Chương 26: Tiệc mừng thọ
Tiệc mừng thọ quy mô không nhỏ, đây cũng là dịp giao lưu làm quen với những người có quyền chức, tiếng nói trong xã hội.
Tiền bối như ông Trần dẫn theo vài tiểu bối nhỏ tuổi như hai anh em họ cũng không quá hiếm, chủ yếu để thế hệ sau có được nhiều mối quan hệ tốt hơn.
Rất nhiều minh tinh giới giải trí, những người vừa bắt đầu lập nghiệp cố gắng để có thể dành cơ hội tham gia bữa tiệc hôm nay, loại người nào cũng có cần đặc biệt chú ý, không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác.
Đi ba bước đều là người quyền quý, tương lai phát triển hay bị dẫm đạp cũng khó nói trước.
Trần Ninh Dương cúi đầu ghé vào tai em gái nói nhỏ.
“Em đừng chạy loạn ở đây không giống ở nhà, ông Phạm là bạn bè thân thiết với ông nội, gây chuyện ở đây anh cũng không bảo vệ được em đâu.”
Trần Ninh An gật đầu, bàn tay khẽ kéo tay áo anh trai.
“Kế hoạch mà em nói với anh, lát phải làm như nào?”
“Em thấy cái hồ nước đằng xa kia không? Cứ theo lời anh dặn mà làm, còn lại anh sẽ xử lý.”
“Dạ.”
Nói xong Trần Ninh An bám theo anh trai được ông nội dẫn tới chào hỏi mọi người xung quanh.
Với cháu trai họ Trần đang quản lý Trần thị mọi người không quá xa lạ, tuổi trẻ tài cao khiến bậc lão làng càng thưởng thức.
Rất nhiều người có ý giới thiệu con gái hoặc cháu gái mình để móc nối quan hệ thông gia, vừa có nhan sắc lại tài giỏi, kết thông gia với Trần gia chỉ có lợi không có hại.
Trần Ninh An mỉm cười nhẹ xã giao cả buổi tối miệng cũng sắp cứng đơ, tinh thần uể oải không muốn tiếp tục đứng trong môi trường giả tạo này.
Buổi tối nay cô còn chưa ăn gì, do tuổi còn nhỏ chưa được phép uống rượu nên cũng mới uống một cốc nước hoa quả.
Tới khi ông nội gọi tên một người Trần Ninh An liền phấn đấu tinh thần, cuối cùng có thể triển khai kế hoạch kết thúc về ngủ.
“Lão Trương lâu rồi không gặp.”
Lão Trương: “Lão Trần đấy à, nghe nói ông ở nhà chăm cây hoa cỏ không quan tâm thế sự nữa.”
Trần Đại Kiên thở dài vỗ vai lão Trương.
“Già cả rồi nên nghỉ ngơi để cho thế hệ trẻ phát triển, ông cũng nên nghỉ ngơi được rồi.”
Lão Trương bật cười không phản bác lại.
“Thế hệ giáo dục hiện tại cũng khác so với chung ta, tôi cũng nên nhường lại cho người khác tiếp quản, an hưởng tuổi già.”
Trần Ninh An thấy anh trai mình ra hiệu liền vội vàng xin phép ra ngoài đi tới nơi khá ít người qua lại.
Nhẩm nhẩm đếm từ một đến hai trăm, cô giả vờ gọi điện cho một người bạn.
Giọng không lớn nhưng đủ để người cách không quá xa cũng nghe thấy được.
“Thì ở trường tớ có mấy đứa học sinh xếp hạng cao còn học lớp trọng điểm nhưng lạ lắm, tớ có bài tập khó không giải được nhờ cậu ta mà cậu ta không biết làm.”
“Bài tập khó thì tớ mới hỏi, người ta là học sinh đứng đầu tớ là học sinh bình thường sao mà so lại được.”
“Có những bài chỉ đổi một chút so với đề chính thức đi mà bạn học được điểm tối đa lại không biết làm.”
Trần Ninh An cố gắng bình tĩnh tự nói một mình nhưng đang nói chuyện với bạn mình thật, tập trung vào câu chuyện giả vờ không chú ý xung quanh đã có người đứng nghe.
“Mà thôi lát về kể sau, tạm biệt.”
Lão Trương đợi người rời đi khỏi không chú ý ông ở phía sau mới từng bước chậm chậm đi vào sảnh tiếp đãi mọi người.
Cô gái vừa nói chuyện điện thoại là cháu gái lão Trần mới giới thiệu, hôm trước ông mới nhận được bức thư nói về trường học Nhất Trung có nhiều học sinh dùng tiền mua điểm, kèm theo lời cháu gái lão Trần khiến ông càng nghi ngờ chuyện này.
Cháu gái lão Trần không có lí do gì phải bịa đặt, chuyện này ông cần phải điều tra kỹ hơn.
Trần Ninh An sau khi vào trong sảnh khách sạn liền thở phào một hơi, may là mình không để lộ sơ hở gì.
Bóng lưng ai đó khiến cô cảm thấy rất quen thuộc muốn tiến tới nhưng có người ngăn cản.
Trần Ninh Dương tới kéo em tới bên cạnh mình, hai người đi tới góc ít người chú ý tới, cô nhẹ giọng hỏi.
“Anh làm sao để ông Trương ra bên ngoài đúng lúc gặp em đang nói chuyện, còn kêu em tự đếm tới hai trăm mới được nói.”
“Ngốc như em làm sao hiểu được, vừa rồi em chỉ vô tình nói chuyện với bạn của mình bị ông Trương nghe thấy, nhớ chưa.”
Trần Ninh An gật đầu: “Nếu không Trương không nhúng tay vào điều tra thì sao?”
Trần Ninh Dương: “Nó liên quan gì tới em, em cũng đã giúp hết sức rồi, em làm việc phải để bản thân rút lui an toàn trước.”
Trần Ninh An: “Em biết rồi.”
Tiền bối như ông Trần dẫn theo vài tiểu bối nhỏ tuổi như hai anh em họ cũng không quá hiếm, chủ yếu để thế hệ sau có được nhiều mối quan hệ tốt hơn.
Rất nhiều minh tinh giới giải trí, những người vừa bắt đầu lập nghiệp cố gắng để có thể dành cơ hội tham gia bữa tiệc hôm nay, loại người nào cũng có cần đặc biệt chú ý, không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác.
Đi ba bước đều là người quyền quý, tương lai phát triển hay bị dẫm đạp cũng khó nói trước.
Trần Ninh Dương cúi đầu ghé vào tai em gái nói nhỏ.
“Em đừng chạy loạn ở đây không giống ở nhà, ông Phạm là bạn bè thân thiết với ông nội, gây chuyện ở đây anh cũng không bảo vệ được em đâu.”
Trần Ninh An gật đầu, bàn tay khẽ kéo tay áo anh trai.
“Kế hoạch mà em nói với anh, lát phải làm như nào?”
“Em thấy cái hồ nước đằng xa kia không? Cứ theo lời anh dặn mà làm, còn lại anh sẽ xử lý.”
“Dạ.”
Nói xong Trần Ninh An bám theo anh trai được ông nội dẫn tới chào hỏi mọi người xung quanh.
Với cháu trai họ Trần đang quản lý Trần thị mọi người không quá xa lạ, tuổi trẻ tài cao khiến bậc lão làng càng thưởng thức.
Rất nhiều người có ý giới thiệu con gái hoặc cháu gái mình để móc nối quan hệ thông gia, vừa có nhan sắc lại tài giỏi, kết thông gia với Trần gia chỉ có lợi không có hại.
Trần Ninh An mỉm cười nhẹ xã giao cả buổi tối miệng cũng sắp cứng đơ, tinh thần uể oải không muốn tiếp tục đứng trong môi trường giả tạo này.
Buổi tối nay cô còn chưa ăn gì, do tuổi còn nhỏ chưa được phép uống rượu nên cũng mới uống một cốc nước hoa quả.
Tới khi ông nội gọi tên một người Trần Ninh An liền phấn đấu tinh thần, cuối cùng có thể triển khai kế hoạch kết thúc về ngủ.
“Lão Trương lâu rồi không gặp.”
Lão Trương: “Lão Trần đấy à, nghe nói ông ở nhà chăm cây hoa cỏ không quan tâm thế sự nữa.”
Trần Đại Kiên thở dài vỗ vai lão Trương.
“Già cả rồi nên nghỉ ngơi để cho thế hệ trẻ phát triển, ông cũng nên nghỉ ngơi được rồi.”
Lão Trương bật cười không phản bác lại.
“Thế hệ giáo dục hiện tại cũng khác so với chung ta, tôi cũng nên nhường lại cho người khác tiếp quản, an hưởng tuổi già.”
Trần Ninh An thấy anh trai mình ra hiệu liền vội vàng xin phép ra ngoài đi tới nơi khá ít người qua lại.
Nhẩm nhẩm đếm từ một đến hai trăm, cô giả vờ gọi điện cho một người bạn.
Giọng không lớn nhưng đủ để người cách không quá xa cũng nghe thấy được.
“Thì ở trường tớ có mấy đứa học sinh xếp hạng cao còn học lớp trọng điểm nhưng lạ lắm, tớ có bài tập khó không giải được nhờ cậu ta mà cậu ta không biết làm.”
“Bài tập khó thì tớ mới hỏi, người ta là học sinh đứng đầu tớ là học sinh bình thường sao mà so lại được.”
“Có những bài chỉ đổi một chút so với đề chính thức đi mà bạn học được điểm tối đa lại không biết làm.”
Trần Ninh An cố gắng bình tĩnh tự nói một mình nhưng đang nói chuyện với bạn mình thật, tập trung vào câu chuyện giả vờ không chú ý xung quanh đã có người đứng nghe.
“Mà thôi lát về kể sau, tạm biệt.”
Lão Trương đợi người rời đi khỏi không chú ý ông ở phía sau mới từng bước chậm chậm đi vào sảnh tiếp đãi mọi người.
Cô gái vừa nói chuyện điện thoại là cháu gái lão Trần mới giới thiệu, hôm trước ông mới nhận được bức thư nói về trường học Nhất Trung có nhiều học sinh dùng tiền mua điểm, kèm theo lời cháu gái lão Trần khiến ông càng nghi ngờ chuyện này.
Cháu gái lão Trần không có lí do gì phải bịa đặt, chuyện này ông cần phải điều tra kỹ hơn.
Trần Ninh An sau khi vào trong sảnh khách sạn liền thở phào một hơi, may là mình không để lộ sơ hở gì.
Bóng lưng ai đó khiến cô cảm thấy rất quen thuộc muốn tiến tới nhưng có người ngăn cản.
Trần Ninh Dương tới kéo em tới bên cạnh mình, hai người đi tới góc ít người chú ý tới, cô nhẹ giọng hỏi.
“Anh làm sao để ông Trương ra bên ngoài đúng lúc gặp em đang nói chuyện, còn kêu em tự đếm tới hai trăm mới được nói.”
“Ngốc như em làm sao hiểu được, vừa rồi em chỉ vô tình nói chuyện với bạn của mình bị ông Trương nghe thấy, nhớ chưa.”
Trần Ninh An gật đầu: “Nếu không Trương không nhúng tay vào điều tra thì sao?”
Trần Ninh Dương: “Nó liên quan gì tới em, em cũng đã giúp hết sức rồi, em làm việc phải để bản thân rút lui an toàn trước.”
Trần Ninh An: “Em biết rồi.”