Chương : 8
Vào tháng mười một, trên các cửa điếm ở Bạch gia trấn đều xuất hiện tấm biển đóng cửa miễn tiếp khách, Bạch gia trà phô tự nhiên cũng không ngoại lệ. Đối với những người đời đời sinh sống ở nơi có mùa đông lạnh lẽo thế này, trú đông là một chuyện cực kỳ thích ý. Thu dọn cửa hàng, cất trữ lương thực, mặc áo bông ấm áp ngồi ở đầu giường nhà mình mình cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, cứ như thế tu dưỡng qua mấy ngày lạnh nhất trong năm, đầu xuân nhìn lại thì, trên mặt mỗi người đều nhiều thêm mấy lượng thịt.
Trận tuyết đầu chậm chạp chưa tới, gió lạnh trong núi năm nay đã yếu đi rất nhiều. Lão Bạch ngồi ở chiếc ghế trong sân nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu ánh mặt trời hiếm có vào mùa đông. Thỉnh thoảng mở mắt ra, thoả mãn thưởng thức thân ảnh lao động mỹ hảo của mọi người.
“Lão Bạch, ngươi lại lười biếng!” Y Bối Kỳ hổn hển leo lên từ dưới hầm, liếc mắt đã thấy người nào đó đang thoải mái phơi nắng, lập tức giận không chỗ phát mà bùng lên, “Có tin ta ném ngươi xuống hầm làm bạn với đống cải trắng dưới này không!”
Bà nương Y Bối Kỳ này nói được làm được, mà biến thành cải trắng cũng không phải là chuyện mà lão Bạch muốn theo đuổi, thế là chỉ còn cách nghe lời mà thôi.
Thở dài rất không cam nguyện, lão Bạch chầm chậm từ ghế trên đứng lên, vốn định lề mề một chút, kết quả chợt nghe được tiếng la của Chu Tiểu Thôn cách đó không xa: “Y tỷ tỷ, cải trắng chỉ còn tám khối nữa thôi, ngươi nếu không nhanh gọi lão Bạch qua đây thì ta sẽ dọn hết mất rồi!”
Y Bối Kỳ không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Tiểu Thôn ngươi ở yên đừng nhúc nhích, toàn bộ đám còn lại để sư phụ ngươi tới dọn!”
Lão Bạch vốn đang muốn bi tráng đón gió rơi lệ một chút, nhưng tiếp được ánh nhìn chằm chằm của Y Bối Kỳ xong lậy tức ba bước đi hai bước nhảy chạy tới ôm lấy đám cải trắng này.
Trữ lương thực dùng qua mùa đông mất đến tận hai ngày, dưới sự an bài sắp xếp của Y Bối Kỳ, tất cả đều đã thỏa đáng. Theo lý lúc này nên là ngủ sớm dậy muộn chỉ ăn không làm an nhàn qua hết mùa đông, nhưng đó là với nhà những người bình thường khác. Lão Bạch cả một năm khó có được thời gian nhàn hạ, liền hận không thể xem một ngày như ba ngày đem toàn bộ tài nghệ của mình truyền hết cho đồ đệ bảo bối.
Những người có thủ nghệ (tay nghề) cao đa số đều có vài điểm giống nhau, mà trong đó điểm chung nhất chính là, hy vọng ngày nào đó dù mình mất đi, thủ nghệ đó vẫn còn tồn tại. Lão Bạch đương nhiên cũng không thoát khỏi thói tục đó. Nhưng mà vì quyết tâm truyền thủ nghệ cho Chu Tiểu Thôn, mà đã thực sự khiến cho lão Bạch phải do dự thật lâu. Chu Tiểu Thôn lúc năm tuổi đã bị lão Bạch mang lên núi, cũng phải đến lúc mười hai tuổi mới bắt đầu học dịch dung. Lão Bạch biết, nếu có chọn lựa thứ hai, y sẽ không kéo Chu Tiểu Thôn vào nghề này.
Đây là một buổi sáng trong lành, vào đông ấm áp, trong gió lạnh còn mang theo sự ôn hòa nhè nhẹ. Cả tòa núi đều an tĩnh như đang trong giấc ngủ say, thỉnh thoảng có tiếng gầm nhẹ của loài vật nào đó, ngược lại càng tăng thêm mấy phần yên lặng. Y Bối Kỳ trước sau như một ở trong phòng chế thuốc của mình đông lộng lộng (chuẩn bị) tây lộng lộng, mà lão Bạch thì đem Chu Tiểu Thôn đang ngủ say từ trong ổ chăn lôi ra ngoài.
Chu Tiểu Thôn không hiểu sao mình lại bị tha tới sân, đầu chưa chải mặt chưa rửa thậm chí cả mắt cũng con mở con bán nhắm. Lão Bạch cũng không vội, thích ý ngồi trên ghế từ từ uống trà. Không lâu sau, ngay lúc Chu Tiểu Thôn chuẩn bị quỵ xuống ngủ tiếp thì, một trận tà phong thổi đến, vừa nhanh vừa lạnh, trong chớp mắt liền khiến Chu Tiểu Thôn giật mình tỉnh giấc, con mắt trừng to, rất là tinh thần.
Thói vui xấu được thỏa mãn làm lão Bạch cười ra tiếng, Chu Tiểu Thôn cuối cùng cũng rõ ràng, ôm lấy vai lập cà lập cập: “Sư phụ, ngươi cũng thật quá độc ác, nhất định phải như thế lăn qua lăn lại đồ đệ sao!”
“Lúc này khẳng định là rất tinh thần rồi,” lão Bạch gật đầu làm như có thật, nghiêm túc nói, “Vào nhà mặc thêm y phục, nhanh nhanh trở lại.”
Chu Tiểu Thôn nhanh như chớp đã không thấy ảnh, mà khuôn mặt mới cương cứng của lão Bạch cũng trong chốc lát, lại tràn ra dáng cười.
Chờ Chu Tiểu Thôn quay lại trong sân thì, thần thanh khí sảng thậm chí cả mắt cũng lấp lánh. Lão Bạch thiếu chút nữa nhìn đến xuất thần luôn.
Chu Tiểu Thôn năm nay mười bảy, đầu cũng gần sắp bằng lão Bạch, mơ hồ còn có thể vượt quá, vóc người thì không cần phải nói, mặc dù không tráng nhưng có khả năng là sẽ cao, so với lão Bạch tiên phong đạo cốt như tuyên chỉ, không biết là hơn gấp mấy lần. Lão Bạch thường hay nghĩ, hài tử này nếu lớn hơn một chút, sợ là sẽ anh vũ phi phàm rồi. Vậy đến lúc đó, một sư phụ như y có nên xong việc lui thân hay không?
Lão Bạch biết Chu Tiểu Thôn đang ôm tiền đồ hoài bão của mình, cái khác không nói, chỉ riêng mười một năm trước diệt môn thảm án của Chu gia cũng đã trở thành một khối tâm bệnh của hài tử này. Hắn bỏ được nhất thời, nhưng không bỏ được cả đời. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc không nhìn thấy hài tử này nữa, cũng không còn được nghe hắn bướng bỉnh gọi mình lão Bạch, tim lão Bạch lại buồn phiền đến khó chịu.
“Sư phụ, sư phụ?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi nhẹ đầy nghi hoặc của Chu Tiểu Thôn, “Ngươi bị gió Bắc làm đông đá rồi sao?”
“Tiểu tử thối sao không biết lớn nhỏ thế hả!” Lão Bạch làm bộ ho khan vài tiếng, mới kế tục nói: “Tiểu Thôn a, trước năm mới vi sư cũng không cần làm ăn nữa, giờ có thể nhân khoảng thời gian này giúp thủ nghệ của ngươi tinh tiến.”
“Nga.” Chu Tiểu Thôn cũng không quá nhiệt tình trả lời lại một tiếng, sắc mặt rõ ràng đã ảm đạm xuống.
Lão Bạch trừng to mắt, hoành khởi lông mày: “Sao lần nào cũng như là ta nịnh nọt cầu ngươi học thế hả? Nếu thật thống khổ như thế ngươi cùng ta nói một tiếng, ta không nói hai lời lập tức đem ngươi trục xuất khỏi sư......”
“Oan uổng, ta không có a! Sư phụ ngươi nhanh nhanh bớt giận, trở lại nổi giận hại thân thể ai truyền thủ nghệ cho ta a.” Chu Tiểu Thôn lanh lợi đem trà nóng đặt vào trong tay lão Bạch, đối với vị sư phụ lão Bạch suốt ngày đem chuyện trục xuất khỏi sư môn dính ở bên miệng này, Chu Tiểu Thôn đã nghiên cứu ra một bộ lừa là chính gạt là phụ kết hợp ứng đối với nhau.
Lão Bạch thực ra cũng không phải giận thật, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện mình thật lòng truyền thụ mà đồ đệ lại không muốn học thì, lại vô cùng hậm hực.
“Tốt lắm, để ta xem thử một năm trở lại đây ngươi có tiến bộ được chút nào không?” Lão Bạch thu lại vẻ tùy ý, nghiêm mặt nói.
Chu Tiểu Thôn giờ mới phát hiện trong sân không biết từ lúc nào đã có thêm một cái trường án (bàn dài), phía trên bày những dụng cụ dịch dung quý hiếm, dược cao cùng một đống vật liệu tạp nham. Cái giá bên trường án đỡ một bồn đồng đựng nước trong, trên còn đặt một cái khăn mặt trắng thuần mềm mại, bồn đồng hơi nghiêng, còn lại là gương đồng tốt nhất với mặt trên được mài đến trơn láng. Biết lão Bạch lúc này là nghiêm túc kiểm tra, Chu Tiểu Thôn cũng không dám chậm trễ.
Đi tới trường án trước mặt, Chu Tiểu Thôn nín thở ngưng thần. Một lát sau, dùng đầu ngón tay phải quệt lấy một chút cao thể trắng thuần, hướng mi cốt (khung mày) và hai bên cánh mũi nhẹ nhàng vuốt một cái, trong khoảnh khắc, nguyên bản hai đạo mày kiếm đã tiêu thất không thấy tăm hơi, mà cái mũi cao thẳng giờ đã không rõ dáng dấp. Lúc này, hắn lại từ trong một bình sứ men trắng hoa lan nhỏ nhắn đổ ra một chút bột phấn màu xanh, cho vào trong đĩa bên trong có thêm vài giọt nước và hòa lại, chờ khi thành trong suốt, liền bưng đĩa đi tới trước gương đồng, hướng về phía gương cẩn cẩn dực dực dùng bút lông nhúng vào dịch thể trong đĩa rồi nhẹ nhàng bôi từ cằm ra xung quanh đến hai gò má. Vết tô mỏng nhanh chóng bị gió thổi khô, chỉ thấy những nơi ngòi bút đi qua, không còn là sự thô ráp của nam nhân nữa, lại càng không thấy hồ tra (râu) đen đen, trở thành một mảnh nhẵn nhụi trắng nõn. Chu Tiểu Thôn đem đĩa thả lại trên án, lại lấy ra một hộp son khắc hoa rất lung linh, đem phấn nhẹ nhàng bôi lên trên mặt, rất nhanh, trắng nõn tinh khiết biến thành trắng mịn lại hồng hào. Lại lấy một mảnh giấy màu đỏ tươi đưa lên môi khẽ mân một cái, không cần đợi lâu, đôi môi mỏng đã kiều diễm mọng nước. Sau đó, hắn lấy bút vẽ mi, quay gương đồng chăm chú mà cẩn thận vẽ ra hai đạo mày cao xinh đẹp tuyệt trần. Buông mi bút, hắn lại lấy cây bút cuối cùng trên giá ở phía bên phải, chỉ thấy ngòi bút cực nhỏ, như kim thêu hoa, Chu Tiểu Thôn đầu tiên là dùng bút nhanh chóng chạm nhẹ lên trên một khối màu đen hình vuông, sau đó nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi mình, hơi lệch về bên phải một chút, đắn đo vừa đúng.
Đại công cáo thành (xong việc), Chu Tiểu Thôn mang theo một chút đắc ý một chút khẩn trương cùng với một chút chờ đợi chuyển hướng lão Bạch, hơi thở dài, ôn nhu nói: “Đại hiệp, Giá Sương xin ra mắt.”
Làn da nõn nà, cái trán xinh đẹp, răng như hồ tê, miệng phun hoa lan, nốt ruồi trên chóp mũi như điểm mắt cho rồng, ánh lên đôi mắt như muốn nói lại thôi.
Mặc dù quần áo búi tóc vẫn chưa thay đổi, nhưng người trước mắt ngoại trừ con ngươi ra, đã không còn chút vết tích hình dáng của Chu Tiểu Thôn nữa. Nhìn ngang nhìn dọc, từ tư thái đến âm thanh, đều toát ra vẻ của một cô nương xinh đẹp.
Lão Bạch rất vui mừng, cảm giác này tựa như nhà mình trồng nhiều năm cho ra một cây có quả bảo hồ lô vậy. Nếu không nhờ gió lạnh vừa vặn thổi tới đem nhiệt vừa mới dâng lên trên khóe mắt thổi đi mất, có lẽ thật đúng đã rơi xuống một giọt lão lệ rồi.
Trận tuyết đầu chậm chạp chưa tới, gió lạnh trong núi năm nay đã yếu đi rất nhiều. Lão Bạch ngồi ở chiếc ghế trong sân nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu ánh mặt trời hiếm có vào mùa đông. Thỉnh thoảng mở mắt ra, thoả mãn thưởng thức thân ảnh lao động mỹ hảo của mọi người.
“Lão Bạch, ngươi lại lười biếng!” Y Bối Kỳ hổn hển leo lên từ dưới hầm, liếc mắt đã thấy người nào đó đang thoải mái phơi nắng, lập tức giận không chỗ phát mà bùng lên, “Có tin ta ném ngươi xuống hầm làm bạn với đống cải trắng dưới này không!”
Bà nương Y Bối Kỳ này nói được làm được, mà biến thành cải trắng cũng không phải là chuyện mà lão Bạch muốn theo đuổi, thế là chỉ còn cách nghe lời mà thôi.
Thở dài rất không cam nguyện, lão Bạch chầm chậm từ ghế trên đứng lên, vốn định lề mề một chút, kết quả chợt nghe được tiếng la của Chu Tiểu Thôn cách đó không xa: “Y tỷ tỷ, cải trắng chỉ còn tám khối nữa thôi, ngươi nếu không nhanh gọi lão Bạch qua đây thì ta sẽ dọn hết mất rồi!”
Y Bối Kỳ không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Tiểu Thôn ngươi ở yên đừng nhúc nhích, toàn bộ đám còn lại để sư phụ ngươi tới dọn!”
Lão Bạch vốn đang muốn bi tráng đón gió rơi lệ một chút, nhưng tiếp được ánh nhìn chằm chằm của Y Bối Kỳ xong lậy tức ba bước đi hai bước nhảy chạy tới ôm lấy đám cải trắng này.
Trữ lương thực dùng qua mùa đông mất đến tận hai ngày, dưới sự an bài sắp xếp của Y Bối Kỳ, tất cả đều đã thỏa đáng. Theo lý lúc này nên là ngủ sớm dậy muộn chỉ ăn không làm an nhàn qua hết mùa đông, nhưng đó là với nhà những người bình thường khác. Lão Bạch cả một năm khó có được thời gian nhàn hạ, liền hận không thể xem một ngày như ba ngày đem toàn bộ tài nghệ của mình truyền hết cho đồ đệ bảo bối.
Những người có thủ nghệ (tay nghề) cao đa số đều có vài điểm giống nhau, mà trong đó điểm chung nhất chính là, hy vọng ngày nào đó dù mình mất đi, thủ nghệ đó vẫn còn tồn tại. Lão Bạch đương nhiên cũng không thoát khỏi thói tục đó. Nhưng mà vì quyết tâm truyền thủ nghệ cho Chu Tiểu Thôn, mà đã thực sự khiến cho lão Bạch phải do dự thật lâu. Chu Tiểu Thôn lúc năm tuổi đã bị lão Bạch mang lên núi, cũng phải đến lúc mười hai tuổi mới bắt đầu học dịch dung. Lão Bạch biết, nếu có chọn lựa thứ hai, y sẽ không kéo Chu Tiểu Thôn vào nghề này.
Đây là một buổi sáng trong lành, vào đông ấm áp, trong gió lạnh còn mang theo sự ôn hòa nhè nhẹ. Cả tòa núi đều an tĩnh như đang trong giấc ngủ say, thỉnh thoảng có tiếng gầm nhẹ của loài vật nào đó, ngược lại càng tăng thêm mấy phần yên lặng. Y Bối Kỳ trước sau như một ở trong phòng chế thuốc của mình đông lộng lộng (chuẩn bị) tây lộng lộng, mà lão Bạch thì đem Chu Tiểu Thôn đang ngủ say từ trong ổ chăn lôi ra ngoài.
Chu Tiểu Thôn không hiểu sao mình lại bị tha tới sân, đầu chưa chải mặt chưa rửa thậm chí cả mắt cũng con mở con bán nhắm. Lão Bạch cũng không vội, thích ý ngồi trên ghế từ từ uống trà. Không lâu sau, ngay lúc Chu Tiểu Thôn chuẩn bị quỵ xuống ngủ tiếp thì, một trận tà phong thổi đến, vừa nhanh vừa lạnh, trong chớp mắt liền khiến Chu Tiểu Thôn giật mình tỉnh giấc, con mắt trừng to, rất là tinh thần.
Thói vui xấu được thỏa mãn làm lão Bạch cười ra tiếng, Chu Tiểu Thôn cuối cùng cũng rõ ràng, ôm lấy vai lập cà lập cập: “Sư phụ, ngươi cũng thật quá độc ác, nhất định phải như thế lăn qua lăn lại đồ đệ sao!”
“Lúc này khẳng định là rất tinh thần rồi,” lão Bạch gật đầu làm như có thật, nghiêm túc nói, “Vào nhà mặc thêm y phục, nhanh nhanh trở lại.”
Chu Tiểu Thôn nhanh như chớp đã không thấy ảnh, mà khuôn mặt mới cương cứng của lão Bạch cũng trong chốc lát, lại tràn ra dáng cười.
Chờ Chu Tiểu Thôn quay lại trong sân thì, thần thanh khí sảng thậm chí cả mắt cũng lấp lánh. Lão Bạch thiếu chút nữa nhìn đến xuất thần luôn.
Chu Tiểu Thôn năm nay mười bảy, đầu cũng gần sắp bằng lão Bạch, mơ hồ còn có thể vượt quá, vóc người thì không cần phải nói, mặc dù không tráng nhưng có khả năng là sẽ cao, so với lão Bạch tiên phong đạo cốt như tuyên chỉ, không biết là hơn gấp mấy lần. Lão Bạch thường hay nghĩ, hài tử này nếu lớn hơn một chút, sợ là sẽ anh vũ phi phàm rồi. Vậy đến lúc đó, một sư phụ như y có nên xong việc lui thân hay không?
Lão Bạch biết Chu Tiểu Thôn đang ôm tiền đồ hoài bão của mình, cái khác không nói, chỉ riêng mười một năm trước diệt môn thảm án của Chu gia cũng đã trở thành một khối tâm bệnh của hài tử này. Hắn bỏ được nhất thời, nhưng không bỏ được cả đời. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc không nhìn thấy hài tử này nữa, cũng không còn được nghe hắn bướng bỉnh gọi mình lão Bạch, tim lão Bạch lại buồn phiền đến khó chịu.
“Sư phụ, sư phụ?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi nhẹ đầy nghi hoặc của Chu Tiểu Thôn, “Ngươi bị gió Bắc làm đông đá rồi sao?”
“Tiểu tử thối sao không biết lớn nhỏ thế hả!” Lão Bạch làm bộ ho khan vài tiếng, mới kế tục nói: “Tiểu Thôn a, trước năm mới vi sư cũng không cần làm ăn nữa, giờ có thể nhân khoảng thời gian này giúp thủ nghệ của ngươi tinh tiến.”
“Nga.” Chu Tiểu Thôn cũng không quá nhiệt tình trả lời lại một tiếng, sắc mặt rõ ràng đã ảm đạm xuống.
Lão Bạch trừng to mắt, hoành khởi lông mày: “Sao lần nào cũng như là ta nịnh nọt cầu ngươi học thế hả? Nếu thật thống khổ như thế ngươi cùng ta nói một tiếng, ta không nói hai lời lập tức đem ngươi trục xuất khỏi sư......”
“Oan uổng, ta không có a! Sư phụ ngươi nhanh nhanh bớt giận, trở lại nổi giận hại thân thể ai truyền thủ nghệ cho ta a.” Chu Tiểu Thôn lanh lợi đem trà nóng đặt vào trong tay lão Bạch, đối với vị sư phụ lão Bạch suốt ngày đem chuyện trục xuất khỏi sư môn dính ở bên miệng này, Chu Tiểu Thôn đã nghiên cứu ra một bộ lừa là chính gạt là phụ kết hợp ứng đối với nhau.
Lão Bạch thực ra cũng không phải giận thật, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện mình thật lòng truyền thụ mà đồ đệ lại không muốn học thì, lại vô cùng hậm hực.
“Tốt lắm, để ta xem thử một năm trở lại đây ngươi có tiến bộ được chút nào không?” Lão Bạch thu lại vẻ tùy ý, nghiêm mặt nói.
Chu Tiểu Thôn giờ mới phát hiện trong sân không biết từ lúc nào đã có thêm một cái trường án (bàn dài), phía trên bày những dụng cụ dịch dung quý hiếm, dược cao cùng một đống vật liệu tạp nham. Cái giá bên trường án đỡ một bồn đồng đựng nước trong, trên còn đặt một cái khăn mặt trắng thuần mềm mại, bồn đồng hơi nghiêng, còn lại là gương đồng tốt nhất với mặt trên được mài đến trơn láng. Biết lão Bạch lúc này là nghiêm túc kiểm tra, Chu Tiểu Thôn cũng không dám chậm trễ.
Đi tới trường án trước mặt, Chu Tiểu Thôn nín thở ngưng thần. Một lát sau, dùng đầu ngón tay phải quệt lấy một chút cao thể trắng thuần, hướng mi cốt (khung mày) và hai bên cánh mũi nhẹ nhàng vuốt một cái, trong khoảnh khắc, nguyên bản hai đạo mày kiếm đã tiêu thất không thấy tăm hơi, mà cái mũi cao thẳng giờ đã không rõ dáng dấp. Lúc này, hắn lại từ trong một bình sứ men trắng hoa lan nhỏ nhắn đổ ra một chút bột phấn màu xanh, cho vào trong đĩa bên trong có thêm vài giọt nước và hòa lại, chờ khi thành trong suốt, liền bưng đĩa đi tới trước gương đồng, hướng về phía gương cẩn cẩn dực dực dùng bút lông nhúng vào dịch thể trong đĩa rồi nhẹ nhàng bôi từ cằm ra xung quanh đến hai gò má. Vết tô mỏng nhanh chóng bị gió thổi khô, chỉ thấy những nơi ngòi bút đi qua, không còn là sự thô ráp của nam nhân nữa, lại càng không thấy hồ tra (râu) đen đen, trở thành một mảnh nhẵn nhụi trắng nõn. Chu Tiểu Thôn đem đĩa thả lại trên án, lại lấy ra một hộp son khắc hoa rất lung linh, đem phấn nhẹ nhàng bôi lên trên mặt, rất nhanh, trắng nõn tinh khiết biến thành trắng mịn lại hồng hào. Lại lấy một mảnh giấy màu đỏ tươi đưa lên môi khẽ mân một cái, không cần đợi lâu, đôi môi mỏng đã kiều diễm mọng nước. Sau đó, hắn lấy bút vẽ mi, quay gương đồng chăm chú mà cẩn thận vẽ ra hai đạo mày cao xinh đẹp tuyệt trần. Buông mi bút, hắn lại lấy cây bút cuối cùng trên giá ở phía bên phải, chỉ thấy ngòi bút cực nhỏ, như kim thêu hoa, Chu Tiểu Thôn đầu tiên là dùng bút nhanh chóng chạm nhẹ lên trên một khối màu đen hình vuông, sau đó nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi mình, hơi lệch về bên phải một chút, đắn đo vừa đúng.
Đại công cáo thành (xong việc), Chu Tiểu Thôn mang theo một chút đắc ý một chút khẩn trương cùng với một chút chờ đợi chuyển hướng lão Bạch, hơi thở dài, ôn nhu nói: “Đại hiệp, Giá Sương xin ra mắt.”
Làn da nõn nà, cái trán xinh đẹp, răng như hồ tê, miệng phun hoa lan, nốt ruồi trên chóp mũi như điểm mắt cho rồng, ánh lên đôi mắt như muốn nói lại thôi.
Mặc dù quần áo búi tóc vẫn chưa thay đổi, nhưng người trước mắt ngoại trừ con ngươi ra, đã không còn chút vết tích hình dáng của Chu Tiểu Thôn nữa. Nhìn ngang nhìn dọc, từ tư thái đến âm thanh, đều toát ra vẻ của một cô nương xinh đẹp.
Lão Bạch rất vui mừng, cảm giác này tựa như nhà mình trồng nhiều năm cho ra một cây có quả bảo hồ lô vậy. Nếu không nhờ gió lạnh vừa vặn thổi tới đem nhiệt vừa mới dâng lên trên khóe mắt thổi đi mất, có lẽ thật đúng đã rơi xuống một giọt lão lệ rồi.