được quà cho mẹ đấy! Thế nên mới mệt mỏi. Hạo Chi đệ đệ có thai, mẹ để đệ ấy về nghỉ ngơi đi! Mẹ không tò mò con tặng mẹ quà gì à?”
Nói ba xạo một hồi, Lục Hàm Chi đã hóa giải được xung đột vừa mới chớm.
Tình huống như hôm nay, bất kể ai là kẻ thắng thì truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Lục phu nhân cũng ý thức được điều đó, bà nhìn thoáng qua Đỗ di nương, không để ý tới ả nữa mà xoay người nhìn con trai út, gật đầu bảo: “Hàm nhi ngoan, con cầm túi lớn túi nhỏ, lại mua cái gì cho mẹ vậy? Con đó! Đừng có tiêu tiền lung tung!”
Bà biết tiền bạc của con út đều là do mình đưa, sợ cậu tiêu tiền như nước, về sau biết sống thế nào.
Lục Hàm Chi biết mẹ nói vậy là có ý gì, vì thế cậu vỗ ngực cam đoan: “Mẹ, mẹ yên tâm đi! Quà con chuẩn bị cho mẹ đều do con tự làm ra, không tốn một đồng nào. Còn có một cái vòng ngọc, mẹ vốn tiết kiệm, cái vòng vàng đeo tay của mẹ vẫn là của hồi môn năm xưa. Con không nỡ, thế mới nhờ bạn tìm cái vòng ngọc tốt nhất cho mẹ, còn đặc biệt tìm đại sư nhờ khai quang, nếu mẹ mang theo bên người thì có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ đấy!”
Khách khứa không hóng được chuyện gì bèn tản đi.
Mấy vị phu nhân có quan hệ tốt với Lục phu nhân đều vây quanh bà: “Ôi chao? Hàm nhi hiếu thảo quá, không bằng cho bọn ta mở rộng tầm mắt, xem xem là vòng ngọc tốt thế nào?”
Lục phu nhân liếc con trai út nhà mình, nói: “Nó mua đâu ra vòng ngọc tốt nhất, chắc chỉ là dỗ ta vui thôi.”
Giang phu nhân vừa lên tiếng tiếp tục cười bảo: “Biết đâu đấy, không phải Hàm Chi nói nó nhờ bạn tìm vòng ngọc tốt nhất à!”
Lục Hàm Chi lấy ra một hộp quà tinh xảo, lấy ra chiếc vòng ngọc trắng muốt kia.
Ngay lúc cậu lấy ra vòng ngọc, có phu nhân mắt sắc lập tức kêu lên: “Ôi! Vòng ngọc Đạo Lăng? Đây chính là… trân phẩm hiếm có trên thế gian đấy!”