Chương 2: Kẹo Ngọt Màu Máu
Kì Thời đối với tình huống bên ngoài không hề hay biết gì, lúc này cậu đang chơi đùa với vật nhỏ đáng yêu.
Nụ cười ấm áp mê hoặc ánh nhìn của anh vũ, đôi mắt thú màu đen có hơi hoảng hốt trong phút chốc, anh vũ nghiêng đầu, tiến đến gần Kì Thời kêu lên: "Người đẹp người đẹp!"
Nói xong, anh vũ cắp lấy viên kẹo cầu vồng duy nhất, vung cánh bay đi, nhưng còn chưa đợi nó bay ra khỏi mái hiên, thì một đôi tay từ trong bóng tối chuẩn xác bắt lấy chim anh vũ đang muốn chạy trốn.
"Cứu mạng cứu mạng!!"
Tiếng kêu cứu cực kỳ nhân tính hóa đã thu hút sự chú ý của Kì Thời.
Hàng hiên bên ngoài rất tối, Kì Thời không có tùy tiện mà ra ngoài, chỉ hơi hé mở cửa kính một chút, sau đó từ từ thò đầu ra.
Thanh niên thò đầu ra ngoài trông như mèo con vậy, bất thình lình chạm phải ánh mắt của người đứng bên ngoài cửa.
Đó là chú hề bên trong công viên giải trí.
Mặt nạ với nụ cười to lớn che đi khuôn mặt của người đang đeo nó, chú hề vẫn chưa thay đi bộ quần áo lúc sáng, quần áo ẩm ướt không hề làm cho chú hề trông tồi tệ đi mà còn lộ ra thân hình cao to của anh ta.
Chiếc bóng được phản chiếu bởi cơ thể đó có thể dễ dàng che đậy cả người Kì Thời.
Nhìn thấy người rồi, cứ đứng yên sau cửa như vậy thì không được lễ phép cho lắm, Kì Thời mở cửa, lên tiếng chào hỏi với đối phương.
"Chào anh, đây là chim anh vũ của anh à?"
Kì Thời thấy chú hề thô lỗ bắt lấy anh vũ, cho rằng đối phương hiểu lầm gì đó nên giải thích thay cho nó: "Vật nhỏ này rất nghe lời, không có quậy phá gì cả, nó đến chỗ tôi chỉ để mua kẹo mà thôi."
Chim anh vũ nhân lúc Kì Thời và chú hề nói chuyện với nhau, nắm lấy cơ hội, lặp lại lời của Kì Thời: "Nghe lời nghe lời!"
Nói xong liền nghiêng đầu, làm ra một bộ dáng tôi rất chắc chắn.
Kì Thời bị biểu hiện của chú chim anh vũ được nhân tính hóa này chọc cười, mi mắt cong cong, thanh niên đứng dưới ánh đèn khi cười lên khiến người khác không dời mắt đi được, những thứ trốn trong bóng tối càng bạo động hơn, nhưng lúc này chúng nó lại rúc vào một góc trong bóng tối, bị tên to con kia áp chế đến không động đậy được chút nào.
Đôi mắt bên dưới mặt nạ cười máy móc chuyển động, chú hề nhìn thanh niên ôn hòa trước mặt, cánh tay rũ xuống bên cạnh hơi cử động, anh ta khinh thường nhìn con chim anh vũ lúc này đang an phận đến không tưởng tượng nổi, yết hầu chuyển động lên xuống, ý vị không rõ mà nói: "Nó trộm tiền của tôi."
Đây là đang giải thích với cậu?
Kì Thời không ngờ tiền xu mà anh vũ dùng để mua kẹo là lấy từ chú hề, cậu nhìn lớp bụi bẩn trên đó, còn tưởng là nhặt được ở trong đống bùn đất, cậu nhìn về phía anh vũ, không biết có phải nó đã tự cảm giác được bản thân đã làm sai chuyện gì, mà vốn đang ưỡn ngực lại biến thành bộ dạng cúi đầu, không nói chuyện cũng không động đậy.
Kì Thời bất đắc dĩ thu hồi tầm nhìn, cậu ngại ngùng nhìn chú hề cười cười, nói: "Chắc vật nhỏ không cố ý đâu, tôi đi lấy tiền xu trả lại cho anh."
Nhưng Kì Thời không thể đem đồng xu trả lại vì chú hề đã từ chối cậu: "Không cần đâu."
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, chú hề không nói chuyện với Kì Thời, xem ra chỉ đến đây để tìm thú cưng của mình thôi, mà khi tìm được rồi thì phải quay về.
Nhìn thấy chú hề muốn trực tiếp đi vào trong cơn mưa, thân thể cậu lại phản ứng nhanh hơn não bộ, Kì Thời tiến lên phía trước, kịp thời kéo đối phương lại: "Tiên sinh, xin anh chờ một chút."
Lòng bàn tay ấm nóng cách một lớp quần áo, chạm vào rồi rời ra ngay, thanh niên nói xong câu này liền xoay người đi vào trong tiệm.
Kì Thời nhìn người bên ngoài không có bất kì vật dụng che chắn nào, nghĩ rằng có lẽ đối phương lại định đội mưa mà đi về, cậu lấy ra một cây dù từ quầy đồ dùng che mưa, khi đi ngang qua nơi để kẹo, ma xui quỷ khiến, không biết vì sao lại thuận tay mang theo một hộp kẹo là sản phẩm dành tặng cho khách hàng.
Chỉ vài giây sau, Kì Thời từ bên trong cửa hàng bước ra, tay cậu cầm một hộp kẹo được đóng gói sẵn, còn có thêm một cây dù.
"Trời đã tối rồi, bên ngoài còn đang mưa nữa, anh mang cây dù này đem đi đi."
Kì Thời đem đồ đặt vào tay chú hề vẫn chưa kịp rời đi, cậu chỉ vào hộp kẹo được thêm vào, nói với chú hề: "Hộp kẹo này là quà tặng cho vị khách hàng cuối cùng của ngày đầu tiên khai trương cửa hàng Kẹo Ngọt- tặng anh đó chú hề tiên sinh."
Thanh niên trước mắt dường như không để ý đến việc chú hề có trả lời mình hay không, hoặc là cậu chỉ muốn đưa hai món đồ trong tay cho đối phương mà thôi, cậu mỉm cười ấm áp, đối với ai cũng vậy, ngay cả với động vật cũng vậy, không có khác biệt gì.
Chú hề trầm mặc nhận lấy dù và kẹo, anh ta không nói gì cả, đứng trong hàng hiên tăm tối không biết bao lâu, cho đến khi Kì Thời đi vào bên trong, anh ta nhìn một vòng căn nhà ấm áp và thơm ngọt, rồi mới xoay người bung dù rời khỏi nơi này.
Bóng đêm che đậy tất cả sự vật vẩn đục bất kham, cũng nuốt chửng tư thế đi đường một nông một sâu của chú hề, màn mưa hèn hạ thấp kém che đi bóng lưng có chút nhếch nhác đang đi ngày càng xa, rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Anh vũ đậu trên cành cây nghiêng nghiêng đầu, nó nhìn bóng lưng biến mất của chú hề, lại nhìn về hướng cửa hàng Kẹo Ngọt, cuối cùng ngoái đầu đuổi theo chú hề.
Kì Thời thu dọn đồ đạc xong, khóa lại cửa hàng Kẹo Ngọt, bung dù đi đến trạm dừng xe của công viên giải trí.
Buổi đêm trong công viên giải trí rất tối, đèn đường u ám, xung quanh rất yên tĩnh, đêm mưa đen dằng dặc do ảnh hưởng của thời tiết mà phủ lên một màn sương trắng, đem tất cả mọi thứ bên trong công viên giải trí bao trùm lại.
17 sắp xếp lại thông tin vừa thu nhập được lúc nãy: 【Lúc còn sống chú hề đã từng bị thương rất nặng, trên thân thể tạo thành tổn thương không cách nào bù đắp lại được, cho dù đã biến thành quái vật, thì vết thương này vẫn lưu lại trên cơ thể anh ta.】
Trạm dừng xe của công viên giải trí rất lớn, không gian dừng xe lớn như vậy mà chỉ đậu một chiếc xe ô tô màu trắng.
Kì Thời khởi động xe, xe ô tô vang lên vài âm thanh trong không gian thoáng đãng, đèn xe phía trước bỗng nhiên sáng lên, phá xuyên màn đêm chỉ tay năm ngón không thấy này.
Xe ô tô trắng chậm rãi chạy bên trong công viên giải trí, phía sau xe có vô số bóng đen nhảy bổ ra, ngoạm chặt lấy đuôi xe, nhưng không biết lại đang cố kỵ điều gì mà không hoàn toàn cắn xuống.
Cho đến khi xe rời khỏi công viên giải trí, lan can cổng chính hạ xuống, đem tất cả bóng đen chặn lại bên trong.
Những bóng đen phát cuồng, không cam lòng mà hét lên.
Bọn chúng không ra ngoài được, bọn chúng không thể rời khỏi đây, chỉ có thể trừng mắt nhìn thiếu niên mang theo hơi thở ngọt ngào dần dần rời khỏi.
Cần gạt nước đẩy những giọt mưa rơi trên kính xe xuống, Kì Thời lái xe chạy trên đường, cửa sổ xe đang mở, không ngừng có gió thổi vào, mang theo cả mùi đất ẩm ướt, rừng cây không ngừng lùi xa về phía sau, đèn đường sáng tỏ, bốn bề đều là đèn đuốc sáng rực.
Kì Thời nghe lời 17 nói, chìm vào trong im lặng.
Trong sự yên lặng ngắn ngủi, chỉ còn lại tiếng hoạt động của cần gạt mưa và âm thanh của gió lướt qua cửa sổ nghe hú hú.
Không biết qua bao lâu, Kì Thời mới hỏi 17 một câu: "Vết thương gì?"
Cậu là hỏi vết thương của chú hề.
17 đáp: 【Chấn thương khuyết tật chân phải.】
- ------------
Tác giả bảo lôi của công ở đây là chân ổng khuyết tật, nhưng mè đây là gu tuiiiiiii.
Nụ cười ấm áp mê hoặc ánh nhìn của anh vũ, đôi mắt thú màu đen có hơi hoảng hốt trong phút chốc, anh vũ nghiêng đầu, tiến đến gần Kì Thời kêu lên: "Người đẹp người đẹp!"
Nói xong, anh vũ cắp lấy viên kẹo cầu vồng duy nhất, vung cánh bay đi, nhưng còn chưa đợi nó bay ra khỏi mái hiên, thì một đôi tay từ trong bóng tối chuẩn xác bắt lấy chim anh vũ đang muốn chạy trốn.
"Cứu mạng cứu mạng!!"
Tiếng kêu cứu cực kỳ nhân tính hóa đã thu hút sự chú ý của Kì Thời.
Hàng hiên bên ngoài rất tối, Kì Thời không có tùy tiện mà ra ngoài, chỉ hơi hé mở cửa kính một chút, sau đó từ từ thò đầu ra.
Thanh niên thò đầu ra ngoài trông như mèo con vậy, bất thình lình chạm phải ánh mắt của người đứng bên ngoài cửa.
Đó là chú hề bên trong công viên giải trí.
Mặt nạ với nụ cười to lớn che đi khuôn mặt của người đang đeo nó, chú hề vẫn chưa thay đi bộ quần áo lúc sáng, quần áo ẩm ướt không hề làm cho chú hề trông tồi tệ đi mà còn lộ ra thân hình cao to của anh ta.
Chiếc bóng được phản chiếu bởi cơ thể đó có thể dễ dàng che đậy cả người Kì Thời.
Nhìn thấy người rồi, cứ đứng yên sau cửa như vậy thì không được lễ phép cho lắm, Kì Thời mở cửa, lên tiếng chào hỏi với đối phương.
"Chào anh, đây là chim anh vũ của anh à?"
Kì Thời thấy chú hề thô lỗ bắt lấy anh vũ, cho rằng đối phương hiểu lầm gì đó nên giải thích thay cho nó: "Vật nhỏ này rất nghe lời, không có quậy phá gì cả, nó đến chỗ tôi chỉ để mua kẹo mà thôi."
Chim anh vũ nhân lúc Kì Thời và chú hề nói chuyện với nhau, nắm lấy cơ hội, lặp lại lời của Kì Thời: "Nghe lời nghe lời!"
Nói xong liền nghiêng đầu, làm ra một bộ dáng tôi rất chắc chắn.
Kì Thời bị biểu hiện của chú chim anh vũ được nhân tính hóa này chọc cười, mi mắt cong cong, thanh niên đứng dưới ánh đèn khi cười lên khiến người khác không dời mắt đi được, những thứ trốn trong bóng tối càng bạo động hơn, nhưng lúc này chúng nó lại rúc vào một góc trong bóng tối, bị tên to con kia áp chế đến không động đậy được chút nào.
Đôi mắt bên dưới mặt nạ cười máy móc chuyển động, chú hề nhìn thanh niên ôn hòa trước mặt, cánh tay rũ xuống bên cạnh hơi cử động, anh ta khinh thường nhìn con chim anh vũ lúc này đang an phận đến không tưởng tượng nổi, yết hầu chuyển động lên xuống, ý vị không rõ mà nói: "Nó trộm tiền của tôi."
Đây là đang giải thích với cậu?
Kì Thời không ngờ tiền xu mà anh vũ dùng để mua kẹo là lấy từ chú hề, cậu nhìn lớp bụi bẩn trên đó, còn tưởng là nhặt được ở trong đống bùn đất, cậu nhìn về phía anh vũ, không biết có phải nó đã tự cảm giác được bản thân đã làm sai chuyện gì, mà vốn đang ưỡn ngực lại biến thành bộ dạng cúi đầu, không nói chuyện cũng không động đậy.
Kì Thời bất đắc dĩ thu hồi tầm nhìn, cậu ngại ngùng nhìn chú hề cười cười, nói: "Chắc vật nhỏ không cố ý đâu, tôi đi lấy tiền xu trả lại cho anh."
Nhưng Kì Thời không thể đem đồng xu trả lại vì chú hề đã từ chối cậu: "Không cần đâu."
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, chú hề không nói chuyện với Kì Thời, xem ra chỉ đến đây để tìm thú cưng của mình thôi, mà khi tìm được rồi thì phải quay về.
Nhìn thấy chú hề muốn trực tiếp đi vào trong cơn mưa, thân thể cậu lại phản ứng nhanh hơn não bộ, Kì Thời tiến lên phía trước, kịp thời kéo đối phương lại: "Tiên sinh, xin anh chờ một chút."
Lòng bàn tay ấm nóng cách một lớp quần áo, chạm vào rồi rời ra ngay, thanh niên nói xong câu này liền xoay người đi vào trong tiệm.
Kì Thời nhìn người bên ngoài không có bất kì vật dụng che chắn nào, nghĩ rằng có lẽ đối phương lại định đội mưa mà đi về, cậu lấy ra một cây dù từ quầy đồ dùng che mưa, khi đi ngang qua nơi để kẹo, ma xui quỷ khiến, không biết vì sao lại thuận tay mang theo một hộp kẹo là sản phẩm dành tặng cho khách hàng.
Chỉ vài giây sau, Kì Thời từ bên trong cửa hàng bước ra, tay cậu cầm một hộp kẹo được đóng gói sẵn, còn có thêm một cây dù.
"Trời đã tối rồi, bên ngoài còn đang mưa nữa, anh mang cây dù này đem đi đi."
Kì Thời đem đồ đặt vào tay chú hề vẫn chưa kịp rời đi, cậu chỉ vào hộp kẹo được thêm vào, nói với chú hề: "Hộp kẹo này là quà tặng cho vị khách hàng cuối cùng của ngày đầu tiên khai trương cửa hàng Kẹo Ngọt- tặng anh đó chú hề tiên sinh."
Thanh niên trước mắt dường như không để ý đến việc chú hề có trả lời mình hay không, hoặc là cậu chỉ muốn đưa hai món đồ trong tay cho đối phương mà thôi, cậu mỉm cười ấm áp, đối với ai cũng vậy, ngay cả với động vật cũng vậy, không có khác biệt gì.
Chú hề trầm mặc nhận lấy dù và kẹo, anh ta không nói gì cả, đứng trong hàng hiên tăm tối không biết bao lâu, cho đến khi Kì Thời đi vào bên trong, anh ta nhìn một vòng căn nhà ấm áp và thơm ngọt, rồi mới xoay người bung dù rời khỏi nơi này.
Bóng đêm che đậy tất cả sự vật vẩn đục bất kham, cũng nuốt chửng tư thế đi đường một nông một sâu của chú hề, màn mưa hèn hạ thấp kém che đi bóng lưng có chút nhếch nhác đang đi ngày càng xa, rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Anh vũ đậu trên cành cây nghiêng nghiêng đầu, nó nhìn bóng lưng biến mất của chú hề, lại nhìn về hướng cửa hàng Kẹo Ngọt, cuối cùng ngoái đầu đuổi theo chú hề.
Kì Thời thu dọn đồ đạc xong, khóa lại cửa hàng Kẹo Ngọt, bung dù đi đến trạm dừng xe của công viên giải trí.
Buổi đêm trong công viên giải trí rất tối, đèn đường u ám, xung quanh rất yên tĩnh, đêm mưa đen dằng dặc do ảnh hưởng của thời tiết mà phủ lên một màn sương trắng, đem tất cả mọi thứ bên trong công viên giải trí bao trùm lại.
17 sắp xếp lại thông tin vừa thu nhập được lúc nãy: 【Lúc còn sống chú hề đã từng bị thương rất nặng, trên thân thể tạo thành tổn thương không cách nào bù đắp lại được, cho dù đã biến thành quái vật, thì vết thương này vẫn lưu lại trên cơ thể anh ta.】
Trạm dừng xe của công viên giải trí rất lớn, không gian dừng xe lớn như vậy mà chỉ đậu một chiếc xe ô tô màu trắng.
Kì Thời khởi động xe, xe ô tô vang lên vài âm thanh trong không gian thoáng đãng, đèn xe phía trước bỗng nhiên sáng lên, phá xuyên màn đêm chỉ tay năm ngón không thấy này.
Xe ô tô trắng chậm rãi chạy bên trong công viên giải trí, phía sau xe có vô số bóng đen nhảy bổ ra, ngoạm chặt lấy đuôi xe, nhưng không biết lại đang cố kỵ điều gì mà không hoàn toàn cắn xuống.
Cho đến khi xe rời khỏi công viên giải trí, lan can cổng chính hạ xuống, đem tất cả bóng đen chặn lại bên trong.
Những bóng đen phát cuồng, không cam lòng mà hét lên.
Bọn chúng không ra ngoài được, bọn chúng không thể rời khỏi đây, chỉ có thể trừng mắt nhìn thiếu niên mang theo hơi thở ngọt ngào dần dần rời khỏi.
Cần gạt nước đẩy những giọt mưa rơi trên kính xe xuống, Kì Thời lái xe chạy trên đường, cửa sổ xe đang mở, không ngừng có gió thổi vào, mang theo cả mùi đất ẩm ướt, rừng cây không ngừng lùi xa về phía sau, đèn đường sáng tỏ, bốn bề đều là đèn đuốc sáng rực.
Kì Thời nghe lời 17 nói, chìm vào trong im lặng.
Trong sự yên lặng ngắn ngủi, chỉ còn lại tiếng hoạt động của cần gạt mưa và âm thanh của gió lướt qua cửa sổ nghe hú hú.
Không biết qua bao lâu, Kì Thời mới hỏi 17 một câu: "Vết thương gì?"
Cậu là hỏi vết thương của chú hề.
17 đáp: 【Chấn thương khuyết tật chân phải.】
- ------------
Tác giả bảo lôi của công ở đây là chân ổng khuyết tật, nhưng mè đây là gu tuiiiiiii.