Chương : 6
Trên đời này người có thể nhận ra lão Bạch sau khi dịch dung không nhiều lắm, Ngôn Thị Phi tính là một người. Ngoại trừ khoảng thời gian lúc đầu quen biết ra, Ngôn Thị Phi đã luyện thành hoả nhãn kim tinh, cứ như đã ở trong lò luyện đan của Thái Thượng lão quân lăn một vòng vậy, giờ lão Bạch dịch dung thành dạng gì, chỉ trong chốc lát là xác định được ngay chóc.
Lúc đầu lão Bạch rất bối rồi, nghĩ sao cũng không ra. Sau Ngôn Thị Phi cùng y nói một câu, nhìn người không nhìn mặt, nhìn mắt, nhận người không dùng mắt, dùng tâm. Lão Bạch mới ngộ ra. Con mắt là phần kém nhất trong dịch dung của lão Bạch, tự y cũng biết. Tuy rằng đã chuyên tâm nghiên cứu rất nhiều năm, dù thanh âm có thể tự do trầm bổng hoặc khàn khàn hay trong trẻo, nhưng mắt thì, luôn là nơi kém hơn so với những phần khác.
Thấy lão Bạch thành hũ nút, bắt đầu ngoan ngoãn uống trà. Tâm của Ngôn Thị Phi mới buông lỏng một chút. Hắn tính toán, lúc nào có cơ hội phải hảo hảo quật cho tên kia một trận, rõ ràng là một con tuyết lang muốn mạng người, lại dám xem người ta là tiểu bạch thỏ vô hại. Mắt chớp chớp thu a thu từ đầu đến chân, sắp thu đến mức hoa nhỏ bay ra luôn. Nếu không phải Ôn Thiển đặt toàn bộ tâm tư ở nơi khác, vậy thì với cách nhìn len lén của lão Bạch, dẫn sói tới chỉ là vấn đề thời gian.
Lão Bạch đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Ngôn Thị Phi, nhưng hơi hơi thấy được khóe miệng kia khẽ nhúc nhích lại mơ hồ nghe được tiếng nghiến răng, cũng biết chắc chắn là đang oán thầm mình đây. Y nghĩ cũng thực oan. Làm ăn nhiều năm như thế, cùng khách giang hồ qua lại nhiều năm như vậy, người y gặp qua không được một ngàn thì cũng được vài trăm, sát thủ mặc dù gặp qua không nhiều lắm, nhưng theo tin đồn đại thể cũng có thể tưởng ra dáng dấp. Ôn Thiển như vậy, xác thực hoàn toàn ngoài dự liệu. Không phải nói tướng mạo, mà quan trọng hơn là cảm giác hắn tạo ra, ôn hòa tựa như băng tuyết mới tan trên núi, trong cái lành lạnh xa cách vẫn mang theo chút ấm áp nhẹ nhàng, không xa không gần, không thân không sơ, mức độ vừa tốt. Nếu như hắn mang theo không phải là lợi kiếm (kiếm sắc)mà là thư quyển (sách), lão Bạch sẽ tuyệt đối tin tưởng hắn là một công tử dòng dõi thư hương, cái loại có thể khiến cho đám nha đầu trên dưới đều chân thành ngưỡng mộ.
Phòng khách bỗng nhiên an tĩnh lại, nguyên lai là hai vị thiếu gia của Bách gia đã ra rồi.
Trước đây lão Bạch đã từng làm ăn với Bách lão gia tử, tuy rằng khi đó hai vị nhi tử của hắn vừa mới thành niên, nhưng dáng dấp thì đến nay vẫn nhớ kỹ. Thú vị chính là, khuôn mặt của hai vị công tử lại kế thừa phần lớn diện mạo của mẫu thân mình, một chút cũng không giống Bách lão trang chủ. Đại công tử Bách Cẩn là nhi tử của vợ cả, mẫu thân hắn Khúc Cẩn từng là nữ hiệp nổi danh trên giang hồ, tiếc là hồng nhan bạc mệnh, sinh hạ Bách Cẩn xong cơ thể từ từ suy nhược, năm sau thì qua đời. Nhưng trên khuôn mặt anh khí mười phần của Bách Cẩn, ít nhiều có thể thấy được phong thái của vị phu nhân kia. Nhị công tử Bách Hiên so với Bách Cẩn cao hơn, lại có nam sinh nữ tương, không phải không đẹp, mà là quá đẹp, mắt phượng như có thể đem hồn nhỏ của người khác câu ra, đáng tiếc đẹp đến quá đẹp, ở trên khuôn mặt của nam nhân lại có chút vi hòa (không hợp) không nói nên lời. Mẫu thân hắn là Mộ Dung Huyên nguyên là Giang Nam danh kỹ, rất nhiều vương công quý tộc giang hồ hào khách không tiếc tiêu tiền như nước chỉ vì muốn nghe nàng đàn một khúc, Bách lão trang chủ thành thân một hai năm thì đem nàng cưới và cửa, năm sau thì Bách Hiên ra đời, hai năm sau thì Mộ Dung Huyên rời khỏi nhà, đến Tuệ Vân am ở tây nam làm ni cô. Giữa đó xảy ra chuyện gì người ngoài đương nhiên không biết được, chỉ biết mười mấy năm qua, Bách gia không có thêm vị nữ quyến nào nữa.
“Các vị đồng đạo bằng hữu đang ngồi không ngại xa xôi đến đưa tiễn gian phụ, tại hạ thay mặt Thúy Bách sơn trang cảm kích vô cùng. Ta nghĩ gia phụ trên trời nếu có linh, biết được có nhiều giang hồ huynh đệ đến đây tế như vậy, nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Dứt lời, Bách Cẩn lấy từ trang tay hạ nhân một chén rượu đã châm đây, cổ tay hơi run lên, rượu rơi xuống mặt đất, “Phụ thân, hài nhi đến tiễn người.”
Mọi người trong phòng, cũng nhất tề đổ chén rượu trong tay, kính cho người đã khuất.
Trong lúc đó, lão Bạch đem ánh mắt hướng đến nhị công tử Bách Hiên, dáng dấp của tiểu tử lúc hơn hai mươi tuổi cùng năm đó không có gì khác biệt, ngay cả trán gian lộ ra một chút không nghiêm túc cùng với việc từ đầu đến cuối đều lộ vẻ thờ ơ, đều không có sai biệt. Tùy ý quỳ gối một bên linh đường, thỉnh thoảng còn khe khẽ ngáp một cái.
Tế cho phụ thân mình, không thể để tâm hơn một chút sao? Lão Bạch hơi nheo mắt, ngực có chút khó chịu. Vừa nghĩ đến ngọc bội của mình phải giao cho tên gia hỏa như vậy, lại có chút không thuận khí.
Bất quá rất nhanh lão Bạch lại nghĩ, nếu Bách lão trang chủ dù chết cũng muốn đem ngọc bội giao cho tiểu nhi tử này, nhất định là có đạo lý của hắn, còn là cái gì thì người ngoài như y nhìn không thấu được.
Chén rượu thứ nhất khai tiệc, Bách Cẩn cũng đi qua quỳ, cùng với Bách Hiên đốt giấy vàng cho phụ thân. Thất Tịnh đại sư ngồi ngay ngắn ở một góc linh đường, mang theo chúng tăng bắt đầu niệm lên vãng sinh chú, một tiếng mõ vang, gõ đến mức tâm tình người khác không cách nào vui vẻ lên được.
Chúng giang hồ khách ở đường hạ tựa hồ cũng không có tâm tình ăn uống, ai ai cũng đều an tĩnh ngồi đó, đũa cũng không một đôi được đưa ra.
Tụng kinh bắt đầu không lâu, trướng phòng đã đem thư tưởng niệm thu được lúc khách đến ghi tên đến một cái bàn lớn. Góc linh đường của trướng phòng cùng góc của Thất Tịnh đại sư xa xa tương đối, bắt đầu mở ra từng phong một, đọc điếu văn.
Tới đây tưởng niệm, đều là người ít nhiều có giao tình với Thúy Bách sơn trang, những dòng chữ cũng nói lên sự kính trọng cùng tưởng nhớ với Bách lão trang chủ.
“...... Nhiều năm trước thường cũng Bách trang chủ nói chuyện, trò chuyện vui vẻ đến mức kết giao huynh đệ khác họ, sau lại nhờ huynh trưởng tương trợ......”
“...... Thế nhân đều nói, người đại nghĩa, không lấy tư lợi làm trọng, không lấy tư tình làm đầu, không lấy......”
“...... Bách huynh ra đi, giang hồ khóc thảm, gió bỗng nổi lên, mưa từ đâu tới, từ đó bi thương, hàn mộng chợt tỉnh, nếu không thể......”
Ôn Thiển thu mắt lại, giống như nhận mệnh khẽ thở dài, vụ làm ăn này xác định là hỏng rồi. Theo tình huống hiện nay thì chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, lão Bạch đã tới và thành công trà trộn vào đây; thứ hai, lão Bạch căn bản không tới, về phần ngọc bội, có lẽ nhờ người mang đến, cũng có thể căn bản không định mang đến. Ngọc bội ra sao Ôn Thiển không có hứng thú, nhiệm vụ của hắn là giết lão Bạch, ngày quy định là trước mùng chín tháng chín, bởi vậy, bất kể là cái đầu hay cái sau, vụ buôn bán này của hắn tính là ngâm nước nóng rồi.
Bách Cẩn còn đang đốt giấy vàng, một vẻ ngoan ngoãn hiếu tử hiền tôn, cùng với kẻ cứng cỏi cùng mình nói chuyện làm ăn giống như hai người. Ôn Thiển gắp một miếng thịt gà có vị lạ bỏ vào trong miệng, toan điềm khổ lạt còn có chút thơm nhẹ, tựa như đang nhai nuốt giang hồ.
Điếu văn của đại đa số đều viết rất phiền phức dài dòng, lão Bạch nghe thực sự có chút buồn ngủ, quay đầu lại đã thấy Ôn Thiển ăn đến ngon lành. Lão Bạch nghĩ đối với chuyện gì cũng đều nhìn rất hời hợt, tựa như có điểm cảm giác giống không cầu gì hết. Tỷ như lúc này, hắn rõ ràng cả cái bóng của mình cũng bắt không được, nhưng vẫn cứ ăn hoài. Không phải kiểu cam chịu mà sa sút tinh thần, mà lại giống như thản nhiên đến mức không nói nên lời.
Lão Bạch nghĩ có điểm muốn ăn rồi. Tật xấu của y không nhiều lắm, một trong số đó là chịu không nổi người khác ở trước mặt mình ăn ngon mà mình lại bất động. Sói bắt hồ ly, sói đói không gấp, hồ ly đã lo xong đường lui từ lâu lại càng không gấp. Nhún nhún vai, lão Bạch cũng bắt đầu ăn.
Thỉnh thoảng đũa đụng phải đũa, hai vị thực khách hữu lễ nhìn nhau cười, lại hữu lễ né tránh.
Một lúc sau, thực khách biến thành ba người. Ngôn Thị Phi nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể chửi được cái tên muốn ăn không muốn sống kia, đơn giản đem phẫn nộ chuyển về phía thức ăn, tưởng tượng chân gà trong miệng mình là tay chân của lão Bạch.
“...... ta cả đời ghi nhớ, Nam sơn Ông Quý Chân.” Tiếng ngâm đầy tinh khí của trướng phòng gần bốn mươi tuổi khiến người than thở dừng lại, thư đã giảm hơn phân nửa, thanh âm người này vẫn như trước sức mạnh mười phần êm dịu mà vang dội, “Phong tiếp theo, Thúy Bách sơn trang truyền cho nhị tử Bách Hiên...... Di?”
Trướng phòng thoáng cái không có thanh âm, lão Bạch duy trì tư thế gắp rau, nhưng nhìn thoáng qua rõ ràng Ôn Thiển đang nắm chặt kiếm.
Đại sảnh bắt đầu ầm ĩ, rất nhiều người nãy giờ không để ý đang hỏi sao thế làm sao vậy, nghe xong đáp án đều đem ánh mắt chăm chú hướng về phía linh đường. Rất nhanh, trong Tụ Nghĩa sảnh tĩnh mịch một mảnh.
Sắc mặt Bách Cẩn rất khó xem, so sánh lại thì, Bách Hiên thản nhiên nhiều lắm. Hắn vỗ vỗ đôi tay đầy bụi do đốt giấy vàng, nét mặt tinh diêu nhìn trướng phòng nói: “Sao không đọc tiếp?”
Trướng phòng lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn theo lão trang chủ nhiều năm, nhận ra được đây đúng là bút tích của trang chủ. Lão trướng phòng đối với cả hai vị thiếu gia này đều không có hảo cảm, nếu phải từ một trong hai chọn một người làm trang chủ, hắn tự nhiên nguyện ý nghe theo lão gia.
“Thúy Bách sơn trang truyền cho nhị tử Bách Hiên, lấy bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội làm tín vật. Bách Hàn Tùng hai chín tháng bảy.”
Trướng phòng đọc xong, toàn trường rộ lên. Nghe thấy và tự nhìn thấy biến cố tự nhiên không giống nhau, huống hồ biến cố này đến quá đột ngột, hầu như không có một điềm báo trước nào cả.
Không biết ai đó ở đường hạ hô lên một câu: “Vậy ngọc bội đâu!”
Trướng phòng mới phát hiện trong thư còn một tờ giấy thứ hai, vội vã rút ra. Nét chữ cuồng thảo hiển nhiên không phải là nét chữ của lão gia, hắn nhận một hồi lâu mới lắp ba lắp bắp thì thầm: “Ngọc bội, ngọc bội ở ngay...... trên người trướng phòng?!”
Lão trướng phòng choáng váng, vô thức sờ soạng lung tung trên người mình.
Rất nhanh, một thứ gì đó đã bị trướng phòng mò ra từ sau đai lưng. Bởi vì lão trướng phòng mò được tuệ tử (tua) của ngọc bội trước, bởi vậy ngọc bội ra bị xách ngược ra. Dù thế, huỳnh quang màu hồng nhạt vẫn như chiếu sáng cả linh đường, trong mắt mọi người, so với những ngọn nến đang hừng hực cháy trong đại đường còn muốn sáng hơn.
Lúc đầu lão Bạch rất bối rồi, nghĩ sao cũng không ra. Sau Ngôn Thị Phi cùng y nói một câu, nhìn người không nhìn mặt, nhìn mắt, nhận người không dùng mắt, dùng tâm. Lão Bạch mới ngộ ra. Con mắt là phần kém nhất trong dịch dung của lão Bạch, tự y cũng biết. Tuy rằng đã chuyên tâm nghiên cứu rất nhiều năm, dù thanh âm có thể tự do trầm bổng hoặc khàn khàn hay trong trẻo, nhưng mắt thì, luôn là nơi kém hơn so với những phần khác.
Thấy lão Bạch thành hũ nút, bắt đầu ngoan ngoãn uống trà. Tâm của Ngôn Thị Phi mới buông lỏng một chút. Hắn tính toán, lúc nào có cơ hội phải hảo hảo quật cho tên kia một trận, rõ ràng là một con tuyết lang muốn mạng người, lại dám xem người ta là tiểu bạch thỏ vô hại. Mắt chớp chớp thu a thu từ đầu đến chân, sắp thu đến mức hoa nhỏ bay ra luôn. Nếu không phải Ôn Thiển đặt toàn bộ tâm tư ở nơi khác, vậy thì với cách nhìn len lén của lão Bạch, dẫn sói tới chỉ là vấn đề thời gian.
Lão Bạch đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Ngôn Thị Phi, nhưng hơi hơi thấy được khóe miệng kia khẽ nhúc nhích lại mơ hồ nghe được tiếng nghiến răng, cũng biết chắc chắn là đang oán thầm mình đây. Y nghĩ cũng thực oan. Làm ăn nhiều năm như thế, cùng khách giang hồ qua lại nhiều năm như vậy, người y gặp qua không được một ngàn thì cũng được vài trăm, sát thủ mặc dù gặp qua không nhiều lắm, nhưng theo tin đồn đại thể cũng có thể tưởng ra dáng dấp. Ôn Thiển như vậy, xác thực hoàn toàn ngoài dự liệu. Không phải nói tướng mạo, mà quan trọng hơn là cảm giác hắn tạo ra, ôn hòa tựa như băng tuyết mới tan trên núi, trong cái lành lạnh xa cách vẫn mang theo chút ấm áp nhẹ nhàng, không xa không gần, không thân không sơ, mức độ vừa tốt. Nếu như hắn mang theo không phải là lợi kiếm (kiếm sắc)mà là thư quyển (sách), lão Bạch sẽ tuyệt đối tin tưởng hắn là một công tử dòng dõi thư hương, cái loại có thể khiến cho đám nha đầu trên dưới đều chân thành ngưỡng mộ.
Phòng khách bỗng nhiên an tĩnh lại, nguyên lai là hai vị thiếu gia của Bách gia đã ra rồi.
Trước đây lão Bạch đã từng làm ăn với Bách lão gia tử, tuy rằng khi đó hai vị nhi tử của hắn vừa mới thành niên, nhưng dáng dấp thì đến nay vẫn nhớ kỹ. Thú vị chính là, khuôn mặt của hai vị công tử lại kế thừa phần lớn diện mạo của mẫu thân mình, một chút cũng không giống Bách lão trang chủ. Đại công tử Bách Cẩn là nhi tử của vợ cả, mẫu thân hắn Khúc Cẩn từng là nữ hiệp nổi danh trên giang hồ, tiếc là hồng nhan bạc mệnh, sinh hạ Bách Cẩn xong cơ thể từ từ suy nhược, năm sau thì qua đời. Nhưng trên khuôn mặt anh khí mười phần của Bách Cẩn, ít nhiều có thể thấy được phong thái của vị phu nhân kia. Nhị công tử Bách Hiên so với Bách Cẩn cao hơn, lại có nam sinh nữ tương, không phải không đẹp, mà là quá đẹp, mắt phượng như có thể đem hồn nhỏ của người khác câu ra, đáng tiếc đẹp đến quá đẹp, ở trên khuôn mặt của nam nhân lại có chút vi hòa (không hợp) không nói nên lời. Mẫu thân hắn là Mộ Dung Huyên nguyên là Giang Nam danh kỹ, rất nhiều vương công quý tộc giang hồ hào khách không tiếc tiêu tiền như nước chỉ vì muốn nghe nàng đàn một khúc, Bách lão trang chủ thành thân một hai năm thì đem nàng cưới và cửa, năm sau thì Bách Hiên ra đời, hai năm sau thì Mộ Dung Huyên rời khỏi nhà, đến Tuệ Vân am ở tây nam làm ni cô. Giữa đó xảy ra chuyện gì người ngoài đương nhiên không biết được, chỉ biết mười mấy năm qua, Bách gia không có thêm vị nữ quyến nào nữa.
“Các vị đồng đạo bằng hữu đang ngồi không ngại xa xôi đến đưa tiễn gian phụ, tại hạ thay mặt Thúy Bách sơn trang cảm kích vô cùng. Ta nghĩ gia phụ trên trời nếu có linh, biết được có nhiều giang hồ huynh đệ đến đây tế như vậy, nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Dứt lời, Bách Cẩn lấy từ trang tay hạ nhân một chén rượu đã châm đây, cổ tay hơi run lên, rượu rơi xuống mặt đất, “Phụ thân, hài nhi đến tiễn người.”
Mọi người trong phòng, cũng nhất tề đổ chén rượu trong tay, kính cho người đã khuất.
Trong lúc đó, lão Bạch đem ánh mắt hướng đến nhị công tử Bách Hiên, dáng dấp của tiểu tử lúc hơn hai mươi tuổi cùng năm đó không có gì khác biệt, ngay cả trán gian lộ ra một chút không nghiêm túc cùng với việc từ đầu đến cuối đều lộ vẻ thờ ơ, đều không có sai biệt. Tùy ý quỳ gối một bên linh đường, thỉnh thoảng còn khe khẽ ngáp một cái.
Tế cho phụ thân mình, không thể để tâm hơn một chút sao? Lão Bạch hơi nheo mắt, ngực có chút khó chịu. Vừa nghĩ đến ngọc bội của mình phải giao cho tên gia hỏa như vậy, lại có chút không thuận khí.
Bất quá rất nhanh lão Bạch lại nghĩ, nếu Bách lão trang chủ dù chết cũng muốn đem ngọc bội giao cho tiểu nhi tử này, nhất định là có đạo lý của hắn, còn là cái gì thì người ngoài như y nhìn không thấu được.
Chén rượu thứ nhất khai tiệc, Bách Cẩn cũng đi qua quỳ, cùng với Bách Hiên đốt giấy vàng cho phụ thân. Thất Tịnh đại sư ngồi ngay ngắn ở một góc linh đường, mang theo chúng tăng bắt đầu niệm lên vãng sinh chú, một tiếng mõ vang, gõ đến mức tâm tình người khác không cách nào vui vẻ lên được.
Chúng giang hồ khách ở đường hạ tựa hồ cũng không có tâm tình ăn uống, ai ai cũng đều an tĩnh ngồi đó, đũa cũng không một đôi được đưa ra.
Tụng kinh bắt đầu không lâu, trướng phòng đã đem thư tưởng niệm thu được lúc khách đến ghi tên đến một cái bàn lớn. Góc linh đường của trướng phòng cùng góc của Thất Tịnh đại sư xa xa tương đối, bắt đầu mở ra từng phong một, đọc điếu văn.
Tới đây tưởng niệm, đều là người ít nhiều có giao tình với Thúy Bách sơn trang, những dòng chữ cũng nói lên sự kính trọng cùng tưởng nhớ với Bách lão trang chủ.
“...... Nhiều năm trước thường cũng Bách trang chủ nói chuyện, trò chuyện vui vẻ đến mức kết giao huynh đệ khác họ, sau lại nhờ huynh trưởng tương trợ......”
“...... Thế nhân đều nói, người đại nghĩa, không lấy tư lợi làm trọng, không lấy tư tình làm đầu, không lấy......”
“...... Bách huynh ra đi, giang hồ khóc thảm, gió bỗng nổi lên, mưa từ đâu tới, từ đó bi thương, hàn mộng chợt tỉnh, nếu không thể......”
Ôn Thiển thu mắt lại, giống như nhận mệnh khẽ thở dài, vụ làm ăn này xác định là hỏng rồi. Theo tình huống hiện nay thì chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, lão Bạch đã tới và thành công trà trộn vào đây; thứ hai, lão Bạch căn bản không tới, về phần ngọc bội, có lẽ nhờ người mang đến, cũng có thể căn bản không định mang đến. Ngọc bội ra sao Ôn Thiển không có hứng thú, nhiệm vụ của hắn là giết lão Bạch, ngày quy định là trước mùng chín tháng chín, bởi vậy, bất kể là cái đầu hay cái sau, vụ buôn bán này của hắn tính là ngâm nước nóng rồi.
Bách Cẩn còn đang đốt giấy vàng, một vẻ ngoan ngoãn hiếu tử hiền tôn, cùng với kẻ cứng cỏi cùng mình nói chuyện làm ăn giống như hai người. Ôn Thiển gắp một miếng thịt gà có vị lạ bỏ vào trong miệng, toan điềm khổ lạt còn có chút thơm nhẹ, tựa như đang nhai nuốt giang hồ.
Điếu văn của đại đa số đều viết rất phiền phức dài dòng, lão Bạch nghe thực sự có chút buồn ngủ, quay đầu lại đã thấy Ôn Thiển ăn đến ngon lành. Lão Bạch nghĩ đối với chuyện gì cũng đều nhìn rất hời hợt, tựa như có điểm cảm giác giống không cầu gì hết. Tỷ như lúc này, hắn rõ ràng cả cái bóng của mình cũng bắt không được, nhưng vẫn cứ ăn hoài. Không phải kiểu cam chịu mà sa sút tinh thần, mà lại giống như thản nhiên đến mức không nói nên lời.
Lão Bạch nghĩ có điểm muốn ăn rồi. Tật xấu của y không nhiều lắm, một trong số đó là chịu không nổi người khác ở trước mặt mình ăn ngon mà mình lại bất động. Sói bắt hồ ly, sói đói không gấp, hồ ly đã lo xong đường lui từ lâu lại càng không gấp. Nhún nhún vai, lão Bạch cũng bắt đầu ăn.
Thỉnh thoảng đũa đụng phải đũa, hai vị thực khách hữu lễ nhìn nhau cười, lại hữu lễ né tránh.
Một lúc sau, thực khách biến thành ba người. Ngôn Thị Phi nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể chửi được cái tên muốn ăn không muốn sống kia, đơn giản đem phẫn nộ chuyển về phía thức ăn, tưởng tượng chân gà trong miệng mình là tay chân của lão Bạch.
“...... ta cả đời ghi nhớ, Nam sơn Ông Quý Chân.” Tiếng ngâm đầy tinh khí của trướng phòng gần bốn mươi tuổi khiến người than thở dừng lại, thư đã giảm hơn phân nửa, thanh âm người này vẫn như trước sức mạnh mười phần êm dịu mà vang dội, “Phong tiếp theo, Thúy Bách sơn trang truyền cho nhị tử Bách Hiên...... Di?”
Trướng phòng thoáng cái không có thanh âm, lão Bạch duy trì tư thế gắp rau, nhưng nhìn thoáng qua rõ ràng Ôn Thiển đang nắm chặt kiếm.
Đại sảnh bắt đầu ầm ĩ, rất nhiều người nãy giờ không để ý đang hỏi sao thế làm sao vậy, nghe xong đáp án đều đem ánh mắt chăm chú hướng về phía linh đường. Rất nhanh, trong Tụ Nghĩa sảnh tĩnh mịch một mảnh.
Sắc mặt Bách Cẩn rất khó xem, so sánh lại thì, Bách Hiên thản nhiên nhiều lắm. Hắn vỗ vỗ đôi tay đầy bụi do đốt giấy vàng, nét mặt tinh diêu nhìn trướng phòng nói: “Sao không đọc tiếp?”
Trướng phòng lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn theo lão trang chủ nhiều năm, nhận ra được đây đúng là bút tích của trang chủ. Lão trướng phòng đối với cả hai vị thiếu gia này đều không có hảo cảm, nếu phải từ một trong hai chọn một người làm trang chủ, hắn tự nhiên nguyện ý nghe theo lão gia.
“Thúy Bách sơn trang truyền cho nhị tử Bách Hiên, lấy bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội làm tín vật. Bách Hàn Tùng hai chín tháng bảy.”
Trướng phòng đọc xong, toàn trường rộ lên. Nghe thấy và tự nhìn thấy biến cố tự nhiên không giống nhau, huống hồ biến cố này đến quá đột ngột, hầu như không có một điềm báo trước nào cả.
Không biết ai đó ở đường hạ hô lên một câu: “Vậy ngọc bội đâu!”
Trướng phòng mới phát hiện trong thư còn một tờ giấy thứ hai, vội vã rút ra. Nét chữ cuồng thảo hiển nhiên không phải là nét chữ của lão gia, hắn nhận một hồi lâu mới lắp ba lắp bắp thì thầm: “Ngọc bội, ngọc bội ở ngay...... trên người trướng phòng?!”
Lão trướng phòng choáng váng, vô thức sờ soạng lung tung trên người mình.
Rất nhanh, một thứ gì đó đã bị trướng phòng mò ra từ sau đai lưng. Bởi vì lão trướng phòng mò được tuệ tử (tua) của ngọc bội trước, bởi vậy ngọc bội ra bị xách ngược ra. Dù thế, huỳnh quang màu hồng nhạt vẫn như chiếu sáng cả linh đường, trong mắt mọi người, so với những ngọn nến đang hừng hực cháy trong đại đường còn muốn sáng hơn.