Chương 2
Phần 2/6
5
Ngày hôm sau lúc chúng tôi tỉnh lại, trong không khí đã có mùi hôi thối. Giờ đang là mùa hè, thi thể sẽ nhanh chóng phân hủy.
Có ai đó đang nôn mửa, nhưng bốn người chúng tôi đã quen với loại mùi này rồi. Mùi xác phân hủy vẫn cứ hiện diện đến khi đông sang.
Chúng tôi thường liên lạc với người nhà, cũng may họ đều còn sống, đôi bên động viên nhau nỗ lực sống sót.
Qua loa ăn xong bữa sáng, chúng tôi bắt đầu tắm rửa vệ sinh thân thể, sau đó xả đầy nước vào tất cả xô chậu và các loại đồ có thể chứa nước.
Có tin nhắn gửi vào nhóm chat của lớp, cô phụ trách đang thống kê số người còn sống. Chỉ có bốn người phản hồi, lại đều là các bạn nam. Chúng tôi im ỉm không nhắn gì.
Trong thảm hoạ lần này, lớp 1 khoa kiến trúc của chúng tôi từ bốn mươi hai người chỉ còn lại có tám.
Có người gửi một icon ngọn nến vào nhóm chat, ba bạn học khác cũng gửi theo.
Cô phụ trách gửi tin: [Đóng chặt cửa, giữ im lặng, xả đầy nước, nạp đầy điện, chờ cứu viện.]
Nhưng chúng tôi biết, cứu viện rất khó đến đây, chí ít là trong vòng nửa năm tới rất khó mà tới được.
Ngày thứ ba sau khi đại dịch bùng phát, mất điện hết nước.
Chúng tôi vừa dậy là gọi điện về nhà luôn, nhưng lần này không liên lạc được với bố mẹ tôi. Có thể là bởi vì bên kia không có tín hiệu, cũng có thể là...
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, bây giờ chỉ có thầm cầu nguyện trong đầu.
Từ Mộng Hàm cũng mất liên lạc giống tôi, từ tối hôm qua cô ấy đã không thể gọi được cho Trình Ngạn rồi.
Không ai trong chúng tôi nói gì thêm, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng vẫn ôm hy vọng tiếp tục sinh hoạt.
Chúng tôi tắt nguồn máy tính và sạc dự phòng, mong rằng như thế thì có thể giữ lượng điện còn đến chín tháng sau, thế thì chúng tôi có thể xem video hướng dẫn và đỡ đẻ cho Từ Mộng Hàm.
Ngoài cửa vang lên tiếng zombie cào cào, tôi nhìn qua khe hở.
Mười mấy bạn học ngày xưa giờ đang lảng vảng trong hành lang với thân thể rữa nát.
"Còn ai sống không? Có ai còn sống không? 401, 402, 403..." Có người kêu lên bên phòng 405, giọng hơi hoảng loạn, nghe như đang bên bờ vực sụp đổ tinh thần.
Zombie nghe thấy âm thanh thì kéo tất sang bên kia tụ tập, lúc này yên lặng là biện pháp bảo vệ tốt nhất. Nhưng tôi cũng có thể hiểu sao cô ấy lại làm thế, bên phòng ấy chắc là chỉ còn mỗi một người.
Rất nhanh cô ấy đã ngừng kêu, hẳn là ý thức được tiếng kêu sẽ thu hút zombie tới.
6
Ngày thứ tư sau khi đại dịch bùng nổ, tín hiệu điện thoại mất hẳn.
Gần trưa đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng ô tô. Nhìn qua cửa sổ, chúng tôi thấy một chiếc container loại nhỏ dừng ở dưới sân, hai bố con cao lớn cường tráng và một bác gái trung niên trèo lên trên nóc xe gào to: "Sâm Sâm, con/em ở đâu?"
Âm thanh này lập tức thu hút đám zombie xung quanh, nhưng chúng không với được độ cao của thùng xe nên cũng không làm gì được bọn họ.
"Bố, mẹ, anh!" Bạn nữ ở phòng 405 mở cửa sổ ra vui đến phát khóc.
Hoá ra là người nhà của cô ấy tới cứu.
Hai bố con bung một tấm đệm ra: "Sâm Sâm, nhảy xuống đi, bố/anh đỡ."
Cô ấy nhảy xuống không chút do dự. Bố và anh trai đỡ được cô ấy, sau đó cả nhà ôm nhau thật chặt.
Chúng tôi thấy vậy thì ai cũng rất ghen tị. Lúc này mà có người nhà ở bên thì yên tâm biết bao. Chúng tôi cũng nhớ bố mẹ lắm. Cho dù phải chết, nếu có thể chết bên nhau chắc cũng là một loại hạnh phúc nhỉ.
"Chú ơi, cứu cháu với. Chú dẫn cháu đi cùng đi mà." Người sống sót ở phòng khác thấy thế cũng nhao nhao cầu cứu.
Ông chú khó xử nhìn bọn họ, lúc này zombie đã bu lại đông lắm rồi, nấn ná nữa thì không rời đi nổi.
Chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, thế nhưng bởi vì chuyện này mà càng nhiều zombie tụ tập trong sân.
Đến giữa trưa, tiếng súng vang lên khắp nơi trong thành phố.
Đội cứu viện tới, mọi người một lần nữa dấy lên hy vọng.
Máy bay chiến đấu không ngừng lượn vòng trên bầu trời, đạn bắn liên thanh. Một lượng zombie lớn ngã xuống nhưng chẳng bao lâu sau chúng lại lết dậy.
Dần dần tiếng súng thưa bớt, máy bay chiến đấu cũng rời đi. Dùng vũ khí nóng mà không bắn nát đầu zombie thì cũng chỉ là lãng phí đạn mà thôi.
Không ít người bật khóc. Đến cả đội cứu viện còn hết cách thì người bình thường có thể làm gì bây giờ.
7
Ngày thứ năm sau khi đại dịch bùng phát, chúng tôi đối mặt với tình huống nguy hiểm đầu tiên.
Kỳ kinh nguyệt của Chung Giai tới sớm, giữa hè nóng nực cô ấy phải bọc chăn kín mít để ngăn mùi máu bay ra ngoài, mồ hôi tuôn như suối.
Chúng tôi lấy băng dính dán kín mọi khe hở, rồi phun tinh dầu ngải cứu khắp phòng, ráng che giấu mùi máu.
Đây là kinh nghiệm chúng tôi tự lần mò ra ở kiếp trước, nhưng chỉ có tác dụng trong không gian nhỏ mà thôi.
Chung Giai ló khỏi chăn, tôi đứng cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Đám zombie trong hành lang không rồ lên vì mùi máu, dưới ban công cũng không có xác sống tụ tập. Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng sau này lúc Từ Mộng Hàm lâm bồn, chúng tôi cũng có thể khiến zombie không phát giác ra như hôm nay.
Ngày thứ sáu sau khi đại dịch bùng phát, trời mưa một trận rất to.
Những người may mắn còn sống sót xách xô chậu ra đứng ngoài ban công hứng mưa, có người còn cởi quần áo ra tắm rửa.
Trong cơn mưa tầm tã, đám zombie đứng yên hết tại chỗ, mặc kệ nước mưa cọ rửa cơ thể thối rữa của chúng.
Tôi thấy các bạn cùng lớp và cả cô phụ trách cũng ở trong số ấy.
Mấy ngày trước cô phụ trách còn đang thống kê số người sống sót trong nhóm chat và dặn chúng tôi đừng ra ngoài, nhưng bây giờ cô ấy lại biến thành zombie. Vì sao cô ấy không ở yên trong phòng?
Chỉ có một cách giải thích được chuyện này, đó chính là khi cô ấy gửi tin nhắn cho chúng tôi thì đã bị nhiễm vi rút rồi.
Tôi chắp tay trước ngực hướng lên trời cầu nguyện, cầu cho mỗi linh hồn đều được an nghỉ.
"Đừng cầu thần bái phật nữa. Chuyện lần này đủ để chứng minh không có thần phật trên đời rồi. Nếu bọn họ có thật thì sao nỡ lòng nào nhẫn tâm để nhân loại hứng chịu đại nạn." Tiết Minh Minh tức giận nói.
Chung Giai lắc đầu: "Chưa chắc, việc chúng ta sống lại có lẽ chính là do ông trời sắp đặt đấy."
"Cũng đúng, nhưng chúng ta có thể làm được gì?"
Chúng tôi không biết mình có thể làm gì, việc duy nhất hiện tại chúng tôi làm được là trân trọng cơ hội lần thứ hai này, cố gắng hết sức mà sống sót.
8
Ngày thứ mười sau khi đại dịch bùng nổ, có lẽ những người còn sống đã nhận ra đội cứu viện khó mà đến được nên bắt đầu tự cứu lấy mình.
Mưa tạnh, tôi thấy có người xé ga trải giường thành dây vải buộc vào người rồi từ ban công phòng mình trèo sang phòng khác tìm kiếm đồ ăn nước uống. Có những người không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, nhịn mười ngày là sắp đói chết rồi, lúc này chỉ đành bí quá hoá liều.
Vài người khá may mắn, trèo vào phòng trống thì ít nhiều gì cũng có thể tìm được chút đồ ăn để kéo dài hơi tàn.
Tuy nhiên cũng có một số người bất hạnh đụng trúng zombie, bọn họ nhanh chóng rút lui nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tôi nhìn thấy ở toà nhà khác có người đang chăm chú quan sát toà nhà của chúng tôi. Mặc dù hướng bọn họ nhìn không phải phòng chúng tôi nhưng tôi cảm giác bọn họ đang lên kế hoạch gì đó.
"Không phải là phát hiện đồ chúng mình tích trữ bên phòng hoạt động thể chất rồi đấy chứ?" Tiết Minh Minh lo lắng nói.
"Chắc là không phải đâu, chúng ta đã buông rèm cửa của phòng hoạt động thể chất rồi. Có lẽ bọn họ định sang toà nhà bên này để kiếm đồ ăn và nước." Tôi phân tích.
Tuy vậy chúng tôi đều cho rằng bọn họ hẳn là không sang được.
Dù khoảng cách giữa những toà nhà trong khu ký túc xá này không đến trăm mét nhưng zombie dưới sân đông như thế, việc băng qua gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
9
Ngày thứ mười lăm sau khi đại dịch bùng nổ, một bao rác bị ném xuống từ tầng trên. Toà nhà này của chúng tôi còn người may mắn sống sót.
Tôi lập tức nhớ tới hai bạn nữ xách đồ giúp chúng tôi ngày đó, có lẽ bọn họ còn sống.
"Lầu năm và lầu sáu là khu của khoa lâm nghiệp và nông nghiệp, bọn họ sẽ không di chuyển xuống đâu nhỉ." Chung Giai có hơi lo ngại.
Tiết Minh Minh trả lời: "Không sao đâu, đều là con gái cả. Cứ coi như bọn họ muốn cướp thì chúng ta có tận bốn người cơ mà, không phải sợ."
Tôi ngẩng đầu chăm chú nghe động tĩnh từ trên tầng. Rất yên tĩnh, tôi không nghe ra bọn họ đang ở phòng nào.
Sau đó cứ cách mấy ngày lại có một bao rác bị vứt xuống. Tôi dựa vào tần suất suy đoán tầng trên cũng không còn được mấy người.
Ngày thứ ba mươi sau khi đại dịch bùng nổ, Từ Mộng Hàm bắt đầu nôn nghén kèm theo triệu chứng chảy máu chân răng và nẻ da.
Đây là do đã lâu lắm rồi chúng tôi không được ăn rau củ và hoa quả. Người bình thường như chúng tôi thì không sao nhưng cô ấy đang mang thai, sức khoẻ thể chất không thể bằng được.
"Lạ nhỉ, không phải ngày nào cũng uống vitamin à? Sao còn bị thế này?"
Chúng tôi hoang mang khởi động nguồn điện thoại để xem sách dinh dưỡng tải xuống lúc trước, mới phát hiện ra vitamin không thể hoàn toàn thay thế hoa quả và rau củ mà ngược lại, một số người uống nhiều còn bị trúng độc.
Nhưng bây giờ chúng tôi đi đâu tìm hoa quả và rau củ?
Đang lúc chúng tôi sầu muộn thì ngoài ban công vang lên tiếng động.
Chúng tôi lập tức nín thở im lặng
5
Ngày hôm sau lúc chúng tôi tỉnh lại, trong không khí đã có mùi hôi thối. Giờ đang là mùa hè, thi thể sẽ nhanh chóng phân hủy.
Có ai đó đang nôn mửa, nhưng bốn người chúng tôi đã quen với loại mùi này rồi. Mùi xác phân hủy vẫn cứ hiện diện đến khi đông sang.
Chúng tôi thường liên lạc với người nhà, cũng may họ đều còn sống, đôi bên động viên nhau nỗ lực sống sót.
Qua loa ăn xong bữa sáng, chúng tôi bắt đầu tắm rửa vệ sinh thân thể, sau đó xả đầy nước vào tất cả xô chậu và các loại đồ có thể chứa nước.
Có tin nhắn gửi vào nhóm chat của lớp, cô phụ trách đang thống kê số người còn sống. Chỉ có bốn người phản hồi, lại đều là các bạn nam. Chúng tôi im ỉm không nhắn gì.
Trong thảm hoạ lần này, lớp 1 khoa kiến trúc của chúng tôi từ bốn mươi hai người chỉ còn lại có tám.
Có người gửi một icon ngọn nến vào nhóm chat, ba bạn học khác cũng gửi theo.
Cô phụ trách gửi tin: [Đóng chặt cửa, giữ im lặng, xả đầy nước, nạp đầy điện, chờ cứu viện.]
Nhưng chúng tôi biết, cứu viện rất khó đến đây, chí ít là trong vòng nửa năm tới rất khó mà tới được.
Ngày thứ ba sau khi đại dịch bùng phát, mất điện hết nước.
Chúng tôi vừa dậy là gọi điện về nhà luôn, nhưng lần này không liên lạc được với bố mẹ tôi. Có thể là bởi vì bên kia không có tín hiệu, cũng có thể là...
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, bây giờ chỉ có thầm cầu nguyện trong đầu.
Từ Mộng Hàm cũng mất liên lạc giống tôi, từ tối hôm qua cô ấy đã không thể gọi được cho Trình Ngạn rồi.
Không ai trong chúng tôi nói gì thêm, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng vẫn ôm hy vọng tiếp tục sinh hoạt.
Chúng tôi tắt nguồn máy tính và sạc dự phòng, mong rằng như thế thì có thể giữ lượng điện còn đến chín tháng sau, thế thì chúng tôi có thể xem video hướng dẫn và đỡ đẻ cho Từ Mộng Hàm.
Ngoài cửa vang lên tiếng zombie cào cào, tôi nhìn qua khe hở.
Mười mấy bạn học ngày xưa giờ đang lảng vảng trong hành lang với thân thể rữa nát.
"Còn ai sống không? Có ai còn sống không? 401, 402, 403..." Có người kêu lên bên phòng 405, giọng hơi hoảng loạn, nghe như đang bên bờ vực sụp đổ tinh thần.
Zombie nghe thấy âm thanh thì kéo tất sang bên kia tụ tập, lúc này yên lặng là biện pháp bảo vệ tốt nhất. Nhưng tôi cũng có thể hiểu sao cô ấy lại làm thế, bên phòng ấy chắc là chỉ còn mỗi một người.
Rất nhanh cô ấy đã ngừng kêu, hẳn là ý thức được tiếng kêu sẽ thu hút zombie tới.
6
Ngày thứ tư sau khi đại dịch bùng nổ, tín hiệu điện thoại mất hẳn.
Gần trưa đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng ô tô. Nhìn qua cửa sổ, chúng tôi thấy một chiếc container loại nhỏ dừng ở dưới sân, hai bố con cao lớn cường tráng và một bác gái trung niên trèo lên trên nóc xe gào to: "Sâm Sâm, con/em ở đâu?"
Âm thanh này lập tức thu hút đám zombie xung quanh, nhưng chúng không với được độ cao của thùng xe nên cũng không làm gì được bọn họ.
"Bố, mẹ, anh!" Bạn nữ ở phòng 405 mở cửa sổ ra vui đến phát khóc.
Hoá ra là người nhà của cô ấy tới cứu.
Hai bố con bung một tấm đệm ra: "Sâm Sâm, nhảy xuống đi, bố/anh đỡ."
Cô ấy nhảy xuống không chút do dự. Bố và anh trai đỡ được cô ấy, sau đó cả nhà ôm nhau thật chặt.
Chúng tôi thấy vậy thì ai cũng rất ghen tị. Lúc này mà có người nhà ở bên thì yên tâm biết bao. Chúng tôi cũng nhớ bố mẹ lắm. Cho dù phải chết, nếu có thể chết bên nhau chắc cũng là một loại hạnh phúc nhỉ.
"Chú ơi, cứu cháu với. Chú dẫn cháu đi cùng đi mà." Người sống sót ở phòng khác thấy thế cũng nhao nhao cầu cứu.
Ông chú khó xử nhìn bọn họ, lúc này zombie đã bu lại đông lắm rồi, nấn ná nữa thì không rời đi nổi.
Chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, thế nhưng bởi vì chuyện này mà càng nhiều zombie tụ tập trong sân.
Đến giữa trưa, tiếng súng vang lên khắp nơi trong thành phố.
Đội cứu viện tới, mọi người một lần nữa dấy lên hy vọng.
Máy bay chiến đấu không ngừng lượn vòng trên bầu trời, đạn bắn liên thanh. Một lượng zombie lớn ngã xuống nhưng chẳng bao lâu sau chúng lại lết dậy.
Dần dần tiếng súng thưa bớt, máy bay chiến đấu cũng rời đi. Dùng vũ khí nóng mà không bắn nát đầu zombie thì cũng chỉ là lãng phí đạn mà thôi.
Không ít người bật khóc. Đến cả đội cứu viện còn hết cách thì người bình thường có thể làm gì bây giờ.
7
Ngày thứ năm sau khi đại dịch bùng phát, chúng tôi đối mặt với tình huống nguy hiểm đầu tiên.
Kỳ kinh nguyệt của Chung Giai tới sớm, giữa hè nóng nực cô ấy phải bọc chăn kín mít để ngăn mùi máu bay ra ngoài, mồ hôi tuôn như suối.
Chúng tôi lấy băng dính dán kín mọi khe hở, rồi phun tinh dầu ngải cứu khắp phòng, ráng che giấu mùi máu.
Đây là kinh nghiệm chúng tôi tự lần mò ra ở kiếp trước, nhưng chỉ có tác dụng trong không gian nhỏ mà thôi.
Chung Giai ló khỏi chăn, tôi đứng cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Đám zombie trong hành lang không rồ lên vì mùi máu, dưới ban công cũng không có xác sống tụ tập. Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng sau này lúc Từ Mộng Hàm lâm bồn, chúng tôi cũng có thể khiến zombie không phát giác ra như hôm nay.
Ngày thứ sáu sau khi đại dịch bùng phát, trời mưa một trận rất to.
Những người may mắn còn sống sót xách xô chậu ra đứng ngoài ban công hứng mưa, có người còn cởi quần áo ra tắm rửa.
Trong cơn mưa tầm tã, đám zombie đứng yên hết tại chỗ, mặc kệ nước mưa cọ rửa cơ thể thối rữa của chúng.
Tôi thấy các bạn cùng lớp và cả cô phụ trách cũng ở trong số ấy.
Mấy ngày trước cô phụ trách còn đang thống kê số người sống sót trong nhóm chat và dặn chúng tôi đừng ra ngoài, nhưng bây giờ cô ấy lại biến thành zombie. Vì sao cô ấy không ở yên trong phòng?
Chỉ có một cách giải thích được chuyện này, đó chính là khi cô ấy gửi tin nhắn cho chúng tôi thì đã bị nhiễm vi rút rồi.
Tôi chắp tay trước ngực hướng lên trời cầu nguyện, cầu cho mỗi linh hồn đều được an nghỉ.
"Đừng cầu thần bái phật nữa. Chuyện lần này đủ để chứng minh không có thần phật trên đời rồi. Nếu bọn họ có thật thì sao nỡ lòng nào nhẫn tâm để nhân loại hứng chịu đại nạn." Tiết Minh Minh tức giận nói.
Chung Giai lắc đầu: "Chưa chắc, việc chúng ta sống lại có lẽ chính là do ông trời sắp đặt đấy."
"Cũng đúng, nhưng chúng ta có thể làm được gì?"
Chúng tôi không biết mình có thể làm gì, việc duy nhất hiện tại chúng tôi làm được là trân trọng cơ hội lần thứ hai này, cố gắng hết sức mà sống sót.
8
Ngày thứ mười sau khi đại dịch bùng nổ, có lẽ những người còn sống đã nhận ra đội cứu viện khó mà đến được nên bắt đầu tự cứu lấy mình.
Mưa tạnh, tôi thấy có người xé ga trải giường thành dây vải buộc vào người rồi từ ban công phòng mình trèo sang phòng khác tìm kiếm đồ ăn nước uống. Có những người không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, nhịn mười ngày là sắp đói chết rồi, lúc này chỉ đành bí quá hoá liều.
Vài người khá may mắn, trèo vào phòng trống thì ít nhiều gì cũng có thể tìm được chút đồ ăn để kéo dài hơi tàn.
Tuy nhiên cũng có một số người bất hạnh đụng trúng zombie, bọn họ nhanh chóng rút lui nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tôi nhìn thấy ở toà nhà khác có người đang chăm chú quan sát toà nhà của chúng tôi. Mặc dù hướng bọn họ nhìn không phải phòng chúng tôi nhưng tôi cảm giác bọn họ đang lên kế hoạch gì đó.
"Không phải là phát hiện đồ chúng mình tích trữ bên phòng hoạt động thể chất rồi đấy chứ?" Tiết Minh Minh lo lắng nói.
"Chắc là không phải đâu, chúng ta đã buông rèm cửa của phòng hoạt động thể chất rồi. Có lẽ bọn họ định sang toà nhà bên này để kiếm đồ ăn và nước." Tôi phân tích.
Tuy vậy chúng tôi đều cho rằng bọn họ hẳn là không sang được.
Dù khoảng cách giữa những toà nhà trong khu ký túc xá này không đến trăm mét nhưng zombie dưới sân đông như thế, việc băng qua gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
9
Ngày thứ mười lăm sau khi đại dịch bùng nổ, một bao rác bị ném xuống từ tầng trên. Toà nhà này của chúng tôi còn người may mắn sống sót.
Tôi lập tức nhớ tới hai bạn nữ xách đồ giúp chúng tôi ngày đó, có lẽ bọn họ còn sống.
"Lầu năm và lầu sáu là khu của khoa lâm nghiệp và nông nghiệp, bọn họ sẽ không di chuyển xuống đâu nhỉ." Chung Giai có hơi lo ngại.
Tiết Minh Minh trả lời: "Không sao đâu, đều là con gái cả. Cứ coi như bọn họ muốn cướp thì chúng ta có tận bốn người cơ mà, không phải sợ."
Tôi ngẩng đầu chăm chú nghe động tĩnh từ trên tầng. Rất yên tĩnh, tôi không nghe ra bọn họ đang ở phòng nào.
Sau đó cứ cách mấy ngày lại có một bao rác bị vứt xuống. Tôi dựa vào tần suất suy đoán tầng trên cũng không còn được mấy người.
Ngày thứ ba mươi sau khi đại dịch bùng nổ, Từ Mộng Hàm bắt đầu nôn nghén kèm theo triệu chứng chảy máu chân răng và nẻ da.
Đây là do đã lâu lắm rồi chúng tôi không được ăn rau củ và hoa quả. Người bình thường như chúng tôi thì không sao nhưng cô ấy đang mang thai, sức khoẻ thể chất không thể bằng được.
"Lạ nhỉ, không phải ngày nào cũng uống vitamin à? Sao còn bị thế này?"
Chúng tôi hoang mang khởi động nguồn điện thoại để xem sách dinh dưỡng tải xuống lúc trước, mới phát hiện ra vitamin không thể hoàn toàn thay thế hoa quả và rau củ mà ngược lại, một số người uống nhiều còn bị trúng độc.
Nhưng bây giờ chúng tôi đi đâu tìm hoa quả và rau củ?
Đang lúc chúng tôi sầu muộn thì ngoài ban công vang lên tiếng động.
Chúng tôi lập tức nín thở im lặng