Chương 15: Ông nội
“Trần đại ca, cháu tới thăm ông đây.”
“Trần đại ca, ông đâu rồi.”
“Thím Trương, ông nội đâu rồi.”
Thím Trương từ trong bếp nghe tiếng gọi vội vàng chạy ra ngoài.
“Tiểu thư, ông Trần đang ở ngoài vườn nhỏ cỏ. Hai người ở lại ăn trưa xong rồi đi.”
“Vâng ạ, cháu ra ngoài tìm ông nội trước.”
Trần Ninh An nhí nhảnh cưới với thím Trương, mở cửa nhảy chân sáo tới vườn.
Trần Đại Kiên cũng đã ngoài 80 tuổi, một đầu tóc trắng nhưng thân hình vẫn còn khỏe, đi lại chăm sóc cây cũng là để thư giãn.
Khi còn trẻ ông là nhân vật đáng gờm trong giới kinh doanh, gió tanh mưa máu đều trải qua, đưa một Trần thị khi ấy còn khá nhỏ bé phát triển thành một trong những tập đoàn có sức ảnh hưởng cả nước.
Già cả rồi không còn nhiệt huyết như tuổi trẻ trên thương trường, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sống hết phần đời còn lại.
“Trần đại ca nghe rõ trả lời.”
Trần Ninh An đứng phía sau ông nghiêm giọng quát lớn, Trần Đại Kiên đã quen với kiểu chào hỏi quân nhân của cháu gái học từ ba nó, ông hết sức phối hợp đưa tay lên chào.
“Có mặt.”
“Mệnh lệnh hôm nay, vào chơi cờ cùng cháu.”
Ông nội Trần phì cười, phủi bụi bẩn trên tay đi tới cốc nhẹ vào đầu cháu gái.
“Không có phép tắc gì cả, đi vào nhà đi.”
Chơi cờ cũng là Trần Ninh Dương cùng với ông nội, tính cô quậy phá không ngồi lâu một chỗ được.
Kết thúc một ván cờ, Trần Ninh An ở bên cạnh ăn xong đĩa hoa quả, thi thoảng đặt câu hỏi thắc mắc.
“Ông nội, ông có biết chú ba của Hạ Minh Dương không?”
“Chú ba? Lão Hạ không phải chỉ có hai đứa con trai sao? Hay là chú họ?”
“Không giống chú họ, hình như là chú ruột.”
“Sao cháu lại hỏi chuyện này.”
Trần Ninh An trần thuật lại chuyện sáng hôm qua cho ông nội nghe, người tên Hạ Nam rất đáng nghi.
“Ông chưa nghe nói về người này bao giờ, đàn ông nhà họ Hạ cũng không phải đều tốt, con riêng bên ngoài cũng có, nhưng nếu là chú ba thì phải là con riêng của lão Hạ.”
“Con riêng thường không công khai với bên ngoài, chắc là họ giấu giếm thôi.”
Trần Ninh An thấy cũng hợp lý nhưng vẫn còn chút khó hiểu.
“Nhưng đâu kín kẽ tới mức không ai biết con riêng là ai chứ?”
Ông nội Trần chỉ lắc đầu cười không trả lời cháu gái.
Trần Ninh Dương im lặng nghe cuối cùng cũng lên tiếng giải thích cho em gái hiểu.
“Không có chuyện gì là không lọt gió cả, nhà họ Hạ muốn che giấu người chưa có năng lực như em sẽ không biết được, còn người có năng lực biết thì không muốn biết, với họ chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Anh nói thử xem nhà họ có bao nhiêu người con riêng.”
Ông nội Trần gõ nhẹ xuống bàn cờ, kêu hai đứa yên lặng.
“Vốn dĩ ông không muốn cháu gả tới nhà họ Hạ, nhưng cháu có tình cảm với thằng nhóc đấy, trước khi sinh cháu mẹ cháu cũng từng hứa với người ta để cháu làm dâu, Trần thị cũng đủ khả năng không để cháu chịu thiệt nên ông mặc kệ.”
“Nhưng giờ cháu không muốn gả.”
Ông nội Trần mím môi, giọng trầm xuống lườm cháu gái.
“Hôm trước đòi gả hôm nay không muốn, ta biết ăn nói làm sao với người ta.”
Trần Ninh An chưa kịp lên tiếng đã có người giải vây.
“Ông nội, là Hạ Minh Dương qua lại với cô gái khác bị An An bắt gặp.”
Ông nội Trần nghe vậy càng giận hơn, tay cũng đập mạnh xuống bàn cờ.
“Cháu gái ông có điểm gì không tốt mà thằng nhóc đấy dám làm vậy, đúng là không có mắt, ông phải tìm nhà họ Hạ tính sổ.”
Trần Ninh An vội vàng kéo ông lại nhẹ giọng an ủi.
“Ông nội bình tĩnh, cháu bắt gặp nhưng chưa kịp lưu lại bằng chứng, giờ họ không nhận mình mới là người gây khó dễ.”
“Ông tưởng hai đứa thu thập bằng chứng đủ rồi, tìm ông để làm người chống lưng, Dương Dương khả năng làm việc của cháu kém như vậy rồi sao.”
Trần Ninh Dương thở dài, bất lực nói.
“An An vừa nói cho cháu biết, cháu chưa kịp tìm thu thập bằng chứng.”
Trần Ninh An vội vàng lên tiếng thanh minh cho anh trai.
“Là tại cháu vừa mới nói cho anh trai, anh ấy cũng chỉ biết trước ông nửa tiếng.”
“Ba cháu bao giờ về, lúc nào cũng đi không thấy người đâu cả.”
“Ba bận làm nhiệm vụ mà ông đừng giận ba, cháu ở đây mấy ngày với ông nha.”
Con trai từ nhỏ phản nghịch lớn lên cũng không quản được, một năm cũng không gặp được mấy lần.
Ông nội Trần thở dài, vẫy tay kêu mọi người tới ăn cơm, trong bữa cơm còn tỉ mỉ dặn dò phải để ông chống lưng không được tự ý hành động.
“Trần đại ca, ông đâu rồi.”
“Thím Trương, ông nội đâu rồi.”
Thím Trương từ trong bếp nghe tiếng gọi vội vàng chạy ra ngoài.
“Tiểu thư, ông Trần đang ở ngoài vườn nhỏ cỏ. Hai người ở lại ăn trưa xong rồi đi.”
“Vâng ạ, cháu ra ngoài tìm ông nội trước.”
Trần Ninh An nhí nhảnh cưới với thím Trương, mở cửa nhảy chân sáo tới vườn.
Trần Đại Kiên cũng đã ngoài 80 tuổi, một đầu tóc trắng nhưng thân hình vẫn còn khỏe, đi lại chăm sóc cây cũng là để thư giãn.
Khi còn trẻ ông là nhân vật đáng gờm trong giới kinh doanh, gió tanh mưa máu đều trải qua, đưa một Trần thị khi ấy còn khá nhỏ bé phát triển thành một trong những tập đoàn có sức ảnh hưởng cả nước.
Già cả rồi không còn nhiệt huyết như tuổi trẻ trên thương trường, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sống hết phần đời còn lại.
“Trần đại ca nghe rõ trả lời.”
Trần Ninh An đứng phía sau ông nghiêm giọng quát lớn, Trần Đại Kiên đã quen với kiểu chào hỏi quân nhân của cháu gái học từ ba nó, ông hết sức phối hợp đưa tay lên chào.
“Có mặt.”
“Mệnh lệnh hôm nay, vào chơi cờ cùng cháu.”
Ông nội Trần phì cười, phủi bụi bẩn trên tay đi tới cốc nhẹ vào đầu cháu gái.
“Không có phép tắc gì cả, đi vào nhà đi.”
Chơi cờ cũng là Trần Ninh Dương cùng với ông nội, tính cô quậy phá không ngồi lâu một chỗ được.
Kết thúc một ván cờ, Trần Ninh An ở bên cạnh ăn xong đĩa hoa quả, thi thoảng đặt câu hỏi thắc mắc.
“Ông nội, ông có biết chú ba của Hạ Minh Dương không?”
“Chú ba? Lão Hạ không phải chỉ có hai đứa con trai sao? Hay là chú họ?”
“Không giống chú họ, hình như là chú ruột.”
“Sao cháu lại hỏi chuyện này.”
Trần Ninh An trần thuật lại chuyện sáng hôm qua cho ông nội nghe, người tên Hạ Nam rất đáng nghi.
“Ông chưa nghe nói về người này bao giờ, đàn ông nhà họ Hạ cũng không phải đều tốt, con riêng bên ngoài cũng có, nhưng nếu là chú ba thì phải là con riêng của lão Hạ.”
“Con riêng thường không công khai với bên ngoài, chắc là họ giấu giếm thôi.”
Trần Ninh An thấy cũng hợp lý nhưng vẫn còn chút khó hiểu.
“Nhưng đâu kín kẽ tới mức không ai biết con riêng là ai chứ?”
Ông nội Trần chỉ lắc đầu cười không trả lời cháu gái.
Trần Ninh Dương im lặng nghe cuối cùng cũng lên tiếng giải thích cho em gái hiểu.
“Không có chuyện gì là không lọt gió cả, nhà họ Hạ muốn che giấu người chưa có năng lực như em sẽ không biết được, còn người có năng lực biết thì không muốn biết, với họ chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Anh nói thử xem nhà họ có bao nhiêu người con riêng.”
Ông nội Trần gõ nhẹ xuống bàn cờ, kêu hai đứa yên lặng.
“Vốn dĩ ông không muốn cháu gả tới nhà họ Hạ, nhưng cháu có tình cảm với thằng nhóc đấy, trước khi sinh cháu mẹ cháu cũng từng hứa với người ta để cháu làm dâu, Trần thị cũng đủ khả năng không để cháu chịu thiệt nên ông mặc kệ.”
“Nhưng giờ cháu không muốn gả.”
Ông nội Trần mím môi, giọng trầm xuống lườm cháu gái.
“Hôm trước đòi gả hôm nay không muốn, ta biết ăn nói làm sao với người ta.”
Trần Ninh An chưa kịp lên tiếng đã có người giải vây.
“Ông nội, là Hạ Minh Dương qua lại với cô gái khác bị An An bắt gặp.”
Ông nội Trần nghe vậy càng giận hơn, tay cũng đập mạnh xuống bàn cờ.
“Cháu gái ông có điểm gì không tốt mà thằng nhóc đấy dám làm vậy, đúng là không có mắt, ông phải tìm nhà họ Hạ tính sổ.”
Trần Ninh An vội vàng kéo ông lại nhẹ giọng an ủi.
“Ông nội bình tĩnh, cháu bắt gặp nhưng chưa kịp lưu lại bằng chứng, giờ họ không nhận mình mới là người gây khó dễ.”
“Ông tưởng hai đứa thu thập bằng chứng đủ rồi, tìm ông để làm người chống lưng, Dương Dương khả năng làm việc của cháu kém như vậy rồi sao.”
Trần Ninh Dương thở dài, bất lực nói.
“An An vừa nói cho cháu biết, cháu chưa kịp tìm thu thập bằng chứng.”
Trần Ninh An vội vàng lên tiếng thanh minh cho anh trai.
“Là tại cháu vừa mới nói cho anh trai, anh ấy cũng chỉ biết trước ông nửa tiếng.”
“Ba cháu bao giờ về, lúc nào cũng đi không thấy người đâu cả.”
“Ba bận làm nhiệm vụ mà ông đừng giận ba, cháu ở đây mấy ngày với ông nha.”
Con trai từ nhỏ phản nghịch lớn lên cũng không quản được, một năm cũng không gặp được mấy lần.
Ông nội Trần thở dài, vẫy tay kêu mọi người tới ăn cơm, trong bữa cơm còn tỉ mỉ dặn dò phải để ông chống lưng không được tự ý hành động.