Chương 12: Huyết Sắc Đường Quả- Kẹo Ngọt Màu Máu
Dịch+ edit+ beta: Nhi ()
~~
Tốc độ hồi phục sự tỉnh táo của Kì Thời nhanh hơn hệ thống dự liệu rất nhiều, đám số liệu quấn thân đó dù chưa xử lý xong nhưng cậu đã khôi phục được lý trí rồi.
Kì Thời chậm rãi thức dậy vào một buổi sáng trong lành, lúc này cậu đã ở chỗ chú hề được hẳn 5 ngày rồi.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, bên ngoài đã rạng đông, chăn bông mềm mại và ấm áp, nhưng điểm khác biệt duy nhất là có một đôi bàn tay to lớn đặt trên eo Kì Thời, kiên quyết giữ chặt lấy cậu, khóa chặt cậu trong vòng tay của người đó.
Đây là cái ôm cực kì thân mật.
Dường như chú hề vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hai mắt anh nhắm chặt, mặc dù ngủ nhưng anh vẫn đeo mặt nạ.
Kì Thời vẫn giữ nguyên tư thế đó không cử động, ký ức của mấy ngày nay lần lượt ùa về, tiếp đó âm thanh của hệ thống 17 vang lên: 【Ký chủ, đã tra ra nguyên nhân mất kiểm soát, vết thương do con rối gây ra chiếm 20%, khí tức trên người chú hề chiếm 80%, hệ số nguy hiểm của Công Viên Giải Trí quá cao, đề nghị ký chủ nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.】
【Trong khoảng thời gian mất kiểm soát này, ký chủ đã thành công hạ thấp chỉ số hận thù của chú hề, giá trị thù hận hiện tại: 75, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng phát huy nhé. 】
Khí tức yếu ớt của con rối vốn đã bị tiêu trừ sạch sẽ từ lúc bắt đầu, mục đích mà chú hề nhốt Kì Thời lại là muốn cậu vĩnh viễn ở lại nơi này, cho dù là phải mất đi thần trí.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu chỉ là việc ngoài ý muốn thì những việc xảy ra lúc sau đều là do cố ý.
Còn về việc tại sao Kì Thời lại đột nhiên tỉnh táo lại thì 17 cũng không rõ, nó quy chụp việc này là do hồn phách của cậu quá mức cường đại.
Do đã khôi phục được trí nhớ, nên hiển nhiên Kì Thời đã nhớ ra được giá trị thù hận của chú hề được hạ thấp là do mấy vật gấp giấy nho nhỏ mà bản thân đã gấp trong lúc mất đi sự minh mẫn, và đây cũng là mấy chốt để có thể đả động chú hề.
Có lẽ đã phát giác ra sự thay đổi trong hơi thở của Kì Thời nên đôi mắt đang nhắm chặt của chú hề từ từ mở ra, bên trong con ngươi đen nhánh đó không hề có một chút dấu hiệu buồn ngủ nào, tựa như anh vẫn luôn chưa từng say giấc.
Thấy chú hề đã thức dậy, Kì Thời xoay người mỉm cười với anh như mỗi buổi sáng của bao ngày qua.
-
Kì Thời vốn không hề giấu giếm việc bản thân đã tỉnh táo trở lại, có lẽ chú hề cũng đã nhận ra rồi nhưng hành vi của anh chẳng có chút thay đổi nào, vẫn cứ thích ôm người ta ngủ như vậy.
Sau khi tỉnh lại, Kì Thời rất tò mò với đồ vật trong nhà, cậu sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút, lúc không có việc gì làm thì sẽ đi trêu chọc anh vũ, dạy nó nói chuyện.
So với bộ dạng ngoan ngoãn ban đầu thì cậu của bây giờ sinh động hơn, không còn giống một con búp bê nữa.
Cứ như vậy vài ngày, nhận thấy Kì Thời không hề có dự định rời khỏi nơi này, 17 liền trở nên nôn nóng, tuy ở lại Công Viên Giải Trí là biện pháp hiệu quả để có thể tiêu trừ giá trị thù hận, nhưng nơi đây lại nguy cơ trùng trùng.
Trình tự thiết lập của các hệ thống khác đều sẽ ưu tiên nhiệm vụ cốt truyện lên hàng đầu, nhưng thiết lập của 17 lại là ưu tiên cho sự an toàn của ký chủ.
Dựa theo sự hiểu biết của 17 về những ký chủ đã ràng buộc với những hệ thống khác, thì trước khi kịp tiếp cận với mục tiêu nhiệm vụ bọn họ đều đã chọc giận những sự tồn tại trong Công Viên Giải Trí rồi bị lũ quái vật cắn xé sạch sẽ.
Cho nên, nó cần phải xác định được ký chủ của mình thật sự an toàn thì mới tiếp tục thúc đẩy cốt truyện và nhiệm vụ được.
Nghe hệ thống hối thúc, Kì Thời chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào mà trong phòng đã có thêm một chiếc ghế nằm, Kì Thời ngồi bên cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rọi vào trang sách đang mở ra bên trong chiếu ra những chùm sáng nho nhỏ.
Căn phòng này vốn có thể đón nắng được, chỉ có điều cửa sổ đã bị đóng lại rồi, rèm cửa màu đen đã che chắn tất cả, cho nên nơi này mới âm u quanh năm.
Kì Thời buông quyển sách trên tay xuống, cậu trả lời hệ thống bằng một câu hỏi khác: "Công Viên Giải Trí và thế giới này là hai sự tồn tại khác nhau sao?"
Tuy 17 không hiểu việc rời khỏi đây và hai thế giới này có liên quan gì với nhau, nhưng nó vẫn trả lời câu hỏi của Kì Thời: 【Về bản chất thì là như vậy, những sự tồn tại bên trong Công Viên Giải Trí không thể vượt giới qua đến thế giới loài người, nhưng cả hai lại có mối liên hệ mật thiết không thể tách rời, được duy trì kết nối ổn định cùng nhau.】
Nhưng nếu như có một bên phá vỡ sự ổn định này thì cán cân Thiên Bình sẽ nghiêng đi.
Kì Thời lại hỏi: "Vậy còn dòng chảy thời gian thì sao?"
17: 【Dòng chảy thời gian của cả hai là như nhau, chỉ có điều Công Viên Giải Trí là không gian đặc thù do thế giới phân liệt ra, nên nơi này sẽ không có sinh vật sống và hoa tươi.】
Ở đây đã được mười mấy ngày nên Kì Thời cũng nhìn ra được điểm đặc thù của Công Viên Giải Trí rồi.
Có được đáp án, Kì Thời nói với hệ thống: "Vậy cứ đợi đã."
Đợi đến khi sự ổn định bị phá vỡ, đợi cơ hội tìm đến, lúc đó cậu sẽ rời khỏi nơi này.
Lúc này, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Kì Thời xoay đầu nhìn về phía góc nhà, nơi tấm rèm bị gió thổi bay lên.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Kì Thời đột nhiên xuất hiện triệu chứng ù tai, như là có vô số âm thanh vang lên trong tai khiến chúng trở nên hỗn loạn, tạo thành dòng khí lưu dịch chuyển, khiến cho các cơ quan trong cơ thể cảm thấy khó chịu.
Nhưng thứ cảm giác đó chỉ duy trì được trong vài giây rồi lập tức biến mất.
Thứ được tấm rèm che đậy bên dưới là một đống đồ lặt vặt, trong góc đó còn có những đồ vật cần thiết để chú hề dùng khi biểu diễn, rõ ràng chỉ là những dồ vật bình thường nhưng giác quan thứ sáu của Kì Thời lại nói cho cậu biết những thứ này không đơn giản như cậu tưởng.
Kì Thời đi qua đó, cúi đầu nhìn nửa chiếc mặt nạ cùng số đồ chơi bị lộ ra, cậu không có lỗ mãng đưa tay chạm vào chúng, mà chỉ cầm lấy góc rèm bị gió thổi bay kéo lên che lại những thứ đó, để chúng tiếp tục chìm vào bóng tối lần nữa.
Giác quan thứ sáu truyền thông tin lên đại não, nếu ngay lúc cảm thấy không ổn mà lại để lòng hiếu kỳ vượt qua lý trí của mình thì sẽ chỉ thúc đẩy nhanh cái ch.ết của bản thân mà thôi.
Khi Kì Thời kéo tấm rèm lại thì bên ngoài phát ra tiếng động, là chú hề đã trở về.
Anh vũ cũng bay vào từ cửa sổ, đậu trên giá đỡ ăn thức ăn.
Chú hề mang cơm tối về cho Kì Thời, lần này anh vẫn như cũ không ăn gì cả, Kì Thời nhìn anh rồi lấy vài viên kẹo còn sót lại từ trong túi ra: "Cái này cho anh."
Chú hề yên lặng nhận lấy.
Lúc Kì Thời ăn xong bữa tối thì sắc trời bên ngoài hẳn còn sớm, mặt trời vừa lặn về tây, buổi đêm vừa đến mang theo từng cơn gió mát mẻ.
Là thời khắc đáng giá để tản bộ sau bữa ăn.
Kì Thời đã ở trong nhà suốt mười mấy ngày rồi, nếu cứ ờ lì trong này suốt thì người cậu sẽ nổi nấm mốc mất thôi, cậu tựa vào tường tận hưởng gió đêm, rồi nói với chú hề: "Chúng ta đi dạo đi!"
Đi dạo, ý là phải ra ngoài, rời khỏi phòng.
Chú hề không có lập tức đồng ý, Kì Thời cũng không hối thúc, cậu chỉ im lặng đứng tại chỗ, môi nở nụ cười nhạt, dùng một đôi mắt cực kỳ trong trẻo nhìn anh.
Cuối cùng, chú hề vẫn đấu không lại Kì Thời, anh gật đầu đồng ý.
Đây là sự thỏa hiệp trong yên lặng.
Kì Thời cười rồi.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Công Viên Giải Trí lúc hoàng hôn đã không còn du khách nữa, Kì Thời cùng chú hề chậm rãi tản bộ trên con đường dài để tiêu thực.
Chú hề đi chậm hơn nửa nhịp, anh đi phía sau Kì Thời, không nói gì, ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ như không, anh chỉ chầm chậm đi theo nhân loại trước mặt.
Nơi ở của chú hề rất gần với Cửa Hàng Kẹo Ngọt của Kì Thời, còn chưa đi được vài bước thì cậu đã nhìn thấy cửa tiệm của mình.
Chìa khóa vẫn còn ở trong túi, Kì Thời tiến lên vài bước, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Cậu vừa muốn bước vào thì đã bị thân hình cao lớn của chú hề chặn ở trước cửa, cơ thể của anh cứng ngắc như đá tảng vậy còn đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Kì Thời, cứ như đang lo cậu sẽ chạy mất.
Kì Thời bất lực nắm lấy cánh tay của chú hề, cậu dỗ dành: "Tôi chỉ vào lấy chút đồ thôi, sẽ ra ngay mà!"
Dưới thủ đoạn mềm mỏng này của Kì Thời, chú hề đành phải nhích qua một bên để cậu đi vào cửa tiệm.
Anh đứng trước cửa kính, nửa bước không rời, ánh nắt dính chặt trên người Kì Thời, chỉ thấy cậu đi vào rồi mở một ô kính bên trong, lấy ra một ít kẹo đã được gói sẵn, gom chúng lại rồi nhét vào tay mình.
Cậu thanh niên đứng đó mím môi, tươi cười nhìn anh như lần đầu gặp gỡ: "Tôi nghĩ anh là nhất định là rất thích những thứ này."
Không reup! Nếu mắc reup quá thì để nguyên cái link wattpad cho tui!
Không ky! Không hối!
Nhớ sao cho truyện nhé.
~~
Tốc độ hồi phục sự tỉnh táo của Kì Thời nhanh hơn hệ thống dự liệu rất nhiều, đám số liệu quấn thân đó dù chưa xử lý xong nhưng cậu đã khôi phục được lý trí rồi.
Kì Thời chậm rãi thức dậy vào một buổi sáng trong lành, lúc này cậu đã ở chỗ chú hề được hẳn 5 ngày rồi.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, bên ngoài đã rạng đông, chăn bông mềm mại và ấm áp, nhưng điểm khác biệt duy nhất là có một đôi bàn tay to lớn đặt trên eo Kì Thời, kiên quyết giữ chặt lấy cậu, khóa chặt cậu trong vòng tay của người đó.
Đây là cái ôm cực kì thân mật.
Dường như chú hề vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hai mắt anh nhắm chặt, mặc dù ngủ nhưng anh vẫn đeo mặt nạ.
Kì Thời vẫn giữ nguyên tư thế đó không cử động, ký ức của mấy ngày nay lần lượt ùa về, tiếp đó âm thanh của hệ thống 17 vang lên: 【Ký chủ, đã tra ra nguyên nhân mất kiểm soát, vết thương do con rối gây ra chiếm 20%, khí tức trên người chú hề chiếm 80%, hệ số nguy hiểm của Công Viên Giải Trí quá cao, đề nghị ký chủ nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.】
【Trong khoảng thời gian mất kiểm soát này, ký chủ đã thành công hạ thấp chỉ số hận thù của chú hề, giá trị thù hận hiện tại: 75, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng phát huy nhé. 】
Khí tức yếu ớt của con rối vốn đã bị tiêu trừ sạch sẽ từ lúc bắt đầu, mục đích mà chú hề nhốt Kì Thời lại là muốn cậu vĩnh viễn ở lại nơi này, cho dù là phải mất đi thần trí.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu chỉ là việc ngoài ý muốn thì những việc xảy ra lúc sau đều là do cố ý.
Còn về việc tại sao Kì Thời lại đột nhiên tỉnh táo lại thì 17 cũng không rõ, nó quy chụp việc này là do hồn phách của cậu quá mức cường đại.
Do đã khôi phục được trí nhớ, nên hiển nhiên Kì Thời đã nhớ ra được giá trị thù hận của chú hề được hạ thấp là do mấy vật gấp giấy nho nhỏ mà bản thân đã gấp trong lúc mất đi sự minh mẫn, và đây cũng là mấy chốt để có thể đả động chú hề.
Có lẽ đã phát giác ra sự thay đổi trong hơi thở của Kì Thời nên đôi mắt đang nhắm chặt của chú hề từ từ mở ra, bên trong con ngươi đen nhánh đó không hề có một chút dấu hiệu buồn ngủ nào, tựa như anh vẫn luôn chưa từng say giấc.
Thấy chú hề đã thức dậy, Kì Thời xoay người mỉm cười với anh như mỗi buổi sáng của bao ngày qua.
-
Kì Thời vốn không hề giấu giếm việc bản thân đã tỉnh táo trở lại, có lẽ chú hề cũng đã nhận ra rồi nhưng hành vi của anh chẳng có chút thay đổi nào, vẫn cứ thích ôm người ta ngủ như vậy.
Sau khi tỉnh lại, Kì Thời rất tò mò với đồ vật trong nhà, cậu sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút, lúc không có việc gì làm thì sẽ đi trêu chọc anh vũ, dạy nó nói chuyện.
So với bộ dạng ngoan ngoãn ban đầu thì cậu của bây giờ sinh động hơn, không còn giống một con búp bê nữa.
Cứ như vậy vài ngày, nhận thấy Kì Thời không hề có dự định rời khỏi nơi này, 17 liền trở nên nôn nóng, tuy ở lại Công Viên Giải Trí là biện pháp hiệu quả để có thể tiêu trừ giá trị thù hận, nhưng nơi đây lại nguy cơ trùng trùng.
Trình tự thiết lập của các hệ thống khác đều sẽ ưu tiên nhiệm vụ cốt truyện lên hàng đầu, nhưng thiết lập của 17 lại là ưu tiên cho sự an toàn của ký chủ.
Dựa theo sự hiểu biết của 17 về những ký chủ đã ràng buộc với những hệ thống khác, thì trước khi kịp tiếp cận với mục tiêu nhiệm vụ bọn họ đều đã chọc giận những sự tồn tại trong Công Viên Giải Trí rồi bị lũ quái vật cắn xé sạch sẽ.
Cho nên, nó cần phải xác định được ký chủ của mình thật sự an toàn thì mới tiếp tục thúc đẩy cốt truyện và nhiệm vụ được.
Nghe hệ thống hối thúc, Kì Thời chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào mà trong phòng đã có thêm một chiếc ghế nằm, Kì Thời ngồi bên cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rọi vào trang sách đang mở ra bên trong chiếu ra những chùm sáng nho nhỏ.
Căn phòng này vốn có thể đón nắng được, chỉ có điều cửa sổ đã bị đóng lại rồi, rèm cửa màu đen đã che chắn tất cả, cho nên nơi này mới âm u quanh năm.
Kì Thời buông quyển sách trên tay xuống, cậu trả lời hệ thống bằng một câu hỏi khác: "Công Viên Giải Trí và thế giới này là hai sự tồn tại khác nhau sao?"
Tuy 17 không hiểu việc rời khỏi đây và hai thế giới này có liên quan gì với nhau, nhưng nó vẫn trả lời câu hỏi của Kì Thời: 【Về bản chất thì là như vậy, những sự tồn tại bên trong Công Viên Giải Trí không thể vượt giới qua đến thế giới loài người, nhưng cả hai lại có mối liên hệ mật thiết không thể tách rời, được duy trì kết nối ổn định cùng nhau.】
Nhưng nếu như có một bên phá vỡ sự ổn định này thì cán cân Thiên Bình sẽ nghiêng đi.
Kì Thời lại hỏi: "Vậy còn dòng chảy thời gian thì sao?"
17: 【Dòng chảy thời gian của cả hai là như nhau, chỉ có điều Công Viên Giải Trí là không gian đặc thù do thế giới phân liệt ra, nên nơi này sẽ không có sinh vật sống và hoa tươi.】
Ở đây đã được mười mấy ngày nên Kì Thời cũng nhìn ra được điểm đặc thù của Công Viên Giải Trí rồi.
Có được đáp án, Kì Thời nói với hệ thống: "Vậy cứ đợi đã."
Đợi đến khi sự ổn định bị phá vỡ, đợi cơ hội tìm đến, lúc đó cậu sẽ rời khỏi nơi này.
Lúc này, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Kì Thời xoay đầu nhìn về phía góc nhà, nơi tấm rèm bị gió thổi bay lên.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể Kì Thời đột nhiên xuất hiện triệu chứng ù tai, như là có vô số âm thanh vang lên trong tai khiến chúng trở nên hỗn loạn, tạo thành dòng khí lưu dịch chuyển, khiến cho các cơ quan trong cơ thể cảm thấy khó chịu.
Nhưng thứ cảm giác đó chỉ duy trì được trong vài giây rồi lập tức biến mất.
Thứ được tấm rèm che đậy bên dưới là một đống đồ lặt vặt, trong góc đó còn có những đồ vật cần thiết để chú hề dùng khi biểu diễn, rõ ràng chỉ là những dồ vật bình thường nhưng giác quan thứ sáu của Kì Thời lại nói cho cậu biết những thứ này không đơn giản như cậu tưởng.
Kì Thời đi qua đó, cúi đầu nhìn nửa chiếc mặt nạ cùng số đồ chơi bị lộ ra, cậu không có lỗ mãng đưa tay chạm vào chúng, mà chỉ cầm lấy góc rèm bị gió thổi bay kéo lên che lại những thứ đó, để chúng tiếp tục chìm vào bóng tối lần nữa.
Giác quan thứ sáu truyền thông tin lên đại não, nếu ngay lúc cảm thấy không ổn mà lại để lòng hiếu kỳ vượt qua lý trí của mình thì sẽ chỉ thúc đẩy nhanh cái ch.ết của bản thân mà thôi.
Khi Kì Thời kéo tấm rèm lại thì bên ngoài phát ra tiếng động, là chú hề đã trở về.
Anh vũ cũng bay vào từ cửa sổ, đậu trên giá đỡ ăn thức ăn.
Chú hề mang cơm tối về cho Kì Thời, lần này anh vẫn như cũ không ăn gì cả, Kì Thời nhìn anh rồi lấy vài viên kẹo còn sót lại từ trong túi ra: "Cái này cho anh."
Chú hề yên lặng nhận lấy.
Lúc Kì Thời ăn xong bữa tối thì sắc trời bên ngoài hẳn còn sớm, mặt trời vừa lặn về tây, buổi đêm vừa đến mang theo từng cơn gió mát mẻ.
Là thời khắc đáng giá để tản bộ sau bữa ăn.
Kì Thời đã ở trong nhà suốt mười mấy ngày rồi, nếu cứ ờ lì trong này suốt thì người cậu sẽ nổi nấm mốc mất thôi, cậu tựa vào tường tận hưởng gió đêm, rồi nói với chú hề: "Chúng ta đi dạo đi!"
Đi dạo, ý là phải ra ngoài, rời khỏi phòng.
Chú hề không có lập tức đồng ý, Kì Thời cũng không hối thúc, cậu chỉ im lặng đứng tại chỗ, môi nở nụ cười nhạt, dùng một đôi mắt cực kỳ trong trẻo nhìn anh.
Cuối cùng, chú hề vẫn đấu không lại Kì Thời, anh gật đầu đồng ý.
Đây là sự thỏa hiệp trong yên lặng.
Kì Thời cười rồi.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Công Viên Giải Trí lúc hoàng hôn đã không còn du khách nữa, Kì Thời cùng chú hề chậm rãi tản bộ trên con đường dài để tiêu thực.
Chú hề đi chậm hơn nửa nhịp, anh đi phía sau Kì Thời, không nói gì, ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ như không, anh chỉ chầm chậm đi theo nhân loại trước mặt.
Nơi ở của chú hề rất gần với Cửa Hàng Kẹo Ngọt của Kì Thời, còn chưa đi được vài bước thì cậu đã nhìn thấy cửa tiệm của mình.
Chìa khóa vẫn còn ở trong túi, Kì Thời tiến lên vài bước, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Cậu vừa muốn bước vào thì đã bị thân hình cao lớn của chú hề chặn ở trước cửa, cơ thể của anh cứng ngắc như đá tảng vậy còn đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Kì Thời, cứ như đang lo cậu sẽ chạy mất.
Kì Thời bất lực nắm lấy cánh tay của chú hề, cậu dỗ dành: "Tôi chỉ vào lấy chút đồ thôi, sẽ ra ngay mà!"
Dưới thủ đoạn mềm mỏng này của Kì Thời, chú hề đành phải nhích qua một bên để cậu đi vào cửa tiệm.
Anh đứng trước cửa kính, nửa bước không rời, ánh nắt dính chặt trên người Kì Thời, chỉ thấy cậu đi vào rồi mở một ô kính bên trong, lấy ra một ít kẹo đã được gói sẵn, gom chúng lại rồi nhét vào tay mình.
Cậu thanh niên đứng đó mím môi, tươi cười nhìn anh như lần đầu gặp gỡ: "Tôi nghĩ anh là nhất định là rất thích những thứ này."
Không reup! Nếu mắc reup quá thì để nguyên cái link wattpad cho tui!
Không ky! Không hối!
Nhớ sao cho truyện nhé.