Chương 1
Ngày ta đến vương phủ, đúng lúc trời mưa dữ dội nhất từ đầu xuân tới nay, mưa to đến nỗi một chiếc ô giấy dầu cũng không chống đỡ được.
Vì thế khi đi vào phủ trông ta có chút chật vật.
Ma ma giới thiệu việc cho ta là một người bà con xa trong thôn, đã bị bán đi Chung Châu từ rất lâu rồi. Mấy ngày trước bà ấy được ông chủ ban ơn, có thể về nhà thăm người thân.
Vừa vặn vú em trước kia của tiểu quận chúa trong phủ sắp xin nghỉ về quê, bà ấy bèn bảo ta tạm thời thay thế cô ấy.
Thấy cả người ta ướt đẫm, bà ấy dẫn ta đến căn phòng gần đó thay quần áo khô.
Ta nghe tiếng bước chân của ma ma, còn mắt chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, đi theo bà ấy.
Ma ma là người tốt tính, biết mắt ta không tiện, mỗi lần xuống bậc thang đều nhắc nhở ta.
Chỉ là, không biết gặp ai, bà ấy đột nhiên dừng lại.
Ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đối phương mặc một bộ trang phục màu đen, có vẻ rất cao.
Khi ma ma bảo ta hành lễ với ông chủ đi, ta mới biết vị này chính là Vương gia.
Một người khiến cả triều đình đều phải nể mặt đôi chút.
Ta quỳ xuống, dập đầu với hắn, giọng nói không kiềm chế được sự run rẩy: "Dân phụ thỉnh an Vương gia."
Sau khi ta nói xong những lời này, bầu không khí im lặng hồi lâu.
Vương gia cũng không đáp lời.
Chờ ma ma đỡ ta dậy, ta mới biết ngài ấy đã đi rồi.
Ta đứng trong bình phong bắt đầu cởi bỏ dây lụa bên hông, vạt váy chồng chất ở dưới chân, mùa xuân tiết trời se lạnh, làm ta hơi co lại.
Lúc này, ta lại loáng thoáng nghe được tiếng bước chân cực nhẹ.
Ta mặc dù mắt không thấy được, nhưng tai lại rất thính.
Trong lòng ta dâng lên sự cảnh giác, động tác tay chân cũng nhanh theo.
Chờ ta thay xong quần áo đi ra ngoài, ma ma bưng tới cho ta một chén canh gừng nóng bảo ta uống.
Ta nhận chén canh gừng kia, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ.. Vừa rồi ta nghe lầm sao?
Nhưng cũng không dám tắc mắc gì, chỉ nhìn ma ma chân thành nói câu cám ơn.
Vì thế khi đi vào phủ trông ta có chút chật vật.
Ma ma giới thiệu việc cho ta là một người bà con xa trong thôn, đã bị bán đi Chung Châu từ rất lâu rồi. Mấy ngày trước bà ấy được ông chủ ban ơn, có thể về nhà thăm người thân.
Vừa vặn vú em trước kia của tiểu quận chúa trong phủ sắp xin nghỉ về quê, bà ấy bèn bảo ta tạm thời thay thế cô ấy.
Thấy cả người ta ướt đẫm, bà ấy dẫn ta đến căn phòng gần đó thay quần áo khô.
Ta nghe tiếng bước chân của ma ma, còn mắt chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, đi theo bà ấy.
Ma ma là người tốt tính, biết mắt ta không tiện, mỗi lần xuống bậc thang đều nhắc nhở ta.
Chỉ là, không biết gặp ai, bà ấy đột nhiên dừng lại.
Ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đối phương mặc một bộ trang phục màu đen, có vẻ rất cao.
Khi ma ma bảo ta hành lễ với ông chủ đi, ta mới biết vị này chính là Vương gia.
Một người khiến cả triều đình đều phải nể mặt đôi chút.
Ta quỳ xuống, dập đầu với hắn, giọng nói không kiềm chế được sự run rẩy: "Dân phụ thỉnh an Vương gia."
Sau khi ta nói xong những lời này, bầu không khí im lặng hồi lâu.
Vương gia cũng không đáp lời.
Chờ ma ma đỡ ta dậy, ta mới biết ngài ấy đã đi rồi.
Ta đứng trong bình phong bắt đầu cởi bỏ dây lụa bên hông, vạt váy chồng chất ở dưới chân, mùa xuân tiết trời se lạnh, làm ta hơi co lại.
Lúc này, ta lại loáng thoáng nghe được tiếng bước chân cực nhẹ.
Ta mặc dù mắt không thấy được, nhưng tai lại rất thính.
Trong lòng ta dâng lên sự cảnh giác, động tác tay chân cũng nhanh theo.
Chờ ta thay xong quần áo đi ra ngoài, ma ma bưng tới cho ta một chén canh gừng nóng bảo ta uống.
Ta nhận chén canh gừng kia, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ.. Vừa rồi ta nghe lầm sao?
Nhưng cũng không dám tắc mắc gì, chỉ nhìn ma ma chân thành nói câu cám ơn.