Chương : 2
Lâm Tuyền mở to mắt nhìn xung quanh, cậu đang nằm sấp trong một gian phòng xa hoa theo kiểu Phục Hưng châu Âu. Trần phòng treo đèn chùm, ánh sáng hắt qua những dải hạt pha lê rọi xuống ánh sáng vàng ấm áp, bốn bức tường phủ rèm nhung vàng nhạt khẽ lay động. Nằm trên những tấm rèm là các tranh vẽ những cách thức hành xác từ thời Trung Cổ, khung tranh viền họa tiết hoa lá đặc sắc vô cùng.
“Thật là một tên đồng bóng” cậu thầm nghĩ. Lớp thảm lông trắng dày làm cơ thể cậu dễ chịu hơn, nước bọt thấm qua miếng bịt miệng đã ướt đẫm một khoảng thảm. Cổ họng cậu khô khốc, đến động tác nuốt nước bọt mà cậu cũng không thể làm, cảm giác khốn khổ dần quay lại.
Vương Thiệu nhìn mỹ thiếu niên đang đưa ánh mắt thống khổ nhìn y, làn da trắng trơn láng như hòa vào thảm lông tinh sạch rất tình thú. Đưa tay gỡ dùm cậu ta khuôn sắt trong miệng, y thì thầm: “Đói chưa?” Lâm Tuyền vừa nghe đã gật đầu cật lực. Từ khi bị bán đến nay, cậu chỉ được uống rất nhiều nước và những viên thuốc to bằng viên bi. Người ta cho cậu biết thuốc đó khi gặp nước sẽ nở ra thành chất xơ làm sạch ruột của cậu, tiện cho việc điều giáo sau này.
Những viên thuốc đó uống vào chỉ thấy rất khó chịu, bụng lúc nào cũng trướng lên, kèm theo cảm giác mắc tiểu suốt ngày. Tuy không bị cơn đói hành hạ, nhưng cậu lại rất đau đớn mỗi lần đi vệ sinh. Cảm giác thư thoát cùng vật nhỏ đau đớn mỗi khi đái ra khiến cậu sợ hãi thứ thuốc đó. Cậu chỉ mong lúc này y bố thí cho cậu một chút đồ ăn thực thụ, thứ thức ăn dành cho “con người” bình thường.
Y mỉm cười nhìn cậu, sau đó quay ra pha một chút thuốc vào tô sữa ấm đã chuẩn bị sẵn rồi bưng vào đặt trước mặt thiếu niên. “Uống nhanh trước khi ta đổi ý.” Lâm Tuyền không còn nghe y nói gì, chỉ dùng hai chân vẫn đang tê rần bò sấp đến gần tô sữa. Cậu khó khăn cúi đầu vươn lưỡi nhỏ liếm từng hớp sữa ấm, này giống như người đi giữa sa mạc chợt thấy ốc đảo, một chút sữa cũng giúp cậu hồi sức ít nhiều.
Vương Thiệu ngồi vắt chân trên ghế bành cạnh bên, nhìn thiếu niên uống từng ngụm sữa như mèo nhỏ dưới chân mình, lòng tự tôn của y bị khuấy động như bão nổi. Sữa có pha thêm thuốc kích dục cùng một loại hóc môn sinh dục nữ kích thích tuyến vú liều nhỏ. Y còn muốn trộn thêm vài loại vào nữa, chỉ e cơ thể gầy gò của cậu chịu không được, dục tốc bất đạt thôi thì cứ từng bước nhỏ mà làm trước sẽ hay hơn.
Chưa kịp uống hết sữa, tính khí của cậu bắt đầu rục rịc đứng dậy, toàn thân nóng bừng khiến cậu gục xuống quằn quại. Hai tay bất chấp sự trói buộc đau đớn mà vùng vẫy khiến vòng cổ chẹn vào yết hầu, cậu ho khan, nước mắt cứ thế trào ra hai bên.
Vương Thiệu cười lạnh nhìn mỹ thiếu niên đưa đôi mắt ướt át nhìn y cầu cứu, váng sữa còn vương bên miệng thật ngon lành. Những thiếu niên trước đây y điều giáo, sau khi dùng thuốc đều sẽ khóc lóc van xin y, hèn hạ quỳ lạy y. Còn cậu nhóc này vẫn ngoại trừ ánh mắt thống khổ ra cũng không có bất cứ biểu hiện gì khác. Đã vậy ngay khi thấy y cười lạnh, cậu còn nhắm chặt mắt cắn răng chịu đựng một mình.
Nóng…đau…nóng quá, toàn thân Lâm Tuyền nhột nhạt, phân thân cọ vào tã lót phát đau, đầu nhũ cương cứng như sắp nổ tung. Cậu vừa trở mình, đầu ngực chỉ lướt nhẹ qua thảm lông thế mà đã đau đến mức cậu tiểu són một ít ra tã giấy. “Ô…. Nóng….Hức….a…a…….a….” từng tràng rên rỉ không thể kìm nén nữa đành bật ra.
“Đồ khốn, anh đã cho tôi uống thứ gì?” Lâm Tuyền gào lên, trong đỉnh điểm của cơn đau, đầu ngực của cậu bắt đầu rỉ nước nhờn. Vương Thiệu cười gằn: “Cẩn thận cách ăn nói đấy. Là loại thuốc đặc biệt dùng để dạy dỗ những bé con không biết nghe lời. Cậu nên nhớ từ lúc này thứ mà cậu được ăn cũng chỉ có thuốc và dịch thể của đàn ông thôi, ha ha.”
Lâm Tuyền co người “Đồ …hừ….khốn……hừ……” Vương Thiệu cúi xuống bế cậu lên nằm trên đùi mình, hai giọt dịch trong suốt trên đầu nhũ của thiếu niên như hai giọt sương trên cánh hoa ửng hồng, thập phần xinh đẹp, y còn muốn ngắm thêm chút nữa.
“Cứ việc chửi đi, chương trình học của ngày hôm nay vẫn chưa hết đâu.” y liếm mép, đưa tay cởi bỏ lớp tã lót của thiếu niên. Quả nhiên phân thân cậu ta đã bắt đầu khóc, dịch nhờn dính với đáy tã kéo thành một sợi chỉ bạc mỏng manh. Vương Thiệu đưa tay vuốt nhẹ phần đầu nấm, Lâm Tuyền liền co giật run rẩy “Sao hả? Có muốn ta giúp cậu không?”
Thâm tâm Lâm Tuyền muốn, rất muốn y vuốt ve vật nhỏ dùm cậu, rất muốn y chạm vào nó, nhưng lý trí của Lâm Tuyền biết, cậu sẽ bị thuần phục, bị chà đạp. Chẳng may thuốc kích dục y dùng thật sự tốt, thiếu niên phút chốc buông rơi lý trí, cong người đẩy mạnh phân thân của cậu vào tay y, mong muốn thật nhiều sự cọ xát hơn.
Vương Thiệu biết chính là lúc này, liền lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một bộ khung bằng dây da, bắt đầu ***g vào phân thân của Lâm Tuyền. Bộ khung gồm ba vòng tròn nhỏ ôm khít khao gậy th*t, một ống nhựa loại hay dùng để truyền nước biển dính với bộ khung được găm sâu vào lỗ nhỏ ngay đầu phân thân. Ngay lập tức ống nhựa tràn đầy dịch nhờn trong phân thân ứa ra, Vương Thiệu thấy thế liền càng cắm ống nhựa sâu vào hết chiều dài gậy th*t, Lâm Tuyền gần như khóc ré lên “Đừng mà…..không…a…..”
“Bây giờ mới biết khóc sao, hừ. Hôm qua chỉ cần rên rỉ như thế này thì đã không bị phạt rồi.” y hừ lạnh, tay tiếp tục đeo phần còn lại của khung vào túi da dưới phân thân, vòng dây da cuối cùng siết chặt khiến hai quả cầu nho nhỏ lộ ra trơn bóng.
Sau khi đeo vào gọn gàng, y bắt đầu giảng giải “Trở thành thú cưng đạt chuẩn của Song An có nghĩa là phải hạn chế hoàn toàn gánh nặng sinh hoạt cho chủ nhân. Trong đó có việc bài tiết này. Không ít chủ nhân không thích vật nuôi mặc tã vì sẽ che đi đường nét cơ thể. Thế nên tôi chủ trương rèn luyện thú cưng biết tiết chế nhu cầu bài tiết của mình. Ngay từ đầu cậu đã được uống loại thuốc có hại đến niệu đạo, mỗi lần tiểu đều sẽ cảm thấy đau nhói. Cậu phải quen với việc xin phép chủ nhân để được đi vệ sinh. Nội dung bài học hôm nay chỉ có thế.”
Hàng ngàn nguyên tắc của thú cưng cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, chứng minh họ không còn quyền làm một “con người” bình thường nữa, họ đã bị biến thành công cụ tiết dục cho “con người”. Vô số những “thú cưng” đã gục ngã chỉ vì phải tuân theo nguyên tắc, vô số “thú cưng” đã phải sống đời sống thực thụ của một con vật được nuôi nhốt.
Lâm Tuyền đau đến mức nghe chữ được chữ mất từ lời Vương Thiệu, tên đàn ông thú tính điên rồ này rất hay cười, hắn sẽ luôn tươi cười trước khi tra tấn người khác đến mức dở sống dở chết, cậu biết thế. Bài học đã đem đến đau đớn như thế này, nếu cậu còn sơ ý, sự trừng phạt chắc chắn sẽ khốc liệt hơn.
Y đặt cậu vào một chiếc ghế gỗ đơn giản lạc điệu trong căn phòng xa hoa này, trói chặt hai tay hay chân cậu vào thành ghế, vòng cổ nối với một sợ dây kéo ngược hẳn về phía sau, vòng qua gầm ghế rồi lại nối vào phân thân của cậu. Như thế, đầu cậu bắt buộc phải ngửa ra đặt trên lưng ghế, mỗi lần cậu muốn ngẩng đầu dậy thì vật nhỏ của cậu sẽ bị kéo đến đau đớn.
Khuôn thép lại được đeo vào miệng, nước dãi Lâm Tuyền trào hẳn ra hai bên mép, Vương Thiệu không để cậu đợi lâu đã nối một ống trong suốt vừa vặn vào thành khuôn thép trong miệng cậu. Một dòng nước chảy nhẹ nhàng từ trong ống vào miệng Lâm Tuyền, ép buộc cậu phải nuốt cho bằng hết. Cả người cậu căng cứng, yết hầu nhói đau vì cố gắng uống cho thật nhanh, cậu rất sợ cảm giác như sắp bị sặc nước này.
Vương Thiệu chỉnh lại dòng nước sau đó chậm rãi nói “Bình nước này chỉ cỡ 5 lít, uống hết bụng cậu cũng chỉ to cỡ cái trống thôi nhỉ? Ta sẽ chờ xem cảnh đẹp đó.” Y vuốt ve cơ bụng săn chắc của cậu, làn da phập phồng ấm áp dưới tay y dần dần phình lên căng cứng, y nửa thăm dò sức chịu đựng nửa lại như muốn thưởng thức thành quả của mình.
Mỹ thiếu niên bị trói cứng vào thành ghế, đầu nhũ sưng đỏ tấy tiếp tục nhỏ dịch trong suốt chảy dần xuống vòm bụng trương nước tròn vo như mang bầu năm tháng, tính khí hồng nộn run rẩy bị từng tầng vòng da đen bóng bao bọc. Vương Thiệu nhịn không được, lấy điện thoại ra chụp vài bức hình “Giá như cậu có thể tự mình nhìn xem ta đã khiến cậu xinh đẹp thế nào. Ha ha, nhìn này!”
Lâm Tuyền nhắm chặt hai mắt cự tuyệt hình ảnh trong điện thoại mà y muốn cậu nhìn, cậu không muốn nhìn bản thân trở thành thứ xa lạ kinh tởm. Bụng trướng đau, cậu rất muốn tiểu ra nhưng tính khí bị bịt lại khiến cậu không thể. Ngực cậu ướt át kì lạ, mỗi khi tên đàn ông kia đưa tay vân vê nó, cơn đau sống đi chết lại cùng khoái cảm mãnh liệt dị thường lại tra trấn cậu.
“Ưm…a….a……ư….” cậu rên rỉ khi được tháo ống nước ra khỏi miệng “Tháo… nó….tháo… ra…” miệng nghẹn ngào, tay chân cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dây trói, cậu muốn…
Vương Thiệu cười lạnh: “Nhớ rằng cậu đang ở vị trí nào sẽ giúp ích cho cậu hơn đấy.”
Lâm Tuyền bất chấp tự tôn cùng sĩ diện của mình, nghiêng đầu khóc nhìn y “Chủ… nhân…tôi …muốn đi tiểu… anh … anh làm ơn cho tôi đi tiểu…” Môi nhỏ hồng đào, nước bọt óng ánh bên khóe ghẹo người khi dễ, Vương Thiệu rất vừa lòng khi thấy cậu ngoan ngoãn như vậy.
“Được thôi.” Y cởi dây trói cho cậu, rồi ngồi dạng chân trên ghế “Bò đến đây thỏa mãn ta trước, ta sẽ thưởng.” Cả người cậu thư thoát mất lực, vừa muốn đứng khỏi ghế đã té lăn ra sàn nhà. Cậu bò thật chậm, sợ chân mình sẽ lại đụng vào chiếc bụng căng như muốn nứt của mình, cảm giác đau đớn đó làm cậu sợ hãi.
Sau một khoảng thời gian, cậu đã đưa mặt vào đáy quần của y, Vương Thiệu mạnh mẽ ép mặt cậu sát vào háng của y. “Thú cưng” phải nhận biết mùi của chủ nhân, phải yêu mến phân thân của chủ nhân. Huống chi, y rất tự hào với khẩu súng của mình, nó chưa bao giờ làm “thú cưng” bất mãn cả.
Miệng và mũi cậu tràn ngập hương vị của tên khốn đó, khi vùi đầu vào hạ bộ hắn, tuy chỉ cách một lớp quần, cậu vẫn cảm thấy bị xỉ nhục. Vậy mà khi y nhẹ kéo khóa để tính khí vụt ra đập vào trán cậu, cậu lại phải liếm láp hầu hạ nó.
Sau một khoảng thời gian dài Lâm Tuyền không cách gì làm cho Vương Thiệu thoải mái được, y đành nhịn lại, cởi bỏ trói buộc rồi bế cậu vào nhà tắm “Ngồi xuống bồn cầu và tiểu như một con đàn bà. Ta không cho phép làm vung vãi.” Trong cơn đau và nhục nhã, cậu cúi đầu giải thoát chính mình ngay trước mặt tên khốn cậu căm ghét.
Ngày thứ ba huấn luyện kết thúc với bốn vòng sắt nung được khảm vào tay và chân Lâm Tuyền, từ nay về sau cậu mãi mãi phải mang lấy chúng, không cách nào che đậy được thân phận của mình nữa. Tuy việc gắn vòng theo công nghệ mới không làm cậu bỏng, nhưng cảm giác nặng nề mãi theo cậu vào trong chuồng ngủ của riêng mình.
“Thật là một tên đồng bóng” cậu thầm nghĩ. Lớp thảm lông trắng dày làm cơ thể cậu dễ chịu hơn, nước bọt thấm qua miếng bịt miệng đã ướt đẫm một khoảng thảm. Cổ họng cậu khô khốc, đến động tác nuốt nước bọt mà cậu cũng không thể làm, cảm giác khốn khổ dần quay lại.
Vương Thiệu nhìn mỹ thiếu niên đang đưa ánh mắt thống khổ nhìn y, làn da trắng trơn láng như hòa vào thảm lông tinh sạch rất tình thú. Đưa tay gỡ dùm cậu ta khuôn sắt trong miệng, y thì thầm: “Đói chưa?” Lâm Tuyền vừa nghe đã gật đầu cật lực. Từ khi bị bán đến nay, cậu chỉ được uống rất nhiều nước và những viên thuốc to bằng viên bi. Người ta cho cậu biết thuốc đó khi gặp nước sẽ nở ra thành chất xơ làm sạch ruột của cậu, tiện cho việc điều giáo sau này.
Những viên thuốc đó uống vào chỉ thấy rất khó chịu, bụng lúc nào cũng trướng lên, kèm theo cảm giác mắc tiểu suốt ngày. Tuy không bị cơn đói hành hạ, nhưng cậu lại rất đau đớn mỗi lần đi vệ sinh. Cảm giác thư thoát cùng vật nhỏ đau đớn mỗi khi đái ra khiến cậu sợ hãi thứ thuốc đó. Cậu chỉ mong lúc này y bố thí cho cậu một chút đồ ăn thực thụ, thứ thức ăn dành cho “con người” bình thường.
Y mỉm cười nhìn cậu, sau đó quay ra pha một chút thuốc vào tô sữa ấm đã chuẩn bị sẵn rồi bưng vào đặt trước mặt thiếu niên. “Uống nhanh trước khi ta đổi ý.” Lâm Tuyền không còn nghe y nói gì, chỉ dùng hai chân vẫn đang tê rần bò sấp đến gần tô sữa. Cậu khó khăn cúi đầu vươn lưỡi nhỏ liếm từng hớp sữa ấm, này giống như người đi giữa sa mạc chợt thấy ốc đảo, một chút sữa cũng giúp cậu hồi sức ít nhiều.
Vương Thiệu ngồi vắt chân trên ghế bành cạnh bên, nhìn thiếu niên uống từng ngụm sữa như mèo nhỏ dưới chân mình, lòng tự tôn của y bị khuấy động như bão nổi. Sữa có pha thêm thuốc kích dục cùng một loại hóc môn sinh dục nữ kích thích tuyến vú liều nhỏ. Y còn muốn trộn thêm vài loại vào nữa, chỉ e cơ thể gầy gò của cậu chịu không được, dục tốc bất đạt thôi thì cứ từng bước nhỏ mà làm trước sẽ hay hơn.
Chưa kịp uống hết sữa, tính khí của cậu bắt đầu rục rịc đứng dậy, toàn thân nóng bừng khiến cậu gục xuống quằn quại. Hai tay bất chấp sự trói buộc đau đớn mà vùng vẫy khiến vòng cổ chẹn vào yết hầu, cậu ho khan, nước mắt cứ thế trào ra hai bên.
Vương Thiệu cười lạnh nhìn mỹ thiếu niên đưa đôi mắt ướt át nhìn y cầu cứu, váng sữa còn vương bên miệng thật ngon lành. Những thiếu niên trước đây y điều giáo, sau khi dùng thuốc đều sẽ khóc lóc van xin y, hèn hạ quỳ lạy y. Còn cậu nhóc này vẫn ngoại trừ ánh mắt thống khổ ra cũng không có bất cứ biểu hiện gì khác. Đã vậy ngay khi thấy y cười lạnh, cậu còn nhắm chặt mắt cắn răng chịu đựng một mình.
Nóng…đau…nóng quá, toàn thân Lâm Tuyền nhột nhạt, phân thân cọ vào tã lót phát đau, đầu nhũ cương cứng như sắp nổ tung. Cậu vừa trở mình, đầu ngực chỉ lướt nhẹ qua thảm lông thế mà đã đau đến mức cậu tiểu són một ít ra tã giấy. “Ô…. Nóng….Hức….a…a…….a….” từng tràng rên rỉ không thể kìm nén nữa đành bật ra.
“Đồ khốn, anh đã cho tôi uống thứ gì?” Lâm Tuyền gào lên, trong đỉnh điểm của cơn đau, đầu ngực của cậu bắt đầu rỉ nước nhờn. Vương Thiệu cười gằn: “Cẩn thận cách ăn nói đấy. Là loại thuốc đặc biệt dùng để dạy dỗ những bé con không biết nghe lời. Cậu nên nhớ từ lúc này thứ mà cậu được ăn cũng chỉ có thuốc và dịch thể của đàn ông thôi, ha ha.”
Lâm Tuyền co người “Đồ …hừ….khốn……hừ……” Vương Thiệu cúi xuống bế cậu lên nằm trên đùi mình, hai giọt dịch trong suốt trên đầu nhũ của thiếu niên như hai giọt sương trên cánh hoa ửng hồng, thập phần xinh đẹp, y còn muốn ngắm thêm chút nữa.
“Cứ việc chửi đi, chương trình học của ngày hôm nay vẫn chưa hết đâu.” y liếm mép, đưa tay cởi bỏ lớp tã lót của thiếu niên. Quả nhiên phân thân cậu ta đã bắt đầu khóc, dịch nhờn dính với đáy tã kéo thành một sợi chỉ bạc mỏng manh. Vương Thiệu đưa tay vuốt nhẹ phần đầu nấm, Lâm Tuyền liền co giật run rẩy “Sao hả? Có muốn ta giúp cậu không?”
Thâm tâm Lâm Tuyền muốn, rất muốn y vuốt ve vật nhỏ dùm cậu, rất muốn y chạm vào nó, nhưng lý trí của Lâm Tuyền biết, cậu sẽ bị thuần phục, bị chà đạp. Chẳng may thuốc kích dục y dùng thật sự tốt, thiếu niên phút chốc buông rơi lý trí, cong người đẩy mạnh phân thân của cậu vào tay y, mong muốn thật nhiều sự cọ xát hơn.
Vương Thiệu biết chính là lúc này, liền lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một bộ khung bằng dây da, bắt đầu ***g vào phân thân của Lâm Tuyền. Bộ khung gồm ba vòng tròn nhỏ ôm khít khao gậy th*t, một ống nhựa loại hay dùng để truyền nước biển dính với bộ khung được găm sâu vào lỗ nhỏ ngay đầu phân thân. Ngay lập tức ống nhựa tràn đầy dịch nhờn trong phân thân ứa ra, Vương Thiệu thấy thế liền càng cắm ống nhựa sâu vào hết chiều dài gậy th*t, Lâm Tuyền gần như khóc ré lên “Đừng mà…..không…a…..”
“Bây giờ mới biết khóc sao, hừ. Hôm qua chỉ cần rên rỉ như thế này thì đã không bị phạt rồi.” y hừ lạnh, tay tiếp tục đeo phần còn lại của khung vào túi da dưới phân thân, vòng dây da cuối cùng siết chặt khiến hai quả cầu nho nhỏ lộ ra trơn bóng.
Sau khi đeo vào gọn gàng, y bắt đầu giảng giải “Trở thành thú cưng đạt chuẩn của Song An có nghĩa là phải hạn chế hoàn toàn gánh nặng sinh hoạt cho chủ nhân. Trong đó có việc bài tiết này. Không ít chủ nhân không thích vật nuôi mặc tã vì sẽ che đi đường nét cơ thể. Thế nên tôi chủ trương rèn luyện thú cưng biết tiết chế nhu cầu bài tiết của mình. Ngay từ đầu cậu đã được uống loại thuốc có hại đến niệu đạo, mỗi lần tiểu đều sẽ cảm thấy đau nhói. Cậu phải quen với việc xin phép chủ nhân để được đi vệ sinh. Nội dung bài học hôm nay chỉ có thế.”
Hàng ngàn nguyên tắc của thú cưng cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, chứng minh họ không còn quyền làm một “con người” bình thường nữa, họ đã bị biến thành công cụ tiết dục cho “con người”. Vô số những “thú cưng” đã gục ngã chỉ vì phải tuân theo nguyên tắc, vô số “thú cưng” đã phải sống đời sống thực thụ của một con vật được nuôi nhốt.
Lâm Tuyền đau đến mức nghe chữ được chữ mất từ lời Vương Thiệu, tên đàn ông thú tính điên rồ này rất hay cười, hắn sẽ luôn tươi cười trước khi tra tấn người khác đến mức dở sống dở chết, cậu biết thế. Bài học đã đem đến đau đớn như thế này, nếu cậu còn sơ ý, sự trừng phạt chắc chắn sẽ khốc liệt hơn.
Y đặt cậu vào một chiếc ghế gỗ đơn giản lạc điệu trong căn phòng xa hoa này, trói chặt hai tay hay chân cậu vào thành ghế, vòng cổ nối với một sợ dây kéo ngược hẳn về phía sau, vòng qua gầm ghế rồi lại nối vào phân thân của cậu. Như thế, đầu cậu bắt buộc phải ngửa ra đặt trên lưng ghế, mỗi lần cậu muốn ngẩng đầu dậy thì vật nhỏ của cậu sẽ bị kéo đến đau đớn.
Khuôn thép lại được đeo vào miệng, nước dãi Lâm Tuyền trào hẳn ra hai bên mép, Vương Thiệu không để cậu đợi lâu đã nối một ống trong suốt vừa vặn vào thành khuôn thép trong miệng cậu. Một dòng nước chảy nhẹ nhàng từ trong ống vào miệng Lâm Tuyền, ép buộc cậu phải nuốt cho bằng hết. Cả người cậu căng cứng, yết hầu nhói đau vì cố gắng uống cho thật nhanh, cậu rất sợ cảm giác như sắp bị sặc nước này.
Vương Thiệu chỉnh lại dòng nước sau đó chậm rãi nói “Bình nước này chỉ cỡ 5 lít, uống hết bụng cậu cũng chỉ to cỡ cái trống thôi nhỉ? Ta sẽ chờ xem cảnh đẹp đó.” Y vuốt ve cơ bụng săn chắc của cậu, làn da phập phồng ấm áp dưới tay y dần dần phình lên căng cứng, y nửa thăm dò sức chịu đựng nửa lại như muốn thưởng thức thành quả của mình.
Mỹ thiếu niên bị trói cứng vào thành ghế, đầu nhũ sưng đỏ tấy tiếp tục nhỏ dịch trong suốt chảy dần xuống vòm bụng trương nước tròn vo như mang bầu năm tháng, tính khí hồng nộn run rẩy bị từng tầng vòng da đen bóng bao bọc. Vương Thiệu nhịn không được, lấy điện thoại ra chụp vài bức hình “Giá như cậu có thể tự mình nhìn xem ta đã khiến cậu xinh đẹp thế nào. Ha ha, nhìn này!”
Lâm Tuyền nhắm chặt hai mắt cự tuyệt hình ảnh trong điện thoại mà y muốn cậu nhìn, cậu không muốn nhìn bản thân trở thành thứ xa lạ kinh tởm. Bụng trướng đau, cậu rất muốn tiểu ra nhưng tính khí bị bịt lại khiến cậu không thể. Ngực cậu ướt át kì lạ, mỗi khi tên đàn ông kia đưa tay vân vê nó, cơn đau sống đi chết lại cùng khoái cảm mãnh liệt dị thường lại tra trấn cậu.
“Ưm…a….a……ư….” cậu rên rỉ khi được tháo ống nước ra khỏi miệng “Tháo… nó….tháo… ra…” miệng nghẹn ngào, tay chân cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dây trói, cậu muốn…
Vương Thiệu cười lạnh: “Nhớ rằng cậu đang ở vị trí nào sẽ giúp ích cho cậu hơn đấy.”
Lâm Tuyền bất chấp tự tôn cùng sĩ diện của mình, nghiêng đầu khóc nhìn y “Chủ… nhân…tôi …muốn đi tiểu… anh … anh làm ơn cho tôi đi tiểu…” Môi nhỏ hồng đào, nước bọt óng ánh bên khóe ghẹo người khi dễ, Vương Thiệu rất vừa lòng khi thấy cậu ngoan ngoãn như vậy.
“Được thôi.” Y cởi dây trói cho cậu, rồi ngồi dạng chân trên ghế “Bò đến đây thỏa mãn ta trước, ta sẽ thưởng.” Cả người cậu thư thoát mất lực, vừa muốn đứng khỏi ghế đã té lăn ra sàn nhà. Cậu bò thật chậm, sợ chân mình sẽ lại đụng vào chiếc bụng căng như muốn nứt của mình, cảm giác đau đớn đó làm cậu sợ hãi.
Sau một khoảng thời gian, cậu đã đưa mặt vào đáy quần của y, Vương Thiệu mạnh mẽ ép mặt cậu sát vào háng của y. “Thú cưng” phải nhận biết mùi của chủ nhân, phải yêu mến phân thân của chủ nhân. Huống chi, y rất tự hào với khẩu súng của mình, nó chưa bao giờ làm “thú cưng” bất mãn cả.
Miệng và mũi cậu tràn ngập hương vị của tên khốn đó, khi vùi đầu vào hạ bộ hắn, tuy chỉ cách một lớp quần, cậu vẫn cảm thấy bị xỉ nhục. Vậy mà khi y nhẹ kéo khóa để tính khí vụt ra đập vào trán cậu, cậu lại phải liếm láp hầu hạ nó.
Sau một khoảng thời gian dài Lâm Tuyền không cách gì làm cho Vương Thiệu thoải mái được, y đành nhịn lại, cởi bỏ trói buộc rồi bế cậu vào nhà tắm “Ngồi xuống bồn cầu và tiểu như một con đàn bà. Ta không cho phép làm vung vãi.” Trong cơn đau và nhục nhã, cậu cúi đầu giải thoát chính mình ngay trước mặt tên khốn cậu căm ghét.
Ngày thứ ba huấn luyện kết thúc với bốn vòng sắt nung được khảm vào tay và chân Lâm Tuyền, từ nay về sau cậu mãi mãi phải mang lấy chúng, không cách nào che đậy được thân phận của mình nữa. Tuy việc gắn vòng theo công nghệ mới không làm cậu bỏng, nhưng cảm giác nặng nề mãi theo cậu vào trong chuồng ngủ của riêng mình.