Chương : 7
“Hoành tổng, còn một số tài liệu này …” thư kí Phương nhỏ nhẹ đặt bìa hồ sơ màu xanh dày cộm xuống bàn, cổ áo trễ nãi khoe da thịt tròn căng.
“Được rồi. Cô đi ra ngoài đi.” Hoành Kha cau mày, chẳng buồn nhìn đến nữ nhân như ngọc như hoa bên cạnh. Cô ta dùng nước hoa rẻ tiền đến mức làm hắn nhức đầu, đi làm có cần ăn mặc như đi diễn thời trang đồ ngủ thế không, tha cho cặp mắt của hắn đi chứ. Lão ba hắn nói cái gì mà bộ mặt công ty, cái gì mà nữ nhân xinh đẹp là thứ biểu trưng cho quyền lực đàn ông, phì, giỏi bày trò.
Hoành gia trong thế giới ngầm bao đời nay luôn bị ví với con con gián, giết hoài không hết, lực lượng phân tán cực mỏng lại vô cùng đông đúc, lúc nhúc làm ngứa mắt biết bao nhiêu thế lực khác. Ông cố nội hắn vẫn còn hên chưa bị gọi là Hán gian, bợ đít mấy tay buôn lậu thuốc phiện Pháp quốc để tích luỹ của cải. Đến ông nội hắn lại đào hết tiền của lên chạy theo người ta qua Macao, mặc cho bè bạn mở sòng bài kinh doanh, ông nội hắn lại đem tiền mở võ đường đào tạo bảo kê, hừ, cũng chỉ là muốn len lỏi vào hàng ngũ bảo kê của sòng bài người ta, cướp khách của sòng bài người ta về chiếu bạc sập xệ của mình hay sao. Đã bước chân vào thế giới ngầm, lại còn làm ăn kiểu lén lút thậm thụt như thế, tiếng tăm của Hoành gia vang dội theo kiểu gạt nước bồn cầu phải gạt cho đến lần thứ ba, nhục không để đâu cho hết. Cuối cùng lão cha hắn, Hoành Nhị Kiến, mang cái tên buồn cười của mình mà lừa gạt được mẹ hắn, tiểu thư Lực gia thì cả dòng họ mới ngóc đầu lên được.
Nếu nói phụ nữ đẹp tượng trưng cho quyền lực của đàn ông, vậy mẹ hắn quả thật xứng đáng mà. Bà có dáng vẻ hiền hoà, đầu óc lại nhạy bén và tiến bộ, học vấn cũng cao. Cha hắn lấy bà về, bắt đầu quá trình tẩy rửa băng nhóm, xây dựng gia nghiệp theo hướng tài trợ tín dụng hoàn toàn hợp pháp, gian khổ trùng trùng mới tạo nên tập đoàn Hoành Lực ngày hôm nay. Tất cả hoàn toàn là nhờ vào tài trí của mẹ hắn mà thôi.
Từ nhỏ thấy lão cha bị người mẹ nhìn có vẻ hiền dịu của mình nhéo tai dạy dỗ không còn mặt mũi, hắn bắt đầu hình thành tư tưởng, nữ nhân đẹp phải vừa thông minh sắc sảo, vừa cao quý khó gần. Đáng tiếc đứng trước một người đàn ông bộ dạng siêu mẫu, khuôn mặt điển trai, tài trí hơn người cùng gia thế lừng lẫy như hắn, không có cô nàng thông minh nào đủ bình tĩnh mà giữ vững vẻ lạnh lùng của mình. Hắn bị phụ nữ theo đuổi đến mức sợ hãi, phì, bây giờ thì chả biết ai mới là dòng dõi con gián nữa, phì.
Gác chân lên bàn, hắn cầm lấy điện thoại “Vương Anh, vào phòng tôi ngay.” Con mèo mà hắn để ý bắt đầu không kiềm lòng nổi mà giơ vuốt vào tô thức ăn hắn để sẵn rồi, không bắt được nó, hắn sẽ không còn là Hoàng Kha.
~~~
Vương Thiệu cùng Kha Bối lái xe đến trụ sở Song An, trên đường đi, Kha Bối rút điện thoại, uể oải ngả nghiêng trên ghế phụ lái “Alô, Song phu nhân. … À, không phải không phải, dạo này tôi hơi bận … Được rồi, tôi cũng định đến tìm phu nhân. … A, được phu nhân nhớ đến quả là hạnh phúc mà … Vâng, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến. Hẹn gặp lại phu nhân.” Gập máy, thở dài, Kha Bối đưa bàn tay thon mảnh hất mái tóc lúc này đang rũ vô trật tự ra đằng sau. “Cậu không tiếc sao? Bán tôi cho bà già đó. Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.”
Vương Thiệu mím môi “Cậu muốn thế nào? Vậy tôi bán cậu cho tập đoàn Hoành Lực nhé.”, y gằn giọng, vừa nói vừa cố gỡ cái tay hư đốn của tên kia đang cố cởi cúc áo y.
Kha Bối cười cười, rút tay về vân vê vàng áo mở toang trước ngực mình “Nếu cậu làm thế. Chẳng thà tôi tự sát trước. Cậu nỡ sao?”
Vương Thiệu không muốn đôi co với cái tên không bình thường này, đến lượt y gọi điện thoại cho chủ tịch công ty Song An “Alô, Vương Thiệu đây. Tôi có chuyện muốn bàn với ngài, hiện đang tới công ty rồi.”
“Cậu định bàn gì với lão già ấy trong lúc tôi hiến thân cho mụ vợ vậy?” Quả thật Kha Bối rất tò mò. “Bán lại cổ phần tôi đang giữ cho lão.” Vương Thiệu giữ vẻ thản nhiên kiểu như y chỉ sắp vất đi vài món đồ cũ. Nhưng Kha Bối thì ngược lại, hắn nghiến răng “Cậu đừng nói sẽ bỏ dở nhé. Tôi cảm thấy cậu đâu phải là loại người như thế.”
Vương Thiệu không nói thêm, nếu y không nắm rõ, dứt khoát y sẽ không làm, việc này, hắn dứt khoát phải nghe theo y.
~~~
Cuộc mua bán kéo dài từ trưa đến chiều tối mới xong, Vương Thiệu bình thản đặt bút kí bán 30% cổ phần y nắm giữ của Song An, đồng nghĩa vứt bỏ quyền tham gia vào các cuộc họp điều hướng công ty, cũng như ném đi bốn năm quần quật của cả y và Kha Bối. Số tiền thu được có nhiều hơn dự đoán một chút, nhưng vẫn không tính là có lợi cho hai người bọn họ.
Đến khi Vương Thiệu đánh xe qua nhà nghỉ để đón Kha Bối, gã lảo đảo bước ra xe với bộ dạng nhàu nhĩ làm y không thể không trêu chọc “Nhìn bộ dạng cậu xem. Đến lúc này thì ngoan ngoan để tôi đè đi. Tôi hứa sẽ dùng đồ chơi chạy điện như ý cậu thích.”
Kha Bối chật vật đóng cửa xe, còn đang chỉnh trang y phục, nghe y nói thế liền cáu điên lên “Còn nói nữa tôi cho cậu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển luôn. Mụ ta cứ kiểu thiếu thốn chục năm ấy. Cậu mà đến trễ một chút khéo phải hốt xác tôi chứ. Hừ”
Xù lông luôn, đúng là không đáng yêu, Vương Thiệu quả thật sắp nghẹn chết vì không dám cười, thật không dám nghĩ một tên gay thuần như Kha Bối lại phải xoay xở cách nào để hầu hạ người đàn bà hồi xuân kia, quá thiệt thòi cho hắn rồi.
Chở được Kha Bối về xong, Vương Thiệu uể oải quay về nhà mình, thật muốn biết “thú cưng” ở nhà y xử trí món kẹo trong mông cậu ta như thế nào.
Và câu trả lời không thể tuyệt vời hơn đập vào mắt y, khi y vừa mở cửa phòng ngủ phụ trong nhà y. Cậu bé rên rỉ, nửa nằm nửa quỳ chổng mông trên giường, chăn đệm lộn xộn nửa kín nửa hở, tay đang mò mẫm nơi cúc hoa phấn hồng còn đang hé mở, thanh kẹo đã chảy gần hết lớp sôcôla ngoài đang thậm thụt ngay lỗ nhỏ. Sôcôla nâu đen chảy vằn vệt quanh bắp đùi thon gọn trắng hồng, cả người Lâm Tuyền run rẩy khiến cho lắc chân xinh xắn rung lên từng hồi chuông lanh lảnh.
“Cậu đang làm gì đó?” Câu hỏi của Vương Thiệu khiến Lâm Tuyền giật nảy người, ngã lăn ra giường “Em …hức, không giữ được kẹo… bụng em đau quá. Chủ nhân …” Cậu giơ hai tay mảnh khảnh với người đàn ông đang tiến lại bên giường “…làm ơn…”
Vương Thiệu cười, tay cũng tự giác đưa ra ẵm cậu vào lòng rồi lần mò xuống hậu huyệt cậu “Hư quá. Một thanh kẹo nhỏ mà còn nuốt không xong, sau này làm sao hầu hạ người ta đây.” Vừa nói, y vừa khẽ khàng rút phần bánh xốp lõi kẹo ra, nó gãy thành từng khúc, vụn bánh rơi đầy giường.
Hậu huyệt bỗng chốc trống hoác, Lâm Tuyền há miệng hớp một ngụm hơi lạnh, hai chân bất giác kẹp chặt eo người kia, thành vách vẫn còn lớp sôcôla lỏng cùng đậu phộng và vụn bánh, co bóp nhộn nhạo bên trong “Chủ nhân… ngứa quá… em ngứa…”
Vương Thiệu ẵm cậu vào phòng tắm rồi đặt vào bồn, “Quỳ chổng mông lên.” Lâm Tuyền ngoan ngoãn làm theo. Vương Thiệu liền lấy sữa tắm chuyên dụng, đổ một ít vào cúc hoa nhỏ nhắn kia, sau đó ngay lập tức đút vòi nước vào rồi mở van xả nước. Lâm Tuyền liền hét toáng lên, khuỵu nửa người trên xuống rồi lại vì hai viên trân châu bị xỏ trên ngực cạ vào thành bồn mà đau đớn bật dậy. Vương Thiệu thấy cậu vẫy vùng đến mức vòi nước sắp tuột ra liền tỏ ý muốn trừng phạt, một tay giữ mông Lâm Tuyền, một tay mở to dòng nước hơn, mặc cho Lâm Tuyền đánh đá loạn xạ muốn trốn thoát.
Sau khi bơm đủ lượng nước mà y nghĩ cơ thể cậu có thể chứa được, Vương Thiệu mới buông Lâm Tuyền ra. Cậu bé ngã phịch xuống sàn bồn tắm, bụng nở to như mang thai vài tháng, vòi nước vẫn cắm trong cúc hoa, ống nước lòng thòng như cái đuôi dài giữa hai chân, nhìn đáng thương vô cùng. Lâm Tuyền đã đau đến mức không còn nhận thức được mình đang làm gì nữa, hai tay ôm lấy bụng to, miệng lẩm nhẩm “Mẹ ơi cứu con, cha ơi … mẹ ơi, … đau quá … cứu con với …” xen lẫn với tiếng nấc.
Vương Thiệu liền cho cậu hai cái bạt tai thật mạnh “Tỉnh trí lại. Ở đây không còn cha mẹ cho cậu cầu cứu nữa đâu. Súc ruột là công việc mà sủng vật phải làm thành thục. Chút đau đớn này còn không thể chịu nổi thì đừng mong giữ nổi cái mạng của mình. Nằm yên đó cho tôi.” Nói xong hắn xả nước ấm vào bồn tắm, đổ vào đó một loạt xà phòng bạc hà rồi dùng tay nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể cậu.
Cảm thấy Lâm Tuyền đã hoàn toàn sạch sẽ, hắn mới rút van cho nước tháo hết đi, cùng lúc rút ống nước đóng trong hậu huyệt Lâm Tuyền ra. “Tự mình cho nước ra ngoài xem” y ra lệnh. Lâm Tuyền vẫn còn thút thít nhìn y lắc đầu, “Không thể… chủ nhân … đau lắm.”
“Nhanh rặn cho nước ra ngoài. Hay là cậu muốn tôi bơm thêm vào?” Lâm Tuyền nghe đến đó liền hốt hoảng cong chân, mím môi đẩy nước bên trong bụng mình ra. Thoáng chốc dòng nước mạnh mẽ ào ra, đem hết chất bẩn cùng bánh kẹo còn sót bên trong người cậu cuốn trôi xuống lỗ thoát nước hết. Cho đến khi Lâm Tuyền thải đến kiệt sức, nước vẫn còn nhỏ giọt nơi cúc hoa, bong bóng xà phòng cũng bị cậu thổi bằng lỗ sau ra vài cái.
“Xem này, còn biết tạo bong bóng nữa, miệng dưới của cậu ngoan ghê.” Cảnh trí trước mắt tạm thời làm cho Vương Thiệu quên đi sự thất vọng của cả ngày nay. Ôm cậu bé đã được tắm táp sạch sẽ về phòng ngủ của chính mình, y lấy dây xích ra, xích hai chân cậu ngược lên đùi, hai cánh tay cũng bị gập đôi trói lại thật chặt. Rồi đem roi da ra để rèn dũa cho cậu quen với kiểu bò bốn chân nhục nhã này.
Vừa quất roi, y vừa giải thích “Một lát nữa tay chân cậu sẽ rất mỏi. Nhưng để thế này vài ngày thì chúng sẽ dần tê bại đi, không còn cảm giác nữa. Đến lúc đó tôi sẽ đóng vòng sắt nung vào. Từ đó trở đi cậu có muốn đi bằng hai chân hay dùng hai tay cầm đồ vật cũng không được nữa. Cho nên cứ tự làm quen từ lúc này đi.”
Lâm Tuyền luỵ khuỵu bò bằng cùi chỏ cùng đầu gối, cứ mỗi lần cậu muốn ngã thì roi sẽ lại quất xuống lưng đau điếng, cậu còn đang cố sức giữ vững chính bản thân lại nghe y nói thế, bao nhiêu uất ức trào lên, chỉ có cắn chặt hàm răng mới nuốt xuống hết được.
Đêm nay, Lâm Tuyền bức bối nằm trên giường của Vương Thiệu, cùng y đắp chung chăn ngủ. Cái giường trong phòng nhỏ của cậu đã bị bẩn, ngày mai y thay ra mang giặt rồi mới có thể để cậu vào đó ngủ tiếp.
Đêm nay Vương Thiệu trong cơn ác mộng, bất giác quay sang ôm thiếu niên toàn thân toả hương bạc hà, liền yên lòng ngủ một giấc thảnh thơi. Còn thiếu niên trong lòng y cố gắng nén đi tiếng nấc nghẹ cùng cảm giác bức bối khó chịu nơi tứ chi bị trói buộc, lại gần như thức trắng một đêm.
~~~~
Không được bị lừa:)) chương sau là mật ngọt cơ:))
“Được rồi. Cô đi ra ngoài đi.” Hoành Kha cau mày, chẳng buồn nhìn đến nữ nhân như ngọc như hoa bên cạnh. Cô ta dùng nước hoa rẻ tiền đến mức làm hắn nhức đầu, đi làm có cần ăn mặc như đi diễn thời trang đồ ngủ thế không, tha cho cặp mắt của hắn đi chứ. Lão ba hắn nói cái gì mà bộ mặt công ty, cái gì mà nữ nhân xinh đẹp là thứ biểu trưng cho quyền lực đàn ông, phì, giỏi bày trò.
Hoành gia trong thế giới ngầm bao đời nay luôn bị ví với con con gián, giết hoài không hết, lực lượng phân tán cực mỏng lại vô cùng đông đúc, lúc nhúc làm ngứa mắt biết bao nhiêu thế lực khác. Ông cố nội hắn vẫn còn hên chưa bị gọi là Hán gian, bợ đít mấy tay buôn lậu thuốc phiện Pháp quốc để tích luỹ của cải. Đến ông nội hắn lại đào hết tiền của lên chạy theo người ta qua Macao, mặc cho bè bạn mở sòng bài kinh doanh, ông nội hắn lại đem tiền mở võ đường đào tạo bảo kê, hừ, cũng chỉ là muốn len lỏi vào hàng ngũ bảo kê của sòng bài người ta, cướp khách của sòng bài người ta về chiếu bạc sập xệ của mình hay sao. Đã bước chân vào thế giới ngầm, lại còn làm ăn kiểu lén lút thậm thụt như thế, tiếng tăm của Hoành gia vang dội theo kiểu gạt nước bồn cầu phải gạt cho đến lần thứ ba, nhục không để đâu cho hết. Cuối cùng lão cha hắn, Hoành Nhị Kiến, mang cái tên buồn cười của mình mà lừa gạt được mẹ hắn, tiểu thư Lực gia thì cả dòng họ mới ngóc đầu lên được.
Nếu nói phụ nữ đẹp tượng trưng cho quyền lực của đàn ông, vậy mẹ hắn quả thật xứng đáng mà. Bà có dáng vẻ hiền hoà, đầu óc lại nhạy bén và tiến bộ, học vấn cũng cao. Cha hắn lấy bà về, bắt đầu quá trình tẩy rửa băng nhóm, xây dựng gia nghiệp theo hướng tài trợ tín dụng hoàn toàn hợp pháp, gian khổ trùng trùng mới tạo nên tập đoàn Hoành Lực ngày hôm nay. Tất cả hoàn toàn là nhờ vào tài trí của mẹ hắn mà thôi.
Từ nhỏ thấy lão cha bị người mẹ nhìn có vẻ hiền dịu của mình nhéo tai dạy dỗ không còn mặt mũi, hắn bắt đầu hình thành tư tưởng, nữ nhân đẹp phải vừa thông minh sắc sảo, vừa cao quý khó gần. Đáng tiếc đứng trước một người đàn ông bộ dạng siêu mẫu, khuôn mặt điển trai, tài trí hơn người cùng gia thế lừng lẫy như hắn, không có cô nàng thông minh nào đủ bình tĩnh mà giữ vững vẻ lạnh lùng của mình. Hắn bị phụ nữ theo đuổi đến mức sợ hãi, phì, bây giờ thì chả biết ai mới là dòng dõi con gián nữa, phì.
Gác chân lên bàn, hắn cầm lấy điện thoại “Vương Anh, vào phòng tôi ngay.” Con mèo mà hắn để ý bắt đầu không kiềm lòng nổi mà giơ vuốt vào tô thức ăn hắn để sẵn rồi, không bắt được nó, hắn sẽ không còn là Hoàng Kha.
~~~
Vương Thiệu cùng Kha Bối lái xe đến trụ sở Song An, trên đường đi, Kha Bối rút điện thoại, uể oải ngả nghiêng trên ghế phụ lái “Alô, Song phu nhân. … À, không phải không phải, dạo này tôi hơi bận … Được rồi, tôi cũng định đến tìm phu nhân. … A, được phu nhân nhớ đến quả là hạnh phúc mà … Vâng, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến. Hẹn gặp lại phu nhân.” Gập máy, thở dài, Kha Bối đưa bàn tay thon mảnh hất mái tóc lúc này đang rũ vô trật tự ra đằng sau. “Cậu không tiếc sao? Bán tôi cho bà già đó. Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.”
Vương Thiệu mím môi “Cậu muốn thế nào? Vậy tôi bán cậu cho tập đoàn Hoành Lực nhé.”, y gằn giọng, vừa nói vừa cố gỡ cái tay hư đốn của tên kia đang cố cởi cúc áo y.
Kha Bối cười cười, rút tay về vân vê vàng áo mở toang trước ngực mình “Nếu cậu làm thế. Chẳng thà tôi tự sát trước. Cậu nỡ sao?”
Vương Thiệu không muốn đôi co với cái tên không bình thường này, đến lượt y gọi điện thoại cho chủ tịch công ty Song An “Alô, Vương Thiệu đây. Tôi có chuyện muốn bàn với ngài, hiện đang tới công ty rồi.”
“Cậu định bàn gì với lão già ấy trong lúc tôi hiến thân cho mụ vợ vậy?” Quả thật Kha Bối rất tò mò. “Bán lại cổ phần tôi đang giữ cho lão.” Vương Thiệu giữ vẻ thản nhiên kiểu như y chỉ sắp vất đi vài món đồ cũ. Nhưng Kha Bối thì ngược lại, hắn nghiến răng “Cậu đừng nói sẽ bỏ dở nhé. Tôi cảm thấy cậu đâu phải là loại người như thế.”
Vương Thiệu không nói thêm, nếu y không nắm rõ, dứt khoát y sẽ không làm, việc này, hắn dứt khoát phải nghe theo y.
~~~
Cuộc mua bán kéo dài từ trưa đến chiều tối mới xong, Vương Thiệu bình thản đặt bút kí bán 30% cổ phần y nắm giữ của Song An, đồng nghĩa vứt bỏ quyền tham gia vào các cuộc họp điều hướng công ty, cũng như ném đi bốn năm quần quật của cả y và Kha Bối. Số tiền thu được có nhiều hơn dự đoán một chút, nhưng vẫn không tính là có lợi cho hai người bọn họ.
Đến khi Vương Thiệu đánh xe qua nhà nghỉ để đón Kha Bối, gã lảo đảo bước ra xe với bộ dạng nhàu nhĩ làm y không thể không trêu chọc “Nhìn bộ dạng cậu xem. Đến lúc này thì ngoan ngoan để tôi đè đi. Tôi hứa sẽ dùng đồ chơi chạy điện như ý cậu thích.”
Kha Bối chật vật đóng cửa xe, còn đang chỉnh trang y phục, nghe y nói thế liền cáu điên lên “Còn nói nữa tôi cho cậu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển luôn. Mụ ta cứ kiểu thiếu thốn chục năm ấy. Cậu mà đến trễ một chút khéo phải hốt xác tôi chứ. Hừ”
Xù lông luôn, đúng là không đáng yêu, Vương Thiệu quả thật sắp nghẹn chết vì không dám cười, thật không dám nghĩ một tên gay thuần như Kha Bối lại phải xoay xở cách nào để hầu hạ người đàn bà hồi xuân kia, quá thiệt thòi cho hắn rồi.
Chở được Kha Bối về xong, Vương Thiệu uể oải quay về nhà mình, thật muốn biết “thú cưng” ở nhà y xử trí món kẹo trong mông cậu ta như thế nào.
Và câu trả lời không thể tuyệt vời hơn đập vào mắt y, khi y vừa mở cửa phòng ngủ phụ trong nhà y. Cậu bé rên rỉ, nửa nằm nửa quỳ chổng mông trên giường, chăn đệm lộn xộn nửa kín nửa hở, tay đang mò mẫm nơi cúc hoa phấn hồng còn đang hé mở, thanh kẹo đã chảy gần hết lớp sôcôla ngoài đang thậm thụt ngay lỗ nhỏ. Sôcôla nâu đen chảy vằn vệt quanh bắp đùi thon gọn trắng hồng, cả người Lâm Tuyền run rẩy khiến cho lắc chân xinh xắn rung lên từng hồi chuông lanh lảnh.
“Cậu đang làm gì đó?” Câu hỏi của Vương Thiệu khiến Lâm Tuyền giật nảy người, ngã lăn ra giường “Em …hức, không giữ được kẹo… bụng em đau quá. Chủ nhân …” Cậu giơ hai tay mảnh khảnh với người đàn ông đang tiến lại bên giường “…làm ơn…”
Vương Thiệu cười, tay cũng tự giác đưa ra ẵm cậu vào lòng rồi lần mò xuống hậu huyệt cậu “Hư quá. Một thanh kẹo nhỏ mà còn nuốt không xong, sau này làm sao hầu hạ người ta đây.” Vừa nói, y vừa khẽ khàng rút phần bánh xốp lõi kẹo ra, nó gãy thành từng khúc, vụn bánh rơi đầy giường.
Hậu huyệt bỗng chốc trống hoác, Lâm Tuyền há miệng hớp một ngụm hơi lạnh, hai chân bất giác kẹp chặt eo người kia, thành vách vẫn còn lớp sôcôla lỏng cùng đậu phộng và vụn bánh, co bóp nhộn nhạo bên trong “Chủ nhân… ngứa quá… em ngứa…”
Vương Thiệu ẵm cậu vào phòng tắm rồi đặt vào bồn, “Quỳ chổng mông lên.” Lâm Tuyền ngoan ngoãn làm theo. Vương Thiệu liền lấy sữa tắm chuyên dụng, đổ một ít vào cúc hoa nhỏ nhắn kia, sau đó ngay lập tức đút vòi nước vào rồi mở van xả nước. Lâm Tuyền liền hét toáng lên, khuỵu nửa người trên xuống rồi lại vì hai viên trân châu bị xỏ trên ngực cạ vào thành bồn mà đau đớn bật dậy. Vương Thiệu thấy cậu vẫy vùng đến mức vòi nước sắp tuột ra liền tỏ ý muốn trừng phạt, một tay giữ mông Lâm Tuyền, một tay mở to dòng nước hơn, mặc cho Lâm Tuyền đánh đá loạn xạ muốn trốn thoát.
Sau khi bơm đủ lượng nước mà y nghĩ cơ thể cậu có thể chứa được, Vương Thiệu mới buông Lâm Tuyền ra. Cậu bé ngã phịch xuống sàn bồn tắm, bụng nở to như mang thai vài tháng, vòi nước vẫn cắm trong cúc hoa, ống nước lòng thòng như cái đuôi dài giữa hai chân, nhìn đáng thương vô cùng. Lâm Tuyền đã đau đến mức không còn nhận thức được mình đang làm gì nữa, hai tay ôm lấy bụng to, miệng lẩm nhẩm “Mẹ ơi cứu con, cha ơi … mẹ ơi, … đau quá … cứu con với …” xen lẫn với tiếng nấc.
Vương Thiệu liền cho cậu hai cái bạt tai thật mạnh “Tỉnh trí lại. Ở đây không còn cha mẹ cho cậu cầu cứu nữa đâu. Súc ruột là công việc mà sủng vật phải làm thành thục. Chút đau đớn này còn không thể chịu nổi thì đừng mong giữ nổi cái mạng của mình. Nằm yên đó cho tôi.” Nói xong hắn xả nước ấm vào bồn tắm, đổ vào đó một loạt xà phòng bạc hà rồi dùng tay nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể cậu.
Cảm thấy Lâm Tuyền đã hoàn toàn sạch sẽ, hắn mới rút van cho nước tháo hết đi, cùng lúc rút ống nước đóng trong hậu huyệt Lâm Tuyền ra. “Tự mình cho nước ra ngoài xem” y ra lệnh. Lâm Tuyền vẫn còn thút thít nhìn y lắc đầu, “Không thể… chủ nhân … đau lắm.”
“Nhanh rặn cho nước ra ngoài. Hay là cậu muốn tôi bơm thêm vào?” Lâm Tuyền nghe đến đó liền hốt hoảng cong chân, mím môi đẩy nước bên trong bụng mình ra. Thoáng chốc dòng nước mạnh mẽ ào ra, đem hết chất bẩn cùng bánh kẹo còn sót bên trong người cậu cuốn trôi xuống lỗ thoát nước hết. Cho đến khi Lâm Tuyền thải đến kiệt sức, nước vẫn còn nhỏ giọt nơi cúc hoa, bong bóng xà phòng cũng bị cậu thổi bằng lỗ sau ra vài cái.
“Xem này, còn biết tạo bong bóng nữa, miệng dưới của cậu ngoan ghê.” Cảnh trí trước mắt tạm thời làm cho Vương Thiệu quên đi sự thất vọng của cả ngày nay. Ôm cậu bé đã được tắm táp sạch sẽ về phòng ngủ của chính mình, y lấy dây xích ra, xích hai chân cậu ngược lên đùi, hai cánh tay cũng bị gập đôi trói lại thật chặt. Rồi đem roi da ra để rèn dũa cho cậu quen với kiểu bò bốn chân nhục nhã này.
Vừa quất roi, y vừa giải thích “Một lát nữa tay chân cậu sẽ rất mỏi. Nhưng để thế này vài ngày thì chúng sẽ dần tê bại đi, không còn cảm giác nữa. Đến lúc đó tôi sẽ đóng vòng sắt nung vào. Từ đó trở đi cậu có muốn đi bằng hai chân hay dùng hai tay cầm đồ vật cũng không được nữa. Cho nên cứ tự làm quen từ lúc này đi.”
Lâm Tuyền luỵ khuỵu bò bằng cùi chỏ cùng đầu gối, cứ mỗi lần cậu muốn ngã thì roi sẽ lại quất xuống lưng đau điếng, cậu còn đang cố sức giữ vững chính bản thân lại nghe y nói thế, bao nhiêu uất ức trào lên, chỉ có cắn chặt hàm răng mới nuốt xuống hết được.
Đêm nay, Lâm Tuyền bức bối nằm trên giường của Vương Thiệu, cùng y đắp chung chăn ngủ. Cái giường trong phòng nhỏ của cậu đã bị bẩn, ngày mai y thay ra mang giặt rồi mới có thể để cậu vào đó ngủ tiếp.
Đêm nay Vương Thiệu trong cơn ác mộng, bất giác quay sang ôm thiếu niên toàn thân toả hương bạc hà, liền yên lòng ngủ một giấc thảnh thơi. Còn thiếu niên trong lòng y cố gắng nén đi tiếng nấc nghẹ cùng cảm giác bức bối khó chịu nơi tứ chi bị trói buộc, lại gần như thức trắng một đêm.
~~~~
Không được bị lừa:)) chương sau là mật ngọt cơ:))