Chương 1: Mở đầu
Trong đêm tối tại phòng sanh của một bệnh viện người phụ nữ đau đớn sinh ra cô con gái bé bỏng mà hai vợ chồng cô ngày ngày mong chờ, khi tiếng khóc của đứa bé vừa được sinh ra vang lên cũng là lúc người phụ nữ ấy bị chảy máu không ngừng kèm theo là triệu chứng khó thở khiến cho các bác sĩ và y tá đều hốt hoảng vội thực hiện các biện pháp cấp cứu mong giữ được mạng sống của sản phụ. Sau hơn mười phút đồng hồ thì tim của sản phụ ngừng đập, tất cả bác sĩ và y tá mặc dù đã chứng kiến rất nhiều bệnh nhân không qua khỏi nhưng khi cơ thể của sản phụ lạnh dần và đứa bé vừa mới rời khỏi nơi ấm áp từ bụng của mẹ mình lại không ngừng khóc đã khiến cho họ có một sự thương cảm không cất thành lời.
Khi bác sĩ đi ra thông báo với chồng của bệnh nhân tên Bạch Phát rằng vợ anh không qua khỏi thì anh đã không thể đứng vững mà ngã khụy xuống nền bệnh viện đầy lạnh lẽo vì không thể chấp nhận nổi người vợ anh yêu thương nhất đã không còn và cũng kể từ giây phút ấy trong đầu anh ta đã sinh ra lỗi hận với cô con gái bé bỏng của mình. Trong suốt những ngày tổ chức tang lễ cho vợ Bạch Phát không hề đoái hoài gì đến con gái mà mặc kệ cô bé với các y tá cũng may có bà ngoại mặc dù rất đau lòng khi con gái do bà đứt ruột sinh ra không qua khỏi cửa tử khi sinh cháu gái nhưng khi bà nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ của cháu ngoại giống hệt với con gái của bà hồi nhỏ nên bà đã âm thầm đến bệnh viện mà yêu thương ôm ấp sưởi ấm cháu của mình.
Hai tuần sau, khi bệnh viện cho cô bé xuất viện về với gia đình thì Bạch Phát không hề xuất hiện để rước con nên bà ngoại tay xách nách mang vừa bế cháu vừa xách đồ lên taxi để đưa cháu về nhà con rể. Trong phòng khách tràn ngập mùi hương khói Bạch Phát đang ngồi trên ghế bất động chỉ có đôi mắt chớp chớp ngắm nhìn người vợ đã mất qua tấm hình mà khi hai hai vợ chồng anh chụp chung, mẹ vợ thấy anh chìm trong nỗi đau buồn thì bế cháu tiến đến trước mặt anh nhẹ giọng:
- Con rể, mẹ biết con rất yêu vợ của con cũng là con gái của mẹ nhưng người đã chết thì không thể sống lại được nên con hãy bớt đau buồn mà nuôi nấng dạy dỗ con gái bởi con bé không hề có tội tình gì khi vừa sinh ra đã mất mẹ và chưa một lần được ba yêu thương bế bồng.Nay con gái của con được xuất viện mẹ đã đón về đây con hãy nhìn xem này,con bé rất đáng yêu và có đôi mắt giống vợ của con.
Bạch Phát vẫn ngồi im trầm tư như đang suy nghĩ gì đó mắt vẫn nhìn tấm hình không nhìn con gái bất ngờ lên tiếng:
- Vì con bé mà vợ của con đã chết nếu như con sống cùng con bé nó sẽ chỉ khiến con luôn đau buồn và nỗi nhớ vợ con thêm da diết hơn mà thôi nếu có thể mẹ hãy mang con bé về ở với mẹ còn con con không muốn nhìn thấy con bé một giây phút nào hết vì nó chính là sao chổi mang đến tai họa mà thôi, với nếu như con mà biết trước chỉ vì sự có mặt trên đời của con bé mà con mất đi người vợ con yêu thì nhất định ngay từ đầu con sẽ không để cô ấy mang thai.....
Bà ngoại ôm cô bé vào lòng chặt hơn mà xót thương cho cháu ngoại không được ba con bé thừa nhận và không có một chút yêu thương nào dành cho cháu ngoại thì rất đau lòng nhưng bà vẫn cố nài nỉ con rể:
- Con đừng nói vậy tội cho con gái của con, con bé không có tội tình gì cả bởi mỗi một đứa trẻ khi vừa được sinh ra đều sẽ nhận được sự yêu thương và chúc phúc của ba mẹ, ông bà và tất cả người thân.
Bạch Phát đứng phắt dậy hai mắt đỏ ngầu tức giận quát lên:
- Mẹ có biết vợ của con cũng chính là con gái của mẹ cô ấy chỉ vì mất quá nhiều máu khi sinh nó ra mà mất mạng không? Nó chính là hung thủ giết chết mẹ của mình nên con....nên con không thể sống dưới một mái nhà cùng hung thủ giết người được,mẹ đừng nói gì nữa mẹ hãy đưa con bé biến mất khỏi tầm mắt của con nếu không con không biết mình có còn đủ lí trí để không gây ra bất cứ hối tiếc gì cho nó hay không?
Bà ngoại nhận thấy tâm lí bất ổn của con rể thì cũng không dám khuyên nhủ gì thêm mà nuốt nước mắt vào trong đau lòng cho cháu gái nói:
- Nếu như con đã nói như vậy thì mẹ sẽ đứa cháu của mẹ về nuôi nhưng con bé dù gì cũng là người nhà họ Bạch nên mẹ chỉ xin con một điều đó là con hãy làm giấy khai sinh cho con bé tên là Bạch Khuê vì cũng là cái tên mà vợ con rất muốn đặt cho con gái của mình.
Vậy là kể từ ngày hôm đó cô gái nhỏ đáng thương không nhận được bất kì hơi ấm nào từ người ba đã có tên trong giấy khai sinh là là Bạch Khuê.
......
Bạn đọc nhớ like và vote cho mình có động lực để viết chap mới nha.
Khi bác sĩ đi ra thông báo với chồng của bệnh nhân tên Bạch Phát rằng vợ anh không qua khỏi thì anh đã không thể đứng vững mà ngã khụy xuống nền bệnh viện đầy lạnh lẽo vì không thể chấp nhận nổi người vợ anh yêu thương nhất đã không còn và cũng kể từ giây phút ấy trong đầu anh ta đã sinh ra lỗi hận với cô con gái bé bỏng của mình. Trong suốt những ngày tổ chức tang lễ cho vợ Bạch Phát không hề đoái hoài gì đến con gái mà mặc kệ cô bé với các y tá cũng may có bà ngoại mặc dù rất đau lòng khi con gái do bà đứt ruột sinh ra không qua khỏi cửa tử khi sinh cháu gái nhưng khi bà nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ của cháu ngoại giống hệt với con gái của bà hồi nhỏ nên bà đã âm thầm đến bệnh viện mà yêu thương ôm ấp sưởi ấm cháu của mình.
Hai tuần sau, khi bệnh viện cho cô bé xuất viện về với gia đình thì Bạch Phát không hề xuất hiện để rước con nên bà ngoại tay xách nách mang vừa bế cháu vừa xách đồ lên taxi để đưa cháu về nhà con rể. Trong phòng khách tràn ngập mùi hương khói Bạch Phát đang ngồi trên ghế bất động chỉ có đôi mắt chớp chớp ngắm nhìn người vợ đã mất qua tấm hình mà khi hai hai vợ chồng anh chụp chung, mẹ vợ thấy anh chìm trong nỗi đau buồn thì bế cháu tiến đến trước mặt anh nhẹ giọng:
- Con rể, mẹ biết con rất yêu vợ của con cũng là con gái của mẹ nhưng người đã chết thì không thể sống lại được nên con hãy bớt đau buồn mà nuôi nấng dạy dỗ con gái bởi con bé không hề có tội tình gì khi vừa sinh ra đã mất mẹ và chưa một lần được ba yêu thương bế bồng.Nay con gái của con được xuất viện mẹ đã đón về đây con hãy nhìn xem này,con bé rất đáng yêu và có đôi mắt giống vợ của con.
Bạch Phát vẫn ngồi im trầm tư như đang suy nghĩ gì đó mắt vẫn nhìn tấm hình không nhìn con gái bất ngờ lên tiếng:
- Vì con bé mà vợ của con đã chết nếu như con sống cùng con bé nó sẽ chỉ khiến con luôn đau buồn và nỗi nhớ vợ con thêm da diết hơn mà thôi nếu có thể mẹ hãy mang con bé về ở với mẹ còn con con không muốn nhìn thấy con bé một giây phút nào hết vì nó chính là sao chổi mang đến tai họa mà thôi, với nếu như con mà biết trước chỉ vì sự có mặt trên đời của con bé mà con mất đi người vợ con yêu thì nhất định ngay từ đầu con sẽ không để cô ấy mang thai.....
Bà ngoại ôm cô bé vào lòng chặt hơn mà xót thương cho cháu ngoại không được ba con bé thừa nhận và không có một chút yêu thương nào dành cho cháu ngoại thì rất đau lòng nhưng bà vẫn cố nài nỉ con rể:
- Con đừng nói vậy tội cho con gái của con, con bé không có tội tình gì cả bởi mỗi một đứa trẻ khi vừa được sinh ra đều sẽ nhận được sự yêu thương và chúc phúc của ba mẹ, ông bà và tất cả người thân.
Bạch Phát đứng phắt dậy hai mắt đỏ ngầu tức giận quát lên:
- Mẹ có biết vợ của con cũng chính là con gái của mẹ cô ấy chỉ vì mất quá nhiều máu khi sinh nó ra mà mất mạng không? Nó chính là hung thủ giết chết mẹ của mình nên con....nên con không thể sống dưới một mái nhà cùng hung thủ giết người được,mẹ đừng nói gì nữa mẹ hãy đưa con bé biến mất khỏi tầm mắt của con nếu không con không biết mình có còn đủ lí trí để không gây ra bất cứ hối tiếc gì cho nó hay không?
Bà ngoại nhận thấy tâm lí bất ổn của con rể thì cũng không dám khuyên nhủ gì thêm mà nuốt nước mắt vào trong đau lòng cho cháu gái nói:
- Nếu như con đã nói như vậy thì mẹ sẽ đứa cháu của mẹ về nuôi nhưng con bé dù gì cũng là người nhà họ Bạch nên mẹ chỉ xin con một điều đó là con hãy làm giấy khai sinh cho con bé tên là Bạch Khuê vì cũng là cái tên mà vợ con rất muốn đặt cho con gái của mình.
Vậy là kể từ ngày hôm đó cô gái nhỏ đáng thương không nhận được bất kì hơi ấm nào từ người ba đã có tên trong giấy khai sinh là là Bạch Khuê.
......
Bạn đọc nhớ like và vote cho mình có động lực để viết chap mới nha.